Chương 43 Rượu hơi tỉnh
Lại nói về hai người còn lại, Mã Vân và Mạnh Tiểu Lục cũng bắt tàu hỏa đi xuống miền Nam.
Mã Vân cười cười, hờ hững như không nói: “Chúng ta… hình như bị người ta theo dõi rồi.”
Mạnh Tiểu Lục cũng không lấy làm kinh hãi, ngược lại còn chẳng hề để tâm, nằm bò ra chiếc xô pha da trên tàu, lăn qua lộn lại tìm một tư thế thoải mái dễ chịu, bấy giờ mới đáp: “Bình thường mà, ông anh ơn đền oán trả, thưởng thiện phạt ác, thế nên bạn bè nhiều mà kẻ thù cũng lắm, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chẳng phải anh cũng bị kẻ thù cho vào tròng, suýt chút nữa thì chết chìm trong cái cống thối đó thôi? Còn nhớ lúc đó tôi bị ông anh dọa cho đái cả ra quần, hình như vãi hết lên đầu anh thì phải.”
Mã Vân lập tức đỏ mặt tía tai, lúng túng ra mặt, y khẽ ho một tiếng nói: “Chuyện cũ năm xưa không nhắc đến nữa, tóm lại là mọi sự phải cẩn thận mới được.”
“Đương nhiên phải cẩn thận rồi. Ở Tế Nam anh đắc tội bao nhiêu người như thế, các lão gia thiếu gia ở Sơn Đông thì vỗ tay khen ngợi, nhưng đám thuộc hạ của Mã Lôi không hận ông anh đến chết mới lạ đó.” Mạnh Tiểu Lục nói: “Anh trông thấy bọn chúng chưa?”
“Chưa, chính vì vậy nên ta mới lo lắng, chỉ là có cảm giác nguy hiểm thôi.” Mã Vân hơi nhíu mày lại nói.
Mạnh Tiểu Lục cũng không dám chủ quan nữa, linh cảm của kẻ lão luyện giang hồ đều cực kỳ nhạy bén, đặc biệt là kẻ lừa đảo như Mã Vân lại càng cần phải có tính cảnh giác rất cao, bằng không thì không thể sống đến bây giờ. Cảm giác được nguy hiểm, mà với bản lĩnh của y lại không tìm ra kẻ đeo bám, điều này chứng tỏ kẻ bám theo kia cũng là cao thủ. Thực lực tương đương, nhưng địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, chuyện này e rằng hơi khó nhằn rồi đây.
Hai người đi đường vòng, xuống tàu ở An Huy, chuẩn bị chút lương khô, rồi kiếm một chiếc xe lớn, mua hai thớt ngựa, chạy về phía Lạc Dương. Một con ngựa kéo xe, con còn lại buộc ở phía sau, con này chạy mệt rồi thì đổi con khác, lần lượt thay đổi. Y và Mạnh Tiểu Lục cũng luân phiên nghỉ ngơi, ngựa không dừng vó, đi cả ngày lẫn đêm trên đường.
Đi một ngày trời, đến khi người mệt ngựa mỏi họ mới dừng lại. Mã Vân nhìn ngó xung quanh, thở phào một tiếng, nói: “Đến Hạng Thành rồi, vào địa giới Hà Nam thì ít nhiều cũng an toàn hơn một chút. Được rồi, chúng ta vào Hạng Thành nghỉ ngơi một đêm.”
Mạnh Tiểu Lục gật đầu nói: “Đúng thế, chắc chắn phải nghỉ thôi, hôm nay một con ngựa đã sùi cả bọt mép ra rồi, không chạy thêm được nữa đâu.”
Sau khi vào thành, hai người tìm đến một quán trọ tên là Quảng Phúc nghỉ chân, Hạng Thành chỉ là một huyện thành, tuy có lịch sử lâu đời song rốt cuộc vẫn là nơi nghèo nàn, đường sá nhà cửa và cả người dân đều toát lên vẻ quê kệch.
