← Quay lại trang sách

Chương 41 Bắt sống cắt xẻ

Tiểu Lục run rẩy quay đầu lại, người đó không vận sức, chỉ hạ giọng thì thầm vào tai gã: “Ta đây.”

Mạnh Tiểu Lục thở phào một tiếng, Mã Vân thấy Tiểu Lục không căng thẳng nữa, bèn buông lỏng tay ra. Hai người sớm tối ở cạnh nhau, đã cực kỳ ăn ý, chỉ cần đưa mắt một cái là hiểu ý. Cả hai âm thầm rời xa căn nhà gạch đổ nát kia, tránh sang một bên nói chuyện.

Mã Vân hỏi: “Tiểu Lục, sao chú mày lại tới đây?”

Tiểu Lục kể lại chuyện gã phát hiện ra manh mối, Mã Vân gật đầu bảo: “Chốc nữa có thể sẽ nguy hiểm, tốt hơn là chú mày về nhà trọ đợi ta. Nếu… nếu một canh giờ sau ta không quay lại, thì chú mày gọi Thảo Thượng Chương đến đây.”

“Thế không được, ngộ nhỡ anh gặp chuyện thì tính sao, tôi không thể bỏ anh mà đi được.” Mạnh Tiểu Lục lắc đầu lia lịa, Mã Vân khuyên rách cả mép ra mà gã không chịu nghe.

Mã Vân đành nói: “Được, ta biết chú mày rất trượng nghĩa, cũng không uổng công ta kết giao với người anh em như chú. Ta cũng không nói nữa, chú mày đi theo ta là được. Có điều, lát nữa phải tùy cơ hành sự, tình hình không ổn thì phải tản ra mà chạy, nhất thiết không được cậy mạnh.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Tiểu Lục gật đầu nói: “Mã đại ca, anh nói xem đám ăn mày này là thế nào vậy? Liệu có liên quan gì đến tay Mã Lôi kia không?”

Mã Vân trầm ngâm giây lát rồi nói: “Có liên quan gì hay không thì ta không biết, nhưng ta hy vọng là không liên quan gì đến y, vì chuyện này thực sự quá thất đức, nếu ta đoán không lầm, bọn họ là nạn nhân bị bắt sống cắt xẻ.”

“Bắt sống cắt xẻ là thế nào?” Tiểu Lục không hiểu hỏi.

Mã Vân nhíu chặt mày hồi lâu rồi mới giải thích: “Cách nói bắt sống cắt xẻ này có từ thời Tống, nhưng lịch sử thì còn lâu đời hơn nhiều. Ý chỉ một dạng nghi thức tôn giáo tà ác, móc tim moi gan, rồi dùng máu người để vẽ tranh, tóm lại là cực kỳ khủng khiếp đáng sợ. Triều đình thời đó quy định, một khi phát hiện có kẻ nào bắt sống cắt xẻ thì phải lăng trì xử tử, hai bên hàng xóm biết việc mà không báo, cũng xử y theo tội ấy.

“Sau này, đến thời nhà Thanh, một số kẻ trong Cái bang đi bắt người, lừa gạt đàn bà trẻ con hay người già, sau đó dùng các thủ pháp tàn nhẫn tra tấn, khiến họ người không ra người, ma không ra ma, hòng khiến người đời thương hại mà cho thêm chút tiền. Còn đám Cái bang kia thì khống chế những người bị bắt sống cắt xẻ ấy, thu lời từ họ, kiếm tiền bẩn.”

“Khốn nạn thế!” Mạnh Tiểu Lục nghe xong chỉ thấy vừa sợ vừa tức, không kìm được mà thốt lên.

Mã Vân gật đầu: “Đúng thế, bắt sống cắt xẻ là hành vi bị khinh bỉ trên giang hồ, vì vậy Cái bang xưa nay vẫn luôn độc lai độc vãng, không có quan hệ mật thiết với ai, mà tiếng tăm của họ cũng không tốt đẹp, đó là vì bọn họ đã làm rất nhiều việc kiểu như bắt sống cắt xẻ này vậy.”

