Chương 59 Tình thâm
Khi đến Lạc Dương, Mạnh Tiểu Lục cải trang lại một chút, thay một bộ đồ vải thô cũ kỹ, đầu chít khăn vuông, đổi sang nói giọng Lạc Dương, vậy là không ai cho gã là người vùng khác đến nữa.
Mạnh Tiểu Lục lượn lờ bên trong thành, kiếm chỗ góc tường hay bên ngoài tường bao nhà người ta ngồi chồm hỗm nghe ngóng tin tức trên giang hồ, chỉ tiếc là không ai nhắc đến Mã gia. Gã nhíu mày, ngồi từ sáng đến tối mà không nghe ngóng được bất cứ tin tức gì. Tất cả mọi thứ đều như thường, đây mới là điều bất thường nhất, Mã đầu qua đời mà lại sóng yên gió lặng thế này, quả thực là không hề hợp lẽ chút nào.
Người trong giang hồ ai ai cũng giỏi nói năng, ngay cả những kẻ không bao giờ để miệng lên da non không ngờ cũng ngậm chặt miệng, điều này chứng tỏ bọn họ chắc chắn biết điều gì đồng thời kiêng kỵ gì đó, vì vậy mới kín miệng như bưng đến thế.
Mạnh Tiểu Lục không dám trở về Mã gia nữa, tùy tiện xông vào ngộ nhỡ rơi vào hiểm cảnh, chẳng những không giúp được Mã Vân, mà còn trở thành tù binh, con tin của kẻ khác, gây liên lụy cho y.
Chỗ làm ăn là nơi tập trung và lan tỏa tin tức giang hồ, có lẽ sẽ có người nói chuyện này cũng nên. Tiểu Lục đến một chỗ làm ăn, không ở phòng đơn, mà lần đầu tiên ở phòng lớn, ghép giường với người khác. Gã giả bộ làm một kẻ sành sỏi giang hồ, ngồi xuống mép giường chung, vừa đặt mông xuống đã nghe có người nói: “Này, đận này bớt đi kiếm ăn ở mạn Nam thành đi nhé, bên đó không biết lúc nào đánh nhau to đâu.”
“Không thể nào, chắc là chỉ đấu thuật lừa bịp thôi chứ, sao có thể động đao động súng được?” Một người khác nói.
“Mã gia thượng võ, cưỡi ngựa bắn súng đều giỏi, sao không thể động võ được chứ? Gần đây Mã gia không yên bình, dạo trước nghe nói Mã Vân bị người ta truy sát, không hiểu sao tin tức này không chân mà chạy, giờ đã xôn xao khắp chốn, làm cho nội bộ Mã gia ngờ vực lẫn nhau, người người bất an, không loạn thì cũng thành loạn. Giờ Mã đầu lại qua đời, hai bên chỉ trích lẫn nhau, Mã Lôi quy cho thuộc hạ của Mã Vân là Mã An ám sát Mã lão gia, kết quả Mã Vân còn ở bên ngoài chưa kịp quay về, Mã An đã bị Mã Lôi giết rồi. Sau khi Mã Vân trở về, Mã gia lập tức chia thành ba phe, tóm lại là đang rối loạn, làm ầm hết cả lên.”
“Sao lại có ba phe, là vì có ba vị Chưởng Đăng sứ à?”
“Không phải, một phe đi theo Mã Vân, một phe đi theo Mã Lôi, Mã Vũ kia ủng hộ Mã Vân, nhưng vẫn còn không ít người duy trì trung lập, không giúp bên nào cả.”
“Đại ca, anh biết nhiều thật đấy, khâm phục, khâm phục.”
“Mấy ngày nay chú mày không ra ngoài, bằng không cũng biết thôi, chuyện này trên giang hồ đã truyền khắp rồi. Có điều, không ai dám nói lung tung bên ngoài, ngộ nhỡ đụng chạm phải ai thì không xong, dẫu sao thì đây cũng là địa bàn của Mã gia mà.”
Kế đó, hai người kia không nói gì về chuyện của Mã gia nữa, Mạnh Tiểu Lục nhíu chặt hai hàng lông mày, ăn cơm mà tâm trạng để đâu đâu, chuyện này cực kỳ bất bình thường, dù chuyện Mã đầu bất ngờ qua đời ai ai cũng biết, song việc Mã Vân bị truy sát vì sao lại lộ ra ngoài được? Là người của Mã gia lỡ miệng để lộ phong thanh, hay có người cố ý rêu rao tin tức, vậy thì kẻ tung tin ấy rốt cuộc có mục đích gì?
