Chương XXII
CẢM giác giống như bạn ở dưới nước quá lâu. Tôi đã ngu ngốc dùng hết lượng ô xy của mình và cho dù tôi biết mặt nước chỉ còn cách vài sải nữa, tôi gần như không thể tới được đó vì nỗi hoảng loạn bị ngộp thở.
Nhưng mắt tôi vẫn mở ra một thế giới mờ mịt, và tôi vẫn hít hơi thở đầu tiên. Tôi không biết mình có hổn hển không. Cảm giác đúng là thế.
Khuôn mặt tôi trông thấy khi tỉnh lại là của Morfran, và nó đang ở quá gần.
Một cách bản năng, tôi cố chìm xuống thứ mình đang nằm lên để ngăn bộ râu rậm rạp kia ở một khoảng cách an toàn. Miệng ông ta đang cử động nhưng chẳng thấy tiếng nào. Mọi thứ im lặng hoàn toàn, thậm chí không một tiếng vo ve hay lanh canh. Tai tôi chắc vẫn chưa kết nơi lại được.
Ông Morfran đã lùi lại, tạ ơn Chúa, và đang nói chuyện với mẹ. Rồi đột nhiên Anna xuất hiện, lơ lửng trôi vào, hạ xuống cạnh tôi trên sàn nhà. Tôi cố quay đầu để trông theo. Em lướt ngón tay lên trán tôi nhưng không nói gì. Khóe miệng em khẽ nhếch lên nụ cười nhẹ nhõm.
Thỉnh giác của tôi trở lại một cách lạ lùng. Đầu tiên tôi nghe những tiếng động bị bóp nghẹt, rồi khi chúng trở nên rõ ràng hơn thì lại chẳng có nghĩa gì cả. Tôi nghĩ não tôi tưởng nó đã bị xé nát, giờ thì nó đang từ từ xếp lại các giác quan, tóm lấy từng đầu dây thần kinh và gào thét qua những khoảng hở của khớp thần kinh, mừng rỡ khi thấy mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn.
“Có chuyện gì vậy?”, tôi hỏi, cuối cùng các xúc tu thần kinh của tôi cũng định vị được lưỡi.
“Chúa ơi, anh bạn, tôi tưởng cậu bị thui chết rồi”, Thomas kêu lên và xuất hiện ở một bên chiếc sô pha cổ họ đã đặt tôi lên từ cái đêm đầu tiên tôi bị hạ gục trong nhà Anna. Tôi đang ở trong cửa hàng của ông Morfran.
“Khi mọi người mang cậu về đây...” Thomas nói. Nó không nói hết câu, nhưng tôi biết ý nó là gì. Tôi đặt tay lên vai nó và khẽ lắc.
“Tôi không sao”, tôi nói và ngồi lên một chút, chỉ hơi vất vả tí ti. “Tôi từng gặp những trận tệ hơn.”
Đứng ở phía bên kia căn phòng, quay lưng lại với tất cả chúng tôi và vờ như mình có nhiều việc thú vị hơn để làm, ông Morfran khịt mũi.
“Chắc không đâu.” Ông quay lại. Cặp kính gọng lưới của ông đã trượt xuống gần hết sống mũi. “Và cháu còn chưa thoát khỏi ‘trận’ này. Cháu đã bị trúng thuật Obeah.”
Thomas, Carmel và tôi đều làm ra cái vẻ của những người nghe phải tiếng nước ngoài: Chúng tôi nhìn nhau rồi hỏi, “Hử?”.
“Thuật Obeah, nhóc”, Morfran quát. “Ma thuật Voodoo vùng Tây Ấn. Cháu gặp may vì ta đã ở cùng Julian Baptiste tới sáu năm ở Anguilla. Đó mới là thầy phù thủy Obeahman thực thụ.”
Tôi duỗi chân tay và ngồi dậy thẳng hơn. Ngoài chỗ đau ở lưng và bên sườn, cộng với chuyện cái đầu ong ong, tôi thấy ổn.
“Cháu đã bị một thầy phù thủy Obeahman thực hiện phép Obeah à? Nghe cứ như kiểu người xứ Xì Trum nói ‘xì trum’ mọi lúc mọi nơi ấy?”
“Đừng có đùa, Cassio.”
Lần này là mẹ tôi. Trông mẹ thật kinh khủng. Mẹ đã khóc nhiều. Tôi ghét điều đó.