Mã Vân ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Bắt sống cắt xẻ chia làm ba loại, tàn, tật và quái, loại sau tàn nhẫn hơn loại trước. Trong đó, tàn là đánh gãy chân tay, sau đó dùng nẹp cố định lại, thậm chí liên tục đánh gãy rồi chờ vết thương liền lại, khiến những người ăn xin đó trở thành tàn tật quái dị. Tàn nhẫn hơn nữa thì là chặt tay chặt chân, móc mắt…

“Nói ra thì tàn chỉ là cái đau nhất thời, tật mới chính là sống không bằng chết. Thông thường là dùng dao cắt ra vết thương, sau đó để mặc cho vết thương ấy nhiễm trùng, mưng mủ lở loét, cực kỳ tởm lợm. Người như vậy đi xin tiền, có người trông thấy đáng thương sẽ cho, cũng có người thì cảm thấy buồn nôn, cho tiền chỉ mong bọn họ đi càng xa càng tốt. Ngoài ra, còn có kiểu ngâm người ta trong nước ủ trộn từ phân người và chất độc, khiến cho cơ thể thối rữa ra.

“Người bị thành tật ngày đêm đều chịu giày vò cả bên trong lẫn bên ngoài, có người chỉ cần tìm được cơ hội là sẽ nhảy giếng nhảy sông hoặc đập đầu mà chết, đến lúc đó thì chết lại trở thành một sự giải thoát. Nếu nói những người thành tật ấy vẫn còn coi như là người, thì quái căn bản không thể coi là con người được nữa. Cách làm thông thường là lột da của các động vật như chó hay lợn ra trước, rồi lột da của người ăn xin bị khống chế cầm tù ra, sau đó khâu liền da động vật vào người, có một số trông cực kỳ khủng khiếp. Con người ta ai cũng có lòng hiếu kỳ, mặc dù bộ dạng của quái người không ra người, quỷ không ra quỷ, hết sức đáng sợ, nhưng người ta vẫn không kìm được mà đi xem, cho tiền cũng nhiều nhất.”

Tới đây, Mã Vân không nói tiếp nữa, hai người lặng đi. Một lúc lâu sau, Tiểu Lục mới phá vỡ bầu không khí im lặng ấy, nói: “Mã đại ca, chuyện này dù không liên quan gì đến anh, tôi cũng phải nhúng tay vào, bọn họ tàn nhẫn quá rồi.”

“Hảo huynh đệ, ta không nhìn nhầm chú mày.” Mã Vân gật đầu nói: “Bản tính con người vừa chính vừa tà, mà giang hồ thì cũng vừa khiến người ta kính ngưỡng lại cũng khiến người ta khiếp sợ. Giang hồ có nghĩa khí, có quy củ, có chân thành, đó là những thứ tốt, song cũng có dục vọng, có tàn nhẫn, có máu tanh. Được rồi, không cảm khái nữa, chúng ta qua bên đó xem thế nào đi.”

Căn nhà gạch này có ba gian liền nhau, diện tích không nhỏ nhưng không có tường bao sân, chỉ trơ trọi nằm đó. Tường bên ngoài đắp bằng gạch đất, giấy che cửa sổ đã rách toang từ lâu, tạo thành những cái lỗ to tướng tựa như cái miệng khổng lồ ăn thịt người ta vậy. Trong nhà đốt lửa, một đám cao to tướng mạo hung dữ đang ngồi ăn bánh với thịt nướng gác trên ngọn lửa.

Một tên trong bọn cắn miếng thịt, không biết vì không hợp khẩu vị hay sao mà nhổ toẹt ra, quẳng xuống đất. Ngay tức thì, một đám chừng bốn năm chục người co rúm trong góc tối liền bổ nhào ra như lũ chó điên, tranh cướp miếng thịt rơi dưới đất. Mấy tên cao to kia liền phá lên cười ha hả, như thể những kẻ đang tranh ăn kia không phải con người mà là một đám súc sinh vậy.

Một tên khác nói: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng xin ăn, xin tiền mới là quan trọng nhất. Lần sau còn thế này nữa ta đánh chết bọn ngươi. Đứa nào, à, Một Mắt, hôm nay ngươi xin được nhiều tiền nhất, bánh bao thưởng cho ngươi.”

Trong khi hắn nói chuyện, một người đang quỳ từ trong góc tối lết ra, bò được vài bước lại dập đầu một cái, cho tới khi tới trước mặt tên kia mới ngẩng đầu lên. Nhờ ánh lửa, có thể trông thấy mặt người này toàn là vết thương, trên gương mặt bị tàn phá nát bét ấy chỉ có một con mắt, bên còn lại chỉ có cái hốc trống không, bên trên có dấu vết dùng lửa đốt để bịt vết thương lại.

