ZUIZUI ZUKKOROBASHI[23]
“Chắc mình chọn cái đỏ này cho Chung kết nhỉ?”
Aya cười gượng trước vẻ nghiêm mặt suy nghĩ của Kanae.
“Còn chưa biết liệu em có lọt nổi vào vòng Chung kết hay không mà?”
Aya nói nhẹ tênh kiểu đùa cợt, ai dè Kanae lại bày ra vẻ mặt dữ tợn quay phắt sang cô.
“Aya, em lại nói kiểu đó rồi? Này, thế gian không thiếu kẻ muốn được dự thi nhé, nhưng họ đã bị loại ở vòng hồ sơ với vòng tuyển chọn rồi đấy. Nếu em mang tâm lý đó đi thi thì thà nghỉ luôn là xong. Không cần quan tâm tới bố chị đâu.”
“Xin lỗi.”
Aya co rúm người lại, khó xử nhìn một lượt đám váy vóc đủ màu sắc rực rỡ xếp hàng trên mặt chiếu tatami.
Ngay sau khi hoàn thành bốc thăm thứ tự biểu diễn hồi trưa, để chuẩn bị cho Cuộc thi Piano quốc tế Yoshigae vào ngày mai, Aya lập tức quay về Tokyo.
Cô hiện đang ở nhà thầy Hiệu trưởng Hamazaki gần trường đại học.
Đây là một ngôi nhà hoành tráng theo kiểu Nhật, khu vườn rộng rãi rậm rạp mà tối tăm.
Chủ nhà hiện cũng đi vắng, giờ chỉ có cô con gái thứ là Hamazaki Kanae và Eiden Aya đang trải nguyên đám quần áo ra chật cả căn phòng kiểu Nhật rộng rãi.
Con gái ai chả mơ được mặc những bộ váy lộng lẫy trên sân khấu. Một số em gái bắt đầu học piano chỉ vì mong được mặc váy đẹp đi biểu diễn.
Nhưng khi trở thành một nghệ sĩ, những bộ váy bỗng thành điều phiền phức.
Rườm rà. Tiêu tốn tiền bạc. Còn chẳng mặc được mấy lần.
Trong trường hợp phải dự thi, các thí sinh nữ thường phải thay mỗi một bộ riêng cho một lượt thi. Cuộc thi piano quốc tế Yoshigae lần này có vòng Một, vòng Hai, vòng Ba, vòng Chung kết nên họ cần phải chọn ra bốn bộ phòng trường hợp lọt vào tận vòng Chung kết. Thật sự có thể mặc đi mặc lại một bộ cũng được, nhưng vấn đề là mặc đồ biểu diễn một lần đã đủ ngấm đầy mồ hôi rồi, lập tức đem đi giặt chưa chắc đã kịp, mà chi phí cũng cao.
Họ có thể thuê trang phục biểu diễn, nhưng mức độ thoải mái có thể ảnh hưởng đến hiệu suất màn trình diễn, nên các thí sinh nữ vẫn muốn sử dụng đồ cá nhân hơn.
Trình diễn trước mặt thiên hạ là chuyện đã diễn ra từ rất lâu về trước đối với Aya, nên cô chẳng có bộ váy nào cả. Các bộ trang phục biểu diễn của cô cho tới tuổi mười ba đều là mẹ may cho. Vốn thích mấy bộ đồ bụi bặm kiểu tomboy nên cô còn nghĩ tới chuyện mặc bộ vest lên sân khấu biểu diễn.
Dẫu gì lần cuối cô biểu diễn hòa nhạc là chuyện từ hồi tiểu học và đây cũng là lần đầu tiên cô tham dự cuộc thi cho người trưởng thành, nên cô hoàn toàn không có ý thức chuẩn bị gì cả.
Cho đến cận ngày thi, Kanae chỉ vô tình hỏi “Em tính mặc đồ gì?” cô liền vô tư đáp “Em có bộ quần áo vest”. Kanae liền ngẩn ra, rồi cực lực phản đối là “Không mặc đồ đó được đâu”.
Bộ vest kiểu đó trông dị lắm, em phải nghĩ cả tới hiệu ứng biểu diễn chứ. Con gái vẫn nên mặc váy là hơn.
