Chương 47 Dùng sắc lừa gạt
Mọi người ai nấy đều xôn xao ngạc nhiên trước câu trả lời của Tiểu Lục, Mã đặng là vị trí chỉ sau Bát Tuấn Mã, vị trí này tuyệt đối không thuộc về người mới, hiển nhiên Mã lão gia đang muốn trọng dụng Mạnh Tiểu Lục gã, nhưng Mạnh Tiểu Lục lại từ chối, thật không biết điều? Mã đầu nổi giận càng khiến cả bọn không rét mà run, toát mồ hôi lạnh thay cho Mạnh Tiểu Lục.
Mã Vân quỳ rạp xuống đất, khấu đầu một cái rồi mới nói: “Sư phụ, huynh đệ này của con xuất thân lương dân, không hiểu quy củ giang hồ, mong sư phụ thứ tội.”
“Ta đang hỏi cậu ta, không phải hỏi con!” Mã đầu tức giận trách: “Đứng lên cho ta.”
Mã Vân vẫn quỳ không đứng dậy, Mạnh Tiểu Lục cũng quỳ xuống theo, nói với Mã đầu: “Lão gia, tôi không phải là coi thường Mã gia môn. Còn về lừa đảo hay không, tôi và Mã đại ca dọc đường cũng đã lừa gạt không ít người, tôi đã là một tên lừa đảo từ lâu rồi.
“Tại tôi thoải mái tự do quen rồi, tôi vẫn nghe người ta nói không có quy củ thì không nên cơm cháo gì, có lẽ tôi là loại không ra gì ấy, tôi luôn cảm thấy, quy củ mà hợp lý thì tôi mới tuân thủ được. Tôi là người như vậy đó, nếu gia nhập Mã gia môn, e rằng sẽ gây thêm phiền phức cho Mã đại ca và lão gia thôi. Quan trọng nhất là…”
Mạnh Tiểu Lục đột nhiên liếc mắt nhìn Diệp Lam, sau đó ngoảnh đầu lại kiên định nói: “Tôi muốn cưới cô ấy, tôi mà thành người của Mã gia môn rồi làm sao cưới được người của Phong môn chứ?”
Những người có mặt tại đây trừ Tiểu Lục và Diệp Lam đang đỏ bừng mặt, không ai kịp phản ứng gì. Một lúc lâu sau, Mã đầu mới phá lên cười ha hả: “Tiểu tử, người Mã gia chúng ta không phải chỉ có thể cưới người trong Mã gia đâu, bằng không thì tất cả đều thành họ hàng thân thích hết rồi sao? Được rồi, ta muốn giữ Tiểu Lục lại nói mấy lời, các người lui xuống trước đi.”
Mọi người vội vàng cáo từ, Mã Vân hơi do dự, lấy làm không yên tâm nhìn Mã đầu và Tiểu Lục, đến khi Mã đầu quát lên, y mới dùng dằng rời đi. Đợi khi những người khác đi hết, Mã đầu mới hỏi: “Tiểu Lục, cậu cảm thấy Mã đại ca của cậu đối đãi với cậu như thế nào?”
“Vừa là thầy vừa là bạn, như anh mà cũng như cha.” Mạnh Tiểu Lục đáp.
Mã đầu gật gù khen ngợi: “Khá lắm, đúng là kẻ biết tốt xấu, vậy ta hỏi cậu, nếu Mã Vân có nguy hiểm, cậu có sẵn lòng vì nó mà ở lại Mã gia hay không?”
“Đương nhiên tôi sẵn lòng, chỉ là…” Mạnh Tiểu Lục nói được nửa chừng lại nuốt trở vào: “Tôi sẵn lòng gia nhập Mã gia, nhưng tôi không muốn đổi họ. Đây là một nguyên nhân khác cũng rất quan trọng, chỉ là ban nãy nhiều người, tôi không nói ra, mong lão gia hiểu cho.”
“Thế không được, trăm nghìn năm nay người gia nhập Mã gia nhất định phải đổi sang họ Mã, không thể có ngoại lệ.” Mã đầu nói.
