Chương 51 Kết bái
“Tiểu Lục, Tiểu Lục à?” Hà Thư Khiết đứng trong nhà, ngó quanh quất tìm kiếm Mạnh Tiểu Lục.
Sau khi bái sư quả nhiên khác hẳn, Mã đầu sắp xếp một chương trình học, bảo Tiểu Lục tự mình học tập. Mã Vân nói riêng rằng căn cơ của Tiểu Lục còn hơi kém, vẫn chưa trải qua nhiều mài giũa trên giang hồ, lại không xuất thân lừa đảo hay kim điểm chuyên nghiệp, vì vậy cần phải bổ túc thêm kiến thức mới có thể được sư phụ truyền thụ. Đương nhiên, cũng còn nguyên nhân khác nữa, đó là vì Mã đầu tuổi tác đã cao, mấy năm nay sức khỏe không được tốt lắm, đã gặp nhiều danh y rồi mà vẫn không thấy có hiệu quả gì.
Tiểu Lục được thu xếp cho một căn nhà ba gian, hằng ngày có người cơm bưng nước rót, cuộc sống thực không đến nỗi nào. Có điều, gã cũng có chuyện buồn bực, mỗi lần gã ra ngoài, rất nhiều đệ tử Mã gia vai vế thấp hơn lại bám theo gã y như lũ ruồi nhặng vậy. Mười mấy người quây quanh Mạnh Tiểu Lục, cũng không lôi kéo gì gã mà chỉ luôn miệng cằn nhằn: “Tiểu Lục sư thúc, sư thúc nên quay về đọc sách đi ạ.”
Gã ra quán uống chén trà, có người cằn nhằn; đi nhà tắm chung tắm một cái, có người cằn nhằn; đi nhà hàng ăn bữa cơm, cũng có người cằn nhằn. Nhã hứng đến mấy, thiết tưởng cũng bị những lời cằn nhằn đó làm cho hao mòn hết sạch. Mạnh Tiểu Lục đành ôm một bụng tức quay về phòng, hai tai không nghe chuyện bên ngoài, một lòng đọc sách thánh hiền.
Hà Thư Khiết nhìn đống sách chất như núi trong nhà, không khỏi cảm thấy hoa hết cả mắt, cô ta ghét nhất chính là đọc sách, mỗi lần nói chuyện với các tài nữ trong Yến sào là lại cảm thấy phát hốt lên. Mạnh Tiểu Lục bò ra khỏi núi sách, vừa nãy cả người gã đều bị đống sách vở che khuất, lúc này, gã tỏ ra hết sức hưng phấn nói: “Gì vậy gì vậy, rốt cuộc cũng trông thấy được người sống rồi, cứ đọc sách mãi làm tôi bức bối phát điên lên rồi đây.”
“Cậu làm cái gì vậy, chuẩn bị thi trạng nguyên à, ha ha, Đại Thanh tiêu vong rồi còn đâu.” Hà Thư Khiết nhoẻn cười hỏi.
Mạnh Tiểu Lục gãi đầu: “Chị đừng nói vậy, giờ tôi đúng là hơi giống như sĩ tử khêu đèn đọc thâu đêm chuẩn bị thi trạng nguyên thật đấy. Đọc vô khối thơ từ ca phú, lại còn phải đọc cả một đống tạp ký nữa, nói tóm lại là đọc hết các loại sách vở kiến thức uyên thâm lắm rồi. Ngoài những thứ này ra, gần đây tôi còn phải theo Vân sư huynh học bày cục thế, sau đó đọc mớ này này.”
Tiểu Lục giơ mấy cuốn sách trên tay lên, Hà Thư Khiết đón lấy xem qua, nào là Kỳ môn độn giáp, Kỳ môn đại toàn, Kỳ môn ngũ tổng quy, rồi lại nhìn thấy trên bàn có mấy quyển Huyền quan, Ma y tướng, Liễu trang tướng, Tam thế tướng, Đại thanh tướng… Hà Thư Khiết lại bật cười nói: “Có phải cậu sắp bị ép đến phát điên lên rồi không?”
Mạnh Tiểu Lục gật đầu đầy khẳng định, nhưng lại hướng miệng ra bên ngoài nói to: “Mã đầu coi trọng tôi như vậy, dĩ nhiên tôi hoan hỉ vô cùng.”
Nói xong, hai người len lén cười với nhau, sau đó, Tiểu Lục hỏi: “Phải rồi, Hà đại tỷ, sao lại nhớ ra đến thăm tôi thế này?”