Nhà Hamazaki có hai cô con gái. Con gái cả Haruka theo học thanh nhạc, hiện đang du học bên Ý. Cô con gái thứ hai Kanae chơi đàn vĩ cầm, là đàn chị năm hai cùng trường đại học với Aya (đúng là cái tên vận vào người [24] , nên cái tên quan trọng lắm đấy).
Chẳng rõ có phải do thầy Hamazaki nhờ vả, Kanae đã luôn chăm sóc cho Aya kể từ khi nhập học. Ban đầu còn mang tính nghĩa vụ, nhưng dần dà Kanae đĩnh đạc và Aya vô tư thoải mái trở nên thân thiết hơn, giờ chẳng khác gì chị em một nhà.
Chị em nhà Hamazaki có cả đống trang phục biểu diễn, hơn nữa vóc dáng gần giống Aya. Thế là hai chị em gấp rút cho Aya mượn trang phục.
Aya thích những thiết kế đơn giản và tông màu đơn sắc nên lập tức chọn mấy bộ tối màu, nhưng cây đàn piano đã đen sì, lại còn phải chơi cùng dàn nhạc trong vòng Chung kết nữa. Các nhạc công dàn nhạc mặc đồ đen, mặc đồ tối màu chẳng khác nào dìm chính mình. Khi trình diễn trong một cuộc thi, điều quan trọng là phải lưu lại ấn tượng trong lòng quan khách. Kanae chủ trương chọn những bộ trang phục màu tươi sáng, tận lực in sâu ấn tượng vào trong mắt người nhìn.
Không chỉ mỗi nghệ sĩ piano, các nữ nghệ sĩ biểu diễn không thích bị hạn chế cử động phần vai, nên hầu như đều chọn các loại váy khoét nách. Các dòng váy xòe rộng cũng khá thịnh hành, nhưng Aya không ưa dạng váy đó lắm. Vai cô xuôi như thế, cũng sợ mấy cái váy hai dây tuột xuống. Rốt cuộc, sau khi thử đủ kiểu váy vóc, cô chọn ra được mấy bộ váy liền khoét nách. Thôi thì đỡ phải để ý váy vóc rồi không tập trung vào biểu diễn được là lại đi tong bao công sức. Đủ thứ phải lo từ chuyện giẫm lên vạt váy, rách váy vì gồng quá sức lúc biểu diễn, dây áo bị tuột xuống, đến chuyện lỡ chọn loại vải sợi tổng hợp rẻ tiền, dễ bị đổ mồ hôi trong lúc biểu diễn, váy nhăn nhúm xộc xệch và bị cộm lên dẫn đến tâm trạng không tốt khó tập trung. Những câu chuyện kinh dị về các bộ váy đẹp mà khó biểu diễn từ miệng bà chị khóa trên lũ lượt đổ vào tai cô.
Kanae hình như từng được một người chơi ghi ta quen biết chỉ cho xem một cái áo sơ mi đặc hiệu. Áo sơ mi thông thường hay được may ráp từ bốn mảnh gồm thân trước + thân sau + tay áo, nhưng để thả lỏng phần vai và cánh tay, họ chia phần thân trước với tay áo trái phải và phần thân sau với hai tay áo trái phải riêng như con diều hai lớp.
Sau khi tốn bao công lo lắng cân nhắc, họ cũng chọn ra được bốn bộ váy với màu sắc khác biệt nhau. Một bộ màu gần với sắc đỏ tươi, một bộ màu xanh lơ sáng, một bộ màu xanh lá cây đậm và một bộ màu bạc với những vệt óng ánh. Hai người bắt đầu nghĩ coi nên mặc chúng theo thứ tự nào.
Kanae chắc đã nhìn thấu vẻ băn khoăn của Aya.
Cô thừa biết cha mình là người đã tiến cử Aya theo học ở trường. Cô cũng biết Aya vì ơn nghĩa đó mới nhăn nhó tham dự cuộc thi này, chứ thực lòng không có nhiều hứng thú, lại càng không nhắm tới giải thưởng.
“Này, Aya.”
Kanae lặng lẽ buông lời.
“Chắc em nghĩ chị giúp đỡ em như thế này là do bố chị nhờ vả đúng không?”
“Dạ.”
Aya giật thột.
Đàn chị đột ngột nói ra chuyện đó vào lúc này. Hơn nữa, lại chỉ ra đúng điều cô vẫn đinh ninh từ lâu.
“Chị là người hâm mộ em đấy.”
Kanae nói bằng vẻ mặt dữ tợn.
