Chương 46 Mã Như Long
Trong Mã gia môn, ba người trong Bát Tuấn Mã đang tụ tập ở một chỗ. Dưới trướng Mã đầu có ba ngọn đèn, gọi là Chưởng Đăng sứ, bên dưới Chưởng Đăng sứ có Bát Tuấn Mã được phân quản các công việc cụ thể và sự vụ ở từng vùng, lần lượt lấy tên là Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ, An, Khang, Bình, Thái. Ở lại tổng bộ là ba người Mã Hỉ, Mã Bình và Mã Phúc. Đương nhiên, ban đầu họ cũng không phải tên như vậy, sau khi trở thành Bát Tuấn Mã thì mới có tên này.
Mã Phúc ngồi ở vị trí chủ tọa, lúc này đang trùng trùng tâm sự, y nói: “Lôi sư huynh lần này cũng quá đáng quá, mà sao Mã Thái với Mã Khang chẳng khuyên nhủ lấy một câu.”
“Ba vị sư huynh sư tỷ Vân, Lôi, Vũ này, làm gì có ai chịu nghe người khác khuyên bảo đâu?” Mã Hỉ nói: “Đừng nói người khác, ngay cả Mã Lộc và Mã An đi theo Mã Vân sư huynh phụ trách liên lạc, cũng phải hai ba năm nay không gặp Vân sư huynh rồi ấy chứ? Nếu không phải lần này sư huynh nhờ người nghe ngóng tin tức của Phương Hồng gì đó, chúng ta hẵng còn chưa tìm được huynh ấy đâu.”
Mã Bình nói: “Mã Hỉ, bớt cằn nhằn oán trách đi, giờ Vân sư huynh quay lại rồi, nghe thấy lại không hay.”
Mã Hỉ cười cười nói: “Mã Vân lông bông, nhưng lòng dạ rộng rãi, là bậc đại tài, kể cả trước mặt sư huynh ta cũng dám nói thế, huynh ấy không bao giờ trách tội đâu.”
Mã Bình thấp giọng nói: “Nhắc đến chuyện Vân sư huynh trở về, ngày trước sư huynh vân du tứ hải cũng không chỉ vì tính cách phóng khoáng tiêu sái, quan trọng hơn là do có Lôi sư huynh ở đó, chỗ nào cũng đối đầu với Vân sư huynh, Vân sư huynh bỏ đi cũng chưa hẳn là không có ý quan tâm đến đại cục. Giờ chỉ sợ là… chỉ sợ là sắp có một phen long tranh hổ đấu, tái khởi phong vân rồi.”
Mã Phúc lắc đầu thở dài: “Đúng thế, Lôi sư huynh coi Vân sư huynh như cái đinh trong mắt, cái dằm trong thịt rồi, rất nhiều chuyện không phải Vân sư huynh muốn tránh là tránh được. Sức khỏe Mã đầu gần đây cũng không được ổn lắm, lỡ… lỡ đến ngày đó, e rằng Vân sư huynh sẽ phải ứng chiến, bằng không ắt sẽ bị diệt cỏ diệt tận gốc để trừ hậu họa, Mã gia môn chỉ có thể có một vị Mã đầu, điểm này thì không có gì phải nghi ngờ cả.”
“Không thể nào, tranh đấu đương nhiên là phải tranh đấu, nhưng Mã gia môn xưa nay không bao giờ có chuyện thủ túc tương tàn, chắc chắn sẽ không đánh nhau đến mức ngươi chết ta sống đâu.” Mã Bình nói.
Mã Hỉ bĩu môi: “Sao lại không, anh nhìn những chuyện Mã Lôi làm mà xem, có chuyện nào là người Mã gia môn nên làm hay không? Nói tóm lại, nếu thực sự đến ngày đó, Mã Hỉ tôi sẽ ủng hộ Mã Vân sư huynh, mấy người cũng phải sớm ngày đưa ra lựa chọn đi thôi.”
Trong một ngôi đạo quán ở ngoài thành Lạc Dương, một lão đạo sĩ già trông chừng khoảng hơn sáu mươi tuổi ngồi trên ghế thái sư, đứa tiểu đạo đồng bên cạnh răng trắng mắt sáng, trông rất dễ coi, nó đang bưng chén trà dâng cho ông ta, cung kính nói: “Mã đầu, mời ngài dùng trà.”