“Đại tỷ cái gì, gọi là chị Hà được rồi, đừng gọi thế già lắm. Phải rồi, hôm nay chúng tôi phải đi rồi, Các chủ và cô em Lam Nhược Y bảo tôi đến nói với cậu một tiếng, nếu rảnh thì qua đó gặp nhau một chút.” Hà Thư Khiết nói.
Mạnh Tiểu Lục vội vàng gật đầu: “Rảnh, đương nhiên là rảnh chứ, chỉ là… chỉ là sợ, thôi bỏ đi, để tôi ra ngoài nói chuyện với mấy đứa sư điệt kia đã.”
Ra đến bên ngoài, Mạnh Tiểu Lục nói với mấy đệ tử Mã gia đang “trông nom” gã ngoài cửa: “Này, bài vở của các ngươi ôn luyện đến đâu rồi?”
“Cũng sơ sơ, mong được sư thúc chỉ giáo.” Một người nói.
Mạnh Tiểu Lục trợn mắt lên, người này tuổi tác còn lớn hơn cha gã, nghe nói vốn là một tay kim điểm có chút danh tiếng trên giang hồ, giờ mới gia nhập Mã gia môn học tập, vẫn còn chưa được ban cho họ Mã. Nói chuyện với y? Đừng có đùa, hẳn là Mạnh Tiểu Lục gã còn chưa hỏi được câu nào đã bị người ta quay cho như quay dế rồi, đến lúc đó lại bị cằn nhằn nữa thì mới gọi là mất mặt.
Mạnh Tiểu Lục bèn trợn mắt lên nói: “Ta chỉ giáo cái gì chứ, đi mà tìm sư phụ của mấy người ấy. Ta ra ngoài có chút việc, không được đi theo.”
“Sư bá nói rồi, hôm nay cho sư thúc ra ngoài tiễn bạn cũ, Mã đầu cũng đã đi rồi.”
“Hừ, sao không nói sớm, làm tốn công nói từ nãy giờ.”
“Sư thúc có hỏi đâu.”
Hôm qua Mã đầu đã bày tiệc tiễn Trần Lộ, toàn là mấy người có thân phận tụ tập với nhau nên cũng không gọi Mạnh Tiểu Lục. Giờ người của Yến sào đã ra khỏi thành, đang nghỉ chân tại một quán trà nhỏ ở ngoại thành, cả một đám cô nương nhan sắc mỹ miều như thế, sớm đã thu hút ánh mắt của bao nhiêu người. Có điều, không kẻ du côn du kề nào dám đến gần quấy rầy họ, người trên giang hồ đều biết đám đang vây xung quanh họ kia là người của Mã gia, còn đám vô tri thì cũng biết đường mà chú ý đến đám trai tráng lực lưỡng cùng với ngựa khỏe súng nhanh của bọn họ.
“Ngài thấy thế nào, Mã lão gia?” Trần Lộ hỏi.
Mã đầu mỉm cười gật đầu: “Được, đây là chuyện tốt, cứ theo ý Các chủ mà làm, ta không có ý kiến gì.”
Trong đám bụi mù mịt, hai người quất roi phóng ngựa như bay tới, Mạnh Tiểu Lục cưỡi một con ngựa tốt, tuổi trẻ, bộ dáng phấn chấn, lưng hổ eo thon, rất có phong thái của một vị bạch bào tiểu tướng quân trong truyện xưa. Gã nhanh nhẹn tung mình xuống ngựa, rảo bước chạy tới, thần thái tiêu sái tự nhiên hết sức, khiến không ít thiếu nữ trong Yến sào phải đưa mắt liếc nhìn.
Đổng Di khẽ huých cùi chỏ vào Diệp Lam bên cạnh, thấp giọng nói: “Cô có mắt nhìn lắm, xem kìa, Tiểu Lục càng lúc càng xuất sắc rồi.”
“Đổng Di, chị nói bậy cái gì đấy?” Diệp Lam đỏ mặt nói.
Đổng Di lại bĩu môi: “Nhưng cô cũng phải cẩn thận, vợ già chồng trẻ thế này, giờ cậu ta lại nổi bật như thế, cô xem, người của Yến sào bắt đầu móc nối quan hệ với cậu ta rồi kia kìa, cẩn thận cậu ta bị đám hồ ly tinh ấy cướp đi nhé.”
Mạnh Tiểu Lục lần lượt bái chào, sau đó nghe Mã Vân nói qua liền hiểu ngay. Thì ra, trong buổi tiệc rượu tiễn chân hôm qua, Trần Lộ nhắc đến Lam Nhược Y, Mã đầu nói thân thế của Mạnh Tiểu Lục và Lam Nhược Y tương tự nhau, chẳng trách gã lại ra tay tương trợ. Hôm nay, Trần Lộ lại đưa ra ý kiến, nói thế cũng thực là có duyên, hai đứa nhỏ này thân thế giống nhau, chi bằng để chúng kết nghĩa kim lan.
