← Quay lại trang sách

Chương XXI

TÔI muốn ra khỏi nhà ngay bây giờ. Tôi rất muốn đi ngay. Tóc gáy tôi đã dựng đứng hết cả và răng tôi sẽ va vào nhau lập cập nếu tôi không nghiến chặt đến thế. Nếu được lựa chọn giữa bỏ chạy và chiến đấu, tôi sẽ chọn lao ngay ra ngoài cửa sổ, dù có con dao trong tay hay không. Thay vào đó tôi xoay lại và tiến gần mẹ hơn, đặt mình giữa mẹ và cánh cửa đang mở.

Tiếng bước chân chạm cái thang, tim tôi chưa bao giờ đập nhanh đến thế.

Hai cánh mũi tôi ngửi thấy mùi khói ngọt. Trụ vững, là điều tôi nghĩ. Sau khi chuyện này kết thúc tôi có thể nôn sau. Tất nhiên, với điều kiện là nếu lúc ấy tôi vẫn còn sống.

Nhịp bước chân, âm thanh của bất kể thứ gì đang trèo xuống cầu thang khiến cả mẹ và tôi thẳng bước tới chỗ sợ muốn vãi ra quần. Chúng tôi không thể bị bắt trong phòng ngủ này. Tôi ước gì đây không phải sự thật, nhưng đúng là thế. Tôi phải lao ra ngoài hành lang và cố lôi cả hai mẹ con đến cầu thang trước khi thứ ấy chắn ngang đường thoát của chúng tôi. Tôi tóm lấy tay mẹ. Mẹ lắc đầu quầy quậy, nhưng tôi vẫn kéo mẹ theo, lần bước về phía cửa, con dao tế giơ ra phía truớc như một ngọn đuốc.

Anna. Anna, lao vào đây đi, Anna, tới cứu anh... nhưng việc ấy thật ngu ngốc. Anna đang bị bỏ lại trên ngưỡng cửa chết tiệt, và sự thể sẽ thế nào, nếu tôi chết ở đây, bị xé thành từng mảnh vụn và bị nhai ngấu nghiến như miếng sườn cao su còn em thì đứng bất lực bên ngoài.

Được rồi. Thêm hai hơi thở sâu nữa là chúng tôi đã vào hành lang. Có lẽ là ba.

Khi di chuyển tôi có tầm nhìn rõ ràng với cầu thang lên áp mái, và cả cái thứ đang đi xuống nữa. Tôi không muốn nhìn thấy cảnh đó. Tất cả những sự tập luyện và những con ma đã qua; tất cả những bản năng và khả năng của tôi đáng vứt ra ngoài cửa sổ hết. Tôi đang nhìn vào kẻ đã giết cha mình. Đáng lẽ tôi phải tức giận. Đáng lẽ tôi phải lao vào hắn. Thay vào đó tôi sợ chết khiếp.

Lưng hắn quay lại với tôi và cầu thang kéo thì cách xa cầu thang bộ đủ để chúng tôi tới được đó trước hắn, chừng nào chúng tôi còn tiếp tục di chuyển. Và chừng nào hắn còn không quay lưng lại tấn công. Tại sao tôi lại nghĩ như vậy?

Hơn nữa, dường như hắn không thèm làm thế. Trong lúc chúng tôi lặng lẽ trượt về phía cầu thang, hắn đã chạm chân xuống sàn và thực sự dừng lại để đẩy cầu thang kéo lên trên với một cử động yếu ớt.

Trên đỉnh cầu thang, tôi dừng bước, nghiêng người cho mẹ xuống trước.

Hình hài trên hành lang dường như không để ý đến chúng tôi. Hắn chỉ tiếp tục lắc lư, vẫn quay lưng lại tôi, giống như đang lắng nghe một thứ âm nhạc ma.

Hắn mặc chiếc áo khoác tối màu, vừa vặn, giống như áo choàng dài. Nó có thể là màu đen bụi bặm hoặc thậm chí là màu xanh đen, tôi không tài nào biết được. Trên đầu hắn là một ố tóc cuốn lọn, xoắn xít và bê bết, một nửa đã thối rữa và đang rơi rụng. Tôi không nhìn thấy mặt nhưng lớp da trên hai bàn tay hắn đã xám xịt và nứt nẻ. Giữa những ngón tay mình, hắn đang vặn vẹo một thứ trông rất giống con rắn dài ngoằng màu đen.

Tôi khẽ đẩy để mẹ đi xuống xa hơn. Nếu mẹ ra ngoài được với Anna, bà sẽ an toàn. Tôi thu được chút ít can đảm, chỉ một phần nhỏ của Cas ngày trước quay lại.

Rồi tôi nhận ra mình chỉ tự huyễn hoặc khi hắn quay lại và nhìn thẳng vào tôi.

Tôi phải nói lại mới được. Tôi không thể nói rằng hắn đang nhìn thẳng vào mình. Bởi vì làm gì có ai chắc chắn là thứ gì đấy đang nhìn thẳng vào họ, nếu đôi mắt của nó đã bị khâu kín.