Có điều, nghe hai người kia nói chuyện thì Mã Lôi và Mã Vân vẫn chưa hoàn toàn trở mặt, vậy thì Tiểu Lục cũng không có gì nguy hiểm. Linh đường của Mã Như Long được đặt ở đạo quán bên ngoài thành, Mạnh Tiểu Lục bước vào liền thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, nhưng không ai dám cản gã lại. Gã không phải người của Mã gia, nhưng lại là đệ tử quan môn của Mã đầu, bất kể gã học nghề được bao lâu, thì đây cũng là sự thực không thể nào tranh luận.
Mạnh Tiểu Lục dập đầu bên ngoài cửa, quỳ lết vào trong linh đường, người mặc áo gai, đầu đội khăn hiếu, khấu đầu không ngẩng lên.
Mã Lôi thở dài một tiếng nói: “Coi như tên tiểu tử nhà ngươi có lương tâm, vẫn còn biết đường trở về phục tang cho sư phụ.”
Tiểu Lục và Mã Lôi, Mã Vân, cùng với Mã Vũ mà gã chưa từng gặp lần nào quỳ thành một hàng, Mã đầu không có con cháu, nên chỉ có đồ đệ mặc áo tang đáp tạ khách đến viếng. Các tân khách vừa tham gia lễ bái sư trở về lại quay lại Mã gia, chỉ có điều không phải việc hỉ mà là việc hiếu. Bốn tên đồ đệ ngày ngày thủ linh, cho đến tận lúc phát tang.
“Tiểu Lục, sư phụ đã nhập thổ rồi. Tiếp sau đây các việc phiền phức sẽ rất nhiều, xét cho cùng chú cũng không phải là người của Mã gia môn, dính dấp vào ngược lại không tiện.” Mã Vân nói.
Mạnh Tiểu Lục thở dài: “Nhưng sư phụ nói Mã Lôi muốn hại anh, đám sát thủ truy sát anh cũng là do Mã Lôi phái đi đấy, tôi không yên tâm để anh đối mặt với y chút nào.”
“Ai bảo thế? Sư phụ nói thế ư?” Thân hình cao lớn của Mã Vân run bắn, kinh ngạc thốt.
Mạnh Tiểu Lục gật đầu: “Sư phụ nói, chỉ cần người còn sống, bí mật này không thể nói cho anh biết, giờ người đã về cõi tiên, tôi có thể nói được rồi.”
Mã Vân luồn tay vào trong tóc, mười ngón tay không ngừng vò mái tóc cho rối bù lên, y có vẻ hết sức đau khổ vì hiểu ra mọi chuyện. Mạnh Tiểu Lục thì không hiểu gì cả, bản thân gã cũng cảm thấy kỳ quặc, gã lo lắng cho Mã Vân, vội nói: “Đại ca, anh sao vậy?”
Mã Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt đầm đìa nước mắt: “Ta hiểu rồi Tiểu Lục, sư phụ biết rõ chuyện ta bị truy sát không liên quan đến Mã Lôi, nhưng lại bảo chú là Mã Lôi có liên quan. Ta vốn tưởng rằng sư phụ thu nhận chú làm đồ đệ chỉ là muốn tìm cho ta một trợ thủ, không ngờ lại là vì để ta tranh lấy vị trí Mã đầu. Tiểu Lục, con không nói cha, ta không thể nói gì sư phụ, nhưng may nhất là chú vẫn còn chưa bị lôi kéo vào trong chuyện này.
“Tóm lại là chuyện này bây giờ chú không thể tham dự vào được nữa, nếu chú mà can dự vào, kể cả có ngày ta ngồi lên vị trí Mã đầu, cũng sẽ bị người ta gièm pha lên án. Giờ chú đi luôn đi, anh em chúng ta sau này còn có ngày gặp lại.”
“Đại ca, anh muốn làm gì vậy?” Mạnh Tiểu Lục đột nhiên hiểu ra, gã kinh hãi nhìn chằm chằm vào Mã Vân.
“Tranh vị, vì di nguyện của sư phụ.”
Mạnh Tiểu Lục cầm theo một cái bọc nhỏ rời khỏi Mã gia, sự phân tranh ở nơi này đã không còn liên quan gì đến gã nữa. Gã rất muốn ở lại giúp đỡ Mã Vân, nhưng đúng như lời Mã Vân nói, làm vậy là không lý trí, ngược lại còn gây bất lợi cho y.