“Ồ, khách quan, mời vào trong này, quán trọ Quảng Phúc chỗ bọn tui là quán trọ tốt nhất Hạng Thành này rồi đóa.” Gã tiểu nhị nói bằng chất giọng nhà quê.
Mạnh Tiểu Lục đang căng thẳng, nghe giọng Hà Nam của tiểu nhị mới thấy thư giãn phần nào, gã nhại giọng đối phương, nói: “Thế được đóa, bọn tui cũng mệt chết đi rồi, sân sau có để xe ngựa được không? Cho ăn ít cỏ non nhé, đừng để thằng lười nào cho ngựa tui ăn linh tinh.”
“Vưng vưng vưng, khách quan mời vào trong.”
Mạnh Tiểu Lục vào trước, lấy một phòng, rồi lại gọi một bàn thức ăn, uống trà đợi Mã Vân. Mã Vân thì đứng ngoài cổng ngó nghiêng xung quanh, ngồi xổm xuống khắc một con ngựa nhỏ trên cây cột ngoài cổng. Nếu trong thành có đệ tử của Mã gia môn, nhìn thấy dấu hiệu này sẽ truyền tin cho nhau, sau đó nhanh chóng đến đây tập hợp. Mã Vân nói, cẩn thận thì đi thuyền vạn năm cũng không hỏng, người đông thế mạnh vẫn an ổn hơn.
Tiểu Lục khát khô cả miệng, toàn thân mệt mỏi, đang nhấp trà thư giãn, đột nhiên một cô gái nông thôn ngồi xuống bàn gã. Tiểu Lục ngẩn người, đang định cất tiếng hỏi, lại phì cười thành tiếng: “Sao lại là chị, chị ăn mặc kiểu con gái nông thôn thế này làm tôi thực không nhận ra đấy.”
Cô gái nông thôn kia giơ ngón tay đặt lên miệng làm động tác đừng lên tiếng, hạ giọng nói: “Chú em có biết hắn là người thế nào không, sao lại đi với hắn ta thế? Hắn ta là một tên bịp bợm đấy.”
“Không phải, tôi…” Tiểu Lục còn chưa nói dứt lời, đã nghe ở bên ngoài Mã Vân hét lớn một tiếng, nhìn ra phía đó, chỉ thấy Mã Vân đang quần nhau với một người khác. Quả nhiên là có người bám theo, quả nhiên đúng là cao thủ!
Mã Vân vừa khắc xong ký hiệu, bỗng nhiên sau lưng có kẻ vỗ lên vai y một cái. Bàn tay vỗ lên vai ấy thế lớn, lực mạnh, ngón tay như đúc bằng sắt, ngay sau đó liền biến chiêu thành ưng trảo móc vào vai y, khiến nửa cánh tay y không tài nào vận lực, hoàn toàn không phải là một cú vỗ vai thiện ý. Mã Vân lập tức quyết đoán trầm người rùn vai xuống, tay kia quặt ngược lại tóm lấy cổ tay đối phương, sau đó toàn thân vận sức nhấc lên, lộn người quật kẻ kia ra trước mặt, như thể đeo bao bố lên vậy.
Kẻ vỗ vai y là một gã đàn ông đen đúa gầy guộc, thân hình không cao nhưng rắn chắc, mắt sáng rực có thần, vừa nhìn đã biết là người luyện võ. Người này bị Mã Vân chụp lấy cổ tay cũng không hề hoảng loạn, biết rằng chỉ cậy sức thì chắc không bì nổi với Mã Vân cao to vạm vỡ, vì vậy ngón giữa tay trái liền xỉa ra đâm vào cột sống của họ Mã.
