← Quay lại trang sách

Chương 48 Các chủ Yến sào

Ngày hôm sau, khi Mạnh Tiểu Lục đến tìm Ngô Lập Thời thì họ Ngô đã không còn ở đó nữa, chỉ nhờ tiểu nhị để lại một bức thư, nói mấy hôm nữa y sẽ đến tìm Mạnh Tiểu Lục. Ngữ khí của y như thể bất cứ lúc nào cũng tìm được gã vậy, loại người này hoặc là thuận miệng nói bậy nói bạ, nếu không thì là hạng có bản lĩnh thực sự.

Ở Mã gia môn, Mạnh Tiểu Lục chờ đợi chuẩn bị làm lễ bái sư thực đã nhàn rỗi đến phát ngấy ra, Phó Thượng Vân cũng bí bách khó chịu, hai người bèn hẹn nhau ra ngoài chơi một chuyến.

“Phó đại ca, hay là anh về đi?” Mạnh Tiểu Lục nhăn mặt nói: “Tôi nói đến tróc cả mép ra rồi, mà anh cũng chỉ dùng có đúng vài chữ ấy trả lời tôi, anh không có chuyện gì nói với tôi được à!”

“Không.”

“Không phải, có thể nói nhiều hơn chút được không?”

“Được.”

“Coi như tôi chưa nói gì.” Mạnh Tiểu Lục trợn trừng mắt lên, cũng không nói gì thêm nữa. Đột nhiên, gã trông thấy một đám đông quây lại thành vòng tròn, hai người nổi lòng hiếu kỳ sấn tới nghiêng ngó, kết quả không ngờ lại là một cô gái bán mình để chôn cha.

Chỉ nghe có người nói: “Cô nàng này cũng hiếu thuận đấy, nhưng tướng mạo thực sự là…”

“Mặt mũi lem luốc bẩn thỉu, lại mọc thêm cái nốt ruồi đen to tướng, thực sự là không có phúc hưởng thụ.” Một người khác nói: “Mới lại, nom yêu cầu của cô ta mà xem, quan tài ván mỏng còn chẳng được, lại nhất định đòi hậu táng, phải tốn bao nhiêu tiền đây chứ?”

“Đừng nói thế, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nhìn vóc dáng cũng không tệ đâu. Tui ấy à, tắt đèn thì giống nhau hết.”

“Thôi quên đi, buổi tối thì dễ chịu rồi, ban ngày mới giật mình đánh thót. Thời buổi này đi vào mấy vùng núi nghèo, một bao bột mì trắng là đổi được một đứa con gái nhà lành, ai thèm con quỷ mặt xấu này làm gì chứ.”

Một bà bác đã có tuổi hảo tâm lấy ra một miếng bánh đưa cho cô gái kia, hỏi: “Cô gái, chuyện là thế nào vậy?”

“Cảm ơn bác gái, nhà con gặp phải chút chuyện, mẹ con treo cổ tự vẫn, cha con cũng vướng phải kiện tụng, sau đấy nhà quan bảo con đi nhận người về, chưa về đến nhà thì cha con đã tắt thở rồi. Nhà con thực sự đã hết cách, thế nên mới phải bán mình để chôn cha.” Cô gái kia nói: “Bác gái, bác làm việc tốt đi được không?”

“Chậc, cũng là người đáng thương, nhưng bà già này thì làm gì có tiền. Các vị có ai hảo tâm, mua cô gái này về, tôi xem cô ấy cũng biết quy củ, làm nha hoàn để sai phái cũng được mà.” Bà bác kia bèn giúp cô gái nói mấy lời.

Mạnh Tiểu Lục liền móc mấy chục đồng Đại dương, đưa ra. Kỳ thực, gã vốn đã định bỏ đi, người đáng thương trong thiên hạ có hàng nghìn hàng vạn, trong túi gã chẳng có mấy đồng, giờ cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, không thể giúp đỡ được gì. Nhưng khi nghe thân thế của cô gái giống với mình như thế, gã lập tức sinh lòng thương hại, cũng chẳng tính đếm gì nhiều nữa. Bất giác, gã thầm nhủ, nếu lúc đó mình không gặp được Mã Vân, liệu có phải tình cảnh còn thảm hơn cả cô gái này hay không?

