← Quay lại trang sách

Chương 55 Liên tiếp dồn dập

Không phải đồ giả cổ, không phải đồ phế phẩm, món đồ gốm ấy là hàng tốt trăm phần trăm. Chỉ có điều, món đó không phải xuất thổ ở vùng này, để trông giống thật hơn nữa, bọn Mã Vân đã vùi nó trở lại dưới đất một thời gian, để nó có lại mùi vị bùn đất như trước.

Món đồ gốm này mà ở những chốn phồn hoa ít nhất cũng bán được giá sáu trăm đồng Đại Dương, không bỏ con săn sắt làm sao bắt được cá rô, không nhả chút mồi thơm thì làm sao dụ được cá lớn cắn câu? Giờ mưu kế đã thành công, ngộ nhỡ lưỡi câu này không móc được cá thì cũng không ngại, phía sau vẫn còn thiên la địa võng chờ sẵn, mắt xích này nối liền mắt xích khác, chắc chắn hai người này không thể thoát nổi.

Nếu là người bình thường, sau khi kiếm được món hời, lúc này chắc sớm đã bôi dầu vào chân lướt đi luôn rồi. Nhưng hai người Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng thì lại không như thế, bọn họ là loại làm ăn lớn, gia nghiệp to. Tuy nói thịt muỗi cũng là thịt, kiếm được mà không kiếm thì có lỗi với bản thân làm nghề buôn bán, nhưng nếu hai người này thực sự chỉ vì mấy trăm đồng Đại dương mà đã coi như xong, thì đúng là trò cười lớn rồi.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Tiểu Lục đến khách sạn Vân Lai, Tần Tam gia có thói quen hút thuốc phiện, sáng sớm ngày ra đã phải làm một hơi, đang nằm trên giường thư giãn, còn Khúc Nhân Hồng thì rửa mắt bằng nước trà, bảo rằng trà có thể làm sáng mắt.

Nói chuyện một hồi, Mạnh Tiểu Lục đề nghị: “Chúng ta ra ngoài ăn chút gì nhỉ?”

“Chú em, chú đến sớm nhất, cứ theo lời chú sắp xếp là được.”

Tần Tam gia lại lim dim ngủ tiếp, Khúc Nhân Hồng và Mạnh Tiểu Lục cùng với Đại Ngưu ra khỏi khách sạn, Mạnh Tiểu Lục dẫn cả bọn đến một hàng ăn sáng. Đang ăn dở chừng, chợt thấy một cô gái vội vàng chạy qua, lao bổ vào chỗ bọn họ. Cô gái này vóc người cao ráo, làn da trắng muốt, gương mặt trông cũng dễ coi, nhìn cách ăn mặc thì chắc là vợ lẽ của nhà giàu có quyền quý nào đó, chính là Diệp Lam đóng giả.

Diệp Lam chạy loạng choạng, bộ dạng hoảng hốt, đằng sau vẳng lại tiếng đuổi đánh ầm ĩ, cô chạy tới nấp sau lưng Mạnh Tiểu Lục, Đại Ngưu cũng nhiệt tình che chắn giúp cho một chút. Đám người đang đuổi theo Diệp Lam không theo tới chỗ họ, tiếng đuổi bắt ồn ã đã chạy sang một con phố khác. Người ngoài không biết, chứ trong đám người đuổi bắt Diệp Lam ấy có cả Trương Lập hôm qua, chỉ là khoảng cách xa, không cần lộ mặt, vì vậy y chẳng kiêng nể gì, cứ thoải mái kêu gào.

Diệp Lam nghiêng đầu nghe ngóng một hồi lâu, rồi mới đứng lên nói với mấy người bọn Mạnh Tiểu Lục: “Đại ân này không thể đáp tạ bằng lời, ơn cứu mạng không biết đáp đền làm sao, sự việc khẩn cấp, tiểu nữ tử xin phép cáo biệt tại đây.”

“Gượm đã, bọn người kia chắc chắn đang ở xung quanh đây tìm cô, cứ đợi thêm một lát nữa, xác định an toàn rồi hãy đi.” Mạnh Tiểu Lục nói.