Mã Vân than thầm một tiếng không hay, tăng cường vận sức, người đàn ông đen gầy liền lộn ngược ra phía trước, cú đấm kia không hề thu lại mà chuyển hướng nhằm thẳng vào mặt Mã Vân. Mã Vân tức khắc dùng quyền chọi quyền, rồi hét lớn một tiếng, hai người đều lùi về sau năm sáu bước.
Hai người vừa trụ vững chân, liền không hẹn mà cùng lao vào nhau lần nữa. Người đàn ông đen gầy muốn áp sát đánh giáp lá cà, lợi dụng sự linh hoạt của mình đánh vào chỗ yếu của Mã Vân, còn Mã Vân thì đi quyền đại khai đại hợp, cố ý lộ ra sơ hở hòng dụ người kia vào bẫy, sau đó dùng sức mạnh giành phần thắng. Hai người đều có bản lĩnh không tệ, lại thêm tâm tư cẩn mật, đều muốn đưa đối phương vào tròng, có thể nói là kỳ phùng địch thủ.
Mạnh Tiểu Lục giơ cao ghế băng xông ra, nhưng lại bị Đùi Trắng giơ chân móc cho ngã lăn ra đất. Tiểu Lục có nằm mơ cũng không thể ngờ Đùi Trắng lại đánh lén sau lưng mình, nhất thời lòng như tro tàn. Đùi Trắng mà gã nhớ nhung tơ tưởng, không ngờ lại ra tay sau lưng gã, chẳng lẽ kẻ bám đuôi mà Mã đại ca nói kia là đồng bọn của cô ta?
Tiểu Lục ngã ụp mặt xuống đất, khắp người đau đớn, trong lòng càng thêm rối loạn, ngoảnh đầu lại giận dữ trách móc: “Chị làm gì đấy!”
“Thế chú em làm gì đấy?” Đùi Trắng bật cười: “Cái thằng ngốc này, chị đây lại đi hại chú em chắc? Nhìn xem người đang đánh nhau với thằng ngốc lớn đầu kia là ai đi?”
Tiểu Lục nhìn kỹ, lập tức nhận ra. Người đang quyền qua cước lại quần thảo với Mã Vân không phải chính là người năm đó từng cứu gã, Tạ Đại Đầu và cả Phùng Ma Tử hay sao? Y chỉ cần hai quyền ba cước đã đánh cho tên râu quai nón té đái vãi cứt ra rồi. Có lẽ… có lẽ bọn họ không có ác ý? Vì vậy, Mạnh Tiểu Lục vội vàng bò dậy, hét lớn: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đều là người mình cả.”
Mã Vân thu tay lại, lùi ra sau một bước, người đàn ông đen gầy kia tuy có chút do dự, nhưng thấy Mã Vân dừng tay lại cũng lách người sang một bên, thủ thế chờ sẵn. Hai người gườm gườm nhau, hồi lâu sau, cả hai đột nhiên ngửa mặt phá lên cười.
“Công phu giỏi lắm, huynh đệ.”
“Vị Mã đại ca này cũng rất có bản lĩnh.”
“Ủa, sao biết ta họ Mã?” Mã Vân nheo mắt hỏi.
Người kia gật đầu ôm quyền chắp tay nói: “Tại hạ Phó Thượng Vân, người Phong môn. Người Mã gia môn không phải đều họ Mã sao? Hay là tại hạ nhìn nhầm rồi?”
“Không hề, không hề, chẳng trách lại có thân thủ tốt như vậy. Không đúng, sao ta lại không nhận ra Phó huynh đệ được chứ, thân thủ như vậy nếu không nằm trong Cửu Phong, thì tuyệt đối cũng có thể liệt vào hàng Thập Bát Phong Châm. Chẳng lẽ Phó huynh đệ là Sát Nhân phong năm nay mới nổi lên?” Mã Vân hỏi.
