← Quay lại trang sách

Chương 54 Mở hàng đại cát

“Mau lên mau lên!” Tần Tam gia từ Bắc Kinh và Khúc Nhân Hồng từ Thanh Đảo không ngừng thúc giục tài xế xe hơi, chiếc xe được đưa lên tàu hỏa đi cùng tới đây. Hai người vừa xuống tàu là lên xe luôn, không ngừng thúc giục tài xế nhanh nhanh đi tới Cát An, chỉ sợ đến muộn là không còn đồ tốt gì nữa.

Khúc Nhân Hồng nói: “Tam gia, chắc chúng ta không đến muộn đâu nhỉ, ông từ Bắc Kinh, tôi từ Thanh Đảo, chúng ta ở xa như thế mà cũng sắp đến nơi rồi, đám phú thương ở gần há chẳng phải đến càng nhanh hơn sao?”

“Cũng chẳng có cách nào, ai bảo người ta ở gần hơn chứ. Nói ra thì tôi mới là đen đủi nhất đây này, chuyện mà xảy ra gần Bắc Kinh thì làm gì đến lượt tôi được, chỗ ấy người giàu kẻ có nhiều như mây ấy, đợi đến lượt tôi thì đã chỉ còn cơm thừa canh cặn mà thôi, vẫn là núi cao hoàng đế xa thì tốt hơn.” Tần Tam gia cảm thán nói.

Khúc Nhân Hồng cười cười: “Ông nói gì chứ, ai mà chẳng biết Tần Tam gia có tiền, nói gì mà nghe đáng thương vậy. Giá cả sẽ càng lúc càng cao, chuyện này thì không phải nghi ngờ gì nữa, nhưng đây cũng không phải điều chúng ta quan tâm, có thể thu mua được đồ tốt tuyệt thế vô song hay không mới là mấu chốt. Ông xem, liệu tôi với ông có đụng phải người của Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước không nhỉ?”

“Không đáng sợ đến vậy chứ, chẳng qua chỉ là một đám bịp bợm thôi mà. Mắt lửa ngươi vàng chúng ta luyện ra từ chốn thương trường lại còn không nhìn xuyên thấu được mấy cái trò vặt vãnh của bọn nhân sĩ giang hồ ấy chắc? Chỉ cần không ham hố mấy món lợi nhỏ, nói năng cẩn thận, hành sự thận trọng, chắc là không sập bẫy được đâu.” Tần Tam gia nói.

Khúc Nhân Hồng lắc đầu thở dài: “Ông ở Bắc Kinh nên có điều không biết đấy thôi, Bắc Kinh là đất ngọa hổ tàng long, đụng chạm đến bậc quan cao quyền quý quá nhiều, vì vậy các cao thủ hàng đầu của Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước rất hiếm khi hoạt động ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng xảy ra cũng chẳng qua chỉ là thuận tay làm một mớ, không dám làm quá mức. Có điều ở những nơi khác thì ngài không hiểu được đâu Tam gia, bọn họ lợi hại ghê gớm lắm, không biết đâu mà lường. Cao thủ lừa gạt chúng ta còn dễ hơn là lừa gạt người dân bình thường ấy, vì dục vọng của chúng ta nhiều hơn, không phải vậy sao?”

Nghe Khúc Nhân Hồng nói vậy, Tần Tam gia liền trở nên trầm tư, một lúc sau mới nói: “Cứ như ông nói, chúng ta đúng là phải tranh thủ thời gian, bằng không bọn họ biết tin cũng sẽ chạy đến Cát An, vậy thì anh em chúng ta khó làm ăn rồi.”

Khúc Nhân Hồng gật đầu nói: “Hai chúng ta đi cùng nhau, ít nhiều cũng có người phối hợp, Tam gia, đoạn đường phía sau ông đành chịu khó một chút, chúng ta đổi sang đi bộ thôi, xe hơi ở nơi như thế này trông nổi bật quá.”

“Nên như vậy, tiền tài không lộ ra ngoài, cẩn thận là hơn.”

Hai người để tài xế lại trông xe, dẫn theo gã cao to đã từng luyện võ hai ba năm tên là Đại Ngưu lên đường. Vừa vào đến huyện thành Cát An, liền trông thấy ba người đang tranh chấp, một trong số đó nói giọng Thiên Tân, một người khác nói giọng Bắc Kinh, người còn lại trông có vẻ như là dân Cát An.

