Chương 58 Mã đầu qua đời
Hai nhà Phong, Ma dựa vào bản lĩnh của mình đều kiếm được một mẻ đầy túi, trên thực tế, trước bọn Tần Tam gia, mấy người này đã làm một vụ khác nữa rồi. Chỉ là địa điểm không phải ở Cát An, mà là trên địa bàn của Mã gia ở quanh đó. Đi mà không đến thì không phải phép, vì vậy cả hội cũng làm thêm một vụ nữa ở địa bàn của Phong môn là Cát An. Vụ lừa đảo này là một chuỗi mắt xích liên hoàn, kể cả nạn nhân có kinh nghiệm giang hồ phong phú, tránh được mùng một chắc hẳn cũng không thoát được ngày rằm. Họ mất tiền trong tay Hổ phong của Phong môn và Chưởng Đăng sứ của Mã gia, kể ra thì cũng không phải quá mất mặt.
Theo tin tức đáng tin cậy nhận được, tên gian tế đã lòi đuôi ra rồi, bọn Mã Vân lúc này phải nhanh chóng lên đường, bắt được cả nhân chứng vật chứng, xem xem rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở đâu. Điều khiến Mã Vân lo lắng nhất là vốn tưởng rằng trong Phong môn có phản đồ, không ngờ chuyện này lại còn liên quan đến cả nội gián bên trong Mã gia nữa, tên đó rốt cuộc là ai? Y vẫn luôn cảm thấy không được vững dạ cho lắm, tựa như có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra vậy.
“Tiểu Lục nghĩ gì thế?” Mã Vân hỏi, Mạnh Tiểu Lục rõ ràng cũng có chút không vui, mặt ủ mày chau.
Mạnh Tiểu Lục cười cười đáp: “Không có gì đâu.”
“Ừ.” Mã Vân liếc mắt nhìn Mạnh Tiểu Lục rồi nói với cả bọn: “Mọi người nghỉ ngơi chút đi, ta đi xuống xả nước một chút. Tiểu Lục, đi với ta không?”
“Được.”
Hai người nhảy xuống ngựa, đi đến ven đường, quay lưng về phía cả bọn, giạng chân ra. Mã Vân bảo: “Nói đi, có chuyện gì đừng giấu ở trong lòng.”
“Đại ca, tôi đang nghĩ, hai người Khúc Nhân Hồng và Tần Tam gia đó cố nhiên cũng hơi khôn vặt, nhưng không phải hạng đại gian đại ác gì, chúng ta lừa bọn họ như thế, phải chăng có chút…” Tiểu Lục nói tới đây, không khỏi thở dài một tiếng.
Mã Vân cười cười nói: “Còn nhớ lời ta nói với chú mày không? Lừa đảo chính là lừa đảo, chẳng phân biệt tốt xấu gì cả. Chúng ta làm chuyện này, vì vậy trên giang hồ mới gọi loại người như chúng ta là người làm ăn. Cũng giống như có người buôn bán kiếm tiền vậy, bọn họ bán hàng hóa, còn chúng ta bán trò lừa.”
“Nhưng tôi cứ thấy như vậy không được ổn lắm.” Mạnh Tiểu Lục lẩm bẩm: “Thế này có khác gì bọn Khương Khang kia đâu?”
“Đừng nói những đạo lý đao to búa lớn, thực ra là chẳng khác gì cả. Chỉ có thể nói là chúng ta lừa đảo có quy củ hơn thôi, còn bọn họ thì không có giới hạn. Thử bóc tách ra xem xét vấn đề này nhé, Tần Tam gia và Khúc Nhân Hồng có phải là người tốt không? Chuyện này thì khó nói rồi, muốn định luận một con người phải chờ đến lúc đóng nắp quan tài mới làm được, vả lại vốn dĩ con người đã phức tạp, đời người đã phức tạp, làm sao có thể chỉ dùng tốt xấu để phán định được đây?
“Hai người họ chuyến này cũng phá hỏng chuyện làm ăn của người khác, uy hiếp Diệp Lam, thu mua tang vật, lại còn chối cãi, trước mặt Tiết Đông Bình còn muốn lừa phỉnh y, lừa phỉnh một kẻ trong mắt bọn họ chỉ là một tên nông dân nơi thôn dã. Vì vậy, bọn họ có bị lừa cũng đáng, tất cả đều khởi nguồn từ lòng tham và việc họ tự nghĩ mình thông minh, còn người tốt thật sự sẽ không bao giờ rơi vào cái bẫy này. Nhưng thử hỏi, dưới gầm trời này có người nào không bao giờ mắc lỡm hay không? Nói cách khác, thực sự có người tốt tận thiện tận mỹ, vô dục vô cầu hay không?” Mã Vân để lại một câu hỏi, rồi kéo quần lên.
