← Quay lại trang sách

Chương XII

TÔI bừng tỉnh lúc nhễ nhại mồ hôi. Tôi vừa nằm mơ, mơ thấy một thứ đè lên người mình. Thứ gì đó có hàm răng khoằm và những ngón tay cong queo.

Một thứ có hơi thở như là nó đã ăn thịt người cả chục năm nay mà chưa từng đánh răng. Tim tôi đập mạnh trong lồng ngực. Tôi sờ xuống dưới gối mình để chạm vào con dao tế của cha, trong một giây tôi thề là mình đã nắm phải cây thánh giá có con rắn cuộn quanh. Rồi cán dao lại nằm đó, an toàn và nguyên vẹn trong bao da. Những cơn ác mộng chết tiệt.

Tim tôi bắt đầu đập chậm đần. Liếc nhìn xuống sàn, tôi thấy con Tybalt đang lườm mình với cái đuôi dựng đứng. Tôi thắc mắc có phải nó đã ngủ trên ngực mình và bị tôi hất ra khi tỉnh giấc không. Tôi không nhớ, nhưng tôi ước mình nhớ được chuyện đó, vì nó hẳn là hài lắm.

Tôi nghĩ đến việc nằm lại, nhưng thôi. Mọi cơ bắp của tôi đều có cảm giác căng thẳng, khó chịu làm sao, và cho dù tôi có mệt mỏi, điều tôi thực sự muốn làm là chơi một môn điền kinh nào đó - đẩy tạ và chạy vượt rào. Ngoài trời gió chắc đang thổi mạnh lắm, bởi ngôi nhà cũ kẽo kẹt và rên rỉ trên móng của nó, sàn nhà thì cọ vào nhau như quân cờ domino, nên nghe như tiếng ai đang chạy nhanh.

Tôi ra khỏi giường mà không kịp nghĩ gì và mặc quần bò áo phông, nhét con dao tế vào túi quần sau rồi đi xuống cầu thang, chỉ dừng một lát để đi giày và vợt chùm chìa khóa xe của mẹ ra khỏi bàn nước. Rồi tôi lái qua những con phố tối tăm dưới ánh trăng dần sáng tỏ. Tôi biết mình đang đi đâu, cho dù không hề nhớ mình quyết định như thế từ bao giờ.

Tôi đỗ xe ở cuối con đường vào ngôi nhà đầy cỏ dại của Anna và bước ra, vẫn cảm thấy gần như mình đang mộng du. Những căng thẳng do cơn ác mộng gây ra vẫn chưa hề rời bỏ chân tay tôi chút nào. Tôi thậm chí còn không nghe được tiếng bước chân của chính mình trên những bậc thềm hiên kẽo kẹt, hay cảm thấy ngón tay mình cầm lấy cái nắm đấm cửa. Rồi tôi bước vào, và rơi xuống.

Hành lang đã biến mất. Thay vào đó tôi rơi khoảng hai mét rưỡi và úp mặt xuống lớp đất lạnh. Một vài hơi thở sâu giúp đưa không khi trở lại phổi tôi, theo phản xạ tôi co chân lên, chẳng nghĩ ngợi được gì ngoài câu chuyện quái gì thế nhỉ?

Khi não tôi đã hoạt động trở lại, tôi chờ trong tư thế nửa ngồi xổm ấy và giãn hai cơ gần đùi. Tôi gặp may vì cả hai chân vẫn còn hoạt động tốt. Tôi không hề biết mình đang ở đâu, và cơ thể tôi thì đã sắp dùng hết lượng adrenaline của nó.

Bất kể chỗ này là đâu thì nó cũng tối tăm và bốc mùi. Tôi cố thở nhẹ để không phát hoảng lên, và cũng để không hít phải quá nhiều mùi. Ở đây nồng nặc mùi ẩm thấp và thối rữa.

Rất nhiều thứ đã chết dưới này hoặc chết ở chỗ khác rồi bị nhét xuống đây.

