← Quay lại trang sách

DRUM ROLL[15]

Những tiếng cười nói vọng lên trần nhà hình vòm cao thanh thoát, và dội ngược xuống những con người đang tràn ngập khu sảnh.

Những ánh đèn chớp của máy ảnh lóe lên đây đó. Vài phóng viên của các trang địa phương hay tạp chí âm nhạc, hoặc nhân viên truyền thông của các công ty tài trợ mặc bộ đồ đen lăm lăm giấy bút nghiêm túc ghi chép. Như muốn phô bày cái tầm của Cuộc thi piano quốc tế Yoshigae đang nhận được đánh giá khá cao trong vài năm gần đây, phóng viên từ các trang báo phát hành toàn quốc hay một số nhà phê bình âm nhạc nổi danh cũng xuất hiện.

Saga Mieko cầm ly champagne, ánh mắt dõi về phía quảng trường hình vòm cầu qua khung kính lớn của khu sảnh.

Hội trường biểu diễn này thuộc một cấu trúc tổ hợp bao gồm cả khách sạn, văn phòng và khu mua sắm. Sảnh của nó được xây dựng bao quanh một quảng trường đá nên dễ dàng nhìn ra bên ngoài. Đã gần 10 giờ khuya rồi, quảng trường tối thui tịnh không một bóng người. Khu sảnh tràn ngập ánh sáng và khoảng tối lặng lẽ trải rộng bên ngoài chỉ cách nhau bởi một tấm kính phần nào giông giống sự tương phản giữa sân khấu tràn ngập ánh sáng vào bao ái ố hỉ nộ nằm len lỏi trong cái bóng của nó, đồng thời khí lạnh của đêm thu Nhật Bản như luồn qua tấm kính trong một thoáng và xâm lấn da thịt bà.

Ánh mắt bà chợt dừng lại ở gương mặt mình phản chiếu trên bề mặt tấm kính.

Gương mặt nghiêm nghị mang đầy vẻ bất an.

Ái chà, sao mình lại mang cái bản mặt đáng sợ đến thế này nhỉ. Có khác gì một sinh viên đại học âm nhạc sắp sửa tham gia cuộc thi đấu cơ chứ.

Bà tự trào lộng, lấy tay xoa má để cố điều hòa biểu cảm, nhưng khó mà nói là đã thành công.

Đó là đêm khai mạc Cuộc thi piano quốc tế Yoshigae trong hai tuần sắp tới. Vòng loại đầu tiên sẽ diễn ra vào sáng hôm sau.

Buổi biểu diễn đêm khai mạc sẽ do người giành giải Nhất cuộc thi kỳ trước đảm trách. Người thắng cuộc thi này sẽ nhận được một đặc ân quan trọng đó là tổ chức lưu diễn ở một số địa điểm trong nội bộ nước Nhật, người đó sẽ khởi đầu với buổi hòa nhạc của đêm khai mạc và bắt đầu chuyến lưu diễn của mình.

Trong cuộc thi lần trước, tuy đã bị loại trong vòng hồ sơ nhưng cậu ta đã vượt qua buổi tuyển chọn rồi tiến thẳng tới chiến thắng vinh quang, về sau, nhờ thắng thêm cuộc thi S và trở thành ngôi sao nên việc cậu ta đến Nhật thôi cũng trở thành đề tài bàn tán và xuất hiện trên những sân khấu lớn hơn.

Ngồi trên ghế quan khách thưởng thức màn trình diễn của ngôi sao do chính tay mình đào xới ra là một sự ân sủng dành cho Ban giám khảo. Như lẽ tất nhiên, điều đó cũng sẽ khuấy động niềm phấn khởi trong họ để tìm ra ngôi sao cho cuộc thi lần này.

Sau buổi hòa nhạc, một bữa tiệc được tổ chức tại sảnh của hội trường dành cho những người có liên quan. Tại đây, các giám khảo rải rác khắp nơi trên toàn thế giới lần đầu tụ họp, một số thí sinh cũng tham gia, nên ta cảm nhận được bầu không khí đậm đà tính quốc tế và đa sắc tộc. Bữa tiệc có sự tham gia của Ban tổ chức, Thị trưởng Yoshigae và một số nhân vật có máu mặt của địa phương, những doanh nghiệp địa phương tài trợ cho cuộc thi nên thật sự vô cùng hoành tráng. Yoshigae là một thị trấn tập trung các doanh nghiệp nổi đình đám khắp toàn quốc, lại có nhiều doanh nghiệp sản xuất máy móc nổi tiếng thế giới. Tuy vẫn đang trong thời kỳ suy thoái toàn cầu, nơi này vẫn được tận hưởng nguồn thu thuế dồi dào.

