Chương 40 Đổng Thúy Vân
Chơi mạt chược cả đêm, Tiểu Lục thua nhiều thắng ít, đến khi trời sáng, Từ Đạt Thuận đề nghị dẫn hai người đi ăn đồ ăn sáng đặc sản của Tế Nam, gã và Mã Vân liền biết vị Từ hội trưởng này có lời muốn nói.
“Hai cân bánh rán, ba bát trà ngọt.” Từ Đạt Thuận gọi ông chủ sạp hàng bán đồ ăn sáng.
Mùi vị món trà ngọt này không tệ, Tiểu Lục uống được mấy ngụm đã nghe Từ Đạt Thuận nói: “Mạnh tiểu huynh đệ này, ta nghĩ người bị Thúy Vân lừa chính là cậu phải không?”
Mạnh Tiểu Lục đặt thìa sứ trên tay xuống, nhìn thẳng vào Từ Đạt Thuận, trịnh trọng gật đầu. Từ Đạt Thuận thở dài một tiếng nói: “Ta xem hai người từ Bắc Kinh truy đến tận Tế Nam, lại còn tìm được tung tích của Thúy Vân, mối thù này chắc không phải nhỏ rồi.”
“Đúng thế.”
“Oan có đầu, nợ có chủ, họa không chất lên người nhà, ta sẽ không chấp nhận để các cậu đụng đến mẹ già của Thúy Vân đâu, nếu nhất quyết phải động thủ, vậy thì để ta thay nó chịu ba nhát chém sáu nhát đâm đi.” Từ Đạt Thuận nói.
Lời này vừa nói ra, Mạnh Tiểu Lục và Mã Vân đều ngẩn người, bọn gã trong lòng đã âm thầm dự đoán, nhưng nằm mơ cũng không ngờ Từ Đạt Thuận lại chịu đứng ra chịu hình phạt thay cho Đổng Thúy Vân như thế, mối giao tình này phải như thế nào chứ? Mã Vân không nói gì, đưa mắt nhìn Mạnh Tiểu Lục, chuyện này phải do Tiểu Lục gã tự đưa ra quyết định.
Mạnh Tiểu Lục trù trừ một lúc lâu, mới nói: “Đám lừa đảo này đã bức tử cha mẹ tôi, tôi quyết không thể tha cho chúng được. Đại trượng phu sống ở trên đời đúng là phải quang minh lỗi lạc, nhưng cũng không thể khiến tôi tan cửa nát nhà mà người nhà bọn chúng vẫn không ưu không sầu như thế.”
Từ Đạt Thuận gật đầu: “Ta hiểu được tâm trạng của Mạnh tiểu huynh đệ, sở dĩ Đổng Thúy Vân thành ra như bây giờ, ta cũng không thoát khỏi can hệ, vì vậy ta sẵn lòng thay người nhà nó chịu tội.”
Cha của Đổng Thúy Vân là một khiêu hán, tức người bán thuốc dạo, là bạn thâm giao với Từ Đạt Thuận. Không giống như hội trưởng Trường Xuân hội ở các nơi khác đa phần đều là bán gương lược hay bán thuốc, Từ Đạt Thuận lại là người liễu môn, tức làm nghề ca xướng, kể chuyện.
Về sau trở thành hội trưởng, dần dần không làm nghề nữa, Từ Đạt Thuận chuyển sang kinh doanh buôn bán, hễ có chuyện gì là ông ta đều thay anh em trong Trường Xuân hội ra mặt, không bao giờ tránh né, không bao giờ chối từ, vì vậy mọi người đều rất khâm phục, đồng thời thân phận hội trưởng này cũng đem đến cho việc làm ăn của ông ta rất nhiều lợi ích.
Nhưng mười lăm năm trước, khi Từ Đạt Thuận vẫn chỉ là một diễn viên ca kịch, hội trưởng Trường Xuân hội chính là Đổng Thành, cha của Đổng Thúy Vân. Năm đó, Từ Đạt Thuận biểu diễn hát xướng chọc giận một vị khách, ai ngờ vị khách đó lại là em trai một tiểu thiếp của đề đốc, người thiếp kia mở miệng một tiếng là đề đốc liền xử lý ngay, cuối cùng mệnh lệnh rơi xuống phủ Tế Nam. Có ai muốn vì một tên hát kịch mà đắc tội với chư hầu một phương như đề đốc đại nhân chứ, vì vậy chẳng có thanh thiên đại lão gia nào xuất hiện, người ta không hỏi rõ năm mười gì đã tống luôn Từ Đạt Thuận vào ngục.
