← Quay lại trang sách

Chương 49 Lễ lớn

Lễ bái sư rốt cuộc cũng bắt đầu, Mạnh Tiểu Lục là ai chứ? Chẳng là ai cả, người giang hồ đến tham dự đều là vì nể mặt Mã đầu, mọi người đều biết, đây rõ ràng là Mã đầu muốn cất nhắc Mạnh Tiểu Lục một phen.

Mấy tổ chức lớn, các đại môn phái có giao hảo với Mã gia môn trên giang hồ đều phái đại biểu đến, có điều chủ yếu vẫn là ba đại môn phái còn lại trong Phong Ma Yến Tước, bọn họ phái ai đến chính là đại biểu cho mức độ coi trọng của họ với chuyện này. Ngoài ra, còn có một số kẻ bịp bợm không thuộc Tứ đại môn phái, một vài người được Mã gia đặc biệt đưa thiếp mời, nhưng phần lớn thì là không mời tự đến. Những người này có mục đích khác nhau, kẻ thì muốn chứng kiến phong thái của Tứ đại môn phái, so sánh một phen, lại cũng có kẻ muốn tìm một cơ hội tốt để gia nhập vào Tứ đại môn phái thần bí này.

Vì vậy, trong thành Lạc Dương xem như chật cứng toàn dân lừa đảo bịp bợm, đừng nói dân chúng bình thường nghi thần nghi quỷ không dám ra ngoài, ngay đến những kẻ đồng đạo lừa bịp tay nghề còn non cũng đều đã cúp đuôi làm người hết cả rồi, chỉ sợ bị đưa vào tròng lúc nào chẳng hay. Đám người lão luyện giang hồ đi khắp Nam Bắc kia lại càng sợ bị ăn quả lừa, tổn hại đến uy danh của mình, nhưng rốt cuộc thì vẫn có mấy người bị ăn quả đắng.

Chuyện này truyền đến tai Mã đầu, Mã đầu tức khắc sai đệ tử Mã gia môn ra ngoài tuần tra, tình hình tuy có đỡ hơn, nhưng cùng với đoàn quân bịp bợm lừa đảo đang ùn ùn tràn vào Lạc Dương, tình trạng này vẫn khó mà đề phòng cho được. Mã đầu của Mã gia, Các chủ Yến sào, cùng với Đại toàn của Khuyết môn và Phong vương của Phong môn vẫn đang trên đường tới lập tức phát ra mệnh lệnh: Thời gian này không được phép lừa gạt trong thành Lạc Dương, kẻ nào vi phạm sẽ tức khắc bị trục xuất khỏi địa phận Hà Nam, hậu quả tự gánh chịu.

Mệnh lệnh do Tứ đại môn phái hiệp lực phát ra, tuy rằng không phải Lệnh truy bắt chính cống, nhưng hiệu quả thực sự rất nhanh chóng. Chỉ trong một đêm, thành Lạc Dương đang trùng trùng nguy cơ liền trở lại bình lặng như trước.

Đại lễ bái sư được chính thức diễn ra tại Hồng Yến lâu trong thành Lạc Dương, có điều do người đến tham dự quá đông, vì vậy tiệc rượu còn được bày ở mấy quán rượu xung quanh nữa, thậm chí trên phố lớn cũng bày đầy các bàn rượu thịt.

Mạnh Tiểu Lục hôm nay ăn mặc rất phong độ, bận một bộ áo dài kiểu Trung, trên người tuy không đeo vàng đeo bạc, nhưng đồ trang trí và chất vải đều cực kỳ tinh tế, chủ yếu là thoải mái dễ chịu, trong sự thu liễm lại toát lên vẻ hào hoa quý phái. Gã ngồi trong phòng, tinh thần có chút căng thẳng.

Mạnh Tiểu Lục vốn tưởng rằng bái sư chỉ là khấu đầu rạp đất một cái, gọi tiếng sư phụ, dâng chén trà là xong. Kết quả đến hôm qua gã mới biết, còn phải có văn thư khế ước, vả lại ngoài sư phụ ra, còn phải có tam sư “dẫn, bảo, đại”, ngoài tam sư, còn phải có tư lễ, chứng vụ… bằng không thì không thể xem như một nghi thức bái sư chính quy được.

Cách làm chính quy như thế, phải là người có đủ thân phận mới làm được, trên giang hồ bình thường vẫn chỉ là dập đầu một cái là xong việc. Thân phận của Mã đầu đã quá đủ, vì vậy cần phải theo đúng lễ số mà làm, không thể để người khác chê cười.

