← Quay lại trang sách

Chương 37 Giả thần giả quỷ

“Ủa, đây không phải em trai của con dâu nhà chú Hàn sao?” Mạnh Tiểu Lục rảo nhanh chân bước lên, nói.

Thằng nhóc đó trông mặt mũi cũng chỉ ít hơn Tiểu Lục chừng một hai tuổi, có điều vóc dáng lại bé hơn Tiểu Lục rất nhiều, chỉ trong thời gian ngắn, Tiểu Lục đã trở thành một gã thanh niên cao lớn vạm vỡ, thoạt nhìn cũng làm người ta phát sợ. Thằng nhóc kia nấp ở cổng làng ló đầu ra dòm ngó, bị Tiểu Lục dọa cho phát khiếp, lại một lần nữa co giò chạy như điên.

Mạnh Tiểu Lục trở lại nhà lão Hàn, ông ta đang đan sọt tre trong sân, Mã Vân ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm, thấy Tiểu Lục đi vào liền nháy mắt một cái, Tiểu Lục hơi mỉm cười đáp lại. Đây đã là lần thứ tư bọn gã dọa cho nhóm lừa đảo kia bỏ chạy rồi, mấy hôm nay, bọn người kia cứ ba lần bốn lượt mò tới, lần nào cũng bị bọn Tiểu Lục giở trò dọa cho chạy mất dép.

Hàn Đại Trụ hơi ngốc nhưng to khỏe, mấy hôm nay cũng giày vò cô ả kia không ít. Người nhà họ Hàn thì cũng đã thỏa mãn, phơi tấm nệm có dính vết máu đỏ lên vào hôm thứ ba sau ngày cưới, chỉ là bọn họ không phát hiện ra vết thương ở đầu ngón tay của cô con dâu, lai lịch của vết đỏ kia thiết tưởng có thể đoán ra được. Về sau, ngay cả Tiểu Lục cũng cảm thấy đi núp dưới chân tường nghe lén quá hạ lưu, chỉ có Thảo Thượng Chương là vẫn không biết chán, ngày nào cũng nằm rạp dưới cửa sổ hoặc trên nóc nhà dòm trộm.

“Đại nhân, các vị xử lý vụ án lừa gạt cưới gả này thế nào rồi ạ?” Lão Hàn thuận miệng hỏi: “Bọn lừa đảo kia thật sự là quá thất đức, không ngờ lại dùng chuyện lớn của đời người lừa gạt đám nông dân như bọn lão, ngài nói xem, bị lừa như thế thì có nuốt trôi được không?”

Mã Vân gật đầu đáp: “Sắp có tiến triển rồi, đoán chừng cũng chỉ ngày một ngày hai là xong thôi.”

Lời này cũng không phải bịa tạc, vì Thảo Thượng Chương đã cảm thấy đùa cợt với đám lừa đảo này chẳng còn thú vị gì nữa rồi, mà Mạnh Tiểu Lục thì cũng phải truy tìm hung thủ, không muốn chậm trễ quá nhiều thời gian.

Chiều hôm đó, ba người bọn Mạnh Tiểu Lục đánh xe ngựa, tuyên bố đã có tin tức, phải đi bắt người, rồi từ biệt nhà họ Hàn lên đường. Con dâu nhà họ Hàn là Vạn Xuân Hoa nhìn xe ngựa ra khỏi làng, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối, Vạn Xuân Hoa lại bị Hàn Đại Trụ giày vò một phen, sau đó Hàn Đại Trụ giạng chân giạng tay ra ngủ khò khò. Vạn Xuân Hoa phì một tiếng khe khẽ, mặc y phục vào len lén ra ngoài cổng, sau đó rảo chân chạy ra khỏi làng.

Vạn Sơn sớm đã chờ ngoài cổng làng, khỏi phải nói, hôm nay cả bọn đều vui mừng khôn xiết, dẫu sao thì mấy tên ôn thần kia cũng đã đi rồi. Vạn Sơn và Vạn Xuân Hoa tuy nói là cha nuôi với con gái nuôi, nhưng trên thực tế cũng chẳng sạch sẽ gì. Trước đây, cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện thế này, nhưng chưa bao giờ lại lâu như vậy, Vạn Sơn cứ cảm thấy trên đầu mình có thêm mấy cái sừng, trong lòng khó chịu khôn tả.