“Ngay từ hồi còn nhỏ, bố đã khen chị có một đôi tai rất tốt. Dù đi nghe bất kỳ cuộc thi âm nhạc nào, chị hoàn toàn có thể đoán trúng được ai sẽ giành giải thưởng, và ai sẽ toả sáng trong tương lai. Dần dà, bố bắt đầu hỏi chị ‘con nghĩ xem sẽ là ai?’”
Các nghệ sĩ tài năng nhất định đều có đôi tai tinh tường, và Aya cũng biết Kanae sở hữu một đôi tai đặc biệt thính nhạy. Không phải là đôi tai tinh nhạy đến gần như tuyệt đối, mà đôi tai của đàn chị này mang sự cân bằng về khả năng cảm nhạc và phân tích mang tính phê bình cao. Đàn chị còn nghe được nhiều dòng nhạc, thật sự còn hay nghe các nhóm nhạc độc lập nữa. Mấy lần cô cho Aya nghe các ban nhạc này nọ và nói “Mấy nhóc này nhất định sẽ sớm ra mắt cho xem” và cũng trúng không ít lần khiến cô thật sự ngạc nhiên. Các màn trình diễn của đàn chị không quá mức hoành tráng nổi bật, nhưng âm nhạc của chị ấy có sự thành thục hiếm thấy ở người trẻ tuổi, giới chuyên nghiệp cũng đánh giá cao.
“Chị đã vô cùng kinh ngạc khi lần đầu nghe em biểu diễn.”
Kanae lẩm bẩm như tiếng thở dài.
“Chị đã nghe quen tiếng đàn của đám học trò theo học bố mình rồi, cũng từng thấy nhiều thần đồng có kỹ thuật đỉnh cao, nhưng chị nghĩ em rất đặc biệt. Chị bị cuốn hút bởi tính nhạc trong em. Thoải mái, phong phú, nhưng có sự kiến giải sâu sắc đến lạnh người.”
Aya bỗng thấy ngượng nghịu. Cô không dám nghĩ những lời khen đó dành cho mình.
“Chị vô cùng hưng phấn, còn nhớ đã nhiều lần bảo bố là ‘Cô bé này nhất định sẽ làm nên chuyện đó’. Không phải chị tự tin mà là chị chắc chắn như vậy.”
Aya ngượng ngập gãi đầu.
“Thế rồi...”
Kanae đột nhiên mở tròn mắt nhìn đăm đăm vào gương mặt Aya, nên Aya cũng ngây ra ngừng tay lại.
“Em đột ngột từ bỏ piano đúng không? Chị đã vô cùng ngạc nhiên, tưởng như mất hết cả mặt mũi luôn ấy chứ. Bây giờ chị mới dám nói, chứ ngày ấy chị cảm thấy mất mặt như bị người khác phản bội đó.”
“Em xin lỗi.”
Aya bật ra lời xin lỗi theo phản xạ.
Kanae hừ mũi, nét mặt cũng hòa hoãn hơn.
“Thế rồi nhiều năm trôi qua, cho tới năm kia nhỉ. Một tối nọ, bố vừa về tới nhà, liền lập tức tới chỗ chị và nói thế này. Đôi tai của Kanae chuẩn thật đấy.”
Aya kinh ngạc.
“Vậy là...”
Kanae gật đầu.
“Hôm ấy, bố chị tới thăm nhà em và nghe đàn bản Sonata của Shostakovich đó.”
Aya nhìn chằm chằm vào Kanae.
“Khi nghe bố chị bảo nhất định sẽ cho em vào trường đại học bên mình, chị đã rất vui mừng. ‘Không phải muốn cho vào’ mà bố chị nói là ‘cho em vào’ cơ. Trông bố chị tình cảm vậy thôi, chứ thật ra nghiêm khắc lắm đấy.”
“Thầy Hamazaki ạ?”
Aya cảm thấy sự ấm áp tỏa ra khắp châu thân.
“Vậy thì em được vào đại học là nhờ chị Kanae nhỉ.”
“Đúng rồi, nhờ ơn chị đó. Cảm ơn chị đi.”
Kanae cao giọng cười ha hả.
“Ơ mà, nếu chỉ dựa vào mỗi cảm tính của chị thì bố không chủ động vậy đâu. Do bố vẫn luôn quan tâm tới em đấy.”
Có thể do mẹ đã nhờ vả thầy ấy từ hồi còn sống, Aya thầm nghĩ.