Mạnh Tiểu Lục trầm tư một lúc lâu, đoạn nói: “Lão gia, không phải tôi lắm chuyện, chỉ có điều tôi trên không có anh dưới không còn em, chi họ này của nhà tôi ở quê có còn ai hay không cũng chẳng rõ nữa, tôi không thể để nhà họ Mạnh tuyệt hậu ở đời mình được. Nhưng ngài yên tâm, một khi Mã đại ca gặp nạn, tôi đây dẫu chết cũng không từ nan, nếu vì vậy mà mất mạng tuyệt hậu thì lại là chuyện khác.”
Mã đầu không thể ngờ Mạnh Tiểu Lục lại để tâm chuyện này, nhưng nói ra thì cũng có lý lẽ căn cứ, vì vậy, ông ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ khác, nói: “Nếu cậu đã coi trọng họ tên như thế, ta cũng không thể cưỡng ép cậu, dẫn đến nhà họ Mạnh của cậu tuyệt tử tuyệt tôn, thế là không có đạo nghĩa. Có điều, vì Mã Vân, cậu phải giúp ta làm mấy việc…”
Khoảng nửa canh giờ sau, Mạnh Tiểu Lục đi ra ngoài. Gã được tiểu đạo đồng dẫn ra khỏi đạo quán gặp mấy người bọn Mã Vân đang sốt ruột chờ đợi, Mã Vân nôn nóng hỏi: “Mã đầu lão gia nói thế nào?”
“Mã đầu không nói gì cả, vẫn sẽ giúp tôi, tôi cũng không cần gia nhập Mã gia môn.” Mạnh Tiểu Lục nói.
Tiết Đông Bình tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, chú mày mà gia nhập Mã gia môn thì cũng là một lựa chọn không tồi. Nếu chỉ vì Diệp Lam, vậy thì không khỏi đánh mất bản sắc của bậc đại trượng phu rồi, đàn ông phải lấy sự nghiệp làm đầu chứ.”
Mạnh Tiểu Lục cười lắc đầu: “Mỗi người đều có chí riêng, có lẽ tôi chính là loại đàn ông chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn.”
“Ôi cha cha, đây mới là loại đàn ông mà con gái chúng ta ưa thích này.” Đổng Di cười cười nói: “Câu này giá mà chị nghe được sớm mấy năm, e rằng chị cũng đổ mất. Tiểu Lam à, cô em theo cậu ta đi thôi.”
Diệp Lam đỏ mặt: “Tiểu Lục, nói lung tung gì đấy.”
Mạnh Tiểu Lục lè lưỡi nói: “Vâng vâng vâng, tôi lại nói lung tung rồi. Kỳ thực tôi không gia nhập Mã gia môn cũng là vì tôi không muốn đổi họ. Tôi với Vân sư huynh khác nhau, sư huynh vốn là họ Mã, bằng không với sự hiểu biết của tôi về anh ấy, anh ấy cũng sẽ không vì gia nhập Mã gia môn mà đổi họ đâu.”
“Chuyện này không thể nói bừa, người bên cạnh nghe được sẽ ghi hận chú mày đó.” Mã Vân nhắc nhở, nói gì thì nói, câu vừa rồi cũng động chạm hơi nhiều. Dứt lời, y lại ngẩn người ra, hồi lâu sau mới hỏi lại: “Vừa nãy chú mày gọi ta là gì?”
“Vân sư huynh, tất nhiên, tôi vẫn thích gọi anh là Mã đại ca hơn, nhưng người họ Mã ở đây nhiều quá, tôi cũng đành phải gọi thế cho tiện phân biệt.” Mạnh Tiểu Lục nháy mắt nói: “Lão gia thu tôi làm đồ đệ rồi, tôi là đệ tử quan môn của ngài.”
Trong lịch sử Mã gia môn cũng có mấy vị quái nhân thu nhận đồ đệ nhưng lại không để đồ đệ gia nhập Mã gia môn. Cho dù tình huống này là cực kỳ hiếm hoi, song cũng coi như đã có tiền lệ mà theo, giờ đây Mã Như Long quyết định tạo ra một ngoại lệ như thế.