Bốn người ra khỏi làng, đi về phía Tây, trên đường Vạn Sơn không nói không rằng, mặt mày sầm sì. Dì Hoa nhìn ra được tình hình không ổn, bèn lên tiếng xoa dịu: “Thôi cũng coi như thành công rồi, việc tốt thường hay gặp trắc trở mà.”

“Nói thì hay lắm.” Vạn Sơn trong lòng đã dồn nén đến phát bực, hừ một tiếng.

Vạn Xuân Hoa vốn tên là Trương Xuân Hoa, chỉ có điều đi theo Vạn Sơn nên đổi thành họ Vạn, cho tiện đi lại trên giang hồ. Vạn Sơn khó chịu trong lòng, Trương Xuân Hoa trong lòng lại càng bực bội hơn, lúc này, cô ả trề môi ra châm chích: “Cha nuôi nói thế là không công bằng rồi, cha tưởng con muốn thế này chắc?”

Hai người đang cãi cọ, thì Trương Quả, em trai Trương Xuân Hoa kêu lên kinh hãi: “Chị, có ma!”

“Đừng nói nhảm, ma quỷ đâu ra!” Trương Xuân Hoa nói thì nói vậy, nhưng nhất thời lại im bặt, ngay cả Vạn Sơn đang tức tối phì phò cũng không nói năng gì nữa. Trên mấy mộ phần cách bọn họ không xa, bốc lên mấy ngọn lửa màu xanh lam, lập lòe chớp tắt rồi đột nhiên bay loạn xạ tứ phía. Vạn Sơn đi lại trên giang hồ nhiều năm, mặc dù biết đó là lửa lân tinh, nhưng nghĩ đến mình đã làm nhiều chuyện trái lương tâm, quả tim vẫn cứ đập rộn lên thình thịch.

“Thảm quá.”

Một giọng nói u uất vẳng tới, liền sau đó là tiếng loạt soạt ở xung quanh. Lờ mờ hình như có một người đang di động rất nhanh, nhưng lại không nghe thấy tiếng chân chạy. Ban đêm trời tối không nhìn rõ chân tướng, có lẽ nào lại gặp ma thật!

“Thảm quá!” Lại một tiếng kêu từ đằng xa vọng tới, tiếng kêu rất lớn, vừa dứt thì lũ chó trong làng phía xa xa lại tru lên, nghe như thể gặp phải thứ gì đáng sợ lắm.

Vạn Sơn nín thở ngưng thần, không đi bừa nữa, mặc dù hắn chưa gặp bao giờ, nhưng thường nghe người ta kể những chuyện ma quỷ dựng tường gì đó, sợ rằng chạy bừa bãi mà đụng phải thì toi mạng. Trương Xuân Hoa ngược lại không nhẫn nại được như thế, lớn tiếng gào toáng lên: “Ra đây, giả thần giả quỷ thì anh hùng hảo hán cái nỗi gì!”

Một cái bóng trắng đột nhiên vút tới, bốn người còn chưa kịp nhìn rõ thì cái bóng trắng đó đã lại biến mất trong lùm cỏ. Sắc mặt Vạn Sơn khó coi hết sức, dì Hoa cũng nuốt một ngụm nước bọt, Trương Xuân Hoa đã hoàn toàn không kiềm chế nổi nữa, gào thét ầm ĩ lên, tựa hồ muốn dùng cơn giận dữ để xua đi nỗi sợ hãi, còn Trương Quả thì từ đầu đã không nói được nên lời, cả người run rẩy co rúm lại.

Tiếng loạt soạt trong lùm cỏ lớn dần lên, Vạn Sơn lấy hết dũng khí thò đầu nhìn về phía đó, còn chưa kịp nhìn rõ, thứ ở trong lùm cỏ đã vút đi, vả lại dường như còn nằm ngang di động trên mặt đất nữa. Chỉ trong chớp mắt, nó đã vọt ra ngoài xa ba mươi bước, sau đó bất thình lình bay lên cao, treo lơ lửng trên cây đung đưa qua lại, lưỡi dài thượt trong miệng lè ra vung vẩy trước ngực. Mặt trắng như giấy, miệng lè lưỡi đỏ, lơ lửng trên ngọn cây, nhẹ như không xương, nói tóm lại là muốn đáng sợ thế nào thì đáng sợ thế ấy.