Khúc Nhân Hồng hiển nhiên không muốn chuốc phiền phức, miễn cưỡng nói: “Tần thiếu gia đúng là nam nhi nhiệt huyết, lòng dạ chân thành, giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha, họ Khúc này lấy làm khâm phục.”

“Khúc gia, ông anh quá khen rồi.” Mạnh Tiểu Lục ngại ngùng gãi đầu, quay sang nói với Diệp Lam: “Sao cô phải hoảng hốt bỏ chạy như thế, đám người đang đuổi theo cô là ai vậy? Yên tâm, có chúng ta ở đây, chắc chắn sẽ không để cô phải chịu thiệt thòi đâu.”

Khúc Nhân Hồng ngẩn người, lắc đầu gượng cười, thầm nhủ khen nhà ngươi một câu, ngươi đã tưởng thật luôn rồi hả, còn chưa làm rõ xem sự việc thế nào đã nhảy ra nhận bừa nhận bậy đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân, thế này rõ là ôm rơm rặm bụng, lo chuyện bao đồng rồi còn gì?

Diệp Lam vội cảm ơn rối rít, nhưng ánh mắt du di bất định, nói năng ấp úng mập mờ, hết sức đáng nghi. Mạnh Tiểu Lục nói: “Nếu cô đã không muốn nói thực, vậy thì mời đi đi.”

Diệp Lam thở dài một tiếng: “Tôi nói là được chứ gì. Nhà tôi ở Dư Hàng, dạo trước cha tôi đến Giang Tây công cán, trên đường nghe nói Cát An đào được mộ lớn, có nhiều đồ tốt xuất thổ, bèn nhất quyết đi đường vòng qua Cát An tìm hiểu rõ ràng một phen, xem xem có kiếm được một hai món đồ tốt gì không.

“Kết quả trên đường gặp phải một bọn trộm mộ, bọn chúng bị người khác trông thấy bèn có ý giết người bịt miệng, tôi và cha trong lúc hoảng loạn chạy trốn bị lạc mất nhau. Cha tôi sống chết thế nào chưa rõ, còn tôi thì bị chúng bắt giữ, sau đó… ôi, liền bán cho nhà này làm vợ lẽ. Hôm nay, tôi khó khăn lắm mới trốn ra được, mong mấy vị đại ca đây cứu mạng.”

“E là cô đây vẫn chưa nói thực?” Khúc Nhân Hồng hờ hững nói, chỉ thấy thân mình Diệp Lam bất giác giật nẩy lên.

Khúc Nhân Hồng tựa như không thấy, chậm rãi nói nhỏ nhẹ: “Cô là yến tử, trong túi kia của cô rốt cuộc đựng món gì? Cô định như thế nào?”

“Ông nói gì vậy, tôi không hiểu.” Diệp Lam hiển nhiên đã có chút hoảng hốt.

Khúc Nhân Hồng lạnh lùng hừ một tiếng: “Không hiểu phải không, được rồi, Đại Ngưu, lôi cô ta lên gặp quan.”

“Đừng, đừng, đừng, sao ông nhìn ra được vậy?” Diệp Lam chột dạ hỏi.

Khúc Nhân Hồng nói: “Họ Khúc này đi lại trên giang hồ nhiều năm, có gì mà không gặp chứ, hôm nay ta cũng không đổ oan cho cô, trong túi kia rốt cuộc là thứ gì, mang ra đây cho ta xem nào.”

“Thôi được.” Trong bọc của Diệp Lam là một bức tranh, Khúc Nhân Hồng mở quyển tranh ra chừng nửa thước, đột nhiên hít sâu một hơi khí lạnh: “Tranh của Mao Diên Thọ?”

Diệp Lam gật đầu: “Tôi nghĩ cách trà trộn vào nhà bọn họ chính là vì bức tranh của Mao Diên Thọ này, tranh của vị họa sư cung đình thời Tây Hán này là loại nghìn vàng khó kiếm. Cũng không biết có phải ông trời cố ý bỡn cợt tôi hay không, đúng lúc tôi sắp thành công thì Cát An lại xảy ra chuyện đào mồ quật mả này, lão gia sợ bên ngoài rồng rắn hỗn tạp, trong nhà không an toàn, bèn phái thêm người bảo vệ, làm tôi muốn chạy cũng không chạy được. Hôm nay khó khăn lắm mới nhắm được cơ hội lẻn đi, không ngờ lại gặp phải ông, đúng là đen đủi.”