Ý nghĩ ấy khiến tôi phải sờ tay tìm con dao - vật hộ thân sắc bén, nguy hiểm của tôi - trong lúc nhìn quanh.

Tôi nhận ra thứ ánh sáng xám không thật từ ngôi nhà; nó lẩn lút xuống đây qua những khe ván sàn. Khi mắt đã điều chỉnh được, tôi thấy các bức tường và sàn nhà có một phần là đất, một phần là những viên đá thô. Tâm trí tôi nhanh chóng diễn lại cảnh mình bước lên bậc tam cấp trước nhà và đi qua cửa. Sao tôi lại rơi xuống tầng hầm được nhỉ?

“Anna?”, tôi khẽ gọi và mặt đất rung chuyển dưới chân tôi. Tôi chống tay vào tường để giữ thăng bằng, nhưng bề mặt nằm dưới bàn tay tôi không phải là đất. Nó mềm nhũn. Và ẩm. Rồi tôi cảm thấy nó hít thở.

Cái xác của Mike Andover trồi lên một nửa trong tường. Tôi vừa đặt tay vào đúng bụng nó. Mắt Mike đang nhắm lại như ngủ. Da cậu ta trông thẫm và nhão hơn lần trước. Cậu ta đang thối rữa, và từ tư thế cậu ta nằm trong đá, tôi có ấn tượng rằng ngôi nhà này đang từ từ nuốt chửng cậu ta. Nó đang tiêu hóa cậu ta.

Tôi tránh xa vài bước. Thật sự mong cậu ta không nói với tôi điều đó. Tiếng sột soạt nhỏ thu hút sự chú ý của tôi, tôi quay lại và thấy một hình bóng đang lảo đảo đi về phía mình, giống như nó bị say, vừa lắc lư vừa giật cục. Cú sốc khi thấy mình không ở một mình nhất thời bị che lấp bởi sự co thắt trong dạ dày tôi.

Đó là một người đàn ông nồng nặc mùi nước tiểu và rượu để lâu ngày. Bộ quần áo trên người ông ta rất bẩn thỉu, một chiếc áo khoác cũ đã rách mướp và chiếc quần có nhiều lỗ ở đầu gối. Trước khi tôi kịp tránh đường, một cái nhìn sợ hãi đã hiện trên mặt ông ta. Cổ ông ta bị vặn xoắn trên vai như một cái nắp chai.

Tôi nghe tiếng gân cốt đứt phựt và ông ta đổ sụp xuống chân tôi.

Tôi bắt đầu tự hỏi mình có bao giờ tỉnh hẳn cơn mê được không? Rồi vì lý do nào đó, giọng cha tôi bỗng bập bùng bên tai.

“Đừng sợ bóng tối, Cas ạ. Nhưng cũng đừng để họ nói với con rằng mọi thứ tồn tại trong bóng tối đều có mặt trong ánh sáng ban ngày. Không phải thế đâu.”

“Cảm ơn cha.” Đúng là một trong rất nhiều lời khuyên vàng ngọc mà cha vẫn có sẵn để ban phát.

Nhưng ông nói đúng. À, ít nhất là về phần cuối. Mạch máu tôi đang đập mạnh và tôi có thể cảm nhận được tĩnh mạch ở cổ. Rồi tôi nghe tiếng Anna nói.

“Ngươi đã thấy những việc ta làm chưa?”, cô ta hỏi, nhưng trước khi tôi kịp trả lời, cô ta đã bao vây tôi bằng những xác người, nhiều không đếm xuể, bị vứt ngay trên sàn nhà như rác rưởi, chất đống cao tới tận trần, cả đám chân tay xoắn xít vào nhau thành một loại dây tết gớm ghiếc. Mùi thối thì thật kinh khủng.

“Anna”, tôi khẽ nói.

“Đây không phải là phần tệ nhất”, cô ta rít lên. Cô ta đùa à. Một vài cái xác ở đây đã gặp phải những chuyện khủng khiếp. Chúng không còn tay chân hoặc toàn bộ hàm răng. Chúng phủ đầy máu khô từ hàng trăm vết cắt đã đóng vẩy.