Mạnh Tiểu Lục định nói gì rồi lại thôi, Mã Vân liếc nhìn lại, mỉm cười nói: “Chú có tâm tính thiện lương, thẳng thắn cương trực, Tiểu Lục, đại ca ta thực sự rất vui vì chú có thể trở thành sư đệ của ta, nhưng đồng thời ta cũng rất vui vì chú không gia nhập Mã gia. Hứa với ta, sau khi tìm được Khương Khang báo thù rửa hận xong, hãy cao bay xa chạy, vĩnh viễn đừng bước chân trở lại giang hồ nữa.”
“Ừ.”
Đoàn người ngựa tiếp tục đi về phía trấn Vạn Hợp, người của Mã gia và Phong môn đã phát hiện đầu mối tại nơi đó, có điều đầu mối này cũng bị đứt ngay trong trấn Vạn Hợp. Dọc đường không có chuyện gì xảy ra, sau khi vào trong trấn, Mã Vân tìm đến điểm liên lạc của Mã gia, đó là một quán rượu ven hồ ở phía Tây của thị trấn.
“Tiểu nhị, ông chủ nhà ngươi đâu?” Mã Vân hỏi, tên tiểu nhị này không phải là người của Mã gia.
Tên tiểu nhị cầm khăn lông lau chùi ghế băng, mời khách ngồi xuống, miệng nói: “Tôi cũng không biết, bình thường sáng sớm đã dậy rồi, hôm nay không hiểu sao, đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện nữa. Cửa khóa bên trong, gọi cũng không ai trả lời, chắc là ngủ say quá.”
Cả bọn đều rùng mình, lập tức chạy về phía sân sau, mặc cho tên tiểu nhị ngăn cản. Đi tới trước một căn phòng, Mã Vân đẩy cửa, thấy không đẩy ra được, liền quay đầu lại hỏi: “Tiểu nhị, đây là phòng của ông chủ ngươi à?”
“Vâng, nhưng các ông muốn làm gì vậy?”
Lời vừa dứt, Mã Vân đã tranh trước giơ chân đạp tung cánh cửa ra, bên trong không có gì khác thường, đèn dầu và nến trên bàn đều đã tắt, một cuốn sổ mở ra một nửa, bút lông gác trên giá bút. Nhưng ông chủ quán lại dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian này rồi vậy, hoàn toàn không thấy tăm tích, hiển nhiên, tối qua ông chủ đang làm sổ sách thì đột nhiên biến mất luôn.
Tiết Đông Bình xem xét kỹ các dấu vết xung quanh, nói: “Đi đường cửa sổ, nhưng người này rất cẩn thận, không để lại quá nhiều dấu chân và vết tích. Trong phòng cũng không có dấu vết đánh nhau, rõ ràng đây là do người quen với ông chủ làm. Theo ta suy đoán, trước tiên kẻ này gạt ông chủ mở cửa ra, sau đó tìm cách khiến ông ta hôn mê rồi khiêng ra ngoài, khóa cửa từ bên trong, còn bản thân thì leo cửa sổ ra ngoài.”
“Tiểu nhị, chúng ta là bạn thân của ông chủ nhà ngươi, ông chủ ngươi chắc là gặp chuyện rồi, ngươi về nhà trước đi.” Mã Vân đưa mấy đồng Đại dương cho tên tiểu nhị, bảo hắn đi, ngay sau đó lại hỏi: “Rốt cuộc các ngươi đã phát hiện ra gì rồi?”
“Còn bọn ngươi thì phát hiện ra điều gì?” Tiết Đông Bình hỏi ngược lại, đến giờ Mạnh Tiểu Lục mới nhận ra, hai người này không ngờ vẫn giấu giếm lẫn nhau, lời chỉ nói ra một nửa, một nửa giấu lại.
Mã Vân thở dài một tiếng nói: “Số lượng thông tin tình báo mà các trạm dịch, trại ngựa của Mã gia chúng ta chuyển đi cao hơn nhiều so với số lượng chúng ta nhận được, rất có khả năng là có người lợi dụng mạng lưới thông tin của Mã gia môn làm việc, cũng có thể là có kẻ tự tiện giữ lại thông tin của Mã gia. Việc truyền tin của Mã gia giờ đang bị kẻ khác nhúng tay vào, thế này khác gì là che hết tai mắt của chúng ta đâu.”
“Đợt trước, người Phong môn bị lùa vào tròng, kết quả là bị bắt tại trận. Sau đấy liền có tin đồn bóng gió, dẫn đến bên trong Cửu Phong chúng ta xuất hiện mâu thuẫn, sau nữa là chuyện Sát Nhân phong mất mạng.” Tiết Đông Bình nói.
