← Quay lại trang sách

NOCTURNE[6]

Tôi gửi tặng Kazama Jin cho các bạn.

Đúng như lời tôi viết, cậu bé đó là một “món quà”.

Có lẽ là trời cao gửi tặng cho chúng ta không biết chừng.

Nhưng mọi người không được phép hiểu lầm.

Kẻ phải chịu thử thách ở đây không phải cậu bé mà là tôi và mọi người đó.

Chỉ cần các bạn “trải nghiệm” cậu bé, sẽ hiểu được ngay, cậu trai này nhất quyết không phải là một đặc ân ngọt ngào.

Cậu bé là một liều thuốc cực mạnh.

Trong các bạn, nhất định có người cảm thấy ghét bỏ, oán hận hay phủ nhận cậu bé. Nhưng đó cũng chính là sự chân thực của cậu bé, cũng là sự thật chân chính trong lòng những người từng được “trải nghiệm” cậu.

Cậu bé thực sự là một “món quà” hay là một “tai ương”. Điều đó phụ thuộc vào các bạn, không, là chúng ta.

Yuuji von Hoffmann

“Ái chà chà, ngạc nhiên ghê!”

Simon lặp lại như không thể nén nổi cảm xúc.

“Ai dè Mieko lại phản ứng hệt như lời Hoffmann. Tôi cũng không ngờ là Mieko đó. Bất ngờ quá. Nếu là thằng cha ồn ào người Moscow thì tôi không lấy làm lạ cho lắm.”

Mieko sưng sỉa ngồi bên cạnh, tay cầm ly rượu vang.

Smirnoff lại đang lặng thinh uống cạn ly của mình, vẻ mặt trầm tư suy tưởng. Ông ấy chẳng nói gì nhiều suốt nãy giờ, chỉ chăm chăm nhìn bản phô tô lá thư tiến cử của Hoffmann đặt trên bàn.

Đêm còn dài. Người ta vẫn đi lại nườm nượp ngoài kia, ô tô lướt qua tạo thành từng vệt đỏ dọc qua phố phường.

Trong một quán bistro ở ngoại ô, ba người ngồi với nhau ở một góc nhỏ gọn gàng.

Ông chủ quán vẫn còn nhớ nhóm khách ba người thường ghé tới đây mỗi năm vài bận, ngồi thì lâu, nốc rượu ừng ực và tranh luận như pháo rang, bèn dẫn họ vào góc đó.

Chẳng rõ do họ đã dùng bữa từ trước hay đang không thiết ăn uống gì mà trên bàn chẳng có mấy đĩa, nhưng đã nốc rỗng hai chai vang mất rồi.

Mieko xụ mặt như vậy cũng một phần để che giấu nỗi ngượng ngùng.

Thứ nằm ngay trước mắt chính là lý do cho nỗi ngượng ngùng của bà.

Bà vẫn còn nhớ rõ nét chữ đẹp đẽ này.

Ban đầu, Mieko thấy lạ khi Simon và Smirnoff nhìn nhau bối rối, liền tức tối hạch hỏi, “Mau đưa cho tôi xem” rồi hung hăng giật phăng bản phô tô lá thư từ tay Simon.

Thế rồi, khi nhìn thấy những dòng chữ trên đó, Mieko rơi vào trạng thái “không thốt nên lời” theo đúng nghĩa đen. Cuối cùng, mỗi lần đọc lại, nỗi ngượng ngùng lại dâng đầy, mồ hôi túa ra khiến mặt bà nóng bừng.

Sốc. Hỗn loạn. Nhục nhã. Khinh bỉ.

Những luồng cảm xúc đó ùa tới cùng lúc, lòng bà rối như canh hẹ, chỉ biết nhìn chăm chăm vào bản phô tô kia để cố chống đỡ cảm xúc cho chính mình.

Hai người kia chẳng rõ có thấy ngại giùm cho Mieko, hay đang nhìn bà cười thầm.

Biết làm sao được, sự phản đối của bà ở cuối buổi tuyển chọn đã được Hoffmann - một người đã rời bỏ thế giới này vài tháng trước - dự báo trong lá thư.

Mieko có nên khen ngợi thầy Hoffmann vì đã dự đoán chính xác thái độ của mình, hay tự kiểm điểm phản ứng nông nổi của mình đây. Có lẽ là cả hai. Mieko đang thầm rủa bản thân vì đã thể hiện thái độ đúng dự đoán của Hoffmann.

