← Quay lại trang sách

Chương 39 Đàm phán trong lầu xanh

Thương Phố Đệ Nhất lâu thường được người dân Tế Nam gọi là Bát Quái lâu, là một tòa nhà lớn ba mặt giáp phố mới được xây dựng mấy năm trước, trong đó có tám mươi hai gian hàng, tập trung từ nhà tắm, quán hút thuốc phiện, sòng bạc, tiệm ăn, tiệm tạp hóa, tiệm tơ lụa… Phía sau tòa lầu còn xây hai mươi bốn tiểu viện, nhà cầm quyền địa phương quy định tất cả kỹ nữ hạng trung đều tập trung tại đây để làm ăn. Kỳ thực, cũng không phải là không có những chỗ cao cấp tốt hơn nơi này, nhưng ở đó người ta viết văn vẩy mực, nói năng cao nhã, thực sự không thích hợp cho người trong giang hồ gặp mặt, vì vậy Mã Vân vẫn quyết định lựa chọn chỗ này.

Kỹ viện này tên là Đồng Phượng, lúc Thảo Thượng Chương đi vào, mụ tú bà trông thấy y ăn mặc bình thường, mắt la mày lét, tướng mạo xấu xí, định sai người đuổi ra ngoài, nhưng lời còn chưa ra đến miệng đã bị xấp tiền giấy và bạc nén đặt trên bàn chặn lại, mụ ta lập tức cười ngoác miệng đến tận mang tai. Quy củ lễ nghĩa gì đều giở ra cho bằng hết, ở chốn ăn chơi này, có tiền tức là đại gia, chỉ cần xòe tiền ra, muốn chơi thế nào thì sẽ được chơi thế đó, còn có người nịnh bợ dỗ dành cho ngươi chơi ấy chứ.

Thảo Thượng Chương không mang theo nhiều tiền bên người lắm, chỗ tiền này là y lấy của Mã Vân, vừa mới đến Tế Nam y đã chui luôn vào khu nhà sau của Đệ Nhất lâu. Lúc này, nghe thấy tiếng gọi của Thảo Thượng Chương, mụ tú bà liền vội vàng bảo tên dắt gái đi chọn bốn cô, miệng nói: “Ồ, hôm nay tôi đã bảo rồi mà lại, vừa sáng sớm sao đã có tiếng chim hỉ tước kêu, thì ra là có khách quý đến. Vị đại gia này, vị tiểu gia này nữa, mời hai vị ngồi xuống trước, tôi đi sắp xếp ngay đây.”

Chỉ một thoáng sau, bên cạnh Mã Vân và Mạnh Tiểu Lục mỗi người đã có hai cô gái, mụ tú bà còn đặc biệt dặn dò, cứ thoải mái, khách muốn thế nào thì chiều thế đó, uống rượu, ăn điểm tâm, hay nghe hát gì gì đó, chỉ cần kiếm tiền là được. Mã Vân gọi giật mụ tú bà đang định lùi ra ngoài lại, nói: “Lưu ma ma phải không, tại hạ còn có chuyện muốn nhờ đến bà.”

“Đại gia, ngài xem ngài nói gì vậy, bọn tôi ở đây chẳng phải là để ngài sai ngài bảo hay sao, ngài cứ thoải mái, chỉ cần làm được, chúng tôi nhất định sẽ làm.”

Mã Vân gật đầu, lấy ra hai tờ tiền giấy trị giá mười đồng của Ngân hàng Giao thông phát hành, đưa cho mụ tú bà, nói: “Cũng không có gì cả, chỉ là giúp ta mời Từ hội trưởng của Trường Xuân hội đến đây, tối nay giúp ta chuẩn bị một bàn tiệc thượng hạng, ta muốn mời cơm Từ hội trưởng. À phải rồi, ta họ Mã, tên là Mã Vân.”

“Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ phái đứa giỏi nói năng nhất đi mời. Ngài yên tâm, Đồng Phượng chúng tôi tiếng tăm tốt, cô nương nhiều, tối nay tôi sẽ dành sẵn cho Từ hội trưởng hai cô thật đẹp, ông ấy nhất định sẽ tới.” Ánh mắt mụ tú bà không hề rời khỏi hai tờ giấy bạc, chỉ truyền lời mời một người đến mà đã đưa nhiều tiền thế này, mụ thầm nhủ, phen này chắc là gặp phải thần tài rồi.

