← Quay lại trang sách

Chương 56 Lũ lượt kéo đến

“Diệp tổng quản có đây không?”

“Các ngươi làm gì vậy?”

Ngoài ra thì không ai đáp lời, Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng đưa mắt nhìn nhau, đoán trong đám người này chắc là không có Diệp tổng quản, vóc dáng bốn tên đều cao hơn Diệp tổng quản.

“Tôi hỏi các người làm gì vậy?” Tên cầm đầu đã hơi tức giận, dẫu sao thì cũng có tật giật mình, chắc chắn là sẽ thẹn quá hóa giận.

“Ông bạn, tôi cũng không vòng vo nữa, chúng tôi muốn mua đồ vật trong bọc kia, anh xem…” Khúc Nhân Hồng nói.

Tên kia ngẩn người ra, gãi đầu nói: “Vậy không được, bọn này đã nhận tiền của người ta, hôm nay không cần biết là đào được cái gì, đều thuộc về người ta hết rồi.”

Chuyện này cũng không giả, người nhà quê chính là sống bằng nghề đào mộ thay người khác. Đào được thứ gì thì gói vào thành một bọc, không cần biết nhiều hay ít, trả tiền một lần, người bỏ tiền chẳng khác nào đem vận may của mình ra đánh cược.

“Ông bạn, làm người phải biết biến báo chứ. Người kia trả anh bao nhiêu tiền?” Tần Tam gia hỏi.

Tên cầm đầu kia cũng thực thà trả lời: “Đã hứa là trả hai nghìn đồng Đại dương, một tay giao tiền một tay giao hàng, đặt cọc một trăm đồng. Hai nghìn đồng Đại dương đấy, không phải số nhỏ đâu, đủ cho bọn này ăn mấy đời đó.”

“Vậy chúng tôi trả thêm hai trăm đồng nữa, đồ vật đưa cho chúng tôi, sau đó chúng ta ai đi đường nấy, thế nào?” Khúc Nhân Hồng nói.

Tên kia thoáng ngần ngừ: “Không được, chỉ vì hai trăm đồng này mà thanh danh chúng tôi bị hủy hoại thì sao, người ta đến tìm chúng tôi gây chuyện thì sao?”

“Sẽ không tìm đến ông bạn đâu, có chuyện gì chúng tôi sẽ đứng ra gánh, người đó có phải họ Diệp không, dáng người không cao, ăn mặc rất phô trương xa xỉ, chúng tôi quen biết nhau đấy, đều là bạn bè cả mà.” Tần Tam gia nói.

Tên kia vặn hỏi ngược lại: “Nhưng y có bảo để người khác đến lấy hàng đâu? Vả lại còn đặc biệt dặn dò bọn này trừ y ra thì không được đưa cho bất cứ ai khác, mà các người đã quen nhau rồi, thì sao phải tăng giá lên nữa?”

Tần Tam gia đầu óc xoay chuyển, vội vàng bổ sung: “Tôi có nói là lấy hộ y đâu, cái tên này không thành thực chút nào, mấy hôm trước đánh bài thua tôi mấy trăm đồng Đại dương mà không chịu trả. Thứ này cũng không phải đáng tiền lắm đâu, chỉ có điều y mê cái món này, vì vậy hai chúng tôi mới bỏ thêm tiền ra mua lại, để y phải đến tìm chúng tôi mà đòi. Ông bạn hiểu ý tôi rồi chứ? Khúc gia, ông nói xem có đúng không?”

“Lại chẳng thế à.” Khúc Nhân Hồng vỗ tay phụ họa, chuẩn bị cùng Tần Tam gia hùa vào dỗ dành mấy tên nhà quê này.

Tên kia ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn lắc đầu nói: “Không được, thứ này chắc chắn là không rẻ, ngộ nhỡ bán lại cho mấy người xong, người ta tìm đến tôi lại không giải thích rõ ràng được. Các người nói là sẽ gánh vác, nhưng đến lúc ấy ông mặc kệ thì tôi biết làm thế nào?”

