← Quay lại trang sách

Chương 52 Chuyến đi tới Cát An

“Quả thực là bất công quá, ngươi làm đúng quy củ giang hồ, lại không va chạm với ai, bọn họ thọc gậy bánh xe như thế, dù là ai cũng không được. Sao lại có thể vì y là đồ đệ của Mã đầu, bây giờ tiếng tăm thanh thế đang lên mà cho qua chuyện này được chứ? Việc nào ra việc đó, cần phải trả lại cho giang hồ một công đạo.

“Chỉ là chuyện ngày hôm nay, ra khỏi miệng ngươi liền đi vào tai ta, ta không mong muốn có người thứ ba biết được. Để cho đảm bảo, lát nữa ta sẽ đuổi ngươi đi, coi như chúng ta nói chuyện bất thành. Đợi ta điều tra rõ ràng, xem đây rốt cuộc là ý của Khuyển phong hay là Phong vương gợi ý, lúc đó tự sẽ có lựa chọn. Đến lúc ấy, ngươi chỉ cần phối hợp, ta chắc chắn có thể trả lại công bằng cho ngươi.” Ngô Khắc Dụng nói.

Cừu Vạn Sơn vội vàng gật đầu vâng dạ, hai người theo kế hành sự, cửa xe mở ra, Cừu Vạn Sơn bị đuổi xuống. Ngô Khắc Dụng lo nói lắm lại lỡ lời, chỉ tức giận trừng mắt lên nhìn Cừu Vạn Sơn, lạnh lùng hừ một tiếng rồi đóng sầm cửa xe lại. Cừu Vạn Sơn bị người của Khuyết môn quẳng ra vệ đường, đoàn xe lại tiếp tục chạy đi.

Trương Quả và dì Hoa đỡ Cừu Vạn Sơn dậy, Trương Xuân Hoa đứng bên cạnh mặt mày ủ rũ nói: “Có còn thiên lý hay không, có còn vương pháp hay không vậy. Không ai dám can thiệp hay sao, chẳng qua chỉ là một tên Mạnh Tiểu Lục thôi mà, chúng ta khó khăn lắm mới dò la được tin tức, vừa nghe thấy cái tên này liền không có ai dám hỏi đến nữa. Hỏng việc trong tay Mã Vân thì cũng thôi đi, người có tên cây có bóng, nếu người còn lại là Thảo Thượng Chương, vậy chúng ta cũng coi như năm nay dính phải vận đen, phạm phải Thái tuế, đành tự nhận mình xúi quẩy vậy. Nhưng Mạnh Tiểu Lục thì dựa vào cái gì chứ, chỉ là một thằng ranh con vắt mũi chưa sạch mà chúng ta cũng không có cách nào xử lý, vậy sau này còn mặt mũi nào mà đi lại trên giang hồ chứ.”

“Xuân Hoa này, người ta bây giờ không phải thằng ranh vắt mũi chưa sạch bình thường đâu, mà là đệ tử quan môn của Mã đầu, con cưng của Tứ đại môn phái đấy. Con người làm sao biết trước được chuyện tương lai chứ, tôi thấy chuyện này đành tự coi như mình xúi quẩy đi thôi, nếu sớm biết thế này, chúng ta đã không đi gạt lão già họ Hàn đó rồi.” Dì Hoa nói.

Cừu Vạn Sơn phủi bụi trên người, cười gằn nói: “Sao phải tự nhận mình xúi quẩy? Vì sao phải chịu để yên chuyện này?”

“Ông đừng có mà khoe mẽ nữa đi.” Trương Xuân Hoa lườm Cừu Vạn Sơn một cái, khinh khỉnh nói.

Cừu Vạn Sơn lại tiếp tục cười nhạt, không nói gì, dì Hoa nhìn ra được manh mối, thấp giọng hỏi: “Vừa nãy là giả hả?”

“Không cần lo, đến lúc đó các người sẽ biết thôi.”

“Vây giờ chúng ta đi đâu?” Dì Hoa lại ướm hỏi.

“Trở về Phong môn.”

Vầng dương hồng mọc lên phía trời Đông, khoái mã ra khỏi thành Lạc Dương. Tám con tuấn mã, một cỗ xe ngựa, phóng nhanh một hồi trên đường cái quan rồi chậm dần lại, Mạnh Tiểu Lục cưỡi ngựa chạy một vòng, con ngựa cũng đã ra đủ mồ hôi, đang nghển cao cổ hân hoan khịt khịt mũi. Đổng Di gọi Mạnh Tiểu Lục: “Cái cậu này đừng cưỡi ngựa nhanh thế chứ, không nghe người ta nói à, anh hùng hay chết vì ngã ngựa, kẻ giỏi bơi lại hay chết chìm sông kia.”