Tiểu Lục không thể gia nhập Mã gia, Mã đầu chính là muốn gã có thêm địa vị trên giang hồ nên mới thu gã làm đồ đệ, để tiện sau này trợ giúp Mã Vân. Không ngờ, đang buồn ngủ thì gặp được chiếu manh, tuy biết rõ Trần Lộ cũng có ý đồ riêng, nhưng đây là việc đôi bên cùng có lợi, lại có ý kết làm liên minh, thế nên ông ta liền đáp ứng ngay.
“Tiểu Lục, con thấy thế nào?” Mã đầu hỏi.
Mạnh Tiểu Lục vội vàng chắp tay nói: “Tất cả cứ theo sự sắp xếp của sư phụ và Trần Các chủ là được ạ.”
“Đợi đã, chuyện lớn như vậy sao không gọi chúng ta với chứ.” Đại toàn Ngô Khắc Dụng nãy giờ vẫn đứng lẫn trong đám người lên tiếng.
Mã đầu liếc mắt nhìn ông ta, thầm nhủ, đúng là con cáo già, sớm không nói, muộn không nói, lại nhất định nhằm đúng lúc này lên tiếng. Ý tứ rõ ràng là muốn kéo cả con trai ông ta Ngô Lập Thời vào chuyện này, nếu lúc nãy nhắc đến thì sẽ rất dễ bị lấy cớ từ chối, chỉ cần nói là bên nào kết bái bên đó là được. Giờ thì khác hẳn, ở trước mặt Mạnh Tiểu Lục, nhắc đến giao tình của đôi bên, lại đang giữa việc vui lớn thế này, ai lại làm mất hứng mà từ chối lời đề nghị của ông ta được chứ.
Vậy là công tử của Khuyết môn cũng tham gia vào, sức nặng của chuyện kết nghĩa này hiển nhiên đã tăng lên rất nhiều, đồng thời ý nghĩa cũng trở nên phức tạp hơn. Quả đúng như Ngô Khắc Dụng suy tính, Mã đầu và Trần Lộ buộc phải đồng ý. Ba vị trưởng bối ngồi nghiêm ngắn phía trên, ba đứa nhỏ dựa theo tuổi tác mà xếp thứ tự, tế trời tế đất rồi dập đầu kết làm nghĩa huynh nghĩa muội.
Đại toàn Ngô Khắc Dụng thấy sự việc đã xong, bèn đột ngột cáo từ. Ba người trẻ tuổi vừa kết nghĩa cũng từ biệt ở đây, mỗi người đi một hướng.
Mấy ngày sau đó, Mã đầu bắt đầu truyền thụ tri thức về “địa lý hoàng” cho Mạnh Tiểu Lục. Địa lý hoàng là một dạng kiến thức giả, cũng là kỹ xảo để lừa gạt người ta, còn sách vở Mã đầu bắt gã đọc là kiến thức thật, đúng như câu, nửa thật nửa giả, chính là thần tiên tái thế, nếu biết được các kỹ xảo giang hồ, hiểu được nhân tình thế thái, thêm vào bản lĩnh thật sự nữa thì đi đến đâu cũng thuận tiện. Chẳng trách mà sau khi Đại Thanh tiêu vong, sư gia Thiệu Hưng [36] đã không còn được ưa chuộng nữa, mà thay vào đó, người Mã gia thường được chọn làm kẻ mưu sĩ thân tín.
Hôm nay, Tiểu Lục đến đạo quán liền thấy Phong vương Trần Đức An và Mã đầu đang ngồi đối diện nhau uống trà, Tiết Đông Bình và Mã Vân cũng có mặt. Tiểu Lục đến nơi, trước tiên lần lượt thỉnh an hai vị sư phụ, rồi cũng đứng nghiêm ngắn một bên.
Mã đầu nói: “Ta đã phái người của Mã Lôi đi truy tra tung tích của Khương Khang, theo như đầu mối Khuyết môn cung cấp, chúng ta đã truy đến vùng phụ cận phủ Thuận Thiên. Tên nhãi ranh này cũng thành tinh rồi, không ngờ lại lặn không sủi tăm lần nữa. Tiểu Lục này, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, con đã tự tay giết một kẻ rồi, đợi thêm một thời gian nữa cũng không sao đâu. Phải rồi, học hành ra sao?”