Bảo Mạnh Tiểu Lục là người Mã gia môn, hẳn là đúng, vì gã là đệ tử của Mã đầu. Nhưng vì gã không đổi họ, nên không thể đảm nhận các trọng trách trong Mã gia, chỉ được cái vai vế lớn. Đáp án này là điều không ai nghĩ đến, có điều, Mã đầu giờ đã gần bảy mươi, ông ta thu nhận đệ tử quan môn, chuyện này có thể nói là đại sự chấn động giang hồ, nghi thức bái sư nhất định phải làm thật lớn mới được.
Trong Mã gia môn tuy rằng đều xưng hô lẫn nhau bằng sư huynh sư đệ, nhưng đệ tử đích truyền của Mã đầu chỉ có ba người, đó là Mã Vũ, con gái một người bạn vong niên của ông ta, Mã Lôi được ông ta nhận nuôi từ nhỏ và Mã Vân sau này mới gia nhập Mã gia môn rồi từng bước leo cao. Những người còn lại đều có sư phụ khác hoặc tự học thành tài, cũng không phải tất cả đều là thân truyền của Mã gia.
Hiện tại đồ đệ của Mã đầu lại thêm một người là Mạnh Tiểu Lục, nhận gã làm đệ tử quan môn nghĩa là sau này Mã đầu sẽ không thu nhận đồ đệ nữa. Thông thường, sư phụ yêu thương nhất chính là đứa đệ tử nhỏ này, vì vậy đệ tử quan môn còn được gọi là tiểu lão đại, được sư phụ đích thân cầm tay chỉ dạy. Trên giang hồ, ở các môn phái nhiều môn đồ, hầu hết bản lĩnh đều do sư huynh truyền thụ, người được sư phụ đích thân truyền dạy cực ít, trong môn phái chỉ có hai người được sư phụ coi trọng nhất, một là đại sư huynh, một nữa chính là đứa đệ tử út này.
Tóm lại là mấy ngày này Mã gia sẽ chăng đèn kết hoa, phát thiệp anh hùng, mời bạn bè khắp ngũ hổ tứ hải đến tham dự lễ bái sư của Mạnh Tiểu Lục.
Mạnh Tiểu Lục cười toe toét hỏi: “Chuyện chị gả cho tôi đã nghĩ đến đâu rồi?”
“Giờ cậu đã là đệ tử út của Mã đầu rồi, tôi không trèo cao nổi.” Diệp Lam cố ý trêu chọc, sau đó lại nói: “Được rồi, không phải cậu mệt rồi sao, mau đi ngủ đi, lát nữa tôi còn phải ra ngoài một lúc.”
“Đi làm gì thế?”
“Phong vương sắp đến tham gia lễ bái sư của cậu, tôi phải cùng Hổ phong nghênh đón trước.”
Diệp Lam đi rồi, Mạnh Tiểu Lục nằm trên giường nghĩ ngợi vẩn vơ, trằn trọc không ngủ được, thực ra vừa nãy gã chẳng buồn ngủ chút nào, mấy hôm nay gã thường hay phiền não không đâu, có một số chuyện thực sự nghĩ hoài không sao hiểu nổi.
Mã đầu nói với gã rằng Mã Lôi muốn gây bất lợi cho Mã Vân, bảo gã nhất định phải giúp rập Mã Vân. Ông còn bảo gã giao hảo với Yến sào, thậm chí nếu có thể thì cùng với Tiết Đông Bình vào Phong môn, cố gắng leo lên trên, để sau này có ngày gia tăng thanh thế cho Mã Vân. Mạnh Tiểu Lục hỏi Mã đầu, nếu đã muốn truyền vị trí này cho Mã Vân, lại biết Mã Lôi muốn hại Mã Vân, thậm chí có khả năng còn là đầu sỏ của vụ truy sát, tại sao không xử lý Mã Lôi luôn đi, tệ nhất thì cũng có thể đuổi y ra khỏi Mã gia chứ.
