Chương 45 Cùng cưỡi một ngựa
“Tiểu Lục, Tiểu Lục!” Mã Vân vỗ vỗ vào mặt Mạnh Tiểu Lục, gọi gã dậy.
Mạnh Tiểu Lục mặt mũi rầu rĩ nói: “Sao lần nào cũng là anh đánh thức tôi vậy, thật mất hứng quá đi.”
Diệp Lam bật cười thành tiếng: “Chú em này, vừa tỉnh lại đã nói xàm, xem ra chú đúng là không sao rồi.”
Tiểu Lục bật người dậy, đầu vẫn hơi choáng váng, toàn thân rã rời, chắc là do khi nãy nhảy từ trên lầu xuống bị ngã, cổ hơi động đậy là đau từ ngoài vào tận trong xương cốt. Mạnh Tiểu Lục xoa xoa cổ nói: “Mọi người không sao chứ?”
“Không sao, đều giải quyết cả rồi.” Phó Thượng Vân nói: “Đại ân không nói lời cảm tạ, Mạnh tiểu huynh đệ.”
Diệp Lam cũng nói: “Thật không ngờ Tiểu Lục lại anh dũng thế, đang ở tầng hai mà nói nhảy liền nhảy luôn.”
“Thực ra ngay từ lần đầu tiên gặp Tiểu Lục bọn ta đã biết, tính cách cậu ta chính là như vậy.” Tiết Đông Bình cười hì hì gật đầu nói.
Mạnh Tiểu Lục được khen đỏ hết cả mặt, gãi đầu luôn miệng nói quá khen, quá khen. Cả bọn thấy Mạnh Tiểu Lục có công mà không tự kiêu, lại càng mến gã hơn. Lúc này, Mã Vân lên tiếng: “Sáu người này chắc là sát thủ của Đắc Ý môn nhỉ?”
Phó Thượng Vân bịt tay vào chỗ xương sườn: “Ừm, chắc là bọn Thái Hàng lục hùng.”
“Giờ bọn chúng thế nào rồi?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.
Mã Vân làm động tác cắt tay qua cổ họng: “Đều xử lý hết cả rồi, nếu là thù hận tầm thường thì chúng ta còn có thể bỏ qua cho chúng một lần, nhưng bọn chúng là sát thủ thì không thể không giết chúng để trừ hậu hoạn. Huống hồ, ta đoán sở dĩ đệ tử Mã gia môn không đến chi viện, cũng chính là vì chúng.”
Phó Thượng Vân gật đầu: “Chính thị, lúc đó tôi được Hổ phong phái đi điều tra, kết quả trông thấy bọn chúng đang đuổi giết một đệ tử của Mã gia môn, nên mới đánh nhau với chúng. Không ngờ thực quá khinh suất, suýt chút nữa thì toi mạng ở đây.”
“Vậy người đệ tử đó sao rồi?” Mã Vân vội hỏi.
Phó Thượng Vân nói: “Lúc đó tôi bảo y chạy đi, y đã bị thương nặng, rốt cuộc có chạy được không thì tôi cũng không rõ nữa.”
Trương Lập từ đầu vẫn im lặng không nói gì đột nhiên cất tiếng: “Nơi này không tiện ở lâu, chốc nữa quan sai đến cũng không dễ ăn nói, mau rời khỏi đây thì hơn.”
Mã Vân gật đầu nói: “Có lý, vả lại nơi này là địa phận Hà Nam, đệ tử Mã gia môn đông nhất, nhưng giờ Phó huynh đệ chỉ gặp có một người, e rằng những người còn lại đều đã bị hại rồi. Bọn chúng chắc không chỉ phái ra mình bọn Thái Hàng lục hùng này, bây giờ Phó huynh đệ bị thương, một mình ta khó mà chống đỡ được, chúng ta cần mau chóng rời khỏi nơi này mới là thượng sách ổn thỏa nhất.”