“Cô gái, tôi bỏ tiền ra đây, cũng không cần cô đâu, an táng cho cha cô đi.” Mạnh Tiểu Lục ngồi xổm xuống, đưa tiền vào tay cô gái. Cô gái kia ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Tiểu Lục, khiến gã thoáng rung động, ngẩn người ra, đôi mắt đẹp quá.

“Không được, người này là của ta!” Lúc này, một cô gái quát lên.

Mạnh Tiểu Lục ngoảnh đầu, không kìm được bật cười.

Cô gái kia lườm Mạnh Tiểu Lục một cái, nói: “Cười cái gì mà cười, chưa gặp người đẹp bao giờ hả?”

Mạnh Tiểu Lục vẫn vui vẻ cười hì hì trả lời: “Không phải tôi chưa gặp người đẹp bao giờ, mà là chưa gặp người đẹp nào lừa bịp người ta xong vẫn còn dám nghênh ngang đi trên phố. Ông chồng cô bị nhiệt hỏa công tâm, ngất xỉu rồi, thế cô đã tìm được tay quản gia họ Uông kia chưa?”

Hai mắt cô gái kia khẽ giật giật, song mặt vẫn không đổi sắc, chỉ nghe cô ta nói: “Không biết ngươi đang nói gì nữa, tóm lại là ta muốn cô nương này. Em gái, chị cho em tiền, em đi theo chị nhé.”

“Thế không được.” Mạnh Tiểu Lục đứng dậy nói.

Cô gái kia dựng ngược đôi mày liễu lên phì mũi dè bỉu Mạnh Tiểu Lục: “Chậc, đàn ông đàn ang như ngươi mua một cô gái làm gì hả, chắc chắn là không có lòng tốt rồi. Em gái, đừng mắc lỡm hắn.”

Mạnh Tiểu Lục không giận mà còn bật cười: “Đúng là được mở mang kiến thức, bản lĩnh vừa ăn cướp vừa la làng của cô cũng giỏi thật đấy. Nếu đổi lại là người khác thì cũng thôi đi, cô nói xem, cô là kẻ bịp bợm mà không sợ bị người khác nhận ra à? Đã đường hoàng nghênh ngang xuất hiện, lại còn trở bồ cào đâm ngược tôi nữa, cô tưởng cô là Trư Bát Giới hả?”

Cô gái kia còn định nói gì đó, đã thấy Mạnh Tiểu Lục ngoác miệng ra tri hô lên: “Cái cô hôm trước nói chồng mình bị ngất xỉu trên phố, kết quả lừa sạch đồ đạc của người ta có phải là cô này không nhỉ? Mọi người mau đến mà xem.”

Con người ai chẳng thích xem náo nhiệt, vốn dĩ ở đây đã có khá nhiều người tụ tập rồi, giờ Mạnh Tiểu Lục gào lên một tiếng, lại càng có thêm nhiều người tràn đến. Mạnh Tiểu Lục hừ mũi nói: “Ai biết cô có lòng tốt hay không, quay đầu lại bán sang tay con gái nhà người ta đi luôn, tôi nhất quyết không chịu.”

Phó Thượng Vân không nói lời nào, khoanh tay đứng bên cạnh xem trò vui, hiển nhiên, Mạnh Tiểu Lục đã chiếm được thượng phong, nắm lấy hết quyền chủ động, tên tiểu tử này cũng có tài ra phết.

Một bà già tấp tểnh đi tới, đứng trong đám người vây xem, cô gái kia vốn vung vẩy cánh tay định cãi tay đôi với Mạnh Tiểu Lục, không để ý va phải bà già kia, lập tức nghiêm nét mặt lại, ngậm miệng không nói gì nữa.

Mạnh Tiểu Lục không hề phát hiện tình tiết ấy, dương dương đắc ý nói: “Sao hả, đuối lý rồi đúng không, không nói được gì nữa rồi kìa. Hừ, sao mà xanh mặt ra thế kia, vỡ mật rồi hả?”

Phó Thượng Vân chăm chú quan sát bà già kia, lập tức nhận ra bà ta là ai, có điều, bà già lại không biết y. Phó Thượng Vân chắp tay thấp giọng nói: “Lão lão.”