Sau khi mụ tú bà đi khỏi, ba gã bắt đầu chén chú chén anh, ăn uống nhồm nhoàm. Thảo Thượng Chương dĩ nhiên khỏi cần phải nói, Mã Vân cũng chơi đùa với hai cô ả kỹ nữ, cười nghiêng cười ngả, chỉ có Tiểu Lục là lần đầu tiên đến kỹ viện, bình thường đừng nói là kỹ nữ, cô gái mà gã tiếp xúc nhiều nhất chắc cũng chỉ có Sa Oanh Oanh mà thôi. Lúc ở Thiên Tân, mặc dù gã đóng giả làm thiếu gia nhà giàu Nguyễn Ngũ gia, vả lại còn qua lại giao thiệp rất nhiều, nhưng vì đề phòng lộ ra sơ hở, nên những chỗ đàn ông dễ quên hết sự đời thế này, Tiểu Lục đều không bén mảng đến, tránh chuyện nói nhiều sai nhiều, sơ hở nhiều.

Giờ đây, ngửi thấy mùi hương trên người phụ nữ, nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình, quần áo mỏng tang, Tiểu Lục chỉ thấy khí huyết trào dâng bừng bừng, mặt đỏ đến nỗi không nhận ra nổi nữa. Một cô nương tên là Hòe Hoa cầm một trái anh đào nhét vào miệng Tiểu Lục, nói: “Đại gia, ngài dùng anh đào đi.”

Hồi ở Thiên Tân, Tiểu Lục từng ăn thứ này một lần, biết đây là đặc sản Sơn Đông, nghe nói là do các nhà truyền giáo người Tây mang đến trồng. Quả anh đào rất dễ thối và giập vỡ trong khi vận chuyển, vì vậy nơi nào hơi xa một chút là không ăn được, món này ở Thiên Tân cũng không rẻ chút nào.

Tiểu Lục thò tay ra đón, nhưng lại bị Hòe Hoa giật ra, nằng nặc đòi đút vào miệng cho gã, sau đó che miệng bật cười khúc khích. Cô còn lại tên là Tiểu Lan thì ngồi luôn vào lòng Tiểu Lục, vòng tay ôm lấy cổ gã làm nũng.

Đồng Phượng tuy không phải kỹ viện cao cấp cho giới văn nhân nhã sĩ, nhưng cũng thuộc loại kỹ viện thượng đẳng trong hàng trung cấp, quy củ không ít chút nào. Chẳng qua Thảo Thượng Chương có tiền, vả lại vừa vào đã bày ra thái độ xuề xòa thô lậu, vì vậy các cô nàng cũng thoải mái mà hầu hạ các vị đại gia luôn. Sau chừng một tuần trà, Tiểu Lục cuống cuồng chạy ra khỏi phòng, đứng trong sân thở hồng hộc.

Lúc sắp tới giờ cơm, Mã Vân liền bảo các cô đi ra ngoài, chỉ có Thảo Thượng Chương là ôm theo hai cô nàng về phòng mây mưa. Mã Vân thì cẩn thận dặn dò mấy cô gái chuẩn bị vài món ăn tinh tế, lát nữa sẽ dùng trong tiệc, rồi bắt đầu uống trà, nói với Tiểu Lục một số việc chú ý.

Từ hội trưởng y hẹn mà đến, bên cạnh có hai người đi cùng, một người tên Vu Quảng Tụ, một người tên Vu Quảng Chí, nghe tên cũng biết là hai anh em. Mã Vân và Tiểu Lục ra tận cửa đón tiếp, mấy người tán dóc mấy câu rồi lần lượt vào chỗ ngồi.

Từ hội trưởng thẳng thắn mở lời luôn: “Ta cậy già, xin gọi chú em một tiếng Mã lão đệ, hôm nay chú đến tìm ta, phải chăng là có chuyện gì liên quan đến Mã gia môn?”

“Không, thuần túy là việc riêng thôi, muốn xin được Từ hội trưởng chỉ giáo.”

