← Quay lại trang sách

JIN KAZAMA[4]

Mieko luôn tránh không nạp thông tin của thí sinh vào đầu trước khi chấm điểm. Bà dựa vào ấn tượng của bản thân đối với thí sinh và màn trình diễn để nhận định.

Nhưng, bộ hồ sơ này lại cứ đập vào mắt bà.

Hồ sơ này viết bằng tiếng Pháp, nên bà không dám chắc tên thí sinh này viết bằng kiểu chữ Hán nào nhưng có vẻ là người Nhật. Trong bức ảnh là một cậu thiếu niên mang khuôn mặt thanh tú nhưng lại thoáng nét hoang dại.

Mười sáu tuổi.

Bà như bị hút mắt vào bộ lý lịch gần như trắng xóa kia. Biết làm sao đây khi chẳng có gì để đọc.

Tiểu sử học hành, tiểu sử tham dự các cuộc thi đều bằng không. Cậu bé này đã sang Pháp từ hồi tiểu học. Bộ hồ sơ này chỉ cho bà biết được mấy điều đó.

Các thí sinh không theo học ở các trường đại học âm nhạc cũng chẳng phải chuyện hiếm. Trong cái giới thần đồng lăn lóc khắp nơi, những đứa trẻ lên sân khấu từ thuở bé thơ đâu cần theo học đại học âm nhạc làm gì. Ngược lại, tỷ lệ người trưởng thành rồi mới vào trường đại học để bổ sung thêm kiến thức lý luận cho biểu diễn còn nhiều hơn. Mieko cũng đi theo lối này, hồi mười mấy tuổi bà đã giành được vị trí thứ hai và thứ nhất của hai cuộc thi quốc tế và được xếp vào diện thiếu nữ thiên tài, rồi lập tức theo nghiệp biểu diễn. Sau này, bà theo học trường đại học âm nhạc cũng chỉ kiếm thêm bằng cấp.

Nhưng dựa theo bộ hồ sơ, cậu bé Kazama Jin này không có dấu hiệu từng hoạt động biểu diễn.

Chỉ có cái một dòng cụt lủn, hiện tại đang là sinh viên dự thính đặc biệt Học viện Âm nhạc Quốc gia Paris [5] .

Sinh viên dự thính đặc biệt? Còn có cả chế độ này sao?

Mieko không khỏi thắc mắc. Nhưng đúng như hồ sơ này khai báo, hiện bọn họ đang tổ chức buổi tuyển chọn ở chính Học viện Âm nhạc Quốc gia Paris, nên khó lòng trí trá được.

Nhưng khi mắt chạm vào dòng “giáo viên phụ trách” ở một góc, bà chợt hiểu tại sao lại tồn tại một bộ hồ sơ ngớ ngẩn như trò đùa thế này.

Toàn thân bà nóng bừng lên.

Không, không phải vậy.

Mieko đang thầm lắc đầu trong dạ.

Mình đã nhìn thấy từ đầu, nhưng chỉ vờ như không nhận ra đó thôi.

Dòng chữ đó viết như sau:

Theo học Yuuji von Hoffmann từ lúc lên năm.

Bà cảm nhận trái tim mình đang đập thình thịch, bơm máu rộn ràng khắp châu thân.

Bản thân Mieko cũng chẳng hiểu tại sao lòng mình xao động đến thế, và điều này càng khiến bà thêm phần dao động.

Bà thừa hiểu được tầm quan trọng của dòng chữ này, nhưng chỉ thế thì chưa đủ để bộ hồ sơ này lọt qua vòng tuyển chọn. Một thí sinh chưa từng hoạt động biểu diễn, cũng chưa từng chính thức theo học trường âm nhạc. Rõ ràng là một sự tồn tại không thể đoán định, chả rõ từ biển sâu núi cao nào dạt đến.

Mieko cố nhịn không quay sang hỏi chuyện hai người kia. Mieko thuộc dạng hoàn toàn từ chối tiếp nhận thông tin về thí sinh trước phần thi, nhưng Simon là dạng “sẽ xem qua” còn Smirnoff lại “xem kỹ để đánh giá” nên không thể có chuyện hai người đó không nhận ra thông tin này. Thêm một chi tiết đáng ngạc nhiên nữa là dấu “có thư tiến cử”.

Thư tiến cử từ chính Yuuji von Hoffmann đó! Hai người kia không nhảy dựng lên trước thông tin này thì quá đỗi lạ lùng.