Mã đầu đưa ra ba nguyên nhân, thứ nhất, không có chứng cứ, không thể giở trò “có lẽ có” [34] , bằng không thì không thể khiến mọi người tâm phục được. Thứ hai, ông không nỡ nhẫn tâm, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt cả, Mã Lôi dẫu sao cũng được ông ta một tay nuôi từ nhỏ đến lớn. Thứ ba, Mã Vân cần phải có cuộc tranh đoạt này, không tranh đoạt thì không thể dẹp yên được người trong Mã gia môn.
Mạnh Tiểu Lục ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại thấy sai sai. Mã Vân tuy có nghĩa khí, tính tình cũng nhân hậu, nhưng dẫu sao y cũng là người Mã gia, kinh nghiệm giang hồ phong phú, đầu óc lại nhanh nhẹn thông minh. Y đã có thể loại trừ Mã Lôi là kẻ khả nghi nhất, chắc chắn có lý do của mình. So với Mã đầu, Mạnh Tiểu Lục tin Mã Vân hơn.
Mã đầu nhất quyết muốn Mạnh Tiểu Lục gia nhập Mã gia, để gã giúp đỡ cho Mã Vân, đây mới là mục đích thực sự, chỉ là cách làm và thủ đoạn ông ta sử dụng hiển nhiên không được quang minh chính đại cho lắm, điều này khiến cho Mạnh Tiểu Lục hơi không thoải mái.
Nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi, Mạnh Tiểu Lục hoàn toàn không ngủ nổi nữa, bèn trở mình dậy chuẩn bị ra ngoài dạo phố. Lạc Dương là vùng náo nhiệt ở đất Hà Nam, hiển nhiên phải có thương lái tụ tập buôn bán và các loại hội chùa rồi. Mạnh Tiểu Lục đi quanh nghiêng ngó một hồi, gã đã không còn là thằng ngốc chỉ biết xem trò vui trước kia nữa, giờ cũng có thể nhìn ra được khá nhiều ngón nghề kiếm ăn của dân đi lại trên giang hồ.
Bỗng nhiên, một cô gái xinh đẹp đập vào mắt gã, cô gái này hết sức yêu kiều diêm dúa, ăn mặc cũng rất thời thượng, không chỉ khiến Mạnh Tiểu Lục liếc nhìn, mà người xung quanh cũng đều ngoảnh lại nhìn theo. Cô gái đi về phía một tay công tử nhà giàu trên phố, hai người mặt đối mặt bước về phía nhau, hình như là có quen biết. Hai người họ vừa tới gần nhau, chợt thấy tay công tử kia đột nhiên ngã lăn ra đất, cô gái thất thanh kêu cứu mạng, mọi người liền nhanh chóng quây lại xem, Tiểu Lục cũng xúm vào góp vui.
Cô gái dùng tay đỡ đầu vị công tử lên, lớn tiếng tri hô cứu mạng, xem ra có vẻ rất vất vả: “Các vị đại gia, đại ca, mau mau tới giúp, tôi không nhấc nổi anh ấy lên nữa rồi.”
Có người thấy cô gái xinh đẹp, liền muốn bắt chuyện, hỏi: “Chuyên gì đó, anh ta là gì của cô?”
“Đây là chồng tôi, chồng tôi mắc phải bệnh lạ, mỗi lần phát bệnh đều bị nhiệt độc công tâm, khiến anh ấy lăn ra bất tỉnh tại chỗ, phải cởi sạch y phục, nếu không rất dễ bị nội hỏa tràn ra ngoài, vậy thì phiền phức lắm. Một mình tôi không nâng anh ấy lên được, các vị đại ca có thể giúp một tay được không ạ?” Cô gái nói. Vị công tử kia mặc áo dài, phục sức rất đẹp, nhưng rành rành là kiểu Trung Hoa, không ngờ lại có một cô vợ ăn mặc hiện đại thế này.