“Sao lại ngẩn ngơ một mình thế, Mieko?”

Mieko còn đang cố xoa xoa mặt mình, ai dè nhạc sĩ Hishinuma Tadaaki đã tới vỗ lên vai bà. Mieko đành cười trừ với ông.

“Anh Numa chẳng chịu nghe lời người khác nói gì cả. Tôi đã bảo là mình cần chìm trong suy tưởng riêng rồi mà.”

“Nói hay lắm, vậy chứ tiểu thư nhà ai, ở đâu đã từng nói tôi rất ghét Solfège [16] vì chẳng suy nghĩ nổi một phút nên cúp bài giảng của tôi. Nhìn kiểu gì thì cũng chỉ thấy ai đó đang oán hận đếm nếp nhăn đã tăng lên trong một năm này của mình thôi.”

“Quá đáng.”

Mieko chẳng còn thấy giận dữ nữa mà phì cười.

Cuộc thi piano quốc tế Yoshigae luôn đưa những khúc nhạc mới của các nhạc sĩ người Nhật vào cuộc thi, lần này tác phẩm được chọn thuộc về Hishinuma. Ông của vị nhạc sĩ này vừa là đại văn hào vừa là chính trị gia tầm cỡ, bản thân ông ấy cũng là một nhạc sĩ có tiếng tăm trên thế giới. Nhưng so với cái ngoại hình sáng sủa cỡ đó, ông ấy mở miệng ra một phát là ai nấy đều thấy ngợp trước cách biệt quá rõ rệt.

“Nghe bảo đội Pháp đào được nhân tài ghê gớm lắm hả?”

Hishinuma nhìn Mieko với ánh mắt đầy hứng thú.

“Ơ kìa, anh Numa cũng hay tin rồi sao?”

Mieko bất giác nhăn mặt.

“Nghe bảo là con một người nuôi ong? Hình như họ gọi cậu bé là ‘hoàng tử ong mật’ thì phải?”

“Hoàng tử ong mật.”

Mieko chán nản chẳng biết nói gì hơn.

Kazama Jin.

Cái tên đó trĩu nặng trong lòng Mieko. Mới nãy, bà vừa gặp lại Simon và Smirnoff kể từ sau buổi tuyển chọn ở Paris. Chắc hẳn cái tên đó cũng đang tạo áp lực lên từng người bọn họ.

Sau buổi tuyển chọn, lịch trình của người nào người nấy đều dày đặc, nhưng họ vẫn thu thập được chút thông tin ít ỏi về cậu bé kia.

Điều đầu tiên khiến Mieko ngạc nhiên lại chính là cái tên Hán tự của cậu bé.

Dựa vào cách phát âm “Jin”, bà cứ ngỡ là chữ “NHÂN [17] ”, ai ngờ lại là chữ “TRẦN [18] ”. Qua điện thoại, Simon tỏ ra khá hiếu kỳ trước thái độ sửng sốt của Mieko nên bà đành phải giải thích ý nghĩa của từ đó là “Dust” và Simon được một mẻ cười sảng khoái ở đầu dây bên kia.

Mieko cảm thấy bức bối trước giọng cười đó. Ai ngờ người được Hoffmann đổ bao nhiêu niềm tin lại mang cái tên bụi bặm như thế. Cha cậu bé này chắc chắn là một kẻ lập dị. Simon thấy hào hứng lắm, nhưng Mieko chỉ thêm lo lắng hơn về cậu bé Kazama Jin kia.

Nhưng những lời đồn thổi về một nhân vật tài năng xuất hiện trong buổi tuyển chọn ở Paris đã nhanh chóng lan tràn khắp giới.

