Chương 57 Thu lưới
Tiết Đông Bình ngồi ngay ngắn trong một ngôi nhà ở khu ngoại ô vắng vẻ, ngôi nhà này thoạt nhìn có vẻ xập xệ rách nát, tường bao sân đã sập một nửa. Có điều, tổng thể lại toát lên nét cổ kính, hẳn là một ngôi nhà lâu đời, bố cục trông cũng rất hợp lý, quy mô không nhỏ, từ một số dấu vết còn sót lại có thể nhìn ra được, nhà này từng khá giàu có, vả lại chủ nhân cũng rất có phong cách.
Còn chưa đi vào đến nhà chính, bọn Tần Tam gia đã trông thấy Tiết Đông Bình đang ngồi trong sân cầm một cuốn sách. Tiết Đông Bình mặc áo vải, trông hết sức tầm thường, có điều khí chất lại không hề kém, hình như cũng là nhân sĩ làu thông kinh sách, trên người toát lên phong thái của kẻ trí thức. Phó Thượng Vân bước lên nói nhỏ mấy câu với Tiết Đông Bình, sau đó giới thiệu: “Vị này là Tần Tam gia đến từ Bắc Kinh, còn đây là Khúc gia đến từ Thanh Đảo.”
Lần này chỉ có Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng đến, Đại Ngưu ở lại khách sạn trông đồ. Các thứ mua được tối qua, tuy rằng bọn Tần Tam gia chưa kịp xem xét kỹ càng, nhưng đã đoan chắc là đồ có giá trị lớn, để gửi trong tiền trang hay tiêu cục cố nhiên là an toàn, nhưng dẫu sao đó cũng là đồ đào dưới đất lên, ngộ nhỡ bị người ta phát giác ra manh mối gì thì vẫn không được hay. Vì vậy, họ bèn quả quyết để Đại Ngưu biết chút võ công ở lại khách sạn chờ, đằng nào thì cũng đang giữa ban ngày ban mặt, thiết nghĩ không có gì nguy hiểm lắm.
Căn nhà này được cải tạo lại từ nhà hoang, chỉ riêng chuyện nhanh chóng dọn dẹp, sắp xếp đã tốn không ít công sức rồi. Lúc này, Tiết Đông Bình đứng dậy, chắp tay nói: “Tại hạ Nam Cung Dịch, không biết hai vị ghé thăm tệ xá có việc gì không?”
Tần Tam gia không dám trực tiếp nói rõ ý đồ, chỉ lấp liếm vài câu, rồi ngó nghiêng trong sân, còn Khúc Nhân Hồng thì lại bị bộ ấm trà chén trà trên bàn bày trong sân thu hút. Tần Tam gia cũng liếc mắt nhìn một cái, miệng lập tức lắp bắp: “Chậc, chậc, chậc, mẹ ơi, thế này là uổng phí của trời còn gì!”
Nếu Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng đoán không sai, đây hẳn là một chiếc ấm trà thời Minh, trông bề ngoài thì được bảo tồn hết sức hoàn chỉnh. Mặc dù thời Minh, Thanh cách hiện tại cũng không quá xa, nhưng giá trị và chất lượng của bộ ấm trà này đều không tầm thường, đem ra ngoài bán cũng được không ít tiền, không ngờ ở chốn quê nghèo chó ăn đá gà ăn sỏi này lại có người dùng bộ ấm trà như vậy để uống trà, thật đúng là lãng phí mà.
Ý nghĩ trong đầu hai người xoay chuyển như bay, đang nghĩ xem tiếp theo nên nói gì, chợt thấy Tiết Đông Bình mỉm cười nói: “Hai ông thích gì thì cứ tự chọn đi, trong nhà bày biện khá nhiều thứ đấy, nếu đã đến thì tức là có duyên với đồ đạc ở đây rồi.”
Hai người ngẩn ra, nhưng cũng không nói nhiều, vội vàng vào trong, cuối cùng bưng ra một đôi bình hoa, một quả ấn đồng, còn có ba bức tranh, họ không dám lấy nhiều, ra đến cửa mới thử dò hỏi: “Nam Cung tiên sinh, bọn tôi gửi lại ông chút tiền trà nước được không?”