“Đi Lạc Dương, tìm Mã đầu xin trợ giúp.” Tiết béo nói.
Mã Vân nghiến răng nghiến lợi nói: “Ừm, dám giết người của chúng ta ngay trên địa bàn Mã gia môn, ta nhất định phải khiến bọn chúng có đi mà không có về.”
“Đúng rồi, Mã huynh đệ, ta muốn hỏi một chút, anh có biết rốt cuộc là ai thuê bọn Đắc Ý môn giết hai người không?” Trong mắt Tiết Đông Bình thoáng lóe lên một tia sáng.
Mã Vân thoáng ngẩn người, rồi lập tức đáp ngay: “Sự tình khẩn cấp, giờ không phải là lúc nói chuyện này, có điều, để liên lụy đến mấy người Tiết đại ca đây, Mã Vân thực sự lấy làm áy náy.”
Tiết Đông Bình xua tay nói: “Chuyện này không có gì cả, chỉ là… chỉ là ta biết Mã huynh đệ từ lâu đã bất hòa với một vị Chưởng Đăng sứ khác của Mã gia môn là Mã Lôi, anh nói xem chuyện này liệu… tóm lại là phải cẩn thận hơn nữa, không thể tự chui đầu vào lưới được.”
“Tiết đại ca nói đúng, còn có thể là ai được nữa, ở phủ Tế Nam chúng ta phá tung…” Mạnh Tiểu Lục phẫn nộ nói.
Mã Vân biến sắc mặt quát: “Tiểu Lục, không được nói bậy.” Kế đó, y chắp tay nói với Tiết Đông Bình: “Tiết đại ca, người Mã gia môn chúng tôi tuyệt không thể nào huynh đệ tương tàn, điểm này thì tôi dám dùng tính mạng mình đảm bảo.”
Mã Vân nói xong liền dẫn đầu đi vào sân sau, dắt ngựa ra chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên y cảm thấy có gì đó không ổn, vô thức cúi đầu xuống, một viên đạn bắn trúng lưng con ngựa phía sau, con ngựa hí lên một tiếng thảm thiết rồi ngã lăn xuống đất. Mã Vân vội vàng lách người lùi lại, cùng cả bọn nấp bên trong nhà trọ.
Trên nóc nhà ở phía xa, hai gã đàn ông đang nằm rạp, một trong hai tên đang kê khẩu súng trường nhắm chuẩn. Lúc này, một người khác thân thủ nhanh nhẹn nhảy lên, đập một cái vào đầu tên đang cầm súng: “Ai bảo ngươi nổ súng vậy?”
“Ta bảo nó bắn đấy.” Người còn lại quát ngược kẻ mới lên: “Thái Hàng lục hùng cũng toi rồi, không nổ súng thì ngươi xông lên nhé?”
“Đại ca, hê hê.” Tên vừa nhảy lên cười xun xoe nói: “Lần này chúng ta phát động đến hơn hai chục người, dẫu chết mất sáu tên thì nhân số vẫn chiếm ưu thế mà, cả bọn cùng xông lên chẳng lẽ còn sợ bọn chúng chắc.”
Tên đại ca kia lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Nhưng thế nào cũng phải có kẻ xông tới trước tiên, đối thủ là hạng cứng đấy, kẻ nào xông lên trước thì kẻ đó phải gánh đòn. Với lại, bọn ta có hơn hai chục người nhưng bảy tám tên đã ở bên ngoài trinh sát và chặn đường rồi. Nghe theo ta, nhắm chuẩn bọn chúng, kẻ nào bước ra liền bắn ngay kẻ đó.”