Mã đầu đón lấy chén trà, xua tay bảo tiểu đạo đồng lui xuống, sau khi xung quanh không còn ai mới nói với Mã Vân: “Chuyện của Mã Lôi, con thấy thế nào?”
“Cần phải dừng lại.” Mã Vân nói: “Sư phụ, Mã gia môn chúng ta là một trong Tứ đại môn phái. Sư huynh làm như vậy, quả thực là đã vượt quá giới hạn, phạm phải cấm kỵ trên giang hồ. Đến lúc đó, ngộ nhỡ trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người, bị Trường Xuân hội, Cái bang đồng loạt tấn công, Mã gia môn chúng ta cũng sẽ rất phiền phức. Huống hồ, sư huynh nhúng tay vào toàn những chuyện buôn bán táng tận lương tâm, Mã gia môn tuy là môn phái lừa đảo, nhưng thanh danh rất tốt, sư huynh làm vậy sẽ làm tổn hại đến danh vọng trên giang hồ của chúng ta. Đây là cách nhìn của con, còn phán quyết thế nào vẫn xin sư phụ người đưa ra quyết định.”
Mã đầu nghe xong khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi: “Chuyện này ta còn phải suy xét thêm, các con đều đã lớn cả rồi, cũng không thể làm Lôi Tử mất hết mặt mũi được có phải không? Vân, con cũng biết sư phụ suy nghĩ thế nào rồi đó, ta nuôi lớn Lôi Tử và Tiểu Vũ, nhưng đứa đồ đệ sư phụ ưng ý nhất chính là con. Ta vốn muốn truyền vị trí Mã đầu này cho con, nhưng con lại không hề hứng thú, cũng không muốn tranh chấp với Lôi Tử. Lôi Tử ngày nay trở nên như vậy, con cũng có một phần trách nhiệm không thể xem nhẹ, nói cho cùng, không ai kiềm chế nó, nó nhất định sẽ không kiêng nể gì cả.”
“Sư phụ, con vốn dĩ đã thích vân du tứ hải rồi, ơn đền oán trả, nhân sinh phóng khoáng mới là cuộc sống mà con mong muốn.” Mã Vân nói.
Mã đầu cười bảo: “Cái tên tiểu tử thối này, đừng đem mấy lý do vớ vẩn đó ra lấp liếm với ta, có ai nói Mã đầu nhất định phải ở lì trong đạo quán này đâu chứ. Phải rồi, việc bị truy sát đó, con có suy nghĩ gì không? Có từng nghi ngờ là hành vi của Mã Lôi hay không?”
“Chưa từng hoài nghi.” Mã Vân khẳng định chắc chắn: “Sở dĩ con vội vàng đào tẩu khỏi phủ Tế Nam, đó là vì con phá hoại chuyện làm ăn của không ít người, chắc chắn sẽ bị người ta ghi hận, kẻ muốn giết con nào chỉ có một hai người. Thủ hạ của sư huynh rất đông, không thể nào có chuyện việc gì cũng phải đích thân làm lấy, lại rất có khả năng bị kẻ khác dối trên gạt dưới, đến lúc đó bọn chúng mạo hiểm giết con rồi đổ trách nhiệm cho số đông thì e rằng sư huynh cũng không làm gì được.
“Nhưng nếu sư phụ nói Lôi sư huynh bày mưu đặt kế, phái người giết con, thì con quyết không dám tin. Bọn con là sư huynh đệ, đánh gãy xương thì vẫn còn liền gân, kể cả sư huynh có hận con đến mức muốn giết con đi cho rảnh nợ thì cũng tuyệt đối không làm vậy đâu.”
Mã đầu nhìn Mã Vân bằng ánh mắt đầy vẻ tán thưởng và khen ngợi, giây lát sau mới nói: “Sư phụ không nhìn lầm con, vậy theo con, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Mã Vân thoáng ngập ngừng, rồi đáp: “Bên trong chuyện này có vẻ cổ quái, nếu là thủ hạ của sư huynh, e rằng không lấy đâu ra nhiều tiền như thế mà mời được Đắc Ý môn. Kể cả chúng có ngần ấy tiền thì Đắc Ý môn cũng không nên hồ đồ đến mức trở thành kẻ thù với chúng ta, căn bản không đáng, riêng điểm này đã thấy không hợp lẽ thường rồi.
“Rốt cuộc là thấy tiền nổi lòng tham mà trở nên hồ đồ, hay là bọn chúng tự tin thái quá, cho rằng có thể làm xong chuyện mà quỷ thần không biết, con thực sự chưa nghĩ thông. Nhưng kẻ muốn giết con chắc chắn không chỉ đơn giản là muốn giết con thôi đâu.”
