← Quay lại trang sách

Chương 44 Thái Hàng lục hùng

“Tiểu Lục, Tiểu Lục!” Mã Vân thì thào gọi: “Chú mày mò mẫm cái quái gì thế, mơ thấy cái gì vậy hả trời?”

Mã Vân lay lay Tiểu Lục, rốt cuộc cũng đánh thức được gã dậy. Tiểu Lục nhìn Mã Vân, trong đầu lại nghĩ đến những ngón tay mềm mại trên đôi tay ngọc ngà của Diệp Lam mình nhìn thấy trước khi ngủ gục, bất giác toét miệng cười ngây ngốc. Diệp Lam, cái tên thật đẹp biết mấy, quả đúng là tên đẹp như người.

“Huynh đệ, không phải chú uống đến đần cả người ra rồi đấy chứ?” Mã Vân tiếp tục lay lắc hai vai Mạnh Tiểu Lục.

Tiểu Lục chùi nước miếng ở khóe miệng, ngồi dậy, ngượng ngùng ho khẽ mấy tiếng: “Khụ khụ, sao thế Mã đại ca?”

Mã Vân nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy không ổn lắm, gọi chú mày dậy trước, chú mày đi gọi bọn Tiết béo dậy luôn đi.”

“Chỗ nào không ổn, đây là hắc điếm hả?” Sau bận gặp phải hắc điếm ở vùng Đông Bắc, Tiểu Lục như chim sợ cành cong, từ đó trở đi, ngoài những chỗ làm ăn, về cơ bản đi đâu ở quán trọ nào to đến mấy, gã cũng đều cực kỳ cẩn thận, nghi thần nghi quỷ.

Mã Vân lắc đầu: “Ta cũng không dám chắc, quán trọ này hẳn là sạch sẽ. Chỉ là ta đã để lại ký hiệu, chỗ này lại thuộc về địa giới tỉnh Hà Nam, đệ tử Mã gia môn lẽ ra phải rất đông mới đúng, nhưng đến giờ cũng không ai đến đây tìm chúng ta, ta cứ cảm thấy không được ổn thỏa cho lắm.”

Mạnh Tiểu Lục thấy Mã Vân như gặp phải cường địch, lập tức cũng trở nên cảnh giác, lau mặt cho tỉnh hẳn rồi xuống giường luôn. Hai người còn chưa ra khỏi phòng, đã nghe tiếng Tiết Đông Bình ngoài cửa vọng vào: “Mạnh huynh đệ…”

“Tỉnh rồi.” Mã Vân mở cửa.

Tiết Đông Bình vào phòng, khóe miệng nhếch lên, cười cười bảo: “Cảm thấy có chỗ không ổn rồi à?”

“Ừ.” Mã Vân gật đầu nói: “Quả không thẹn là Hổ phong, uống rượu xong vẫn không làm hỏng chuyện.”

Tiết Đông Bình nói: “Mã huynh đệ khen lầm rồi, đã nửa đêm mà các huynh đệ Mã gia môn không thấy xuất hiện, chắc chắn là có điều cổ quái. Giờ ta đã bảo Phó Thượng Vân đi ra ngoài thăm dò rồi, mọi người cảnh giác hơn chút là được.”

Phó Thượng Vân chính là người cao gầy đen đúa, còn người lúc trước bán Thập bát La hán bằng ngọc tên là Trương Lập, cô gái tuổi tác ngang ngang với Diệp Lam kia tên là Đổng Di. Khi ba người ra ngoài, Diệp Lam và Đổng Di cùng với Trương Lập đã đợi sẵn ở tầng hai nhà trọ. Tiết Đông Bình ho khẽ, thấp giọng nói: “Mã huynh đệ, ta nói trước một tiếng, ta và Đổng Di đều không biết võ nghệ, công phu của Tiểu Diệp và Trương Lập cũng rất vớ vẩn, ngộ nhỡ lát nữa có xảy ra chuyện, bọn ta sẽ không giúp gì được đâu.”

