← Quay lại trang sách

Chương 42 Thiên kim vinh

Chiều hôm sau, ở hàng xem bói cạnh ngõ Văn Thăng trên đường Phù Dung ở phủ Tế Nam có một người khách trẻ tuổi. Người đó trông vóc dáng cao to, có vẻ rất cường tráng, nhưng nhìn mặt đoán chừng tuổi tác lại không lớn lắm, chắc cũng chỉ mười bảy, mười tám gì đó. Gã ăn mặc rất đẹp, nói giọng kinh thành, nom hình như là công tử nào đấy ở Bắc Kinh.

Gã đi tới trước hàng xem bói, quăng lên bàn năm sáu đồng Đại dương. Thông thường, xem bói xem mệnh chỉ mất năm hào, chưa chi đã vung năm sáu đồng bạc thế này, đừng nói là “tiền dạo đầu”, mà kể cả tên ngốc nghìn năm khó gặp cũng chẳng vung tiền ra cho như thế. Tức thì, không chỉ thầy xem bói kinh ngạc, mà chớp mắt đã thu hút vô số người quây lại xem. Thấy bói liền phấn chấn tinh thần, thế này thì mình khỏi cần ra chiêu kéo người, đã có người tự động giúp thu hút, lôi kéo quần chúng rồi.

Người khách này không phải ai khác, mà chính là Mạnh Tiểu Lục ăn diện chỉnh tề. Đã có kinh nghiệm giả làm Nguyễn Ngũ gia, giờ đây Tiểu Lục muốn đóng giả làm công tử nhà giàu có thể nói là dễ như trở bàn tay. Quả không ngoa chút nào, ngay cả tay thầy bói kia cũng bị gã qua mặt.

“Vị công tử này, xin hỏi ngài đây đoán chữ hay xem tướng?”

“Xem tướng.” Tiểu Lục đáp.

Thầy bói gật đầu, vuốt chòm râu dài: “Xin mời nói.”

Mạnh Tiểu Lục mỉm cười: “Ta phải thử xem tiên sinh xem có chuẩn hay không đã, có thể xem ra được cha mẹ ta có còn đủ hay không? Huynh đệ có mấy người? Đã có con nối dõi hay chưa?”

Thầy bói kia vẫn thản nhiên, cười cười đáp: “Lời nói gió bay, phải viết chữ làm bằng, ta viết đáp án lên giấy, sau đó mời công tử nói, nói xong xem lại tờ giấy là biết vừa nãy ta xem có đúng hay không thôi.”

“Cũng được, ta cũng viết ra, vậy là cả hai bên đều không thể giở trò gì, đúng không?” Mạnh Tiểu Lục nói.

Thấy sắc mặt thầy bói hơi biến đổi, Mạnh Tiểu Lục vội nói: “Nếu xem chuẩn xác, ta sẽ đi khắp nơi giúp tiên sinh dương danh, đồng thời trả gấp đôi chỗ tiền này, rồi mới thỉnh giáo chuyện đang thắc mắc trong lòng, không biết ý tiên sinh thế nào?”

“Thì ra công tử muốn thử tài ta, được lắm, được lắm.”

Kỳ thực trong lòng tên thầy bói này cũng đang âm thầm tính toán, mặc dù y nhìn ra được Tiểu Lục có gì đó quái lạ, hẳn là hạng khó dây dưa, nhưng vẫn cảm thấy gã chỉ là một tên trẻ ranh, liệu có đạo hạnh thâm sâu gì được chứ? Cũng chẳng thể xảy ra chuyện gì được. Năm sáu đồng Đại dương cùng với khoản tiền xem bói gấp đôi mà gã hứa đã mê hoặc tên thầy bói, khiến y không thể kiềm chế, thấy tiền lóa mắt, chỉ hận không thể giật lấy mà đút ngay vào túi.

Mạnh Tiểu Lục đòi giấy bút, sang bên cạnh che kín không cho ai nhìn, tên thầy bói kia cũng làm y như vậy. Hai người viết xong, tên thầy bói tự tin nói: “Vị thiếu gia này, chúng ta cùng mở mảnh giấy ra đối chiếu nhé?”

“Được.”