“Ông bạn sợ y gây chuyện, vậy không sợ chúng tôi tìm đến gây chuyện chắc?” Tần Tam gia nhướng mày: “Nói chuyện tử tế với các ông không được, phải không? Nghĩ thử xem, y chỉ có một người, chúng tôi có ba người, nặng nhẹ thế nào ông bạn tự cân nhắc đi. Vả lại, y tìm ông bạn, thử hỏi xem dựa vào cái gì chứ, cùng lắm trả lại tiền cọc cho y là xong. Nhưng chúng tôi thì khác, chúng ta mà gây chuyện đánh nhau ầm ĩ ở đây, mấy ông bạn liền thành trộm mộ bị bắt quả tang tại trận. Đến lúc ấy, mỗi người ăn một viên đạn là một nhẽ, người nhà cũng phải chịu liên lụy, người già con trẻ cả đời cũng không ngẩng đầu lên được đâu!”

“Thế này…” Tên cầm đầu trở nên do dự.

Từ đầu tới giờ chỉ có tên cầm đầu kia nói chuyện, nhìn mấy kẻ còn lại chợt thấy một tên khẽ run lên. Khúc Nhân Hồng kêu thầm không ổn, nếu lúc này bọn trộm mộ vẫn hung hăng lớn lối, vậy thì một là chúng gan to bằng trời hai là cố tỏ ra trấn tĩnh, cả hai trường hợp này đều có thể nói chuyện bằng lý lẽ được. Nhưng giờ đã có phản ứng run rẩy, không phải nổi giận thì cũng là sợ hãi, bất kể là cảm xúc nào, thì đi tới cực đoan cũng sẽ là giết người diệt khẩu.

Quả nhiên, có người nói: “Anh A Mao, chúng ta một là không làm hai là…”

Không đợi sự việc chuyển biến đến mức không thể vãn hồi, Khúc Nhân Hồng vội vàng cướp lời: “Ông bạn, các anh em hãy nghe tôi nói đã, ông anh này của tôi nói rất có lý. Nhưng tôi cảm thấy vừa nãy mình nói nhầm chút, sao có thể chỉ tăng thêm hai trăm đồng Đại dương được chứ? Chúng tôi ra ngoài gấp gáp, chỉ mang có ba nghìn, mọi người mỗi bên nhường một bước, tôi đưa các anh ba nghìn, các anh đưa đồ cho chúng tôi, thế nào?”

Thấy tên cầm đầu vẫn hơi ngần ngừ, nhưng hiển nhiên là đã động lòng, Khúc Nhân Hồng bổ sung: “Nghĩ thử xem, kể cả tên họ Diệp kia đến tìm các anh, nhưng ba nghìn đồng Đại dương đã vào trong túi, các anh cũng thành đại gia cả rồi, sợ y làm gì chứ. Mà nói cho cùng, y không dám làm lớn chuyện lên đâu, bằng không thì chính y cũng có tội, phải không?”

“Được, làm vậy đi, tiền đâu?”

Hai bên một tay giao hàng một tay giao tiền, Tần Tam gia không dằn được, vội vàng mở cái bọc ra, bên trong toàn là các loại châu báu, đồ ngọc, còn cả một đôi bình sứ. Mặc dù chưa xem kỹ, nhưng chỉ riêng mấy thứ trắng trắng hồng hồng đó đã đáng giá không ít rồi, tên họ Diệp kia dám bỏ ra hai nghìn đồng Đại dương thuê người đào, giá trị những thứ này tuyệt đối không thể dưới một vạn đồng được.

Đám nông dân kia có tật giật mình, vội vàng bỏ đi luôn. Khúc Nhân Hồng sấn tới cũng muốn xem kỹ, nhưng ánh trăng quả thực quá mờ, không nhìn rõ gì được, chỉ có thể xem thoáng qua chút mà thôi.

“Ông nói xem, tại sao tên họ Diệp kia lại không tự mình đến nhỉ?” Tần Tam gia trong lòng ngờ vực, nói.