Mã đầu cười phá lên ha hả: “Vậy mới nói đối thủ đã nghĩ con quá đơn giản, nghĩ ta quá đơn giản, nghĩ Mã gia môn chúng ta quá đơn giản rồi. Ta đoán, lúc này chúng muốn giết con chính là để cho Mã gia môn chia rẽ, nếu con bị giết, ta chắc chắn sẽ nghi ngờ Mã Lôi, lâu dần trong lòng sẽ nảy sinh khúc mắc. Người bên dưới cũng sẽ có lời ra tiếng vào, đồng thời lòng người nguội lạnh, đề phòng lẫn nhau, cục diện đoàn kết của Mã gia môn sẽ theo đó mà tan vỡ.
“Mã gia môn mất đi một viên đại tướng như con, vốn dĩ đã là một tổn thất rồi. Nếu con không chết, vậy thì vở kịch này sẽ càng hay ho hơn, con và Mã Lôi nhất định sẽ như nước lửa, đấu đá lẫn nhau không thể dừng lại. Đối thủ ra tay ngay sau khi con quấy phá việc làm ăn của Mã Lôi, nếu phán đoán theo lẽ thường thì ai cũng nghi ngờ Mã Lôi cả. Con nói xem, rốt cuộc có thể là ai chứ? Sư phụ cũng không đoán được.”
“Có lẽ đợi sư huynh bắt bọn sát thủ kia về thì chân tướng sẽ rõ ràng thôi.” Mã Vân thở dài nói.
Mã đầu cười bảo: “Ta đoán Mã Lôi tuyệt đối không bắt được tên nào còn sống đâu, kể cả bắt được thì cũng không hỏi được gì. Không tin, chúng ta cứ chờ mà xem.”
Đồi Ngọa Long ở Nam Cương, vùng đất của bậc hiền nhân thời xưa này lẽ ra phải tĩnh lặng yên ắng, song lại bị mấy thớt ngựa sầm sập lao qua phá vỡ bầu không khí thanh tĩnh.
“Đại ca, đám người Mã gia môn muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta đó, sớm biết như vậy, vụ làm ăn này bao nhiêu tiền chúng ta cũng không nhận.” Tên lão tam lúc trước giương súng bắn lén nói.
Lão nhị lầm bà lầm bầm: “Đã vào Đắc Ý môn, ngươi còn có thể quyết định nhận hay không nhận việc à?”
Tên đại ca quất một roi, con ngựa bị đau lại guồng chân nhanh hơn, hắn tranh thủ nói: “Bớt nói đi, cẩn thận tròng trành lại cắn phải lưỡi đấy, chạy được đến Hồ Bắc ắt sẽ có người tiếp ứng chúng ta.”
Lần này nhóm mai phục ở Hạng Thành tổng cộng có hơn hai mươi người, Thái Hàng lục hùng đã bị bọn Mã Vân giết chết, sau đấy bọn chúng truy kích đụng phải người của Mã gia môn, hai bên lập tức lao vào ác đấu. Nơi này là địa bàn của Mã gia môn, có câu rồng dữ không át được rắn nhà, huống hồ người ta đâu phải là rắn, mà là rồng ở đất này. Người Mã gia môn đông, ngựa khỏe, súng tốt, giao đấu chẳng được bao lâu, đám người của Đắc Ý môn đã kẻ chết, kẻ chạy trốn tứ tán.
Có mấy tên bị vây khốn, song bọn này cũng rất cứng cỏi, liền tự tử ngay tại chỗ. Bọn chúng hiểu rõ nếu rơi vào tay người Mã gia môn, chắc chắn là sống không bằng chết, chi bằng chết luôn tại đây cho sảng khoái. Ba tên này may mắn thoát ra được, liền dựa theo giao ước từ trước, đi đường Nam Dương, rút lui về phía Hồ Bắc.
Có điều, người của Mã gia môn đuổi rất rát, mấy lần suýt nữa đã đuổi kịp. Ba bọn hắn như lũ chó nhà có tang, bị người ta đuổi chạy hồng hộc, bỏ hết mặt mũi, bất chấp mệt mỏi.