Bà già liếc mắt nhìn Phó Thượng Vân, đổi nét mặt hiền hòa hỏi: “Tiểu huynh đệ nhà nào đấy?”

“Tiểu tử dưới trướng Hổ phong.”

“Chẳng trách lại nhận ra ta, cậu biết quy củ của bọn ta rồi đấy. Nói với tiểu huynh đệ kia một tiếng, để chúng ta mang người đi đi.”

Phó Thượng Vân cười cười nói: “Tôi không quản nổi cậu ta, bà phải đi tìm Mã đầu rồi.”

Bà già ngẩn người, rồi lập tức nói: “Tiểu lão đại của Mã gia môn hả?”

“Chính thị.”

Phó Thượng Vân đi tới thì thầm mấy câu vào tai Mạnh Tiểu Lục, Tiểu Lục ngờ vực nhìn bà già nọ, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu, sau đó nói với cô gái bán mình chôn cha kia: “Cô gái, theo chúng ta đi đi, đừng sợ, bà chị lúc nãy mặc dù không phải người tốt, nhưng cũng không phải hạng xấu xa gì đâu.”

Cô gái kia phì một tiếng nói: “Ai là bà chị của ngươi chứ, đừng có mà lôi kéo quan hệ.”

Cả nhóm người cùng đến một tiệm ăn gần đó, lên lầu vào phòng bao riêng, trong phòng có bảy tám phụ nữ đang ngồi sẵn, trong đó có một bà già tuổi tác cũng tương đương với bà già kia, nhưng ngồi ở ghế trên, chỗ của chủ nhân lại là một phụ nữ trung niên phong thái yểu điệu. Ở người phụ nữ trung niên ấy toát lên một cảm giác tháng năm và ý vị hết sức đặc biệt, khiến Mạnh Tiểu Lục sinh lòng ngưỡng mộ và muốn thân cận, cảm giác bà ta tựa như Quan Âm bồ tát trong chùa vậy, thần thánh trang nghiêm đến độ khiến người ta không kìm lòng được mà muốn cúi đầu nghe theo lời dạy.

Chẳng thế mà Mạnh Tiểu Lục vốn dĩ đang hết sức đề phòng, lúc này đã không còn ra vẻ tức giận gì nữa, đổi sang bộ dạng cung kính, lại có chút thận trọng. Những người khác hoặc tươi tắn hoặc văn nhã, mỗi người mỗi vẻ, dù không xinh đẹp cho lắm cũng vẫn rất có khí chất. Bà già thấp giọng nói mấy câu bên tai người phụ nữ trung niên kia, bà ta liền nói: “Cậu chính là đồ đệ nhỏ mà Mã lão gia sắp thu nhận đấy hả?”

“Tiểu tử Mạnh Tiểu Lục, tham kiến Trần Các chủ.” Mạnh Tiểu Lục chắp tay ôm quyền nói.

Gần đây, Mã Vân cũng phổ cập cho Mạnh Tiểu Lục không ít kiến thức về Tứ đại môn phái và các bang phái lớn trên giang hồ, tránh để đến lúc lại xấu mặt hoặc thiếu sót về lễ số.

Đầu não của Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước lần lượt là Mã đầu Mã Như Long của Mã gia môn, Phong vương Trần Đức An của Phong môn, Các chủ Phượng Minh các Trần Lộ của Yến sào, Đại toàn Ngô Khắc Dụng của Khuyết môn.

Vốn dĩ Yến sào gọi là Phượng sào, bên trong chỉ toàn là nữ, nhưng về sau dễ khiến người ta nghe nhầm, cảm thấy không khác biệt gì với Phong môn, bèn đổi thành Yến sào. Đầu não của Yến sào là Phượng Minh các, vì vậy gọi là Các chủ, người phụ nữ trước mặt Mạnh Tiểu Lục đây chính là Các chủ của Yến sào, Trần Lộ.

