← Quay lại trang sách

Chương 38 Trường Xuân hội

Một gã kim điểm nhanh nhẹn lật giở những tấm thẻ trên tay, nói dăm câu để đánh lạc hướng che tai che mắt người xem, lừa gạt hết người này đến người khác, gã ta được gọi là Tiểu Thần Tiên. Gã này khoảng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn toát lên dáng điệu tiên phong đạo cốt, siêu phàm thoát tục, mắt nheo nheo tựa như chẳng buồn để ai vào trong mắt vậy. Có điều, khi gã ta trông thấy Mã Vân, liền lập tức đổi sang thái độ cung kính, khép cánh cửa hàng xem bói lại, hai tay ôm quyền khom người nói: “Không biết Chưởng Đăng sứ đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa được, thất lễ thất lễ.”

“Không cần đa lễ.” Mã Vân nghênh ngang ngồi xuống ghế, cầm chén trà của gã kim điểm lên uống một ngụm.

Gã kim điểm luôn miệng cười, cũng hành lễ ra mắt với Mạnh Tiểu Lục và Thảo Thượng Chương, sau đó nói: “Tại hạ Mã Khưu của Mã gia môn, xin được ra mắt hai vị, có điều, ở đây nhiều người, mong hai vị gọi tại hạ là Nguyên Phong tiên sinh.”

“Chúng ta không ở đây lâu đâu.” Mã Vân nói: “À đúng rồi, sư đệ, sao chú lại đi làm kim điểm vậy, có phải đang giở trò xấu xa gì không?”

Mã Khưu vuốt vuốt chòm râu dài nói: “Sư huynh minh xét, tiểu đệ đang giăng bẫy, lấy tiếng, tiểu thiếp của tay quân phiệt bản địa tin nhất là cái món này.”

“Ta hiểu rồi, chú muốn vừa gạt tiền vừa gạt sắc phải không, cái thằng ranh này, tà tâm mãi vẫn không thay đổi, sớm muộn cũng có ngày chết trên người đàn bà thôi.” Mã Vân dở khóc dở cười nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi. Có tin tức gì về bọn Phương Hồng không?”

“Nghe ngóng được rồi, trong nhóm này có một cô ả tên là Đổng Thúy Vân. Người này nhà ở phủ Tế Nam, có điều gần đây cũng không nghe tin cô ả trở về quê cũ.” Mã Khưu nói.

Mã Vân gật đầu: “Còn gì nữa không?”

“Trước mắt chỉ có thế thôi, Chưởng Đăng sư huynh, dẫu sao thì đây cũng không phải Lệnh truy bắt, bọn tiểu đệ chỉ có thể nghe ngóng loanh quanh thôi, với lại Sơn Đông là… địa bàn của Chưởng Đăng sứ họ Lôi… vì vậy…” Mã Khưu ấp a ấp úng.

Mã Vân cười cười nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi, Đại Lôi Tử không hợp với ta, ta cũng không làm khó chú em, có tin tức thì phái người truyền tin cho ta. Vừa khéo, chúng ta cũng định đến phủ Tế Nam, Mã Khưu sư đệ, chúng ta chia tay ở đây thôi.”

“Chưởng Đăng sứ và hai vị huynh đệ đi thong thả.”

Ra khỏi cửa hàng bói toán của Mã Khưu, Mạnh Tiểu Lục không nói không rằng, từ khoảnh khắc nghe thấy cái tên Đổng Thúy Vân kia, nắm tay gã chưa từng lỏng ra chút nào. Mặc dù sự việc đã trôi qua rất lâu, nhưng Mạnh Tiểu Lục vẫn còn nhớ rõ bộ dạng của cô ta, đó là cô ả đóng vai nha hoàn trong nhóm lừa đảo ấy.

Mã Vân vỗ vỗ lên vai Tiểu Lục tỏ ý an ủi, song cũng không nói gì. Tiểu Lục từ từ lấy lại tinh thần, nhìn Mã Vân, trong lòng cảm thấy dễ chịu hẳn, con người sống ở đời cũng chỉ như cây cỏ qua một mùa thu, có thể xông pha giang hồ cùng vị huynh trưởng sẵn sàng đi khắp chân trời góc bể cùng mình truy bắt hung thủ hãm hại gia đình thế này, cuộc đời gã cũng không uổng.