Khúc Nhân Hồng ngẫm nghĩ giây lát: “Chắc là lo bị người khác trông thấy thì không giải thích được, vì vậy mới thuê người. Tự mình đi thăm dò địa điểm, sau đó tìm người đến đào bới, giao dịch nguyên cả bọc đồ, vừa an toàn vừa yên tâm. Dù có bị điều tra ra thật, thì y cũng có thể giả bộ không biết gì. Nói trắng ra, tên này là hạng vừa muốn kiếm tiền vừa không có gan, ngay từ lần đầu khi y tranh chấp với Tần Lương Tài là đã có thể nhìn ra được phần nào rồi. Tam gia, cho tôi xem kỹ mấy món bảo bối kia với.”

Tần Tam gia nói: “Khúc gia, chỗ này tắt lửa tối đèn, làm sao nhìn rõ cái gì được chứ, chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây thì hơn, tránh đám người kia hối hận, thấy tiền nổi lòng tham, ông nói xem có phải không?”

“Tam gia nói có lý, chúng ta đi mau, về đến cổng thành ngồi chờ nửa đêm cũng tốt.”

Ba người rảo bước rời đi về phía thành Cát An.

Lại nói đến bốn tên trộm mộ kia, bọn chúng là người cùng một làng, không lâu trước đây cũng theo người ta đi đào mồ quật mả, về sau tình hình gắt lên thì ngoan ngoãn về nhà ngồi yên một chỗ. Sáng sớm hôm nay, có người tìm đến gặp bọn chúng, trả cái giá trên trời hai nghìn đồng Đại dương, đồng thời chỉ rõ vị trí cho bọn chúng.

Phải biết rằng bình thường đào bới cả đêm, cả khuân vác các kiểu cũng chỉ được thù lao mấy chục đồng, giờ không ngờ lại kiếm được tới hai nghìn đồng. Thường có câu, rượu trắng đỏ mặt người, tiền tài động nhân tâm, mức giá này khiến chúng không thể từ chối. Có ai ngờ đêm nay lại thuận lợi như thế, đào một lượt đã ra bảo bối luôn, lại còn có người chặn giữa, cả đám anh em kiếm được ba nghìn đồng, cả đời này không cần phải lo ăn lo mặc, thoải mái hưởng phú quý nhân gian rồi.

“Đứng lại.” Có người quát gọi bốn tên trộm mộ.

Nhìn theo hướng tiếng quát, chỉ thấy chủ thuê Diệp tổng quản, ngoài ra còn có ba gã cao to vạm vỡ, không cần phải nói, chính là Mạnh Tiểu Lục, Mã Vân, Tiết Đông Bình đứng sau lưng Trương Lập, trông cũng rất ra dáng. Bốn tên trộm mộ không có ý đồ phản kháng, tức khắc quỳ xuống tại chỗ, vì trong tay Mã Vân và Tiết Đông Bình đều cầm súng, còn Mạnh Tiểu Lục cũng vác một thanh đao to tướng bóng loáng, nếu đánh thật thì với mấy con dao găm trên người bọn chúng có khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết đâu.

Trương Lập cười cười nói: “Bọn ngươi bán hết đồ của ta đi rồi phỏng?”

“Sao ông biết?”

“Các ngươi không cần lo chuyện đó, đây là gia sản tổ tiên nhà ta, cả mảnh đất này cũng đều là nhà ta cả. Gần đây ta thiếu tiền, đang định đào chút đồ quý lên để xoay xở một chút, sợ mất mặt, cũng sợ tổ tiên trách tội nên mới thuê bọn ngươi đi đào thôi, kết quả các ngươi lại bán đi mất, vậy cái lỗ thủng này của ta lấy gì lấp vào đây? Văn thư khế đất đây, bọn ngươi xem đi.” Trương Lập gằn giọng nói.

“Bọn tôi có biết chữ đâu…”

Trương Lập có chút gượng gạo, ho khẽ một tiếng: “Thôi bỏ đi, bọn ngươi muốn tiền hay muốn mạng, tự mình chọn đi, nếu không chúng ta lên gặp quan vậy, để bên cảnh sát truy tra rõ ràng. Bọn ngươi cũng không phải làm chuyện này ngày một ngày hai mà, vừa khéo để sau mùa thu tính sổ một thể [39] .”