Mã gia môn sở dĩ lớn mạnh, trừ bề dày lịch sử và bản lĩnh tự thân ra, cũng nhờ trong số các huyền học đại sư và trợ tá của quan lớn ở các vùng có không ít người của Mã gia môn. Yến sào này nhân số không đông lắm, chẳng qua vài trăm người mà thôi, nhưng rất nhiều thanh lâu, kỹ viện đều do Yến sào kinh doanh cả.

Có điều, từ sau khi Trần Lộ giữ chức Các chủ, thanh lâu kỹ viện đã bớt đi nhiều, nhưng vợ lẽ của các quan lớn, phú thương thì lại có không ít người xuất thân từ Yến sào. Một lời bên gối, nhiều lúc còn có tác dụng hơn trợ tá đại soái gì đó nói chuyện nhiều. Mọi người đều nói Trần Các chủ khéo kinh doanh, không ngờ đã mạnh mẽ cải tổ biến ổ kỹ nữ thành một nhóm các đóa hoa giao tế trong giới thượng lưu.

Trần Lộ nói: “Quả nhiên là lanh lợi, vốn định sẽ gặp cậu ở lễ bái sư, không ngờ chúng ta lại tình cờ gặp nhau ở đây thế này. Còn vị huynh đệ này là…”

“Tại hạ Phó Thượng Vân, hiện đang ra sức dưới trướng Hổ phong, tham kiến Trần Các chủ.” Phó Thượng Vân chắp tay nói.

Trần Lộ gật đầu: “Tốt, nếu tất cả đều là người trong Tứ đại môn phái, chúng ta cứ nói thẳng ra với nhau đi. Vừa nãy chúng ta đã thấy cô gái này bán mình chôn cha, mà Phượng Minh các chúng ta có quy củ, nếu thấy đàn bà con gái gặp nạn thì ắt phải ra tay tương trợ. Mọi người đều là phụ nữ, vốn dĩ đã yếu ớt, đương nhiên là phải giúp lẫn nhau rồi. Hiện giờ Mạnh tiểu huynh đệ đang học nghệ ở Mã gia môn, e rằng giúp đỡ cũng không được tiện cho lắm phải không?”

Mạnh Tiểu Lục gật đầu nói: “Tiểu tử vốn cũng chỉ định làm việc tốt một phen, có điều bà chị này…” Mạnh Tiểu Lục vừa khéo nhìn sang phía cô gái kia, chợt thấy cô ta có vẻ hoảng hốt ra mặt, hình như rất sợ gã kể ra nguyên nhân tranh chấp giữa hai người họ vậy.

Tiểu Lục đầu óc nhanh nhạy, chỉ thoáng cái đã hiểu ra. Thử nghĩ mà xem, đến địa bàn của Mã gia môn làm khách, lại giở trò bịp bợm phô trương giữa đất Lạc Dương, nói ra chỉ sợ cô gái này không tránh được bị trách mắng một trận. Vì vậy, gã bèn đổi chủ đề câu chuyện: “Sau đó tôi thấy bà chị này trên người có khí chất giang hồ, nên tưởng chị đây muốn bán con gái nhà người ta đi, kỳ thực nếu sớm biết là người của Yến sào, tôi đã không tranh chấp làm gì rồi.”

Trần Lộ hài lòng gật đầu, quay sang bảo cô gái kia: “Cô bé, con tên là gì?”

Từ lúc đi vào đến bây giờ, những lời bọn họ bàn luận cô gái kia nghe không hiểu câu nào, lúc này hết sức sợ hãi, chỉ biết nấp sau lưng Mạnh Tiểu Lục. Cô cảm thấy Mạnh Tiểu Lục giống người tốt, rất đáng tin cậy, người khác đều không thể tin được, dẫu sao thì vừa nãy gã mới là người đầu tiên cho cô tiền, lại còn lo lắng người khác hãm hại cô nữa.

Trần Lộ dường như nhìn thấu được tâm tư của cô gái, cười bảo: “Cô bé này phải cái thông minh quá, nghĩ nhiều quá, ngược lại dễ thành ra thông minh bị thông minh hại. Con bán mình chôn cha lại sợ gặp phải người xấu, bèn cố ý bôi đen mặt mũi đi, dán thêm cái nốt ruồi đen lên, giả bộ xấu xí. Thông minh thì thông minh đấy, nhưng lại đi ngược với bản chất của sự việc, ít nhất thì bán mình không được, bản thân không cầm được đống tiền nào, đúng không?”