Đúng rồi, khi ba người bọn họ cùng dùng bữa tối qua, Simon có làu bàu chuyện gì đó thì phải. Ba người bọn họ đã thống nhất không bàn luận gì về thí sinh trước buổi tuyển chọn.

Chẳng hiểu sao tới giờ này, bà lại bất chợt nhớ tới vẻ mặt như đang nóng lòng muốn nói điều chi của hai người họ.

Vào lúc đó, ông ta có nhắc đến Yuuji von Hoffmann mới lặng lẽ qua đời hồi tháng hai năm nay. Cái tên đó đã thành truyền thuyết, những người trong giới âm nhạc và những người yêu nhạc toàn thế giới đều hết sức ngưỡng mộ thầy, nhưng thầy lại mong muốn có một tang lễ lặng lẽ nên chỉ có vài người họ hàng thân cận đến tham dự.

Do không chấp nhận được điều đó, rốt cuộc giới nghệ sĩ đã tổ chức vài sự kiện đình đám để kỷ niệm hai tháng ngày mất của thầy. Mieko kẹt một buổi độc tấu nên đã bỏ lỡ sự kiện kia, nhưng được tặng một đĩa DVD sự kiện đó.

Hoffmann không hề để lại bất cứ di ngôn gì. Điều này thật phù hợp với tính cách của thầy, nhưng mấy lời Hoffmann nói lại với một người quen trước lúc lâm chung lại trở thành đề tài bàn tán.

Tôi đã gài bom để lại đấy.

“Gài bom?”

Mieko lặp lại từ đó. Tuy được xưng tụng là một sự tồn tại vĩ đại, là một huyền thoại bí ẩn nhưng ai cũng biết Hoffmann thực chất chỉ là một ông cụ khôi hài và ít câu nệ. Nhưng bà vẫn chưa hiểu được ý nghĩa những lời kia.

Sau khi tôi mất đi, nó chắc chắn sẽ phát nổ thật giòn. Một vụ nổ đẹp nhất nhì thế gian.

Cũng giống như Mieko, người quen kia có vẻ đã hỏi lại ý của Hoffmann nhưng thầy chỉ nói có vậy và cười tủm tỉm mà thôi.

Mieko nhìn bộ hồ sơ gần như trắng xóa đó, lòng như lửa đốt.

Simon và Smirnoff chắc đã xem lá thư tiến cử của Hoffmann rồi. Không rõ thư đó viết gì vậy nhỉ.

Bà quá cao hứng nên mãi mới nhận ra xung quanh mình đang nháo nhác cả lên.

Bà ngẩng đầu, thấy sân khấu trống không. Nhân viên đang chạy lung tung trên sân khấu.

Kazama Jin, không xuất hiện?

Mieko tự ý thức được bản thân đang nhẹ lòng hơn hẳn.

Đúng rồi, bộ hồ sơ kiểu này quả có chỗ không ổn. Ba cái trò hù dọa vu vơ. Lá thư tiến cử kia chắc cũng có vấn đề. Trước khi qua đời, Hoffmann hẳn cũng yếu lắm rồi. Có lẽ thầy đang trong lúc yếu lòng nên mới tự dưng muốn viết ra lá thư tiến cử đó chẳng hạn.

Nhưng một nhân viên bên phía cánh gà đã cất tiếng thông báo với nét mặt không cảm xúc.

“Thí sinh tiếp theo vừa liên lạc báo sẽ đến trễ vì mất quá nhiều thời gian di chuyển. Lượt thi của thí sinh này sẽ chuyển xuống cuối cùng, thí sinh lượt tiếp theo sẽ lên biểu diễn trước.”

Hàng ghế khán giả lặng dần, cô bé váy đỏ hoảng hốt vì tự nhiên bị đẩy lên diễn sớm, xuất hiện trên sân khấu với ánh mắt rụt rè.

Trời ạ.

Mieko thất vọng. Đồng thời, lại thấy lòng an tâm hơn hẳn.

Kazama Jin sẽ cho ra màn trình diễn như thế nào đây.

⚝ § ⚝

“Mau, mau. Gấp lên đi!”

Cuối cùng, thiếu niên cũng tìm được văn phòng trong khuôn viên rộng lớn, người ta giật lấy tờ giấy dự thi rồi thúc hối em đi nhanh nhanh về phía sân khấu.

“Ơ, cháu muốn đi rửa tay đã ạ.”

Em nắm chặt cái mũ, run giọng nói với theo cái lưng của người đàn ông to con dữ dằn nọ.

