← Quay lại trang sách

TREMOLO[7]

Tiếng mưa rào rào mạnh hơn hẳn, Eiden Aya vô thức ngẩng lên khỏi cuốn sách.

Bên ngoài ô cửa sổ lớn vẫn là giữa ban ngày, nhưng trời đất đang tối mịt mờ. Cơn mưa dữ dội đã cướp hết sắc màu của những bụi cây rậm sau nhà.

Lại nghe thấy rồi. Tiếng đàn ngựa mưa.

Đây là nhịp điệu cô đã nghe không biết bao nhiêu lần từ thuở nhỏ. Ngày xưa, Aya từng nói “đàn ngựa mưa đang chạy đấy” nhưng chỉ tổ khiến người lớn ngơ ra.

Giờ cô có thể giải thích rõ ràng bằng lời rồi.

Cái kho nhỏ sau nhà lợp mái tôn.

Nếu chỉ là mưa bình thường, thì chẳng nghe thấy tiếng gì đâu. Nhưng với những trận mưa to đến mấy chục mm/h, cô sẽ nghe thấy thứ âm nhạc diệu kỳ.

Mưa trút xuống dữ dội đến mức nước chảy thành dòng từ mái chính xuống mặt mái tôn. Thế là mưa gõ nên một thứ nhịp điệu độc đáo trên mái tôn.

Nhịp vó ngựa khua.

Hồi còn bé, cô từng chơi một bản đàn mang tên “Spirit of Chivalry” [8] theo nhịp phi nước đại, và tiếng mưa dội xuống mái nhà bằng tôn đang chơi đúng theo nhịp điệu đó.

Dạo gần đây, cô biết được câu chuyện một nhóm nhạc đang luyện tập thì tình cờ chuông báo cháy của tòa nhà kêu mãi không chịu ngừng, họ liền chơi một khúc ngẫu hứng theo tiếng chuông và được đánh giá khá tốt trên Youtube.

Aya thở phì một hơi.

Âm nhạc tràn ngập thế giới là vậy.

Cô mông lung ngắm nghía cảnh vật đã nhòe nhoẹt vì cơn mưa không sắc màu kia, cảm thấy nỗi phấn khích dậy lên trong lòng mình.

Mình có cần phải thêm thắt tí nào vào âm nhạc nữa không?

Aya liếc qua tập hồ sơ đặt trên bàn.

Hội chứng cháy sạch [9] . Qua tuổi hai mươi thiên tài cũng hóa phàm nhân.

Cô chán ngấy những lời dèm pha nói xấu kiểu đó lắm rồi.

Năm nào, thế giới đều nổi lên hàng lớp thiếu niên thiên tài piano. Bọn họ đột nhiên được đồng diễn với các dàn nhạc, được xưng tụng là thần đồng, cha mẹ chợt nhìn thấy con đường tương lai của con mình trải đầy hoa hồng.

Nhưng chẳng phải hết thảy đều đạt được thành tựu lớn lao. Một khi bước vào tuổi dậy thì, phần lớn họ bỗng nhận ra bản thân đang dần nghẹt thở trong thế giới mình đang sống, tự nhiên muốn được tận hưởng thanh xuân giống các bạn đồng trang lứa. Rồi họ cố gắng chiến đấu để giãy ra khỏi đó. Hoặc đơn giản là cảm thấy chán ghét những bài học, và nhiều người biến mất vì mãi giậm chân tại chỗ trong tính nhạc.

Aya cũng là một người như vậy. Cô từng giành chiến thắng trong vài cuộc thi dành cho lứa tuổi thiếu niên trong nước và quốc tế, tung đĩa CD ra mắt thị trường và bộ đĩa của cô trở thành đề tài khi đạt được một giải thưởng uy tín.

Trong trường hợp của Aya, lý do cô từ bỏ sự nghiệp cũng khá rõ ràng.

Vì người mẹ, cũng là người chỉ dạy đầu tiên, là người giám hộ, là người khuyến khích cô bé đi theo con đường này đã đột ngột qua đời vào năm cô mới mười ba tuổi.