Giờ này, bà như đang thấy rõ Hoffmann tủm tỉm cười và nói “Thấy chưa?” ở trên Thiên đường.

“Hừ, người gì xấu tính.”

Mieko làu bàu. Bình thường bà vẫn thưởng thức rượu với cảm giác được giải phóng nhưng đêm nay lại đắng ngắt thế này.

Bà đang thật sự rất sốc.

Từ hồi còn bé, người khác đã nhận xét bà là một đứa trẻ sống bản năng và ngây thơ. Thật ra bà bị coi là đứa trẻ có lắm vấn đề, chưa từng được khen ngợi là học sinh có thành tích xuất sắc.

Bà không thể ngờ bản thân từng bị bao nhiêu giáo viên ở cả Nhật Bản và châu Âu đánh giá thấp bằng đủ cách nói bóng gió xa gần như không thể kiểm soát, kém cỏi, bạo loạn này kia. Một người trẻ tuổi còn chưa kịp ra mắt công chúng, tính âm nhạc đã bị phủ nhận theo đủ kiểu.

Bà bất chợt giật mình.

Chẳng lẽ đầu óc mình bắt đầu khô khan mất rồi? Chẳng lẽ theo đà tuổi tác tăng lên, bà đã dần trở thành một bà già nhàm chán từ lúc nào không hay? Quyết tâm không để mình trở nên giống họ, bà đã sang phe “phô bày quyền uy” từ lúc nào vậy nhỉ?

Tốc độ nốc rượu cũng dần tăng lên.

“Nhưng, Mieko, có gì mà cô lại cáu đến vậy?”

Simon vẫn thích thú chọc ghẹo bà nãy giờ (có lẽ tới tận đời con cháu ông ta vẫn sẽ lôi chuyện này ra giễu cợt bà cho xem) bỗng chốc nghiêm mặt.

“Sao?”

“Lần đầu tiên tôi thấy cô phản ứng kiểu đó. Khác hẳn thái độ tức giận mọi khi của Mieko. Mieko mà tức lên, trông nguy hiểm lắm... kiểu cứ lạnh tanh lạnh ngắt vậy. Sao cô lại phản đối quyết liệt thế?”

Mieko bất chợt chìm vào suy nghĩ.

Giờ bà mới thấy lúc đó mình thật lạ. Cơn giận dữ khi ấy đã bay biến đâu mất rồi, thật khó để gợi lại màn trình diễn đã khơi gợi thứ cảm xúc cuồng nộ như vậy.

Tại sao thế nhỉ? Điều gì đã khiến mình phát điên đến thế?

“Phải nói sao đây, anh không cảm thấy gì sao? Cảm giác ghê sợ... khó chịu... cảm giác như cơ thể mình đang cố cưỡng lại điều đó.”

Mieko cố tìm từ miêu tả.

Nhưng kho ngôn ngữ của bà như trống rỗng. Đầu óc chẳng thể nghĩ ra từ ngữ nào miêu tả được đúng đắn thứ cảm xúc rợn ngợp lúc bấy giờ.

Simon nghiêng đầu.

“Không đâu. Tôi cảm thấy rần rật trong người, hội tụ đủ thứ hạnh phúc. Mê mẩn chết đi được ấy chứ.”

“Đúng rồi đó.”

Mieko gật đầu.

“Có lẽ ranh giới giữa điều đó với sự ghét bỏ chỉ như một tờ giấy mỏng. Cùng cảm nhận một thứ, nhưng đồng thời vừa khoái cảm vừa khó chịu.”

“Đúng rồi. Vui thú và chán ghét là hai mặt của cùng một thể mà.”

Bầu không khí của các buổi tuyển chọn thường khá đặc trưng. Kể cả việc thu âm cũng vậy, cảm xúc tại chỗ đó không thể tái hiện lại lần hai.

Diễn tuyển sao, em đâu cần mấy vụ đó.

Đột ngột, Mieko cảm thấy một giọng nói đã nghe thấy ở đâu vang lên trong đầu. Đó là giọng điệu nghiêm khắc kỳ lạ, nhưng lại điềm đạm và phảng phất tiếng cười.

Giọng nói của thầy Hoffmann.

Một cảm xúc đã quên từ lâu nhói lên trong lòng, len lỏi từ dưới chân và xáo động cả thân người.

À, đúng rồi.

Mieko khẽ lẩm bẩm trong lòng.

Có lẽ mình đang ghen tị với cậu bé kia không biết chừng.