“Chưởng Đăng sứ! Chưởng Đăng sứ!” Trong lúc nói chuyện, bên ngoài chợt vang lên tiếng gào hét, tiếng gọi pha lẫn cả tiếng nức nở.
Mã Vân chau mày lại, kiểu xưng hô này sao có thể tùy tiện gọi lớn giữa chốn đông người được, y lập tức dẫn cả bọn chạy ra. Khi thấy bộ dạng lấm lem bụi đường, vội vội vàng vàng cùng nét mặt sắp khóc tới nơi của người đưa tin, quả tim Mã Vân nhảy thót lên một nhịp: “Sao vậy, nghỉ lấy hơi đã rồi nói sau.”
Nhưng người đưa tin kia đã khóc rống lên: “Mã đầu qua đời rồi!”
“Chú không thể quay về!” Mã Vân sầm mặt nói với Mạnh Tiểu Lục.
Ngay đêm hôm qua, Mã đầu đột nhiên chết mà không có bất cứ triệu chứng gì, tuy rằng mấy năm nay sức khỏe Mã đầu vẫn không được tốt lắm, nhưng giờ đột nhiên qua đời thế này, vẫn khiến người ta không thể chấp nhận được. Người phát hiện ra cái chết của Mã đầu là đứa tiểu đạo đồng vẫn hầu hạ ông ta ở trong đạo quán, buổi sáng nó gọi Mã đầu dậy thì phát hiện thân thể Mã đầu đã cứng đờ rồi. Giờ tiểu đạo đồng ấy cũng đang bị giam lại chờ thẩm vấn.
Mã Vân nào còn tâm tư điều tra chuyện phản đồ, rối rít chuẩn bị trở về bái tế sư phụ. Cái chết của Mã đầu chắc chắn là có uẩn khúc, mà y thì hiểu rõ điều này, nên không thể để Mạnh Tiểu Lục trở về được.
Chuyện tranh quyền đoạt vị mà sư phụ lo lắng không phải không có khả năng xảy ra, chỉ là Mã Vân không muốn tin rằng Mã Lôi sẽ thủ túc tương tàn mà thôi. Thế nhưng lòng người khó dò, lỡ đâu đến lúc đó Mã Lôi thực sự bất chấp tình nghĩa đồng môn, tình anh em, mà trở mặt với Mã Vân, vậy thì người thân cận với Mã Vân như Mạnh Tiểu Lục chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Tiểu Lục có nên trở về không? Đó là lẽ dĩ nhiên, đã bái sư thì không kể bao lâu, một ngày làm thầy cả đời làm cha, Mạnh Tiểu Lục sao có thể không trở về chịu tang được? Không khí náo nhiệt rộn ràng của lễ bái sư còn chưa tan hết, lúc này sư phụ qua đời mà Mạnh Tiểu Lục lại không trở về, sau này gã làm sao có thể đi lại trên giang hồ, làm sao có thể hỏi lòng không thẹn, đường đường chính chính được nữa?
Mã Vân đã hạ quyết tâm để Tiểu Lục tránh xa giang hồ hiểm ác, bèn kiên quyết ngăn cản gã. Song Mạnh Tiểu Lục lại nói: “Không tế bái sư phụ là bất hiếu, thấy huynh trưởng nguy hiểm mà tránh đi là bất nghĩa. Đại ca, anh muốn để Mạnh Tiểu Lục này làm kẻ bất hiếu bất nghĩa hay sao? Sống nhục nhã như thế cả đời, tôi thà bước chân vào chốn giang hồ còn hơn.”
“Tiểu Lục, chú muốn đại ca phải nói thế nào đây?”
Mạnh Tiểu Lục nói: “Anh để tôi trở về đi.”
“Được rồi.” Mã Vân ngập ngừng rồi nói: “Nhưng chú không thể đồng hành cùng ta được, và phải hứa với ta, nếu ta trở về không xảy ra chuyện gì dị thường, ta sẽ phái người đến đón chú, nếu ta phát hiện có gì không ổn, chú phải đợi ta an toàn mới có thể trở về, bằng không kẻ làm đại ca này không bảo vệ nổi chú đâu. Chú hứa với ta điều này, ta sẽ cho chú trở về, bằng không ngay bây giờ ta sẽ sai người nhốt chú lại.”
“Thế này có khác gì không cho tôi trở về đâu!” Mạnh Tiểu Lục cuống quýt nói.
