← Quay lại trang sách

LULLABY[12]

“Vậy, xin lỗi. Chị có thể cùng bé đi về phía này lần nữa được không? Vâng, mời hai người đi nào.”

Masami giơ một tay lên, cơ mặt Machiko cứng đơ khi bắt đầu kéo tay bé Akihito dạo vài bước trước trường mầm non.

“Cứ bình thường, bình thường thôi. Đừng nghĩ đang có máy quay làm gì.”

Akashi ở bên cạnh nhìn, cười gượng gạo.

Nói thế chỉ khiến người ta thêm để ý hơn thôi.

Đương nhiên Masami cũng đang dồn lực giúp Machiko thả lỏng người, còn quan tâm đến mức vài lần ghé thăm nhà để làm quen với Machiko và Akihito. Nhưng máy quay kè kè bên cạnh luôn mang lại sự căng thẳng khó kiểm soát, hôm nay họ đang quay ở bên ngoài lại còn bao bà mẹ khác có con theo học ở trường mầm non đang đứng xa xa chỉ trỏ nữa, nên một người điềm tĩnh và lặng lẽ như Machiko cũng không khỏi hồi hộp.

“Vâng, OK rồi.”

Masami vui vẻ phất tay.

Nét mặt Machiko nhẹ nhõm hẳn.

“Cảm ơn nhé, Akihito. Con giúp cha nhiều lắm.”

Akashi ôm bổng bé Akihito đang ngẩn ngơ lên.

“Con giúp cha, nhiều lắm, nhiều lắm.”

Akihito có vẻ khá thích âm hưởng của mấy từ này, hớn hở nhại lại.

Masami bỏ cái máy quay kỹ thuật số xuống, bước lại gần Akashi.

“Tiếp theo là quay một chút cảnh luyện tập, và cảnh trong phòng nghỉ vào ngày thi nữa nhé.”

“Tớ hiểu rồi.”

“Thế nào, cậu có đủ thời gian luyện tập chứ?”

Masami là một phóng viên ghi hình nhanh nhẹn, nhưng cất cái máy quay đi liền nhanh chóng lấy lại vẻ mặt của đứa bạn học thời cấp ba.

“Ừm. Công việc cũng bận rộn mà. Thú thực, tớ cũng mong được rúc vào chỗ nào đó, cho mình ít thời gian tử tế để luyện cho xong bản nhạc.”

Câu trả lời của Akashi cũng khá mơ hồ.

Masami khẽ cười hì hì.

“Kiểu này đúng là phong cách của Takashima rồi.”

“Kiểu nào cơ?”

“Cái kiểu nhẹ nhàng, không cương lên ‘tôi làm thế này tôi làm thế khác’ đó.”

“Ái đau đau.”

“Cái gì cơ?”

“Đó là mâu thuẫn riêng của tớ với vai trò một nghệ sĩ đấy.”

“Thật thế hả?”

“Thật thế mà.”

Anh biết rõ Masami coi đó là một điểm hay ho nơi mình. Nhưng giới biểu diễn luôn đòi hỏi bản ngã và cá tính mạnh mẽ nơi người nghệ sĩ, Akashi hiểu rõ hơn ai hết những lời này không thể tính là khen ngợi.

“Tớ khá thích tiếng đàn piano của Takashima đó. Tuy không thể giải thích rõ ràng nhưng nó khiến tớ cảm thấy nhẹ nhõm. Có sự tinh tế khó giải thích lắm.”

“Tinh tế à?”

Akashi lẩm bẩm.

Masami nhìn Akashi với thoáng chút lo lắng.

“Việc quay phim những người khác vẫn thuận lợi cả chứ?”

Akashi cố ý nở nụ cười thật tươi hỏi thăm cô bạn.

Masami gật đầu với vẻ an tâm hơn chút.

“Ừ, mọi người đều ủng hộ hết mình. Tớ đã quay được hai em người Ukraina và Nga đang ở homestay [13] tại Yoshigae rồi. Chỗ đó chẳng hiểu sao lúc nào cũng toàn những đứa trẻ khá thú vị tìm đến, lại toàn là người mang cảm giác nhất định sẽ ẵm giải nữa. Đứa bé người Ukraina lần này nghe nói cũng có thực lực lắm đấy.”