Nếu cô lớn hơn vài tuổi nữa, câu chuyện có lẽ đã khác. Ít nhất cũng vào lứa tuổi mười bốn hay mười lăm. Khi cô bé đã có cơ hội để nổi loạn tuổi dậy thì hay bắt đầu thấy chán ghét sự bảo hộ của mẹ mình. Thế thì sự ra đi của mẹ sẽ mang một ý vị khác đối với âm nhạc của cô bé.

Nhưng Aya ngày ấy yêu mẹ lắm, còn chơi dương cầm cho mẹ vui nữa, sự tồn tại đó đột nhiên biến mất mang lại cho cô bé mất mát quá đỗi to lớn. Cô bé đã mất đi lý do chơi đàn đúng theo nghĩa đen.

Nhất là, khả năng dạy học và quản lý của mẹ cô quá xuất sắc.

Vốn dĩ, Aya sống thoải mái và không thèm khát bất cứ điều gì. Tuy nhiên điều này không có nghĩa là cô có thể bình thản không nao núng giữa đám đông, chỉ cần nghĩ mình trở thành đích ngắm của đủ thứ tâm lý cạnh tranh và ghen tị từ những người khác phô bày ra không chút che đậy đủ khiến con người yếu đuối co cụm lại. Mẹ cô bé biết rành những điều này, vừa bảo vệ đứa con gái trời sinh dễ tính, vừa biết cách khéo léo khơi gợi động lực của con, đôi lúc là cô giáo lại có lúc là người quản lý sắc sảo dẫn dắt cho con mình.

Aya đã không thể chơi đàn trong buổi biểu diễn đầu tiên sau cái chết của mẹ.

Lịch trình của cô bé đã xếp kín tới một năm rưỡi sau đó. Người của công ty đĩa nhạc đã giúp cô bé làm đĩa CD ra mắt bèn cấp tốc tìm người quản lý cho em.

Từ hồi mẹ còn sống, công việc nhà hầu như do bà ngoại sống cùng lo liệu nên tạm thời cuộc sống của cô bé không có bề gì bất tiện. Bản thân Aya có lẽ cũng chưa hiểu rõ mất mẹ nghĩa là gì.

Aya lần đầu tiên ý thức được sự mất mát khi ở trong phòng nghỉ của một hội trường biểu diễn địa phương.

Người quản lý mới còn chuẩn bị hẳn một nhà tạo mẫu riêng. Họ kiểm tra trang phục sân khấu cho cô bé, tết tóc và trang điểm sơ qua cho em. Trước giờ, mọi việc hầu như đều do mẹ đảm nhiệm. Nhà tạo mẫu chuẩn bị xong mọi thứ liền rời khỏi phòng, nhanh chóng tới chỗ công việc tiếp theo.

Mẹ ơi, hồng trà của con đâu?

Aya suýt buột miệng nói vậy, chợt nhận ra chỉ có mỗi một mình trong căn phòng.

Không còn bóng dáng người mẹ vẫn luôn đưa cho cô bé bình giữ nhiệt ấm áp vừa đủ độ chứa món hồng trà đậm đà ngọt ngào kia nữa.

Aya chợt phát hoảng.

Một cảm giác mất mát kinh khủng ập tới như thể dưới chân cô bé đang sụt xuống.

Trần nhà mang màu u tối nhàn nhạt thật sự đang trôi xa dần. Trần nhà đang trôi xa, xa đến vô cùng tận. Hay nói cách khác, cô bé cảm thấy máu trong người đang tụt hẳn khỏi thân thể, một cảm giác âm ấm nhồn nhột quái lạ.

Mình chỉ có một mình. Mỗi một mình thôi. Mẹ không còn ở bất cứ đâu trên thế gian này nữa rồi. Sẽ không còn đưa hồng trà cho mình nữa rồi.

Đó chính là giây phút đầu tiên cô bé ý thức được.

Tiếp theo, cô bé chợt bừng tỉnh.

Nơi này là chỗ nào vậy? Mình đang làm gì thế kia?

Cô bé dáo dác nhìn quanh.

Bức tường trắng. Chiếc đồng hồ tròn treo bên trên cái gương. Phòng nghỉ. Phòng nghỉ. Có lẽ là phòng nghỉ của một hội trường nào đó.