Mã Vân ngẩn người, ngay sau đó cười nói: “Rất nhiều bậc tiền bối nổi danh trong Tứ đại môn phái chúng ta cũng không biết võ nghệ, vậy mà vẫn khuấy đảo giang hồ, được đám hậu bối bọn chúng ta kính ngưỡng, Tiết đại ca cũng không cần phải cấn cá vì chuyện này. Nếu thực sự tình hình có biến, các vị hãy cùng Tiểu Lục đi trước, ta với Phó huynh đệ có thể ngăn được.”

Ngoài cửa lớn tầng một, đứa tiểu nhị trực đêm đang ngáy khò khò, không hề bị mấy người bọn họ đánh thức, nhưng mấy phòng xung quanh lại vẳng ra tiếng làu bàu và tiếng ú ớ nói mê, mấy người vội ngậm miệng, e chỉ là sợ bóng sợ gió, đánh thức người khác thì không hay. Khoảng chừng thời gian hết một nén hương, bên ngoài vang lên mấy tiếng lưỡi đao chém lên ván cửa, làm tiểu nhị giật mình tỉnh giấc. Hắn còn chưa kịp nhấc cái chốt to lên, mở cánh cửa nhỏ ra xem thế nào, ván cửa gỗ dày bịch đã bị xô bật ra.

Phó Thượng Vân lăn vào, ván cửa của quán trọ này vừa dày vừa nặng, gài cắm vào hai rãnh cửa trên dưới, thông thường hai tên đàn ông vạm vỡ cũng khó mà xô bật ra được. Nhưng Phó Thượng Vân lại xô mạnh làm ván cửa bật ra mà lao vào, có thể hình dung được sức mạnh ấy lớn đến chừng nào. Phó Thượng Vân cố nhịn đau đứng dậy, xương sườn nhức nhối, chắc là đã bị gãy, cũng may không đâm vào phổi, cột sống cũng không bị tổn thương gì lắm.

Năm gã đàn ông xông vào trong quán trọ, bọn chúng cầm theo đao kiếm nhưng không vội tấn công, chợt tiếng “thịch thịch thịch” vang lên, sau lưng bọn chúng là một gã cao to trông như người khổng lồ đi vào, âm thanh đó chính là tiếng chân hắn giẫm xuống đất. Phó Thượng Vân nhổ ra một búng máu tươi, vừa nãy y chính là bị tên này đánh bay, nếu không phải bản thân căn cơ vững chắc, lúc ở trên không vận lực đổi tư thế va chạm, e là đã ngọc đá cùng tan, chết chung với tấm ván cửa kia rồi.

Gã khổng lồ đi vào trong quán trọ, từng bước từng bước áp sát về phía Phó Thượng Vân, Phó Thượng Vân nhếch khóe miệng, cũng lao bổ về phía hắn. Tên kia giơ bàn tay to như cái quạt, dùng thế Hoành tảo thiên quân đánh vào đầu Phó Thượng Vân. Một chưởng này mà đánh trúng, đoán rằng dù não không bị đánh phọt ra ngoài thì ắt cũng gãy cổ.

Thường có câu một tên khỏe đè mười tên giỏi võ, ngươi giỏi võ đến mấy thì người ta vẫn có sức mạnh hơn, mượn lực đả lực, lật tay đẩy tay gì đó đều không dùng đến, chỉ dựa vào sức mạnh áp đảo hết thảy. Gã khổng lồ trước mắt này chính là hạng có bản lĩnh ấy, tốc độ của hắn không nhanh lắm, thậm chí còn hơi vụng về, nhưng hắn phối hợp với năm tên bên cạnh cực tốt. Năm người kia phụ trách đánh vòng ngoài diệt địch đồng thời bảo vệ các chỗ yếu hại của hắn, gã khổng lồ thì nắm chắc thời cơ tung ra đòn tấn công, năm tên đồng bọn vừa khéo dồn ép đối thủ vào lộ tuyến công kích của hắn. Chỉ riêng ngón phối hợp này, không rèn luyện mấy năm e rằng không thể luyện thành được.