Và đúng là nó bị khâu thật. Không nhầm lẫn gì cả. Có những đường chỉ to đùng màu đen bắt chéo trên hai mí mắt hắn. Thế nhưng tôi cũng không nhầm lẫn gì khi nói hắn có thể trông thấy tôi. Mẹ tôi nói thay cả hai khi bà bật ra tiếng kêu, “Ối!”.

“Không có chi”, hắn nói bằng chất giọng của mình, giọng nói trong những cơn ác mộng của tôi, giống như đang nhai trèo trẹo những chiếc đinh rỉ vậy.

“Tao không có gì để cảm ơn mày cả”, tôi bắn ra và hắn nghiêng đầu. Đừng hỏi tôi làm thế nào tôi biết, nhưng tôi biết hắn đang nhìn vào con dao của tôi.

Hắn đi về phía chúng tôi, không hề sợ hãi.

“Vậy thì có lẽ ta nên cảm ơn mi”, hắn nói và phương ngữ lộ ra. “Chữ ‘thì’

thành ‘chì’ và ‘cảm’ thành ‘cám’.”

“Mày đang làm gì ở đây?”, tôi hỏi. “Làm sao mày vào đây được? Làm sao mày bước qua cửa được?”

“Ta đã ở đây từ đầu”, hắn nói. Hắn có hàm răng trắng lóa. Miệng hắn không lớn hơn miệng người. Làm sao hắn để lại những vết cắn to tổ chảng thể được?

Giờ thì hắn đang cười, cái cằm hếch lên. Hắn có cách di chuyển lóng ngóng như rất nhiều con ma khác.

Giống như tay chân chúng đã bị cứng lại, hoặc các dây chằng đang bị rữa ra. Mãi đến khi chúng lao tới tấn công thì bạn mới nhìn rõ chân tướng. Tôi sẽ không bị lừa.

“Không thể nào”, tôi nói. “Câu thần chú sẽ ngăn mày ở ngoài.” Và không đời nào có chuyện tôi ngủ dưới cùng một mái nhà với kẻ đã sát hại cha mình suốt từng ấy thời gian. Không có chuyện hắn chỉ cách tôi có một tầng lầu, theo dõi và lắng nghe suốt.

“Ta đã ở đây từ trước câu thần chú nho nhỏ của quý bà này”, hắn nói. “Và kể từ đó, ta vẫn ở trên áp mái, ăn thịt mèo.”

Ta đã ở trên áp mái ăn thịt mèo. Đó là lúc tôi nhìn kỹ hơn vào con rắn đen hắn đang cầm trên tay. Nó là đuôi của Tybalt.

“Đồ khốn… mày ăn con mèo của tao!”, tôi kêu lên và cảm ơn Tybalt vì ân huệ cuối cùng này, đợt adrenaline dâng trào vì tức giận. Sự im lặng bỗng bị tiếng gõ cửa chen vào. Anna đã nghe tiếng tôi kêu và đang đập cửa, hỏi tôi có sao không. Đầu hắn quay ngoắt lại như con rắn, một cử động bất thường đáng ngại.

Mẹ không biết có chuyện gì đang xảy ra. Mẹ không biết rằng Anna đang ở ngoài, nên bà bắt đầu bám chặt lấy tôi, không chắc phải sợ cái gì hơn.

“Cas, cái gì đấy?”, mẹ hỏi. “Mình làm thế nào thoát ra được?”

“Đừng lo mẹ”, tôi nói. “Đừng sợ.”

“Cô gái mà chúng ta chờ đợi đang ở ngay bên ngoài”, hắn nói và rảo bước về phía trước. Mẹ và tôi tụt xuống một bậc.

Tôi đặt tay lên lan can. Con dao tế lóe lên và tôi mang nó lên ngang tầm mắt.

“Mày tránh xa cô ấy ra.”

“Vì cô ta mà chúng ta mới tới đây.” Hắn tạo ra tiếng sột soạt khe khẽ khi di chuyển, giống như cơ thể hắn chỉ là một ảo ảnh và chẳng còn gì khác ngoài bộ quần áo trống rỗng.

“Chúng ta không tới đây vì cái gì hết”, tôi thốt lên. “Tao tới để giết một con ma. Và tao sẽ có cơ hội của mình.” Tôi lao người tới, cảm nhận con dao của mình xé toạc không khí, đầu dao nhọn vừa mới sượt qua khuy áo hắn.

“Cas, đừng!”, mẹ gào lên, cố kéo tôi lùi lại bằng một cánh tay. Mẹ phải thôi làm vậy đi. Mẹ nghĩ suốt thời gian vừa qua tôi đã làm gì? Chỉ đặt những cái bẫy với lò xo, gỗ dán và một con chuột trên bánh xe chắc?

Đây là cuộc đối đầu một chọi một. Đây là cách tôi biết.

Trong lúc đó Anna đang gõ cửa mạnh hơn. Chắc em phải đau đầu lắm khi lại gần nhà đến thế này.