“Cũng nắm được sơ sơ rồi ạ, nhưng vẫn còn khiếm khuyết rất nhiều, cần phải tiếp tục cố gắng.” Mạnh Tiểu Lục đáp, trong lòng thấp thỏm không yên, chỉ sợ Mã đầu kiểm tra mình trước mặt bao nhiêu người thế này.
Mã đầu khẽ gật đầu nói: “Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, đọc sách quan trọng, đi lại trên giang hồ cũng quan trọng không kém. Giờ vừa khéo có một vụ làm ăn lớn cần thực hiện, Mã gia và Phong môn chuẩn bị bắt tay một phen. Tiểu Lục, con đi cùng với bọn họ, dọc đường phải quan sát nhiều, nghe nhiều, rõ chưa?”
“Xin nghe sư phụ chỉ dạy.”
Mọi người nói chuyện dăm ba câu rồi rời khỏi đạo quán, vừa ra ngoài Tiểu Lục đã hưng phấn như con ngựa sổ cương, tung tăng nhảy chân sáo, Mã Vân nói: “Thằng nhóc này, ta biết ngay là chú mày đã buồn chán đến phát rồ lên rồi mà.”
“Mã đại ca, chúng ta sắp đi đâu vậy?”
Mã Vân vừa mở miệng, còn chưa kịp trả lời, Tiểu Lục đã không quan tâm đến vấn đề ấy nữa, quay sang bám lấy Tiết Đông Bình nói: “Tiết đại ca, có phải Phong môn phái bọn anh hành động hay không, thế Diệp Lam thì sao?”
“Đúng, là chúng ta, Tiểu Lục phải nắm lấy cơ hội đấy nhé, Diệp Lam là một cô gái tốt đó.” Tiết Đông Bình cười cười nói, có điều, trong mắt y lại thoáng hiện lên một tia âu lo không dễ gì nhận ra.
Trong lúc đó, Đại toàn Ngô Khắc Dụng và Ngô Lập Thời đang ngồi trên ô tô, đường ngoại ô hơi xóc nẩy rung lắc, hai cha con họ đang nói về xu thế tài chính gần đây. Khuyết môn hành nghề lừa đảo trong các lĩnh vực cầm đồ, ngân hàng, châu báu, bảo hiểm khá nhiều, nhưng bọn họ cũng buôn bán làm ăn nữa, đặc biệt là sau khi Ngô Khắc Dụng lên nắm quyền, lại càng làm nhiều hơn, vả lại tiếng tăm cũng rất tốt.
Đột nhiên, đoàn xe bị chặn lại, giây lát sau, mấy người trong Khuyết môn áp giải hai nam hai nữ đi tới. Ngô Khắc Dụng không nhận ra bọn họ, không khỏi đưa mắt đánh giá một lượt, bốn người này gồm một cặp trung niên nam nữ, và một cặp thanh niên. Hiển nhiên, cặp thanh niên kia là hai chị em, nhìn khí chất và tướng mạo cũng có thể phán đoán được phần nào.
Ngô Khắc Dụng hỏi: “Các ngươi là ai?”
“Tôi muốn gặp Đại toàn của Khuyết môn, gặp được Đại toàn tôi mới nói được.” Người đàn ông trung niên kia tuy có chút sợ hãi, nhưng vẫn ngẩng cao đầu lên nói.
“Chính là ta, ngươi nói đi.”
Người đàn ông kia ngần ngừ giây lát, đoạn nói: “Chuyện này cơ mật, tôi chỉ có thể…”
“Được, thả hắn ra, vào trong xe ta nói chuyện, những người khác không được vào.” Ngô Khắc Dụng nói.
Ngô Lập Thời có chút lo lắng: “Cha…”
“Con yên tâm, người này hẳn không có lòng dạ gì đâu.”
Hai người vào trong xe, đám vệ sĩ quây kín xung quanh song vẫn duy trì khoảng cách, không để người khác nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong. Người đàn ông trung niên kia nhìn vẻ phô trương của Ngô Khắc Dụng đã đoán ra được thân phận của y, bèn đi thẳng vào đề luôn: “Đại toàn, tôi muốn đến nương nhờ vào ngài.”
“Vậy thì cần gì phải tốn công sức bày vẽ như vậy?” Ngô Khắc Dụng không khỏi lấy làm thất vọng, muốn đuổi kẻ này xuống xe.
“Tôi tên là Cừu Vạn Sơn, là đệ tử của Phong môn. Tôi và Mã Vân và Mạnh Tiểu Lục của Mã gia có mối thù không đội trời chung, mong Đại toàn làm chủ.”
“Ồ? Nói ra cho ta nghe xem nào.” Ngô Khắc Dụng nở một nụ cười đầy thâm ý.