Thế rồi, cô bé thình lình hiểu ra mình sắp sửa bước vào một buổi biểu diễn.

Đúng rồi, nãy mình vừa luyện tập xong với dàn nhạc cơ mà. Bản Concerto No.2 của Prokofiev. Mọi thứ vẫn tự nhiên như chưa có gì diễn ra cả. Tại sao mình làm được như vậy nhỉ?

Đúng rồi, nhạc trưởng và mọi người đều tỏ ra quan tâm tới mình. Mình còn nghe thấy tiếng ai đó thì thầm.

May quá đi, tôi lo lắm, ai dè con bé vững quá.

Cứng cỏi thật đấy. Tôi cứ tưởng con bé phải sốc hơn cơ, ai dè bình tĩnh ghê.

Thì đúng rồi, đành dùng màn trình diễn để vượt qua thôi.

Những lời đó mang ý nghĩa gì vậy nhỉ?

Cô bé thầm nghĩ, thấy trái tim mình dần lạnh đi.

Sự thật một lần nữa rần rật ập đến cô.

Đúng rồi. Mình chỉ còn một mình. Không còn mẹ nữa. Vậy nên, mọi người mới nói như thế.

Chỉ còn một mình. Chỉ còn một mình.

Cả lúc quản lý sân khấu tới gọi, hay lúc cùng nhạc trưởng bước ra sân khấu, cụm từ đó vẫn đay đi nghiến lại trong đầu óc cô bé.

Cả lúc những tiếng vỗ tay vang dội đầy sự mong ngóng rộ lên bên dưới sân khấu sáng trưng, trái tim Aya vẫn lạnh băng.

Đôi mắt cô bé chỉ nhìn thấy mỗi cây đại dương cầm đang lặng lẽ tắm mình dưới ánh sáng.

Và cô bé chợt hiểu ra.

Mẹ không còn ở dưới hàng ghế khán giả, sau cánh gà hay bất cứ nơi nào trên thế gian này nữa.

Giờ cô bé đã thấu hiểu điều đó, cây đại dương cầm bỗng trông như một bia mộ.

Ngày trước, cô không nhìn nó như vậy.

Cô bé chỉ nhìn thấy cây đại dương cầm sáng lấp lánh trên sân khấu, và cô nắm giữ khả năng lôi ra thứ âm nhạc bùng nổ từ trong lòng nó.

Nhanh lên, nhanh ngồi vào đó và mau chóng tạo ra âm nhạc thôi.

Cô nhìn thấy thứ âm nhạc đang nén chặt bên trong cái hộp, đến mức phải kìm cảm giác muốn lao lại bên cạnh đó. Và, người mẹ vẫn luôn yêu thích thứ âm nhạc tươi vui của cô bé hơn bất kỳ thứ gì hay bất kỳ ai trên cõi đời cũng có mặt.

Nhưng giờ đây...

Nó chỉ là một bia mộ trống trơn và rỗng tuếch. Chỉ là một cái hộp đen lặng thinh, đắm chìm trong sự trầm mặc và tĩnh mịch.

Nơi đó không còn âm nhạc nữa. Âm nhạc đã tan biến đối với mình rồi.

Trong khoảnh khắc niềm tin lạnh lùng đó hóa thành một dáng hình nặng trịch rơi vào trong lòng, cô bé lập tức quay gót bỏ đi.

Cô bé thoáng thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của các thành viên dàn nhạc và quản lý sân khấu, nhưng không hề ngoái lại. Những bước chân giờ thành từng nhịp chạy bành bạch nho nhỏ khi cô rút xuống sân khấu.

Tai chẳng còn nghe thấy tiếng ồn ào dưới hàng ghế khán giả hay tiếng gào của ai đó nữa.

Cô bé chạy, chạy nữa, chạy mãi.

Cô đẩy cánh cửa ngách không một bóng người của hội trường, trong nháy mắt đã lao ra ngoài trời mưa tối mù mịt.

Vậy là cô trở thành “thiếu nữ thiên tài biến mất”.

Màn biểu diễn bị hủy ngang cũng trở thành một loại huyền thoại. Chỉ còn lại lời bình luận của thành viên dàn nhạc: “Phần diễn tập của cô bé rất hoàn hảo, thậm chí còn tuyệt vời hơn cả khi mẹ cô bé vẫn còn sống kia”.