Tiểu Lục cũng đã hiểu, mục đích Mã đầu thu đồ đệ là để đề cao Tiểu Lục, để Tiểu Lục quảng giao với hào kiệt trong thiên hạ, đồng thời lập nên danh vọng trong Mã gia, nói với Tiểu Lục chuyện Mã Lôi ám sát Mã Vân, để trong lòng gã có khúc mắc với Mã Lôi, từ đó nảy sinh mâu thuẫn với y, còn Mã Vân cũng sẽ vì thế mà bị ép phải tranh chấp với Mã Lôi. Kể cả khi Mạnh Tiểu Lục và Mã Lôi không có chuyện gì, Mã đầu cũng sẽ tạo ra mâu thuẫn. Cho dù tất cả chuyện này đều không thành, sau khi Mã đầu qua đời, Mạnh Tiểu Lục nhất định sẽ nói ra chuyện bị truy sát, tới lúc đó Mã Vân nếu không đùng đùng nổi giận, thì cũng sẽ hiểu ra được sư phụ đã phải lao tâm khổ tứ.
Mã đầu quả thực rất cao minh, kế sách này của ông ta có vô số mắt xích móc nối với nhau, bất luận thành công ở khâu nào thì cũng đều đạt được mục đích cuối cùng, có thể nói là tính toán kỹ càng kín kẽ, giọt nước cũng không thể lọt vào. Mạnh Tiểu Lục chỉ thấy thế đạo này thực quá đỗi hung hiểm, nếu nói chút thông minh vặt khi làm trong tiệm cầm đồ khiến gã cảm thấy vui vẻ, trí tuệ khi hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ khiến gã cảm thấy khoái chí, vậy thì sự quyền mưu hiện giờ chỉ khiến gã thấy lạnh hết sống lưng, rét lạnh từng cơn.
Tiểu Lục nghĩ Diệp Lam phát hiện ra mình biến mất, chắc chắn sẽ đoán được mình đi Lạc Dương, nhưng nhiều ngày như vậy rồi vẫn không thấy bóng cô đâu, gã không khỏi có chút lo lắng, bèn tìm Phong vương Trần Đức An dò hỏi tin tức. Phong vương đánh điện hỏi Hổ phong Tiết Đông Bình lúc này đang ở tổng bộ Phong môn ổn định đại cục, nhưng Tiết Đông Bình hồi âm báo rằng Diệp Lam cũng không ở chỗ y.
Mạnh Tiểu Lục đờ người ra, lúc này tàu hỏa đã bị trưng dụng cho chiến tranh, gã bèn mua một con ngựa, tức tốc chạy về trấn Vạn Hợp. Vừa đi, gã vừa không ngừng khấn vái trong lòng, hy vọng các lộ thần tiên phù hộ cho Diệp Lam đừng xảy ra chuyện gì.
Còn lúc này, Diệp Lam đang cắm một con dao vào cổ một tên lính, tên lính trợn tròn hai mắt lên nhìn Diệp Lam, máu tươi nóng hổi không ngừng phun trào ra từ vết thương trên cổ. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ được mưa bom bão đạn mình cũng đã vượt qua, giờ lại chết trên tay một người đàn bà thế này.
Diệp Lam mệt mỏi gắng hết sức đẩy thi thể tên lính đang đè trên người cô sang bên, trên người cô toàn là máu của hắn. Cô lẳng lặng cầm một mảnh vải bẩn thỉu lên lau người, sau đó mặc vào bộ đồ vốn đã bị xé rách tơi tả, quăng mỗi nơi một chiếc.
Năm ngày nay, cô chỉ thấy mình như rơi vào chốn luyện ngục, tựa như lại trở về những ngày tháng sống không bằng chết trước đây, không, còn không bằng những ngày tháng đó. Bản thân cô vốn đã chẳng sạch sẽ gì, giờ thì còn nhơ nhuốc bẩn thỉu nữa. Bảy ngày trước, Diệp Lam không biết cưỡi ngựa nên đã thuê một cỗ xe chạy về Lạc Dương, định đi tìm Tiểu Lục. Dọc đường, gặp phải một toán bại binh, bọn lính này nửa là lính nửa là thổ phỉ, cho rằng trên xe có tiền tài nên đã nảy sinh ý đồ cướp bóc.
