- 3 - LỌT XUỐNG HỐ SÂU,-THẦN LONG CỨU MẠNG -
Một hôm, Như Hổ vào rừng đốn củi về để dành sang mùa đông mà sưởi và nấu nướng. Chàng đi đến một cánh rừng giáp với một dãy núi, cách làng chàng ở khá xa.
Chàng đã đốn được nhiều cây tươi, chàng lại một đống để lát nữa vác về, thì bỗng có một bầy thỏ rừng chạy đến, thản nhiên và dạn dĩ, đứng ăn những lá tươi mà Hổ đã trảy nhánh bỏ lại đó.
Như Hổ bèn nẩy ra ý là bắt vài con thỏ về ăn. Chàng giương cung, lắp tên, nhắm bắn một con thỏ đầu đàn, to béo nhứt trong bầy. Mũi tên ghim vào mông con thỏ. Chàng chạy lại toan bắt nó thì nó đã dùng miệng ngậm cây tên mà rút ra, rồi vẫn ngậm mũi tên ấy mà chạy. Bầy thỏ cũng chạy theo con đầu đàn tất cả. Hổ rượt theo. Rượt mãi đến chân núi thì chàng ta bỗng lọt xuống một miệng hầm như một cái giếng hoang, tối om, trên miệng hầm cỏ cây mọc mọc chìa ra chung quanh, lấp kìn nên chàng không thấy đó là một miệng giếng cạn.
Thân hình to lớn nặng nề của chàng lọt xuống đó như một cục đá ném xuống giếng sâu.
Trong khi rớt xuống, Như Hổ đinh ninh rằng mình sẽ nát thây với những đá dựng chơm chởm ở dưới hố. Chàng nghe tiếng dội và tiếng gió từ dưới hang ù ù vang lên rất là ghê rợn. Chàng đưa tay thử rờ quanh vách giếng xem có cái gì nhô ra có thể bấu víu vào đó mà trèo lên. Nhưng vách đá phẳng lì. Chàng tuyệt vọng, kể chắc mười phần mình sẽ chết khô, chết đói không thì cũng chết vì va đầu vào da901 hoặc thuồng luồng hổ mang sẽ ăn thịt chàng. Chàng nhắm ắt liều cho số phận.
Bỗng, chàng cảm thấy chàng rớt lên một vật gì mềm mềm, lành lạnh, hình như thân mình vật đó lại động đậy …. ‘‘À, có lẽ là một con trăn hay con rắn khổng lồ?’’ Chàng nghĩ vậy rồi hai tay thử thám hiểm trên mình con vật đó trong bóng tối, xem nó ra sao.
Chàng rờ trên mình thì thấy có vẩy to và cứng. Những cái vẩy đã giương cao như hả ra, thì bàn tay chàng đụng phải một lớp da và thịt hơi mềm. Chàng xoa bàn tay lên cái vẩy thì thấy nó nham nhám, vừa tròn vừa rộng bằng cây quạt giấy lớn. Hai cánh tay chàng thử ôm vòng thân mình con vật, thì ôm không hết, mặc dầu đôi cánh tay chàng dài hơn tay người bình thường.
Trong chốc lát sau, con vật mang chàng trên lưng mà dựng đứng thân mình nó thẳng lên như một cây sào khổng lồ, đưa chàng lên đến miệng giếng. Như Hổ vươn tay nắm lấy những bụi cây mọc quanh giếng và nhìn lei5 xem con vật đó, vì lúc bấy giờ có ánh sáng trên miệng giếng soi vào một khoảng. Chàng kinh ngạc xiết bao mà thấy đầu con vật tương tợ như đầu rồng mà chàng thấy vẽ và tô trên cung điện nhà vua. Cái đầu nó thật to, to gần bằng cái miệng giếng. Miệng nó táp không khí bằm bặp, thở phì phì, hai hàm răng nhọn hoắt, hai mép có hai cái nanh cong lên như cái móc. Miệng, lưỡi đỏ như huyết. Râu ria tua tủa, màu xanh lét, cái sừng trước trán nó to và dài, cong xuống như dòm vào mồm. ‘‘Rõ ràng là một con rồng’’.
Như Hổ nghĩ thế, rồi mỉm cười sung sướng, vỗ tay lên đầu con rồng:
- Cảm tạ Thần long đã cứu mạng tôi. Vậy xin giã từ.
Nói xong, Hổ thót lên miệng giếng. Những bụi cây sum sê dầy bịt, đã phủ lại kín miệng giếng Thần long. Như Hổ trở về chỗ đốn cây, vác lên vai những cây rừng đem về. Chàng giấu nhẹm vụ bị lọt xuống giếng thần long, không tiết lộ cho ai biết, ngoài mẹ chàng.
Càng ngày, Hổ càng cao lớn dị thường, và ăn cũng khỏe hơn lên. Sức ăn và sức làm cùng việc học hành văn cũng như võ, chàng đã nổi tiếng như cồn. Thiên hạ đồn khắp đó đây trong nước. Người ta bảo:
- Quái! Tôi thường nghe nói ông Lê Nại ở làng Mộ trạch, đỗ Trạng nguyên năm đầu Đoan Khánh, đời vua Lê Uy Mục là một người ăn khỏe lạ thường. Người đương thời với ông Lê Nại đã làm mấy câu hát về ông ta rằng:
Mộ Trạch tiên sinh
Dĩ thực vi danh
Thập bát bát phạn
Thập nhị bát canh.
Khôi nguyên cập đệ,
Danh quán quần anh.
Súc chi dã cự,
Phát chi dã hoành.
Nghĩa là
Thầy nho Mộ Trạch
Nổi tiếng vì ăn.
Mười tám bát cơm
Mười hai bát canh.
Đỗ đầu thiên hạ,
Tên trùm làng văn.
Chứa vào càng đầy,
Phát ra không ngần.
‘‘Thế mà ông Hổ nhà ta lại ăn còn khỏe hơn ông Lê Nại nữa, thì thật là vô địch.’’
Như Hổ nghe người ta bình phẩm mình như thế, cười mà nói rằng:
- Vô địch cái gì chớ vô địch sự ăn thì khổ lắm! Chẳng qua trời cho tôi cái dạ dày to rộng và làm việc cũng khỏe như ăn. Âu đó là một cái bịnh lạ hay cái của tội phải mang thì ráng chịu đó thôi. Chớ trong khi chung quanh có bao nhiêu kẻ nghèo khó cầu lấy mỗi bữa có đủ ba bát cơm mà ăn cũng chẳng kiếm ra, mà tôi ăn đến mấy chục bát, tôi tự thấy mình là một kẻ … ăn hại! Nếu đời bớt đi một tôi, hay tôi chỉ ăn như một người thường, có phải là được mấy chục người no đủ.