“Mã đại ca, Chưởng Đăng sứ là ý gì vậy? Với lại, tại sao các anh đều họ Mã hết thế?” Mạnh Tiểu Lục không muốn phá hỏng tâm trạng của hai người còn lại, bèn lên tiếng gợi chuyện. Cách xưng hô này đã có thể gọi trước mặt người ngoài, vậy thì cũng chẳng phải bí mật gì, có hỏi hẳn cũng không thất lễ.

Mã Vân cười cười đáp: “Lúc trước ta nói với chú mày rồi mà, trong Phong Ma Yến Tước, chữ Ma chỉ ma t [28] hay ma y [29] , đồng thời cũng viết là Mã, ý là đơn thương độc mã, vì vậy thông thường đều là một người hành động.

“Trong những người sử dụng thuật lừa đảo kiểu này, môn phái lớn nhất phải kể đến Mã gia môn chúng ta. Gia chủ của Mã gia môn gọi là Mã đầu, chủ của Phong môn gọi là Phong vương, chủ của Yến sào là Các chủ, còn của Khuyết môn (Tước môn) thì gọi là Đại toàn. Những nhà khác tạm không nhắc đến, trong môn phái của ta, bên dưới Mã đầu có ba ngọn mã đăng [30] chiếu rọi đường sá khắp nhân gian, mã đăng này được gọi là Chưởng Đăng sứ, ta là một trong số đó. Bên dưới Chưởng Đăng sứ, còn có Bát Tuấn Mã phụ trách các sự vụ cụ thể nữa.

“Đã gọi là Mã gia môn, thì đương nhiên là phải mang họ Mã, phàm người nào gia nhập Mã gia môn đều đổi thành họ Mã hết. Có điều, ta phải nói trước một câu, ta vốn đã họ Mã rồi. Trong Mã gia môn, không phân tuổi tác lớn nhỏ mà chỉ có tôn ti, người bề trên gọi là sư huynh, người bề dưới xưng là sư đê. Còn Mã đầu thì thường được gọi là Mã đầu hay gia chủ, phân biệt với cách xưng hô của bọn chúng ta.”

“Ra là thế, không ngờ Mã đại ca lại lợi hại như vậy.” Tiểu Lục trầm trồ thán phục.

Mã Vân lại làm ra vẻ khoa trương, chắp tay nói: “Quá khen, quá khen rồi.” Ba gã phá lên cười, làm những người xung quanh đều liếc mắt nhìn.

Vì vội lên đường, nên ngay cả Thảo Thượng Chương tay chân luôn ngứa ngáy cũng nín nhịn, cả đám chạy thẳng một mạch đến phủ Tế Nam.

Tế Nam là thành cũ, xưa nay danh nhân danh sĩ nhiều, bề dày văn hóa rất cao. Chưa nói đến những thứ cao nhã kiểu “Dương xuân bạch tuyết”, chỉ riêng những thứ khúc nghệ dân gian ngoài đường giữa chợ, thì Đại Quan Viên ở Tế Nam cũng đã ngang danh với Thiên Kiều ở Bắc Kinh và bến cảng Thiên Tân, được xưng tụng là Tam đại thánh địa của nghệ thuật dân gian phương Bắc. Thông thường, những người mãi nghệ phải được các vị lão gia, thiếu gia ở ba nơi này công nhận, thì mới có thể coi như đã dương danh lập vạn được.

“Tằng tằng tằng tằng, tằng tằng tằng tằng, không nói chuyện tạp nham, xin kể về hảo hán Sơn Đông Võ nhị lang, Võ Tòng ấy đến đồi Cảnh Dương, nhìn lá cờ trên quán rượu, bên trên viết mấy chữ, ba bát không qua đồi!” Độc tấu kể chuyện kiểu Sơn Đông nghe cũng có một phong vị rất riêng, Mạnh Tiểu Lục mặc dù đã thấy ở Thiên Kiều, Bắc Kinh, song ở đó không đặc sắc như ở Tế Nam này, gã vỗ tay nhiều đến mức đỏ lừ cả tay lên.