Khi nhìn lại sau lưng và phát hiện ra mắt Mike đang mở, tôi biết là mình phải ra khỏi đây. Quỷ tha ma bắt chuyện trừ tà diệt ma đi, mặc xác di sản gia đình, tôi sẽ không ở trong căn phòng ngập ngụa xác chết này thêm một phút nào nữa.

Tôi không bị chứng hoảng loạn, nhưng ngay lúc này dường như tôi phải quát lên với mình như thế. Rồi tôi thấy một thứ mà lúc nãy chưa có thời gian nhìn tới. Có một cái thang dẫn lên nhà chính. Tôi không biết làm thế nào cô ta có thể khiến tôi rơi thẳng xuống tầng hầm được, nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn trèo lên hành lang. Và một khi lên đến nơi, tôi muốn quên hết những thứ dính dưới bàn chân mình.

Tôi đến được cầu thang và đó là lúc cô ta xả nước ra, nước ùng ục dâng lên từ mọi nơi - những vết nứt trên tường, phun lên từ sàn nhà. Nước rất bẩn và đậm đặc, trong vòng vài giây nó đã ngập đến eo tôi. Tôi bắt đầu hoảng loạn khi thi thể của người đàn ông lang thang với cái cổ gãy gục trôi qua.

Tôi không muốn phải bơi cùng với họ. Tôi không muốn nghĩ về tất cả những thứ nằm trong nước, và con mắt nội tâm của tôi đang nhìn thấy những thứ thật sự ngu ngốc, ví như những cái xác nằm đưới đáy của chồng xác người kia đột ngột há hốc miệng và bò lồm cồm quanh sàn, háo hức ngoạm lấy chân tôi như những con cá sấu. Tôi gạt xác người lang thang ra xa, nó kêu lộp bộp y như một quả táo chứa đầy sâu, và tôi ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi mình. Tôi sắp nôn ọe.

Tôi tới được bậc cầu thang ngay khi một chồng xác người chuyển động và đổ ụp xuống với tiếng ùm phát bệnh.

“Anna, thôi đi!”, tôi ho, cố ngăn dòng nước xanh lè khỏi miệng mình. Tôi không nghĩ mình thoát được nữa. Quần áo tôi đã nặng y như trong cơn ác mộng và tôi bò lên bậc cầu thang cực kỳ chậm chạp. Rốt cuộc tôi cũng đập được một bàn tay lên sàn nhà khô ráo và bật người lên mặt đất.

Niềm vui chỉ tồn tại chừng nửa giây. Rồi tôi ré lên như một con gà mái và nhảy bật khỏi cửa tầng hầm, tưởng nước và những bàn tay chết chóc sắp lao lên kéo mình trở lại. Nhưng tầng hầm khô rang. Ánh sáng xám chảy xuống và tôi có thể nhìn được cầu thang cùng với vài mét sàn ở đó. Tất cả đều khô ráo. Không hề có gì. Trông nó y hệt như bất kỳ một cái tầng hầm nào mà bạn đùng để chất đồ hộp. Để làm cho tôi càng thấy mình ngu tệ hại, quần áo tôi cũng không hề bị ướt.

Quỷ tha ma bắt Anna. Tôi ghét cái vụ thao túng không gian, tạo ảo giác hay bất kỳ cái gì đại loại thế. Bạn không bao giờ quen được với nó.

Tôi đứng dậy và phủi quần áo, cho dù chẳng có gì để mà phủi, và nhìn quanh. Tôi đang ở trong một nơi từng là nhà bếp. Có một cái bếp đen gỉ sét, một cái bàn và ba cái ghế. Tôi thực sự muốn ngồi xuống một trong ba chiếc ghế, nhưng các tủ bếp bắt đầu tự đóng mở, ngăn kéo thì đóng sầm và những bức tường rỉ máu. Những cánh cửa bị sập, đĩa bay tung tóe. Anna đang cư xử như một con yêu tinh thông thường. Thật đáng hổ thẹn.