Kết quả bọn chúng phát hiện trên xe chẳng những có tiền tài mà còn có cả đàn bà, vậy là người đánh xe bị giết, Diệp Lam bị bọn loạn binh này truy đuổi, vận mệnh của một cô gái đẹp bị bắt giữ như thế nào, thiết tưởng có thể hình dung ra được.
Cô giơ con dao găm trộm được lên cổ mình, toan kết thúc cuộc đời đầy bi thảm này. Lưỡi dao cứ thế gác lên cổ cô, nhưng lại không đâm xuống được, Diệp Lam hận mình quá nhu nhược, đúng lúc này, có người vén lều lên, chửi bới: “Thằng kia sao lâu vậy, ta sắp…”
Lời còn chưa dứt, Diệp Lam đã xỉa lưỡi dao vào tim tên lính vừa bước vào. Dù càn quấy thế nào thì hắn cũng vẫn là lính, tay chân khá linh hoạt, hắn loạng choạng lùi lại, lưỡi dao đâm vào ngực vẫn cắm lại trên người. Tên lính kinh hoảng kêu lớn một tiếng.
Diệp Lam biết nếu mình bị bắt lại lần nữa thì muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong. Cô muốn rút con dao kia để tự vẫn, nhưng lưỡi dao ghim chặt lên người tên lính kia, nhất thời không rút ra được, tên lính đau đớn kêu gào thảm thiết, Diệp Lam biết chuyện này không thể chậm trễ được nữa, bèn co giò bỏ chạy trối chết.
Chạy suốt một ngày một đêm, bọn lính không hiểu sao mà không đuổi theo nữa. Bên một dòng suối nhỏ không biết tên, Diệp Lam ngẩn người ra nhìn xuống mặt nước, sau đó như phát điên nhảy xuống suối, không ngừng chà xát cọ rửa cơ thể mình, cô điên cuồng chà rửa khắp người, nhưng rửa thế nào cũng không sạch được, không sao kìm nén được nỗi bi thương trong lòng, cô gào khóc thê thiết rồi ngất gục bên bờ nước.
Lúc tỉnh lại, cô thấy mình nằm trong nhà một bà cụ nông dân, bà cụ ra bờ suối giặt quần áo phát hiện ra Diệp Lam, thấy cô đáng thương bèn đưa về nhà mình. Bà thở dài một tiếng nói: “Đúng là một đám súc sinh, cô gái, cô chớ nên nghĩ quẩn nhé.”
Diệp Lam gượng cười, giờ thì ai cũng có thể nhìn ra cô đã bị làm nhục rồi. Cô dùng hết phần lý trí còn sót lại để bày tỏ lòng cảm tạ, sau đó hỏi: “Bác gái, chỗ này là đâu, có cách trấn Vạn Hợp xa không?”
Cô muốn trở về trấn Vạn Hợp, cô biết Tiểu Lục thấy mình không đi theo đến Lạc Dương chắc chắn sẽ trở về trấn Vạn Hợp, cô muốn từ biệt gã ở đó.
“Không xa, đi nửa ngày là đến, nhà cô ở trấn Vạn Hợp à?”
“Vâng, bác gái, trên người tôi không có tiền, y phục cũng…”
“Đừng nói nữa, nếu cô không chê, mặc đồ của bác gái là được rồi.”
Nhân gian đâu cũng có chân tình, có thể nhìn ra được bà cụ này cũng không dư dả gì, bộ y phục bà đưa cho Diệp Lam có lẽ là một trong số ít bộ đồ tốt để mặc khi có dịp quan trọng của bà. Diệp Lam thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải báo đáp bà.
Trấn Vạn Hợp không xa, quả thực Diệp Lam đi bộ nửa ngày là tới. Cô lẳng lặng trở lại nhà sau của quán rượu nhỏ nơi cô và Tiểu Lục từng ở. Trong nhà, Mạnh Tiểu Lục đang nằm trên giường say ngủ, miệng không ngừng nói mớ, Diệp Lam đứng ngoài cửa sổ nhìn bộ dạng đang ngủ của gã, không khỏi bật cười, nhưng nụ cười lại đầy vẻ chua chát. Tiểu Lục, có lẽ đời này chúng ta có duyên mà không có phận mất rồi.
“Diệp Lam, Diệp Lam, chị ở đâu?” Một vệt nước mắt chảy ra nơi khóe mi Mạnh Tiểu Lục, không hiểu mơ thấy chuyện gì mà gã khóc.