“Đừng mà, đừng mà, các vị đại gia tha cho bọn tôi đi, tiền này bọn tôi không lấy nữa được không?” Mấy tên trộm mộ dập đầu lia lịa như sắp khóc tới nơi. Dù là triều đại nào đi nữa, đào mồ quật mả cũng đều là tội chém đầu.

Thu tiền lại xong xuôi, Mã Vân lấy ra tờ chi phiếu hai trăm đồng, nhét vào tay tên cầm đầu, trịnh trọng nói: “Tiền này là đại gia ta thưởng cho các ngươi, sau này làm người tử tế, những chuyện trộm mồ trộm mả này không thể làm nữa, tổn hại âm đức lắm, các ngươi có biết không? Cầm tiền này về nhà mà sống cho đàng hoàng, cày ruộng, buôn bán nhỏ, thế nào chẳng có con đường sống?”

Không biết bọn chúng có nghe lọt hay không, những điều cần nói, Mã Vân đã nói rồi, những gì cần làm, y cũng đã làm rồi, cả bọn mang theo tiền rời khỏi chỗ đó. Trên đường, Tiết Đông Bình cười cợt nói đùa: “Mã Vân, tiểu tử nhà ngươi được đấy, sắp thành Bồ tát sống đến nơi rồi.”

“Mỗi người một tính, ta đây có cái tính mềm lòng, còn ngươi lại quá cẩn trọng. Ta đã nghe ngóng hết cả rồi, bốn tên này không biết chữ, bảo ngươi tùy tiện viết một tờ trông giống như khế đất là được rồi, ngươi lại nhất định phải làm một cái giống y như thật, sợ xảy ra sai sót, có thể sai sót gì được chứ, đến lúc cần dùng thật thì cũng làm được gì đâu, giả thì rốt cuộc vẫn là giả thôi.” Mã Vân chép chép miệng, rồi học theo khẩu âm của tên lúc nãy nói: “Bọn tôi có biết chữ đâu.”

Cả bọn cười ồ lên, đoạn Mã Vân lại nói: “Tin báo hôm nay của Mã gia hẳn mọi người cũng nghe được rồi, trong Phong môn các người quả thực có phản nghịch, vả lại còn cấu kết với kẻ phản nghịch trong Mã gia bọn ta. Ta nghĩ, chúng ta cũng nên thu lưới vào thôi, chốc nữa đợi hai mắt xích cuối cùng hoàn thành xong, rồi mau chóng đi truy tra tên phản nghịch kia, dẫu sao đó mới là việc chính.”

“Phải đó, thêm một lúc nữa là trời sáng, hai tên ngu Tần Tam và Khúc Nhân Hồng này cũng sắp phải khóc rồi.”

Tần Tam gia đang ngồi chồm hỗm chỗ cổng thành hắt hơi một cái, quẹt nước mũi, làu bàu chửi: “Ai nhắc ta vậy chứ?”

“Đừng có nghĩ ngợi lung tung, Tam gia, chắc là nửa đêm khuya khoắt bị lạnh thôi.” Khúc Nhân Hồng nói.

Tần Tam gia nói: “Lần này chúng ta thu được không ít đồ quý, lát nữa về đến khách sạn phải xem xét cho kỹ mới được. Phải rồi, Khúc gia, lần này ông còn bao nhiêu?”

“Tổng cộng tôi mang sáu vạn đồng Đại dương, giờ vẫn còn rất nhiều chưa tiêu đến, Tam gia, còn ông thì sao?” Khúc Nhân Hồng nói.

Tần Tam gia đáp: “Tôi cũng còn hơn năm vạn, mặc dù chúng ta không phải đến để vung tiền bằng hết, nhưng có thể tiêu được thì cố gắng tiêu nhiều một chút, sau này đồ tốt ở đây sẽ càng ngày càng ít đi thôi. Một khi mớ đồ cổ ngoạn lần này được thổi phồng lên, vậy thì giá cả không thể tính đếm được đâu, cả mớ bảo bối cùng thời kỳ mà chúng ta thu mua được cũng có thể tăng giá lên gấp bội ấy chứ.”