Cảm giác an toàn hạ cánh trên da tôi. Yêu tinh thì tôi xử lý được. Tôi nhún vai và bước ra khỏi bếp, đi vào phòng khách, nơi chiếc sô pha phủ vải trông quen thuộc một cách dễ chịu. Tôi đổ người xuống đó với cung cách hy vọng gây được ấn tượng về lòng quả cảm. Cho dù thực tế là hai tay tôi vẫn còn đang run.

“Cút ra!”, Anna hét ngay bên cạnh vai tôi. Tôi nhìn hé mắt ra sau ghế sô pha và cô ta đang ở đó, nữ thần báo tử của tôi, mái tóc uốn éo trong không trung thành một đám mây đen tuyệt đối, răng nghiến mạnh vào nhau đủ để khiến lợi rỉ máu nếu còn sống. Thôi thúc lôi con dao ra chờ sẵn khiến tim tôi đập mạnh gấp đôi. Nhưng tôi hít một hơi dài. Lúc trước Anna đã không giết tôi. Và linh cảm của tôi bảo rằng bây giờ cô ta cũng sẽ không giết. Nếu không thì sao phải phí phạm thời gian với màn biểu diễn xác chết dưới nhà chứ? Tôi dành cho cô ta nụ cười toe toét nhất của mình.

“Nếu không thì sao?”, tôi hỏi.

“Ngươi tới để giết ta”, cô ta rú lên, rõ ràng đã quyết định lờ đi câu hỏi của tôi. “Nhưng ngươi không thể.”

“Phần nào mới làm cô tức tối thật sự?” Máu đen di chuyển qua mắt và da cô ta. Cô ta thật kinh khủng, đáng ghê tởm - một kẻ sát nhân. Và tôi ngờ rằng mình tuyệt đối an toàn trước cô ta. “Tôi sẽ tìm được một cách, Anna ạ”, tôi hứa. “Sẽ có một cách để giết cô, để gửi cô đi xa.”

“Tôi không muốn đi xa”, cô ta nói. Hình dáng cô ta co lại và những phần tối đen rút hết vào trong, đứng trước mặt tôi lại là Anna Korlov, cô bé trên bức ảnh đăng báo. “Nhưng tôi đáng bị giết.”

“Trước đây không như vậy”, tôi nói, không chính xác là phản đối. Bởi tôi không nghĩ những thi thể dưới tầng hầm chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng.

Tôi nghĩ là ở đâu đó, Mike Andover thực sự đang bị những bức tường của ngôi nhà này dần nuốt chửng, kể cả khi tôi không thể trông thấy. Cô ta lắc lắc cánh tay, chỗ gần cổ tay vẫn còn vương lại ít mạch máu màu đen. Cô ta lắc dữ dội hơn và nhắm mắt lại, chúng biến mất. Tôi chợt nhận ra rằng mình không phải đang nhìn vào một con ma. Tôi đang nhìn vào một hồn ma và thứ gì khác nữa đã xảy ra cho cái hồn ấy. Hai thứ tách biệt hẳn nhau.

“Cô phải đấu tranh với thứ ấy, đúng không?”, tôi khẽ nói.

Đôi mắt cô ta ngạc nhiên.

“Lúc đầu tôi còn không đấu tranh được gì hết. Đó không phải là tôi. Tôi phát điên, bị nhốt ở bên trong, còn nó chỉ là một thứ kinh hoàng, làm ra những việc khủng khiếp trong lúc tôi theo dõi và cuộn tròn lại trong một góc tâm trí mình.”

Anna nghiêng đầu và mái tóc khẽ rơi trên vai cô. Tôi không thể nghĩ về cả hai như là một người. Nữ thần báo tử và cô bé này. Tôi có thể tưởng tượng cảnh em nhìn ra ngoài qua đôi mắt nâu của chính mình, giống như chúng chỉ là hai cửa sổ bối rối và sợ hãi trong chiếc váy trắng giản dị.

