Chương 53 Chân trời chốn nào chẳng gặp nhau
“Uy cha chả, làm cái gì dậy!” Một gã miệng toàn mùi ngô vùng Đông Bắc kêu toáng lên, đẩy Phùng Ma Tử một cái.
Phùng Ma Tử lảo đảo ngồi phệt xuống đất, lập tức có bảy tám người nói giọng Bắc Kinh quây lấy, nhưng hiển nhiên vì nhân số khá ít nên hơi lép vế, xung quanh đa phần đều là đám dân Đông Bắc cao to vạm vỡ. Hai bên xô đẩy lẫn nhau, rồi lại chỉ mặt nhau mà chửi bới ầm ĩ, đủ những lời thô tục tuôn ra ào ạt. Xung quanh còn có một số người đứng xem, rầm rì bàn tán, nghe khẩu âm thì thấy rõ trời Nam đất Bắc vùng nào cũng có.
Nơi này là miền hoang dã vùng Đông Bắc, nhưng giữa buổi ban trưa mặt trời chói chang thì cũng không mát mẻ gì, phơi dưới ánh nắng gay gắt làm con người ta thấy bực bội khó chịu vô cùng, huống hồ đây là đám công nhân đang vất vả xây dựng đường sắt nữa, vì vậy người nào người nấy đều rất nóng nảy hung hãn.
Có tiếng “keng, keng, keng” vang lên, cả bọn nhìn sang phía phát ra tiếng động ấy, một gã trai đầu to đang ngồi đó gõ lên đường ray sắt. Rất nhanh sau đó, cùng với tiếng gõ, tiếng cãi vã chửi bới đã lắng xuống. Tạ Đại Đầu ngẩng mặt lên, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Trời nóng như vậy, có sức thì đi làm việc, không có sức thì nghỉ đi, cãi nhau cái gì.”
Người ban đầu tranh chấp với Phùng Ma Tử nói: “Anh Đại Đầu, Phùng Ma Tử không có mắt, suýt chút nữa thì đập vào chân tôi rồi. Tôi… tôi không có ý gì khác.”
“Đều là bọn xuất thân cùng khổ cả, ai cũng khó khăn thôi, đúng không, Ma Tử, sau này chú mày làm việc đừng có lập cà lập cập như thế nữa, phải để ý vào chứ, còn cả Lưu Tứ nữa, đừng hơi tí là động tay động chân xô đẩy người khác. Anh đây chỉ giúp bên có lý, không giúp người thân, hai người xin lỗi nhau đi, chuyện này đến đây là xong nhé.” Tạ Đại Đầu nói.
Hai người bèn lần lượt nhận sai với nhau, coi như chấm dứt chuyện cãi vã vừa rồi. Nhưng tại sao Phùng Ma Tử và Tạ Đại Đầu lại chạy đến vùng Đông Bắc này vậy? Chuyện này kể ra thì dài, từ khi Mạnh Tiểu Lục chia tay với hai gã đến giờ cũng đã khá lâu. Nhà Phùng Ma Tử vẫn nghèo túng, sức khỏe Phùng Lực vốn dĩ đã khá lên một chút, nhưng lại bắt đầu nghiện rượu, ngày nào cũng uống rõ lắm, uống toàn rượu mạnh, lâu dần thì thành bệnh. Sức khỏe càng ngày càng kém, gia cảnh cũng càng ngày càng sa sút.
Tạ Đại Đầu làm việc ở chỗ cha gã cũng chẳng nên trò trống gì, nghĩ đến Mạnh Tiểu Lục lúc này đang ở bên ngoài xông xáo trời Nam bể Bắc, liền không khỏi sinh lòng hâm mộ. Sau khi đại chiến giữa hai phe quân phiệt Trực Lệ-An Huy bùng nổ, quân Phụng Thiên nhập quan trợ uy, tiện thể còn chiêu mộ nhân công thợ thuyền, tuyển các công nhân lành nghề ở mọi lĩnh vực. Người nhà Phùng Ma Tử đút cho tay tuyển công nhân đường sắt một đồng Đại dương, sắp xếp cho Phùng Ma Tử và Tạ Đại Đầu vào làm công nhân đường sắt.