Cô nàng này ánh mắt sắc như dao, bộ ngực căng phồng đội áo lên, một người đàn ông không nhịn được bèn bước tới giúp, cô gái len lén dùng ngực đụng vào người kia một cái, thần không biết quỷ chẳng hay, vậy là không cần cô gái nói thêm nữa, tay kia liền giúp cô nàng tri hô gọi người. Chỉ một thoáng sau, vị công tử kia đã bị lột sạch sẽ đồ trên người, chỉ còn lại một chiếc quần lót, đám phụ nữ xung quanh đều nhao nhao ngoảnh đầu đi chỗ khác, nhưng vẫn không kìm được mà len lén dòm lại.
Lúc này, cô gái kia lại lớn tiếng kêu lên: “Lão Uông, lão Uông! Ông đi đâu rồi, lão gia lại ngất xỉu rồi!”
Hét mấy tiếng mà không ai trả lời, cô nàng bèn tỏ vẻ luống cuống, khóe mắt đỏ lựng lên, tựa như sắp khóc đến nơi, cô ta nói: “Tên quản gia chết tiệt này cũng không biết đi đâu mất rồi, thuốc lại do lão ta cầm chứ. Nếu không có thuốc, đợi khiêng về được đến nhà thì người chắc chắn cũng không xong rồi.”
“Vậy cô mau đi tìm lão ta đi.” Liền có một “người thông minh” tiếp lời.
Cô gái gật đầu, nhờ vả người đàn ông vừa nãy mình mới cọ ngực vào: “Đại ca, nhờ anh giúp để ý chồng tôi một chút, tôi đi một lát rồi quay lại ngay.”
Nói đoạn, cô nàng liền ôm đống quần áo đồ đạc của công tử đi luôn, đại đa số người có mặt đều cho rằng ôm đồ đi là chuyện đương nhiên phải làm. Đồ đạc trên người vị công tử kia cũng không ít, chỉ riêng cái đồng hồ bỏ túi với hầu bao căng phồng đã giá trị không nhỏ rồi, không cầm đi thì chẳng phải là mất luôn hay sao?
Mạnh Tiểu Lục mỉm cười, đoán rằng cô gái này chắc là Yến trong Phong Ma Yến Tước. Tiểu Lục chưa từng gặp qua người của Yến sào, chỉ có điều, chưa ăn thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy, đi theo vị Chưởng Đăng sứ của Mã gia môn như Mã Vân, gã đã được nghe đủ mọi loại thuật lừa bịp rồi.
Lời nói cử chỉ của cô gái này trước sau có chút trái lẽ thường, chỉ là cô ta nói liên tiếp, không để người khác có thời gian phản ứng nên mới thành công. Thử nghĩ lại, nếu họ thực sự dẫn theo quản gia ra ngoài, khi lão gia ngất xỉu, theo lẽ thường thì người đầu tiên cô ta gọi phải là tay quản gia tên “lão Uông” kia mới đúng, đây là thường tình, thế nhưng cô ta lại không làm vây, cô ta nhờ vả, đồng thời khiến cho người khác ra tay lột sạch quần áo đồ đạc của vị công tử kia rồi mới nói ra chuyện có quản gia.
Mạnh Tiểu Lục không đi theo cô nàng kia, gã đã tự có phán đoán và quy chuẩn của riêng mình. Nếu cô nàng lừa đảo này gạt gẫm kẻ nghèo khó, lừa một cú liền khiến người ta khuynh gia bại sản, cùng đường mạt lộ, thậm chí còn muốn chết, vậy thì gã nhất định sẽ bám theo thậm chí còn giúp người bị lừa gạt đoạt lại đồ đạc đã mất. Nhưng vị công tử này chẳng qua chỉ là thiệt thòi một phen mà thôi, ngoài việc mất mặt ra thì cũng không ảnh hưởng gì đến gân cốt, vì vậy gã thà rằng ở lại đây xem trò vui còn hơn. Về phần cô nàng lừa đảo kia, người ta âu cũng phải kiếm sống mà.