Bốn người không ai nhúc nhích, tên nào tên nấy đều trợn trừng mắt lên, thở cũng không dám thở mạnh nữa, chầm chậm hít vào chầm chậm thở ra, chỉ sợ làm kinh động thứ gì đó. Đúng lúc này, sau lưng bọn hắn lại xuất hiện cái bóng trắng khi nãy, ở ngay sát bên tai u uất thì thầm: “Thảm quá.”

Trương Quả lẳng lặng quay đầu, trông thấy gương mặt ma quỷ toàn máu me kia, tròng trắng trợn ngược, còn chưa kịp kêu lên thì đã hôn mê bất tỉnh. Trương Xuân Hoa vẫn còn phản ứng được, theo dì Hoa và Vạn Sơn co giò bỏ chạy, chỉ là vừa chạy, dưới ống quần cô ả vừa có nước gì đó chảy vung ra, chắc là sợ quá không còn khống chế được nữa.

Bất thình lình, cô ta bị một bàn tay thò ra từ ven đường tóm lấy quần áo, cô ta vận sức giằng ra, song càng vùng vẫy lại càng không thoát được. Lòng như lửa đốt, cô ta kinh hãi lăn ra ngất xỉu. Còn dì Hoa và Vạn Sơn thì đã chạy được một quãng rất xa, Vạn Sơn kinh ngạc phát hiện ra, giữa đường không ngờ lại có một ngôi mộ nằm vắt ngang, hai người run rẩy tiến lại gần, phía trước là sói, sau lưng là hổ, ngoài việc tiếp tục chạy ra thì cũng không còn cách nào khác.

Đúng lúc này, ngôi mộ bật tung, một người chui ra, bóp lấy cổ dì Hoa và Vạn Sơn, hai người kinh hãi, hơi thở không đều, lại bị bóp chặt cổ, không kịp phản kháng đã ngất đi rồi.

Mã Vân phủi bùn đất trên người, bò ra khỏi ngôi mộ, nói với Thảo Thượng Chương mai phục ở cách đó không xa: “Dọn mấy thứ phía sau đi, không cần dùng đến nữa, bọn này cũng nhát quá đi mất.”

Thảo Thượng Chương cười hì hì: “Đánh giá chúng hơi bị cao rồi, nhưng lão Mã này, chiêu này của ông anh cũng ác quá đi.”

Mã Vân ngoảnh đầu lại nhìn Thảo Thượng Chương, giật nẩy mình, thoáng sau mới nói: “Chú mày bỏ cái mặt nạ xuống đi, đêm hôm nhìn không rõ cũng khiếp vía đấy. Mà không đúng, vừa nãy nhìn cũng có gì đáng sợ đâu nhỉ.”

“Mã Vân, tôi đã bỏ mặt nạ xuống rồi, anh nhìn cho kỹ vào.” Thảo Thượng Chương nói.

Mã Vân xoa xoa ngực, lẩm bẩm một mình: “Sớm biết thế này thì đã không cần cho chú mày đeo mặt nạ làm gì, trông còn phát khiếp hơn ấy chứ.”

Thảo Thượng Chương chính là con ma áo trắng lướt qua lướt lại trong lùm cỏ, còn Mã Vân thì đào một ngôi mộ nông ở giữa đường, chui vào nấp trong đó, vốn không định một mẻ bắt luôn cả hai, mà chỉ muốn dọa bọn chúng một phen, nhưng khi thấy hai người tự đi tới, y bèn thay đổi chủ ý tại chỗ. Hai người lục lọi trên người dì Hoa và Vạn Sơn, tìm được mấy tờ giấy bạc giá trị cao.