Hai người thành công nhân, được đưa đến vùng Đông Bắc tu sửa đường ray. Sửa xong, áng chừng còn phải học duy tu bảo dưỡng và bẻ ghi các kiểu, coi như về lâu về dài được một cái nghề ổn định. Tiền công nhìn lên chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình, đặt giữa nhóm người thường thường bậc trung thì cũng coi như có chút thể diện.
Tạ Đại Đầu từng làm thợ rèn, tay chân khỏe mạnh, bình thường tính tình trượng nghĩa lại rất đỗi hào sảng, vì vậy chẳng mấy được đề bạt lên làm tiểu đốc công. Dẫu sao gã cũng xuất thân từ kinh thành, kiến thức rộng rãi, từ nhỏ đã lăn lộn đầu đường xó chợ, dù không được thông minh nhanh nhẹn như Mạnh Tiểu Lục, song cũng chẳng đến nỗi kém cỏi quá. Chỉ trong mấy tháng, trên dưới trong đội đã không còn ai là không phục gã nữa, mâu thuẫn vừa nãy chẳng phải Tạ Đại Đầu chỉ nói dăm ba câu là đã hóa giải xong rồi đấy sao.
“Được rồi, nghỉ ngơi một lúc rồi làm việc cho tử tế vào. À, Triệu Hải, Phùng Ma Tử, hai người chốc nữa theo anh đi một chuyến, lát nữa phải đi tổng bộ lĩnh đồ.” Tạ Đại Đầu nói.
Triệu Hải người bản địa cười cười bảo: “Anh Đại Đầu lại đi tổng bộ nữa à, thế này thì sắp được thăng chức lên làm đại đốc công đến nơi rồi, đến lúc ấy đừng quên các anh em đấy nhé.”
“Cẩu phú… [38] ” Vốn định khoe khoang chút văn chương sách vở, nhưng Tạ Đại Đầu rốt cuộc quên mất đoạn phía sau, đành bỏ cuộc: “Phải thế chứ.”
Ba người ngồi xe ray đi về tổng bộ, Phùng Ma Tử ngồi sau đè lên cần điều khiển, Tạ Đại Đầu nằm trên mặt xe ngắm nhìn phong cảnh lướt qua hai bên. Triệu Hải nói: “Anh Đại Đầu, anh kể cho em nghe chuyện Bắc Kinh nữa đi, sau đấy thì các anh như thế nào, còn tên Quyền nhị gia kia có trả thù các anh không?”
“Hắn ta thì là cái thá gì, Quyền nhị đã tiêu đời rồi, còn gia giếc gì nữa, hắn là bồ tát đất qua sông, thân mình lo còn chẳng xong. Ngược lại, cái tên Trang Đức Vượng kia lại rất độc địa, nhưng mà người anh em Mạnh Tiểu Lục của anh là ai cơ chứ.” Tạ Đại Đầu nói.
Triệu Hải lại hỏi: “Vậy người tên Mạnh Tiểu Lục đó sao không đi Đông Bắc với các anh vậy?”
Vừa nhắc đến Mạnh Tiểu Lục, mắt Phùng Ma Tử đã đỏ hoe: “Anh Đại Đầu, cũng không biết anh Lục giờ thế nào rồi. Nếu anh ấy vẫn còn ở Bắc Kinh, nếu nhà anh Lục không xảy ra chuyện, chúng ta cũng đâu cần phải bỏ nhà bỏ cửa ra ngoài kiếm tiền thế này, cứ theo anh Lục là phát đạt rồi.”
“Phải đấy.” Tạ Đại Đầu lại thở dài nói.
Đột nhiên, từ bên dưới đống đất cách đường ray không xa có người nhảy xổ ra, sau đó chạy thẳng về phía cỗ xe, động tác nhanh nhẹn có thể nói là lướt đi như bay, thiết nghĩ so với khinh công cái thế trong lời tiên sinh kể chuyện chắc cũng không kém là bao. Trên tay người kia còn cầm hai con dao nhỏ có lưỡi móc ngược, y tung người một cái liền nhảy lên xe, Tạ Đại Đầu và Triệu Hải chưa kịp phản ứng thì đã bị y kề dao vào cổ rồi.
Phùng Ma Tử và Triệu Hải sớm đã bị dọa cho phát khiếp, còn Tạ Đại Đầu suy cho cùng cũng từng trải qua rèn luyện, thấy qua các cảnh đời, tuy rằng hai chân đã mềm nhũn, song vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Vị bằng hữu này, anh có gì sai bảo không ạ?”