Mã Vân thì khoanh tay nói chuyện với mấy tên làm bảo kê. Hoàng Bản Vạn bị Mạnh Tiểu Lục và y lừa đảo cũng từng làm món này, kỳ thực chính là vạch ra một khoảnh đất tốt, sau đó bắc cái rạp, bày ghế băng, cho người xem biểu diễn chỗ nghỉ ngơi. Kẻ nào không biết làm thì chỉ kiếm tiền chỗ ngồi với tiền địa bàn, kẻ biết làm thì sẽ giúp nghệ nhân cổ động, lôi kéo người xem, hoặc pha bình trà, làm một quán trà ngoài trời, vừa chia tiền với người mãi nghệ vừa kiếm tiền trà nước điểm tâm.

Người làm nghề này đa phần đều là hạng thô lậu, nhưng cũng có mấy kẻ đầu óc nhanh nhẹn, nhờ vào món này mà làm giàu được. Một người làm bảo kê chắc chắn là không được, dĩ nhiên phải có dăm ba huynh đệ bên dưới, tên nào tên nấy đều vung vẩy cánh tay, không giống như người tử tế.

Mã Vân hỏi: “Nói vậy thì Đổng Thúy Vân này có quan hệ với Từ hội trưởng à?”

“Quả đúng vậy, thế nên mấy năm trước từng có người nhận ra Đổng Thúy Vân, sau đó tìm đến tận cửa, nhưng lại bị Từ hội trưởng đuổi đi. Ở cái đất Tế Nam này, ngoài quân phiệt có súng trong tay ra, hai phe hắc bạch không có ai là không kính trọng Từ hội trưởng cả.” Gã bảo kê kia nói.

Mã Vân gật đầu, chắp tay nói: “Đa tạ huynh đệ đã nhắc nhở.”

“Khách khí, khách khí, bọn tôi sao có thể không nể mặt huynh đệ Mã gia chứ?”

Lúc Mã Vân quay lại thì người độc tấu Sơn Đông kia đã kể xong một đoạn rồi, cũng không phải Tiểu Lục không quan tâm, mà Mã Vân sợ tâm trạng gã quá kích động, cũng e ngại có một số chuyện người ta cảm thấy người đông miệng lắm mà che giấu, vì vậy mới cố ý để Tiểu Lục ở lại đây, còn y tự mình đi thăm dò trước một phen.

“Sao rồi, Mã đại ca?”

Mã Vân nhíu mày lại nói: “Chuyện này dính dáng đến Trường Xuân hội ở đất này, e rằng không dễ giải quyết.”

“Trường Xuân hội, là làm cái gì vậy?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.

Mã Vân đáp: “Trường Xuân hội là tổ chức của những người biểu diễn mãi nghệ, phàm là người nhờ vào tài nghệ mà kiếm ăn trên giang hồ, đa phần đều phải nhập hội, mỗi vùng mỗi nơi đều có Trường Xuân hội riêng. Tổng thủ lĩnh của Trường Xuân hội ở các nơi gọi là Pháp bất nhất, có nơi gọi là Tổng hội thủ, hay Đại hành sự, hoặc cũng có nơi gọi là Hội trưởng. Ở Tế Nam, tổng thủ lĩnh của Trường Xuân hội chính là Từ hội trưởng.

“Bên dưới hội trưởng còn có một phó thủ, ngoài ra thì Kim Bì Thái Qua Bình Đoàn Điều Liễu, mỗi môn đều có một vị thủ lĩnh, gọi là Hội thủ, nằm dưới quyền chỉ huy của Hội trưởng. Hội thủ về cơ bản chính là người quản lý các việc trong ngành nghề của mình, đồng thời thay mặt những người cùng nghề thương nghị các việc lớn mang tính đại cục. Muốn trở thành Hội thủ, ắt phải được đồng đạo giang hồ kính ngưỡng, tiền nhiều ép được bọn nô tài, nghệ cao mới ép được người trong nghề, đặc biệt là người trong nghề với nhau, chú mày muốn làm Hội thủ thì buộc phải có vai vế, năng lực, danh vọng, không được thiếu thứ nào. Đương nhiên, Hội trưởng thì càng lợi hại hơn.