Lúc này ở bên trong quán trọ, cả bọn đang túm tụm bàn đi bàn lại mà không tìm được cách nào, người nào người nấy đều mặt ủ mày chau. Bị vây khốn mà kẻ địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, người ta có súng còn bên mình chỉ có tấm thân máu thịt, tình thế cực kỳ ác liệt. Nói theo chiều hướng lạc quan thì là cầm cự đến lúc trời sáng, nhưng ngộ nhỡ đối phương có chi viện thêm người ngựa, xông thẳng vào trong chém giết, lúc đó há chẳng phải là bắt ba ba trong rọ hay sao?
Tìm cách chạy thoát ra ngoài mới là biện pháp tốt nhất, ngựa ở sân sau đã chết một con, hẵng còn bốn, ba con trong đó là của bọn họ, một con còn lại là của khách trọ khác, tình thế nguy cấp, cũng đành “trưng dụng” một thể luôn.
Tổng cộng có bảy người bị vây khốn, họ dựa theo thể trọng mà phân phối ngựa, Trương Lập và Phó Thượng Vân tương đối gầy gò cưỡi chung một con, Đổng Di và Tiết Đông Bình một con, Mã Vân cao to vạm vỡ một mình chiếm một con, Mạnh Tiểu Lục thì được như ý nguyện, cưỡi chung một con ngựa với Diệp Lam.
“Một khi xông ra ngoài, tất cả cùng chạy về phía Tây thành, sau đó mọi người chạy thẳng đến Lạc Dương, ta phụ trách đánh lạc hướng bọn chúng.” Mã Vân nói: “Tiểu Lục, chú mày cầm lấy ấn Chưởng Đăng sứ của ta, nếu gặp được đệ tử Mã gia môn thì lập tức xin chi viện.”
“Mã đại ca, tôi cùng đi dụ địch với anh.” Mạnh Tiểu Lục nói: “Đánh hổ phải có huynh có đệ, hai anh em ta cùng đi, ít nhiều cũng có thể hỗ trợ cho nhau.”
Mã Vân gượng cười nói: “Không phải nhiều lời, không đủ ngựa, đây là phương án tốt nhất. Vả lại, ta khá quen thuộc địa hình nơi này, hẳn là có thể dẫn dụ được chúng, chú mày đi theo ngược lại thành mục tiêu lớn hơn, bất tiện lắm. Thêm nữa, chúng ta có thể xông ra được hay không còn chưa chắc, có thể người trong thành nghe thấy tiếng súng không ai dám ra ngoài, kể cả sáng mai, quan sai có dám đến hay không cũng chưa chắc được ấy chứ.”
“E rằng bọn người này là thổ phỉ rồi, tiếng súng…” Mạnh Tiểu Lục chợt nảy ra một kế, đột nhiên cười lớn nói: “Ai biết được là kẻ khác bắn lén chúng ta đâu, thế đạo này người ta ai cũng thích đánh hôi, nếu như chúng ta…”
Chừng một tuần trà sau đó, Mã Vân lại thò đầu ra lần nữa, rồi nhanh chóng rụt trở lại, quả nhiên lại có tiếng súng nữa vang lên. Đúng lúc này, Mạnh Tiểu Lục ngoác miệng ra hét lớn: “Bắt thằng dê xồm! Tôi đã bắn trúng hắn rồi!”
Kế đó, người trong nhà đều đồng thanh hô vang: “Bắt lấy! Bắt lấy!”
Quả như dự đoán, dần dần trên phố lớn bắt đầu có người từ trong nhà đi ra, người tụ tập càng đông, càng tăng thêm lòng can đảm, cũng không còn sợ hãi gì nữa. Chẳng qua chỉ là một tên lưu manh muốn hại con gái nhà lành, lại đã trúng đạn, đâu phải cường đạo tấn công thì sợ hãi cái nỗi gì. Đám người trên phố kẻ giương đuốc, kẻ giơ đèn dầu, ai nấy hò hét om sòm, nhất trời nhì đất thứ ba là bọn họ, tựa như những kẻ sợ hãi rụt đầu trong nhà không phải họ mà là người nào đó vậy.