“Do đó, coi như vì mặt mũi và niềm tự hào của chị, em nhớ cố gắng nỗ lực hết mình trong cuộc thi đấy. Em hiểu chứ?”
Kanae nhấn mạnh, Aya cũng thành thật gật đầu xuôi theo.
“Rồi, ta chọn bộ nào để phân thắng bại đây?”
Hai cô gái nhìn lướt lại bốn bộ váy.
“... Em sẽ mặc bộ này cho Chung kết.”
Sau một lúc lâu, Aya chỉ vào bộ đồ bằng bạc lóng lánh.
“Bộ này có hơi nhạt nhòa không?”
Kanae nghiêng đầu do dự.
Aya lập tức lắc đầu.
“Không, không có chuyện đó đâu. Em thích bộ váy này nhất. Tên của em có chữ “Dạ [25] ” còn gì? Bộ váy này mang hình tượng của ánh trăng, chị không thấy rất hợp sao.”
Đúng rồi, Aya đã nói vậy thì thế cũng được đó, Kanae cũng thấy bùi tai.
“Em sẽ cố gắng để được mặc bộ váy này vào Chung kết. Cảm ơn nhé, chị Kanae.”
Aya thẳng người nghiêm túc nói vậy, lần này đến lượt Kanae thấy ngượng ngùng, bèn lảng ánh nhìn đi chỗ khác.
Sau khi rời khỏi nhà Hamazaki, cô bất giác buông một tiếng thở dài nho nhỏ.
Tiết trời giá lạnh hơn nhiều rồi.
Cuối thu có khác. Khí lạnh tạt thẳng vào má, tâm trí cũng tỉnh táo hơn.
Cô vừa vui vừa xúc động trước câu chuyện kể của Kanae. Nhưng bước ra ngoài thế này, cảm xúc trong cô lại tụt xuống với những suy nghĩ tiêu cực.
Ngày mai là bước vào cuộc thi rồi, nhưng cô vẫn chưa cảm thấy sẵn sàng.
Đúng như lời Kanae nói, cô buộc phải tập trung đã.
Đằng nào Aya cũng trình diễn vào ngày cuối cùng. Số báo danh là tám mươi tám. Cô không cho rằng được trì hoãn là may mắn, và số lượng người tham gia cũng khiến cô choáng ngợp.
Tại sao đến lúc này rồi mà cô vẫn buộc phải ghi điểm trước công chúng nhỉ?
Aya băn khoăn ngần ngại, đảo bước đi lòng vòng vài bận.
Hiện giờ, cô đang sống một cuộc đời âm nhạc rất trọn vẹn. Đương nhiên cô cũng mong muốn tìm kiếm một công việc liên quan tới âm nhạc trong tương lai, nhưng cô chưa bao giờ xem xét tới lựa chọn trở thành một nghệ sĩ biểu diễn piano. Không tính tới chuyện biểu diễn trong phòng thu, nhưng cô cảm thấy mình không phù hợp chơi nhạc trước mặt người khác.
Cô còn quan tâm tới một điều khác nữa.
Cách đây ít lâu, đài truyền hình từng gửi đề nghị phỏng vấn Aya tới trường. Họ muốn quay một bộ phim tài liệu, theo sát cô trong suốt quá trình dự thi. Vài sinh viên khác của trường cũng tham gia Cuộc thi Yoshigae, nhưng họ lại chỉ đích danh Aya. Aya nhanh chóng từ chối một cách lịch sự, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cô thừa biết họ định giật tít về việc “Thiếu nữ thiên tài trở lại”.
Một cô gái nhỏ đã tự xóa mình khỏi sân khấu, giờ quay trở lại biểu diễn. Kiểu gì người ta cũng sẽ ném ra mấy câu vui mừng kiểu như “dành cho người mẹ đã khuất”. Cô cảm thấy chán nản khi việc mình tham gia cuộc thi lại bị ánh mắt người đời soi xét theo kiểu đó.
Cô chưa bao giờ hối hận khi từ bỏ vai trò nghệ sĩ biểu diễn dương cầm ngày ấy, và cũng chẳng thấy nản lòng. Cô mang một tình yêu vô cùng sâu đậm với âm nhạc, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc rời bỏ nó. Nhưng cô thấy khó chịu khi người ta cho rằng cô muốn trở lại sân khấu, hoặc khiến người khác cảm thấy cuối cùng cô cũng có thể gượng dậy. Aya là một người điềm tĩnh và ung dung, còn sở hữu một mặt khác rất quái tính. Khía cạnh này chính là điều khiến cô lưỡng lự về sự “trở lại” như người ta vẫn mong đợi.