Mã Vân và Tiết Đông Bình đều cười thầm trong bụng, cảm thấy Đổng Di này hệt như mẹ của Mạnh Tiểu Lục vậy. Mạnh Tiểu Lục chắp tay ôm quyền nói với mấy người còn lại: “Các vị anh hùng! Cưỡi ngựa cẩn thận!”

“Tốt nhất đừng trông mong gì chúng ta.” Cả bọn cười phá lên rộn rã.

Đoạn đường này họ đi rất nhanh, tranh thủ từng phút từng giây chạy đến Cát An, để che tai mắt người đời, không những không thể ngồi xe lửa, mà ngay cả đường lớn cũng không thể đi.

Không lâu trước đây, ở Cát An có một nông dân buổi đêm đi bắt thỏ hoang, tìm được một cái hang động, còn tưởng là hang ổ của động vật nào đó, bèn hun khói một hồi. Kết quả hun hồi lâu cũng không phát hiện có động vật hoang dã nào chui ra, ngược lại còn thấy khói từ một hang động khác cách đó rất xa bay ra. Đấy cũng là vì mắt tay nông dân đó rất tốt, đổi lại thành người khác căn bản không thể nhìn ra được.

Lão nông đó cũng rỗi việc, không có gì làm, bèn đào tiếp xuống dưới, kết quả càng đào càng sâu, không ngờ lại phát hiện ra một cái hang trộm. Tiếp sau đấy y đã hiểu ra mọi chuyện, bèn gọi họ hàng thân hữu đến đào cùng, cuối cùng thì chấn động cả mấy làng xung quanh đó, bên dưới quả nhiên là một ngôi mộ lớn. Tên trộm mộ kia cũng rất có đạo đức nghề nghiệp, toàn bộ mộ huyệt về cơ bản không bị phá hoại gì, hắn chỉ lấy đi vài món minh khí. Nhưng đám nông dân cuốc đất trồng cây kia thì không hiểu biết nhiều đến thế, cứ thẳng tay đào móc hết cả lên.

Về sau, khi quan viên địa phương chạy đến nơi thì đã chẳng còn lại gì cả. Có điều, dân chúng vẫn chưa thôi, cứ đến đêm là lại tụm năm tụm ba đi đào bới, đến nỗi cả huyện Cát An có hàng trăm hàng nghìn cái hố, lỗ chỗ như cái sàng. Rốt cuộc họ có đào được gì hay không, chuyện này không ai dám nói chắc, chỉ là tin tức không chân tự chạy, các nhà sưu tầm và những kẻ muốn kiếm một mớ tiền khắp cả nước đều ùn ùn kéo đến đây.

Đối với người bình thường, chẳng qua chỉ là có thêm rất nhiều người nơi khác đến, khiến Cát An trở nên náo nhiệt ồn ào hơn. Nhưng đối với thương gia, nơi này bỗng nhiên có thêm rất nhiều cơ hội kinh doanh. Còn trong mắt của Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước thì bản thân những người này đã là những tấm chi phiếu ngân hàng di động rồi, có vô khối chỗ để mà kiếm chác.

“Mã đại ca,” Mạnh Tiểu Lục hỏi: “Chúng ta đi cả ngày lẫn đêm thế này, lại còn phải lén lén lút lút như đi trộm vậy, rốt cuộc là vì sao? Ai lại quan tâm đến tung tích của chúng ta làm gì chứ?”

Mã Vân cười cười, nhẫn nại giải thích: “Chúng ta vốn là bọn bịp bợm, cũng không khác bọn trộm nhiều lắm đâu, chỉ có điều một bên coi trọng kỹ xảo, một bên coi trọng cái đầu hơn mà thôi. Những người làm ăn lớn có vô số mối liên hệ nhập nhằng với người trong giang hồ, trong mấy con cá lớn ở Cát An lần này, có không ít người buôn bán lớn, bọn họ chắc chắn đã phái đi tai mắt để nghe ngóng thăm dò, kể cả không có, thì những người này cũng sẽ nhận được một số tin tức từ các nguồn khác trong giang hồ. Nếu để họ biết động tĩnh của chúng ta, bọn họ sẽ để phòng chặt chẽ, khiến chúng ta khó ra tay hơn, thậm chí họ còn có khả năng bỏ qua chuyến đi Cát An lần này, đến lúc đó chẳng phải là chúng ta uổng công vô ích hay sao?”