Giọng nói Trần Lộ rất ôn hòa, khiến người ta nghe mà không khỏi tin phục, quả nhiên, cô gái kia lập tức thả lỏng hẳn, trầm ngâm giây lát rồi tức khắc gật đầu. Trần Lộ nói: “Thế này nhé, con theo chị này đi xuống rửa mặt chải đầu một chút, sau đó quay lại đây.”

Cô gái hơi lo lắng đưa mắt nhìn Mạnh Tiểu Lục, gã hiểu ra ý tứ trong ánh mắt cô, liền cười cười nói: “Tôi không đi đâu.”

Cô gái vẫn hơi ngần ngừ, Mạnh Tiểu Lục lại hứa hẹn một lần nữa, bấy giờ cô mới chịu theo một cô gái ngồi bên cạnh Trần Lộ đi xuống.

Đợi cô gái đi khỏi, Trần Lộ mới nói: “Mạnh tiểu huynh đệ, cậu cứ yên tâm, dù cô gái này có gia nhập Yến sào, chúng ta cũng tuyệt đối không bắt ép gái nhà lành làm ca kỹ đâu. Trên thực tế, những năm nay, ngoài Phiêu Hương quán và Hồng Tụ phường ra, các cô nương nhà chúng ta đã rất ít làm nghề đó rồi. Cô bé này gặp được ta cũng là duyên phận, vả lại xem chừng cũng là đứa thông minh lanh lợi, ý ta là trước tiên mang nó về rèn giũa một phen, nếu đúng là nó thông minh thật, ta sẽ thu nó làm đồ đệ, đến lúc ấy cũng làm lễ bái sư, Mạnh tiểu huynh đệ phải đến dự đấy nhé.”

“Nào dám không theo, mọi chuyện cứ theo quyết định của Trần Các chủ là được, Tiểu Lục không có dị nghị gì.” Mạnh Tiểu Lục nói.

Mấy người nói chuyện một hồi, cô gái lúc nãy dẫn người ra ngoài liền quay lại, sau lưng có một người đi theo. Mạnh Tiểu Lục trố mắt ra, trước mắt gã nào phải cô gái xấu xí kia, mà rõ ràng là tiên nữ hạ phàm. Mặc dù vẫn có vẻ chất phác, chưa được mài giũa, còn hết sức non nớt, nhưng đã đẹp đến mức khó thể hình dung rồi.

Không chỉ Mạnh Tiểu Lục trố mắt ra nhìn, ngay cả Trần Lộ cũng hơi ngẩn người, một thoáng sau mới định thần lại nói: “Con bôi mặt cho xấu đi cũng là chuyện có thể hiểu được, không ngờ lại là một cô gái đẹp như thiên tiên thế này.”

Cô gái tên là Lam Nhược Y, người thôn Lam Gia ở huyện Doanh tỉnh Sơn Đồng, theo cha mẹ đến Lạc Dương buôn bán nhỏ. Về sau, vì mẹ cô tư sắc xuất chúng mà bị một tên thiếu gia xấu xa nhìn trúng, giở trò cưỡng ép, làm nhục mẹ cô. Lam mẫu cảm thấy nhục nhã nên đã treo cổ tự vẫn, Lam phụ kiện lên quan không xong, tên thiếu gia kia còn vung tiền đẩy ông ta vào nhà ngục. Giữa thời thế nhơ bẩn này, chuyện như thế đã không còn hiếm thấy, Mạnh Tiểu Lục như thế, Ngưu Tráng như thế, Lam Nhược Y cũng như thế.

Lam Nhược Y thấy cha bị bắt bèn trốn đi, tiêu hết cả gia tài mới cứu được cha ra, về sau sự việc xảy ra như cô đã nói lúc bán thân vậy.

Sau khi nghe Mạnh Tiểu Lục giải thích và Trần Lộ kiên nhẫn trò chuyện, Lam Nhược Y cũng không còn đường nào khác nữa, bèn quyết định đi theo người của Yến sào. Mọi người lại nói thêm mấy câu, rồi Mạnh Tiểu Lục cáo từ, Trần Lộ bảo cô gái lừa bịp gặp Mạnh Tiểu Lục bữa trước và Lam Nhược Y đưa tiễn gã.