Khi hai người mở mảnh giấy ra, mọi người liền trầm trồ ồ lên, có người chụm đầu ghé tai, nhao nhao khen ngợi thầy bói quả là bậc thần toán, chữ viết trên hai mảnh giấy không ngờ lại giống hệt nhau. Chỉ có tên thầy bói là mặt trắng bệch như tờ giấy, những muốn nhanh chóng bỏ chạy khỏi đây, nhưng vì mặt mũi, y vẫn phải cố gắng chống chọi, trong lòng thầm hiểu, hôm nay e là gặp phải người đến phá quán, sắp không xong đến nơi rồi.

Trên mảnh giấy viết: “Cha mẹ đều còn không thể khắc mất một, anh em một vị không thể hai ba, mệnh độc không thể có con.”

Tên thầy bói cố làm ra vẻ thản nhiên, muốn cướp lời nói trước, song lại sợ lộ ra sơ hở, y thực sự không nhìn ra được đạo hạnh của người thanh niên trước mặt mình, nói nhiều sai nhiều, chi bằng lấy tĩnh chế động còn hơn.

Mạnh Tiểu Lục tủm tỉm, lên tiếng giải thích cho mọi người đang vây xem: “Các vị nhất định cho rằng tôi đã gặp phải một vị thần toán tử đúng không, mọi người nhìn thấy nội dung chúng tôi viết giống hệt nhau, nhưng các vị có hiểu được chúng tôi viết cái gì hay không?”

“Không hiểu.” Một người hiếu sự đáp lời gã.

Mạnh Tiểu Lục gật đầu nói: “Đó là lẽ đương nhiên, người này chính là một tên bịp bợm. Mọi người nghe tôi giải thích, hắn chẳng qua chỉ dùng một chiêu khóa liên hoàn mà thôi. Mọi người hãy xem, cha mẹ đều còn không thể khắc mất một, chỉ riêng câu này đã bao hàm tất cả mọi cách giải thích. Vừa nãy tôi hỏi cha mẹ có còn cả hay không, nếu tôi nói cha mẹ đều khỏe mạnh, y sẽ nói cha mẹ đều còn, một người cũng chưa bị khắc đi. Nếu tôi nói một vị đã không còn nữa, y sẽ bảo cha mẹ đều còn là không thể, phải có một vị đã đi rồi. Nếu tôi nói cha mẹ đều không còn nữa, y sẽ bảo cha mẹ đều còn là không thể, không thể chỉ có một vị đã ra đi, mà phải là cả hai vị. Mọi người nhìn xem, theo như y viết, nói thế nào thì cũng đều là có lý cả, phía sau hỏi về anh em, con cái cũng như thế. Đây chính là khóa liên hoàn, người này là một tên bịp bợm, đừng tìm y xem bói nữa.”

Nói xong, Tiểu Lục nghênh ngang bỏ đi, để lại tên thầy bói mặt lúc đỏ đến tận mang tai, lúc trắng bệch như tờ giấy đứng đó trợn mắt há hốc miệng ra, không còn gì để nói. Y không có lời nào để giải thích, chứng tỏ y có tật giật mình và đuối lý, người Sơn Đông tính tình hiền hậu, không ai đập phá quán xem bói của y, nhưng phen này coi như tiếng thối đã đồn khắp phố lớn, y muốn tiếp tục xem bói kiếm tiền ở phủ Tế Nam này e rằng còn khó hơn lên trời.

Cùng ngày, một hàng xem bói khác ở phủ Tế Nam cũng bị Mã Vân vạch trần, phá hoại việc làm ăn. Chẳng những thế, Mã Vân còn kích động quần chúng, tẩn cho tên lừa đảo kia một trận thừa sống thiếu chết. Còn ở hội chùa trên núi Thiên Phật phía Nam thành, có một tay kim điểm bị tố cáo trộm cắp, kết quả đúng là tìm được đồ vật bị mất trên người hắn ta. Thế là, Thảo Thượng Chương giương mắt ra nhìn tên kim điểm đó bị bắt đi.

Liên tiếp mấy ngày sau đều xảy ra những sự việc tương tự. Gần đây, ngoài người của Kim môn trong Trường Xuân hội, những kẻ ngoại lai làm nghề kim điểm đều lần lượt đóng cửa tạm nghỉ, e tai họa ập đến bất thình lình.