“Hừm.”

Có thực lực lắm đấy. Đương nhiên rồi. Những đứa trẻ được gửi tới từ giới nhạc cổ điển Nga với lịch sử rực rỡ đầy tự hào như thế, ai nấy đều là những cô bé cậu bé thiên tài với “thực lực nổi trội” rồi.

Cõi lòng Akashi đang thầm thở dài.

Takashima Akashi, hai mươi tám tuổi. Do được sinh ra tại nơi cha mình thuyên chuyển công tác là quận Akashi ở tỉnh Hyogo nên anh được đặt cho cái tên này.

Anh là thí sinh cao tuổi nhất tham dự Cuộc thi piano quốc tế Yoshigae, cũng chạm ngưỡng tuổi sàn ứng tuyển dự thi. Người tham gia các cuộc thi piano thường có độ tuổi khá trẻ, anh gần như đã thành lứa già mất rồi.

Khi nhận được lời đề nghị quay phim làm tư liệu về cuộc thi, Akashi đã vô cùng ngỡ ngàng khi biết người phụ trách lại chính là cô bạn học thời cấp ba - Nishina Masami.

Anh hỏi ra mới hay rằng khi lên kế hoạch cho dự án và biết Akashi cũng dự thi, cô đã đề đạt nguyện vọng được phụ trách phần của anh.

Yoshigae là một thị trấn sở hữu nhiều doanh nghiệp nổi tiếng hàng đầu Nhật Bản. Vậy nên, Cuộc thi piano quốc tế Yoshigae cũng được nhiều ông lớn tài trợ, nguồn ngân sách dồi dào nên dự án này được thông qua cũng nhờ điều đó.

Ban đầu, Akashi từ chối xuất hiện trên tivi.

“Chẳng biết tớ có lọt qua nổi vòng hai không nữa.”

Anh đã bước vào cái tuổi này, có công việc lại còn cả con cái. Thành thật mà nói, anh không nên ở vị thế của người dự thi nữa rồi. Từ “xấu hổ” không khỏi nổi lên trong đầu.

“Không, thế cũng tốt mà.”

Masami lập tức ngắt lời.

“Giờ mọi người trông chờ những câu chuyện về âm nhạc. Tớ nghĩ những người như Takashima, có gia đình con cái vẫn cứ dự thi sẽ gợi lên sự đồng cảm đấy.”

Hơn nữa, Masami không nói rõ ràng, nhưng người xuất hiện trong chương trình chỉ toàn những cậu ấm cô chiêu thì chán đời quá. Chính những nhân tố lạ như Akashi mới tạo nên sự thú vị cho bức tranh.

Đúng rồi, gia đình Akashi là dạng gia đình viên chức bình thường, vợ anh là bạn từ thuở bé và hiện đang dạy môn Vật lý ở trường cấp ba, bản thân Akashi là nhân viên của một cửa hàng nhạc cụ khá lớn, phải nói thẳng là một gia đình hai thế hệ hết sức bình thường.

Một người cha bình thường tham gia cuộc thi piano quốc tế! Đề tài này chắc sẽ thu hút được sự chú ý tại Nhật Bản, khi áp lực và làn sóng quay về với gia đình đang mỗi lúc một mạnh mẽ hơn.

Rốt cuộc, anh quyết định tham gia vì muốn lưu giữ một kỷ niệm cho mình.

Anh xuất hiện ở cuộc thi này rõ ràng là cú thử cuối cùng đeo đuổi con đường nghệ sĩ của chính mình, về sau, anh sẽ chỉ còn là một người yêu âm nhạc nghiệp dư, sống phần còn lại của cuộc đời âm nhạc thuộc về mình.

Nhưng anh muốn để lại bằng chứng để một ngày khi Akihito lớn lên, thằng bé sẽ biết cha nó đã từng “thật sự” nhắm tới con đường trở thành một nghệ sĩ. Đây là cú dứt điểm. Anh đã giải thích cho Machiko, cho Masami và cả cha mẹ mình.

Không, thật sự mày muốn điều khác cơ.