Gã khổng lồ ấy thể hình quá nổi bật, lại là tổ hợp sáu người, nếu Phó Thượng Vân đoán không sai, sáu người này chính là Thái Hàng lục hùng tung hoành một dải núi Thái Hàng, một độ rất có tiếng tăm. Sáu kẻ này tính cách không đến nỗi xấu, song cũng chẳng phải hạng người thiện lành gì, chỉ là nhân sĩ giang hồ bình thường. Sáu người là huynh đệ, từ nhỏ đã cùng luyện võ, là hạng tự mình lần mò học nghệ, nhưng tên nào cũng là nhân tài luyện võ, không ai dám coi thường.

Có điều khoảng mấy năm trước, một tên trong bọn chúng gặp chuyện bị bắt, bị tống vào đại lao, mấy huynh đệ còn lại nhiều lần tìm cách ứng cứu mà không có kết quả. Về sau, tên kia được Thiên kim vinh Trịnh Cốc An của Đắc Ý môn cứu ra, thế là từ đó bọn chúng liền ra sức cho họ Trịnh. Đắc Ý môn tiếng xấu lan khắp, vì vậy nói bọn Thái Hàng lục hùng này nối giáo cho giặc cũng được, mà nói bọn chúng biết đền ơn đáp nghĩa cũng đúng.

Quay lại chuyện chính, chỉ thấy Phó Thượng Vân tránh được cú đập đó, lách người ra phía sau lưng gã khổng lồ. Năm người kia lập tức ép sát lại, vung vũ khí chém vào họ Phó. Phó Thượng Vân đạp chân phản kích, gã khổng lồ xoay người không kịp, ăn một cùi chỏ của Phó Thượng Vân vào giữa lưng. Thế nhưng, dường như đòn này không hề ảnh hưởng gì đến hắn ta, mà ngược lại khiến Phó Thượng Vân tay chân luống cuống, lộ ra đầy sơ hở, năm người kia nắm lấy cơ hội, trong mắt bùng lên sát khí, đồng loạt tấn công y.

Đúng lúc này, bên cạnh đứa tiểu nhị của quán trọ đang sợ đến đần thối người có người bay vút ra. Năm người nghe thấy sau lưng có tiếng gió rít, toan ngoảnh đầu lại thì đã muộn, chỉ biết than thở mình quá sơ sẩy. Vừa nãy khi tiến vào, bọn chúng hãy còn đề phòng khắp nơi, giờ vừa mới đánh nhau thì đã quên hết tất cả.

Mã Vân và Phó Thượng Vân hôm nay mới gặp nhau lần đầu, song hai người đều là cao thủ, bản lĩnh lại không kém nhân vật thành danh trên giang hồ là mấy. Có câu cao thủ là phải nhanh tay nhanh mắt, đồng thời còn phải có năng lực phán đoán nhất định, phải đánh đòn phủ đầu, lại phải đánh sau mà đến trước, nói tóm lại là phải biết lường được đối thủ mà đưa ra phán đoán.

Phó Thượng Vân trông thấy Mã Vân nấp sau tủ quầy, trao đổi ánh mắt với họ Mã một cái liền hiểu ra ý y. Y chính là muốn đánh cược một phen, cố ý để lộ sơ hở, mời đối phương vào bẫy, quả như dự liệu, năm người kia đều mắc lỡm, thuật lừa bịp và võ nghệ kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ. Mã Vân thân hình cao to, thế lớn lực mạnh, tung ra một chiêu Song phong quán nhĩ, kéo đầu của hai tên lại đập vào nhau, khiến chúng chưa kịp “hự” lên tiếng nào thì đã hôn mê bất tỉnh. Ba tên kia ngoảnh lại, hai tên ứng cứu, một tên khác liều mạng lao tới giết Phó Thượng Vân, tất cả chuyện này đều chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Mã Vân tức khắc xông vào quần thảo với hai tên kia, Phó Thượng Vân cũng né được đòn tấn công của tên còn lại, nhưng xương sườn nhói đau, động tác chậm lại một nhịp, vẫn bị lưỡi đao sượt qua người, lập tức thấy máu đỏ túa ra. Gã khổng lồ kia lúc này cũng đã xoay người lại, toan gây bất lợi với Phó Thượng Vân. Phó Thượng Vân đang bị thương, lại bị giáp kích cả trước sau, thiết tưởng phen này khó mà thoát nổi. Mã Vân trông thấy, trong lòng nôn nóng, nhưng bản thân y cũng bị hai tên khác quấn lấy, không thể rút ra mà cứu viện được.