Chà, nhưng tuyên bố rõ to như thế rồi đừng nói gì trở lại, trượt vỏ chuối ngay vòng Một thì khác nào trò cười.
Aya cười nhạt với chính mình.
Chắc vì nhà Hamazaki cũng khá gần, chân cô cứ tự nhiên bước về phía trường đại học.
Đêm đã khuya lắm rồi, nhưng dãy phòng học vẫn còn vài ánh đèn leo lét.
Về cơ bản, phòng tập được phép sử dụng suốt hai mươi tư giờ trong ngày. Vào những đợt gần các cuộc thi lớn, kỳ thi hay buổi biểu diễn nội bộ, nơi này hóa thành tòa thành không có buổi đêm đúng theo nghĩa đen.
Cô chợt nảy thôi thúc ghé vào đó xem sao vì không muốn về nhà với cảm giác mừng vui xen lẫn bao băn khoăn do dự kiểu này, cũng thấy mệt với chuyện chọn trang phục (thật sự cứ thay ra thay vào mấy bộ váy kiểu này vừa căng thẳng lại mệt mỏi), nên cô muốn được chạm vào cây đàn để tâm trạng thư giãn.
Dãy phòng tập vẫn đầy người đúng như dự liệu. Qua những cánh cửa cách âm, cô có thể nghe những bản nhạc Étude của Chopin hay Sonata của Beethoven mang đầy sát khí. Cô thoáng thấy cả hai sinh viên khác cũng tham gia Cuộc thi Yoshigae. Cảm giác căng thẳng dồn nén và sự mệt mỏi lan tràn khắp dãy hành lang.
Căn phòng luyện piano yêu thích của Aya đã có người, cô bèn bước về phía căn phòng yêu thích thứ hai.
Đôi chân cô bỗng dừng khựng lại.
Chân không bước nổi vì vừa nghe thấy tiếng đàn piano vọng ra từ một phòng tập nào đó.
Ơ, đó là gì thế?
Trong một thoáng, cô không biết mình đang nghe gì nữa.
Hình dạng của thứ âm thanh này thật khó định hình.
Cô không nghe ra được giai điệu. Bản nhạc này có vẻ lạ tai quá.
Hay người này đang chơi theo phong cách jazz?
Cô lắng tai nghe thật kỹ.
Lần đầu tiên cô nghe thấy thứ âm sắc kiểu này. Cô nhớ được hầu hết âm thanh của các sinh viên khoa piano, nên chỉ cần lắng nghe một chút là đoán ra được người nào.
Hay là sinh viên bên khoa sáng tác. Aya ghé sát vào cánh cửa, áp tai nghe ngóng.
Vài sinh viên bên khoa sáng tác có thành lập nhóm nhạc jazz và hoạt động cũng khá xôm.
Nhưng cô càng nghe càng thấy cơ thể lạnh dần.
Cổ họng nghèn nghẹn.
Không phải. Hay quá. Cực kỳ hay. Ngang hàng sinh viên khoa piano, mà không, không hẳn thế, cô không chắc lắm nhưng rất hay.
Nhất là âm rất vang.
Đầu tiên, cô đã nhận ra đây chính là thứ giữ chân cô lại. Những âm thanh lọt ra ngoài cánh cửa cách âm đại khái giống nhau. Chúng bị mất đi cá tính và những thứ hoa hòe điểm tô, chỉ còn là những giai điệu nhợt nhạt đều đều.
Song, thứ âm thanh này khác các loại âm thanh cô nghe đã quen tai vọng ra từ các căn phòng khác, một thứ gì đó mạnh mẽ đầy đặn như muốn bật tung cánh cửa căn phòng kia chui ra.
Đùa sao. Là sinh viên nào có thể chơi đàn ở đây tới mức đó vậy.
Aya đứng lặng. Trái tim đập dồn.
Bản nhạc tuyệt vời quá. Người đó chơi đàn ở quãng tám, nhưng từng giọt âm thanh được căn chỉnh tuyệt vời không chút sơ hở.
Một đoạn nhạc phức tạp như thế mà chơi nhịp nhàng tới vậy.