“Cô thuộc nhà nào?”

“Chỉ có thể nói là trong Tứ đại môn phái thôi, hôm nay bị ông nhìn thấu như thế, còn mặt mũi nào mà nhắc đến nữa.” Diệp Lam lắc đầu.

Khúc Nhân Hồng suy tính hồi lâu, y muốn giữ lại bức tranh này, nhưng cưỡng đoạt hoặc kéo cô gái này đi gặp quan, chỉ sợ bức tranh rốt cuộc cũng không lọt vào tay mình, lại còn dẫn đến họa sát thân cũng không chừng. Có thể dò la được trong nhà người ta có tranh quý, lại trà trộn vào đó làm vợ lẽ như vậy, cô gái trước mắt nhất định còn có đồng bọn nữa, vậy thì…

Nghĩ tới đây, Khúc Nhân Hồng bèn nói: “Vậy đi, ta cho cô tờ chi phiếu hai nghìn đồng Đại dương, bức tranh này để lại cho ta, cô tự mình bỏ trốn đi đâu thì đi.”

“Thế không được, bức tranh này ít cũng phải đáng giá ba nghìn.” Diệp Lam nói.

Khúc Nhân Hồng cười khẩy: “Ba nghìn đồng Đại dương, cô thèm tiền muốn phát điên rồi hả? Với lại, bỏ trốn giữ lấy cái mạng quan trọng hơn hay một nghìn đồng Đại dương quan trọng hơn? Thế này đi, ta thêm năm trăm nữa, được thì được, không được thì thôi, ta trực tiếp áp giải cô lên gặp quan, cùng lắm là mỗi người mỗi ngả.”

Diệp Lam làm bộ sợ hãi gật đầu lia lịa, Khúc Nhân Hồng lập tức lấy ra một xấp chi phiếu, y còn muốn xem xét kỹ càng, song lại e ngại xung quanh đông người nhiều kẻ dòm ngó, trong lòng ngứa ngáy như thể trăm ngàn móng vuốt đang cào xé. Đột nhiên, tiếng hò la đuổi bắt lại vang lên, Diệp Lam vơ lấy đống chi phiếu trên bàn rồi co giò bỏ chạy, Khúc Nhân Hồng cũng hài lòng gật đầu, nhìn phản ứng của cô gái, chuyện này chắc không phải là giả trá.

Mạnh Tiểu Lục thấy thế, trong lòng không khỏi lấy làm tức cười. Thử nói xem, Khúc Nhân Hồng có thông minh không? Đương nhiên là thông minh, nhưng y lại bị lũ bịp bợm còn thông minh hơn cho vào tròng.

Kẻ lừa đảo cao minh có nhiều lúc sẽ cố ý để lại một chút sơ hở, câu chuyện quá hoàn mỹ, con người quá hoàn mỹ đều không đáng tin cậy, vì vậy có khuyết điểm, có sơ hở sẽ khiến người ta tin tưởng hơn. Nếu người bị lừa phát hiện ra điểm sơ hở, sẽ có tâm lý chiếm được thượng phong, cho rằng mình thông minh hơn kẻ khác, có thể nắm giữ mọi thứ, từ đó dẫn đến tự mình gạt mình.

Mấy người rảo bước trở về khách sạn, gặp Tần Tam gia, nhưng Khúc Nhân Hồng lại không hề nhắc đến chuyện lúc nãy, sợ Tần Tam gia đố kỵ với mình, chỉ để lại Đại Ngưu ở khách sạn trông đồ, còn mình thì cùng Mạnh Tiểu Lục và Tần Tam gia bàn bạc về hành trình của ngày hôm nay.

Họ không thể ngờ được, trò này vẫn còn hậu chiêu, có điều màn tiếp theo sẽ lập tức diễn ra, Trương Lập giả làm Diệp quản gia sắp sửa bước lên sân khấu.

Ba người đi bộ trên phố lớn, định đến tiệm đồ cổ tìm chút bảo bối. Mạnh Tiểu Lục giả bộ nheo nheo mắt, kêu toáng lên với Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng: “Diệp tổng quản kia kìa.” Kết quả gã liền bị Tần Tam gia bịt chặt miệng lại.