Y cầm một túi bánh bao, cảm ơn rối rít rồi bò đi, một tên cao to khác rút dao ra, nhe răng cười dữ tợn: “Có thưởng thì phải có phạt chứ, hôm nay đứa xin được ít tiền nhất… khửa khửa…”

Mấy tên đi về phía đám ăn xin, thoáng sau đã có tiếng kêu ré lên thảm thiết, một người ăn xin cụt tay bị kéo ra ngoài, y kêu rít lên đầy sợ hãi, không ngừng vùng vẫy giãy giụa. Một tên cao to lực lưỡng đang đun nước sôi trên ngọn lửa, mấy tên khác giẫm đạp lên người ăn xin cụt tay rồi giội thẳng nước sôi xuống đầu xuống mặt người nọ. Tiếng kêu thảm thiết vang lên được nửa chừng thì im bặt, người ăn xin kia đã bất tỉnh vì đau đớn.

“Phen này trông nó càng tởm hơn, chắc là có thể xin thêm được ít tiền đấy.”

Mã Vân nhìn đám ăn xin cụt tay què chân trong nhà, tức đến nỗi hai tay siết chặt lại, toàn thân run lên bần bật, Tiểu Lục cũng rúng động sâu sắc trước thảm cảnh nhân gian này. Hai huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, hiểu rằng chuyện này không thể tính kế lâu dài được, bằng không chắc sẽ có vài người bị giày vò đến chết.

Hai người bàn sơ kế hoạch, lập tức về thành mua dầu đốt, dây thừng, mỗi người lại sắm thêm một con dao găm, một lần nữa tiến về căn nhà gạch đổ nát kia. Dọc đường đi qua kỹ viện Đồng Phượng, hai người vào tìm Thảo Thượng Chương định gọi y cùng hành động, nhưng lại được báo là Thảo Thượng Chương đã không ở đó từ sớm. Mã Vân để lại chút tiền, bảo tú bà truyền lời nhắn Thảo Thượng Chương đi tìm Từ hội trưởng ở Trường Xuân hội, đợi bọn họ ở đó.

Lúc hai huynh đệ trở lại trước căn nhà gạch kia, người bên trong hầu như đã ngủ hết, đứng ngoài cũng nghe thấy được tiếng ngáy. Nhìn qua cửa sổ, trong nhà vẫn còn hai tên đang trực đêm, một tên đã ngáp lên ngáp xuống, tên còn lại thì quay lưng về phía này nên nhìn không rõ.

Mã Vân bò lên nóc, Mạnh Tiểu Lục thì kiếm củi khô cỏ khô, đặt bên cạnh nhà gạch, chất thành từng đống. Sau đó, gã tưới dầu lên, còn bỏ vào mấy cục phân ngựa để chốc nữa nhiều khói hơn, rồi dùng bật lửa của Tây châm vào. Chỉ giây lát sau, khói mù dày đặc đã cuồn cuộn bốc lên, ánh lửa rợp trời, xung quanh toàn khói là khói, căn bản không thể nhìn rõ ngọn lửa lớn thế nào, người trong nhà giật mình tỉnh giấc, bắt đầu hoảng loạn chạy ra ngoài.

Bình thường bọn cao to này đánh đập sỉ nhục đám ăn xin, nhưng chúng không thể để họ chết cháy trong nhà được, đám ăn xin này chính là cây tiền cây bạc của bọn chúng. Vì vậy, bọn chúng vội tổ chức cho họ lần lượt rút ra ngoài, trong nhà hai người, bên ngoài bốn người, để phòng có kẻ nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn.

Bình thường đám ăn xin này đều rúc trong góc tường mà ngủ, bọn cao to sợ trong nhà vẫn còn kẻ chưa thức dậy, bèn đi xung quanh tìm kiếm. Một tên hơi nhát gan, chỉ đi tìm một vòng rồi ra ngoài luôn, còn lại một tên thì vẫn ở trong tiếp tục quát mắng, nhưng hắn cũng không tìm được gì. Có điều, hắn đột nhiên phát hiện kỳ thực lửa cũng không lớn lắm, chỉ là khói rất nhiều mà thôi. Hắn định nhắc nhở đồng bọn bên ngoài cẩn thận, thì đúng lúc này, nóc nhà lại sập xuống.