Phó Thượng Vân lắc đầu cười: “Phong môn cũng giống như Mã gia môn, đâu phải dựa vào võ nghệ cao thấp mà phân tôn ti. Tại hạ chỉ là một gã Tiểu phong dưới trướng Hổ phong thôi, nghe lão huynh nói vậy, chắc là rất quen thuộc với Cửu Phong rồi? Nếu đã là bậc tiền bối thành danh, tại sao còn làm khó vị Mạnh tiểu huynh đệ này chứ?”
“Làm khó? Các vị nghĩ thế à?” Mã Vân trợn mắt há miệng nói: “Ta còn tưởng là vì chuyện gì chứ? Thì ra là vậy, có phải các vị coi ta thành kẻ lừa đảo rồi không?”
Mấy người đều á khẩu, chẳng biết trả lời thế nào, Mã Vân nói cũng không sai, Phó Thượng Vân và Đùi Trắng đích thị cho rằng Mã Vân là tên bịp bợm lừa gạt Mạnh Tiểu Lục. Giờ thừa nhận thì thành ra lỗ mãng, mà không thừa nhận thì trong Mã gia môn toàn là đám lừa đảo bịp bợm cả, vì vậy, thế nào cũng gượng gạo. Mã Vân cũng nhận ra mình nói câu vừa rồi hơi sơ sót, khẽ ho một tiếng, còn chưa nói gì thì người đàn ông to béo Tiểu Lục từng gặp dẫn theo một nam một nữ đi tới, vừa trông thấy Mã Vân, người béo liền kêu lớn: “Mã Vân, sao ngươi lại ở đây?”
“Tiết Đông Bình, vừa nãy huynh đệ của tên tiểu tử nhà ngươi suýt nữa đánh chết ta rồi đấy.” Mã Vân sảng khoái nói lớn. Y không phải người tập võ thực sự, cái miệng nói nhảm cũng quen rồi, không quan trọng việc ai thắng ai thua.
Hai bên hóa giải hiềm khích ban đầu, lập tức hiểu ra vừa nãy chỉ là một vụ hiểu lầm. Tiết Đông Bình thấy Mạnh Tiểu Lục ở đó, bèn định chào hỏi, lại thấy Tiểu Lục cứ nhìn mình chòng chọc. Tiết Đông Bình cười cười: “Sao hả, Mạnh tiểu huynh đệ, không nhận ra ta à?”
“Ông tên là gì cơ?” Giọng Tiểu Lục đã hơi run run. Tiết Đông Bình, đám lừa bịp kia đã bảo cha gã cầm giấy nợ đi Lưu Gia Đồn tìm Tiết Đông Bình đòi nợ giúp, giờ đây Tiết Đông Bình lại đứng ngay trước mặt gã, rốt cuộc là cùng tên cùng họ hay thực sự có quan hệ gì? Trong đầu Tiểu Lục hỗn loạn vô cùng, gương mặt méo mó, sắc diện trở nên sầm sì bất định.
Khi đó Tiểu Lục chỉ kể với Mã Vân sự việc và quá trình bị lừa gạt, còn chuyện bọn người kia bảo Mạnh An đi tìm ai thì gã không nói rõ, bởi cho rằng đây là một cái tên hư cấu, hoàn toàn không can hệ gì. Mã Vân thấy sắc mặt Mạnh Tiểu Lục trở nên khó coi, lập tức áp sát lại gần gã, cơ bắp toàn thân một lần nữa căng ra.
“Ông có quen biết bọn Phương Hồng không?” Mạnh Tiểu Lục lạnh lùng hỏi.
Tiết béo trợn tròn hai mắt lên: “Cậu biết bọn đó hả? Bọn chúng ở đâu?”
Tất cả đều là người thông minh, lại không phải loại lỗ mãng động tí là đánh nhau, rốt cuộc cũng không động tay động chân nữa. Hai bên ngồi xuống nói chuyện một hồi, liền rõ ràng mọi chuyện. Thì ra kẻ cầm đầu bọn người kia tên là Khương Khang, đúng như những gì bọn Mã Vân tìm hiểu được, nòng cốt bọn chúng có năm người, lại tạm thời triệu tập hoặc bồi dưỡng thêm một số thuộc hạ, những lúc đông nhất lên đến hơn ba chục người.