“Tam gia nói có lý, đằng nào thì chúng ta cũng phải thuê bảo tiêu hộ tống trở về, Đại Ngưu dẫu sao cũng chỉ một thân một mình, song quyền nan địch tứ thủ, hảo hán đánh không lại người đông. Mà phải hộ tống chúng ta ra đến xe, rồi đưa ra tàu hỏa, thậm chí đưa đến tận Bắc Kinh tôi mới vững tâm được.” Khúc Nhân Hồng sợ đồ đạc quá nhiều bị người khác để ý, tiền thì không sao, mất rồi còn kiếm lại được, dẫu sao bọn y cũng có cơ nghiệp, có căn cơ thâm hậu, nhưng mạng thì mỗi người chỉ có một cái, mà mưu tài xưa nay vẫn luôn đi cùng với hại mạng đấy thôi.

Chờ thêm một canh giờ nữa, cửa thành rốt cuộc cũng mở ra. Kết quả, ba người vừa khéo đụng mặt với Phó Thượng Vân, Phó Thượng Vân cúi gằm đầu đi ra ngoài thành, chắc không thấy họ, mặt y đầy vẻ mệt mỏi, uất ức. Ba người sáu con mắt lẽ nào không nhìn thấy Phó Thượng Vân, Tần Tam gia tức khắc gọi giật lại: “Ông anh này, này, ông anh.”

Phó Thượng Vân đã đi qua mấy bước, giờ mới ngoảnh đầu lại, vẻ mặt hoang mang: “Hả?” Ngay tức thì, nét mặt y liền thay đổi hẳn, biểu cảm phức tạp lan tràn khắp trên gương mặt, song lại có thể biểu đạt một cách rõ ràng cho người nhìn, đó là một thứ cảm giác hòa trộn của cực độ kinh ngạc, mừng rỡ, hưng phấn, căng thẳng và cả thấp thỏm bất an nữa.

Nét mặt ấy không khỏi khiến Khúc Nhân Hồng và Tần Tam gia lấy làm tò mò, hai người đưa mắt nhìn nhau, còn chưa cất tiếng, Phó Thượng Vân đã nói: “Các ông đi đâu mất tiêu vậy!”

“Ông anh tìm chúng tôi à?”

“Lại chẳng, chẳng phải đã nói có đồ tốt thì đến khách sạn Vân Lai tìm các ông à? Kết quả tôi đến tìm thì tiểu nhị nói các ông không ở đấy, còn không cho tôi bước chân vào cửa nữa. Hôm qua lúc tôi đến thì đã chập tối rồi, định là tranh thủ cho các ông xem sớm rồi ra khỏi thành luôn. Kết quả đợi các ông đến nỗi cửa thành đóng luôn, tôi không nỡ bỏ tiền ở khách sạn, bèn đợi cả đêm chỗ cổng thành này đấy.” Phó Thượng Vân nói.

Tần Tam gia cười cười: “Tối qua bọn tôi cũng về rất muộn, bị nhốt bên ngoài thành, vừa khéo, thành ra đêm qua hai chúng ta ngồi cả đêm chỉ cách có cánh cổng thành này thôi đấy. À ông anh, còn chưa kịp hỏi ông anh xưng hô thế nào nhỉ?”

“Tôi họ Thượng, lần này đến là muốn bán đồ cho các ông đây.” Phó Thượng Vân lại nhấn mạnh lần nữa.

“Đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta về khách sạn rồi nói nhé.” Khúc Nhân Hồng ngó nghiêng tứ phía, cẩn thận nhìn những người qua lại ở xung quanh.

“Được.”