“Tôi vẫn không biết làm thế nào hắn vào được nhà”, mẹ nói. “Chúng tôi vẫn luôn cẩn thận. Và câu thần chú ngăn chặn rõ ràng có hoạt động. Nó đã ngăn Anna.”
“Đó là một thần chú tuyệt vời, cô Lowood ạ”, Anna nhẹ nhàng trả lời. “Cháu không bao giờ bước chân qua ngưỡng cửa được. Dù có muốn đến đâu.” Lúc nói câu này đồng tử của em tối đi đến ba bậc.
“Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra sau khi anh ngất xỉu, hay đại loại thế?” Giờ thì tôi muốn biết.
Cảm giác nhẹ nhõm khi biết mình không chết đã biến mất.
“Em bảo hắn bước ra đối mặt với em. Hắn không chấp nhận. Hắn chỉ cười cái kiểu kinh khủng của hắn.
Rồi hắn biến mất. Không có gì ngoài khói.” Anna quay sang Morfran. “Hắn là thứ gì vậy?”
“Hắn đã từng là một thầy phù thủy Obeahman. Thứ hiện nay thì ta không biết. Hắn đã rũ bỏ được mọi giới hạn cùng với cơ thể mình. Giờ hắn chỉ còn là một nguồn sức mạnh.”
“Thuật Obeah chính xác là gì?”, Carmel hỏi. “Cháu có phải là người duy nhất không biết không?”
“Nó chỉ là một cách gọi khác của Voodoo”, tôi nói và Morfran giáng nắm đấm xuống góc bàn gỗ.
“Nếu nghĩ như thế thì cháu chết chắc rồi.”
“Ông đang nói gì ạ?”, tôi hỏi. Tôi nâng mình đứng dậy, dù loạng choạng, và Anna nắm tay tôi. Đây không phải là cuộc nói chuyện có thể thực hiện lúc đang nằm.
“Obeah đúng là Voodoo”, ông giải thích. Nhưng Voodoo lại không phải là Obeah. Voodoo chỉ là trò phù thủy của những người gốc Phi-Địa Trung Hải. Nó cũng tuân theo những quy tắc giống như ma thuật chúng ta đang thực hành.
Obeah chẳng có quy tắc nào cả. Voodoo là việc dẫn truyền các nguồn năng lượng. Bản thân Obeah chính là năng lượng. Một thầy phù thủy Obeahman chẳng thèm dẫn truyền cái khỉ gì hết, hắn mang nó vào trong mình. Hắn trở thành chính nguồn năng lượng ấy.”
“Nhưng còn cây thánh giá - cháu đã tìm được một cây thánh giá màu đen, giống hệt như cây của ông cho Papa Legba1.”
Morfran vẩy tay. “Có thể hắn khởi nghiệp là một thầy phù thủy Voodoo. Giờ thì hắn còn hơn thế rất, rất nhiều lần. Cháu đã đưa chúng ta vào một mớ bòng bong kinh khủng.”
“Ý ông nói thế là sao?”, tôi hỏi. “Có phải cháu gọi hắn kiểu, ‘Này, kẻ đã giết cha ta, tới đây khủng bố ta cùng với các bạn xem nào! ’ đâu.”
“Cháu đã mang hắn tới đây”, ông Morfran gầm ghè. “Hắn đã ở cùng với cháu suốt từng ấy thời gian.” Ông lừ mắt với con dao tế trong tay tôi. “Đi ké con dao chết giẫm kia.”
Không. Không. Việc này không thể là thật. Tôi biết ông đang nói gì, nhưng nó không thể là sự thật. Con dao tế mang lại cảm giác nặng tay - nặng hơn trước đây. Ánh thép trong lưỡi dao của nó nhìn từ khóe mắt tôi có cảm giác bí ẩn và phản bội. Ông ấy đang nói rằng gã Obeahman này cùng với con dao tế của tôi được kết nối với nhau.
Não tôi chống trả cho dù tôi biết là ông nói đúng. Nếu không thì còn vì lý do gì mà hắn mang trả con dao cho tôi? Nếu không thì vì sao Anna ngửi thấy mùi khói khi nó cắt vào em? Nó đã bị trói chặt với cái gì đó khác, em từng nói. Một thứ đen tối. Tôi thì tưởng đó chỉ là sức mạnh nội tại của nó.
“Hắn đã giết cha cháu”, tôi thấy chính mình đang nói.