“Nói vậy Phong vương tới chậm chính là vì vụ việc này rồi?” Mạnh Tiểu Lục nói.

Phó Thượng Vân và Trương Lập đang cưỡi ngựa không khỏi giật nẩy mình, nhìn Mạnh Tiểu Lục với ánh mắt khó tin, Tiết Đông Bình thì phá lên cười ha hả: “Tiểu Lục, cậu đúng là kẻ sinh ra để ăn cơm giang hồ rồi, bây giờ đã thông minh như thế, sau này theo Mã đầu học nghệ xong xuất sư thì còn lợi hại đến mức nào.”

“Tôi cũng chỉ đoán bừa thế thôi, có điều, nếu tôi đoán đúng thì lại có vấn đề nữa rồi. Mọi người đến Lạc Dương nhiều ngày như vậy, những kẻ thu mua đồ cổ văn vật kia chẳng phải đã đi Cát An từ sớm rồi hay sao. Ngoài ra, làm sao đảm bảo được các môn phái khác trong Tứ đại môn phái không có đệ tử hành nghề ở Cát An, lại còn bao nhiêu người khác bên ngoài Tứ đại môn phái nữa chứ?

“Nếu nơi đó đã toàn là bọn lừa bịp, vậy thì mấy con cá lớn mà mọi người nói cũng đã cảnh giác hết cả rồi, giờ chúng ta vất vả lên đường gấp gáp, lại che giấu tung tích thế này chẳng phải cũng vô dụng hay sao?” Mạnh Tiểu Lục thắc mắc hỏi.

Diệp Lam đưa cho Tiểu Lục một chiếc áo, bảo gã khoác lên, nói: “Đừng để bị lạnh, cậu ấy à, hiểu biết vẫn còn ít lắm, Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước mỗi năm đều có phân chia địa bàn. Điều này không có nghĩa là đã chia địa bàn rồi thì người khác không thể tiến vào. Chân mọc ở trên người, người ta thích đi đâu thì đi đó, mà những kẻ lừa bịp trong thiên hạ này đều là người đồng đạo, dù là Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước cũng không thể chặn đường kiếm tiền của người khác được.”

“Vì thế,” Mã Vân tiếp lời: “Cũng chỉ khi có vụ làm ăn lớn thì mới dùng đến địa bàn. Thế lực của Phong Ma Yến Tước rắc rối phức tạp, phạm vi thế lực cũng đan xen chồng chéo, Cát An là lãnh địa của Phong môn. Phong môn ngay lập tức đã phong tỏa huyện Cát An lại, chỉ cho phép môn đồ của Phong môn hành động ở đó, đợi khi nào họ vơ vét hòm hòm rồi, mới để lại cho người khác một phần.

“Phong môn nghiêm ngặt đề phòng tin tức tiết lộ, nhưng vẫn chưa sắp đặt bố cục xong xuôi, sao ngờ được tin tức lần này lại đã không chân mà tự chạy đi khắp nơi, vì vậy chúng ta mới phải cấp bách như vậy. Mấy người bọn ta chẳng qua cũng chỉ biết chuyện này sớm hơn chú mày có nửa canh giờ mà thôi.”

Cuối cùng, Tiết Đông Bình nói: “Sau đây sẽ còn có đệ tử của Mã gia và Phong môn chạy tới nữa, nhưng sở dĩ phái ra Chưởng Đăng sứ Mã Vân của Mã gia và Hổ phong ta đây, chính là vì muốn chiếm trước tiên cơ, nắm hết mấy vụ lớn nhất vào trong tay, vậy mới ổn được. Ngoài ra, còn một nhiệm vụ quan trọng nữa chính là điều tra xem rốt cuộc xảy ra sơ sót ở đâu, hoặc giả bên trong Phong môn có nội gián nên mới dẫn đến tin tức bị tiết lộ ra như thế.

“Tuy rằng minh khí xuất hiện ở Cát An, nhưng các huyện xung quanh như Cát Thủy, Vĩnh Phong và Thái Hòa đều là địa bàn của Mã gia, vì vậy Phong môn cần có Mã gia hiệp trợ. Tương tự, ba nơi này cũng sẽ xuất hiện nhiều cơ hội làm ăn lớn, thậm chí còn nhiều hơn cả ở Cát An cũng không chừng. Xét cho cùng, đất báu phong thủy xưa nay đều có mối liên kết với nhau, mấy nơi xung quanh biết đâu cũng có mộ huyệt và đồ cổ.