Tuy nhiên, nghệ sĩ bỏ diễn sẽ phát sinh tiền vi phạm hợp đồng, quản lý của công ty thu âm xoay xở thu xếp cũng chưa phải là xong. Một khi nghệ sĩ piano rời bỏ sân khấu, thì trừ khi đó là một nhân vật có vị thế rất lớn, sẽ chẳng còn bên nào mời họ lên sân khấu nữa. Họ cũng chẳng thiếu nghệ sĩ piano “thiên tài” trẻ tuổi.

Trong một khoảng thời gian, cái tên Eiden hay Eidan Aya bỗng trở thành một danh từ lố bịch trong giới sinh viên piano. Nói cách khác, nó thành từ chỉ việc đột ngột hủy diễn, cái họ hiếm “Eiden” cũng bị lôi ra chế giễu. Cô không còn là “người mang tới vinh quang nữa” mà là “nghệ sĩ piano từ chối vinh quang” và chọc ghẹo đọc lái thành Eidan [10] .

Bất ngờ thay, chính bản thân Aya lại không thấy phiền với việc đó.

Trong lòng cô bé, hủy bỏ buổi diễn hôm ấy là điều hợp tình hợp lý.

Tại sao cô lại phải đứng trên sân khấu khi không tìm thấy thứ âm nhạc trong cây đàn mình phải chơi?

So với việc thu hút sự chú ý, nhìn người khác ghen tị hay so sánh, cô thấy hoàn toàn bình ổn trước một chút chế giễu và phớt lờ kia.

Ngày trước, cô bé bị vây khốn bởi đủ thứ liên quan đến “Thiếu nữ thiên tài - Eiden Aya” nhưng kể từ vụ hủy ngang kia, thái độ bọn họ chuyển sang xỉa xói moi móc và cuối cùng dần dần tan biến như thủy triều rút xuống.

Ngược lại, Aya cảm thấy thoải mái hơn khi chẳng còn ai chung quanh mình nữa.

Từ khoảnh khắc cô bé ngộ ra sự vắng mặt của mẹ, cô bèn bắt đầu sống lại cuộc đời mình một lần nữa. Cô chọn thi vào khoa Phổ thông [11] của một trường cấp ba. Tuy học đàn từ thuở nhỏ và chơi rất giỏi, cô vẫn có thành tích học khá tốt. Thành tích của cô còn lọt vào tốp đầu nên đỗ vào một trường cấp ba địa phương và tận hưởng cuộc đời học sinh cấp ba “phổ thông”.

Không phải cô rời bỏ âm nhạc. Chỉ là cô không tìm thấy thứ âm nhạc mình mong mỏi từ cây đàn piano trên sân khấu biểu diễn nữa, và người mẹ cô muốn đàn cho nghe đã chẳng còn nữa. Cô vẫn rất thích nghe nhạc, và vẫn còn chơi piano.

Chỉ là, khái niệm “thiên tài” trong đầu óc Aya hơi khác biệt.

Rõ ràng vẫn còn rất nhiều tính nhạc chôn giấu trong cô.

Có lẽ người duy nhất phát hiện ra tính nhạc đó, và nhận ra trường hợp của Aya, có khả năng sẽ lìa xa cây đàn piano chính là mẹ cô.

Cô bé vốn không cần tới piano.

Kể từ khi biết lắng nghe tiếng đàn ngựa tung vó tạo bởi tiếng mưa sầm sập trên mái tôn thuở bé, cô đã lắng nghe âm nhạc có trong tất cả mọi thứ và biết cách thưởng thức chúng.

Tình cờ, mẹ đã chỉ dạy cô cách chơi piano, cô cũng may mắn nắm bắt kỹ thuật khá tốt và có thể diễn đạt âm nhạc đó qua cây đàn, nhưng cô hoàn toàn có thể diễn đạt từ những thứ khác, và cô cũng có thể vui vẻ với những thứ âm nhạc “tồn tại” trên thế gian mà không cần phải tự mình biểu diễn chúng. Chắc cũng vì ý nghĩa đó, cô mới là thiếu nữ thiên tài. Và cũng chính vì thế, mẹ mới quản lý cô rất chặt, cố gắng không để cô đi chệch khỏi sở thích chơi piano.