“Giờ thì da của chúng tôi mọc lên cùng nhau”, em nói tiếp. “Tôi là cô ta. Tôi là nó.”

“Không”, tôi nói, và ngay giây phút ấy tôi biết đó là sự thật. Em chỉ mang cô ta bên ngoài như một mặt nạ.

Em có thể cởi nó ra. Em đã làm thế để tha cho tôi.” Tôi đứng lên và đi vòng qua sô pha. Trông em thật mong manh, so với sức mạnh trước đó nhưng em không lùi lại và cũng không dứt ánh mắt khỏi mắt tôi.

Em không sợ. Em buồn và tò mò, giống hệt như cô gái trong bức ảnh. Tôi tự hỏi lúc còn sống thì em như thế nào, liệu em có dễ cười, liệu em có thông minh.

Không thể nào nghĩ rằng nhiều phần của cô gái ngày ấy vẫn còn sót lại đến hôm nay, sau sáu mươi năm và chỉ có Chúa mới biết là sau bao nhiêu vụ giết người.

Rồi tôi nhớ ra là mình đang thực sự tức giận. Tôi vẫy tay về phía nhà bếp và cửa tầng hầm. “Chuyện ấy là thế quái nào?”

“Tôi nghĩ anh nên biết mình đang đương đấu với thứ gì.”

“Sao? Một cô bé hay mè nheo nổi trận lôi đình ở trong bếp à?”, tôi nheo mắt.

“Em đang cố dọa cho tôi sợ. Màn trình diễn buồn tẻ vừa rồi đáng lẽ phải làm tôi chạy tá hỏa xuống đồi.”

“Màn trình điễn buồn tẻ á?”, em giễu tôi. “Tôi cá là anh suýt thì tè ra quần.”

Tôi mở miệng nhưng nhanh chóng ngậm lại. Em suýt thì làm tôi cười, và tôi vẫn còn muốn tức giận nữa.

Chỉ có điều là không theo nghĩa đen. Ôi chết tiệt.

Tôi đang cười phá lên. Anna chớp mắt và mỉm cười vui sướng. Chính em cũng đang cố không cười.

“Tôi đã...”, em ngập ngừng. “Tôi đã rất giận anh.”

“Vì cái gì?”, tôi hỏi.

“Vì cố giết tôi”, em nói, rồi cả hai lại cười phá lên.

“Và sau khi em đã cố hết sức để không giết tôi”, tôi cười. “Tôi đoán là việc đó có vẻ hơi thô lỗ.” Tôi cười cùng với Anna. Chúng tôi đang tán gẫu với nhau.

Chuyện gì xảy ra thế này, một loại Hội chứng Stockholm(1) méo mó chắc?

“Sao anh lại đến đây? Anh tới để cố giết tôi lần nữa à?”

“Nghe hơi lạ, nhưng không phải. Tôi - tôi gặp một cơn mơ dữ. Tôi cần nói chuyện với ai đó.” Tôi lấy tay vò tóc. Đã hàng thế kỷ rồi tôi mới thấy lúng túng thế này. Có lẽ tôi chưa bao giờ thấy lúng túng thế này.

“Và tôi đoán là tôi đã nghĩ, à, Anna chắc còn thức. Nên tôi đã ở đây.”

Em khẽ khịt mũi. Rồi lông mày em cau lại. “Tôi có thể nói gì với anh?

Chúng ta có thể nói gì với nhau? Tôi đã lìa bỏ thế giới quá lâu rồi.”

Tôi nhún vai. Những lời tiếp theo rời miệng trước khi tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra. “À, đằng nào ngay từ đầu tôi cũng đâu hẳn có mặt trong thế giới, nên...” Tôi nghiến răng và nhìn xuống sàn. Tôi không tin nổi mình lại ẻo lả đến thế. Tôi đang than thở với một cô gái bị giết hại dã man từ năm mười sáu tuổi.