Bỗng nhiên, có tiếng súng vang lên loạn xạ, ba bọn hắn lần lượt ngã lăn xuống ngựa, tên lão nhị còn bị mắc vào bàn đạp yên cương, bị kéo đi một quãng xa. Ven đường có một đám người bước ra, cắt đầu bọn chúng, sau đó không nói không rằng quay người bỏ đi luôn.
Chừng thời gian thắp hết nén hương sau, người Mã gia môn lần theo tiếng súng đuổi tới, trước mắt chỉ còn lại ba cái xác không đầu.
“Lưu đại ca nói chuyện thiên lệch quá, ai bảo nữ nhân được hưởng thanh nhàn.” Mạnh Tiểu Lục ngâm nga một đoạn Dự kịch [32] , trông rất ra dáng.
Diệp Lam mặc áo xường xám, đung đưa cặp đùi trắng muốt, ngồi trên ghế vỗ tay cười nói: “Hát cũng khá thật đấy, à phải rồi, tiếp theo đây, chú em định thế nào?”
“Còn chị?” Mạnh Tiểu Lục hỏi ngược lại.
Diệp Lam ngẩn người, trầm tư hồi lâu rồi nói: “Chắc là vẫn theo Hổ phong đi lại trên giang hồ thôi.”
“Nhưng thế dẫu sao cũng không phải là kế lâu dài, đúng không?” Mạnh Tiểu Lục thử dò hỏi: “Chị cũng không thể làm một kẻ lừa đảo cả đời được, đúng không?”
Diệp Lam mỉm cười nói: “Dưới gầm trời này không phải là người gạt ta, ta gạt người hay sao? Những nghề khác thì có khác gì với lừa bịp hay không?”
“Luận điệu này Mã Vân cũng từng nói rồi, ý tôi là cầm tay một người, cùng chàng già đi, giúp chồng dạy con, nương tựa lẫn nhau, đây mới là chốn về của một người con gái chứ?” Mạnh Tiểu Lục ngước mắt lên nhìn trộm Diệp Lam, sợ cô không vui.
Diệp Lam nhảy dựng lên, chỉ tay vào Mạnh Tiểu Lục: “Cả ngày nói nhăng nói cuội không thôi, làm kẻ lừa đảo thì có gì không tốt chứ, chỉ cần giữ được giới hạn trong lòng mình là được. Cậu nói xấu bọn lừa đảo ở ngay trong Mã gia môn, lại còn nói trước mặt người của Phong môn nữa, là muốn sống nữa hay không? Ủa, thằng nhóc này có phải đã lớn rồi thì phải? Chị đây phải giơ cao tay lên mới trỏ được vào cậu rồi đấy.”
Mạnh Tiểu Lục nhìn gương mặt đỏ bừng bừng của Diệp Lam, bỗng nhiên ôm chầm lấy eo cô, mặc kệ hết thảy, hôn hít loạn xạ. Diệp Lam khẽ vùng vẫy mấy cái, cơ thể liền mềm nhũn ra. Cặp môi nóng bỏng, đầu lưỡi mềm mại, mùi hương toát ra từ cơ thể của Diệp Lam, tất cả những điều này khiến quả tim Tiểu Lục ngứa ran lên, hệt như bị mái tóc xõa của Diệp Lam cọ vào người vậy.
“Diệp Lam, tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị. Đợi tôi trả thù xong, chúng ta sẽ cùng trở về Bắc Kinh, sau đó mở một cái tiệm, cùng nhau cố gắng, sống thật vui vẻ sôi nổi, có được không?” Tiểu Lục nói.
Diệp Lam hơi do dự, ngập ngừng thật lâu, tựa như muốn tìm một cái cớ, nói: “Tiểu Lục, tôi lớn tuổi hơn cậu nhiều.”
“Sợ cái gì chứ!” Mạnh Tiểu Lục lại ôm chặt Diệp Lam, hôn lên môi cô. Hai người dịch dần về phía giường, đột nhiên có người ho khẽ một tiếng, sau đó rảo chân lùi nhanh ra ngoài.
Mạnh Tiểu Lục ngoảnh đầu lại nhìn, qua cửa sổ, gã phát hiện người đứng bên ngoài là Trương Lập, bèn bực bội nói: “Sao chỗ nào cũng thấy ông anh thế!”
“Không trách ta được, đang giữa ban ngày ban mặt mà. Với lại, ai bảo chú mày không đóng cửa chứ.” Trương Lập cũng không chịu kém cạnh đáp trả.