Giờ đây, cô chẳng biết mất đi người quản lý là điều tốt hay xấu với mình nữa rồi.

Ngày còn sống, mẹ cô chỉ có duy nhất một người để tâm sự và chia sẻ về mối quan tâm của mình tới tính nhạc của đứa con gái.

Người đàn ông đó ghé thăm nhà vào thời điểm cô bắt đầu cân nhắc tới chuyện lên đại học.

Ngày trước, bác ấy học cùng khóa với mẹ cô ở trường đại học âm nhạc. Ông nói cũng gần tới ngày giỗ của mẹ nên đề nghị cho ông nghe tiếng đàn của cô bé Aya, cô con gái mà mẹ cô đã rất yêu thương.

Kể từ ngày quay gót bỏ chạy khỏi sân khấu, Aya không còn chơi đàn trước mặt người khác nữa. Cô từng đệm đàn piano điện tử để biểu diễn rock hay jazz fusion cùng bạn bè, nhưng vẫn luôn né tránh việc chơi piano trước mặt người khác. Hiển nhiên, những người chung quanh cũng biết giữ ý.

Bình thường chắc cô cũng sẽ từ chối.

Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông tên Hamazaki đó, Aya lại cảm thấy thân thiết đến lạ.

Dáng người tròn tròn bệ vệ giống mấy bức tượng Tanuki bằng gốm. Đôi mắt híp ấm áp ẩn sau cặp kính lại hệt như nhân vật thầy hiệu trưởng trong một bộ phim truyền hình cô từng xem ngày trước.

Hơn cả là cách nói chuyện thoải mái, kiểu đàn đi rồi bác thưởng tiền ra cửa tiệm nơi góc đường mua cà rem khiến Aya dễ dàng nhận lời: “Được ạ. Bác muốn cháu đàn khúc nào?”

Gì cũng được. Một khúc nhạc Aya thích. Hoặc một khúc nhạc mẹ cháu từng thích.

Aya vừa dẫn ông vào trong phòng đặt cây đàn piano vừa thầm ngẫm nghĩ.

Một khúc nhạc cháu thích gần đây có được không ạ?

Đương nhiên rồi, Hamazaki gật gù.

Kể từ sau khi mẹ mất và cô bé thôi không biểu diễn trước mặt người khác nữa, không khí trong căn phòng đặt cây đàn cũng thay đổi hẳn.

Đĩa CD và sách, gấu nhồi bông và đám cây cảnh trang trí. Giờ nơi đó gần như căn phòng riêng thứ hai của Aya mất rồi.

Hamazaki chăm chú ngắm căn phòng.

Cháu xin lỗi, chỗ này có hơi bẩn.

Nghĩ Hamazaki hẳn ngán ngẩm lắm nên Aya hấp tấp nói lời xin lỗi, nhưng Hamazaki chỉ lắc đầu, “Không sao. Căn phòng thích thật. Cây đàn và Aya hóa thành một thể rồi nhỉ.”

Hóa thành một thể, cũng có vẻ đúng ạ, Aya bật cười, rồi mở nắp cây đàn lên.

Trong một thoáng, cô bỗng thấy bồi hồi. Cô đã quên mất cảm giác này lâu lắm rồi.

Lâu lắm rồi cô mới lại chơi đàn cho ai đó nghe.

Cô thình lình dạo qua một giai điệu.

Bản Sonata của Shostakovich.

Cô từng nghe một nghệ sĩ piano trẻ tuổi người Nga đàn bản này, thấy thích thú nên đã luyện cho vui. Vì giá tổng phổ khá là đắt đỏ, cô đành phải nghe đi nghe lại để ghi nhớ và tái hiện lại trên phím đàn.

Hamazaki để lộ chút bất ngờ, nhưng dần bị cuốn theo bản đàn của Aya nên sống lưng dần thẳng lên và nét mặt cũng thay đổi.

Sau khi Aya đàn xong, Hamazaki vỗ tay rất to với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Cháu đã chơi cho thầy cô nào nghe qua bản nhạc này chưa?