Mã Vân hoàn toàn không quan tâm phản ứng của Mạnh Tiểu Lục, quay sang nói với Tiết Đông Bình bên cạnh: “Tiểu Lục nhờ các ngươi vậy, ta…”
Lời y còn chưa dứt đã bị Tiết Đông Bình đưa tay ngăn lại: “Huynh đệ, không phải ta không giúp ngươi, Mã đầu bệnh nặng qua đời, trên giang hồ nhất định sẽ nổi sóng gió, ta cũng phải nhanh chóng trở lại bên cạnh Phong vương chờ nghe sắp xếp. Thứ cho ta nói thẳng, thân phận của Tiểu Lục hiện nay có hơi nhạy cảm, Phong môn không thể tùy tiện đưa cậu ấy trở về được, rất dễ khiến những kẻ có mưu đồ nói này nói nọ. Theo ý ta, chi bằng để Diệp Lam ở đây đợi với Tiểu Lục, bất kể là ta hay ngươi, có kết quả sẽ đến đón Tiểu Lục luôn, tới lúc đó để lại ám hiệu báo tin cho nhau là được rồi.”
“Được lắm.”
Họ cũng mặc kệ Tiểu Lục làm ầm lên, cuối cùng Phó Thượng Vân ra tay trói nghiến gã lại, để Diệp Lam coi chừng, sau đó mấy người nghênh ngang rời đi. Mạnh Tiểu Lục nhìn bóng lưng Mã Vân đi xa dần, chỉ biết phát ra những tiếng ư ư qua cái miệng bị nhét chặt.
Bị trói chặt rồi gã còn làm gì được nữa, Mạnh Tiểu Lục vùng vẫy mệt rồi ngủ thiếp đi. Trong mộng, gã thấy Mã Vân mặt mũi đầy máu me bảo gã chạy cho nhanh, gã kéo cánh tay Mã Vân cùng chạy, nhưng y lại loạng choạng ngã lăn ra đất, trên đầu có một lỗ thủng bằng nắm đấm, máu tươi tuôn ra ồ ạt.
Mạnh Tiểu Lục ngồi bật dậy, lúc này mới nhận ra sợi thừng trên người đã không còn nữa. Diệp Lam đang gục xuống mép giường, cũng đang say ngủ. Động tác ngồi dậy của gã làm kinh động đến Diệp Lam, nhưng cô không tỉnh, chỉ đưa tay vuốt vuốt lại mấy sợi tóc tán loạn phủ xuống mặt, sau đó lại ngủ tiếp.
Mạnh Tiểu Lục rón rén bước ra cửa, khi ấy mới dám đi giày vào, sau đó sờ soạng trên người vẫn còn chút tiền, gã bèn chạy như bay ra khỏi trấn Vạn Hợp. Qua một ngày một đêm bôn ba, Mạnh Tiểu Lục cũng lên được tàu hỏa trở về Lạc Dương, hai canh giờ sau, Diệp Lam cũng chạy như bay ra ga tàu hỏa.
“Cho tôi một vé tàu đi Lạc Dương.” Diệp Lam nói với người bán vé.
“Hết rồi, vừa nhận được thông báo, hết sạch vé rồi, hôm nào cũng không có.” Người bán vé đứng dậy cầm tấm ván gỗ chắn vào ô cửa sổ.
Những người phía sau bất mãn làm ầm cả lên, chợt thấy một đoàn tàu chạy qua, trên tàu toàn là đám binh lính đội mũ lệch, mặc quân trang. Mọi người vội vàng tránh ra như thể tránh ôn thần, có người lo lắng than thở: “Tiêu rồi, phen này không về được rồi, trước khi chiến tranh kết thúc chắc đường sắt không thông được đâu, bị trưng dụng hết cả rồi, tháng sau cháu đằng ngoại nhà tôi lại còn kết hôn nữa chứ.”
“Sợ cái gì, mấy năm nay đánh trận còn ít chắc, cùng lắm là mười ngày nửa tháng thôi, không chậm trễ được đâu.” Có người đi cùng trả lời.
Diệp Lam không đợi được mười ngày, cô ra khỏi ga tàu hỏa, đứng trên đường mà lòng như lửa đốt. Cô tự trách mình không trông chừng Tiểu Lục, trách mình sợ Tiểu Lục bị trói khó chịu mới nới dây cho gã, trách mình sao lại ngủ thiếp đi mất. Nhưng trên đời này thứ gì cũng có bán, chỉ có thuốc hối hận là không ai bán mà thôi, giờ nghĩ gì thì cũng đã muộn mất rồi.
Diệp Lam không thể để Mạnh Tiểu Lục một mình mạo hiểm, cô quyết định thuê một chiếc xe, thế nào cũng phải chạy tới Lạc Dương. Nhiều năm sau, khi nhớ lại thời khắc đưa ra quyết định này, trong lòng Diệp Lam vẫn dấy lên một thứ cảm giác khó tả, có lẽ đây chính là số mệnh.