Mạnh Tiểu Lục đoán không sai, nhiều người như vậy cùng túa ra, cho dù có sát thủ mai phục bên ngoài cũng sẽ có tật giật mình mà không dám nán lại. Cả bọn lập tức y kế thi hành, trà trộn vào đám đông, sau đó lần lượt lên ngựa chạy đi, chạy một mạch gần nửa canh giờ, mới dần dần giảm tốc độ.
Mã Vân khen ngợi: “Tiểu Lục đúng là thông minh thật nhỉ? Chỉ hét lên một tiếng đã phá được cục diện này luôn rồi, đại ca đây cũng phải khâm phục chú mày đấy.”
Tiểu Lục lúc này làm gì còn rảnh rang mà nói chuyện, gã đang thở hồng hộc, đỏ mặt tía tai. Từ lúc rời khỏi Bắc Kinh đi theo Mã Vân, Tiểu Lục không chỉ học được những chuyện trong giang hồ và khá nhiều tiếng lóng, mà những thứ như đánh xe, cưỡi ngựa cũng đều thông thạo, còn Diệp Lam thì không biết cưỡi ngựa, vì vậy Tiểu Lục phải ôm cô trong lòng. Yên ngựa khá chật, mới đầu Mạnh Tiểu Lục còn đang lo kẻ địch đuổi theo, không nhận ra điều gì, nhưng chạy được chừng một nén hương thì gã trai mới lớn Tiểu Lục liền không thể chịu nổi nữa.
Mã Vân nhất thời chưa hiểu ra chuyện gì, hỏi: “Tiểu Lục, sao thế? Xong chuyện rồi mới sợ hả?”
Mạnh Tiểu Lục khẽ ho một tiếng, chưa kịp nói gì thì máu mũi đã phun ra, tay chân luống cuống suýt chút nữa ngã lăn khỏi lưng ngựa. Cả bọn bận rộn hồi lâu, rốt cuộc cũng coi như đã thoát hiểm. Mấy con ngựa này đều là ngựa xấu, họ giữ sức ngựa, chạy chầm chậm thêm khoảng một canh giờ rồi xuống ngựa dắt bộ.
Mạnh Tiểu Lục xuống ngựa trước, đưa tay ra đỡ Diệp Lam, Diệp Lam cũng không ngăn cản, để Tiểu Lục ôm xuống. Hai người đỏ mặt, không ai nói gì, Tiết Đông Bình ngoảnh lại nhìn phía sau nói: “Xem ra đúng là đã cắt đuôi được bọn chúng rồi.”
Mã Vân đang định đáp lời thì đột nhiên ngậm miệng lại, Phó Thượng Vân cũng biến sắc mặt. Hai người đưa mắt nhìn nhau, thầm kêu một tiếng không ổn, rối rít áp người sát đất lắng nghe, sau đó đứng dậy cuống quýt nói: “Đi nhanh! Tìm nơi nào nấp trước đã, có một toán người ngựa rất đông đang đến gần, nghe tiếng ít ra cũng phải hơn năm chục người.”
Đối phương người đông thế mạnh, bọn họ lại không đủ sức ngựa. Mấy con ngựa này đều là ngựa kéo xe, không phải loại dùng để cưỡi, kéo xe thồ hàng còn được, nhưng muốn phi nước đại thì lại là chuyện hoàn toàn khác rồi.
Mà nghe tiếng vó ngựa nện xuống đất đằng sau kia mạnh mẽ sầm sập, chắc là loại ngựa tốt, bọn họ muốn chạy cũng không thể chạy được bao xa. So với việc bị người ta đuổi sát chạy khắp nơi như chuột, chi bằng tạm thời ẩn trốn còn có cơ hội sống sót. Vậy là cả bọn liền bỏ ngựa đi bộ, lại quất mấy cái vào mông ngựa, để bọn chúng chạy đi chỗ khác, cố gắng đánh lạc hướng bọn truy đuổi.