Một con người khác bên trong Akashi cất tiếng.

Đấy chỉ là cái cớ.

Kẻ đó chỉ thẳng ra.

Mày chắc chắn đang giận dữ. Mày chắc chắn đang hoài nghi. Mày vẫn thường thấy lạ lắm đúng không?

Mày không thể nói là ‘tôi làm thế này tôi làm thế khác, cái tinh tế và dịu dàng của mày đang ngấm ngầm nén chặt cơn giận dữ và hoài nghi dưới đáy sâu của trái tim mình. Và chẳng phải mày đang muốn trút bỏ nó trong cuộc thi này hay sao?

Đúng rồi, Akashi trả lời.

Mình vẫn luôn thấy lạ kỳ... làm một nghệ sĩ cao ngạo tách đời liệu có phải là điều đúng? Chẳng lẽ chỉ những người nuôi sống được mình bằng âm nhạc mới đáng để kính ngưỡng thôi sao?

Âm nhạc của những con người sống bình thường bộ thua kém những người dùng âm nhạc nuôi sống bản thân họ ư?

Sau một chút bướng bỉnh, cánh cửa dày cui chậm rãi mở ra cho ánh sáng lọt vào trong.

Một khối ánh sáng hình chữ nhật hắt lại trên nền đất, và bóng đầu của Akashi cũng in trên đó.

Cái mùi đầy thương nhớ.

Hình bóng một cậu bé nhỏ xíu ngồi trước cây đàn piano, chân còn chưa chạm tới sàn chợt hiện về.

Dù đó đã là chuyện từ xa xôi thuở nào, nhưng cái mùi hương của tuổi thơ vẫn tràn ngập tươi mới.

“Oa, trần nhà cao thế. Dầm gỗ hoành tráng kia. Nhà cửa ngày xưa vững chãi ghê.”

Giọng nói của Masami kéo tuột Akashi về với hiện tại.

Masami ngước lên nhìn trần nhà. Chị bật đèn lên, mắt vẫn chưa quen với bóng tối.

“Có gác lửng à?”

“Ừ. Đó là giá gác tằm mà.”

“Hê. Ra vậy.”

Masami vẫn lăm lăm cái máy quay, chậm rãi xoay quanh nhà kho.

Một căn phòng trống rỗng. Bầu không khí khô khốc ngoài dự tưởng.

Một cây đại dương cầm cỡ nhỏ phủ vải che.

Masami lia cái máy quay về phía chiếc đàn đó, tiếp tục thu hình thật chậm rãi.

Người bà mua chiếc đàn này cho anh đã tạ thế vào năm anh đang học lớp 9.

Akashi nhìn về phía chiếc ghế gỗ nhỏ không lưng tựa đặt trong góc nhà kho. Bà anh luôn ngồi chỉnh tề trên chiếc ghế đó, lưng thật thẳng, lắng nghe cháu mình chơi đàn.

Âm nhạc của Akashi dịu dàng ghê. Đám tằm hình như cũng thích tiếng đàn của Akashi.

“Cậu có vẻ quen thuộc với chúng nhỉ. Một cây đại dương cầm trong nhà kho à.”

“Ừ thì bản thân cái nhà kho là phòng cách âm mà.”

“Cậu hay ghé chỗ này lắm hả?”

“Lâu rồi mới đến lại.”

Anh vẫn nhờ người lên dây cho nó mỗi năm một lần. Nhưng lần này, khi quyết định sẽ tham gia cuộc thi, anh đã cẩn thận thuê thợ lên dây lần nữa.

Bác thợ lên dây Hanada đã vào độ tuổi cha chú Akashi, cũng có mối quan hệ quen biết nhiều năm. Sau khi nghe Akashi thổ lộ chuyện sẽ tham gia Cuộc thi piano quốc tế Yoshigae, bác ấy tỏ ra vui mừng đến độ anh phải ngạc nhiên, còn lập tức đi lên dây đàn cho anh.

Bác vui lắm. Vui lắm. Bác vẫn luôn mê tiếng đàn của Akashi từ xưa.

Piano không chỉ dành cho các cô cậu bé thiên tài thôi đâu.