Em bị kẹt lại trong một ngôi nhà đầy xác chết còn tôi được đến trường, làm một Trojan; tôi được ăn món bánh sandwich kẹp bơ lạc nướng và pho mai của mẹ và...

“Anh bước đi cùng người chết”, em nói dịu dàng. Đôi mắt em sáng lên và -

tôi không thể tin nổi - đầy cảm thông.

“Anh đồng hành cùng chúng tôi từ khi...”

“Từ khi cha tôi mất”, tôi nói. “Và trước đó ông đồng hành cùng em trong khi tôi đi theo. Chết chóc là thế giới của tôi. Mọi thứ khác, trường học và bạn bè, họ chỉ là những thứ chen vào giữa những con ma của tôi.” Tôi chưa bao giờ thốt ra những lời này. Tôi chưa bao giờ cho phép mình nghĩ về nó nhiều hơn một giây.

Tôi giữ tập trung và bằng cách làm thế đã không phải nghĩ ngợi quá nhiều về cuộc sống, về việc sống, bất kể mẹ tôi có thúc ép tôi hãy tìm thú vui, ra ngoài chơi hay nộp đơn xin học đại học nhiều thế nào.

“Anh không bao giờ buồn sao?”, em hỏi.

“Không buồn nhiều. Tôi có một sức mạnh lớn hơn, em biết không? Tôi có một mục đích.” Tôi thò tay vào túi sau và lôi con dao tế ra khỏi vỏ da của nó.

Lưỡi dao sáng loáng trong ánh sáng xám. Một thứ gì đó trong máu tôi, trong máu của cha tôi và cha của ông nữa, đã khiến nó không chỉ là một con dao. “Tôi là người duy nhất trên đời có thể làm việc này. Điều đó không mang ý nghĩa tôi phải làm sao?”

Ngay khi những lời này rời khỏi miệng, tôi đã thấy phẫn nộ với chúng.

Chúng đã tước mất mọi cơ hội lựa chọn của tôi. Anna khoanh hai cánh tay xanh xao lại. Cú hất đầu của em chải mớ tóc ra sau vai và thật kỳ lạ khi thấy nó nằm lại đó như những lọn tóc đen bình thường. Tôi chờ chờ nó vặn vẹo, di chuyển trong không khí như thể có một dòng nước vô hình ở đó.

“Không có lựa chọn nào thì bất công quá”, em nói, dường như đang đọc tâm trí tôi. “Nhưng có mọi lựa chọn cũng chẳng thật sự dễ dàng gì. Hồi tôi còn sống, tôi không thể quyết định nổi mình muốn gì, muốn trở thành ai. Tôi thích chụp ảnh; tôi muốn chụp ảnh đăng báo. Tôi thích nấu ăn; tôi muốn chuyển tới Vancouver và mở một nhà hàng. Tôi có cả triệu giấc mơ khác nhau nhưng không cái nào mạnh hơn hẳn cái nào. Rốt cuộc có lẽ chúng sẽ làm tôi tê liệt. Rồi tôi sẽ phải kết thúc ở đây, điều hành cái nhà trọ này mà thôi.”

“Tôi không tin.” Có vẻ như em sở hữu một nguồn năng lượng thực sự, chính cô gái ngoan ngoãn có thể giết người trong chớp mắt này. Em sẽ bỏ lại mọi thứ sau lưng chỉ cần có một cơ hội.

“Tôi thật sự không nhớ”, em thở dài. “Tôi không nghĩ là lúc sống mình mạnh mẽ gì. Giờ thì có vẻ như tôi đã yêu từng khoảnh khắc, từng hơi thở đều quyến rũ và mong manh.” Em hài hước vỗ hai bàn tay vào ngực và hít thật sâu bằng mũi rồi thở ra bằng miệng. “Có thể là không. Với từng ấy mơ với mộng, tôi lại chẳng nhớ nổi mình đã từng là... anh gọi nó là gì nhỉ? Một người đầy sức sống.”

Tôi mỉm cười và em cũng thế, rồi em vén tóc lên tai trong một cử chỉ sống động và rất con người, đến nỗi tôi quên luôn điều mình định nói.