Kể từ khi nhìn thấy dòng chữ trong lý lịch, bà đã âm thầm mất đi lý trí rồi.

“Theo học Yuuji von Hoffmann từ lúc lên năm” - Chỉ một dòng đó thôi. Một dòng ngắn ngủi nhưng bà vẫn luôn thầm mơ được ghi vào trong lý lịch của chính mình.

“Làm sao đây nhỉ? Cậu bé đó khá thật mà.”

Simon lầm bầm lo lắng, và cả ba nhìn nhau trong một thoáng.

Mieko cũng đồng tình.

“Đôi lúc vẫn có chuyện như thế. Sự hưng phấn lạ thường chỉ xảy ra đúng vào thời điểm đó thôi.”

“Thì chúng ta cũng là con người cả mà.”

Riêng điều này họ không thể làm gì hơn. Nó liên quan đến thứ tự biểu diễn, bầu không khí, tình trạng thể chất, cũng có thể do ma xui quỷ khiến hay thiên thần nào lỡ dạo gót ghé qua. Đôi lúc thứ khiến ta cảm thấy phấn khích ở buổi tuyển chọn hay vòng loại đầu tiên, nhưng lại mang tới sự thất vọng khi nghe tiếp. Nhiều trường hợp về sau nghe lại, ta còn chẳng thể nhớ nổi người nghệ sĩ đã biểu diễn như thế nào trong lúc mình phấn khích đến thế.

“... Vấn đề nằm ở chỗ khác.”

Smirnoff u ám mở miệng.

“Vấn đề?”

Simon và Mieko đồng thanh hỏi lại.

“Tôi dần hiểu được rồi. Ý nghĩa trong “liều thuốc cực mạnh” mà Hoffmann đề cập tới.”

Nét mặt Smirnoff vô cùng nghiêm nghị và đầy bất ổn. Ông ta hơi đu người về phía trước, chiếc ghế của quán bistro vang lên một tiếng cọt kẹt như đe dọa.

“Ý anh là sao?”

Simon nhướng mày phải.

“Chúng ta đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.”

Smirnoff nốc ừng ực cạn ly rượu như uống nước. Mà thật ra Smirnoff là dạng ngàn ly không say, nên chắc chúng cũng chỉ như nước với ông thôi. Hơn nữa, mỗi lúc cần suy tư điều gì đó, ông còn uống dữ hơn và càng tỉnh táo hơn.

“Tiến thoái lưỡng nan?”

Mieko lẩm bẩm từ đó, cảm thấy nỗi lo dâng trào khi nhìn gương mặt càng thêm thản nhiên của Smirnoff.

Mieko còn muốn nổi điên với một chuyện khác, các nhân viên hưng phấn ghê hồn sau khi bị Kazama Jin hút hết hồn vía.

Cuộc thi vẫn chưa chính thức bắt đầu, một ngôi sao đã nhanh chóng được sinh ra. Ai nấy đều bàn tán với nhau đầy sự mong chờ. Cậu bé xuất hiện cuối cùng rồi ra đi như một cơn gió cũng kích thích thêm hiệu ứng không nhỏ. Nhân vật trung tâm của mọi bàn tán đã biến mất, nhưng luồng nhiệt huyết vẫn không lạnh đi mà còn vương vất trong hội trường. Nhân viên duy nhất từng tiếp xúc với cậu bé còn kể: “Bàn tay Kazama Jin đầy bùn đất, cậu bé nói là phải phụ giúp công việc của cha nên mới tới muộn. Không hề vào phòng nghỉ mà chỉ đi rửa tay rồi cứ thế lên sân khấu,” càng khiến cho ai nấy thêm hứng thú với Kazama Jin. Điều này chắc chắn sẽ góp phần vào cái “truyền thuyết” không mong muốn mới dấy lên về cậu bé.

“Cha cậu bé đó làm nghề gì vậy?”

Smirnoff nóng nảy hỏi dồn nhưng văn phòng cũng không nắm được nhiều thông tin về cậu bé. Hầu như chẳng cung cấp thêm được gì so với những điều ghi trên lý lịch, do thông tin của Ban giám khảo và phía văn phòng cũng chỉ như nhau.

Bình thường, họ sẽ lập tức chọn ra người lọt vào vòng trong và thông báo kết quả cho thí sinh.

Nhưng lần này, ba người vào một phòng riêng đàm luận và mãi không chịu ra. Cả việc nhân viên nhìn nhau ngơ ngác ngoài hành lang, nghe những lời to tiếng thi thoảng vang ra từ trong đó cũng thật bất thường.