Đương nhiên, anh biết mình không phải dạng thiếu niên thiên tài. Nhưng khi biết bác Hanada cũng mang suy nghĩ đấy, anh hơi thấy tổn thương trong lòng. Thôi thì, tuổi này rồi còn đăng ký vào dự thi làm kỷ niệm cũng coi là một lời khen có giá.

Hơn hết, Akashi biết được bác Hanada cũng có suy nghĩ tương tự với mình, cảm thấy được tiếp thêm nhiều dũng khí.

Piano không chỉ dành cho các cô cậu bé thiên tài thôi đâu.

“Đây chính là cây đàn piano bà Takashima mua cho cậu đúng không? Dễ thương thật đấy. Vẽ thành tranh cũng được. Takashima chơi thử đi.”

Masami ra dáng dân truyền hình, rất để ý xem thứ gì ăn ảnh.

Akashi dỡ tấm vải phủ xuống, mở nắp đàn lên, kéo ghế ra ngồi trước cây đàn.

Chiếc ghế quen ngồi. Phần đệm lót phải chịu sức nặng của Akashi bao năm còn hằn nguyên dấu mông anh.

Nếu so với những cây đại dương cầm to lớn dùng cho các buổi biểu diễn, chiếc đàn này vô cùng khiêm tốn. Giờ Akashi cao lớn rắn chắc thế này, trông nó còn như đang teo lại.

Ngày xưa, mình cứ nghĩ nó to lắm.

Akashi khẽ khàng chạm lên những phím đàn hơi ngả vàng.

Anh không tài nào quên được cảm giác khi lần đầu tiên ngồi trước cây đàn piano này.

Lúc bà đến dự buổi diễn báo cáo của Akashi, bà đã vô cùng xúc động trước màn thể hiện của cháu mình, còn bảo với hàng xóm là “thằng nhóc đó sẽ trở thành nghệ sĩ âm nhạc”. Thế rồi, ai đó hình như còn bảo bà, “Nếu muốn cháu nó theo chuyên nghiệp, chơi dương cầm đứng không được đâu.”

Từ nhỏ, tay Akashi đã khá to, đủ kỹ thuật để chơi được những bản nhạc có độ khó cao mà không khó khăn gì, nên cũng được trông mong anh sẽ “làm lớn trong tương lai”.

Gia đình bên nội là nhà nông có trang trại trồng dâu được tiếng lớn nhất vùng. Nhưng vào thời điểm Akashi ra đời, nghề này đã bắt đầu tụt dốc. Bác anh kế thừa công việc gia đình, nhưng vẫn phải đi làm bên điện lực kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Dẫu vậy, bà nội anh vẫn chắt bóp tiền dành dụm, cố mua cho Akashi cây đàn dương cầm này.

Akashi hạnh phúc khôn kể. Có lẽ đó là lần đầu tiên trên đời anh mừng tới phát khóc. Bất cứ người chơi piano nào đều ôm niềm kính ngưỡng với những cây đại dương cầm. Nhưng cây đàn bà nội đã chắt bóp mua cho anh lại không thể theo Akashi về nhà được.

Cha anh thuyên chuyển công việc thường xuyên, nên chẳng thể chuyển theo cây đàn vào các nhà chung cư kiểu Nhật bình thường. Kể có mang theo được, chơi đàn cũng chỉ làm hàng xóm than phiền. Nghe cha nói không mang nó theo được, Akashi không khỏi rơi nước mắt.

Vậy nên, mỗi đợt nghỉ hè hay Tết nhất, rồi những lúc sắp sửa có các buổi diễn nhỏ, anh đều đến đây và tập đàn cả ngày.

Hiển nhiên là bà anh chẳng có chút kiến thức gì về âm nhạc cổ điển.

Nhưng bà lại có đôi tai tinh tường. Lắng nghe cháu trai tập đàn piano chừng ấy năm cũng giúp đôi tai bà được rèn luyện không ít. Vài năm trước khi bà qua đời, Akashi đã nhiều lần kinh ngạc trước độ thính của bà.