Dạ không, giờ cháu không theo học thầy cô nào cả.

Aya cười bối rối. Hồi mẹ vẫn còn sống, cô từng theo học một thầy giáo khá tiếng tăm nhưng kể từ vụ hủy diễn kia, chắc thầy ấy cũng lo danh tiếng dạy học của mình bị ảnh hưởng và không nên dính líu đến một đứa trẻ phiền phức là hơn, nên chưa từng liên lạc lại.

Vậy là chơi theo cách riêng của mình, mà đến mức này.

Hamazaki lẩm bẩm như vậy trong một thoáng rồi rơi vào im lặng.

Cháu chơi hay lắm đó, cháu nghĩ tới chuyện gì khi đàn thế?

Hamazaki đặt tay lên miệng như suy nghĩ mông lung lắm, rồi nhìn Aya bằng ánh mắt nghiêm túc.

Tới mấy quả dưa hấu lăn ạ, Aya đáp.

Dưa hấu?

Hamazaki ngẩn tò te.

Aya bèn giải thích.

Dạo gần đây, cháu mới coi được một cảnh khá thú vị trong phim điện ảnh Hàn. Trên con đường núi nọ, rất nhiều dưa hấu lăn lông lốc xuống bên dưới. Có quả vỡ lại có quả không. Con đường nhựa đã đỏ lòm nhưng những quả dưa chưa bị vỡ vẫn tiếp tục lăn mãi. Khi nghe khúc nhạc này, cháu đã mường tượng tới cảnh ấy. Bác có thấy bài hát này có nhịp giống cảnh dưa hấu lăn xuống con đường dốc không ạ? Cũng có cảnh có người thi thoảng lại đuổi theo bắt lấy một hay hai quả dưa hấu lăn đúng không nào? Có cả cảnh dọn lại chỗ dưa hấu đã vỡ nát nữa.

Hamazaki chớp chớp mắt, thế rồi cười đến rung người.

Ra là vậy, dưa hấu à.

Sau khi dứt được tràng cười như nắc nẻ, Hamazaki chỉnh lại tư thế ngồi trên ghế.

Eiden Aya, cháu nhất định phải thi vào trường đại học của bác nhé?

Trước giọng điệu nghiêm trang, Aya cũng thấy ngỡ ngàng.

Trường đại học của bác ạ?

Cô rụt rè hỏi thì Hamazaki chìa danh thiếp ra.

Cô gái ngạc nhiên đọc chức danh đề trên tờ danh thiếp. Hóa ra Hamazaki là hiệu trưởng của trường đại học âm nhạc tư thục thuộc tốp ba có uy tín ở Nhật Bản.

Cháu thích âm nhạc đúng không? Hơn nữa, còn rất yêu thích và có kiến giải sâu sắc về nó. Bác hy vọng các bạn trẻ như cháu sẽ thi vào trường đại học của mình. Hiện giờ có rất nhiều nguồn giúp cháu tận hưởng âm nhạc, nhưng cháu học lên cao nữa sẽ càng thấy âm nhạc thú vị hơn. Bác muốn có những người như cháu theo học ở trường đại học âm nhạc. Cháu thấy sao?

Ông nói liền một hơi như muốn đánh cú chốt luôn, Aya càng thêm mắt tròn mắt dẹt.

Hamazaki kiên nhẫn đợi câu trả lời.

Cô cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý dự thi.

Cho tới thời điểm đó, cô thấy đi theo ngành tự nhiên cũng tốt nên đã tham khảo qua khá nhiều chương trình học của một số trường đại học.

Nhưng thật sự những lời nói của Hamazaki đã làm cô động lòng.

Dù không thể trở thành nghệ sĩ biểu diễn piano nữa, cô cũng không tài nào rời bỏ âm nhạc được.

Nhưng chỉ là sở thích thôi. Cô đã nghe nhiều thể loại âm nhạc, cũng từng hoạt động trong vài ban nhạc nhưng vẫn luôn thấy thiếu thốn điều gì đó.