Người nói giọng Thiên Tân là một thiếu niên, dáng người cao lớn, lưng hùm eo gấu, mặc theo lối Tây, trông tướng mạo không thể coi là hạng phú quý song rất có khí chất, chỉ nói riêng vóc người ấy thôi vừa nhìn cũng biết không phải con nhà nghèo khó rồi, trong cử chỉ lại toát lên một thứ khí thế kiêu ngạo của đám con cháu quan lại hay phú thương. Còn người Bắc Kinh thì thoạt trông như quản gia, mặc áo dài, áo chẽn kiểu Trung Quốc, phục sức còn xa xỉ hơn vị thiếu gia kia, nhưng khí độ và nói năng thì lại kém xa. Người bản địa kia thì chẳng có gì để nói cả, vừa đen vừa gầy, vóc người cũng không cao.

Ba người này lần lượt là Mạnh Tiểu Lục đóng thiếu gia, Trương Lập làm quản gia và Phó Thượng Vân vào vai người bản địa.

Khúc Nhân Hồng và Tần Tam gia đứng xem náo nhiệt một lúc, rốt cuộc cũng chắp nhặt lời cãi vã từ người này người kia lại mà hiểu ra được. Thì ra là vị thiếu gia đến từ Thiên Tân này mua một món đồ cổ từ tay người bản địa, còn chưa kịp cất đi, thì bị tay quản gia người Bắc Kinh kia trông thấy. Hắn ta thay mặt chủ nhân đến lấy đồ, kết quả hỏi ra vị thiếu gia không ngờ chỉ bỏ có một đồng Đại dương rưỡi để mua món đồ cổ nọ, liền nói món ấy ít nhất cũng đáng giá năm chục đồng Đại dương.

Người bản địa nghe thấy thế liền không chịu bán nữa, níu chặt thiếu gia không cho đi, nhất quyết đòi trả lại y tiền để bán cho tay quản gia, vậy là liền xảy ra tranh chấp. Mạnh Tiểu Lục ôm chặt bọc đồ trong lòng, giả bộ sốt ruột nói: “Tiền trao cháo múc, đồ là của ta rồi. Thế này đi, ta thấy nhà ngươi đáng thương, thôi thì coi như đen đủi vậy, cho ngươi thêm bốn mươi chín đồng Đại dương nữa, được chưa?”

“Ta trả tám chục.” Quản gia Trương Lập làm ra vẻ ta đây nhìn xa trông rộng, nói.

Mạnh Tiểu Lục chửi: “Nhất quyết trả treo với ta đấy hả? Thằng khiêng quan tài so đo với thằng cầm phướn, hay là như thế nào?”

Trương Lập lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Chú em ra bao nhiêu thì ta theo đó, đường lớn thênh thang, mỗi người đi một bên, chú em quản được ta chắc?”

“Ngươi vô lý vừa vừa thôi, mua bán đã xong xuôi rồi còn gì.” Mạnh Tiểu Lục sầm mặt, nói với Phó Thượng Vân: “Ta bảo này, ngươi có biết trộm mồ quật mả người ta là phải tội chết không, vậy mà ngươi còn dám ở đây lằng nhằng với ta, cùng lắm thì cả bọn lên gặp quan, đừng tưởng ta đây không biết thứ này ở đâu ra đấy nhé.”

Mạnh Tiểu Lục túm lấy cánh tay Phó Thượng Vân, toan kéo đi, Phó Thượng Vân vùng vẫy, sắp thẹn quá hóa giận, hai người bắt đầu giằng co.

“Hai vị, hai vị, hai vị.” Tần Tam gia thực sự không nén nhịn được sự tò mò, bèn đứng ra giảng hòa: “Đừng nóng vội thế chứ, mua bán không thành thì vẫn còn nhân nghĩa. Vị huynh đệ đến từ Thiên Tân này xưng hô thế nào nhỉ? Ồ, Tần Lương Tài à, khéo thật, anh em chúng ta cùng họ, năm trăm năm trước có khi còn chung một nhà cũng không chừng ấy chứ.”

“Thì ra là Tần huynh, có chuyện gì không? Nghe khẩu âm thì ông anh từ Bắc Kinh tới à.” Mạnh Tiểu Lục tỏ vẻ hồ nghi và đề phòng, nhưng vẫn rất khách khí, lịch sự đáp lời.