Lúc này Tạ Đại Đầu mới phát hiện, người đàn ông tướng mạo xấu xí trước mắt mình đã bị thương, vả lại thương thế còn rất nặng, máu đang không ngừng nhỏ tí tách dưới lớp y phục, đã thành một vũng nhỏ dưới chân.
“Cậu quen biết Mạnh Tiểu Lục? Mạnh Tiểu Lục ở Bắc Kinh?” Người kia hỏi.
Tạ Đại Đầu ngẩn người, gật đầu: “Mạnh Tiểu Lục là anh em của tôi, tôi tên là Tạ Đại Đầu, đây là Phùng Ma Tử.”
“Quả nhiên, đã nghe nói, mau rời khỏi đây, cứu ta…” Người đàn ông kia trợn mắt lên rồi hôn mê bất tỉnh.
Mấy người bọn Tạ Đại Đầu cũng bỏ luôn việc đi tổng bộ, men theo đường cũ quay về rồi mới tính toán lại. Họ không hề biết, mấy người bọn họ vừa mới đi qua cửa địa ngục một vòng rồi lại quay về. Sau khi họ vừa đi khỏi chừng một tuần hương, mười mấy người liền tìm đến chỗ đó, một người trong bọn nói: “Chết tiệt thật, tên này chạy giỏi quá, không ngờ chạy từ Sơn Đông đến tận Phụng Thiên, mấy lần đều suýt chút nữa là cắt đuôi được chúng ta.”
“Lại còn không à, dẫu sao cũng là nhân vật thành danh trên giang hồ, có thể lẻn trốn khỏi địa lao trong tình trạng bị thương như thế cũng là có bản lãnh lắm. Hừ, sao lại mất dấu vết rồi?” Một tên phụ trách theo dấu nói.
Cả đám người tìm kiếm xung quanh hồi lâu mà cũng không có phát hiện gì, tựa như người bọn chúng truy sát kia cứ thế tan biến vào không khí rồi vậy.
“Có khi nào hắn bám tàu hỏa chạy mất rồi không?”
“Không thể, đoạn đường ray này vẫn chưa vận hành, làm gì có tàu?”
“Tiếp tục tìm.”
“Vâng!”
Bọn Tạ Đại Đầu đưa người đàn ông kia trở về, mặc dù không rõ quan hệ của y với Mạnh Tiểu Lục, cũng không biết tại sao y đột nhiên nhắc đến Mạnh Tiểu Lục, nhưng nếu người này đã là bạn của Mạnh Tiểu Lục, Tạ Đại Đầu và Phùng Ma Tử không thể thấy chết mà không cứu. Ở công trường người đông tai mắt nhiều, thực sự không tiện, cũng may là có Triệu Hải đi cùng, cả bọn bèn tìm một tấm ván khiêng người kia về nhà Triệu Hải.
Cởi quần áo người đàn ông ra xem, cả bọn đều giật mình kinh hãi, trên người y toàn là vết thương chằng chịt, vết này chồng lên vết kia, có chỗ đã khép miệng, có chỗ thì đang hồi phục, còn mấy vết thương khác nhìn mà phát khiếp, xem ra là gần đây mới bị.
Những vết thương dù đã khép lại trông cũng rất kinh khiếp, toàn là dùng lửa đốt vết thương cho cầm máu, lúc này có vài chỗ đã sưng tấy đỏ lên, còn chảy mủ nữa. Tạ Đại Đầu lấy ra một đồng Đại dương, nói: “Hải Tử, mời thầy thuốc.”
Triệu Hải cầm tiền đang định quay người ra ngoài, người trên giường lúc này đã tỉnh, chớp mắt nhảy bật dậy, chụp tay giữ lấy Triệu Hải: “Không thể rêu rao ra ngoài được, ta viết cho cậu một đơn thuốc, cậu giúp ta đi bốc là được. Nhớ kỹ, thuốc phải chia ra mà mua, không thể mua ở cùng một nhà được, bằng không sẽ lộ ra manh mối. Đây là nơi nào vậy? Lúc các cậu đưa ta tới đây có ai thấy không?”
“Không, người anh toàn máu là máu, tôi sợ không giải thích được rõ ràng, nên lấy đồ phủ lên người rồi mới khiêng vào, chắc là không ai thấy đâu. Ở đây là nhà cậu ta, anh cứ yên tâm dưỡng thương đi, rốt cuộc là người nào khiến ông anh bị thương tới nông nỗi này vậy, trên người còn nhiều chỗ bị đốt như thế nữa.” Tạ Đại Đầu nói.