Dù là mùa gì, dưới đất dẫu sao cũng lạnh, hơi lạnh thấm vào người tay công tử kia, khiến y dần dần tỉnh lại, rõ ràng là vừa nãy cô nàng kia đã hạ cho y một loại thuốc gây hôn mê trong nháy mắt. Tay công tử tỉnh lại xong có chút ngơ ngác, hồi lâu sau mới ngồi thẳng người dậy, nhìn xung quanh rồi lại tự nhìn bản thân mình, lập tức đỏ mặt tía tai, ngay sau đó thì bắt đầu thẹn quá hóa giận.
Y đứng bật dậy, đẩy người trông mình một cái, nói: “Quần áo của tui đâu?” Nghe giọng hình như là người phương Nam.
“Cái thằng nhãi nhép này không biết nhìn ra người tốt hở?” Người kia dùng giọng Lạc Dương trách móc lại: “Vợ ngươi lột trần ngươi ra đấy, nếu không phải nể mặt cô vợ nhà ngươi, ai thèm để ý đến ngươi chứ, cho chết đấy cũng không oan uổng.”
“Tui làm gì có vợ chứ, phen này xem ra gặp phải quân bịp bợm rồi.” Tay công tử kia ngược lại khá thông minh.
“Ngươi nói ai là quân bịp bợm?”
“Tôi có nói anh đâu!”
Tay công tử kia giải thích thế nào cũng không rõ, hai người sắp lao vào ẩu đả đến nơi. Mạnh Tiểu Lục bên trong áo dài còn mặc một chiếc áo chẽn, gã thấy tay công tử kia quả thực rất quẫn bách, bèn cởi áo ngoài ra nói: “Ông anh, mặc áo của tôi đi, hai người đừng cãi nhau nữa, cô gái vừa nãy mới là quân bịp bợm.”
“Tui cũng biết, đa tạ nhá.” Tay công tử nhận lấy y phục mặc vào, ngay sau đó lại nhìn người đàn ông kia thấp giọng mắng: “Óc heo.”
Tay công tử đi theo Mạnh Tiểu Lục thoát ra khỏi đám người vây xem, lại nói tiếp: “Tui nói nghe có hiểu không hè?”
“Hơi mệt.” Mạnh Tiểu Lục đáp lời, tay công tử liền lập tức đổi sang giọng Bắc Kinh: “Tôi cũng biết cô ả kia là quân bịp bợm, đúng là ra cửa không xem lịch, dính ngay quả xúi quẩy vào đầu, con nhãi mất dạy ấy đừng có mà để tôi gặp phải lần nữa.”
Mạnh Tiểu Lục cảm thấy thú vị, bèn cười cười nói: “Anh cũng biết nhiều đấy nhỉ.”
“Cũng tạm, dù gì thì tiếng Bắc Kinh cũng là phổ thông mà. Tiếng Sơn Đông tôi cũng bập bẹ được mấy câu, đi lại ở các vùng phía Bắc cũng đủ dùng. Đến phương Nam, đặc biệt là mạn Giang Chiết, mạn ấy mới gọi là mười dặm khác loại gió, cách sông bên nắng bên mưa, đầu làng cuối làng là nói hai thứ tiếng khác nhau luôn rồi.” Công tử lắc đầu nói: “Biết nhiều, chẳng phải cũng bị người khác gạt đấy sao? Phải rồi, vẫn còn chưa cảm ơn anh đấy, dám hỏi cao danh quý tính? Nghe khẩu âm hình như là người Bắc Kinh?”
Mạnh Tiểu Lục trả lời bằng giọng Hà Nam: “Đúng vậy, tui cũng biết nhiều đấy, ha ha. Tui tên Mạnh Tiểu Lục, còn anh?”
“Tại hạ Ngô Lập Thời, tự Thủ Đạo, xem ra huynh đệ đây cũng là chân chạy trên giang hồ rồi.”