Mã Vân còn đang định nói tiếp, song bị Từ Đạt Thuận giơ tay ngăn lại: “Mã huynh đệ, chú em không có việc công với ta, nhưng ta lại có việc công với chú em đây. Mã gia môn giả làm hòa thượng, giả làm lão đạo sĩ, giả làm thầy xem số mệnh gì cũng được, ta mặc kệ, nhưng các người không thể ở lại Tế Nam quá lâu, tránh để thất thủ bị bắt thì không hay đâu.”

“Từ hội trưởng nói quá lời rồi, các huynh đệ từ Mã gia môn đi ra, làm gì có ai kém đến thế.” Mã Vân nói.

Vu Quảng Chí nói giọng Sơn Đông đậm mùi bánh nướng cuộn hành, khẩu âm rất nặng: “Mã sứ giả không tin à, Từ hội trưởng nói thế là còn khách khí đấy, nói dễ nghe thương lượng không được, cứ nhất quyết phải trở mặt mới vui đấy hả. Mã gia môn nhà các người gây án lừa gạt dân chúng trong thành Tế Nam này, nhân số đông hơn quy củ đến bảy tám lần, thế không phải hủy hoại hết thanh danh của kim điểm bọn tôi hay sao? Không có thanh danh thì còn làm ăn thế nào được nữa? Kể cả các người có làm kín kẽ đến giọt nước không lọt chăng nữa, thì cũng là chiếm một phần việc làm ăn của kim điểm, các người có phải người Trường Xuân hội chúng tôi đâu, sao tiền gì cũng muốn kiếm là thế nào? Hãy mau mau quản cho chặt vào, đừng có nói nhẹ không ưa lại ưa ăn đòn!”

Mã Vân cười cười nói: “Chuyện này nếu Từ hội trưởng và Vu huynh có dị nghị, có thể lên tiếng với Mã đầu, Mã đầu ở ngay Lạc Dương, cách chỗ này không xa lắm, tại hạ chẳng qua chỉ là một tên Chưởng Đăng sứ, không quyết được việc ở Sơn Đông.”

“Người anh em này của ta nói chuyện không được rõ lắm, có lẽ chú em chưa hiểu hết rồi. Ta biết Sơn Đông là địa bàn quản hạt của Chưởng Đăng sứ Mã Lôi, không phải chú em phụ trách, nhưng chú em cũng có điều chưa biết, tay Mã Lôi này làm quả có hơi quá lố. Hai mươi bốn kỹ viện ở đây, y chiếm đến mười cái, y bỏ ra mấy chục cân lương thực đổi lấy con gái non tơ ở các vùng nghèo khổ, đứa nào dễ nhìn thì nuôi nấng từ nhỏ rồi tặng cho các quan to làm thiếp hay đưa vào kỹ viện, đứa nào không được xinh đẹp thì cho làm nha hoàn nô tỳ. Ngoài ra, y còn mở không ít sòng bạc, quán hút thuốc phiện, một món khác kiếm tiền cũng rất nhiều là cho vay nặng lãi, lợi tức cao đến bất thường, chuyên nhằm lúc người ta gặp khó khăn mà giăng bẫy làm khó, ép họ phải đi vay tiền.” Từ Đạt Thuận nói.

Ông ta ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Cũng không phải Từ mỗ nóng mắt, ngứa ngáy trong lòng mà nói vậy, đây là người ta có bản lĩnh, không ai nói là người Mã gia môn không được làm ăn buôn bán, có phải không? Nhưng Mã Lôi tham lam quá, y ăn cơm trong bát lại còn ngó trong nồi nữa, việc làm ăn của Cái bang y cũng chiếm, người ta tìm đến lý luận, y lại còn vận dụng quan hệ với quan phủ, cuối cùng làm đám Cái bang kia phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Mã gia môn thu đồ đệ cực kỳ nghiêm khắc, nhưng Mã Lôi lại thu môn đồ rộng khắp, thủ hạ đầy rẫy bọn ô hợp xấu xa, rồng rắn lẫn lộn. Bọn chúng lừa đảo khắp nơi trong thành, dĩ nhiên là sẽ phá hoại thanh danh của chúng ta, nhưng chúng ta vẫn nhẫn nhịn.

“Bây giờ, không ngờ Mã Lôi còn trắng trợn tranh cướp việc làm ăn của kim điểm, bày sạp xem bói bên cạnh hàng xem bói của người ta, phái người đi làm loạn, rồi tìm ra chút sơ hở mà làm ầm lên, hoàn toàn không cho huynh đệ làm nghề kim điểm một con đường sống nào cả. Mã huynh đệ, giờ ở phủ Tế Nam này ai mà không biết Mã Diêm vương Mã Lôi chứ, chẳng ai là không sợ y cả.”