“Mã đại ca, anh làm vậy chẳng phải là đắc tội với đồng môn Mã gia môn hay sao?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.

Mã Vân nhếch mép đáp: “Nếu thực là người của Mã gia môn, khi ta đập cái quán đầu tiên, chúng đã hiểu được là chuyện gì mà sớm cụp đuôi lẩn đi rồi, còn có thể bị ta phá như thế chắc? Bây giờ, việc ăn xin bị ta phá hoại, việc xem bói giẫm chân lên Kim môn của Trường Xuân hội cũng bị ta quấy nhiễu làm loạn lên, còn lại sòng bạc kỹ viện gần đây chúng cũng bắt đầu thu lại, nghe Từ hội trưởng nói, chuyện mua bán người rõ ràng đã bớt đi nhiều. Có điều, bọn chúng đã đề cao cảnh giác, chúng ta muốn đi phá rối nữa e rằng cũng không dễ dàng như trước đâu.”

“Vậy bước tiếp theo anh định làm gì?” Thảo Thượng Chương xỉa răng hỏi.

Mã Vân nói: “Chặn đường kiếm tiền ắt sẽ bị người ta ghi hận, ở lại đây nữa chỉ tổ nguy hiểm thôi. Ta nghĩ tốt hơn là dẫn theo Tiểu Lục ngồi xe xuống phía Nam, rồi rẽ sang phía Tây đi Lạc Dương, báo cáo với Mã đầu về chuyện của Mã Lôi, rồi nghe ngóng thêm về bọn lừa bịp kia. Còn chú mày? Ta đoán chú mày muốn từ biệt ở đây rồi đúng không?”

Thảo Thượng Chương gật đầu: “Đúng thế, tôi chuẩn bị đi một mạch xuống phía Nam đến Thượng Hải.”

“Chương đại ca, anh phải đi à?” Tiểu Lục có chút lưu luyến. Gã và Mã Vân cùng với Thảo Thượng Chương dọc đường du sơn ngoạn thủy, ơn đền oán trả, uống rượu vui đùa thật là khoái hoạt, thoải mái tự tại khó tả thành lời, giờ đây Thảo Thượng Chương lại phải rời đi, không khỏi khiến Tiểu Lục cảm thấy có chút buồn bã.

Thảo Thượng Chương cười cười vỗ vai Tiểu Lục nói: “Huynh đệ, thiên hạ làm gì có bữa tiệc nào không tàn, nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”

Ba người đặt một bàn tiệc thượng hạng, ăn uống no nê một bữa, sau đó ngay chiều hôm ấy, Thảo Thượng Chương liền lên đường. Kỳ thực, ở cạnh Mã Vân và Mạnh Tiểu Lục, Thảo Thượng Chương vẫn thấy vô cùng thoải mái, nhưng dẫu sao thì y cũng là một tên trộm trong Vinh môn, vả lại đã quen một mình gây án rồi, đi theo hai người thì cơ hội thi triển bản lãnh ít đi rất nhiều. Cá và tay gấu, không thể có được cả hai, Bốn bể còn tri kỷ, góc trời vẫn thiết thân [31] , huynh đệ có duyên sẽ còn gặp lại.

Thảo Thượng Chương rảo bước đi trên đường, đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm. Y tưởng đó là quan sai phát hiện ra mình bị treo thưởng, vậy nên mới chú ý đến mình, bèn rảo nhanh chân chạy một quãng thật xa, nhưng cảm giác bị nhòm trộm phía sau vẫn không hề biến mất. Thảo Thượng Chương nhảy mấy bước đà, guồng chân chạy một mạch, thi triển khinh công xong, y vốn tưởng có thể nhanh chóng cắt đuôi người đằng sau, song lại vẫn không được.

Thảo Thượng Chương rốt cuộc cũng dừng chân, sau lưng không có gì cả. Chỉ là, y tin vào trực giác của bản thân, bèn đánh bạo đi thẳng về phía kẻ rình rập sau lưng mình. Đó là một tảng đá rất lớn, nếu cảm giác của Thảo Thượng Chương không sai, kẻ theo dõi y đang nấp ở phía sau tảng đá ấy.