Mieko vẫn như từ trước tới giờ, luôn cố gắng tránh định kiến bằng cách không nghe thông tin về ứng viên, nhưng dù ghét, những lời trông đợi vào Kazama Jin cứ bức bối lọt vào lỗ tai bà. Cậu bé vốn vô danh nên có rất ít thông tin về em, nhưng điều đó hình như lại càng thổi phồng sự mong đợi về đứa trẻ này. Lỡ khán giả thất vọng khi nhìn thấy và lắng nghe màn trình diễn của cậu bé, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy đáng sợ rồi. Sự thất vọng đó nhất định sẽ hóa thành cơn sóng giận dữ đổ lên đầu Ban giám khảo của buổi tuyển chọn tại Paris.

“Gì vậy, gương mặt sao đắng nghét như vừa ăn phải côn trùng thế?”

Gương mặt Hishinuma lộ vẻ kinh ngạc. Chắc ông vẫn đinh ninh Mieko đang hưng phấn lắm.

“À, thì... Cũng có nhiều chuyện. Ôi, thầy Hoffmann cũng biết cách tạo nghiệt ghê.”

Bà lỡ miệng buông lời oán trách.

“Nghe nói có thư tiến cử nhỉ?”

Chẳng rõ Hishinuma lý giải câu nói của Mieko theo hướng nào, nhưng nét mặt thoắt nghiêm lại.

“Hình như Yuuji dạy dỗ ‘hoàng tử ong mật’ đó thật đấy. Dạo trước, tôi từng trao đổi qua điện thoại với Daphne, cô ấy bảo Yuuji thường chủ động tới tận nhà một cậu bé để dạy đó.”

“Ơ?”

Daphne là vợ của Yuuji von Hoffmann. Cả gia đình Hoffmann coi Hishinuma chẳng khác gì người nhà, nên sau khi Hoffmann qua đời, ông vẫn hay gọi điện hỏi thăm bọn họ.

“Thầy ấy chủ động tới nhà dạy dỗ sao? Không thể tin nổi.”

Mieko bất thần buột ra câu nghi ngại. Vì Hoffmann nổi tiếng hiếm khi nhận học trò, mà cũng chẳng chịu dạy tại nhà.

“Daphne cũng thấy lạ nên gặng hỏi nhiều lần, nhưng Hoffmann chỉ cười cười không nói rõ mình dạy đứa trẻ nào ở đâu cả. Đứa trẻ đó là ma quỷ rạch trời từ đâu rơi xuống vậy nhỉ. Ông ấy còn cười bảo ‘đứa trẻ đó là nghệ sĩ lang thang mà’ nữa cơ.”

Nghệ sĩ lang thang. Ra vậy, nếu là con của một người nuôi ong cứ di chuyển khắp nơi để đuổi theo hoa, những lời đó cũng coi như chính xác.

Nhưng, thầy ấy dạy dỗ theo kiểu gì vậy nhỉ? Nhìn cách đứa trẻ đó chẳng biết chút xíu gì về những lễ nghĩa căn bản trên sân khấu, chẳng ai nhìn ra được đứa trẻ này được người chuyên nghiệp chỉ dạy.

“Vậy, chàng hoàng tử đó số báo danh bao nhiêu thế? Hình như hôm nay không thấy xuất hiện nhỉ?”

Hishinuma ngó quanh quất.

“Chẳng biết may mắn hay bất hạnh nhưng nó dự kiến sẽ trình diễn vào ngày cuối cùng của vòng một. Hình như cậu bé sẽ đến Nhật vào sát ngày thi.”

Cuộc thi kéo dài trong vòng hai tuần. Vòng loại đầu tiên có sự tham gia của 90 thí sinh và diễn ra trong năm ngày. Những thí sinh tham gia bữa tiệc khai mạc đa phần là người có thực lực thường xuyên xuất hiện trong các cuộc thi hoặc những người dự thi đợt đầu của vòng một. Chắc giờ này vẫn còn nhiều người đang dồn sức tập luyện.

Nhật Bản nằm ở khá xa châu Âu hay Mỹ, chi phí tham dự cuộc thi cũng tốn kém. Kể cả chọn ở theo kiểu homestay, đây vẫn là gánh nặng đối với các thí sinh. Những thí sinh đến Yoshigae sớm trước cuộc thi vài ngày, hay ở lại trong các khách sạn của thành phố đa phần đều là những thí sinh có điều kiện đến từ các quốc gia gần như Trung Quốc hay Hàn Quốc. Phần lớn thí sinh tới vào sát ngày thi. Bà chẳng rõ tình hình kinh tế nhà Kazama Jin thuộc tầm nào, nhưng chẳng thấy ai nhắc là con nhà có tiền.