Nói thì chậm, thực tế lại nhanh, có người từ trên lầu hai nhảy xuống, giơ cao một cái vò lớn đựng đầy rượu đập thẳng lên đầu gã khổng lồ, nhắm cũng rất chuẩn. Cả bọn giật mình kinh hãi, nhao nhao nhìn sang, không ngờ người đó lại chính là Mạnh Tiểu Lục. Nghĩ vừa rồi từ lúc bắt đầu đánh nhau đến giờ cũng chỉ trong nháy mắt, mấy người không giỏi võ nghệ hoặc không có căn cơ gần như đều chỉ biết trố mắt ra nhìn, nhưng Mạnh Tiểu Lục lại đã nhặt một vò rượu lên ôm trong lòng từ sớm, tính toán lỡ như không ổn còn có thể lấy ra mà ném người.

Kết quả trông thấy Phó Thượng Vân gặp tình huống nguy cấp, gã cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, quên cả ném, mà giơ cao vò rượu từ trên lầu hai nhảy thẳng xuống. Nói ra cũng là may mắn, gã nhắm khá chuẩn, đập đúng vào đầu tên khổng lồ kia, vò rượu vỡ tan, rượu bắn đầy mặt đất. Mạnh Tiểu Lục tuy được lực cản ngăn lại một chút, song rốt cuộc vẫn ngã chổng vó lên trời. Từ trên cao nhảy xuống, lại thêm trọng lực của bản thân gã, cú này va chạm thực không nhẹ chút nào, dẫu gã khổng lồ kia là mình đồng da sắt, xương sọ cứng rắn cũng bị đập cho một cú loạng choạng.

Phó Thượng Vân cũng không suy tính gì nhiều nữa, thừa cơ hội tấn công tên địch trước mặt, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng rồi quay lại giúp Tiểu Lục. Bọn Diệp Lam trên lầu cũng định xuống giúp, gã khổng lồ bị đập cho lơ mơ, xoay người nhấc Tiểu Lục lên cao. Mạnh Tiểu Lục bị ngã bổ chửng bổ nhào, còn chưa hiểu ra chuyện gì thì đã bị nhấc bổng lên, chỉ biết nhăn mặt thốt: “Quả này thì toi thật rồi…”

Gã khổng lồ tóm lấy cổ Mạnh Tiểu Lục, nhấc cả người gã lên không trung. Mạnh Tiểu Lục mấy năm nay lớn lên nhiều, cũng coi là hạng cao to uy mãnh, nhưng lúc này đứng trước gã khổng lồ lại chỉ như đứa trẻ ranh. Gã khổng lồ gầm gừ một tiếng, vận lực vào tay sắp vặn gãy cổ Mạnh Tiểu Lục đến nơi, Mạnh Tiểu Lục bị bóp đến nỗi sắp sửa hôn mê, đỏ mặt tía tai, dồn hết chút sức lực cuối cùng nhấc chân lên.

Gã khổng lồ nghĩ rằng Mạnh Tiểu Lục muốn đá vào mình, hoàn toàn không để ý, bất chợt cảm thấy trước ngực mát lạnh, cúi đầu xuống nhìn, trước ngực không ngờ đã cắm vào một mũi dao. Thì ra Mạnh Tiểu Lục nhấc chân lên chính là để rút con dao nhỏ gài trong giày, nắm vào tay sau đó dốc hết sức lực đâm vào ngực đối thủ.

Một cái, hai cái, ba cái, gã hận không thể khoét một nghìn một vạn cái lỗ thủng trên ngực đối phương. Gã khổng lồ sơ ý mà thiệt to, lật thuyền trong tay kẻ gần như hoàn toàn không biết võ nghệ là Mạnh Tiểu Lục, họ Mạnh cũng chẳng tính toán gì nhiều, liều mạng mà đâm, cho tới khi ngất lịm đi mới cùng gã khổng lồ song song ngã vật xuống.