Đổng Thành là bạn thâm giao với Từ Đạt Thuận, đồng thời cũng là hội trưởng Trường Xuân hội, việc nghĩa không thể từ, ông ta nhờ các mối quan hệ, chạy vạy vất vả, nhất định cứu Từ Đạt Thuận ra ngoài bằng được, còn bị quan trên gán cho tội làm ầm ĩ chốn công đường mà bắt nhốt lại luôn. Sau một trận đòn dữ, vết thương trên người Đổng Thành mưng mủ. Hội trưởng đã bị bắt, Trường Xuân hội dĩ nhiên cũng không làm việc nữa, toàn thể bãi công, giới thương nghiệp không chịu nổi, đành ra mặt móc nối một phen, cuối cùng cũng cứu được Từ Đạt Thuận và Đổng Thành ra ngoài.
Vết thương của Đổng Thành chuyển biến xấu, trở nên nghiêm trọng, không lâu thì qua đời, còn Từ Đạt Thuận may mắn hơn nhiều, không bao lâu sau đã hoạt động lại được. Cùng là người trong giang hồ, nhưng mệnh mỗi người mỗi khác, trải qua chuyện này, Từ Đạt Thuận hiểu ra được một đạo lý, cái gì mà có nghề trong tay không lo ăn uống, nhất trời nhì đất thứ ba bố mày… toàn bộ đều là rắm chó hết. Xét cho cùng, dân vẫn không đấu được với quan, phải có tiền, không thì phải có quyền, như thế mới sống được trong cuộc đời này. Trường Xuân hội chính là lá bài tốt nhất trong tay Từ Đạt Thuận, chỉ cần đánh cho khéo sẽ có thể móc nối được quan hệ chặt chẽ với các thương hội, một khi tạo được ảnh hưởng nhất định với giới thương nghiệp, vậy thì về phía chính quyền cũng có thể làm việc này việc nọ.
Từ Đạt Thuận rất thông minh, vai vế của ông ta cũng khá cao, sau ba năm, ông ta đã trở thành Hội thủ của Liễu môn. Lại trải qua năm năm nữa, vị hội trưởng kế nhiệm Đổng Thành tuổi tác đã cao, lui về nghỉ, Từ Đạt Thuận liền trở thành hội trưởng của Trường Xuân hội ở Tế Nam.
Tám năm trôi qua, Đại Thanh cũng đã tiêu vong, sau những năm tháng phong vân biến ảo, vật đổi sao dời ấy, ai mà còn nhớ đến Đổng Thành, chẳng mấy chốc đã không còn ai nhắc đến họ Đổng nữa. Người khác không nhớ, nhưng Từ Đạt Thuận thì vẫn nhớ kỹ, từ khi Đổng Thành qua đời, ông ta liền chăm lo cho người nhà Đổng Thành, con gái Đổng Thành là Đổng Thúy Vân chính là do một tay Từ Đạt Thuận nuôi lớn.
Nói thực lòng, Từ Đạt Thuận có hơi e sợ Đổng Thúy Vân, vì đứa nhỏ này lúc nào cũng hận ông ta, cho rằng ông ta hại chết cha mình, và mọi thứ mà Từ Đạt Thuận có được đáng lẽ ra đều phải thuộc về cha cô ta. Từ Đạt Thuận sống càng lúc càng ổn hơn, sự bảo vệ mà Đổng Thúy Vân nhận được cũng càng lúc càng lớn. Dưới sự bảo hộ như thế, tính tình Đổng Thúy Vân dần dần trở nên nanh nọc điêu ngoa, từ nhỏ cô ta đã thích lừa gạt dối trá, trộm gà trộm chó, vì chuyện này mà bị mẹ giáo huấn khá nhiều lần.