Mã Vân rốt cuộc đã hiểu, thì ra mấy tên bảo kê ban sáng khách khí như vậy, vừa nghe đến Mã gia môn đã trở nên cung kính, không phải vì Mã Lôi được người người kính ngưỡng, mà là vì Mã Lôi đã trở thành một tên Hoàng Bản Vạn khác, thậm chí còn ác hơn cả Hoàng Bản Vạn nữa. Mã Vân biết thế này là đã phạm quy củ giang hồ, mặc dù y và Mã Lôi không hợp nhau lắm, nhưng dẫu sao họ đều là người Mã gia môn. Mã Lôi làm ra những chuyện vượt ngoài quy củ này, khiến Từ Đạt Thuận nói thẳng vào mặt, Mã Vân cũng cảm thấy rất bối rối.

“Không biết không thể trách, tôi và Mã đại ca đây mới từ Bắc Kinh tới, vẫn chưa nắm được tình hình vùng này cho lắm.” Mạnh Tiểu Lục thấy sắc mặt Mã Vân lúc xanh lúc tím, bèn không để ý đến lời y dặn dò lúc trước nữa, lên tiếng biện bạch giúp.

Vu Quảng Tụ cũng là người hiểu lý lẽ, lúc này lên tiếng giải thích: “Mã huynh, ý Từ hội trưởng và em trai tôi không phải muốn hỏi tội Mã huynh. Mọi người đều nói Trường Xuân hội lợi hại, nhưng chẳng ai dám chọc đến Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước các vị cả. Ý của hội trưởng chúng tôi là nhờ Mã huynh nói một tiếng với lão gia tử, để Mã Lôi thu liễm lại một chút, để chúng tôi cũng có đường mà kiếm bữa cơm ngon. Chặn đường kiếm tiền của người ta chẳng khác nào thù giết cha giết mẹ, chuyện này không thể kéo dài quá lâu, các huynh đệ bên dưới sắp không nhịn được nữa rồi.”

“Đó là chuyện đương nhiên, mấy ngày này tôi sẽ đi điều tra một phen, nếu là sự thực, tôi sẽ lập tức đi Lạc Dương gặp Mã đầu, bẩm báo rõ ràng.” Mã Vân nói: “Có điều, tôi đề nghị các vị không nên xung đột với Mã Lôi, nói gì thì nói, Mã Lôi cũng là Chưởng Đăng sứ của Mã gia môn, vì vậy dù y đúng sai thế nào phải do Mã đầu quyết định. Nếu phát sinh xung đột, vậy thì Mã gia môn sẽ toàn diện khai chiến với Trường Xuân hội Tế Nam, đến lúc đó lưỡng bại câu thương, há chẳng phải là rất không hay hay sao?”

Vu Quảng Chí vỗ bàn đứng bật dậy: “Trường Xuân hội chúng ta còn sợ Mã gia môn các người chắc!”

“Ngồi xuống!” Từ Đạt Thuận mắng: “Quảng Chí là người Liễu môn, hát kịch diễn xướng gõ dùi đồng, tính khí nóng nảy không giỏi nói năng như Quảng Tụ là kim điểm. Hai anh em nhà này tính khí khác nhau một trời một vực, mong rằng Mã huynh đệ đừng để bụng.”

“Không có gì, không có gì, nếu việc Từ hội trưởng nói là sự thực, Quảng Chí huynh có tức giận cũng là chuyện dĩ nhiên.” Mã Vân cười nói: “Tôi và Mã Lôi đều là đệ tử thân truyền của Mã đầu, tôi nghĩ điểm này thì chắc Từ hội trưởng cũng đã nghe nói, vì vậy mới nói những chuyện vừa rồi. Nhưng tôi hoàn toàn hiểu được tâm trạng của các vị, đợi tôi tìm hiểu tình hình xong sẽ lập tức đi Lạc Dương tìm lão gia tử, chuyện này mong các vị cứ yên tâm.”