Tiểu Lục vừa đi, một bà già liền không nhịn được lên tiếng hỏi: “Các chủ, có phải người hơi quá khách khí với Mạnh Tiểu Lục này hay không, người là Các chủ của Yến sào mà?”

Trần Lộ cười cười đáp: “Lão lão, Các chủ đời trước và Mã đầu ngang vai với nhau, Mạnh Tiểu Lục được nhận làm đệ tử của Mã đầu, thì là ngang vai với ta rồi, khách khí một chút cũng nên làm. Vả lại, tên Khương Khang mà Mã gia môn đang tìm kiếm kia, nghe tin bên tám ngõ lớn ở Bắc Kinh truyền về, thì hình như có liên quan đến cậu Mạnh Tiểu Lục này. Mà trên giang hồ cũng có tin đồn rằng, tam phong Long Hổ Khuyển của Phong môn cũng đang tìm kiếm Khương Khang.

“Mấy ngày trước Chưởng Đăng sứ của Mã gia là Mã Vân bị người của Đắc Ý môn ám sát, chỉ có Mạnh Tiểu Lục ở bên cạnh Mã Vân. Mà giờ đây, nhân vật chưa từng được ai biết đến này, không ngờ lại được Mã đầu nhận làm đệ tử quan môn, việc này thoáng cái đã làm cậu ta trở nên hết sức nổi bật.

“Mọi chuyện đều liên quan đến cậu ta, có thể cậu ta không phải là trung tâm của sự kiện, song cũng nhất định là điểm mâu thuẫn của sự kiện đó. Ta càng không biết sắp sửa xảy ra chuyện gì thì càng phải để phòng khắp nơi, nhìn mà xem, tiếp sau đây chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra. Mạnh Tiểu Lục này chính là điểm cắt vào, dựa theo cục thế hiện tại mà phán đoán, giao hảo với cậu ta hẳn là không sai đâu.”

“Các chủ cao kiến.” Mọi người đều nhao nhao tán thưởng.

Ra khỏi quán rượu, cô nàng bịp bợm kia chân thành nói: “Hôm nay cậu không vạch trần tôi, thực sự vô cùng cảm tạ. Tôi tên Hà Thư Khiết, sau này nếu có việc cần đến tôi, cậu cứ thoải mái mở miệng.”

“Có gì đâu chứ, phải rồi, em gái này.” Mạnh Tiểu Lục quay sang nói với Lam Nhược Y: “Em biết rồi đấy, anh tên là Mạnh Tiểu Lục, em đi theo Trần Các chủ thì anh cũng yên tâm. Nếu có chuyện thì cứ đến Mã gia tìm anh, chúng ta gặp nhau tức là có duyên rồi, đúng không?”

Hà Thư Khiết dè bỉu bĩu môi nói: “Xì, vừa mới đánh giá cậu cao một chút, không ngờ bản tính đàn ông thối ấy lại lộ ngay ra rồi. Đừng có học theo tay công tử hôm nọ, chính vì ở trong đám đông hắn cứ nhìn chị đây, nên mới bị chị đây đánh thuốc mê đấy.”

“Chị còn nhơn nhơn nói thế được à, chậc, hôm đó tôi cởi áo ra cho người ta khoác lên rồi, có điều thành ra cũng quen được một người bạn tốt. Đàn ông thối cái gì, tay Ngô Lập Thời đó không ghi hận gì chị đâu, còn nài không cho tôi…” Mạnh Tiểu Lục chưa nói hết lời, liền thấy Hà Thư Khiết biến sắc mặt, hỏi: “Cậu nói y tên là gì cơ?”

“Ngô Lập Thời, sao hả?”

Hà Thư Khiết tái mét mặt mày, vội vội vàng vàng từ biệt rồi dắt theo Lam Nhược Y trở lại quán rượu. Mạnh Tiểu Lục lấy làm khó hiểu, gãi gãi đầu hỏi: “Phó đại ca, tay Ngô Lập Thời này nổi tiếng lắm hả?”

“Chưa nghe nói bao giờ.”