Đầu tiên, bà có thể nghe rất nhạy tình trạng sức khỏe hay tâm trạng của Akashi. Mỗi khi cậu tập luyện xong và cả nhà quây quần quanh bàn ăn, bà thường hay hỏi “Cháu mệt hả?” hay “Cháu đang có điều gì băn khoăn sao?” Những câu hỏi của bà đều trúng phóc, rồi một lúc nào đó bà đã nói, “Hễ Akashi đang suy nghĩ chuyện gì là âm thanh lại bị tắc nghẹn” khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Cả các bài học, một khi tâm trạng anh không tốt thì sẽ khó đàn ổn định. Các giáo viên cũng nhiều lần chỉ ra rằng thời gian đàn của anh có xu hướng ngắn hơn so với những lúc đang trong phong độ tốt. Nhưng khoảng thời gian đó thường khá ngắn ngủi nên người nghe bình thường sẽ không thể nhận ra, vậy mà bà lại phát hiện được.

Đã thế, thi thoảng vài đứa nhỏ học đàn trong khu ghé qua nhà chơi và thay phiên chơi đàn, bà còn phân định được ai đang chơi và đứa trẻ đó mang cá tính như nào rất chính xác.

Quan điểm âm nhạc hay những suy nghĩ nổi loạn trong lòng anh bây giờ có lẽ cũng là sự ảnh hưởng từ bà.

Tiếng đàn của đứa trẻ đó đang nuôi sâu trong lòng đó.

Nó luyện đàn trong một căn phòng đầy sâu rau. Ghê chết đi được.

Khi anh bảo đó là cái kho cải tiến từ phòng nuôi tằm, chẳng mấy chốc những lời đồn thổi về căn phòng học piano của anh đã lan đi, và anh bị trêu chọc mãi về vụ này. Thậm chí một cậu bạn nọ còn dai dẳng nhắc mãi về chuyện đó. Cậu ta theo học ở một học viện âm nhạc khác với anh, nhưng cho tới tận lúc trở thành sinh viên, vẫn cứ rỉ rả cho đám bạn học cùng khóa trong trường Akashi về vụ đó. Giờ nghĩ lại, thực lực cậu chàng đó luôn xếp thứ hai sau Akashi ở trên lớp dạy piano (đó là một lớp dạy đàn khá nổi tiếng, từng có vài người chuyên nghiệp xuất thân từ đây), chưa kể Akashi là một người sống chan hòa được lòng bạn bè chung quanh nên cậu bạn đó ghen tị đấy thôi. Sự cố chấp chỉ tổ khiến kẻ khác chê cười.

Bạn bè trên trường đại học của anh có người xuất thân từ trường nữ sinh tư thục cực kỳ nổi tiếng ở Tokyo. Anh đã rất ngạc nhiên khi nghe cô ấy bảo rằng ở trường đó phổ biến nhất là sự kết hợp của các cặp bố mẹ có cha làm bác sĩ và mẹ làm giáo viên dạy piano.

Mặc dù không phải thiên tài nổi trội, anh vẫn hy vọng mình có thể tiến sâu vào giới nên mới chọn theo học âm nhạc. Tuy nhiên, Akashi vẫn luôn cảm thấy khó chịu với tư tưởng méo mó của một số thành phần trong giới và một bộ phận những người có liên quan.

Những người có đôi tai thính nhạy có thể thưởng thức âm nhạc trong đời sống hằng ngày như bà nội của anh lại xuất hiện ở những nơi rất đỗi bình thường. Anh cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì với các nghệ sĩ xuất hiện từ những nơi bình thường.

Điều đó không đồng nghĩa với việc anh từ bỏ chuyện nhắm tới con đường chuyên nghiệp. Lên được con đường chuyên nghiệp hay không không nằm ở ý chí của chính bản thân người đó. Akashi yêu piano cũng như yêu âm nhạc, nhưng dù theo nghĩa rộng hay nghĩa hẹp thì anh vẫn sợ phải sống trong cái thế giới “không bình thường” đó. Anh muốn được ở “nơi bình thường”. Anh muốn được ở trong thế giới có những người như bà nội mình.

“Tớ biết khúc nhạc này. Nó tên là gì thế?”

“Một khúc nhạc của Schumann. Traumerei đó.”