Từ Đạt Thuận chắp tay ôm quyền nói: “Vậy thì làm phiền Mã huynh đệ rồi, à phải, Mã huynh đệ nói có việc tìm ta, rốt cuộc là chuyện gì. Lúc trước ta còn tưởng là Mã Lôi gọi chú đến để đàm phán với ta nữa cơ.”

“Y làm sao điều động được tôi chứ, tôi đến đây là muốn hỏi thăm Từ hội trưởng về một người.” Mã Vân nói.

“Ai vậy?”

Mạnh Tiểu Lục tiếp lời: “Đổng Thúy Vân.”

Từ Đạt Thuận biến hẳn sắc mặt, Vu Quảng Tụ giả bộ nhìn chằm chằm vào rượu trong chén không nghe thấy, còn Vu Quảng Chí thì cúi đầu không nói năng gì, tựa như đã làm chuyện gì trái với lương tâm vậy. Mã Vân biết trong đây nhất định có chuyện, cũng hiểu rằng chắc hẳn hôm nay không tiện hỏi được gì, bèn vội vàng nói lảng sang chủ đề khác: “Nào nào nào, người đâu, người đâu, bảo Lưu ma ma sắp xếp cho ba vị quý khách đây mấy cô nương, gọi thêm mấy người lên hát nữa.”

Qua ba tuần rượu năm món ăn, khi cả đám đã uống say ngà ngà, Từ Đạt Thuận kéo Mã Vân sang một bên, thấp giọng nói: “Mã huynh đệ, ta nhất định sẽ cho chú một câu trả lời.”

“Tôi còn chưa hỏi ngài là chuyện gì mà, sao đã nói vậy rồi?”

Từ Đạt Thuận thở dài, lắc đầu nói: “Đứa nhỏ Thúy Vân này chắc chắn đã lừa gạt người ta, để bị phát hiện ra tung tích, thế nên mới tìm đến tận cửa thế này.”

Câu chuyện nói tới đây, Mã Vân không tiếp lời thêm nữa, tất cả đáp án chỉ cần đợi cơ hội sẽ được mở ra.

Thảo Thượng Chương nấp ngoài cửa nghe lén lẳng lặng trở về phòng. Tối muộn, Từ Đạt Thuận còn làm một chầu thuốc, rồi lại đánh mạt chược thâu đêm với Mạnh Tiểu Lục, Mã Vân và Vu Quảng Tụ. Còn Vu Quảng Chí thì bị vợ quản rất nghiêm khắc, buộc phải về. Y cũng không ngồi xe mà chậm rãi đi bộ về, vừa đi vừa hóng gió cho bớt mùi, sợ con sư tử Hà Đông trong nhà ngửi thấy mùi phấn son vương lại.

Tối nay có gió nhẹ, mùi son phấn đã tan đi nhiều, nhưng hơi rượu lại bốc lên. Uống rượu nhiều rồi thì một là nôn ọe, hai là đi tiểu, nếu không thì sẽ ra mồ hôi, tóm lại là phải xả bớt ra. Vu Quảng Chí chính là hạng nhờ vào quả thận mà xả rượu ra. Y ngoảnh đầu lại mấy lượt quan sát, hôm nay cũng thật lạ, cứ có cảm giác có người bám theo mình, nhưng cẩn thận quan sát thế nào cũng không phát hiện ra được gì. Y vừa đi vừa gãi đầu cười thầm, tự nhủ mình đúng là nghi thần nghi quỷ, căng thẳng quá rồi.

Vu Quảng Chí tìm một góc khuất gió vắng vẻ, cởi dây lưng, đang tiểu được nửa chừng thì sau lưng thình lình có người kéo tụt quần xuống, sau đó đạp cho một cước vào mông đít. Thân thủ Vu Quảng Chí khá tốt, dẫu sao cũng là người xuất thân từ gánh hát, cũng có chút căn cơ, nhưng khốn nỗi hai chân lại bị ống quần quấn lấy, lập tức ngã bổ nhào, ụp vào đống nước tiểu của chính mình. Đến khi y bò dây được, sau lưng đã chẳng thấy bóng người nào nữa.

Thảo Thượng Chương huýt sáo trở về kỹ viện Đồng Phượng, nhảy tường lẻn vào, thần không biết quỷ chẳng hay, trong lòng lấy làm vui vẻ, ngươi dám quát lão Mã hả, để ông cho ngươi nếm mùi đau khổ một phen.