“Trường Xuân hội rốt cuộc có tác dụng gì, kỳ thực cần chia làm đối nội và đối ngoại. Nói đơn giản, đối nội tức là thành lập các chỗ làm ăn, đồng thời duy trì quy củ trong ngành nghề, phân xử công bằng các vụ tranh chấp, xử lý phần tử bại hoại, vân vân, năng lượng quả thực không nhỏ chút nào. Sách lạ kịch quen, nghe hát thì nghe mãi cũng không chán, người giang hồ phải bôn ba giang hồ, xưa nay phép vua thua lệ làng, nhưng trong trường hợp các nghệ nhân biểu diễn thì lại thành bụt chùa nhà không thiêng, xét cho cùng người xem ai mà chẳng thích những thứ mới lạ.

“Người biểu diễn từ nơi khác đến, ắt phải đi bái kiến Trường Xuân hội ở bản địa, gọi là vái bến đò, hay bái tướng. Hội thủ của các ngành nghề trong Trường Xuân hội thấy đến bái kiến xong xuôi rồi, sẽ nói cho biết quy củ hành nghề và sở thích của người xem trong vùng, sắp xếp chỗ ở cho, thậm chí còn kiếm cho một chỗ tốt mà mãi nghệ. Nếu chú mày cho rằng đây chính là việc đối ngoại của Trường Xuân hội, thì lầm to rồi đấy.

“Giống như chợ Đông An ở Bắc Kinh ấy, chỉ nhờ hàng hóa thì rất khó thu hút được người đến, còn phải có các trò giải trí nữa, vì vậy không thể thiếu được người biểu diễn. Rồi lại như có thương hội nào muốn làm hội làng, hội chùa, vậy thì phải đi tìm hội trưởng của Trường Xuân hội để đàm phán điều kiện. Hai bên gió mượn oai lửa, lửa mượn thế gió, mượn sức lẫn nhau mà kiếm tiền, không thể thiếu bên nào được. Vì vậy, Trường Xuân hội cũng rất có địa vị trong giới buôn bán, là một tổ chức không thể thiếu được. Tùy theo hành vi của các ngành nghề buôn bán trong hội chùa, mà Trường Xuân hội sẽ sắp xếp khoảng cách giữa chỗ biểu diễn võ và biểu diễn văn, rồi vị trí các gian hàng cùng nghề, lên kế hoạch cho các sự vụ liên quan, tóm lại, nếu muốn nói kỹ thì ba ngày ba đêm cũng không hết được.

“Có điều, Trường Xuân hội dẫu sao cũng là một tổ chức, sau khi Dân quốc thành lập thì đã bị hạ lệnh xóa sổ rồi. Vì vậy Bắc Kinh không có Trường Xuân hội, Thiên Tân cũng không có, phàm là các tỉnh hay các địa phương lớn đều không còn nữa, Trường Xuân hội giờ chỉ có thể tồn tại ở các nơi nhỏ hay làng quê hẻo lánh thôi. Nhưng duy chỉ có Tế Nam là có Trường Xuân hội, cũng không thể không bội phục bản lĩnh ăn cả hai phe hắc bạch của Trường Xuân hội ở cái đất Tế Nam này.”

“Vậy chúng ta tính sao?” Mạnh Tiểu Lục nghe xong liền hỏi ngay.

Mã Vân cười đáp: “Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, bọn họ có thể đứng vững chân ở đây thì nhất định phải có đạo nghĩa, nếu không nói lý lẽ thì sẽ bị người đời lên án ngay, vì vậy cứ trực tiếp đến gặp họ mà đàm phán thôi.”

“Vậy chúng ta đi đâu tìm Từ hội trưởng?”

“Không thể trực tiếp tìm đến cửa nhà người ta được, trước tiên phải thết yến mời Từ hội trưởng, ta xem, làm luôn hôm nay đi. Đến… đến chỗ Thảo Thượng Chương đang chơi đi, Thương Phố Đệ Nhất lâu.” Mã Vân gọi hai chiếc xe kéo, hai người chạy thẳng tới Đệ Nhất lâu.

Vừa vào cửa, hỏi han một chút đã tìm được Thảo Thượng Chương, y lúc này đang trái ôm phải ấp, thấy Mã Vân và Mạnh Tiểu Lục đi vào, liền lớn tiếng gọi rống lên: “Lưu ma ma, Lưu ma ma… mụ tú bà kia! Mau gọi cho hai huynh đệ ta mấy cô lên đây.”