← Quay lại trang sách

Chương 50 Tự tay giết người

“Mạnh huynh đệ.” Ngô Lập Thời đi đầu nói, tiếng gọi của y khiến Mạnh Tiểu Lục kìm bớt được phần nào ngọn lửa lòng không sao đè nén nổi bừng lên mặt, trước mặt bao nhiêu người thế này, nếu đùng đùng nổi giận la hét ầm ĩ thì không khỏi có chút hấp tấp nóng nảy, sẽ khiến Mã đầu bị mất mặt.

Mạnh Tiểu Lục thấy Ngô Lập Thời nháy mắt với mình, không khỏi cảm kích gật đầu, lập tức chắp tay ôm quyền nói: “Thủ Đạo huynh, sao lại ở đây, mấy hôm trước đã hẹn là sẽ uống thỏa thích thêm ba trăm chén nữa cơ mà, sao chớp mắt đã đi mất luôn vậy?”

Mã đầu không khỏi ngẩn người, cười bảo: “Đứa đồ đệ nhỏ này của ta cũng giỏi quá đi chứ, có quan hệ rất tốt với Hổ phong của Phong môn, lại khéo gặp được Trần Các chủ, giờ sao còn quen biết với người của Khuyết môn nữa, xem ra thằng bé này đúng là trời sinh đã ăn cơm giang hồ rồi.”

Mọi người ai nấy đều gật gù, duy chỉ có Trần Lộ hơi có vẻ lo lắng, thầm nhủ quả là như vậy, Hà Thư Khiết báo lại với mình không sai, Mạnh Tiểu Lục có quen biết với Ngô Lập Thời, còn Hà Thư Khiết cũng đánh bậy đánh bạ mà lừa sạch quần áo đồ đạc của y.

“Các vị có lẽ còn chưa biết, người đang nói chuyện với Tiểu Lục chính là khuyển tử, Lập Thời, qua đây bái kiến các vị tiền bối đi.” Ngô Khắc Dụng nói.

Ngô Lập Thời lập tức bước lên hành lễ, sau đó nói với cha y là Đại toàn Ngô Khắc Dụng: “Đại toàn, Lưu Nhị Nương đã được giải đến, chờ nghe Đại toàn xử lý.”

Ngô Khắc Dụng gật đầu, cười với Phong vương: “Phong vương, ngài có biết người này không?”

“Hừ,” sắc mặt Phong vương cau có. Ông ta cũng đã nhận ra người đàn bà này, không ngờ lại để Đại toàn nhanh chân hơn một bước tìm được cô ta, phen này coi như mất hết cả mặt mũi rồi.

Mạnh Tiểu Lục nắm chặt hai bàn tay lại, mắt trừng lên giận dữ, gã gắng sức đè nén lửa giận đang bùng bùng bốc lên trong tâm trí. Người đàn bà đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch kia, giờ đây sớm đã mặt hoa tái mét, cả người run lên cầm cập. Cô ta không phải ai khác, mà chính là Trại Kim Liên Lưu Nhị Nương đóng giả làm mợ chủ trong băng nhóm đã lừa đảo Mạnh An, cha của Mạnh Tiểu Lục.

Mạnh Tiểu Lục không thể nào quên được bọn người đó, không thể nào quên được gương mặt của từng tên trong bọn, mối thù khắc cốt ghi tâm này thậm chí còn khiến gương mặt chúng trở nên vặn vọ méo mó trong ký ức của gã, mỗi ngày gã đều tưởng tượng ra cảnh mình lóc xương lột da bọn chúng. Thế nhưng, khi trông thấy Lưu Nhị Nương, gã lại ngửa mặt lên trời cười như điên dại, làm mọi người không ai hiểu gì.

Có người thì thầm mấy câu bên tai Mã đầu, Mã đầu liền hiểu ra thân phận của người đàn bà này. Nghĩ kỹ lại, ông ta không khỏi cảm thấy nghi hoặc vô cùng, lại hơi bực bội, mình đang tìm người còn chưa thấy, đã bị Khuyết môn nhanh chân đi trước một bước, cao thấp thế nào lúc này đã thấy rõ rành rành, thử hỏi ông ta không bực sao được.