“Tất nhiên là thế rồi”, Morfran thốt lên. “Chứ cháu nghĩ bằng cách nào hắn lại kết nối được với con dao ngay từ đầu nào?”
Tôi không nói gì. Morfran đang nhìn tôi kiểu xâu chuỗi các sự kiện lại đi, thiên tài. Lúc này hay lúc khác tất cả chúng ta rồi cũng bị nhìn kiểu đó. Nhưng mãi năm phút trước tôi mới được “giải bùa chú” nên làm ơn cho tôi xin đi.
“Chính là vì cha con”, mẹ tôi thì thầm. Rồi nói rõ hơn, “Vì hắn đã ăn thịt cha con.”
“Thịt sống”, Thomas nói và mắt nó sáng lên. Nó nhìn ang ông Morfran để xin sự chấp thuận và nói tiếp, “Hắn là kẻ ăn thịt người. Thịt sống chính là nguồn năng lượng. Cốt lõi. Khi ăn thịt cha cậu, hắn đã mang được năng lượng của ông vào chính mình.” Nó nhìn xuống con dao tế của tôi như thể chưa bao giờ trông thấy. “Chính là thứ cậu gọi là ràng buộc huyết thống đó, Cas. Giờ thì hắn được kết nối bằng thứ đó. Nó đang tiếp thêm năng lượng cho hắn”.
“Không”, tôi nói yếu ớt. Thomas dành cho tôi biểu cảm hối tiếc bất lực, cố nói với tôi rằng tôi đâu có cố tình làm thế.
“Chờ đã”, Carmel chen ngang. “Ông đang nói là thứ này có một phần của Will và Chase ạ? Giống như nó mang các cậu ấy đi cùng khắp nơi?” Trông cô ấy có vẻ hoảng hốt.
Tôi nhìn xuống con dao tế. Tôi đã dùng nó để tiễu trừ hàng chục hồn ma. Tôi biết ông Morfran và Thomas nói đúng. Vậy thì tôi đã gửi họ đến chỗ quái quỷ nào? Tôi không muốn nghĩ đến đó. Khuôn mặt của những hồn ma tôi từng giết chợt hiện lên đằng sau mi mắt tôi.
Tôi thấy những biểu cảm của họ, bối rối và giận dữ, tràn ngập đau đớn. Tôi trông thấy đôi mắt sợ hãi của người đi nhờ xe, cố trở về nhà với bạn gái mình.
Tôi không thể nói là lúc ấy tôi nghĩ mình đang đưa họ về nơi an nghỉ. Tôi đã hy vọng thế, nhưng không biết chắc. Nhưng tôi chắc như quỷ là không muốn làm như thế này.
“Không thể nào”, cuối cùng tôi nói. “Con dao không thể nào có ràng buộc với cái chết. Nó sinh ra là để tiễu trừ cái chết, không phải để tiếp thêm năng lượng cho thứ ấy.”
“Trong tay cháu có phải là Chén thánh đâu, nhóc”, ông Morfran nói. “Con dao được tạo nên từ cách đây rất lâu rồi, bởi những nguồn năng lượng đáng lẽ nên được lãng quên. Chỉ vì giờ đây cháu đừng nó với mục đích tốt không có nghĩa là nó được tạo ra để làm việc tốt. Không có nghĩa là nó chỉ biết làm việc tốt. Bất kể nó là gì hồi cha cháu vung nó lên, giờ nó đã không còn nữa. Mỗi con ma mà cháu hạ sát chỉ làm cho con ma này thêm mạnh hơn. Hắn là một thực tử.
Một phù thủy Obeahman. Là kẻ thu thập năng lượng.”
Những lời buộc tội khiến tôi một lần nữa muốn làm trẻ con. Tại sao mẹ vẫn chưa gọi họ là kẻ nói dối trắng trợn? Là đã nhầm lẫn hoàn toàn và tuyệt đối? Mẹ chỉ đứng đó bất động, lắng nghe mọi lời nói này và không tỏ ra phản đối gì.
“Ông nói rằng hắn đã ở bên cháu suốt từng ấy năm.” Tôi cảm thấy muốn nôn.
“Ta nói rằng con dao tế giống hệt như những thứ đồ chúng ta nhận vào cửa hàng này. Hắn ở cùng với nó.”
Morfran nhìn Anna ủ rũ. “Và giờ hắn muốn con bé.”
“Sao hắn không tự mình làm lấy?”, tôi mệt mỏi hỏi. “Hắn là thực tử cơ mà?