“Bao nhiêu?” Nam Cung Dịch nheo mắt lại hỏi.
“Năm trăm đồng Đại dương được không?” Khúc Nhân Hồng thử ra giá.
Tiết Đông Bình đột nhiên ngửa mặt cười phá lên, thịt mỡ trên người đều rung theo tiếng cười, mặc dù không có cảm giác phiêu phiêu tiên phong đạo cốt gì đó, nhưng từ trên xuống dưới lại toát lên một vẻ tiêu sái như thể đã nhìn thấu cõi hồng trần, “Hai ông này, làm vậy thì hơi khinh người quá rồi đấy. Nhà họ Nam Cung chúng tôi tuy không phải danh gia vọng tộc gì, nhưng cũng từng có thời vẻ vang giàu có, từ thời nhà Minh đã bắt đầu sưu tầm đồ cổ tranh chữ rồi. Chắc ông cũng thấy rồi đó, trong nhà tôi tranh chữ chất cả đống, về sau này gia đạo sa sút, cũng chỉ còn lại đống đồ cổ, đồ chơi ấy thôi.
“Tôi nghĩ đó là tổ nghiệp, không nỡ bán, huống hồ bản thân là người thanh tâm quả dục, cũng chẳng tiêu gì nhiều tiền. Tôi không chủ động bán, nhưng nếu có người mua tìm đến cửa thì vẫn có thể bàn chuyện làm ăn. Chỉ là nếu đã muốn mua, thì cũng phải theo giá thị trường, các ông bảo năm trăm? Thế này là khinh tôi không hiểu gì à.”
Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng bị bóc mẽ, lập tức đỏ mặt, một hồi sau mới nói: “Nếu Nam Cung tiên sinh đã là người trong nghề, vậy thì xin mời chuyên gia ra giá đi.”
“Mấy thứ này mỗi món mỗi giá, chủ yếu là tùy mắt mỗi người. Người chơi đá thì nhìn đồ gốm sứ như một đống ngói vụn, kẻ chơi tranh chữ thì thấy đồ ngọc như mấy viên đá vớ vẩn, nếu đúng là kẻ si mê thật thì sớm đã nhằm vào một loại rồi. Hai ông chỉ là hạng học đòi văn vẻ hoặc là mua đi bán lại kiếm tiền thôi, tôi phải nghĩ xem đã. Thế này đi, tôi cũng không đòi nhiều, cái đống ở trong nhà đó, mỗi bức tranh sáu trăm đồng, muốn lấy thì lấy. Những thứ khác, thôi thì cũng tạm tính sáu trăm một món đi, coi như kết giao thêm bạn.” Tiết Đông Bình không hề khách khí nói.
Tần Tam gia gật đầu cười nói: “Nam Cung tiên sinh đã nói thế, vậy chúng ta cứ coi như làm ăn với nhau một chuyến, chúng tôi có thể xem kỹ không?”
“Các ông xem gì thì cứ xem, tôi đọc sách tiếp đây.” Tiết Đông Bình ngồi xuống ghế, lắc lư cái đầu, tiếp tục đọc sách.
Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng vào nhà lục lọi, đột nhiên trông thấy mấy cái hộp trên giá sách, mấy cái hộp này khác hẳn với những đồ đạc khác trong nhà, bụi bặm bám rất ít, ngay cả bản thân cái hộp cũng không phải loại thường. Hai người rầm rì một lúc, đoạn bước tới mở hộp ra. Khi bức tranh trong hộp được mở ra, hai người chỉ còn biết trợn tròn mắt, há hốc miệng, đầy rõ là báu vật hiếm có trên đời, chẳng trách Nam Cung Dịch không để tâm đến mấy món đồ tàng trữ bên ngoài, vì đem so sánh, hai thứ đúng là khác nhau một trời một vực.
Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng đều là chuyên gia, hiểu được lần này là mèo mù vớ cá rán, cũng chỉ là ngẫu nhiên ăn may mà thôi. Tuy rằng không mua được đồ khai quật trong mộ cổ ở Cát An, nhưng lại kiếm được báu vật hiếm có ở chốn ngoại ô hoang vắng thế này, đoán rằng trở về có kể lại cũng chẳng ai tin.