Có điều nghĩ lại, đây há chẳng phải là biểu hiện muốn lấy lòng Mã gia hay sao? Mã đầu giúp Phong vương tìm người, chính là để Phong vương nợ ông ta một ân tình, sau này báo đáp, còn Đại toàn làm vậy là vì cái gì? Cố ý chọc tức Phong vương?

Cái chết của Sát Nhân phong trong Cửu Phong không thể nói là không liên quan đến bọn Khương Khang được, Mã đầu vốn dĩ cho rằng đây có khả năng là một cái bẫy do Đại toàn Ngô Khắc Dụng bày ra, thậm chí còn tỏ ra hoài nghi không biết bọn Khương Khang thực sự đã rời khỏi Khuyết môn hay chưa, nhưng giờ xem ra ông ta đã nghĩ quá nhiều rồi. Nói gì thì nói, cũng không ai dùng khổ nhục kế đến mức này, có khác nào là đem tính mạng dâng ra đâu.

Ngô Khắc Dụng nói: “Phong vương, tôi tặng cho Tiểu Lục người đàn bà này, có phải tốt hơn lễ vật của ngài không? Đây là kẻ thù của cậu ta, vì vậy, muốn chém muốn giết thế nào không phải do ta, mà là do Tiểu Lục quyết định.”

Mạnh Tiểu Lục biết bắn súng, gã đột nhiên cầm khẩu súng Trần Lộ vừa tặng cho lên, mở chốt bảo hiểm, kéo lẫy trượt, bước từng bước về phía Lưu Nhị Nương. Người đứng sau lưng Lưu Nhị Nương vận lực, đạp cô ta quỳ xuống, Mạnh Tiểu Lục gí súng vào đầu cô ta, Lưu Nhị Nương biết gã không phải muốn dọa dẫm, mà là thực sự muốn lấy mạng cô ta.

Lưu Nhị Nương muốn giải thích gì đó, nhưng vừa mở miệng thì hai hàm răng va lập cập, không nói được câu nào. Cô ta tuyệt vọng ú ớ trong cổ, một dòng nước bẩn thấm qua ống quần chảy xuống.

Đại đa số người có mặt tại đây đều không biết người đàn bà này là ai, cũng không hiểu là chuyện gì, bèn im lặng không nói không rằng, người nào người nấy đều chăm chú quan sát.

“Tiểu Lục.” Phong vương phá vỡ bầu không khí trầm lặng.

Mạnh Tiểu Lục phẫn nộ hét lớn một tiếng, Lưu Nhị Nương không thở được, hai mắt trợn ngược, sợ quá ngất xỉu tại chỗ. Mạnh Tiểu Lục bỏ súng xuống, nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Tạm giữ lại cái mạng chó của ngươi thêm lúc nữa.”

Phong vương bước tới, sau lưng là Tiết Đông Bình và một người đàn ông được gọi là Vân Trung phong, Phong vương còn chưa mở miệng, Mạnh Tiểu Lục đã nói: “Điều Phong vương đang nghĩ, Tiểu Lục chắc cũng đoán được phần nào, chúng ta hãy nhốt ả nữ tặc này vào trước, để Phong vương ngài thẩm vấn rồi mới xử quyết sau, lão nhân gia xem như vậy có được không ạ?”

Phong vương vốn nghĩ nơi này người đông miệng lắm, lại vừa không thể để người ngoài nghe thấy, vừa phải giải thích chuyện của Khương Khang sẽ rất phiền phức, không ngờ Mạnh Tiểu Lục trong cơn phẫn nộ vẫn có thể giữ được lý trí như thế. Phong vương không khỏi gật đầu, nói: “Tốt lắm, tốt lắm, Mã đầu này, ngài quả thực đã thu được một tên đồ đệ tốt đó, lão Phong ta đây cũng ghen tị rồi đấy!”