Xảy ra chuyện thì có Từ Đạt Thuận dọn dẹp cho, Đổng Thúy Vân càng lúc càng phóng túng. Cô ta thích nhất là dùng các trò bịp bợm hại người, cảm thấy đây mới là việc người thông minh nên làm. Cho tới một lần, Đổng Thúy Vân gây ra họa lớn, lừa gạt một vị danh sĩ trong xã hội, sau khi sự việc xảy ra, chính phủ bắt điều tra vụ án này, còn Từ Đạt Thuận thì không thể che chở nổi nữa, Đổng Thúy Vân đành phải bỏ xứ mà đi.
Những năm gần đây cũng có người tìm đến tận cửa, nhưng Đổng mẫu có trêu chọc gì đến ai đâu, bà ấy chỉ ăn chay niệm Phật, một lòng hướng thiện, vì vậy Từ Đạt Thuận đã bảo đảm không để bà bị quấy nhiễu, đền tiền tạ tội, dẹp yên những chuyện này. Về sau, giang hồ đồn đãi sai lệch đi, chỉ nói Từ Đạt Thuận xua đuổi đám người kia, nhưng không hề trông thấy bộ dạng lúc ông ta phải cúi đầu khom lưng, cầu xin người ta bỏ quá cho.
“Ta có thể cung cấp một đầu mối, theo lời những người lần trước tìm đến cửa hỏi tội nói thì đi cùng với Thúy Vân có một người tên là Phương Hồng, Phương Hồng còn dẫn theo con trai là Lưu Tiểu Lợi. Có lẽ hai chú em không biết, Phương Hồng này là người trong giang hồ, trước đây…” Từ Đạt Thuận nói.
Mã Vân và Mạnh Tiểu Lục đưa mắt nhìn nhau, biết rõ Từ Đạt Thuận không gạt mình, Phương Hồng và Lưu Tiểu Lợi đích thực là đồng bọn với Đổng Thúy Vân, điểm này thì trước đây bọn gã chưa từng nói rõ với Từ Đạt Thuận. Mã Vân ngắt lời: “Từ hội trưởng, những chuyện này chúng tôi đều đã biết cả.”
“Ừm, vậy thì các chú em nên đi tìm Trại Kim Liên đi, nghe nói dạo gần đây cô ta thường hành động ở mạn Giang Chiết.” Từ Đạt Thuận gật đầu nói.
Lần này thì tới lượt Mã Vân và Mạnh Tiểu Lục đờ người ra, Mạnh Tiểu Lục vội hỏi: “Trại Kim Liên gì cơ?”
“Các chú không biết à, thực ra ta cũng không nắm rõ lắm. Băng nhóm của bọn họ rất đông, thông thường có năm người tham gia hành động trực tiếp, ngoài ra còn có mấy tên trợ thủ lâm thời nữa, đa phần đều không xuất đầu lộ diện. Không rõ tên thủ lĩnh là ai, nhưng trừ Thúy Vân, Phương Hồng và Lưu Tiểu Lợi, còn một cô gái trẻ có biệt hiệu là Trại Kim Liên nữa.” Từ Đạt Thuận nói.
Mạnh Tiểu Lục đoán thầm, Trại Kim Liên này hẳn chính là thiếu phu nhân kia rồi, Tiểu Lục lại hỏi tiếp, Từ Đạt Thuận không trả lời kỹ hơn được, vì bản thân đám người từng truy đuổi đến phủ Tế Nam cũng biết không nhiều, lại càng không có khả năng đem hết mọi chuyện ra kể với Từ hội trưởng.
Cuối cùng, Từ Đạt Thuận nói: “Đứa nhỏ Thúy Vân này có gặp phải kết cục thế nào thì cũng đều do nó tự chuốc lấy, nhưng cha nó có ơn với ta, vì vậy ta muốn thỉnh cầu hai chú, nếu tha được thì tha cho nó một lần, giữ lại tính mạng cho nó. Đến lúc ấy, ta sẽ đích thân đến nhận người, đảm bảo nó sẽ không thể ra ngoài hại người được nữa.”
“Tôi không dám hứa trước.” Mạnh Tiểu Lục hít sâu một hơi, nói.
Từ Đạt Thuận thoáng ngẩn người, lắc đầu thở dài: “Được rồi, nếu thực sự có ngày đó, vậy cầu xin chú em hãy cho nó được ra đi thoải mái.”
“Được.”