Dẫn sư tức là người giới thiệu, do tổng Hội thủ Trường Xuân hội Lạc Dương, Đại Hành Sự Mã Lương đảm trách. Bảo sư tức là người đảm bảo, người này sẽ chuyên tâm chỉ đạo, đảm bảo đồ đệ chăm chỉ học tập, việc này do Đại toàn của Khuyết môn là Ngô Khắc Dụng đảm nhận. Còn đại sư thì lại càng quan trọng hơn, khi sư phụ không rảnh hoặc đột nhiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không thể dạy dỗ đồ đệ nữa, thì sẽ do đại sư chỉ dạy truyền thụ, Phong vương Trần Đức An chính là đại sư của Mạnh Tiểu Lục.

Dẫn, bảo, đại, tam sư này đều là thầy, nhưng không phải sư phụ, sư phụ vừa là thầy mà cũng là cha, trong ngũ luân thiên địa quân thân sư, sư chính là sư phụ, tam sư còn lại thấp hơn một bậc, chỉ thuộc hàng trưởng bối mà thôi.

Thân phận Mã đầu như thế, thì thân phận của tam sư dẫn, bảo, đại tương ứng cũng không thể kém, ít nhất phải có vai vế tương đương trên giang hồ mới được. Theo lệ thường, lẽ ra Mạnh Tiểu Lục phải bỏ tiền ra mời bọn họ, nhưng ba vị này có vị nào thiếu tiền đâu, mà người bình thường dẫu cho có gia tài bạc vạn cũng không thể mời được bọn họ, người ta rõ ràng là nể mặt Mã đầu.

Vai vế của Trần Lộ hơi thấp, lại là phụ nữ, vì vậy chỉ làm chứng vụ, cũng tức là hễ có người nói Mạnh Tiểu Lục là một tên hải thanh chưa từng bái sư, Trần Lộ có thể chứng minh Mạnh Tiểu Lục đã bái sư rồi. Cảnh tượng hôm nay, hào kiệt trong thiên hạ cũng đến đây không ít, sự việc làm ầm ĩ rình rang như thế, còn cần gì người làm chứng nữa, chẳng qua chỉ bày ra như thế mà thôi. Còn tư lễ, thì chính là vị đại tổng quản chủ trì ở hiện trường, việc này do người có vai vế tương đương với Trần Lộ, đồng thời có mối quan hệ thân thiết nhất với Mạnh Tiểu Lục là Mã Vân chủ trì.

Đứng trên lầu hai, nhìn một đám đệ tử Mã gia bên ngoài đang tiếp đón tân khách, bận rộn nhận lễ vật rồi ghi ghi chép chép, tiếng người xôn xao ồn ã, Mạnh Tiểu Lục cảm thấy cả người căng ra. Gã đã bao giờ trông thấy nhiều người như vậy đâu, mà hôm nay, gã lại còn là tiêu điểm của mọi ánh mắt nữa, nghĩ tới đây, Tiểu Lục liền cảm thấy chuột rút ở bắp chân, người mềm nhũn ra.

“Sao vẫn chưa xuống?” Diệp Lam lách người vào nói.

Mạnh Tiểu Lục nhìn thấy cô, tâm trạng lập tức dễ chịu đi nhiều, gã bước lại gần nói: “Chị về rồi à, đi tận đâu đón tiếp Phong vương thế?”

“Trên đường Phong vương xử lý một vài việc, nên thời gian kéo dài thêm một chút.” Diệp Lam nói: “Hâm mộ cậu thật đấy, không phải ai cũng có cơ hội làm đồ đệ của Mã đầu đâu.”

“Hì hì, tôi lợi hại mà.” Tiểu Lục giơ ngón tay cái lên quẹt quẹt vào chóp mũi, cười nói.

Diệp Lam đưa mắt nhìn xuống dưới, Mạnh Tiểu Lục đứng sau lưng Diệp Lam, không kìm được ôm chầm lấy cô từ phía sau. Diệp Lam toàn thân run lên, còn chưa kịp nói gì, chợt nghe thấy có đệ tử Mã gia bên ngoài gọi: “Mạnh huynh đệ, Mã đầu gọi cậu xuống.”

Mạnh Tiểu Lục không cam lòng buông tay, đáp một tiếng: “Tôi biết rồi”, sau đó liền quay người đi ra. Diệp Lam định nói gì rồi lại thôi, nhìn bóng lưng Mạnh Tiểu Lục, trong lòng trào dâng ngàn vạn lời muốn nói. Bỗng nhiên, Mạnh Tiểu Lục quay ngoắt đầu lại vươn tay ôm lấy eo Diệp Lam, mạnh mẽ hôn lên môi cô. Hồi lâu sau, hai người mới tách ra, Tiểu Lục lại gõ khẽ lên trán Diệp Lam một cái, dịu dàng nói: “Đi cùng với tôi.”