Người kia gượng cười đáp: “Có mấy chỗ là bị người khác dùng sắt nung gí vào thôi, những chỗ khác đều là ta tự làm để cầm máu đấy. Phải rồi, cậu là Đại Đầu đúng không, còn cậu này nhìn mặt liền biết là Phùng Ma Tử rồi, còn cậu này là…”
“Tôi là Triệu Hải, người bản địa.” Triệu Hải nói.
Không cần phải nói, người bị thương này tuy nhìn có vẻ hèn hạ đê tiện, nhưng mở miệng nói chuyện lại toát lên hào khí, cũng không khiến người ta sinh lòng chán ghét. Người đó nói: “Các cậu quen với Mạnh Tiểu Lục, vậy chắc cũng từng gặp lão Mã rồi đúng không, phải rồi, ở trước mặt các cậu, anh ta lúc thì làm đạo sĩ, lúc lại giả làm người Tây, chắc sẽ không nói với các cậu là mình họ Mã đâu.”
“Xung Hư đạo trưởng, ông anh cũng quen biết hả?” Lần này thì Tạ Đại Đầu đã yên tâm, có thể nói ra chuyện này, chắc không phải loại lừa gạt gì.
Người kia gật đầu, thân thể y vẫn rất yếu ớt, lúc này nửa ngồi nửa nằm trên giường nói: “Nếu đã là anh em với Tiểu Lục thì cũng không lo nữa rồi, ta tên là Chương Cửu Trường, người trên giang hồ gọi là Thảo Thượng Chương. Giờ ta bị khá nhiều người truy sát, cứu ta rồi rất có khả năng sẽ dẫn đến tai họa ngập đầu, các cậu phải nghĩ cho kỹ đấy.”
“Hải Tử, cậu…” Tạ Đại Đầu liếc mắt nhìn Triệu Hải nói: “Không được thì anh và Ma Tử đưa ông anh này ra ngoài tránh đi vậy, cậu là người ngoài cuộc, đừng dính vào chuyện này làm gì.”
“Nói năng kiểu gì vậy!” Triệu Hải vừa nghe vậy đã cuống lên: “Triệu Hải này là người sợ gặp chuyện chắc, ông anh cứ ở đây, để tôi xem ai dám gây phiền phức cho các anh chứ, đây là thôn nhà chúng tôi, đông người lắm.”
Thảo Thượng Chương gật đầu nói: “Người anh em, đám người đó không phải tầm thường đâu, vì vậy nhất định phải cẩn thận. Ta cũng thực sự không thể nhúc nhích được nữa, mấy ngày nay đành trốn ở nhà cậu vậy, cùng lắm là năm ngày, đợi thương thế của ta đỡ một chút sẽ đi luôn.”
“Ông anh ở nhà tôi bao lâu cũng được, không ai phát hiện ra đâu. Yên tâm, cha tôi đi biển rồi, nhà chỉ có tôi với mẹ già, không ai đến thăm hỏi đâu. Còn nữa, việc bốc thuốc tôi cũng nhớ kỹ rồi, tách ra mua, không được nữa thì mua từng vị từng vị một. Tôi sẽ ngậm chặt cái miệng lại.” Triệu Hải nói.
Thảo Thượng Chương nói dăm ba câu với bọn Tạ Đại Đầu rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Nghĩ lại cũng thật đúng với câu chân trời chốn nào chẳng gặp nhau, thật không ngờ khi mình gặp nguy khốn không thể chạy được nữa, trốn ở ven đường sắt lại nghe thấy ba gã này nói chuyện, vừa khéo nghe được tên Tiểu Lục, bèn đánh cược với ông trời một ván, xem xem người họ đang nói đến kia có phải Mạnh Tiểu Lục mình biết hay không. Không ngờ ông trời cũng thật sự nể mặt, vì vậy mới coi như được cứu thoát phen này.
Thảo Thượng Chương nhắm mắt lại ngẫm nghĩ về mọi chuyện xảy ra gần đây, y phải nhanh chóng hồi phục, y phải nhanh chóng đi tìm Mã Vân, Mã gia đang gặp nguy, Mã Vân cũng đang gặp nguy!