Dưới sự sắp xếp của Mã Vân, bữa tiệc náo nhiệt vui vẻ lại tiếp tục diễn ra, trong lúc chén tạc chén thù, nhiều người đã quên mất sự việc ban nãy. Bọn họ không phải mê rượu, cũng không phải trí nhớ kém, mà thực ra đều là người thông minh, chỉ cố ý quên đi mà thôi. Những người có thể vào Hồng Yến lâu ăn tiệc hôm nay đều là nhân vật thành danh trên giang hồ, ai cũng hiểu rõ đạo lý họa từ miệng mà ra, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhìn mà không thấy, nghe mà không rõ, đó mới là phép tắc tối thượng để sinh tồn. Chuyện ban nãy, ba môn phái lớn Phong, Ma, Tước đều dính dáng đến, e rằng tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, tốt hơn hết là mau mau quên sạch để được yên thân.

Một chậu nước lạnh giội lên làm Lưu Nhị Nương tỉnh lại, cô ta vừa tỉnh lại, còn chưa kịp nhìn rõ trong phòng có những ai đã dập đầu như bổ củi cầu xin tha thứ: “Tha cho tôi đi mà, tha cho tôi đi mà, tôi cũng chỉ bị ép buộc thôi.”

“Rắm chó, ngươi thế nào chúng ta lại còn không biết chắc? Nếu bảo kẻ khác bị Khương Khang ép buộc chúng ta còn tin, hai kẻ các ngươi ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đã cấu kết với nhau làm bao nhiêu chuyện xấu rồi.” Phong vương nhìn tuổi tác đã cao, nhưng tính nóng nảy vẫn không bớt đi chút nào, tức khắc quát lên.

Lưu Nhị Nương ngước mắt lên nhìn ông già, hồi lâu sau mới nói: “Ngài là Phong vương ư?”

Kỳ thực, trên đường Lưu Nhị Nương cũng đã chịu không ít khổ sở, tên khốn kiếp Khương Khang kia kéo theo Đổng Thúy Vân bỏ chạy mất tiêu, Phương Hồng thì bản lĩnh cao cường, lộn nhào mấy cái liền thoát được, chỉ còn lại cô ta bị bắt tại trận. Trên đường về đây, lại bị đám đệ tử Khuyết môn làm nhục, đến khi người trẻ tuổi tên Ngô Lập Thời kia xuất hiện, việc ấy mới dừng lại.

Lúc này Lưu Nhị Nương mới biết, thì ra cô ta bị bắt là vì chuyện của Mạnh Tiểu Lục. Nếu biết có ngày hôm nay, Lưu Nhị Nương nói gì cũng nhất quyết phải ngăn Khương Khang cho được. Ai ngờ chỉ vì một tên Mạnh An lại có thể xảy ra rắc rối lớn như thế cơ chứ, ban đầu là Lưu Tiểu Lợi mất mạng, giờ thì đến lượt cô ta, e rằng mấy người còn lại rồi cũng không dễ sống.

Vốn ngỡ chỉ là ân oán với Khuyết môn, ngờ đâu đến Lạc Dương mới hay Mạnh Tiểu Lục đã bái Mã đầu làm sư phụ, còn mình chính là lễ vật tặng cho Mạnh Tiểu Lục, Lưu Nhị Nương lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng. Giờ đến Phong vương cũng có mặt, cô ta chỉ ước giá mà mình bị Mạnh Tiểu Lục cho một viên đạn vào đầu, ngược lại cũng là một sự giải thoát.

“Nói như vậy là Khương Khang vứt bỏ ngươi mà chạy trốn một mình rồi? Ngươi cũng không biết hắn đã đi đâu hả?” Phong vương hỏi.

Lưu Nhị Nương gật đầu lia lịa, Phong vương lại hỏi tiếp: “Vậy chuyện Sát Nhân phong là thế nào?”

“Chuyện này tôi thật sự không biết, sau này mới nghe nói y bị sát hại. Lúc đó, Khương Khang cực kỳ hoảng hốt, y nói chắc chắn có người muốn tạt chậu nước bẩn này lên đầu y, không thể ở lại Phong môn được nữa, bèn vội vàng bỏ đi luôn.” Lưu Nhị Nương nói.