Mã Vân và Thảo Thượng Chương quay trở lại, con ma treo cổ lúc nãy lướt đi trong lùm cỏ rồi cuối cùng leo lên ngọn cây là do Tiểu Lục làm. Thực tế, đó là một người nộm làm bằng khúc cây, mặc quần áo rồi đeo mặt nạ lên, ở vùng ven không có đèn đuốc gì này, thực sự không thể nhìn ra được. Kế đó, lại dùng một sợi dây thừng treo vào cành cây to, trước tiên kéo một bên để người nộm trượt ngang trên mặt đất về phía cái cây, vì có lùm cỏ che khuất nên cũng không dễ dàng gì bị những người ở gần phát hiện. Khi kéo đến gần rồi thì buông tay, nấp ra sau gốc cây, đồng thời kéo giật sợi dây thừng, lấy cành cây to làm trục, vậy là người nộm sẽ bay vút lên.

Lúc này, Tiểu Lục theo đúng hẹn, đợi hai người ở chỗ ban đầu. Gã ngồi xổm bên cạnh Trương Xuân Hoa, nhìn cô ả bị một cành cây quấn vào mà cười thầm trong bụng. Kỳ thực, đây hoàn toàn là chuyện nằm ngoài dự kiến, Trương Xuân Hoa đang chạy thì bị cành cây móc vào quần áo, vì có tật giật mình dẫn đến sợ hãi quá độ, căn bản không kịp bình tĩnh phán đoán, ngược lại càng giằng ra lại càng bị móc chặt hơn, cuối cùng tự mình dọa mình đến hôn mê bất tỉnh.

Mã Vân và Thảo Thượng Chương không tìm được gì trên người Trương Xuân Hoa và Trương Quả, Thảo Thượng Chương hít vào dòng nước mũi đang chảy ra ròng ròng, nói: “Đúng là một bọn nghèo kiết xác. Cái trò bịp bợm lừa một cú rồi lại đổi nơi như thế này, thông thường toàn bộ của nả đều để hết trên người, chú mày xem, tổng cộng có ba trăm đồng Đại dương, chậc, bọn này cũng coi như là uổng công lăn lộn. Chú mày nói xem, lão Hàn ấy có thiệt thòi không, rước cô con dâu về mới nửa ngày, không ngờ lại rước về một cô ả lừa đảo.”

“Thực ra lão Hàn chẳng qua cũng chỉ mất chút thể diện thôi, trước lúc đi, ta đã âm thầm để lại một trăm đồng Đại dương cho ông lão rồi, coi như là không thiệt thòi mấy.” Mã Vân nói.

Mạnh Tiểu Lục hỏi: “Vậy bọn người này thì xử lý thế nào?”

“Còn thế nào được nữa, ta cũng là lừa đảo thôi, có thể phạt ác khuyến thiện, nhưng không thể làm đến mức kéo bọn chúng đến chỗ quan nha được. Gặp cảnh sát ta phải nói thế nào đây, chào ngài, tôi là một tên bịp bợm, tôi bắt được một đám bịp bợm đây.” Mã Vân cười cười nói: “Tội của mấy kẻ này giờ cũng coi như đã được bù đắp hết, như vậy là được rồi.”

Ba gã bỏ lại bốn kẻ sợ đến hôn mê bất tỉnh nghênh ngang bỏ đi. Lúc này, Vạn Sơn đang nằm đờ dưới đất len lén mở mắt ra, ngay từ đầu hắn đã biết mình lọt hố, dẫu sao hắn cũng là kẻ lão luyện giang hồ. Ba người này không phải xa lạ gì, chắc hẳn chính là ba tên cảnh sát kia, giờ đây xem ra cái thân phận cảnh sát cũng là giả mạo. Ba vị này đều là cao nhân, Vạn Sơn biết mình chơi không lại, cũng đánh không lại, đành giả bộ ngất xỉu cho qua. Nhưng cũng không thể vì bọn họ cao to, giỏi đánh nhau, có bản lĩnh là có thể phá hoại việc làm ăn của hắn được, hắn có trêu chọc vào ai đâu chứ?

Có điều, Vạn Sơn chắc chắn không thể âm thầm chịu thiệt, hắn không phải loại vớ vẩn vô môn vô phái, hắn lấy nước lạnh tạt cho đồng bọn tỉnh lại, chụm đầu bàn bạc, quyết định đến tìm Phong vương của Phong môn để cáo trạng.