Nóc căn nhà nát này đã không còn nguyên vẹn từ lâu, những chỗ thủng bên trên có chỗ thì dùng chiếu cỏ che, có chỗ thì dùng giấy dầu bịt lại, thứ rơi trúng người tên kia chính là một chiếc chiếu cỏ và mấy viên ngói vỡ. Hắn sờ tay lên đầu, bị trần nhà sập xuống đau điếng, cũng may là không chảy máu, hắn chửi bậy một tiếng xúi quẩy rồi đứng lên, bỗng thấy trên người mình ướt nhèm nhẹp, ngước mắt nhìn thì thấy trong đám khói bụi có người đang hắt thứ gì đó lên người mình.

Hắn đưa tay rờ, rồi giơ lên mũi ngửi, hóa ra là dầu đốt. Hắn còn chưa kịp kêu lên thành tiếng, bên trên đã có một búi cỏ khô đang cháy rơi xuống, lửa bắn tung tóe khiến muốn chạy cũng không có chỗ nào mà chạy.

Cỏ khô chạm vào chiếu cỏ tẩm dầu, trong chớp mắt đã biến hắn thành một quả cầu lửa.

“Á!”

“Lão tam tiêu rồi!” Bên ngoài có người hét lên.

Bọn còn lại ho sặc sụa, khói mù mịt càng lúc càng thêm cay mắt. Mạnh Tiểu Lục cũng nước mắt nước mũi đầm đìa quẳng bột tiêu bột ớt vào trong đám lửa, nếu không phải đã dùng khăn ẩm che kín mũi miệng, lúc này gã hẳn không chịu nổi rồi. Đám cao to kia cũng nhận ra có điều không ổn, giờ không phải mùa đông tiết trời hanh khô, mà lửa tóe ra từ đống lửa trong nhà cũng chẳng thể bắn đi đâu xa được, sao đột nhiên lại cháy bùng bùng lên như thế? Với lại, đám khói này rõ ràng là quá lớn, chỉ thấy khói mà không thấy lửa, lại còn chia làm mấy đám, cuốn vào với nhau, tạo thành một cột khói khổng lồ.

“Không đúng, chắc chắn là có người đang giở trò.” Một tên nói.

Lời vừa dứt, một sợi dây thừng đã bay tới trên đầu hắn, hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị thòng lọng tròng vào cổ, như tròng ngựa vậy. Sợi dây thít vào rồi đột ngột kéo thẳng, hắn bị kéo lê vào trong căn nhà rách nát đang bốc cháy bùng bùng, thoáng sau đã không thấy tung tích.

Chỉ trong chớp mắt, bảy tên đã chỉ còn lại năm, bọn chúng như đương đầu với cường địch, hối hả thúc giục đám ăn xin nhanh chóng rời khỏi đây. Đám ăn xin một phần thích nhìn bọn cao to liên tục gặp xúi quẩy, cố ý không chịu đi nhanh, phần nữa là bọn họ đều tàn tật cụt tay què chân, thực sự không thể đi quá nhanh được. Đúng lúc này, tiếng rít gió nổi lên, một sợi dây thừng đầu buộc cục đá bay tới, nhắm thẳng vào đầu bọn cao to. Mấy tên này không phải toàn bộ đều là hạng giá áo túi cơm, mà cũng có kẻ vừa bản lĩnh, vừa hung tợn dữ dằn.

Có tên nhanh tay nhanh mắt, nhẹ nhàng né tránh viên đá, sau đó giơ tay tóm lấy sợi thừng kéo giật về phía mình, sợi dây thừng bị kéo về phía hắn một chút rồi không nhúc nhích gì nữa, hiển nhiên là bên kia đã vận sức. Hắn ta đưa mắt nhìn đồng bọn, năm người cùng nhao tới, dồn sức vào, đột ngột giật mạnh sợi dây.

Người ở đầu bên kia sợi dây không giữ nổi, loạng choạng bị kéo ra khỏi đám khói mù mịt. Bất thình lình, Mã Vân buông tay lao ra, năm tên cao to lập tức lảo đảo lùi lại mấy bước, đồng thời tách nhau ra. Mã Vân lăn một vòng dưới đất, rút dao găm sắc bén chém vào chỗ gân chân của tên cầm đầu.