Đương nhiên là do Mieko kiên quyết phản đối chuyện cho Kazama Jin lọt vào vòng trong.

Giám khảo chấm điểm đơn thuần dựa trên hệ thống điểm số, và người đạt mức điểm cao sẽ vào vòng trong. Nhưng trong trường hợp tuyển chọn, họ sẽ đặt ra một ranh giới tối thiểu, và trong trường hợp không có người vượt qua mức điểm số đó thì có thể chẳng chọn lựa bất kỳ ai.

Ba người gần như đã thống nhất được những thí sinh khác lọt vào vòng trong ngoại trừ Kazama Jin. Hai người đàn ông cũng đã ra quyết định, vì vậy phần lớn thời gian đổ vào việc tranh cãi về Kazama Jin.

Simon và Smirnoff đã cho cậu bé điểm số gần như tối đa nên Mieko có đánh điểm 0 thì Kazama Jin vẫn suýt soát qua được điểm đỗ. Họ chỉ cần lờ Mieko đi và cho Kazama Jin đỗ là được, nhưng Simon và Smirnoff lại không thể làm lơ nên buổi họp mới kéo dài không dứt như thế.

Mieko thì vẫn ương bướng kiểu Mieko, dẫu biết rằng Kazama Jin chắc chắn đã qua rồi nhưng vẫn cố gắng kháng cự đến cùng bắt hai người kia loại kết quả đó đi.

Quan điểm của Mieko như sau.

Nếu cậu bé đó không phải là học trò của Hoffmann, bà không có gì phải bàn cãi. Nhưng cậu bé kia tự xưng danh là học trò của Hoffmann, còn nhận được cả thư tiến cử hàng thật, thì rất khó tha thứ cho kiểu chơi đàn bừa bãi gần như thẳng mặt phủi bỏ phong cách âm nhạc của Hoffmann như thế. Chẳng khác gì cậu ta đang báng bổ âm nhạc của thầy mình, và gây hấn với chính ông. Một nghệ sĩ nên có thái độ như thế sao? Bà biết có khả năng cậu bé này đang muốn tạo ra thứ âm nhạc độc lập, khác xa với phong cách của thầy mình. Nhưng ở giai đoạn này, cậu bé có vẻ hoàn toàn không hiểu được phong cách nhạc của thầy mình.

Simon và Smirnoff tỏ vẻ hiểu ý Mieko, thay nhau phản công.

Cô cũng phải thừa nhận rằng cậu bé đó có kỹ thuật và tạo được ấn tượng rất lớn đúng không? Vậy thì, việc công nhận âm nhạc của cậu bé hay không nằm ngoài thẩm quyền của chúng ta. Khi năng lực của thí sinh vượt qua ranh giới ấn định, ta trao cho chúng cơ hội. Đó là mục đích của buổi tuyển chọn này. Thời điểm hiện tại, ta có thích tính âm nhạc của thí sinh hay không chưa phải là vấn đề.

Ngay cả việc ta tranh cãi tới mức này về chuyện đó là quá lố. Chưa kể, cậu bé kia có thể tạo ra những phản ứng ủng hộ nhiệt thành và phản đối dữ dội từ nhiều người nghe khác nhau, là bằng chứng cho thấy cậu bé đang nắm giữ “một thứ gì đó”. Chính Mieko cũng có quan điểm cho rằng nhiều giám khảo cùng đánh giá sẽ giảm tỷ lệ những kẻ nhàm chán an toàn lọt vào vòng trong còn gì. Cũng có thể đấy chỉ là sự may mắn, nhưng thật sự cậu bé này mang lại nhiều cảm xúc cho người nghe, và đó là điểm ta phải ưu tiên hàng đầu. Hơn nữa, cậu bé có kỹ thuật biểu diễn rất tuyệt vời.

Lý luận của hai người kia không có lỗ hổng, Mieko càng lúc càng rơi vào thế yếu, chỉ đành im lặng.

Nhưng cú chốt nằm ở câu tiếp theo của bọn họ.

Cô không muốn nghe lại một lần nữa sao? Không muốn tự mình xác nhận coi đó có phải đó chỉ là tình cờ may mắn hay không sao?

Cô không định cho đám người ở Moscow với New York nghe thử cậu bé đó sao? Không muốn biết họ sẽ có phản ứng thế nào hả? Coi mấy kẻ đó bấn loạn cũng có cái hay ho riêng đấy chứ?