Ở chốn hoang vắng ngoài thành này, thứ chiếu sáng duy nhất là vầng trăng trên cao, cả đám tấp ta tấp tểnh chạy đi, Mạnh Tiểu Lục cầm tay Diệp Lam rất chặt, chỉ sợ cô bị trượt ngã. Có điều, sau khi xuống đất, Diệp Lam đã không còn run sợ như lúc ngồi trên lưng ngựa nữa, cô bước rất vững chãi, những lúc Tiểu Lục hơi loạng choạng, Diệp Lam còn đỡ gã nữa.
Mấy người cứ nhằm những chỗ địa hình khó đi hòng tránh kẻ địch cưỡi ngựa truy kích, cuối cùng nấp vào trong một vạt rừng. Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, Mã Vân nấp sau gốc cây, ló đầu ra quan sát tình hình trên đường lớn.
Khoảng một lúc sau, mấy chục thớt ngựa cao lớn chạy tới. Người cầm đầu là một gã cao gầy, thân hình tráng kiện, dù trong bóng tối nhìn không rõ, cũng có thể cảm nhận được y toát lên một thứ khí chất mạnh mẽ của người ở địa vị cao.
Chỉ nghe một người trong bọn nói: “Vết chân đến đây thì dừng, đệ đoán Vân sư huynh chắc là đã che giấu tung tích, nấp đi rồi.”
Có người phóng ngựa đến báo cáo: “Khởi bẩm Chưởng Đăng sư huynh, đã tìm thấy mấy con ngựa của nhóm người Vân sư huynh cưỡi, nhưng không phát hiện ra thi thể.”
Người cầm đầu kia gật đầu, Mã Vân liền thở phào. Tiết Đông Bình cũng biết thân phận của kẻ này, hơi lo lắng kéo tay Mã Vân một cái, nhưng Mã Vân lại vỗ nhẹ lên tay Tiết Đông Bình, ý bảo y không cần lo lắng.
Mã Vân đứng dậy, cười ha hả nói: “Sư huynh, huynh đến chậm thật đấy, suýt chút nữa là ta bị bọn chúng làm thịt rồi.”
Thì ra người đàn ông cao gầy cầm đầu chính là Mã Lôi, Mã Lôi lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm xuống ngựa, nói giọng đầy châm biếm: “Hừ, Vân sư đệ cũng có ngày bị người ta đuổi chạy cong đít lên cơ à, thật là hiếm thấy!”
Tiết Đông Bình như gặp phải cường địch, y vẫn cho rằng việc Mã Vân bị truy sát hẳn chính là chiêu trò của Mã Lôi, nửa câu mà vừa nãy Tiểu Lục chưa nói hết lại càng kỳ quặc, vì vậy y không hề tin tưởng Mã Lôi sẽ cứu viện cho bọn họ. Ở chốn hoang dã vắng vẻ này, nếu đám người Mã Lôi dẫn theo đều là thân tín của y, vậy thì giết người diệt khẩu cũng không phải là không có khả năng. Mã Vân lúc này đứng dậy thật sự là quá hấp tấp, thế khác gì tự chui đầu vào lưới? Rõ ràng đã nhắc nhở, vậy mà y vẫn bất cẩn như vậy.
Mã Vân ngượng ngùng cười cười, Mã Lôi lại hừ một tiếng nữa: “Đáng đời, có người điện báo cho ta, nói đệ phá hoại hết việc làm ăn của ta ở phủ Tế Nam, đây chẳng phải là báo ứng nhãn tiền hay sao?”
Đoạn Mã Lôi đổi giọng, nghiêm túc quay sang bảo đám người bên cạnh: “Các sư đệ nghe lệnh, lập tức phát tin tức, bọn khốn kiếp kia dám làm tổn thương người của Mã gia môn ta, không tên nào có thể bước ra khỏi địa giới Hà Nam, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Tuân lệnh!” Cả bọn đồng thanh đáp.