Mấy bức tranh này quả thực quá quý báu, quá hiếm có, riêng bức tranh của Triển Tử Kiền [40] kia đã hiếm gặp lắm rồi. Nói thực, ngay cả các nhà sưu tầm kiến thức rộng rãi như Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng cũng chưa từng được tận mắt thấy bút tích thực của Triển Tử Kiền, có điều hai người đều xác định đây chắc chắn là hàng thật. Có hai nguyên nhân, thứ nhất, Nam Cung Dịch không hề nói với họ rằng có những bức tranh này, vì vậy không thể có chuyện dối trá ở đây. Thứ hai, những thứ họ xem vừa nãy toàn là đồ thật, làm gì có chuyện đồ thật thì bày bừa bãi tùy tiện, còn đồ giả thì lại cất kỹ trong hộp trên giá thế này?
Nam Cung Dịch nghe nói bọn Tần Tam gia muốn mua tranh cất trong hộp để trên giá thì khăng khăng không chịu bán, sau một hồi bọn Tần Tam gia nhì nhằng đeo bám, rốt cuộc cũng thống nhất giao dịch với giá năm vạn đồng Đại dương.
Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng sợ đối phương hối hận, liền mang theo đồ đạc vội vàng đi luôn, bỏ mặc cả Phó Thượng Vân ở lại nhà Nam Cung Dịch. Phó Thượng Vân nhìn theo bóng lưng hai người vội vã bỏ đi, không nén được cười: “Đã bảo rồi mà, chắc chắn bọn họ sẽ trông thấy, nếu mà không thấy, tôi còn phải vào trong diễn thêm một hồi nữa, để bọn họ phải thấy mới được, thế này thì bớt việc đi bao nhiêu.”
Tiết Đông Bình cũng cười cười nói: “Lần này điều tra được hai kẻ kia thích nhất là tranh chữ xong, chỉ có thể làm gấp xuyên đêm cho nó cũ đi như thế. Mặc dù toàn là do cao thủ hàng đầu chế ra, nhưng trên đường ngộ nhỡ bọn họ nhìn ra được điểm gì thì lại phiền phức, vẫn cứ mau mau rút đi thì hơn.”
“Phải tôi thì đòi thêm một vạn đồng Đại dương nữa mới xong, bọn họ cũng đủ tiền mà.”
Tiết Đông Bình mỉm cười lắc đầu: “Đủ thì đủ đấy, chỉ có điều còn phải để lại cho bọn Mã Vân kiếm nữa chứ, mọi người đều kiếm được tiền thì mới được.”
Khi hai người về đến khách sạn Vân Lai, liền gặp Đại Ngưu đang gầm ghè với một gã cao to, bên trong bên ngoài người xem vây kín. Đại Ngưu là người của Khúc Nhân Hồng, vì vậy họ Khúc vội vàng len lỏi chen vào. Đại Ngưu thấy ông chủ trở về, vội kêu một tiếng Khúc gia. Gã cao lớn kia nghiêng đầu nhìn Khúc Nhân Hồng nói: “Thì ra đây mới là ông chủ, ta chỉ muốn hỏi một câu thôi, bức tranh nhà ta sao lại chạy đến chỗ các người là thế nào?”
Gã cao lớn này không phải ai khác, chính là Mã Vân.
Theo lời Mã Vân nói, bọn họ là thương nhân, mấy hôm trước trên đường mua được một ả ca nữ nhan sắc thuộc loại cao cấp, kết quả không ngờ ả ca nữ kia lại là một tên bịp bợm, cấu kết với đồng bọn trộm mất tranh quý của lão gia. Hôm qua bọn họ tìm khắp trong thành cả ngày, không tìm được, hôm nay lại chia ra lùng sục ở khu vực quanh đây.