Cả bọn trở về khách sạn, gọi tiểu nhị rót trà rồi bảo đi chuẩn bị đồ ăn sáng, Khúc Nhân Hồng sai Đại Ngưu đi lấy đồ đạc gửi trong ngân hàng. Phó Thượng Vân bắt đầu nhồm nhoàm ăn như hổ đói, Tần Tam gia cười cười nói: “Đợt trước chẳng phải đã kiếm được một mớ hay sao? Không nỡ ở khách sạn thì thôi, sao cảm giác như ông anh đến cơm cũng chưa ăn ấy nhỉ?”

“Lại chẳng, các ông không phải bảo tôi đi kiếm đồ tốt à? Tôi biết các ông không gạt người, cũng không lừa bịp bọn người nhà quê chúng tôi, nên đã đi khắp mấy làng xung quanh thu mua một ít. Đừng nói chỗ tiền lần trước bán đồ, đến tiền tiết kiệm trong nhà cũng bị tôi lấy đi hết cả rồi.” Phó Thượng Vân nói.

Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên có một thứ dự cảm chẳng lành. Khi Phó Thượng Vân lấy đồ trong túi ra, dự cảm này liền được chứng thực. Những thứ gọi là đồ cổ trước mắt, đều chỉ là mấy món đồ giả, người có chút thường thức về đồ cổ nhìn cái là nhận ra được ngay, quả thực là một đống đồ vứt đi. Nhìn tay nhà quê này dốc hết cả gia sản vì mấy món đồ rác rưởi này, Tần Tam gia có chút bất nhẫn, không nỡ chỉ ra.

Bọn họ im lặng trả đồ lại, sau đó cúi đầu không nói. Phó Thượng Vân nhìn họ, bộ dạng hết sức tội nghiệp, hồi lâu sau mới phản ứng lại, nét mặt trở nên cực độ căng thẳng và hoảng hốt, hỏi: “Sao thế, đồ đạc có vấn đề hả?”

“Ông anh, anh thu mua thứ này từ đâu vậy?” Khúc Nhân Hồng hỏi.

“Của một tên đi thu mua, tôi nghe nói bọn này biết nhặt mót đồ tốt, nên mới mua của hắn… ôi chao, có phải tôi bị gạt rồi không, sao nét mặt các ông lại như thế, giờ tôi biết làm sao đây!” Phó Thượng Vân đứng bật dậy, sau đó lại ngồi thụp xuống, khóc rống lên.

Khúc Nhân Hồng và Tần Tam gia vội an ủi y, đỡ y ngồi lên ghế, rồi mới hỏi: “Thế món đồ gốm lần trước ông anh lấy ở đâu ra? Có phải đào được không?”

“Tôi nói thật cho các ông biết, cái vò đó là của một người bạn tặng cho tôi, lúc đó tôi bảo nhà đang kẹt, nhưng bản thân y sống cũng không được tốt lắm, y bèn tặng tôi cái vò ấy bảo tôi đi bán. Lúc đó tôi cũng không để tâm lắm, về sau, quả thực khó khăn quá không sống nổi, tôi mới đem ra thử vận may một phen đó thôi.

“Thật không ngờ, một cái vò nhỏ mà đáng tiền đến vậy. Tôi cũng bị tiền làm mờ mắt, muốn kiếm mồ mả mà đào lấy của báu. Nhưng làm gì có chuyện đào được dễ dàng thế, nếu bị ai bắt được thì là tội chém đầu đấy.” Phó Thượng Vân vừa khóc vừa kể: “Vừa hay có một tên đến thu mua đồ cũ, tôi liền bảo muốn kiếm vài món đồ tốt, vậy là mua cái đống này, các ông nói xem, sau này tôi phải sống như thế nào đây!”

Phó Thượng Vân gào khóc một hồi, rồi mới từ từ bình tĩnh lại, Tần Tam gia hỏi: “Thế người bạn kia của ông anh có ở xa đây không? Có thể dẫn chúng tôi đi đến nhà y một chuyến không? Nếu nhà y vẫn còn đồ tốt, tôi cho ông anh mấy trăm đồng tiền thù lao cũng không phải là vấn đề gì.”

“Thật không?” Phó Thượng Vân ngẩn người, đang khóc lập tức cười toe toét.

“Thật chứ!”