Akashi thư thả dạo đàn, trả lời câu hỏi của Masami.

“Chắc cậu cũng biết bản này chứ?”

Anh lại đánh lên một khúc khác.

“À, phải khúc nhạc quảng cáo thuốc dạ dày không?”

“Chopin của người ta đấy.”

“Tiếng nhạc của Takashima dịu dàng thật.”

Akashi chẳng hiểu sao lại giật nảy người.

Lũ tằm cũng lắng nghe tiếng đàn của Akashi đó.

Hệt như bà nội đang mượn thân thể Masami, trò chuyện với Akashi vậy.

Bất chợt, một cảm giác ấm áp bùng lên từ sâu trong cơ thể anh và chảy tràn ra.

“Tớ sẽ vùi mình ở chốn này, chuẩn bị cho cuộc thi đó.”

“Ơ? Tưởng cậu bảo sẽ thuê một phòng thu ở Nasukougen hay đâu đó cơ mà.”

“Tớ bỏ ý định đó rồi. Vẫn thấy nơi này tốt hơn nhiều.”

“Vậy hả? Với tớ, được quay ở chỗ gần thì quá đỡ.”

Masami ngơ ngác nói vậy.

Mới vài tiếng trước, anh còn phàn nàn với chị về việc không tìm ra được chỗ để tập luyện cũng không có đủ thời gian, nên điều này cũng chả có gì là lạ.

Tuy nhiên, trái tim Akashi lại thấy vui lên ít nhiều.

Ta luyện tập ở đây thôi. Anh sẽ luyện tập khúc nhạc của mình cho cuộc thi này bằng cây đàn dương cầm bà mua cho, trong căn phòng được sửa lại từ phòng nuôi tằm nơi bà vẫn lắng nghe tiếng đàn của anh. Nơi đây là nơi thích hợp nhất cho anh của hiện tại.

“Cậu có biết bộ phim ‘Never on Sunday’ [14] không?”

Akashi chậm rãi thử cảm giác của mình trên những phím đàn, vừa nhìn thẳng vào gương mặt Masami.

“Gì thế, sao đột ngột hỏi vậy. Tớ biết chứ, phải bộ phim có Melina Mercouri diễn chính không?”

Phim ảnh là lĩnh vực sở trường, Masami dẩu môi.

Tớ rất thích một câu thoại trong đó.

“Câu nào? Nhưng chắc tớ không nhớ được đâu.”

Mozart trong phòng nuôi tằm.

Akashi có vẻ đang lâng lâng hạnh phúc.

“Đó có phải là bộ phim bối cảnh Hy Lạp không? Nhân vật chính là một cô gái điếm luôn lạc quan vui vẻ do Melina Mercouri thủ vai. Thế rồi một anh giảng viên đại học thông thái đến chỗ bọn họ, nảy sinh va chạm với những người dân địa phương hồn nhiên vui vẻ. Anh ta bảo các nghệ sĩ địa phương không đọc nổi tổng phổ, không biết gì về nhạc cổ điển. Anh ta hằn học nói rằng bọn họ đâu được coi là nghệ sĩ. Những người nghệ sĩ luôn vui vẻ kia đã trúng cú sốc nặng nề, họ thôi không biểu diễn nữa và ủ dột vì nghĩ rằng mình không đủ tư cách trình diễn.”

“Hừm. Có cảnh đó thật à?”

“Ừ. Tớ cũng là một kẻ dưới cơ trong giới nghệ sĩ âm nhạc, nên có ấn tượng rất sâu sắc với phân cảnh đó.”

“Thì sao?”

“Nhân vật do Melina Mercouri thủ vai đã nghe thấy chuyện đó, liền nói như này với bọn họ. ‘Sao lại nói vậy. Con chim đâu biết đọc tổng phổ. Nhưng nó có bao giờ ngưng tiếng hót.’ Ánh mắt các nghệ sĩ kia liền sáng bừng lên, họ bắt đầu ra quảng trường biểu diễn trở lại.”

“Hê...”

“Chắc chắn là như vậy đó.”

Trong nhà kho vào một buổi chiều kéo dài bóng nắng, tiếng nhạc Mozart dìu dặt vang lên.