Thảo Thượng Chương nhích từng bước lại gần, giương cung bạt kiếm chuẩn bị sẵn sàng. Bất chợt, từ phía sau tảng đá có người lao vút ra, cướp đường bỏ chạy. Thảo Thượng Chương cũng dồn sức vào chân bám đuổi không buông tha, với khinh công và sức chạy của y, không ngờ đuổi hết cả nửa canh giờ cũng không bắt kịp được đối phương, hai người giữ y nguyên khoảng cách ban đầu, không gần mà cũng không xa thêm chút nào.

Người kia rốt cuộc cũng dừng chân lại, thở hổn hển xua xua tay nói: “Không được rồi, không được rồi, Chương huynh chạy khỏe thật, tiểu đệ khâm phục lắm.”

“Sao lại là ngươi!” Thảo Thượng Chương giật thót mình nói.

Bản lĩnh ăn trộm của Thảo Thượng Chương học được từ vô số trận đòn và những năm tháng lăn lộn tranh đấu trên giang hồ, theo quy củ của Vinh môn, y vừa không có người điểm xuân, cũng không có ai trong Vinh môn điểm linh, ngay cả một người dẫn đạo nghiêm chỉnh rèn giũa cho cũng không có, thuộc vào loại dân đen, vô môn vô phái.

Có điều, người trên giang hồ khâm phục nhất là hạng biết nhiều hiểu rộng, xông pha Nam Bắc, loại người này rất được tôn trọng. Mặc dù Thảo Thượng Chương không có sư phụ, nhưng y có bản lĩnh cao cường, vai vế cũng có thể xem như khá cao, thuộc hàng cao thủ nhất đẳng trong Vinh môn. Vì y không trộm của người nghèo, cướp giàu giúp nghèo nên được liệt vào một trong Vinh môn tam quái, biệt hiệu là Cùng bất vinh (nghèo không trộm).

Còn kẻ trông tướng mạo đường hoàng, cả người toát lên chính khí lẫm liệt trước mắt này thực tế cũng là một tên trộm. Y cũng được liệt vào Vinh môn tam quái, tên Trịnh Cốc An, là loại trộm cướp có sư thừa môn phái đàng hoàng, đã được sư phụ rèn cặp.

Người ta thuộc loại “danh môn chính phái”, còn Thảo Thượng Chương thì tự học thành tài, không chỉ xuất thân khác nhau, mà chỗ quái của hai người cũng rất khác nhau. Thảo Thượng Chương ăn trộm có nguyên tắc, có chú trọng, còn Trịnh Cốc An thì chẳng cấm kỵ gì, chỉ có một quy tắc duy nhất, đó là chỉ trộm đồ có giá trị nghìn vàng.

Vinh môn tam quái lần lượt là Cùng bất vinh, Thiên kim vinh (trộm nghìn vàng), và Kỷ bất vinh (không trộm của mình). Thiên kim vinh Trịnh Cốc An này chỉ trộm đồ giá trị thiên kim, món đồ nào nếu chỉ có giá chín trăm chín chín đồng Đại dương, hễ yết giá rõ ràng, y sẽ không bao giờ thèm trộm. Dạo gần đây, Thiên kim vinh đã rất ít khi lộ mặt, Thảo Thượng Chương nghe đồn, y tổ chức ra Đắc Ý môn gì đó, không chỉ trộm cắp những vật có giá trị liên thành, mà còn trộm cắp tin tức tình báo cho các đại quân phiệt, lại còn nhận cả việc ám sát, giết người, đặt cho một cái tên nghe rất kêu là trộm đầu người.

Thiên kim vinh tuổi trẻ đắc chí, mười sáu tuổi thành danh, mười tám tuổi đã nổi tiếng khắp vùng Thiên Tân-Bắc Kinh, hai mươi tuổi thì trở thành một trong Vinh môn tam quái, hai mươi lăm tuổi thành lập Đắc Ý môn, tên đúng như người, môn chủ của Đắc Ý môn quả thật là xuân phong đắc ý. Trịnh Cốc An bây giờ còn chưa đến tuổi nhi lập, khí độ hiên ngang, ăn vận hào hoa, có ai còn cho rằng y là một tên trộm nữa?

