← Quay lại trang sách

Chương XVIII

NHỮNG hình ảnh trước mắt tôi chẳng khác nào đoạn tin tức được trình chiếu không có tiếng. Đèn trên tất cả các xe tuần tra đều nháy lên màu đỏ và trắng, nhưng không có tiếng còi nào. Cảnh sát đi lại trong những chiếc áo khoác đen, cằm hạ thấp và nghiêm nghị.

Họ đang cố tỏ ra bình tĩnh, giống như chuyện này vẫn xảy ra hàng ngày, nhưng một vài người trong số họ có vẻ như đang mong được chúi đầu vào bụi cây nào đó mà nôn thốc nôn tháo ra bánh donut. Vài người dùng cơ thể để chắn ống kính máy quay tọc mạch. Và đâu đó ở chính giữa tất cả những cảnh này là một xác người đã bị xé thành từng mảnh.

Tôi ước gì có thể lại gần hơn, ước gì mình có trữ sẵn một tấm thẻ nhà báo trong ngăn đựng găng hay đủ tiền nuôi vài cảnh sát. Như lúc này, tôi đành phải lảng vảng ngoài rìa của đám đông báo chí, đằng sau sợi dây chắn màu vàng.

Tôi không muốn tin đây là việc Anna đã làm. Điều đó sẽ đồng nghĩa với việc cái chết của người đàn ông kia là tại tôi. Tôi không muốn tin vì như thế tức là em đã hết thuốc chữa, không tài nào cứu chuộc nổi.

Trong lúc đám đông quan sát, cảnh sát rời khỏi công viên cùng với một cái cáng. Trên đó là chiếc túi đen mà thông thường sẽ có dáng hình của một thi thể, nhưng lần này trông nó như bị nhét đầy các dụng cụ chơi môn hockey. Tôi cho là họ đã cố sắp xếp lại ông ta tốt nhất có thể. Khi cái cáng chạm phải vỉa hè, các phần thi thể chuyển động và qua cái túi chúng tôi trông thấy một trong các chi rơi xuống, rõ ràng chẳng hề gắn liền với phần còn lại. Đám đông phát ra những tiếng nghèn nghẹn ghê tởm. Tôi thúc cùi chỏ đẩy họ ra để trở về xe mình.

Tôi rẽ vào lối lái xe nhà em và đỗ lại. Em ngạc nhiên khi trông thấy tôi. Tôi mới ra đi chưa đến một giờ.

Khi chân tôi chạm phải lớp sỏi rào rạo, tôi không biết là âm thanh ấy đến từ đất, hay từ hai hàm răng đang nghiến chặt của mình.

Khuôn mặt Anna biến chuyển từ sự ngạc nhiên vui vẻ sang lo lắng.

“Cas? Có chuyện gì?”

“Em nói đi.” Tôi ngạc nhiên khi thấy mình tức tối đến thế. “Đêm qua em đã ở đâu?”

“Anh đang nói về chuyện gì đấy?”

Em cần phải thuyết phục tôi. Cần phải tỏ ra vô cùng thuyết phục.

“Cứ nói xem em đã ở đâu. Em đã làm gì?”

“Chẳng làm gì cả,” Anna nói. Em ở gần nhà. Em kiểm tra sức mạnh của mình. Em...”, em ngừng lời.

“Em làm gì, Anna?”, tôi hỏi.

Khuôn mặt em đanh lại. “Em trốn trong phòng ngủ của mình một lát. Sau khi nhận ra những linh hồn vẫn còn ở đó.” Cái nhìn trong mắt em chất đầy phẫn uất. Nó là kiểu nhìn đấy, giờ anh hài lòng chưa?

“Em chắc là mình không rời khỏi đây? Không cố thám hiểm vịnh Thunder một lần nữa, có lẽ là đi xuống công viên, và… anh không biết, thử phanh thây một gã chạy bộ tội nghiệp nào đó?”

Biểu cảm đông cứng trên mặt em khiến cơn giận lập tức rút khỏi tôi. Tôi mở miệng ra để cất lời, nhưng làm sao giải thích được sự tức giận của mình đây?

Làm sao tôi giải thích được là em cần cho tôi một bằng chứng ngoại phạm tốt hơn?

“Em không tin nổi anh đang buộc tội em.”

“Tôi không tin nổi là em lại không tin chuyện đó”, tôi đốp lại. Tôi không biết tại sao mình cứ phải hiếu chiến như thế. “Thôi nào. Con người không bị xé xác trong thành phố này mỗi ngày. Và chính cái đêm tôi giải phóng hồn ma giết người ghê gớm nhất trên bán cầu tây thì ai đó được phát hiện với tứ chi tách rời?

Chuyện quá là trùng hợp, em không nghĩ vậy sao?”

“Nhưng đúng là trùng hợp ngẫu nhiên”, Anna khăng khăng. Hai bàn tay bé nhỏ của em đã co thành nắm đấm.

“Em không nhớ được chuyện vừa xảy ra sao?” tôi điên cuồng chỉ vào nhà.

“Xé toang các bộ phận cơ thể... giống như là... MO1 của em?”

“MO là cái gì?”, em hỏi.

Tôi lắc đầu. “Em không hiểu chuyện này nghĩa là sao à? Em không hiểu tôi sẽ phải làm gì nếu em vẫn tiếp tục giết chóc à?”