Bà cũng chẳng biết nên để khán giả hoặc các giám khảo khác nghe cậu ta sau, hay cho kết thúc sớm mới là điều tốt.

“Ô kìa, bà hoàng đã tới rồi kìa.”

Hishinuma nhún vai.

“Cậu đang bàn chuyện gì thế, Tadaaki?”

Một giọng giòn tan chợt vang tới.

“Đúng là đồ tai thính.”

Hishinuma khẽ làu bàu.

Một người phụ nữ cao lớn phốp pháp, mặc cái áo vest màu xanh da trời bước tới. Bà chính là người đẹp Nga - Olga Slutskaya - với mái tóc đỏ rực rỡ và sức hút áp đảo. Bản thân bà là một nghệ sĩ piano danh tiếng, cũng dạy dỗ được nhiều nghệ sĩ nên cũng khá có tài và được đánh giá rất tốt ở mảng giảng dạy. Bà vốn nổi tiếng thích Nhật Bản, còn đào tạo vài học trò người Nhật nên tiếng Nhật cũng khá thành thạo. Tuy đã sắp sửa bước vào tuổi bảy mươi, nhưng sự mê hoặc và sức sống nơi bà vẫn không hề giảm sút. Bà còn giao thiệp rộng trong giới âm nhạc, với năng lực thực tiễn và bản lĩnh chính trị tuyệt vời. Nghe nói Cuộc thi Yoshigae trở thành cuộc thi piano tầm cỡ thế giới cũng một phần lớn do bà đã vài lần đứng ra làm Chủ tịch Ban giám khảo.

“Mấy người đang nói xấu tôi đó hả?”

Olga nở nụ cười ma mị, đôi chân mày đẹp khẽ nhướng lên.

“Làm gì có chuyện ấy.”

Hishinuma nở nụ cười hiền hòa. Tuy chẳng kém Olga bao nhiêu tuổi, nhưng lão già này luôn quỳ rạp trước mặt các người đẹp. Mieko cười nhạt.

“Chúng tôi chỉ đang bàn tán chút về tin đồn năm nay sẽ lại sản sinh được ngôi sao mới thôi.”

“Ha ha, thế thì tốt.”

Ánh mắt Olga như thoáng lóe lên.

Hẳn nhiên tin đồn về buổi tuyển chọn ở Paris đã lọt vào tai bà, bà chắc cũng thầm nhẩm ra được ý tứ và hành vi của ba người bọn họ khi ấy. Olga là một người nghiêm khắc, ưa thích những màn biểu diễn chính thống với sự lý giải sâu sắc về bản nhạc. Chắc chắn bà sẽ cau mày trước dăm thứ màu mè như “hoàng tử ong mật” của Paris. Mặt khác, Olga là một thương nhân đầy bản lĩnh, chỉ cần tạo ra được điểm thu hút sự chú ý cho cuộc thi, bà sẵn sàng lợi dụng lá thư tiến cử của Hoffmann, và hoàng tử ong mật hay hoàng tử bụi bặm gì đó nhận được sự tiến cử kia.

“Mieko, lâu rồi không gặp. Lát ghé qua phòng tôi nhé.”

Olga khẽ liếc sang bà với vẻ uy nghiêm, buông ra câu đó và đi lướt qua bọn họ. Bà chỉ biết chấp nhận trong khi rên rỉ “Ôi trời ơi, ôi trời ơi”, ánh mắt lướt qua một nhóm người hào nhoáng khác.

Nếu ai coi “hoàng tử ong mật” là kẻ địch thì hẳn là đám người đó.

“Nghe đồn đợt tuyển chọn lần này, New York cũng mang tới một ngôi sao đang lên đấy.”

Hishinuma dõi theo ánh mắt của Mieko, khẽ thì thào.

“Hê, vậy sao?”

Lão già ranh như cáo.

Mieko thầm rủa trong lòng.

Ánh mắt bà đang nhìn chăm chăm vào một người đàn ông cao ngồng gầy nhẳng, gương mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại sắc lẻm.

Nathaniel Silverberg.