Sao lại cần đến sự giúp đỡ của cháu làm gì?”
“Bởi vì em đâu phải là thịt sống”, Anna nói. “Nếu đúng thế thì em đã bị thối rữa ra rồi.”
“Thô nhưng mà thật”, Carmel nhận xét. “Nếu các hồn ma mà có da thịt thật sự thì họ khác nào xác sống, đúng không?”
Tôi bắt đầu lảo đảo bên cạnh Anna. Căn phòng khẽ xoay và tôi cảm thấy cánh tay em đỡ lấy eo tôi.
“Giờ thì những chuyện ấy có quan trọng gì nữa?”, Anna hỏi. Cần phải làm gì đó. Cuộc nói chuyện này hoãn lại không được sao?”
Em nói điều đó là vì tôi. Giọng em đượm vẻ bảo vệ. Tôi nhìn em cảm kích trong lúc em đứng bên cạnh tôi với bộ váy trắng hy vọng của mình. Em trắng bệch và mong manh, nhưng không ai dám nghĩ em là kẻ yếu đuối. Với gã Obeahman này, chắc em giống hệt bữa tiệc lớn nhất thế kỷ. Hắn muốn em trở thành món chốt hạ của mình.
“Cháu sẽ giết hắn”, tôi nói.
“Cháu phải làm vậy thôi”, Morfran nói. “Nếu bản thân cháu muốn sống.”
Nghe không hay cho lắm. “Ông đang nói gì thế ạ?”
“Thuật Obeah không phải chuyên môn của ta. Cần hơn sáu năm mới có thể thi triển thuật ấy, dù có hay không có Julian Baptiste. Nhưng kể cả ta có là chuyên gia đi nữa, ta cũng không thể gỡ bỏ lời nguyền ấy ra khỏi cháu. Ta chi có thể chống chặn nó và trì hoãn thời gian cho cháu.
Nhưng không nhiều. Đến trước bình minh cháu sẽ chết, trừ khi cháu làm như hắn muốn. Hoặc trừ khi cháu giết được hắn.”
Bên cạnh tôi, Anna căng lên và mẹ đặt một tay lên che miệng, bắt đầu thút thít.
Chết trước bình minh. Được rồi. Tôi chẳng cảm thấy gì cả, chưa thấy gì, trừ một âm vang yếu ớt lan khắp cơ thể.
“Chính xác chuyện gì sẽ xảy ra cho cháu?”, tôi hỏi.
“Ta không biết”, ông Morfran đáp. “Trông nó có thể sẽ giống như một cái chết tự nhiên của con người, hoặc sẽ giống một kiểu đầu độc. Dù cách nào ta nghĩ cháu cũng phải lường trước việc một vài cơ quan nội tạng của mình ngừng hoạt động trong vài giờ tới. Trừ khi chúng ta giết hắn, hoặc hắn giết cô ấy.” Ông gật đầu với Anna và em siết chặt tay tôi.
“Nghĩ đến thôi cũng không được”, tôi bảo em. “Anh sẽ không làm điều hắn muốn. Và cái vụ hồn ma đòi tự vẫn này diễn hơi nhiều rồi đấy.”
Em hếch cằm lên. “Em có định gợi ý thế đâu”, em nói. “Nếu anh giết em, hắn sẽ chỉ càng mạnh hơn, rồi hắn sẽ trở lại và đằng nào cũng giết anh.”
“Vậy chúng ta sẽ làm gì?”, Thomas hỏi.
Tôi không thực sự thích làm lãnh đạo. Tôi không được thực tập nhiều lắm, mà lại thấy thoải mái hơn nhiều khi mạo hiểm mạng sống của riêng mình thôi.
Nhưng chuyện là thế này. Không còn thời gian cho lý lẽ hay cảc phỏng đoán nữa. Trong cả ngàn cách tôi tưởng tượng ra sự việc này, tôi không bao giờ có thể nghĩ đến tình huống hiện nay. Tuy nhiên, thật tuyệt vì tôi sẽ không phải chiến đấu một mình.
Tôi nhìn vào Anna.
“Chúng ta sẽ chiến đấu trên đất của chính mình”, tôi nói. “Và chúng ta sẽ dàn trận phản công bất ngờ.”
Ghi chú:
1. Nhân vật canh giữ cánh cổng dẫn đến thế giới các linh hồn trong đạo Voodoo.