Chuyện khác không nói, chứ cái tên Tiểu Lục này chính là dạng ai gặp cũng thích, nhiều người đều cảm thấy gã thú vị hay ho, muốn thân cận với gã, nói theo lời Mã Vân thì là, với khí chất của Tiểu Lục, trời sinh đã là kẻ ăn cơm giang hồ rồi. Lại chẳng, mới có mấy ngày, Trương Lập tuổi tác hơn xa Mạnh Tiểu Lục đã trở nên thân thiết với gã, gặp nhau là mắng mỏ cãi vã loạn xạ, nhưng hai bên đều hỉ hả, quả thực khiến người ngoài không thể hiểu nổi giao tình giữa bọn họ.
Mạnh Tiểu Lục và Diệp Lam đỏ mặt ra khỏi phòng, Trương Lập cười khì khì nói: “Được đấy Tiểu Lục, Diệp đại tiểu thư nhà bọn ta bị chú mày cướp về tay rồi, hai đứa bọn bay cứ đầu mày cuối mắt, ta đây đã đoán ngay là có chuyện mà, không ngờ quả thực…”
“Được rồi được rồi lão Trương, không nghiêm túc được à, rốt cuộc là có chuyện gì?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.
Trương Lập gãi đầu cười cười: “Đừng trút giận lên người ta chứ, oan có đầu nợ có chủ, chuyện này không thể trách ta được, là Mã đầu truyền tin muốn gặp mặt mấy người chúng ta.”
Bọn họ lại đi gọi Phó Thượng Vân và Đổng Di cũng được người của Mã gia môn sắp xếp cho ở chung trong ngôi nhà lớn kín cổng cao tường này, lên xe đi về phía ngoại ô. Chẳng mấy chốc, họ đã đến một đạo quán thanh tĩnh, xuống xe lên núi, dọc đường Tiểu Lục cứ liếc ngang ngó dọc, cảm thấy nơi này yên tĩnh lạ thường. Phó Thượng Vân nói: “Bốn phương tám hướng đều có không ít người mai phục, trọng địa nơi Mã đầu cư trú quả nhiên là thập diện mai phục, phòng vệ nghiêm ngặt. Tiểu Lục, lát nữa đi vào nói năng phải cẩn thận đấy.”
Mấy người vòng qua đại điện, đi vào gian phòng ở phía sau, chỉ thấy Mã Vân và Tiết Đông Bình đang nói chuyện với một đạo sĩ già, nhìn bộ dạng cung kính của họ, không cần phải nói cũng biết người này chính là Mã đầu. Mã đầu nhìn cả bọn, mỉm cười: “Ta là Mã Như Long, gia chủ của Mã gia.”
“Tham kiến Mã đầu.” Cả bọn nhất loạt hành lễ.
“Vết thương của Tiểu Phó đã đỡ chút nào chưa?” Mã đầu hỏi.
Phó Thượng Vân ngẩn người, vội vàng chắp tay nói: “Đa tạ Mã đầu quan tâm, đã không còn trở ngại gì nữa rồi ạ.”
Mã đầu hiền hòa gật đầu: “Động gân cốt phải mất trăm ngày, cậu phải chú ý dưỡng thương. Thế này đi, Trương Lập phải không, Phó Thượng Vân đã bị thương rồi thì cậu phải ra sức thôi, ngày mai cậu cùng với Mã Phúc nhà chúng ta đi một chuyến, có lẽ sẽ tra được tung tích của bọn Khương Khang cũng nên.”
“Chuyện này… đa tạ Mã đầu.” Hiển nhiên, tay béo Tiết Đông Bình cũng không biết thông tin này, sau một thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi thì không kìm được vui mừng nói.
Mã đầu tủm tỉm: “Mã gia và Phong môn xưa nay quan hệ rất tốt, nhiều người cũng là bạn bè với nhau. Khi nào trở về, cậu cứ nói với Phong vương, về sau những chuyện này cứ đến tìm ta là được, mặt mũi với không mặt mũi cái gì chứ, đều là hạng người bước một chân xuống lỗ cả rồi, quen nhau nửa đời người, có gì mà không mở miệng ra được. Phong môn các cậu ngại không thể gióng trống phất cờ truy tìm Khương Khang, nhưng Mã gia môn chúng ta thì không sao hết. Chuyện này ta sẵn lòng giúp đỡ phần là vì lão Phong vương, còn một phần nữa chính là…”
Mã đầu ngưng lại, chỉ vào Mạnh Tiểu Lục nói tiếp: “Chủ yếu là vì cậu đấy, Mạnh Tiểu Lục.”