“Chú em, chú xem tên họ Diệp kia lén la lén lút, đã nói là hôm nay đến tìm gặp chúng ta mà chưa từng lộ mặt, tôi nghĩ bên trong chắc chắn có điều gì cổ quái. Vậy đi, chúng ta lén bám theo hắn, xem rốt cuộc hắn ta muốn làm gì?” Tần Tam gia nói.

Khúc Nhân Hồng vội vàng gật đầu: “Được đó, được đó.”

“Vậy e rằng không được tốt lắm, đường lớn thênh thang, ai đi nẻo đó, vẫn cứ là hắn lo việc của hắn, chúng ta lo việc của chúng ta thôi.” Mạnh Tiểu Lục trả lời.

Khúc Nhân Hồng cười cười nói: “Chú em vẫn còn trẻ người non dạ quá.”

“Vậy tối nay chúng ta gặp lại.” Nói đoạn, Mạnh Tiểu Lục ôm quyền từ biệt. Hai người kia không nghi ngờ gì, đều cho rằng gã cảm thấy canh cánh trong lòng vì chuyện tranh chấp hôm qua.

Vậy là Mạnh Tiểu Lục thoát thân được, kỳ thực cho dù Khúc Nhân Hồng và Tần Tam gia có đồng ý với kiến nghị của gã, Mạnh Tiểu Lục vẫn sẽ kiếm cớ cáo từ. Để hai người họ trông thấy Trương Lập là nhiệm vụ cuối cùng của Mạnh Tiểu Lục trong màn này, cho dù hai người không đi theo, Trương Lập cũng sẽ vòng vèo xuất hiện trước mặt bọn họ. Với biểu hiện xuất sắc của Trương Lập, bọn họ chắc chắn sẽ ngờ vực trong lòng, rốt cuộc vẫn sẽ bám theo y mà thôi.

Sau khi Mạnh Tiểu Lục bỏ đi, Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng bám theo Trương Lập ra khỏi thành, hai người không lộ ra sơ hở gì, mà Trương Lập dường như cũng hoàn toàn không hay biết. Đi được chừng một tiếng đồng hồ đã tới một vùng hoang vu vắng vẻ, Trương Lập đột nhiên lấy ra một món đồ. Mắt Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng cũng không phải quá kém, định thần nhìn kỹ liền giật nẩy mình. Xem ra, bọn họ đúng là đã nhìn nhầm người rồi, tay Diệp tổng quản này không ngờ còn có bản lĩnh như thế.

Chỉ thấy Diệp tổng quản lấy ra một chiếc la bàn, sau đó ngó nghiêng bốn phía, làm Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng vội vội vàng vàng ép chặt người xuống đất, nấp đi, sợ bị đối phương nhìn thấy. Diệp tổng quản nằm bò ra đất, bốc một nắm đất ngửi ngửi, sau đó lấy ra mấy đoạn ống nối vào với nhau. Thứ này sau khi ghép nối lại, trông giống như chiếc xẻng, nhưng đầu đằng trước lại là hình nửa ống tròn. Tần Tam gia không biết đó là thứ gì, nhưng Khúc Nhân Hồng thì nhiều kinh nghiệm giang hồ hơn, thấp giọng giải thích: “Đây là xẻng đào sâu, hay còn gọi là xẻng Lạc Dương, món đồ này mới nổi lên mấy năm trước. Ông xem, hắn còn bốc đất lên mũi ngửi, đây là phép cũ, làm vậy để xác định mục tiêu, phương vị đâm xẻng xuống cũng càng chuẩn xác hơn.”

Diệp tổng quản đâm xẻng xuống đất, rút lên, quan sát thứ dính trên thân xẻng, sau hai ba lần như vậy, y đột nhiên hân hoan ra mặt, gần như sắp khua chân múa tay đến nơi, ngay sau đó liền vội vội vàng vàng bỏ đi luôn. Đợi Diệp tổng quản đi rồi, Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng nấp trong lùm cỏ mới đứng thẳng người dậy, Tần Tam gia xoa eo nói: “Người này là thầy phong thủy à? Đúng là nhìn lầm rồi, tôi còn tưởng hắn là quản gia nhà nào nữa cơ.”