Lúc này, nước mắt Diệp Lam cũng trào ra như vỡ đê, cô bịt chặt miệng lại, sợ phát ra tiếng. Cô lần mò ra tới quán rượu đằng trước, ở đó không có ai, từ khi ông chủ mất tích, tên tiểu nhị cũng làm biếng không biết đã lặn đi đằng nào mất. Diệp Lam tìm giấy bút, viết lại mấy chữ, rồi len lén nhét vào khe cửa nhà sau, đoạn quay người bỏ đi.
Lúc gặp lại thì đã bãi bể nương dâu.
Mạnh Tiểu Lục đi khắp nơi trong trấn Vạn Hợp tìm kiếm tung tích Diệp Lam, bôn ba cả ngày không ăn không uống, đến tối gã ngồi một mình trong nhà, nhớ đến Diệp Lam mà hối hận vô cùng. Ban đầu, nếu gã nói rõ ràng với Diệp Lam, biết đâu cô sẽ ủng hộ gã, vậy thì hai người sẽ không lạc nhau thế này.
Giờ đây Diệp Lam đã bặt vô âm tín, Mạnh Tiểu Lục càng nghĩ ngợi tâm tư càng rối bời, gã chỉ mong Diệp Lam được an toàn. Mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác khiến Mạnh Tiểu Lục ngủ thiếp đi, trong mơ, gã thấy Diệp Lam bị một đôi tay lớn kéo đi, còn mình thì đuổi thế nào cũng không tài nào bắt kịp.
“Không!” Mạnh Tiểu Lục ngồi bật dậy, nước mắt đầm đìa khắp mặt.
Gã thấy tưng tức nơi lồng ngực, không sao thở nổi, vội vàng xuống giường mở toang cửa ra, trên khe cửa rơi xuống một mảnh giấy, mở ra liền thấy bút tích của Diệp Lam.
“Tiểu Lục:
Thấy chữ như thấy người, đừng tìm tôi nữa. Tôi không trở về Phong môn, cũng không biết mình muốn đi đâu. Có lẽ đời này chúng ta có duyên mà không có phận rồi, thật muốn thời gian dừng lại ở lúc tôi vẫn còn là Đùi Trắng của cậu quá. Không gặp, đừng nhớ.
Diệp Lam.”
“Diệp Lam!” Mạnh Tiểu Lục gầm lên, hai tay giơ cao, không ngừng đấm vào ngực mình, miệng phát ra những tiếng gào thét, hét đến mức nhà cửa rung lên, cỏ cây lay động vẫn không thôi.
Nửa tháng sau, một người đàn ông lấm lem bụi đường loạng choạng bước vào một quán rượu nhỏ ở Kim Hoa. Gã tùy tiện gọi một bàn thức nhắm, một bầu rượu, vừa ăn vừa uống, chẳng mấy chốc đã ngà ngà say.
Trong quán rượu không ngừng có người đến mua rượu, còn có dăm ba tên nhàn rỗi không có tiền đang dựa vào tường uống thứ rượu nồng rẻ nhất, từng ngụm từng ngụm một, thứ bọn họ muốn chính là cảm giác cay xè khi uống vào để xua đi sự mệt mỏi đang chiếm lấy thân thể kia. Người mua rượu liếc mắt nhìn gã đàn ông đang gục xuống bàn, hỏi: “Người này sao vậy? Có tiền gọi cả bàn thức nhắm thế này, sao không đến quán lớn mà ăn uống?”
Ông chủ quán vừa rót rượu vừa nói: “Người ta thích cái kiểu quán này mà, nếu muốn uống say, thì vẫn phải đến quán nhỏ như chúng tôi mới được.”
Một kẻ nhàn rỗi tiếp lời: “Người này gần đây ngày nào cũng đến, hình như đang tìm vị hôn thê bị lạc mất, kể ra cũng là một kẻ đáng thương, có vẻ như đã đi tìm rất nhiều nơi rồi.”
Một khách uống rượu khác bắt chuyện: “Không phải người bản địa à?”
“Nghe giọng không giống, cũng mới đến mấy hôm trước thôi, ngày ngày không tìm được là lại đến đây uống say khướt.”
Khách uống rượu kia liền mỉm cười với người ngồi đối diện, đưa mắt dò xét gã say kia một lượt từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở cái bọc để chỗ mép bàn. Người ngồi đối diện hắn đứng lên tới bên cạnh bàn gã say, thò tay đẩy người gã. Gã say ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt, mặt đầy râu ria, gã nheo mắt nhìn người kia.