Trong kỳ thi tuyển sinh đầu vào, các giảng viên danh tiếng ngồi thành hàng trong vai trò giám khảo đều có vẻ không ưa ra mặt. Cô nhớ lại cả việc cảm thấy ánh mắt bọn họ đều rất lạnh lùng, lẫn việc chỉ có mình Hamazaki bình thản gật đầu khiến cô cảm thấy nhẹ lòng hơn như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Cả khoảnh khắc màn biểu diễn của cô kết thúc, khi các giảng viên đồng loạt nhìn sang Hamazaki và vỗ tay. Và giây phút đó, Hamazaki đã tươi cười vẫy tay với Aya.

Về sau, cô mới biết đó là kỳ tuyển sinh bất thường. Bản thân chuyện một sinh viên không theo học với bất kỳ giáo viên nào lại được hiệu trưởng tiến cử thi đầu vào đã là sự bất thường, không khéo có thể đe dọa tới cả vị trí của thầy hiệu trưởng.

Khi lần đầu tiên các sinh viên trong khoa piano nghe tới tên cô, cũng nhìn nhau “À, có phải...” với vẻ mặt như đang cố lục lọi ký ức. Vài kẻ cũng nói xấu sau lưng cô.

Nhưng tính cách Aya chân thành, không câu nệ, lại có kỹ thuật nổi bật so với các bạn bè cùng khóa, nên cô thấy rất vui khi mọi người dần đối xử với cô như một người bạn cùng lớp học giỏi.

Ngoài ra, được học hỏi thêm về quy tắc âm nhạc, phương pháp sáng tác hay lịch sử âm nhạc đều rất thú vị.

Đúng như lời báo trước của Hamazaki, cô càng cảm thấy âm nhạc thú vị hơn khi theo học ở trường đại học chuyên ngành.

Nhưng mà... Nào ngờ bây giờ lại đi thi thì...

Aya vừa ngắm nghía những hạt mưa táp vào kính cửa sổ, vừa cất tiếng thở dài.

Cô gần như không còn ký ức nào về những cuộc thi piano thuở thiếu thời. Vào thời điểm đó, cô chỉ cảm thấy mình đang đi tới một buổi diễn báo cáo chứ chẳng phải tham gia một cuộc thi. Đây là lần đầu tiên cô tham dự một cuộc thi dành cho người trưởng thành.

Qua tuổi hai mươi thiên tài cũng hóa phàm nhân.

Cô như nghe thấy tiếng ai đó nói xấu mình. Mùa xuân này, cô bước sang tuổi hai mươi. Cô đã quay lưng với sân khấu bảy năm rồi.

Giảng viên hướng dẫn hiện tại (là một người khá thú vị - thuộc dạng lập dị nhưng lại khá hợp rơ với Aya) đã gợi ý cô tham gia, nhưng chắc chắn có sự mớm lời của thầy hiệu trưởng.

Aya không tránh khỏi cảm giác hàm ơn thầy hiệu trưởng.

Cô nhận ra mình từ chối không tham dự cuộc thi này chẳng khác nào không chừa mặt mũi cho thầy hiệu trưởng. Chính vì cô được tuyển sinh bất thường vào trường, cô càng phải chứng minh được ý nghĩa sự tồn tại của chính mình.

Nhưng từ ngày đó, trong lòng em đã chẳng còn loại âm nhạc ấy nữa rồi, thầy ơi.

Aya thầm nhủ trong lòng.

Cô đang vô cùng hài lòng với cuộc sống đại học hiện tại của mình. Cô có thể thưởng thức âm nhạc ở bên ngoài và khơi gợi lại nó bằng cách chơi piano, thưởng thức việc tái hiện những dòng âm nhạc đang căng tràn khắp thế gian. Cô thấy thế là quá đủ rồi. Việc học những lý luận về nghề, và nghe các màn trình diễn của các bạn khoa khác giúp cô thật sự cảm thấy mình đang đào sâu hơn về âm nhạc.

Con nên làm gì đây, mẹ ơi?

Aya ngắm nghía mãi những hạt mưa đập dữ dội thành vòng sóng lên ô cửa sổ.

Cô đặt sách xuống bàn, ủ rũ ngả người lên trên chồng sách.

Đàn ngựa mưa đang khua móng guốc từng nhịp dìu dặt, vang vọng mãi trong đầu óc cô.