Hai người này nắm được thóp của Mieko. Các nhóm giám khảo phụ trách từng buổi tuyển chọn tản mát ở các vùng đất khác nhau trên khắp thế giới có một số quan điểm khá trái chiều nhau. Nhất là nhóm Moscow và New York tuyệt nhiên không hề ra mặt tranh cãi bao giờ, nhưng có vài gương mặt lén lút gọi nhóm Mieko là “hội quyền uy” hay “hội tốt tính” (đương nhiên, mấy cái biệt danh này đều mang hàm nghĩa mỉa mai).

Và Mieko bất giác tưởng tượng tới cảnh đó.

Những gương mặt tuyệt vời kia nhăn nhó vì chán ghét trước màn biểu diễn của Kazama Jin, nổi điên lên rồi gào thét hỏi dồn bọn họ sao lại cho một kẻ biểu diễn tệ hại như thế này lọt qua vòng loại trong khi bản thân tỏ ra bình thản.

Bà đã quên béng cả chuyện mình cũng từng có phản ứng hệt như thế và khó cưỡng nổi sức hấp dẫn của ý nghĩ đó. Cả sự thật là chỉ vì sự lung lạc đó mà bà đã nhăn nhó chấp nhận cho Kazama Jin qua vòng.

Được rồi, thông báo cho các thí sinh vượt qua vòng sơ tuyển đi.

Trong khi Mieko còn đang trù trừ gật đầu mà như không, Simon và Smirnoff đồng loạt đứng bật dậy, mở cửa gọi nhân viên.

Mieko ngỡ ngàng. Sau khi chuyện đã rồi, bà chợt nảy ra ý nghĩ có khi mình bị hai người kia lừa vào tròng thật.

Có lẽ kẻ cảm thấy hối hận sau này là Smirnoff cũng không chừng.

Mieko ngắm nghía cậu trai lặng lẽ tới như một cái bóng và rót ly rượu thứ ba cho mình, lại nhìn sang gương mặt nghiêng nghiêng của ông.

“Có lẽ cậu bé đó chưa từng được giáo dục chính thức về âm nhạc.”

Smirnoff lẩm bẩm như đang độc thoại với chính mình.

“Thái độ khi bước ra sân khấu, rồi cách chơi liên tục các bản nhạc nữa. Có lẽ đấy là lần đầu tiên cậu bé biểu diễn trước mặt người khác. Hoffmann chắc chắn ý thức rất rõ về điều này. Chính vì vậy, Hoffmann mới chuẩn bị sẵn thư giới thiệu, còn cho phép cậu bé viết vào lý lịch là từng theo học mình.”

“Tại sao?”

Tuy đã mơ hồ nhận ra, Simon và Mieko vẫn giả vờ không biết và hỏi lại.

“Để chúng ta chấp nhận màn trình diễn của cậu bé và cho cậu bé vượt qua vòng sơ khảo.”

“Chuyện đó quá hiển nhiên rồi còn gì.”

Mieko nhún vai.

Smirnoff thấy thế, nhún vai ra vẻ khoa trương hơn nữa.

“Ơ hai con người này, đừng vờ vịt nữa. Cả hai thừa biết tôi đang có ý nói gì mà.”

Smirnoff hớp một ngụm rượu lớn.

“Đúng như Mieko nói hồi trưa. Chúng ta không thể phủ nhận tính âm nhạc của Hoffmann. Chúng ta kính trọng ngài ấy, và âm nhạc của ngài ấy quá đỗi tuyệt vời. Ngoài ra, ngài ấy đã không còn là người của thế giới này nữa rồi.”

Vẻ mặt đó rất nghiêm túc.

“Thế rồi, Kazama Jin đỗ. Chúng ta đã cho thằng bé vượt qua vòng sơ khảo theo đúng mong muốn của Hoffmann. Hai người đã nhìn thấy sự điên rồ của các nhân viên rồi đó? Những lời đồn thổi sẽ lan rộng. Đương nhiên cả vụ lá thư tiến cử của Hoffmann nữa.”

Mieko bỗng thấy rợn sống lưng, cơ thể bắt đầu run lên.

“Vốn dĩ sao lại cần lá thư tiến cử đó? Chính là phương pháp chống loại. Ép chúng ta phải trân trọng cậu học trò đáng quý của ông ấy.”

Smirnoff nở nụ cười bí hiểm nhìn hai người còn lại.

Simon cũng đế thêm.