“Ừm.”

Lễ bái sư náo nhiệt nhưng không thiếu phần trang trọng, Mạnh Tiểu Lục ký khế ước bái sư theo đúng quy củ, đại khái là sư phụ dạy dỗ ngươi bao nhiêu năm, trong khoảng thời gian này nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sư phụ nhất thiết không chịu trách nhiệm… Đây là quy củ, bất luận là trong gánh hát, hay trong giới ca vũ, hoặc học việc ở nơi buôn bán, đại đa số đều phải ký một tờ giấy sinh tử thế này.

Sau khi dập đầu với tam sư dẫn, bảo, đại thì là lễ bái sư chính thức, Mạnh Tiểu Lục ba quỳ chín lạy, thực sự thành khẩn. Không cần biết chuyện Mã đầu nhận gã làm đệ tử rốt cuộc có điều gì cổ quái hay không, sau khi khấu đầu xong thì ông ta chính là sư phụ của gã rồi, đang tứ cố vô thân, không chốn đi về, bỗng nhiên có cảm giác mình thuộc về đâu đó, trong lòng Mạnh Tiểu Lục vẫn rất vui sướng.

Lễ bái sư rườm rà coi như kết thúc sau khi Mã đầu đặt chén trà xuống, tiệc rượu cũng bắt đầu mở màn. Thứ Mã đầu muốn chính là hình thức, vì vậy nơi nào khác không biết, riêng bàn tiệc trong Hồng Yến lâu đã có đủ cả thú chạy trong rừng, chim bay trên trời, bò dê trên đất liền, cá tôm dưới biển khơi, rượu bưng lên cũng là loại thượng hảo hạng mùi hương nức mũi.

Tiểu Lục đi từng bàn mời rượu, kính hết một vòng, mặc dầu trước đó gã đã uống thuốc giải rượu, tửu lượng cũng không tệ, nhưng bước chân vẫn loạng choạng, hai đùi mềm nhũn ra. Lúc về bàn tiệc chính, Tiểu Lục lại mời thêm một vòng nữa, người ngồi bàn này là thủ lĩnh của ba môn phái còn lại cùng với các bậc lão thành giang hồ, vai vế tương đương với Mã đầu.

Trần Lộ lấy ra một bao đỏ đặt lên bàn: “Mạnh tiểu huynh đệ, đây là lễ vật ta tặng cho cậu. Chúc cậu dốc lòng học tập, có thể học được bản lĩnh cao cường của Mã lão gia.”

Mã đầu vân vê chòm râu nói: “Sao có thể để Trần Các chủ tốn kém vậy chứ, không phải đã đưa một phần lễ vật rồi sao?”

“Lão gia tử, tôi và Mạnh tiểu huynh đệ đây mấy ngày trước đã gặp mặt rồi, hai chúng tôi rất có duyên, tặng món đồ chơi này cũng là để cậu ấy đi lại trên giang hồ có vật phòng thân.” Trần Lộ cười cười nói: “Mở ra xem thử đi.”

Mạnh Tiểu Lục bái tạ trước, sau đó mở cái túi lụa ra, bên trong không ngờ là một khẩu súng lục nhỏ hết sức tinh xảo đẹp đẽ. Bề ngoài khẩu súng được hun lửa cho có vẻ thâm trầm, song lại ánh lên sáng bóng, Tiểu Lục cầm trên tay thấy không nặng không nhẹ, không to không bé, cực kỳ vừa vặn. Đối với người trong giang hồ, loại súng nhỏ này còn hữu dụng hơn súng lục Mauser nhiều, họ không phải quân thổ phỉ cướp đường, cũng không cần hỏa lực mạnh mẽ quá làm gì, súng nhỏ một chút vừa khéo có thể giấu trong người, lúc cần kíp lấy ra phòng thân là đủ rồi.

Những người còn lại cũng lần lượt lấy ra các món lễ vật đã chuẩn bị trước, họ đều quen biết Mã đầu đã nhiều năm, không phải người quyền cao chức trọng thì là bậc trưởng bối của Mạnh Tiểu Lục, chuẩn bị lễ vật riêng cho gã vừa để thể hiện lòng quan tâm, quan trọng hơn là vì nể mặt Mã đầu. Các món quà này có vàng bạc, có đồ ngọc, nhưng không có thứ nào hay ho như của Trần Lộ tặng.