Ngô Lập Thời lớn hơn Mạnh Tiểu Lục mấy tuổi, Nam Bắc mỗi vùng mỗi khác, người phương Nam nói chung vẫn thanh tú hơn người phương Bắc, hoặc là thủy thổ vùng nào thì sinh ra người vùng ấy, tóm lại trông Mạnh Tiểu Lục ngược lại còn già dặn hơn họ Ngô kia mấy phần.
Ngô Lập Thời muốn tới nhà trọ thay y phục, hai người vừa đi vừa nói chuyện, cũng rất hợp nhau. Tay Ngô Lập Thời này đi du học bên Nhật Bản về, học ngành Tây y, có điều, y có đầy một bụng tri thức giang hồ, so ra hiểu biết còn rộng rãi hơn Mạnh Tiểu Lục, điều này khiến Mạnh Tiểu Lục lấy làm kỳ lạ.
Đến nhà trọ thay y phục xong xuôi, hai người gọi một bàn rượu thịt thượng hạng, Ngô Lập Thời nói: “Tiểu Lục huynh đệ, có cần kiếm hai cô em trợ hứng không?”
“Khỏi cần đi, tôi không hảo món ấy lắm.” Mạnh Tiểu Lục đỏ mặt nói: “Tôi có người mình thích rồi, Thủ Đạo huynh sẽ không chê cười tôi nhà quê chứ.”
“Ha ha ha, người có thể khiến chú em mê mẩn thần hồn thế nhất định phải là mỹ nữ tuyệt sắc ở đời rồi.” Ngô Lập Thời cười nói: “Thế cũng tốt, dẫu sao tôi cũng không háo món ấy, chỉ là thấy chú em có khí chất giang hồ bèn tự tiện suy đoán vậy thôi, thế này xem ra hai chúng ta chí đồng đạo hợp rồi.”
Mạnh Tiểu Lục gật đầu nói: “Anh cũng không thích món đó à?”
“Nói thế nào nhỉ? Tôi cũng có người con gái mình thích rồi. Nếu tôi nói cho chú biết, cô ấy làm nữ hiệu thư [35] trong một thư ngụ ở Thượng Hải, chú có cảm thấy tôi ngu ngốc không?” Ngô Lập Thời hỏi dò, chính bản thân y cũng không ngờ vừa mới quen biết Mạnh Tiểu Lục, mình đã nói với gã bí mật này luôn rồi.
Mạnh Tiểu Lục ngẩn người, gã biết thư ngụ là nơi như thế nào, nữ hiệu thư là gì. Nữ hiệu thư nói cho dễ nghe chút là người bán nghề không bán thân, nói khó nghe thì chẳng khác nào gái làng chơi, chỉ là cao cấp hơn một chút mà thôi.
Gã thấy Ngô Lập Thời có vẻ lo lắng ra mặt, bèn cười ha hả: “Chẳng phải nói hai chúng ta rất có duyên sao, hai tên ngốc, người con gái mà tôi thích, nếu đánh giá theo nhãn quan thế tục thì e rằng xuất thân cũng chẳng tốt đẹp gì. Không nói đến chuyện này nữa, huynh trưởng, hôm nay anh bị lừa, có cần báo cảnh sát hoặc nhờ bạn bè trên giang hồ giúp anh tìm lại hay không?”
“Tuyệt đối không nên, không nên.” Ngô Lập Thời đột nhiên trở nên căng thẳng, thần sắc hoảng hốt ấy khiến Mạnh Tiểu Lục cũng giật nẩy mình, gã cười cười hỏi: “Anh cuống hết cả lên thế làm gì?”
“Mất mặt quá, chuyện này mà truyền ra ngoài, vậy chúng tôi…” Ngô Lập Thời nói tới đây đột nhiên ngậm miệng lại, sau đó chuyển ngay sang chủ đề khác.
Mạnh Tiểu Lục trong lòng lấy làm lạ, nhưng cũng không gặng hỏi sâu thêm, bạn bè quan trọng là có duyên, nói chuyện với nhau vui vẻ là được, hai người nói cả một buổi chiều về chuyện du học bên Nhật Bản, đến khi sắc trời sẩm tối, Mạnh Tiểu Lục mới cáo từ ra về.