Ông sở hữu mái tóc màu nâu sáng, dày và xoăn đến độ dù ông đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực nó vẫn chỉa ra khắp các hướng như bờm sư tử. Ông là một người hòa đồng, thân thiện và đầy sức quyến rũ, nhưng ông cũng có một mặt khác rất giàu đam mê, và đặc biệt nghiêm khắc với những chuyện liên quan tới âm nhạc. Không may chọc giận ông ta, thì chẳng ai có thể xoa dịu nổi. Mieko chỉ được tận mắt chứng kiến một lần duy nhất, nhưng ông ta biến thành một kẻ hoàn toàn khác con người bà vẫn biết, tóc gáy ông dựng cả lên trong cơn giận dữ, cả người như phừng phừng ngọn lửa chẳng khác gì Bất Động Minh Vương [19] .

Ông ta cùng tuổi với Mieko (đang ngấp nghé lứa 50) và hiện đang là nghệ sĩ dương cầm vào độ chín về cả danh tiếng lẫn thực lực, gần đây cũng đang tham gia vào công việc nhạc trưởng và diễn kịch sân khấu, danh tiếng cũng được biết đến nhiều ở các lĩnh vực khác ngoài giới nhạc cổ điển. Ông là người Anh nhưng mấy năm gần đây đang giảng dạy ở Học viện âm nhạc Juilliard [20] và chú trọng phát triển sự nghiệp tại Mỹ.

“Vẫn lắm tóc thế nhỉ? Ghen tị thật.”

Hishinuma thầm lẩm bẩm, khẽ xoa xoa mái đầu lưa thưa của mình.

“Ối chà, tóc tai tay đó cũng mỏng đi nhiều rồi. Hồi xưa, người ta toàn nói sau lưng ông ta là chỉ cần mang nguyên bộ tóc đó lên sân khấu là múa được Renjishi [21] cơ.”

Chắc Hishinuma đã tưởng tượng ra cảnh ấy, liền cười khùng khục.

“Nghe nói kiện tụng ly hôn cũng khốn đốn lắm, nhưng nhìn da dẻ bóng lưỡng chưa kìa.”

“Là do da dầu đấy thôi.”

Mieko cũng nghe đồn Nathaniel đang rơi vào tình trạng thê thảm khi ly hôn với cô vợ người Anh - một nữ diễn viên kịch nghệ nổi tiếng.

Hễ động đến phụ nữ, ông ta lại là người lừng khà lừng khừng.

Mieko khẽ làu bàu trong dạ.

Hishinuma nhìn Mieko với một thoáng hiếu kì, rồi đập bộp vào trán mình.

“Mà phải, cậu ta cũng là chồng cũ của cô mà nhỉ.”

Lão già này, bộ nãy giờ quên béng mất rồi sao, Mieko lại rủa thầm trong lòng.

“Chuyện xưa lắc xưa lơ rồi.”

“Ừ đấy, con trai cô vẫn khỏe chứ?”

“Nó mới gửi email cho em khi nãy. Phải, phải, năm nay nó đi làm rồi. Giờ thành viên chức nhà nước, bên Bộ Công thương thì phải?”

Hishinuma có vẻ thật sự bất ngờ.

“Cô này, giờ không còn Bộ Công thương nữa đâu. Mà thay đổi cũng từ lâu lắm rồi mà. Giờ nó là Bộ Kinh tế, Thương mại và Công nghiệp cơ. Thằng bé Shinya chắc thông minh lắm.”

“Nó giống bố nó. Cả khuôn mặt cũng có nét giống nữa.”

Sau khi cuộc hôn nhân với Nathaniel tan vỡ, bà nghe lời cha mẹ đi xem mặt và kết hôn với một nhân viên ngân hàng tốt nghiệp Đại học Tokyo. Giờ bà nghĩ rằng ngày ấy chắc mình mất trí mới làm như vậy, nhưng vào thời điểm đó, bà đã quá kiệt sức với mối quan hệ lằng nhằng cùng Nathaniel và thật sự cho rằng một người đàn ông nghiêm túc đáng tin cậy sẽ là người bạn đồng hành tốt cho mình. Thế rồi, Mieko sinh ra được một cậu con trai hoàn toàn không thể ngờ là con của một người mẹ đầy tinh thần tự do đến thế, nó như đúc từ một khuôn với cha mình, được nuôi dạy thành một thanh niên nhạy bén sắc sảo và đáng tin cậy.