Bọn chúng sử dụng thuật lừa bịp của Phong môn, nhưng căn bản không chú ý quy củ gì, toàn làm những việc chỉ có Tước gia mới làm. Ban đầu, khi Khương Khang mới chỉ dẫn theo Phương Hồng và Lưu Tiểu Lợi, Phong môn từng tìm đến nói chuyện với hắn, hy vọng hắn ta không phá hoại quy củ. Khương Khang nhanh nhảu đáp ứng ngay, chỉ tay lên trời thề độc, kết quả vừa quay đi, hắn đã gia nhập luôn Khuyết môn để được che chở.
Quan hệ giữa Khuyết môn và Phong môn vốn đã không tốt đẹp, mà phái này không coi trọng tính mạng con người, sẵn sàng làm đủ mọi chuyện tổn hại âm đức. Vào thời điểm đó, một ả dâm phụ tên là Trại Kim Liên Lưu Nhị Nương cùng với Đổng Thúy Vân gia nhập băng nhóm của Khương Khang. Khương Khang gây ra một vụ án lừa đảo lớn ở Thượng Hải, khi ấy cảnh sát truy đuổi rất gắt gao, để thoát thân, hắn đã bán đứng luôn một người đồng đạo trong Khuyết môn.
Khuyết môn hạ lưu bẩn thỉu, mặc dù lừa gạt người ta không kiêng kỵ điều gì, nhưng lại cực kỳ có nghĩa khí, hơn trăm năm nay chưa từng xảy ra chuyện bán đứng đồng môn. Vì vậy, Khuyết môn đã phát ra lệnh truy bắt của Tứ đại môn phái, nhất quyết phải lấy bằng được cái đầu của Khương Khang bái tế vong linh người đã mất. Mã gia và Yến sào nể mặt Khuyết môn, cũng phát lệnh truy bắt, duy chỉ có Phong môn là không.
Phong vương cũng như Mã đầu, giờ đều đã cao tuổi, tuy không đến mức lẩm cẩm, nhưng cũng hơi có tính trẻ con. Năm xưa Khuyết môn thu nhận Khương Khang, làm Phong môn phải nuốt cục tức, giờ thì Phong môn thù vặt cũng báo, bèn thu nạp Khương Khang, đồng thời bày yến tiệc tuyên bố chuyện này.
Nhưng thực sự có bỏ qua được không? Đương nhiên là không. Có điều, mâu thuẫn giữa Phong môn và Khuyết môn cũng không chỉ có một tên Khương Khang này, kết quả là hai bên liền đấu với nhau, ngược lại để tên đầu sỏ tội ác là Khương Khang lại bình yên vô sự. Phong môn và Khuyết môn đấu đá vì Khương Khang, nhưng lại không thể lấy hắn ta ra làm lý do, bằng không thì cả hai bên đều sai, mà cũng chứng tỏ cả hai đều quá trẻ con.
Mã gia môn và Yến sào phát ra lệnh truy bắt cũng chỉ là vì nể mặt mũi Phong môn mà thôi, vì vậy trên lệnh truy bắt chỉ viết có tên Khương Khang, ngay cả Chưởng Đăng sứ như Mã Vân cũng không biết được quan hệ giữa bọn họ, thế nên mới khổ sở tra tìm thân phận của bọn người này.
Khương Khang được Phong môn bảo hộ cũng tử tế được vài năm, nghiêm túc tuân theo quy củ của Phong môn, còn Phong vương thu nhận Khương Khang chỉ vì muốn trút giận, trên thực tế cũng coi thường hắn, vì vậy Khương Khang không hề được trọng dụng. Hơn một năm trước, Sát Nhân phong trong Cửu Phong của Phong môn bị giết, qua điều tra, chuyện này có liên quan đến Khương Khang. Do từng vì Khương Khang mà nảy sinh xung đột với Khuyết môn, lo rằng ba đại môn phái còn lại coi mình thành trò cười, Phong vương bèn bí mật triệu hồi tam phong Long, Hổ, Khuyển, ra lệnh cho họ truy bắt Khương Khang.