“Cũng chưa chắc hắn không phải quản gia, rất có thể là nhà quyền quý nào đó mời riêng về để tìm của báu cho họ. Vì vậy, hắn mới ít tiếp xúc với người khác, trầm lặng ít nói, đề phòng họa từ miệng mà ra, cũng vì thế mà hôm nay hắn không đến tìm chúng ta. Dùng la bàn xem phong thủy, định vị một cách đại khái huyệt báu phong thủy, sau đó dùng xẻng Lạc Dương đầm xuống đất, xác định chất đất bên dưới có huyệt mộ tồn tại hay không, người này giỏi đấy.” Khúc Nhân Hồng giải thích.

Tần Tam gia gật đầu: “Vậy chúng ta có thể được chia một chén canh ở chỗ này không? Nếu lấy được đồ tốt từ đây thì còn đáng giá hơn mò mẫm tìm kiếm ngoài chợ nhiều lắm.”

Khúc Nhân Hồng ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói: “Chuyện này cũng có rủi ro đó, tôi với ông tuy thích tham gia vào chuyện này thật, nhưng như hai chúng ta thì cũng không đến mức phải vì chuyện này mà liều mạng ở đây làm gì, chúng ta vẫn cứ nên tính kế lâu dài, cẩn thận là hơn.”

Màn đêm sắp buông xuống, tranh thủ lúc cửa thành chưa đóng, Khúc Nhân Hồng và Tần Tam gia dẫn theo Đại Ngưu quay lại. Đồ gốm và bức tranh để ở khách sạn không yên tâm, họ bèn gửi vào ngân hàng, còn đổi ra mấy tấm chi phiếu và tiền mặt, sau đó đi thẳng một mạch tới chỗ ban sáng. Sắc trời tối dần, sau tiếng trống canh đầu, Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng đã gà gật buồn ngủ, cũng may là họ có mang theo cả rượu cả thịt, tay trái một miếng thức ăn, tay phải một ngụm rượu, cũng miễn cưỡng cầm cự được.

Qua canh hai, đột nhiên dưới ánh trăng có mấy người lấm la lấm lét lần mò đi tới. Họ cắm cúi làm việc, bắt đầu đào bới, nhanh chóng đào ra được một cái hang trộm, rồi có người chui vào trong. Chừng thời gian đốt hết nén hương, người bên trong chui ra, lôi trong lòng ra một cái bọc.

Khúc Nhân Hồng và Tần Tam gia ở xa, lại đương lúc nửa đêm, không nhìn rõ trong cái bọc mấy người kia mở ra rốt cuộc là thứ gì, có điều từ động tác nhảy nhót hò reo của bọn họ, có thể đoán ra được, chắc chắn là đồ tốt.

Tần Tam gia thấp giọng nói: “Không thể đợi thêm nữa.”

Khúc Nhân Hồng liếc nhìn Đại Ngưu một cái đầy ẩn ý, y đã dặn dò Đại Ngưu rất kỹ, tối nay tuyệt đối không được cậy mạnh. Nếu thực sự nảy sinh cãi vã, vậy thì chạy là thượng sách, sự an toàn của Tần Tam gia phải đặt ở sau cùng, quan trọng nhất là bảo vệ họ Khúc y trước. Khúc Nhân Hồng hơi lo lắng, y cũng không biết Đại Ngưu nghe lọt tai hay không, tên này rất trung thành, chỉ là đôi lúc hơi cứng nhắc.

Ba người rón rén đi về phía bên kia, đám người nọ vẫn chưa phát giác ra, đang bận rộn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Khi họ phát hiện ra, hai bên đã đứng mặt đối mặt nhau rồi, lúc này muốn chạy cũng đã không kịp nữa. Đám kia tổng cộng có bốn người, đều che kín mũi miệng, không nhìn rõ tướng mạo, cả bọn đều nhao nhao cầm vũ khí trên tay, nhấp nhỏm chuẩn bị.

Người cầm đầu trông có vẻ quê mùa, hình như là người bản địa, y quát lên: “Các ngươi làm gì vậy?”