Không ngờ cô ả bịp bợm kia cũng hiểu được đạo lý dưới chân ngọn đèn thường hay tối, trốn ngay trong thành Cát An không ra ngoài, nhưng lại bị Mã Vân tâm tư cẩn mật phát hiện ra. Giờ bị tóm, ả đàn bà kia khai rằng đồng bọn của mình trú ở khách sạn Vân Lai, một tên nói giọng Bắc Kinh, một tên nói giọng Thanh Đảo, lại có một tên biết võ nghệ, vì vậy Mã Vân mới tìm đến tận cửa.
“Người anh em, chúng tôi thực sự không có bức tranh nào như thế.” Tần Tam gia không biết đã xảy ra chuyện gì, nói với giọng hết sức chân thành.
Còn Khúc Nhân Hồng và Đại Ngưu đã hiểu rõ mọi chuyện thì hơi chột dạ, chỉ là vẫn sống chết lắc đầu không chịu thừa nhận. Mã Vân chỉ tay vào một cái hòm nói: “Lục soát một chút chẳng phải là sẽ biết hay sao?”
“Người anh em này, anh nói chuyện không bằng không cớ, ngộ nhỡ anh cũng là kẻ bịp bợm thì sao? Anh tùy tiện bảo ở chỗ tôi có một bức tranh là của anh, đến lúc ấy mở hòm ra, anh lại chỉ bừa một bức, vậy thì tôi có trăm cái miệng cũng không cãi lại được. Anh xem, trên người chúng tôi cũng có mang theo mấy bức tranh đây này.” Khúc Nhân Hồng nói.
Mã Vân cười cười bảo: “Cái này thì dễ thôi, bức tranh kia của ta là tranh của họa sư cung đình thời Tây Hán Mao Diên Thọ, chỉ cần có tranh của Mao Diên Thọ thì có thể chứng minh ta nói là sự thật.”
Đám người vây xung quanh hóng chuyện liền nhao nhao lên, bảo Mã Vân nói có lý. Khúc Nhân Hồng cười khẩy: “Nói ra cũng khéo thật, tôi đúng là có một bức của Mao Diên Thọ, nhưng ở đây còn có một bức của Triển Tử Kiền nữa, mặc dù niên đại không bằng Mao Diên Thọ, nhưng tranh lại còn đáng giá hơn nhiều, sao anh không nói cũng là của anh nốt đi? Anh rõ ràng là nghe hóng hớt được tin đầu đường xó chợ rồi đến đây lừa bịp thôi, mọi người nói xem có phải hay không?”
Trong đám đông cũng có khá nhiều người cảm thấy Khúc Nhân Hồng nói có lý, nói chung là ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ, nghiêng đầu ghé tai rì rầm. Riêng Tần Tam gia thì lại nhìn Khúc Nhân Hồng với ánh mắt không thể tin nổi, mấy bận mở miệng định nói gì đó rồi lại thôi. Y biết Khúc Nhân Hồng lén lút ra ngoài thu mua đồ đạc sau lưng mình, nhưng giờ đang bị người ta tìm đến tận cửa, lại không thể chất vấn gây rối nội bộ được. Có điều, rốt cuộc y vẫn rất tức giận, cảm thấy họ Khúc này không trượng nghĩa, vì vậy sắc mặt cứ biến đổi liên hồi, lúc xanh lúc tím.
Mã Vân chỉ vào ba người nói: “Đúng là cà cuống chết đến đít vẫn còn cay, đến giờ vẫn thà chết không hối cải phải không? Được rồi, ta cũng không lằng nhằng với các người nữa, các người nói xem trong cuộn tranh ấy có gì?”
“Có tranh, còn có gì được nữa chứ?” Khúc Nhân Hồng cố làm ra vẻ bình tĩnh, thực tế, khi Mã Vân hỏi câu này, y đã biết sự việc không ổn rồi.
Mã Vân lại hỏi: “Có gì khác nữa không?”
“Không!” Khúc Nhân Hồng nghiến răng, giậm chân đánh cược một phen, cược vào cửa Mã Vân đang gạt y.