Người đàn ông kia chỉ chực lăm le thộp cổ em quăng lên sân khấu, liền kêu lên “À, đúng rồi” và chỉ cho em phòng trang điểm.

“Nhanh lên. Cậu phải thay đồ chứ gì? Bên kia có phòng trống đó.”

“Thay đồ ạ?”

Thiếu niên há hốc miệng.

“Ơ kìa, cậu không phải thay đồ sao?”

Người đàn ông quét ánh mắt nhìn thiếu niên một lượt từ đầu đến chân.

Trông kiểu gì cũng không ra trang phục lên sân khấu. Cậu bé định mặc bộ đồ này lên sân khấu biểu diễn sao? Hầu hết các thí sinh khác đều mặc trang phục rất lịch sự, người bình thường nhất vẫn khoác thêm cái áo vest.

Thiếu niên ngẩn ra.

“Cháu xin lỗi, cháu phải phụ việc bố rồi cứ thế đi thẳng tới đây... Thôi thì, cháu cần đi rửa tay đã ạ.”

Em cứ thế chìa bàn tay ra cho người đàn ông xem, anh ta liền giật mình. Đôi bàn tay to dính đầy bụi đất đã khô. Có vẻ cậu bé đã làm vườn hay gì đó.

“Cháu, chẳng lẽ...”

Người đàn ông gọi với theo cậu thiếu niên đang lao xồng xộc vào trong phòng trang điểm, chẳng mấy chốc đã mất hút.

Anh ta ngẩn người nhìn cánh cửa phòng thay đồ.

Chẳng lẽ cậu bé này đi tới nhầm hội trường rồi? Anh chưa từng thấy ai với đôi bàn tay lấm lem bùn đất như vậy đến dự thi biểu diễn piano bao giờ.

Anh chợt thấy bất an, bèn xem lại tờ phiếu báo danh. Hay đây là số báo danh của kỳ thi chứng chỉ gì khác. Nhưng không sai. Trên phiếu còn dán cả ảnh trong hồ sơ đăng ký nữa.

Anh ta ngẩn cả người.

Khi nhìn thấy thiếu niên xuất hiện trên sân khấu, ba người nhóm Mieko chợt thấy ngỡ ngàng.

Trẻ con.

Đó là từ ngữ hiện lên trong đầu Mieko lúc đó.

Chưa kể, có khác gì đám nhóc đầy rẫy ở chốn này không.

Tuy cũng vì mái tóc không dùng keo vuốt, chiếc áo phông và cái quần cotton; nhưng dáng vẻ ngơ ngác ngó chòng chọc khắp sân khấu và hàng ghế khán giả đầy tò mò khiến cậu bé như đi nhầm chỗ.

Không phải những đứa trẻ cố ý muốn phá luật của giới nhạc cổ điển chuẩn chỉnh ngột ngạt, và khoe cá tính bằng cách xuất hiện trên sân khấu với quần áo thông thường hay phong cách rock bụi bặm; nhìn cách gì thì cậu bé trước mắt bọn họ chỉ thuần một vẻ ngơ ngác không thôi.

Một đứa bé xinh xắn. Một vẻ đẹp mà bản thân chưa để ý, chưa tự nhận thức được vẻ đẹp của chính mình. Cả cái cốt cách vẫn còn có thể trổ mã cao lên kia cũng thật đẹp đẽ biết mấy.

Thiếu niên ngẩn ngơ đứng đó.

Ban giám khảo nhìn nhau, không nói nên lời.

“Em là thí sinh cuối cùng. Bắt đầu đi.”

Smirnoff không thể nhịn hơn được nữa, lên tiếng qua mic.

Thật sự họ vốn được trang bị mic để trao đổi với thí sinh, nhưng nghĩ lại, hôm nay họ mới sử dụng cái mic này lần đầu tiên. Trước giờ chưa cần dùng tới.

“Vâng, vâng.”

Thiếu niên như hoàn hồn, thẳng lưng lên. Giọng nói dõng dạc và truyền cảm hơn họ nghĩ.

“Xin lỗi các cô các chú, cháu đã tới muộn ạ.”

Em cúi gập người, rồi quay sang phía cây đàn. Dường như đó là giây phút đầu tiên, ánh nhìn của thiếu niên thu về phía cây đàn piano mình sắp sửa phải chơi.

Trong khoảnh khắc, một luồng điện kỳ bí chạy dọc trong không khí.

Ba giám khảo nhóm Mieko và những nhân viên ngồi sau lưng bọn họ đều nhìn ra được điều đó.

Ánh mắt thiếu niên rạng ngời, miệng chúm chím nụ cười.