Tần Tam gia không phải hạng ôm rơm rặm bụng lo chuyện bao đồng, y có chút hứng thú với món đồ mà ba người này đang mua bán nên mới đứng ra can dự vào, nói: “Tôi ở một bên quan sát, giờ đứng ra nói vài lời công đạo. Ông anh này nghe giọng chắc là người Bắc Kinh, nói ra thì cũng coi là đồng hương với tôi rồi, nhưng tôi đây chỉ giúp lý không giúp người thân. Thế này đi nhé, ông anh không nên phá hoại việc mua bán của người khác, đồ mà tốt, ông anh hoàn toàn có thể mua lại từ tay cậu Lương Tài đây, hà tất phải nhất quyết làm đến mức cá chết lưới rách, lưỡng bại câu thương như thế? Mọi người ra ngoài lăn lộn cũng đều là vì tiền tài cả, cả cậu Lương Tài nữa, cậu cũng thật là, đều ra ngoài nhặt nhạnh thôi, động tí là đem chuyện báo quan ra uy hiếp người khác như thế, chỉ e không được hợp lẽ cho lắm.”

Tần Tam gia quả thực không phải dạng vừa, những lời này nói ra vừa đúng điệu, giọng trung hòa, không vội không cuống, thái độ hòa nhã, chỉ ra bên nào cũng có cái sai, khiến hai bên đều thấy có lý, cũng không cãi vã nhau nữa. Tần Tam gia thấy bên này đã yên, bèn nói với Phó Thượng Vân đóng giả làm người dân bản địa: “Thế này đi, ông anh này, vừa nãy bọn họ tranh chấp, phát giá cao nhất cũng không hơn tám mươi đồng Đại dương, tôi đưa ông anh tám mươi đồng, chuyện này coi như kết thúc, được không?”

“Được được, ngài đúng là đại thiện nhân mà.” Phó Thượng Vân thay đổi hoàn toàn bộ dạng lạnh lùng thường ngày, khom lưng uốn gối, luôn miệng xuýt xoa: “Tôi mà đào được… à nhà tôi mà còn đồ tốt, chắc chắn sẽ mang đến chỗ ngài.”

“Vây thì tốt quá, thế này đi, khách sạn tốt nhất trong thành này là nhà nào?” Tần Tam gia hỏi.

Phó Thượng Vân ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp: “Tôi cũng không biết, nhưng chắc là khách sạn Vân Lai.”

“Vậy được, tôi sẽ trú ở khách sạn Vân Lai, ông anh mà có hàng tốt thì đến đó tìm tôi, tôi họ Tần.”

“Vâng ạ, vâng ạ, Tần tiên sinh là người tốt, không làm khó người ta.” Phó Thượng Vân lắc lư cái đầu rời đi.

“Vừa nãy Tần huynh giúp tôi, để tôi lấy tiền trả lại anh.” Mạnh Tiểu Lục vội móc tiền ra, nhưng bị Tần tam gia cản lại: “Không vội, không vội, vừa khéo đến giờ cơm, cùng ăn một bữa đi, xem ra chú em cũng khá hiểu biết thành Cát An này, có hàng quán nào ăn ngon không?”

“Cái đó thì đầy.”

Trương Lập chắp tay nói: “Các vị, đã vậy thì tại hạ xin từ biệt ở đây.”

Khúc Nhân Hồng ngăn Trương Lập lại: “Ông anh này đừng đi, gặp nhau tức là có duyên, chúng ta cùng đi luôn nhé.”

Sau năm ba bận đưa đi đẩy lại, cả đám liền cùng nhau đến quán ăn, qua ba tuần rượu với dăm lượt thức ăn, Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng đã hiểu được sơ sơ về hai người này. Tần Lương Tài là công tử nhà giàu, hiểu biết khá nhiều, chơi cũng rất rộng rãi, nhắc đến khá nhiều nhân vật nổi danh trên thương trường Thiên Tân mà y đều biết, chắc không phải là người tầm thường. Còn viên quản gia chỉ nói mình họ Diệp kia thì đến từ Bắc Kinh, Tần Tam gia quan sát cử chỉ nói năng và cung cách ăn mặc của y, suy đoán có thể là quản gia của một nhà lão thần triều Thanh nào còn sót lại. Nô tài theo họ chủ, vì vậy viên quản gia họ Diệp này chắc chắn là dùng tên giả, đoán chừng nếu không phải thanh danh chủ nhân không được tốt lắm, thì là quá nổi danh, cần phải che tai mắt người khác.