“Trịnh rắm thối, ngươi bám theo ta làm gì?” Thảo Thượng Chương vừa mở miệng đã gọi ngay cái biệt hiệu mà Trịnh Cốc An căm ghét nhất.

Lần đầu tiên Trịnh Cốc An sẩy tay chính là vì đánh một cái rắm phát ra tiếng động, chuyện này trở thành vết nhơ cả đời y cũng không tẩy đi được, danh tiếng càng lớn thì biệt hiệu này lại càng truyền rộng khắp. Có điều, người bình thường đều không dám gọi, ai lại chỉ vì nhất thời sướng cái miệng mà để cái đầu chuyển nhà đi chỗ khác kia chứ. Cơ mặt Trịnh Cốc An co giật mấy cái, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, bản lĩnh nín nhịn quả thực không tệ. Y cười cười nói: “Tiểu đệ vừa khéo gặp được Chương huynh, muốn đi theo ôn chuyện xưa thôi, chúng ta cũng bốn năm năm không gặp nhau rồi ấy nhỉ?”

“Bớt làm thân với ta đi, ngươi mà muốn ôn chuyện ngày xưa thật sao không gọi ta dừng lại? Cho dù không gọi, lúc ta đuổi theo tại sao ngươi lại chạy?” Thảo Thượng Chương liếc mắt, so vai nói, mặc dù cơ thể buông lỏng, nhưng tinh thần y lại không dám lơ là chút nào, chỉ sợ Trịnh Cốc An sẽ đột nhiên ra tay sát hại mình ở chốn hoang vu vắng người này. Cho dù lúc nãy Trịnh Cốc An vừa nói y không ổn, thể lực không chịu được nữa, nhưng ai biết được có phải y đang cố ý làm ra vẻ yếu thế hay không? Chuyện gì bất bình thường ắt có sự trí trá, y bám theo như vậy chắc chắn là có mưu đồ gì đó rồi.

Trịnh Cốc An giả lả cười, nói: “Tiểu đệ chỉ muốn đùa với Chương huynh chút mà thôi, không ngờ Chương huynh bản lĩnh cao cường như vậy, tiểu đệ đây xin nhận thua.”

Thảo Thượng Chương hỏi: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

“Chỉ muốn ôn chuyện xưa thôi, tiểu đệ nói rồi mà.”

Thảo Thượng Chương sờ mũi: “Được rồi, chuyện ngày xưa ấy qua rồi, chúng ta từ biệt ở đây đi.”

“Cáo từ.”

Thảo Thượng Chương quay người bỏ đi, Trịnh Cốc An lại vẫn bám theo sau lưng y. Thảo Thượng Chương đi được mấy bước liền dừng lại, lớn tiếng hỏi: “Sao vẫn bám theo ta?”

“Đường lớn thênh thang, ai đi đường nấy, ai bảo con đường này chỉ có Chương huynh được đi, không cho Trịnh mỗ đi chứ?” Trịnh Cốc An nói.

Thảo Thượng Chương rút ra hai con dao có gắn móc câu ngược, lạnh lùng hỏi: “Ngươi làm gì bọn họ rồi?”

“Ha ha, Chương huynh quả nhiên là Chương huynh, xem ra đã sớm phát giác được rồi.” Trịnh Cốc An cười lạnh lùng: “Đắc Ý môn chúng ta nhận được vụ làm ăn thù lao hai vạn đồng Đại dương, yêu cầu giải quyết các người. Người ta chỉ nói người bên cạnh Mã Vân không giữ lại tên nào cả, vừa khéo huynh lại ở bên cạnh hắn, cũng coi như là gả vào nhà chồng tệ bạc, tự mình đen đủi thôi. Có điều, Chương huynh không phải loại tầm thường, ta đành đích thân ra tay vậy.”

Thảo Thượng Chương thủ thế, nói: “Trịnh rắm thối, bớt đánh rắm đi, kể cả ngươi ra mặt cũng chưa chắc làm gì được ta đâu.”

Trịnh Cốc An từng bước đi về phía Thảo Thượng Chương, đột ngột rùn người xuống, tránh khỏi cú đâm nhắm vào cổ họng mình từ phía Thảo Thượng Chương, trong ống tay áo bay ra một đám màu đen. Thoáng cái, mùi máu tanh đã tản ra khắp không gian.