Phong vương và Ngô Khắc Dụng ngồi ở đó, đưa mắt nhìn đối phương, từ lần đầu tiên mời rượu ở bàn này, Mạnh Tiểu Lục đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi. Hai môn phái này mâu thuẫn cực lớn, hai người này nhìn bề ngoài thì hòa thuận vui vẻ, nhưng trong lời nói lại ngấm ngầm mang đao mang súng, châm chích xỉa xói lẫn nhau.

Phong vương Trần Đức An tuổi tác đã cao, trông bề ngoài còn già hơn Mã đầu, chòm râu dê nhỏ phất pha phất phơ, dáng người rất gầy, lưng cũng hơi còng, thoạt nhìn thì chỉ là một ông lão lọm khọm. Còn Đại toàn Ngô Khắc Dụng lại là một người đàn ông đang tuổi trung niên, trông chừng cũng tầm tuổi Tiết Đông Bình. Ông ta có vẻ hơi phát tướng, nhưng lại rất tráng kiện, mặc đồ Tây, đeo yếm, đầu vuốt bóng mượt đến nỗi con ruồi đậu vào cũng phải trượt ngã, còn cầm theo chiếc ba toong, trông chẳng khác gì Mã Vân khi giả trang làm Jack Tô cả, rõ ràng là một nhân vật theo phái Tây học.

“Đại toàn, ngài chuẩn bị lễ vật gì cho Tiểu Lục vậy?” Trần Đức An hỏi.

Ngô Khắc Dụng cười cười: “Còn Phong vương?”

“Đại toàn cũng lo chuyện bao đồng gớm nhỉ.”

“Ngài hỏi tôi trước mà, hay là Phong vương đem lễ vật của mình ra trước cho mọi người xem thử, cũng để chúng tôi được mở rộng tầm mắt. Phải biết rằng ngài là đại sư của Tiểu Lục, quan trọng hơn cái thân phận bảo sư tôi đây nhiều lắm.” Ngô Khắc Dụng nói.

Phong vương vểnh chòm râu dê lên, nói: “Vẫn muốn làm khó ta hả. Đại toàn, ngài còn non lắm, Tiểu Lục, đón lấy.”

Nói đoạn, Phong vương lấy trong túi ra một món đồ quăng cho Mạnh Tiểu Lục, gã bắt lấy cầm trên tay, nhìn lại thì là một món chế phẩm bằng bạc, to cỡ lòng bàn tay. Chất bạc sáng bóng, không hiểu là làm như thế nào, con ong mật chạm trổ bên trên cũng giống y như thật, mặc dù phẳng dẹt như chiếc lệnh bài, nhưng càng nhìn lại càng thấy con ong mật đó là lập thể, tựa như sắp sống dậy vậy.

“Cửu Phong lệnh!” Một vị tiền bối Vinh môn ngồi cùng bàn thấp giọng thốt lên: “Phong vương làm vậy là…”

Phong vương đắc ý vuốt chòm râu nói: “Cửu Phong lệnh này tổng cộng có chín tấm, tất cả đệ tử Phong môn dưới Cửu Phong đều phải nghe theo chỉ thị của người cầm lệnh bài này, Phong môn chúng ta nổi danh về tôn ti trật tự vậy đó. Khi ta biết mình sẽ làm đại sư của Tiểu Lục, bèn đúc ra tấm lệnh bài thứ mười này, từ nay ngoại trừ Cửu Phong, Tiểu Lục cũng là một người cầm lệnh bài rồi.”

Mạnh Tiểu Lục vội vàng ôm quyền, khom người nói: “Đa tạ Phong vương yêu mến, Tiểu Lục nhất định sẽ tự kiềm chế bản thân, tuyệt đối không dùng lệnh bài này làm chuyện xấu xa sai trái, lại càng không can dự vào việc của Phong môn. Lòng quan tâm gửi trong tấm lệnh bài này, Tiểu Lục cả đời không bao giờ quên.”

Phong vương cười nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy, Đại toàn này, một đứa trẻ cũng hiểu chuyện như vậy, có phải ngài bắt đầu cảm thấy bối rối rồi hay không?”

Đại toàn cũng mỉm cười nói: “Không vội, nào, để xem lễ vật của ta.”

Nói dứt lời, Đại toàn vỗ tay một cái, bảy tám đệ tử Khuyết môn bên ngoài liền áp giải một người đàn bà đi vào, Tiểu Lục nhìn về phía đó, trong đầu lập tức nổ ầm một tiếng, cảm giác khóe mắt như muốn rách toang ra đến nơi.