Phong vương trông bộ dạng cô ta không giống như đang nói dối, bèn hỏi: “Vậy theo như ngươi nói, Khương Khang không có chút hiềm nghi nào hay sao?”

“Tôi không biết, Phong vương, xin lão nhân gia ngài hãy tha cho tôi đi. Tôi không biết gì cả, chỉ biết ngày hôm đó, đúng, chính là đêm Sát Nhân phong bị giết, Khương Khang bảo có chuyện gì đó muốn nói với y, còn bảo bọn họ bị che mắt hết cả rồi, thực ra trong Phong môn đã có nội gián. Sát Nhân phong nói chuyện này cần phải trao đổi với Hình phong và Trung Nghĩa phong, Khương Khang bảo bọn họ không đáng tin cậy, phần còn lại của câu chuyện bọn họ ra bên ngoài nói, tôi không biết được.” Lưu Nhị Nương biết gì liền khai nấy.

Trong mắt Phong vương thoáng lộ ra một tia hồ nghi, ông ta hỏi: “Bọn họ ra bên ngoài nói? Vậy tức là khi bọn họ nói chuyện ngươi ở trong phòng? Tại sao có nhiều điểm mơ hồ như vậy? Nói! Không nói thì ta cho ngươi nếm mùi lợi hại của Hình phong.”

“Phong vương, cầu xin ngài. Lúc đó tôi đang ngủ với Khương Khang, Sát Nhân phong đến thì Khương Khang liền ra ngoài, bọn họ nói chuyện ở phòng ngoài, tôi cũng chỉ nghe câu được câu mất. Tôi thực không biết rốt cuộc họ muốn làm gì đâu, tôi thật sự không biết gì cả.” Lưu Nhị Nương bị dọa cho phát khiếp, liên tục dập đầu xuống đất.

Phong vương thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Lục, ta hỏi xong rồi, người này giao lại cho cậu.”

Mạnh Tiểu Lục gật đầu đi tới trước mặt Lưu Nhị Nương: “Ta hỏi một lần cuối cùng, ngươi có biết Khương Khang đã đi đâu không? Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi đấy.”

Lưu Nhị Nương thầm tính toán nhanh trong đầu, cô ta muốn gạt Tiểu Lục, song lại biết sự lợi hại của Tứ đại môn phái, lỡ đâu điều tra xác thực xong, e rằng chẳng những không sống được mà còn phải chịu đựng giày vò, bèn nghiến răng cúi đầu chấp nhận số mạng: “Giết tôi đi.”

“Ta thấy chi bằng rạch nát mặt nó ra, rồi lấy thịt muối áp vào, để nó sống không bằng chết.” Mã Lôi từ nãy giờ vẫn không nói lời nào, lúc này cười gằn lên tiếng.

Lưu Nhị Nương nghe vậy thì tái mét mặt, vùng vẫy muốn lao đầu vào tường tự tử, nhưng lại bị đám đệ tử Mã gia phát giác ra đè nghiến xuống, chỉ biết gào lên đầy sợ hãi và phẫn nộ. Mạnh Tiểu Lục cười khẩy nhìn Lưu Nhị Nương, khiến cô ta hiểu lầm rằng gã sẽ nghe lời người khác, nghĩ đến cuộc sống bi thảm sau này, Lưu Nhị Nương chỉ thấy rét lạnh thấu xương như thể rơi vào trong hầm băng lạnh buốt dưới vực sâu muôn trượng.

Mã Vân mở miệng định nói gì đó rồi lại thôi, Mạnh Tiểu Lục nhìn bộ dạng sợ hãi căng thẳng của Lưu Nhị Nương, sự giày vò đó khiến gã cảm thấy vừa đáng thương thay cho cô ta, lại vừa vô cùng hả giận, gã lập tức phá lên cười ha hả, giơ súng bóp cò. Cái đầu Lưu Nhị Nương bị hất tung lên, lập tức máu đỏ não trắng bắn tung tóe khắp mặt đất.

Trong phòng có không ít người nở nụ cười tán thưởng, cũng có người sắc mặt không được tốt cho lắm, trong đó có Mã Lôi.