Khách uống rượu và đồng bạn của hắn là hai tên bịp bợm, chủ yếu dùng thuật lừa bịp của Phong môn, nếu không thành công thì tìm cách lừa nạn nhân đến chỗ vắng vẻ mà cướp bóc. Có điều, chỉ với chút đạo hạnh vớ vẩn của bọn chúng, Phong môn sẽ chẳng bao giờ thu nạp.
Tên kia nói: “Huynh đệ này, nghe nói anh đang tìm vị hôn thê hả, có phải là một cô gái rất trẻ, rất xinh đẹp không?”
“Đúng rồi.”
“Tôi biết cô ta đi đâu, vừa nãy tôi trông thấy đó, mau đi theo tôi.” Tên kia nói.
Gã say ngẩn người: “Ông anh không gạt tôi đấy chứ, cô ấy trông như thế nào?”
Tên kia trợn mắt lên: “Thật đúng là không biết điều, tôi có lòng tốt giúp anh, anh lại nói tôi bịp bợm, còn hỏi vớ hỏi vẩn nữa, thôi, tôi không nói nữa.”
Nói đoạn, hắn liền giả bộ tức giận ngồi xuống, gã say vội vàng qua xin lỗi, hắn quay lưng lại, vẫn giả bộ đang phẫn nộ. Khách uống rượu khi nãy liền làm bộ hòa giải, bấy giờ tên kia mới nói: “Được rồi, đại nhân không chấp vặt với tiểu nhân, để tôi dẫn anh đi.”
“Không dám làm phiền ông anh, tự tôi đi được rồi.” Gã say kia nói.
“Sao mà còn dám… anh rốt cuộc có muốn tìm vị hôn thê không vậy, chậm chút nữa ngộ nhỡ cô ta xảy ra chuyện gì…” Tên kia còn chưa dứt lời, đã thấy gã say rút trong người ra một khẩu súng, cầm ngược chỗ nòng súng dùng báng súng đập vào mặt hắn.
Một cái, hai cái, ba cái, cho đến khi hắn ta gãy sống mũi, vỡ hết răng, nằm lăn ra đất, miệng trào máu lẫn vụn răng, cũng không biết là sống hay chết rồi. Tên đồng bọn trố mắt ra nhìn, đợi khi hắn kịp phản ứng lại, thì tên kia đã bị đánh cho không còn cái răng nào.
Hắn định nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được, sợ kẻ gặp tai ương tiếp theo chính là mình. Gã say kia lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Mở to con mắt ra chút, đại gia đây dễ bị lừa như thế à? Vốn định đùa với các ngươi một chút, không ngờ các ngươi lại dám rủa người đàn bà của đại gia ta, muốn tìm chết hả!”
“Đại gia, đại gia, đại nhân không chấp tiểu nhân, chúng tôi sai rồi, tha cho chúng tôi đi!” Tên khách uống rượu kia hai chân mềm nhũn, quỳ gục xuống đất.
Mạnh Tiểu Lục hừ một tiếng, quăng mấy đồng Đại dương coi như bồi thường cho chủ quán rượu, sau đó cầm một túi thịt bò, ôm bầu rượu, nhấc chân bỏ đi.
Gã tùy tiện kiếm một gốc cây to, rồi lại uống say khướt, đã tìm khắp Kim Hoa rồi, ngày mai lại phải đi tìm ở nơi tiếp theo. Trên con đường nhỏ có hai đứa học sinh đang đi cạnh nhau, cô gái nói: “Này, tốt nghiệp xong, anh muốn đi đâu học tiếp?”
“Em đi đâu thì anh đi theo đó.”
Tiểu Lục nghe tới đây thì bật cười, tiếp tục nghiêng tai lắng nghe, cô gái nói: “Em muốn đi Thượng Hải, em thích cuộc sống ở đó nhất đấy, mô đen thời thượng, đầy mới mẻ, vả lại còn là một nơi tập hợp nhiều luồng văn hóa nữa chứ.”
“Em nói hay thật đấy, vậy chúng ta cùng đi Thượng Hải thi nhé.”
“Mô đen thời thượng?” Mạnh Tiểu Lục đột nhiên ngồi bật dậy, đúng rồi, Diệp Lam từng nói, cô thích nhất là thế giới phồn hoa rực rỡ ở Thượng Hải, mặc dù lúc ấy chỉ là chuyện phiếm cho vui, nhưng lúc này nó lại đem đến cho Tiểu Lục hy vọng vô cùng lớn lao.
Đúng, đi Thượng Hải.