“Chúng ta sẽ làm gì đây?”, tôi hỏi. “Em đang cố để tôi không giết em, đúng không nào?”

Anna khoanh tay lại. “Cân nhắc đến chuyện anh không thể giết tôi, tôi nghĩ làm việc đó thật phí hoài công sức.”

Tôi cười lớn. “Em tự tin quá.”

“Thế à? Tôi biết anh chưa cho tôi thấy hết khả năng của mình, Cas. Tôi có thể cảm nhận sự căng thẳng từ con dao của anh vì bị kiềm lại. Anh đã làm việc này bao nhiêu lần rồi? Anh đã chiến đấu bao nhiêu trận và thắng rồi?”

“Hai mươi hai trong vòng ba năm qua.” Tôi nói đầy tự hào. Như thể là nhiều hơn phần cha tôi từng làm trong khoảng thời gian tương đương. Tôi giống như kiểu con hơn cha vậy. Tôi muốn làm tốt hơn ông. Nhanh hơn. Sắc bén hơn. Bởi vì tôi không muốn có kết cục như cha mình.

Không có con dao, tôi chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một thằng bé mười bảy tuổi bình thường, tầm vóc trung bình, có khi còn hơi gầy. Nhưng với con dao tế trong tay, bạn sẽ nghĩ tôi là một cao thủ karate đệ tam đẳng gì đấy. Cử động chắc chắn, nhanh và mạnh.

Em đã đúng khi nói rằng tôi chưa cho em thấy hết khả năng của mình, và tôi không biết tại sao lại thế.

“Tôi không muốn làm em đau, Anna. Em có biết thế không? Chuyện này không có gì là cá nhân cả?”

“Cũng như tôi đã không muốn giết tất cả những kẻ đang thối rữa ra dưới tầng hầm nhà mình.” Em mỉm cười u ám.

“Vậy là họ đều có thật. “Chuyện gì đã xảy ra với em vậy?” tôi hỏi. “Điều gì khiến em làm thế?”

“Không phải việc của anh”, em trả lời.

“Nếu em kể với tôi...” Tôi định nói nhưng không kết thúc được. Nếu em kể với tôi, tôi sẽ hiểu được em. Và một khi hiểu ra, tôi có thể giết em.

Mọi chuyện đang trở nên ngày càng phức tạp. Cô gái tò mò này với con quái vật đen không lời kia là cùng một thể.

Chuyện ấy không công bằng. Khi tôi đâm con dao xuyên qua cô ta, tôi có thể cắt rời cả hai không? Liệu Anna có tới một nơi còn nó tới một nơi khác? Hay Anna cũng sẽ bị hút vào chỗ quỷ quái nào đấy mà tất cả bọn họ phải tới?

Tôi nghĩ mình đã gạt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu từ trước đây rất lâu.

Cha tôi luôn bảo rằng việc của chúng tôi không phải là phán xét, chúng tôi chỉ là một công cụ. Nhiệm vụ của chúng tôi là gửi họ đi xa khỏi thế giới sống. Đôi mắt cha mang theo niềm tin chắc chắn khi nói vậy. Tại sao tôi lại không có niềm tin như ông?

Tôi từ từ giơ một tay lên để chạm vào khuôn mặt lạnh kia, nhìn những ngón tay tôi đặt trên má em, và thấy ngạc nhiên vì nó mềm mại chứ không cứng như đá cẩm thạch. Em đứng bất động, rồi dè dặt giơ tay lên đặt bên trên tay tôi.

Câu thần chú ấy mạnh đến mức khi cánh cửa mở ra và Carmel đi vào, cả hai chúng tôi đều bất động cho đến khi cô ấy gọi tên tôi, “Cas? Bạn làm gì ở đây?”

“Carmel”, tôi buột miệng, và cô ấy đang đứng đó thật, một hình dáng được đóng khung trong cánh cửa mở ra. Cô ấy đang đặt tay lên nắm đấm cửa và trông như đang run bần bật.