“Lão gia, sao lại nói thế ạ?” Mạnh Tiểu Lục cung kính hỏi.
Mã đầu cười ha hả nói: “Tiểu tử này vừa nhìn đã biết là hạng tinh quái rồi, vừa nãy ba người chúng ta chỉ toàn nói về cậu thôi. Theo lẽ thường, lừa đảo tìm lừa đảo báo thù, chuyện này nói ra ai cũng cảm thấy tức cười. Nhưng người Mã gia môn đã nói là làm, mà Mã Vân là Chưởng Đăng sứ của Mã gia môn chúng ta, lại càng phải coi trọng chữ tín. Vì vậy lời hứa của nó cũng chính là lời hứa của ta, Mã gia môn sẽ toàn lực giúp cậu. Chỉ có điều… cậu bé, cậu có muốn gia nhập Mã gia không? Ta để cậu bắt đầu từ vị trí Mã đặng [33] , đi theo Mã Vân, đến lúc đó huynh đệ hai người cũng tiện thân cận nhiều hơn.”
Người già thì tinh, ma già thì linh, Mã đầu là hạng người nào? Vừa nhìn đã nhận ra được Tiểu Lục là kẻ thông minh, tính cách khoáng đạt, gã và Mã Vân quen nhau không tính toán, hai huynh đệ vừa gặp đã như thân thiết từ lâu, cực kỳ có duyên phận, ngày sau tình cảm giữa bọn họ dần dần sâu thêm, đối xử chân thành, hỗ trợ lẫn nhau hết sức ăn ý.
Mạnh Tiểu Lục mới bước vào giang hồ đã liên tiếp tung ra kỳ chiêu, chứng tỏ gã là nhân tài đầu óc nhanh nhạy. Tính cách khôn khéo lại ghét ác như thù, lúc gặp cường địch cũng không chịu bỏ trốn một mình, điều này so với tác phong hơi cẩn trọng, nhút nhát của ông ta ngày xưa có thể nói là cực kỳ quý báu, khi đứng trước lựa chọn sinh tử, thế mới gọi là bản sắc thật, dũng cảm thật. Mạnh Tiểu Lục rất có nghĩa khí, đây là điểm mà Mã đầu xem trọng nhất ở gã.
Mã Lôi được một tay Mã Như Long nuôi nấng trưởng thành, ông ta đã quá hiểu tính cách của y, trong mắt Mã Như Long, Mã Vân mới là lựa chọn thích hợp nhất để kế nhiệm vị trí Mã đầu của ông ta. Nếu Mạnh Tiểu Lục có thể gia nhập Mã gia môn, thêm hai ba năm nữa, Mã Như Long sẽ đề bạt gã thành một trong Bát Tuấn Mã. Đến lúc đó, Mạnh Tiểu Lục nắm giữ quyền lực nhất định sẽ nảy sinh xung đột với Mã Lôi, không có mâu thuẫn thì Mã đầu cũng sẽ tạo ra mâu thuẫn, mà một khi đã có người huynh đệ Mạnh Tiểu Lục này dính dáng vào, Mã Vân nói không chừng sẽ không thể đặt mình bên ngoài cục diện được nữa. Đồng thời, Mạnh Tiểu Lục còn là trợ thủ đắc lực của Mã Vân, có thể trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất cho Mã Vân về sau.
Theo lẽ thường, Mạnh Tiểu Lục hẳn sẽ không từ chối, Mã gia giúp gã tìm kẻ thù, đại ca tốt của gã Mã Vân cũng là người của Mã gia, mà lúc này, cha mẹ gã đều đã qua đời, tứ cố vô thân không nơi nương tựa, nhưng Mã đầu không thể ngờ rằng Mạnh Tiểu Lục lại lắc đầu: “Đa tạ Mã đầu cất nhắc, được lão gia coi trọng, tôi thực sự vô cùng cảm kích. Ngài giúp tôi truy bắt kẻ thù, Tiểu Lục lại càng muốn chết cũng khó mà báo đáp nổi. Nhưng chuyện gia nhập Mã gia môn, Tiểu Lục vẫn khó mà tuân mệnh được.”
“Tại sao? Cậu khinh thường không muốn làm một tên lừa đảo sao?” Câu trả lời nằm ngoài dự liệu, khiến Mã đầu không khỏi có chút bực bội.