Thế rồi, cậu thẽ thọt vươn tay, đi về phía cây piano.

Như thể đang đi về phía người thiếu nữ mình đã trót yêu say đắm từ phút đầu gặp gỡ.

Ngọn lửa hừng hực bừng lên trong đôi mắt ấy.

Thiếu niên tựa như hồ hởi lại như có chút xấu hổ, thanh thoát ngồi xuống trước cây đàn piano.

Mieko cảm thấy một thứ gì rần rật chạy khắp thân thể.

Ánh mắt của thiếu niên trào dâng niềm phấn khích. Đó chính là nét mặt của người ở đỉnh cao hứng khởi. Hoàn toàn khác hẳn cậu thiếu niên thuần phác đứng ngẩn tò te trên sân khấu khi nãy.

Mieko cảm tưởng mình đang chứng kiến một thứ gì không được phép. Đồng thời, sống lưng trở nên lạnh toát.

Nỗi sợ hãi này là gì vậy?

Nỗi sợ hãi này đạt đến cực điểm trong một khắc, lúc thiếu niên đàn lên nốt đầu tiên.

Mieko cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng lên theo đúng nghĩa đen.

Bà biết rằng hai vị giáo sư bên cạnh và những nhân viên khác, hay nói cách khác là toàn bộ những người có mặt tại hội trường này cùng nếm trải chung nỗi sợ hãi đó.

Bầu không khí im lìm nãy giờ, bỗng nhiên bừng tỉnh với âm thanh đó.

Khác hẳn. Âm hoàn toàn khác hẳn.

Mieko đã không nhận ra bản nhạc của Mozart mà cậu thiếu niên bắt đầu đàn chính là bản nhạc bà đã nghe suốt tỉ lần ngày hôm nay. Vẫn cùng một cây đàn piano đấy. Cùng một bản nhạc đấy. Vậy mà...

Đương nhiên, bà từng trải qua những cảm nhận như thế này vô số lần. Nhiều khi cùng một cây đàn, nhưng nếu do một nghệ sĩ piano tài năng chơi thì có thể ta nghe được những âm thanh hoàn toàn khác biệt.

Nhưng trường hợp của đứa trẻ này.

Sao nó vừa hay ho... lại vừa ghê rợn như vậy.

Nó hỗn loạn, nó bất ổn nhưng Mieko lại bị cuốn theo âm sắc của cậu thiếu niên không biết chán. Bà bất giác chồm người về phía trước như không muốn bỏ lỡ từng âm thanh. Ánh mắt bà thoáng bắt gặp những ngón tay run run của Simon bất chợt dừng bặt.

Sân khấu sáng bừng.

Chỗ thiếu niên chạm vào cây đàn dương cầm (không thể nghĩ được gì hơn) đang tỏa ra thứ ánh sáng nóng bỏng và dường như thứ gì đó mang màu sắc lung linh đang chảy tràn ra từ đó.

Khi một người chơi những bản nhạc Mozart thuần mức độ cao, họ thường phải cố gắng gồng mình lên để đạt được sự thuần khiết đó. Những lúc muốn thể hiện ra thứ âm nhạc hồn nhiên không vương bụi, người ta phải mở mắt ra thật to để nhấn mạnh sự hồn nhiên và niềm vui trong âm nhạc.

Nhưng thiếu niên hoàn toàn chẳng cần diễn như thế. Em chỉ cần thư thái chạm tay vào cây đàn, những âm điệu đó đã chảy tràn ra đấy rồi.

Sự phong phú đó... chưa hết, vẫn còn còn dồi dào lắm. Họ thấy rõ đây không phải trạng thái tốt nhất của cậu.

Khi tận mắt chứng kiến một tài năng chưa có định hướng, con người sẽ vô thức cảm thấy một loại cảm xúc gần như sợ hãi.

Đâu đó trong lòng Mieko đang nghĩ đến việc đó.

Tự lúc nào đã chuyển sang bản nhạc của Beethoven mất rồi.

Những sắc màu chói lọi kia đang chuyển mình.

Lần này, bà cảm nhận được tốc độ. Giống như chúng đang được giao thoa với một nguồn năng lượng nào đấy, họ cảm nhận được tốc độ và ý chí trong thứ âm nhạc đó.

Tuy không thể diễn đạt suôn sẻ, nhưng các đầu ngón tay thiếu niên như đang bắn những vector đặc trưng trong nhạc của Beethoven tỏa ra khắp hội trường.