Hai vợ chồng đã ly dị trước khi đứa nhỏ lên tiểu học, rồi một tay cha nó nuôi dạy, nên bà cũng không nắm rõ tình hình. Chồng bà cũng lập tức tái hôn, nên Shinya trong ký ức của Mieko vẫn mãi là một đứa nhỏ. Mẹ kế của thằng bé cũng là một người phụ nữ rất tốt, giúp nuôi dạy Shinya thành một chàng trai ưu tú nên Mieko cũng thật tâm cảm ơn người ấy.

Shinya tuy không học biểu diễn nhưng khá yêu thích âm nhạc, thằng bé từng nghe màn trình diễn của Mieko hồi học cấp ba và gửi thư bày tỏ cảm xúc nữa. Những nhận định của thằng bé rất sắc sảo, bà vẫn còn nhớ thứ cảm xúc vừa vui mừng vừa khó chịu rất phức tạp khi ấy. Giờ bà vẫn hay nhắn tin qua lại với thằng bé, hình như cha mẹ nhà bên ấy cũng cho phép.

Con gái của Nathaniel sẽ giống cha hay giống mẹ đây nhỉ.

Lúc suy nghĩ đó chớm nảy ra trong đầu, ánh mắt bà chạm phải ánh mắt Nathaniel.

Bà giật mình theo phản xạ.

Ánh mắt Nathaniel thoáng để lộ chút ngượng nghịu.

Mieko biết người đàn ông này vẫn còn chút vương vấn tình xưa đối với mình, nhưng ít ra giờ không còn nhìn nhau thấy ghét nữa là tốt lắm rồi. Có điều, vẻ mặt lộ vẻ hốt hoảng và cứng đờ ra như kia lại mang tới dấu hiệu không tốt chút nào. Bà cá người đàn ông này đang nhớ tới sự kiện “hoàng tử ong mật” xuất hiện ở Paris đây.

Ông ta đi về phía bà với nét mặt rắn đanh.

Mieko cố gượng tạo ra một vẻ mặt tươi cười.

“Lâu rồi không gặp.”

Nathaniel nhìn chăm chú Mieko, cất lời chào hỏi.

Ánh mắt đó không hề cười.

“Anh vẫn khỏe nhỉ?”

Mieko cố gắng nói bằng giọng tươi tỉnh.

“Em cũng vậy.”

Nét mặt Nathaniel vẫn không hề đổi khác. Ông ta nở nụ cười cầu tài đối với Hishinuma bên cạnh.

“Thầy Hishinuma, lâu rồi không thăm hỏi. Khúc nhạc làm đề bài cho lần này thú vị thật đó. Tôi từng chơi thử và rất thích nó.”

“Được cậu khen ngợi, tôi vui lắm.”

Mieko cảm thấy khó thở khi nhìn vào gương mặt nghiêng nghiêng của Nathaniel trong khi ông ta đang hào hứng bàn về bản nhạc mới với Hishinuma.

Giận dữ. Kẻ này đang giận dữ.

Ông ta đang bực tức với mình, vì đã cho đứa trẻ có lá thư tiến cử của Hoffmann đỗ vòng sơ khảo.

Tại sao hả, Mieko? Tại sao em không ngăn điều đó lại?

Mieko đọc được nét mặt đó đang đầy sự chỉ trích đối với mình.

Nếu ông ta nghe thấy màn biểu diễn của đứa trẻ đó.

Bà đã thấy hiển hiện ngay trước mắt sự phẫn nộ của Nathaniel.

Chắc tóc tai kẻ này sẽ dựng ngược lên như Bất Động Minh Vương cho coi. Bởi vì...

Bởi vì ông ta cũng là một trong số những học trò ít ỏi của Hoffmann.

Cậu học trò từng chịu khó bay từ Anh tới nhà Hoffmann học mỗi tuần một lần, nhưng chưa từng được thầy mình viết cho bất kỳ lá thư tiến cử nào.

Đúng rồi, kẻ này đã luôn kính ngưỡng cũng như sợ hãi Hoffmann, chẳng khác gì những con người sùng bái bị ràng buộc bởi lời chú nguyền mang theo tình cảm cuồng điên từ Hoffmann. Người thầy kính yêu đã sớm không còn trên thế gian, giờ lại xuất hiện một cậu thiếu niên có thư tiến cử của thầy. Cả mình và ông ta đều đang hoang mang bối rối không biết nên đối xử với đứa trẻ đó theo kiểu gì nữa.