“Được, các vị, hôm nay tôi mời các vị làm chứng cho tôi, y nói không có gì khác, tôi nói là có, mở trục cuộn bức tranh ấy ra, bên trong có nửa tờ phiếu mua hàng, chỗ tôi đây có nửa còn lại.” Mã Vân nói đoạn, lấy ra nửa tờ phiếu mua hàng bị xé đôi.
Khúc Nhân Hồng lập tức cuống lên, y biết hôm nay mình coi như bị vu tội rồi, hẳn là người khác đưa mình vào tròng, bèn tức khắc nhận sai: “Người anh em, người anh em, chúng ta đóng cửa lại rồi nói chuyện tiếp nhé.”
Mọi người nhao nhao lên trách móc chủ khách sạn không biết nhìn người, lại để cho tên trộm vào ở, song chuyện này tạm không nhắc tới, cũng không nói chuyện có kẻ nhiệt tình sẵn sàng đứng ra làm chứng cho Mã Vân. Khúc Nhân Hồng hiểu rõ, chuyện này mà Mã Vân đi báo quan, đống đồ cổ lúc trước mình thu mua được chắc cũng không thể giữ lại, dẫu sao thì cũng là thứ lai lịch bất chính. Chưa nói tiền trên người đều phải đắp cả vào cửa quan, cuối cùng có thoát thân được hay không còn chưa chắc. Chữ quan (官) có hai cái miệng (口), nói kiểu gì cũng là bọn họ có lý, thất phu vô tội, mang ngọc có tội, bản thân mang theo một đống đồ có giá trị ngược lại biến thành tai họa.
Vì vậy, y vội vàng rối rít xin lỗi, cuối cùng cơ hồ dốc hết tiền trên người ra mới dẹp yên được Mã Vân. Mã Vân mang tiền bỏ đi, còn lại hai người Khúc Tần nhìn nhau, rồi cùng lấy hơi, ngoác miệng ra chỉ trích, chửi bới đối phương.
Hai người rời khỏi cái chốn khiến cả hai đều cảm thấy uất ức bực bội này. Trên đường, Khúc Nhân Hồng chủ động nhận sai, dẫu sao thì y cũng cố tình che giấu chuyện này trước, họa cũng là do y rước về, ngược lại khiến Tần Tam gia phải chịu liên lụy, huống hồ y cũng không muốn mối quan hệ của hai người trở nên căng thẳng quá.
Khúc Nhân Hồng nói, họa phúc đi liền, lần này cũng không chỉ có mỗi chuyện uất ức, mà còn nhặt được cả báu vật nữa. Lúc này, bọn họ mới mở cái bọc đồ quý đào trong mộ huyệt mà từ đó tới giờ vẫn chưa có thời gian xem kỹ ra, giây lát sau, hai người đều tái mét mặt mày, đống đồ này buổi tối nhìn còn được, ban ngày nhìn thì lại trông như đồ giả vậy.
Trên đường đi qua Tế Nam, hai người xuống tàu, tìm đến một chuyên gia đồ cổ nhờ xem, biết được bức tranh chữ mua từ tay Nam Cung Dịch không ngờ cũng là đồ rởm, chỉ có điều bản lĩnh làm giả rất cao, trình độ vẽ tranh cũng đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, giả mà như thật rồi. Chỉ có điều, mấy bức tranh này hiển nhiên làm hơi vội vã, người thường nhìn không ra được, nhưng chuyên gia thì có thể dựa vào những dấu vết làm cũ này mà phán đoán ra đây là đồ ngụy tạo.
Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng không ai nói năng gì nữa, một người mang theo lái xe về Bắc Kinh, một người dẫn Đại Ngưu về Thanh Đảo, từ đó cả đời không qua lại gì với nhau nữa. Kỳ thực, coi như một người mất mười vạn đồng Đại dương, với gia sản của hai bọn họ thì vẫn kham được, tuy không nhỏ nhặt như hạt cát trên sa mạc, nhưng cũng không đến mức vì thế mà phải trở mặt với bạn hữu.
Chỉ là chuyện này quả thực quá uất ức, cả hai đều là hạng cần mặt mũi, mà cũng không thân thiết đến mức đó, để tránh lúng túng gượng gạo thì cứ không gặp nhau là tốt hơn.