“Về vấn đề lộ chuyện cơ mật, Phong vương và Mã đầu đã nhìn ra manh mối, Mã gia ở gần như vậy cũng không biết, mà tin tức này chỉ trong một đêm đã truyền khắp Bắc Kinh và Thượng Hải, trong đây ắt hẳn phải có điều cổ quái, vì vậy hai nhà chúng ta mới quyết định liên thủ với nhau.”

Cả bọn đi một mạch không ngừng nghỉ, chạy đua với thời gian, tranh thủ từng phút từng giây, đến được Cát An, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước khi đám “cá lớn” đến nơi.

Trong đạo quán bên ngoài thành Lạc Dương, Mã đầu ngồi xếp bằng tròn đả tọa, trước mặt đốt một lò hương, khói vấn vít bay ra, lúc có lúc không. Tiểu đạo đồng bên ngoài bước vào, đứng nghiêm ngắn thấp giọng nói: “Mã đầu, Chưởng Đăng sư tỷ trở về rồi.”

Mã đầu hơi hé mắt ra, nói: “Bảo nó vào đây.”

Một cô gái chừng hai bảy, hai tám phăm phăm bước vào, dưới ánh đèn, thân hình nở nang đầy đặn, thần sắc hiên ngang ra dáng anh thư đều được thể hiện ra rõ mồn một. Hai bảy, hai tám mà vẫn chưa gả cho ai, bất kể là ở đâu, cũng có thể xem như gái già được rồi. Mã đầu cười cười nói: “Tiểu Vũ, mệt không, xử lý ổn thỏa chưa?”

“Ổn thỏa rồi, sư phụ, con nghe nói Mã Vân bị người ta truy sát, rốt cuộc là chuyện gì vậy, có phải Mã Lôi giở trò quỷ gì hay không!” Mã Vũ nhướng đôi mày liễu lên nói.

“Bậy bạ, những lời này sao có thể nói bừa bãi vậy được!” Mã đầu trách mắng, rồi nói tiếp luôn: “Vân nhi chưa bao giờ nghi ngờ Lôi Tử, người Mã gia sẽ không bao giờ có chuyện huynh đệ tương tàn, gà nhà đá nhau đâu.” Nói đoạn, Mã Như Long liếc mắt nhìn tiểu đạo đồng đứng hầu bên cạnh, hất tay bảo hắn lui xuống.

Mã Vũ cũng biết mình vừa lỡ lời, trong lúc nóng vội không ngờ lại nói chuyện này trước mặt người khác, Mã đầu cũng không trách móc gì cô, chỉ hỏi tiếp: “Đại chiến giữa hai phe quân phiệt Trực Lệ-An Huy [37] đã xác định rồi, chúng ta đầu tư vào phe Trực Lệ coi như là đi đúng một nước cờ, có điều bên phía đảng Cách mạng ở phương Nam cũng vẫn phải coi trọng như thường, thiên hạ này vẫn chưa biết chắc sẽ thuộc về ai đâu.”

“Vâng, vì vậy lần này chúng ta…” Mã Vũ bắt đầu báo cáo công việc.

Tiểu đạo đồng ngáp một cái, đêm nay chỉ sợ Mã đầu sẽ nói chuyện thâu đêm với Mã Vũ rồi. Hắn đi xuống phòng chứa củi lấy thêm ít củi, đun nước sôi, sau đó ôm đầu gật gù ngủ. Ngoài cửa, có con mèo kêu hai tiếng một dài một ngắn, đạo đồng lập tức tỉnh táo, ra khỏi nhà bếp nghiêng ngó xung quanh, rồi đến cạnh bức tường bao quanh sân ho khẽ một tiếng.

Có người lập tức nhảy qua bờ tường vào, đạo đồng thấp giọng nói: “Anh Khang, đêm nay do người của anh hộ vệ à?”

“Ừm, vừa nãy Mã Vũ nói gì vậy?” Mã Khang trong Bát Tuấn Mã nói.

“Nói chuyện của Lôi sư huynh, Mã Vũ nghi ngờ chuyện Mã Vân bị hại là do Lôi sư huynh giở trò.”

Mã Khang lạnh lùng hừ một tiếng: “Con mụ thối tha này.”

Bọn họ lén lén lút lút thì thầm trao đổi, lại không hề phát giác có một cái bóng xám lẻn vào nhà bếp, chầm chậm mở nắp ấm nước trên bếp lò, rắc vào một gói thuốc bột.