“Nhưng sao bọn chúng lại dùng tên ta nhỉ?” Tiết béo nhíu chặt hai hàng lông mày lại nói.
Mã Vân bĩu môi: “Chắc kẻ chúng ghét nhất chính là ngươi, ngươi làm việc gì cũng xét nét quy củ, mà bọn chúng thì lại chẳng coi quy củ ra gì, vì vậy dùng tên của ngươi cũng coi như một dạng trả miếng. Dùng cái tên này của ngươi, thì kẻ bị mắng chửi nhất định là ngươi, tên Khương Khang này khốn nạn thật.”
“Rất có thể.” Phó Thượng Vân nghiêm túc nói.
“Sớm biết bọn Phương Hồng là người của Khương Khang thì ta đã thỉnh giáo Phong môn và Khuyết môn rồi, bọn ta phải truy tra vất vả lắm đấy.” Mã Vân nói.
Lúc này, Mạnh Tiểu Lục đã bình tĩnh lại, nhìn người đàn ông trung niên đi theo Tiết béo, chẳng phải chính là người bán tượng ngọc La hán ở tiệm cầm đồ Thịnh Long đó sao? Mạnh Tiểu Lục nhận ra y, y cũng nhận ra Mạnh Tiểu Lục, hai người nhìn nhau cười cười, song không ai nói ra, chỉ cảm thấy đúng là có duyên phận.
Vừa nãy cảm xúc của Mạnh Tiểu Lục bị một phen bùng lên rồi lại tụt xuống, nhưng xét về tổng thể thì gã vẫn rất vui. Một là vì khoảng cách với bọn đầu sỏ gây tội kia lại gần thêm một bước, thứ nữa là được gặp lại Đùi Trắng, mấy người này còn chính là người Phong môn tuân thủ môn quy mà Vương Định Nhất nói tới, chuyện này khiến tâm trạng Mạnh Tiểu Lục thoải mái hơn nhiều.
Cả bọn liền nghỉ lại quán trọ, uống rượu vui vẻ một trận, uống đến mức Tiểu Lục không trụ nổi nữa. Đùi Trắng đỡ gã về phòng, Mạnh Tiểu Lục hít hà mùi thơm trên người cô nàng, lập tức hơi rượu bốc lên tận đầu, tâm trí cũng bắt đầu bay bổng đâu đâu, bàn tay không tự chủ được mà rờ mó loạn xạ trên người Đùi Trắng.
Đùi Trắng đập lên “móng vuốt” của Mạnh Tiểu Lục một cái, õng ẹo trách móc: “Thằng nhãi này, không ngờ uống rượu xong lại không thành thực thế này.”
“Chị không biết tôi nhớ chị thế nào đâu, từ lúc gặp nhau lần đầu tôi đã thích chị rồi. À phải, chị còn chưa cho tôi biết tên đâu đấy?” Mạnh Tiểu Lục say lảo đảo ôm chầm lấy Đùi Trắng, miệng thở ra đầy hơi rượu.
Đùi Trắng đỏ mặt, đẩy Tiểu Lục lên giường rồi quay người rời đi, nhưng lại bị gã túm lấy cánh tay, kéo vào trong lòng. Đùi Trắng khẽ đấm lên ngực Tiểu Lục mấy cái, thỏ thẻ nói: “Ta tên là Diệp Lam.”
Tiểu Lục “ồ” một tiếng, liền nằm vật ra ngủ khò khò, đến nửa đêm, gã khát khô cả cổ, lại cảm thấy có người đang lay mình, bèn thò tay ra rờ rẫm.