Tôi cũng đâu biết nên làm thế nào.

Mieko thầm bắt chuyện với Nathaniel đang đứng trước mắt mình.

Hơn nữa, trái bom thầy Hoffmann gài sẵn đã nổ rồi. Chúng ta chẳng còn cách nào để đối đầu đâu. Thầy ấy đã tặng đi “món quà” của mình rồi...

Đúng lúc đó, một bóng người như xé toạc không khí lao vào tầm nhìn của Mieko.

“Thầy Silverberg.”

Bóng người đó như đang tích tụ lại thứ ánh sáng dịu dàng. Bà thật sự tưởng như dáng người đó mang theo ánh sáng.

Mieko bất giác chớp chớp mắt vài lần.

“A, Masaru à?”

Nathaniel loạng quạng mất đà, ôm chầm lấy cái bóng đó.

“Masaru?”

Mieko bất giác hỏi lại.

Nathaniel nhìn Mieko, “Ừ” một tiếng rồi nhìn sang cái bóng đó.

“Đúng, cậu bé này cũng lai dòng máu Nhật. Mẹ cậu ta là người Nhật lai thế hệ thứ ba ở Peru.”

“Người Nhật lai thế hệ thứ ba ở Peru?”

Mieko nhìn chằm chằm vào gương mặt đó, nhìn kiểu gì cũng ra nét Latin chẳng còn vương vấn chút đường nét gì của người Nhật. Có lẽ do dòng máu hòa trộn từ nhiều chủng tộc, đầu óc Mieko chợt hiện lên từ “Hybrid [22] ”.

Bà chợt để ý tới cụm từ “cậu bé này cũng” của Nathaniel. Chắc chắn đầu óc ông ta có hình ảnh của Kazama Jin.

Cậu thanh niên có chiều cao gần tương đương Nathaniel, mặc bộ vest màu xám vải tuýt khá lịch lãm nhưng không hề nhạt nhòa. Sung mãn nhưng tĩnh lặng. Hoang dại nhưng sâu sắc. Hình tượng tưởng như mâu thuẫn nhưng không hề khiên cưỡng. Thi thoảng ta vẫn thấy những người mang “tốc độ của cơ bắp” nhưng không ngờ cậu thanh niên trước mặt lại chính là kiểu đó. Một con quái thú dẻo dai với sức mạnh bùng nổ.

“Nào, mời mọi người nhớ cho nhé.”

Nathaniel cúi đầu thật sâu với vẻ mặt hài hước, rồi kéo vai cậu thanh niên lại.

“Cậu bé này chính là kho tàng bí mật của Juilliard đó. Em ấy bắt đầu dự thi từ năm nay. Hình như cuộc thi đầu tiên của em là Osaka nhỉ? Tại sao lại là Osaka vậy?”

“Em muốn coi như đánh tiền đồn cho Cuộc thi Yoshigae. Còn muốn làm quen với bầu không khí, hội trường thi cử tại Nhật Bản. Nhưng em không hiểu rõ quy tắc lắm, nên bị đánh trượt vì phạm quy.”

Cậu thanh niên bẽn lẽn gãi đầu.

Mieko bật “ê” lên.

Chẳng lẽ cậu bé này lại là...

Ánh mắt bà đóng đinh vào cậu trai đó.

Có khi nào cậu bé này chính là người đạt điểm số cao nhất, nhưng hoàn toàn không có mối quan hệ nên bị đánh trượt dạo nào.

“Masaru có nghĩa là VICTORY đó.”

Nathaniel nhìn Mieko với vẻ thách thức.

“Người này là Saga Mieko. Một người chiến hữu cũ của thầy.”

“Em đương nhiên biết cô ấy ạ. Cháu rất vui được làm quen với cô.”

Đôi mắt Masaru sáng long lanh, chìa tay ra cho bà.

Mieko nắm lấy bàn tay to đẹp đẽ đấy, lòng thầm thở dài.

VICTORY và DUST, ngay từ đầu đã có ý tranh đua rồi.

Mieko liếc nhìn ra bên ngoài quảng trường bên kia ô cửa kính.

Màn đêm mỗi lúc một đen đặc, khuya đã đằm sâu. Cuộc thi sẽ kéo rèm khai mạc sau vài tiếng nữa thôi.