Sau khi từ biệt Từ Đạt Thuận, hai người không trở lại kỹ viện Đồng Phượng, mà tìm một khách sạn ngủ một giấc đẫy. Lúc Mạnh Tiểu Lục tỉnh lại thì Mã Vân đã ra ngoài, gã biết Mã Vân đang đi điều tra việc của Mã gia môn.
Trường Xuân hội dĩ hòa vi quý, cũng vì kiếm tiền nên mới nhẫn nhịn Mã Lôi hết lần này đến lần khác, điều này không có nghĩa là Trường Xuân hội dễ bắt nạt. Nếu Trường Xuân hội ở các nơi biết chuyện này, liên hợp lại cùng đối phó với Mã gia môn, vậy thì Mã gia môn tuy không đến nỗi đại họa ngập đầu, song cũng sẽ vì thế mà tổn hao thực lực, từ đó thay đổi cục diện cân bằng của tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước.
Mã Vân không ở đây, Tiểu Lục nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, tối qua lúc đánh bài nghe nói Tế Nam còn được gọi là Tuyền thành, nổi tiếng nhờ nước suối, đến Tế Nam rồi sao có thể không đi xem con suối đệ nhất thiên hạ là suối Báo Đột được cơ chứ. Không nỡ làm phiền Thảo Thượng Chương đang đắm chìm ở kỹ viện Đồng Phượng, Tiểu Lục bèn một mình ra ngoài dạo chơi.
Suối Báo Đột quả thực rất đẹp, ba dòng nước dạt dào tuôn ra, Tiểu Lục ngắm nhìn một lúc cảm thấy tâm trạng nặng nề đã thoải mái hơn nhiều. Rời khỏi suối Báo Đột đi về phía Nam, liền sát đó là đầm Ngũ Long, trên đường gã trông thấy rất nhiều ăn mày cụt tay què chân. Đi chừng khoảng thời gian uống hết tuần trà, Tiểu Lục đã gặp bảy tám người, điều này khiến gã không khỏi hiếu kỳ. Nếu là một hai người ăn mày tàn tật xin ăn ở ven đường, ngẫu nhiên gặp phải thì cũng là chuyện bình thường, nhưng thế này thì…
Tiểu Lục quan sát bọn họ, thấy người nào người nấy đều hết sức đáng thương, có người mù, có người què, có người mất đi nửa cánh tay, mà tuổi tác đám ăn mày này đều không phải quá lớn. Nếu là tráng niên thì có thể suy luận đây là các binh sĩ bị thương tật tàn phế trong chiến loạn, nhưng rành rành đám này hầu hết đều chưa đến tuổi nhập ngũ.
Lời lẩm bẩm của một ông già ven đường lọt vào tai Mạnh Tiểu Lục: “Tà môn thật, chẳng hiểu sao mà đám người tàn tật ở Tế Nam chúng ta lại nhiều thế nhỉ. Chớp mắt một cái đã như hẹ mọc sau mưa rồi.”
Tiểu Lục thoáng động tâm, đột nhiên nhớ đến người của Trường Xuân hội từng nói, Mã Lôi thậm chí còn muốn tranh cướp cả việc làm ăn với đám Cái bang, lẽ nào tất cả chuyện này có liên quan đến y? Nhưng y kiếm đâu ra được nhiều người tàn tật như vậy chứ? Tiểu Lục biết Mã Vân đang điều tra chuyện này, tính giúp y một tay, nên quyết định không đi đầm Ngũ Long, hồ Đại Minh gì nữa, lẳng lặng bám theo sau đám ăn mày này. Để không bị người khác nghi ngờ, lúc thì gã giả bộ mua đồ đạc, lúc lại vào quán trà gọi trà, miễn là vẫn giữ đám ăn mày ở trong tầm mắt, không để mất dấu là được.
Khi sắc trời tối dần, đám ăn mày tụm năm tụm ba lại một chỗ, đi về phía ngoài thành. Tiểu Lục cũng âm thầm ra khỏi thành, đi chừng hai dặm đường thì có một ngôi nhà gạch đổ nát rất lớn nằm sừng sững cách đường không xa lắm.
Mạnh Tiểu Lục thấy đám ăn mày đi vào đó, bèn nhón chân che giấu hành tung, cũng lần mò về phía ngôi nhà gạch ấy. Bất thình lình, sau lưng có một cánh tay rất khỏe túm lấy Tiểu Lục, tay kia bịt chặt miệng gã lại.