Khi Anna không trả lời, cái lưỡi điên của tôi lại cày sâu hơn.

“Điều đó có nghĩa là tôi sẽ buộc phải nghiêm túc làm theo Old Yeller2”, tôi quát. Ngay giây phút nói ra câu đó tôi đã biết là mình không nên. Nó vừa ngu ngốc vừa độc ác, và em hiểu ngay điều tôi cố ám chỉ. Tất nhiên là em hiểu. Old Yeller được quay từ những năm 1955. Có thể em đã xem bộ phim ấy khi nó mới ra rạp. Em dành cho tôi cái nhìn bị tổn thương và bị xúc phạm; tôi không biết liệu còn cách nhìn nào khiến tôi thấy mình tồi tệ hơn không. Tuy nhiên tôi vẫn không thể lẩm bẩm một lời xin lỗi. Ý tưởng em có thể là kẻ sát nhân vẫn còn trụ vững.

“Em đã không làm việc đó. Làm sao anh có thể nghĩ vậy? Em còn không chịu nổi những việc em đã làm!”

Cả hai chúng tôi không ai nói gì nữa. Thậm chí chúng tôi không di chuyển.

Anna tức điên và cố hết sức để không khóc. Khi chúng tôi nhìn vào nhau, điều gì đó trong tôi cố bật lên, cố khớp vào khuôn hình. Tôi nhận ra nó bằng cả lý trí và trái tim, giống như một mảnh ghép bạn biết là sẽ khớp vào đâu đó trong lúc cố đẩy nó vào theo mọi góc cạnh. Và rồi, bụp một cái, nó khớp thật. Quá hoàn hảo và hoàn thiện đến nỗi bạn không thể tưởng tượng được cả bức tranh mà không có nó, dù chỉ là vài giây trước.

“Anh xin lỗi”, tôi nghe thấy mình lẩm bẩm. “Chỉ là... anh không biết đang có chuyện gì nữa.”

Đôi mắt Anna dịu lại và những giọt nước bướng bỉnh bắt đầu rút đi. Cách em đang đứng, cách em hít thở, tôi biết là em muốn lại gần hơn. Nhận thức mới ngập trong không khí giữa chúng tôi nhưng cả hai đều không muốn xác nhận nó. Tôi không thể tin được. Tôi chưa bao giờ là kiểu người ấy.

“Anh đã cứu em, anh biết đấy”, cuối cùng Anna nói. Anh đã trả tự do cho em. Nhưng chỉ vì giờ em đã tự do, không có nghĩa là... là em có thể có những thứ mà...” Em ngừng lời. Em muốn nói thêm. Tôi biết vậy.

Nhưng cũng như tôi đã biết là em muốn nói ra. Tôi biết em sẽ không nói.

Tôi có thể thấy em thuyết phục chính mình không tiến lại gần. Sự bình thản phủ xuống em như một chiếc chăn. Nó khỏa lấp nỗi sâu muộn và làm câm nín mọi ước mong có được thứ gì khác.

Một ngàn lý lẽ gợn lên trong cổ họng tôi, nhưng tôi phải nghiến chặt răng với chúng. Chúng tôi không phải trẻ con, cả hai đều không phải. Chúng tôi không tin vào chuyện thần tiên. Và nếu có thì chúng tôi sẽ là ai đây? Chắc không phải là Hoàng tử Quyến rũ và Người đẹp ngủ trong rừng rồi. Tôi thì chặt đầu những nạn nhân của các vụ sát hại còn Anna thì xé toang da thịt người ta, em bẻ gẫy xương người như bẻ cành cây thành từng mảnh, từng mảnh nhỏ.

Chúng tôi sẽ thành con rồng chết tiệt và một nàng tiên xấu xa. Tôi biết thế.

Nhưng tôi vẫn phải nói với em.

“Như thế không công bằng.”

Miệng Anna cong lên thà một nụ cười. Đáng lẽ nó phải cay đắng - nó có thể là một cú nhếch mép - nhưng không phải.

“Anh biết mình là ai, đúng không?”, em hỏi. Anh là sự cứu rỗi của em. Là con đường chuộc tội của em. Để trả giá cho mọi điều em từng làm.”

Khi nhận ra thứ em muốn, tôi cảm giác như ai đó vừa đá vào ngực mình. Tôi không ngạc nhiên nếu em không muốn hẹn hò và làm những việc lãng mạn, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được là sau tất cả mọi chuyện, em vẫn muốn được gửi đi xa.

“Anna”, tôi nói. “Đừng yêu cầu anh làm việc này.”

Em không trả lời.

“Tất cả những chuyện này là gì? Tại sao anh phải chiến đấu? Tại sao bọn anh phải thực hiện thần chú? Nếu em sẽ chỉ...”

“Lấy lại con dao của anh đi”, em trả lời rồi mờ đi trong không khí ngay trước mặt tôi, trở về với thế giới bên kia mà tôi không thể đi theo được.

Ghi chú:

1. Phương thức hành động.

2. Một bộ phim về miền Tây nước Mỹ ra đời năm 1957, xoay quanh câu chuyện một chú bé ở nông trại và con chó trung thành Old Yeller. Cuối cùng chú bé đã phải tự tay bắn chết Old Yeller vì con chó mắc phải bệnh dại.