Cô ấy rụt rè bước thêm một bước vào trong nhà.

“Carmel, đừng cử động”, tôi nói, nhưng cô ấy đang nhìn chằm chằm vào Anna, người vừa mới lùi lại khỏi tôi, vừa nhăn nhó vừa ôm chặt lấy đầu.

“Có phải cô ta đấy không? Có phải là thứ đã giết Mike không?”

Cô gái ngu ngốc, cô ấy đang bước sâu hơn vào trong nhà. Anna lùi lại nhanh nhất có thể trên đôi chân đứng không vững, nhưng tôi thấy là mắt em đã biến thành màu đen.

“Anna, đừng, cô ấy không biết”, tôi nói quá muộn. Bất kể thứ gì cho phép Anna tha mạng tôi, rõ ràng nó chỉ có tác dụng một lần. Em đã biến mất trong một mớ tóc đen xoắn xít và máu đỏ, da và răng trắng bệch.

Rồi một phút im lặng tiếp theo và chúng tôi lắng nghe tiếng nhỏ giọt từ váy áo em. Và rồi em lao tới, sẵn sàng thọc tay vào bụng Carmel.

Tôi nhảy tới cản em, giây phút lao người vào bức tường đá ấy tôi đã nghĩ mình mới ngu ngốc làm sao. Nhưng tôi cũng đã làm em chệch hướng, và Carmel nhảy sang một bên.

Nhầm bên rồi. Giờ cô ấy càng cách xa cánh cửa hơn. Tôi chợt nghĩ là vài người chỉ thông minh về mặt sách vở thôi. Carmel là một chú mèo nhà đã thuần và Anna sẽ xơi tái cô ấy nếu tôi không làm gì đó. Khi Anna đang ngồi xõm trên đất, chiếc váy đỏ nổi lềnh bềnh trên sàn nhà, mắt và tóc em hoang dại, tôi lao về phía Carmel và đặt mình ở giữa họ.

“Cas, cậu đang làm gì đấy?”, Carmel hoảng hốt hỏi.

“Im đi và ra cửa”, tôi quát. Tôi giơ con dao tế ra trước mặt chúng tôi dù cho Anna không hề sợ nó. Khi em lao tới, và lần này là vào tôi, tôi dùng tay không để tóm cổ tay em, tay còn lại thì cố ngăn em bằng con dao.

“Anna, thôi ngay!”, tôi rít lên, một chút màu trắng đã trở lại mắt em. Răng em đang nghiến trèo trẹo khi bật ra những lời này.

“Đưa cô ta ra khỏi đây!”, em rên lên. Tôi đẩy mạnh để đánh bật em ra thêm một lần nữa. Rồi tôi tóm lấy Carmel và chúng tôi lao qua nhau. Chúng tôi không quay lại đến khi đã xuống hết bậc tam cấp và trở lại mặt đất với cỏ dại.

Cửa đóng sầm lại và tôi nghe tiếng Anna lồng lộn bên trong, đập vỡ và xé toang mọi thứ.

“Lạy Chúa, cô ta kinh khủng quá”, Carmel thì thầm, vùi đầu vào vai tôi. Tôi khẽ ôm cô ấy một lát trước khi thoát ra và bước trở lại bậc tam cấp.

“Cas. Tránh xa chỗ ấy ra”, Carmel hét lên. Tôi biết cô ấy tưởng mình đã trông thấy gì, nhưng thứ tôi thấy là Anna đang cố dừng tay. Khi chân tôi chạm vào hiên, khuôn mặt Anna xuất hiện trên cửa sổ, răng nhe ra và mạch máu hiện rõ trên làn da trắng. Em đập tay vào cửa kính khiến nó rung bật. Màu đen vẫn đang ngự trị trong mắt em.

“Anna”, tôi thì thầm. Tôi đi đến cửa sổ, nhưng trước khi tôi có thể giơ tay lên em đã xoay người bay lên cầu thang và biến mất.

Chú thích:

(1) Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.