Mieko đang cố gắng phân tích những thứ bản thân cảm nhận được, vật lộn tìm từ ngữ để biểu đạt. Nhưng bà đã bị thứ âm nhạc của cậu thiếu niên vung lưới bắt gọn, cướp luôn cả năng lực suy nghĩ mất rồi.

Giờ chuyển sang Bach.

Cái của nợ gì thế này, nội tâm Mieko gào thét.

Thiếu niên không cần bất cứ bước chuyển nào, chơi liền tù tì ba khúc nhạc. Chẳng khác gì dòng nước xiết một khi đã bắt đầu chảy thì không có cách nào chặn lại được. Em chuyển nhịp sang bản nhạc khác nhẹ nhàng tự nhiên như hít thở.

Ai nấy đều bị choáng ngợp, lắng nghe màn trình diễn như thể bị hút chặt vào.

Hội trường bỗng hóa thành một thế giới hoàn toàn nằm dưới sự điều khiển của cậu thiếu niên, người người rạp mình trước thứ âm nhạc em đang rót xuống.

Âm thanh vang dội.

Mieko mơ màng nghĩ vậy.

Ai ngờ cây đàn piano thở phì phò mệt nhọc cứ như càu nhàu cắn cảu nãy giờ lại cho ra được thứ âm thanh to đến thế.

Đôi bàn tay to lớn của thiếu niên nhảy múa trên những phím đàn đầy thư thái và vui vẻ.

Những âm hưởng của Bach như một đại tu viện uy linh giáng xuống hội trường.

Thứ âm hưởng mang cấu trúc hòa âm hoàn hảo được tính toán chi li khủng khiếp đó chẳng khác nào một khung xương chẳng thể chuyển lay.

Mieko trộm nghĩ, như một thứ ma thuật.

Kinh hoàng. Khủng khiếp.

Mieko đang nháo nhào lòng dạ, bao cảm xúc run lên bần bật rồi nhận ra chúng đã sớm hóa thành sự giận dữ vô bờ.

Thiếu niên chân chất cúi đầu thật thấp rồi đi biến vào trong cánh gà, một sự tĩnh lặng khó chịu vương lại trong hội trường.

Nhưng ai nấy bỗng bừng tỉnh, như vừa qua một thoáng thả lỏng. Người người hớn hở vỗ tay, đứng dậy gào váng lên.

Sân khấu trống không.

Mọi người nhìn nhau như tự hỏi liệu những gì xảy ra nãy giờ có phải một cơn mơ.

Smirnoff lắc lư thân thể phốp pháp, rống to.

“Này, ai gọi thằng bé lại đi. Tôi có nhiều chuyện muốn hỏi.”

“Không thể tin nổi.”

Simon ngẩn ngơ tựa người vào ghế.

Hội trường đang nháo nhác cả lên.

“Sao thế, mang thằng bé tới đây cho tôi.”

Smirnoff gào lớn. Khu vực sau sân khấu đã hỗn loạn hết cả. Nhưng người đàn ông to cao gào đáp trả.

“Cậu bé ấy bỏ về rồi. Vừa xuống khỏi sân khấu là chạy mất tiêu.”

“Cái gì?”

Smirnoff vò đầu bứt tai.

“Đây không phải là mơ đúng không? Món thịt lợn hun khói chúng ta cùng nhau ăn bữa trưa nay không hề tẩm thuốc đúng không?”

“... Chẳng ngờ lại đúng như lá thư tiến cử của Hoffmann.”

Simon vẫn thẫn thờ ở đó, bất chợt quay sang Mieko.

“Mieko chắc chưa đọc đúng không? Tôi muốn kể vụ đó lắm nhưng không dám nói vì giao kèo giữa chúng ta.”

“Không thể tha thứ.”

Mieko lẩm bẩm.

“Ơ?”

Simon kinh ngạc chớp mắt lia lịa.

“Tôi không chấp nhận thứ như vậy.”

Mieko gườm gườm nhìn Simon.

Simon lại chớp mắt thêm lần nữa, cuối cùng cũng ngộ ra Mieko đang phát rồ.

“Mieko?”

Mieko run bần bật, đập tay lên bàn.

“Không thể tha thứ. Đó là sự xúc phạm ghê gớm đối với thầy Hoffmann. Tôi nhất quyết phản đối cho đứa trẻ đó qua vòng tuyển chọn này.”

Simon ngây ra nhìn Mieko giận dữ đến run rẩy cả người.

Hội trường vẫn tràn ngập sự hưng phấn và tiếng xôn xao bàn tán đầy hỗn loạn.