Đêm hôm tối trời, đánh nhau phải cậy vào mắt tinh, phản ứng nhanh. Mã Vân bất ngờ chủ động xuất kích thế này, liền chiếm lấy thế thượng phong, chỉ thấy tên kia lập tức ngã vật ra sau. Mã Vân liền thừa thế xông lên, con dao trên tay xoay một vòng, đâm ngược từ dưới hất lên trên, xuyên qua cằm tên đó, lưỡi dao cắm thẳng vào trong não bộ.

Tên kia trợn trừng hai mắt, không kịp kêu lấy một tiếng, đã bị Mã Vân ghim vào lưỡi dao. Mã Vân vóc người cao lớn vạm vỡ, cũng là hạng to con, một tay y tóm lấy kẻ đã chết nhưng thân thể vẫn đang co giật vô nghĩa kia, tay còn lại cầm cán dao găm, hai tay vận sức một cái, đã rút lưỡi dao ra ngoài.

Máu tươi bắn phọt ra, mùi tanh tưởi xộc lên ngút trời, máu tóe lên mặt lên người Mã Vân. Y một tay cầm dao, một tay xách xác chết, trông tựa như sát thần giáng phàm, không giận mà tự oai. Đột nhiên, y hét lớn một tiếng, bước về phía bốn tên còn lại, bốn tên kia bị khí thế của y dồn ép, hoảng sợ đến nỗi vô thức lùi mấy bước. Mã Vân nhướng cao hai hàng lông mày, đuôi mày vượt quá thái dương, chạm vào tận vệt tóc mai, y gầm lên: “Các huynh đệ không cần động thủ, một mình ta lên thôi!”

Bốn tên kia hoảng loạn nhìn quanh quất, chỉ thấy trong các lùm cây cách đó không xa, thấp thoáng bóng người, lá cây xào xạc rồi có người đáp: “Vâng!”

Mã Vân cười gằn lạnh lẽo: “Bọn chúng bay còn không bó tay chịu trói, chẳng lẽ muốn bị bắn chết, hay là để ông đây cắt xẻo?”

Bốn người thoáng ngần ngừ, rồi lập tức quỳ xuống đất. Chỉ giây lát sau, bọn chúng đã tự dùng sợi thừng Mã Vân quăng tới trói chặt nhau lại, tên cuối cùng cũng được đám ăn xin kia giúp, trói giật cánh tay ra đằng sau. Bấy giờ, Tiểu Lục trong lùm cây chui ra, mấy bụi cây kia toàn bộ đều được nối với nhau bằng dây thừng, giật một cái là tất cả cùng rung động.

Mã Vân nói: “Mã gia môn không tùy tiện hại đến mạng người, có điều hôm nay phạt ác khuyến thiện thì cũng đáng lắm.”

Bọn kia vừa nghe Mã Vân nói là người của Mã gia môn, vội vàng kêu lên: “Đại ca, đại ca! Chúng tôi cũng là người Mã gia môn đây, lão đại của chúng tôi là Mã Diêm vương, Mã Lôi, Mã Lôi đấy! Chắc là ngài cũng quen biết, ngài ấy là Chưởng Đăng sứ của Mã gia môn đó!”

“Đừng hòng làm hỏng thanh danh của Mã gia môn, nếu Mã Lôi làm vậy, thì cũng không xứng làm người của Mã gia môn nữa. Còn các ngươi ấy hả? E rằng kiếp sau cũng đừng hòng vào được Mã gia môn chúng ta.” Mã Vân hừ lạnh nói.

Mạnh Tiểu Lục cũng lạnh lùng nhìn bọn cao to vừa nãy còn nối giáo cho giặc, bây giờ đã run rẩy co ro, nói với đám ăn xin bấy giờ vẫn đang đờ ra như phỗng, không dám nhúc nhích kia: “Có oán báo oán, có thù báo thù đi, các người còn đợi gì nữa!”

Đám ăn xin lập tức tỉnh ngộ, bổ nhào tới, vừa cào cáu, vừa đá vừa giẫm đạp, không biết là ai há miệng ra cắn một miếng trước, những người còn lại cũng bắt chước theo, bốn tên cao to thoáng cái đã bị đám ăn xin phẫn nộ ấy cắn chết tươi.

Mã Vân và Mạnh Tiểu Lục không nỡ nhìn thảm cảnh oan oan tương báo ấy, quay người bỏ đi.