“Chính vì nó mà mi mới tới đây, nhóc”, hắn rít và đấm tôi. Đó chỉ là một cố gắng nửa vời; nó trượt đến cả dặm. Tôi không nghĩ hắn đấm trượt là vì cái vụ mắt bị khâu kia. Hắn chỉ đang trêu tôi. Một manh mối khác là hắn đang cười phá lên.

“Tao tự hỏi mày sẽ biến đi như thế nào”, tôi nói. “Tao tự hỏi mày sẽ co rúm lại, hay sẽ tan chảy.”

“Ta sẽ không làm sao cả”, hắn nói, vẫn mỉm cười.

“Còn nếu tao cắt lìa tay mày thì sao?”, tôi hỏi lúc lao lên bậc thang, con dao đã thu lại và quăng một đường vòng cung sắc lẻm.

“Nó sẽ tự giết mi!”

Hắn đánh thẳng vào ngực tôi, mẹ và tôi ngã lộn cổ xuống cầu thang. Đau thấu xương. Nhưng ít nhất giờ hắn không còn cười nữa. Thực ra, tôi nghĩ cuối cùng mình đã làm hắn điên tiết thật. Tôi đỡ mẹ dậy.

“Mẹ có sao không? Có bị gãy xương nào không?”, tôi hỏi. Mẹ lắc đầu.

“Chạy ra cửa đi.” Trong lúc bà lồm cồm bò đi, tôi đứng đậy. Hắn đang bước xuống bậc thang, hoàn toàn không có dấu hiệu cứng ngắc như bọn hồn ma nữa.

Hắn linh hoạt như bất kỳ người nào, thanh niên là khác.

“Có thể mày sẽ bị bốc hơi, mày biết không”, tôi nói, bởi tôi chưa bao giờ ngậm được cái miệng chết tiệt của mình. “Nhưng cá nhân tao thì hy vọng mày phát nổ hơn.”

Hắn hít một hơi. Rồi một hơi nữa. Rồi một hơi nữa, và hắn không thở ra.

Ngực hắn phồng lên như quả bóng bay, làm giãn hết cả xương sườn. Tôi có thể nghe tiếng bắp thịt trong đó, sẵn sàng bung ra. Rồi trước khi tôi biết có chuyện gì, hai cánh tay hắn lao về phía tôi và hắn đã ở ngay trước mặt tôi. Sự việc xảy ra quá nhanh, tôi gần như không trông thấy. Bàn tay cầm dao của tôi bị ấn vào tường, còn hắn tóm được cổ họng tôi. Tôi đánh vào cổ và vai hắn bằng bàn tay còn lại, nhưng chỉ giống như mèo cào vào len.

Hắn thả cái hơi ấy ra, để nó cuộn ra khỏi môi hắn thành một đợt khói dày, ngọt, thẩm thấu qua mắt tôi, chui vào hai cánh mũi, mùi khói nồng và ngào ngạt đến mức hai đầu gối tôi bủn rủn.

Từ đâu đó đằng sau tôi, tôi cảm thấy hai bàn tay mẹ. Mẹ đang gào rú tên tôi và kéo tôi ra.

“Mi giao con bé cho ta, con trai ạ, nếu không mi sẽ chết.” Và hắn thả tôi xuống, trả tôi lại cho mẹ. “Những chất dịch trong cơ thể mi sẽ làm mi thối rữa.

Não mi sẽ chảy ra khỏi hai tai.”

Tôi không thể cử động. Tôi không thể nói năng. Tôi có thể thở, ngoài ra không làm được gì khác, và tôi thấy mình đang ở rất xa. Tê liệt. Phần nào rối trí.

Tôi có thể cảm thấy mẹ kêu gọi và cúi người trên tôi trong lúc Anna cuối cùng cũng đập tung cửa.

“Sao mi không tự bắt ta luôn?”, tôi nghe em hỏi. Anna, Anna mạnh mẽ, đáng sợ của tôi. Tôi muốn bảo em phải cẩn thận, thứ này vẫn còn giữ mánh khóe riêng. Nhưng tôi không thể. Vậy là mẹ tôi và tôi túm tụm lại, nằm giữa cuộc chiến điên cuồng của hai linh hồn mạnh nhất mà chúng tôi từng gặp.

“Băng qua ngưỡng cửa đi, cô bé xinh đẹp”, hắn nói.

“Mi qua đây”, em đáp trả. Em gồng lên chống lại câu thần chú ngăn chặn; đâu em chắc phải căng gần bằng đầu tôi. Một dòng máu đen mảnh chảy từ mũi xuống môi em. “Cầm lấy con dao và tới đây, đồ hèn”, Anna hét lên. “Ra đây và để ta thoát khỏi sợi dây này!”

Hắn sùi bọt mép. Mắt hắn nhìn em chằm chằm và răng hắn nhe ra. “Máu của mi trên lưỡi dao của ta, nếu không đến sáng mai thằng bé sẽ nhập hội cùng chúng ta.”

Tôi cố siết chặt tay trên con dao. Chỉ có điều tay tôi chẳng cảm thấy gì hết.

Anna đang hét cái gì đó, nhưng tôi không biết là gì. Tai tôi như bị bịt bông. Tôi không còn nghe thấy gì nữa.