“Tam gia, tôi cứ trả tiền ông anh trước thì hơn.” Mạnh Tiểu Lục nhắc lại chuyện ban nãy.

Lúc này, Tần Tam gia mới nói: “Lương Tài huynh đệ, tiền thật sự không phải là điều quan trọng nhất, người ngay không làm chuyện khuất tất, mọi người đi đường xa tới đây đều là vì đồ cổ văn vật cả. Chúng ta mới đến, không biết chú em có thể cho người làm anh này mở rộng tầm mắt chút không?”

“Ông anh muốn xem cái này hả?” Mạnh Tiểu Lục vuốt nhẹ cái bọc, hơi ngần ngừ. Hồi lâu sau, gã mới tựa như đã hạ quyết tâm, mở cái bọc ra: “Đây chính là thứ tôi vừa mua được.”

Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng thầm đoán định món này ít nhất cũng phải đáng giá một trăm đồng Đại dương, bằng không khi nãy hai người này không thể nào không có bất cứ ý kiến gì với cái giá tám chục đồng Đại dương cả. Hai người này đều không thiếu tiền, vừa nãy tranh chấp phần nhiều cũng là vì con gà tức nhau tiếng gáy mà thôi. Nhưng bọn họ nằm mơ cũng không ngờ món đồ trước mắt còn tốt hơn mình dự đoán gấp bội phần.

Đó là một món đồ gốm, nhìn bề ngoài đen thùi lùi, hoa văn bên trên tuy rằng tinh xảo đẹp đẽ song cũng hơi tối. Mùi bùn đất và một vài vết tích chưa cọ rửa cho thấy, đây là một món đồ bồi táng vừa mới đào lên khỏi mặt đất chưa lâu.

Tuy chưa cầm trên tay nghiên cứu kỹ càng, nhưng Tần Tam gia liếc cái là nhận ra ngay, đây hẳn là minh khí từ thời Hán. Đồ gốm thời Hán không những đẹp, mà lớp dầu rất dày, độ sáng bóng cũng cực cao, đặt dưới ánh mặt trời, khả năng thấu quang không tệ chút nào, chẳng khác gì đồ sứ. Muốn nung ra được món đồ gốm thế này, chắc còn tốn công hơn làm đồ vàng, bạc, đồng nhiều.

Điều này nói lên hai điểm, thứ nhất, ngôi mộ này là mộ lớn, thân phận chủ nhân chắc chắn không thấp. Điểm này cũng có thể kiểm chứng được qua dạng thức của hoa văn bên trên, chủ mộ chắc phải là vương hầu quý tộc, thấp nhất cũng là quan lớn được cắt đất phong vương.

Thứ hai, giá trị sưu tầm của món đồ gốm này kỳ thực rất cao, dẫu sao thì cũng là một tác phẩm đồ gốm nổi bật, tựa như hạc giữa bầy gà, đã có hình thức ban đầu của sứ men xanh rồi. Thời thịnh thì chơi đồ cổ, thời loạn thì trữ hoàng kim, vàng có giá còn đồ cổ thì vô giá, hoàn toàn dựa vào hợp nhãn và thủ đoạn tuyên truyền. Mà món đồ này thì có thứ để tuyên truyền, giá trị nghiên cứu văn hóa thậm chí còn cao hơn giá trị sưu tầm, gặp được người muốn sở hữu thì có thể bán được giá trên trời.

Khúc Nhân Hồng đưa ra đề nghị, họ mua lại vật này với giá ba trăm đồng Đại dương. Mạnh Tiểu Lục ra vẻ hào sảng, đồng ý luôn, bảo về Thiên Tân món này cũng chỉ bán được hơn ba trăm, nếu Tần Tam gia và ông anh họ Khúc đây đã nhìn trúng, vậy thì bán luôn cho xong. Mấy người lại uống rượu chuyện trò vui vẻ, hẹn nhau mấy hôm tới sẽ cùng thông đồng mua bán đồ quý.

Đợi bọn Mạnh Tiểu Lục đi khỏi, Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng vội vàng đến khách sạn Vân Lai thuê hai gian phòng, mở bọc ra xem xét kỹ lưỡng món đồ quý vừa mua được. Lời to rồi, tuyệt đối là lời to rồi.

Thế nhưng, bọn họ không hề hay biết, lúc này bọn Mạnh Tiểu Lục đang ngoác miệng ra cười, biết rõ hai con cá lớn tự cho rằng mình rất thông minh này đang từng bước, từng bước cắn câu.