“Có nghĩa là nếu không có thư tiến cử thì cậu bé này có thể sẽ bị loại.” Smirnoff mãn nguyện gật đầu.

“Đúng vậy. Bởi vì, kiểu gì chúng ta chẳng dán mấy câu ‘giáo dục âm nhạc chính thống’ lên miệng. Những đứa trẻ mất tiền đi học từ nhỏ, cố vào một trường đại học âm nhạc và è cổ gánh học phí. Đó là cậu học trò ông ấy đã cố công bồi dưỡng, nên ông ấy không muốn kẻ khác phỏng đoán linh tinh và đối xử như những tay ngang tầm thường. Lá thư tiến cử phục vụ mục đích đó.”

Mieko sực nhớ tới một lời đồn mình từng nghe đâu đó gần đây.

Hình như một thí sinh tài năng nổi bật đã xuất sắc giành chiến thắng trong một cuộc thi piano được tài trợ bởi chính quyền địa phương ở Nhật Bản, nhưng người này lại không có bất cứ quan hệ gì với giới âm nhạc trong nước. Ban giám khảo cũng vì chuyện người này không theo học bất cứ ai trong Ban giám khảo và những người có liên quan, thành thử đánh trượt thí sinh đó vì mấy lý do nhàm chán dù đạt điểm cao ngất ngưởng.

“Lá thư tiến cử của Hoffmann phục vụ hai mục đích. Đầu tiên, giúp cậu bé vô danh đó vào được phần tuyển chọn, thành công được chọn. Và,”

Ánh mắt Smirnoff thoáng lộ vẻ xa xăm.

“Sau này, cậu bé sẽ không bị giới âm nhạc cổ điển lờ đi hay lặng lẽ bóp chết. Vậy nên, lá thư tiến cử này là cần thiết. Cậu bé mới chân ướt chân ráo bước vào một lĩnh vực xa lạ, giới thầy bà chúng ta có muốn bỏ qua nó đi thì lá thư tiến cử của Hoffmann cũng không cho phép điều đó diễn ra. Vì như thế chẳng khác nào phủ nhận một Hoffmann mà chúng ta và những người hâm mộ âm nhạc khắp thế giới tôn thờ. Điều đáng sợ hơn nữa là...”

Smirnoff nghiêm mặt quay lại nhìn hai người.

“Cậu bé này thật sự có kỹ năng điêu luyện, đủ khiến người nghe phát rồ. Dù không hề được giáo dục về âm nhạc.”

Mieko và Simon không hề động đậy, lắng nghe những lời của Smirnoff.

Có lẽ chúng ta đã làm ra chuyện tào lao mất rồi.

Cảm giác trống rỗng kinh khủng như thể một thứ gì đó đã bắt đầu dịch chuyển trong khi mình vẫn chưa hay biết.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại réo vang.

Mieko và Simon cùng lúc giật nảy người.

“Tôi xin phép.”

Smirnoff rút điện thoại ra rồi rời đi. Trong bàn tay to phốp pháp của Smirnoff, chiếc điện thoại nhỏ bé chẳng khác gì một thanh sô cô la Finger.

“Ừm... Hà, tôi hiểu rồi. Ra vậy hả?”

Smirnoff thì thầm trò chuyện gì đó qua điện thoại một lúc, nói lời cảm ơn và ngắt cuộc gọi.

Thấy hai người kia có vẻ thắc mắc, ông vừa cất cái điện thoại vừa giải thích.

“Phía văn phòng gọi. Hình như họ đã liên lạc được với Kazama Jin rồi.”

“Tận giờ này sao?”

Simon bất giác ngó đồng hồ. Sắp sửa sang ngày mới mất rồi.

“Bố cậu bé là người nuôi ong. Hình như có bằng Tiến sĩ ngành Sinh vật học, giờ đang nghiên cứu về phương thức nuôi ong ở thành phố lớn. Nghe đâu hôm nay ông ta đang thu thập ong mật ở khu vực Tòa thị chính Paris.”

“Người nuôi ong.”

Mieko và Simon lặp lại cụm từ đó như thể lần đầu được nghe thấy.

“Đúng là trái ngành thật.”

Simon cười nhạt.

Cậu hé thực sự là một “món quà” hay là một “tai ương”. Điều đó phụ thuộc vào các bạn, không, là chúng ta.

Vào lúc này đây, chắc hẳn đầu óc cả ba đều đang vang vọng giọng đọc cùng câu đó của Hoffmann.