Aya như thấy máu tụt hẳn khỏi châu thân, đồng thời cảm nhận được nỗi bàng hoàng gần như kinh sợ.
Mình đang lắng nghe một thứ rất tuyệt vời. Đêm trước cuộc thi, trong phòng luyện đàn của trường đại học, mình đang được nếm trải hương vị hưng phấn rần rật khắp thân thể.
Nhịp đàn đột nhiên biến chuyển, Aya cũng bừng tỉnh.
Giai điệu đang bay vút dồn dập như bóp chẹt hơi thở, giờ bỗng giãn dần hóa thành từng nhịp thư thái.
Rumba. Đây là điệu Rumba.
Trong khi gõ nhịp tay trái vào bàn tay phải theo điệu nhạc, Aya bỗng ngộ ra đấy là một giai điệu khá quen.
Ừm? Cái gì đây ta. Mình biết bài này. Tuy pha nhiều ngẫu hứng, nhưng chắc chắn đây là...
Cô áp tai vào cánh cửa một lần nữa, đầu óc bỗng lóe lên.
Zuizui zukkorobashi! Người này đang đàn bản đồng dao Zuizui zukkorobashi trên nền nhạc rumba!
Không nhịn được nữa, Aya dòm vào bên trong qua ô cửa sổ bốn cạnh.
Ánh mắt cô chạm vào chiếc mũ màu nâu cháy đầu tiên.
Chiếc mũ đã sờn đung đưa theo nhịp.
Cô nhận ra chủ nhân chiếc mũ là một cậu trai trẻ.
Cậu bé đó không ngồi trên ghế, mà đứng đung đưa người khi bàn tay nhịp nhàng gõ trên những phím dương cầm.
Đúng là người lạ rồi.
Aya cố gắng xoay ngó đủ góc độ, để nhòm được vào mặt cậu bé kia.
Trường mình không có sinh viên nào như vậy. Có vẻ còn khá nhỏ. Hay mới là học sinh cấp ba thôi!
Cậu bé cứ say sưa chơi bản rumba, bất chợt ngước lên nhìn trần nhà rồi lia ánh mắt về phía tường.
Trong một khắc, cậu ngừng chơi.
Rồi đột ngột, bắt đầu đàn bản Chopin Étude Op. 10-1.
Ơ.
Aya bất giác quay phắt về phía lành lang.
Không sai. Cậu bé đang hòa tiếng đàn của mình với một ai đó đang mải tập luyện bản Chopin Étude Op. 10-1 trong một phòng tập khác.
Đùa à. Sao cậu bé nghe thấy, em ấy đang trong phòng tập cơ mà.
Aya lạnh gáy. Nhưng tiếng đàn từ xa vẳng lại và tiếng đàn của cậu bé này bắt rất khớp với nhau. Cậu bé hẳn phải nghe thấy.
Nhưng, âm thanh đó đột nhiên đục hẳn. Thành một thứ âm quái đản, khoan vào màng nhĩ. Aya rối loạn. Chẳng lẽ cô đã sai?
Nhưng cùng một đoạn nhạc mà. Chính là đoạn nhạc như tiếng sóng xô bờ rồi rút đi đầy hùng vĩ đó...
Gai ốc nổi rần rần.
Cô hiểu rồi. Cậu bé đó đã đẩy chệch đi nửa nốt, để hòa phối với nhịp điệu của bản đàn người sinh viên bên kia đang chơi.
Cách cậu bé này chơi đàn hoàn toàn tự nhiên. Kiểu chỉ cần muốn là làm được liền. Cậu bé chơi nhẹ nhàng như không, chẳng có dấu hiệu luống cuống khi điều chỉnh các ngón tay.
Cậu bé vẫn đung đưa thân người, nhưng chợt xoay đầu về phía cánh cửa.
Ánh mắt thình lình chạm phải ánh mắt Aya.
Gương mặt trắng trẻo, đôi mắt to mở lớn.
Tiếng đàn dừng lại.
Mọi sự quá đột ngột, Aya không kịp lảng ánh mắt đi chỗ khác, cũng không thể rời khỏi cánh cửa, cứ thế nhìn đăm đăm cậu bé.
Cậu bé cũng giương tròn đôi mắt, miệng lúng búng như bị soi xét trước trò nghịch quấy.
Được yêu thương.
Khi Aya nhìn thấy gương mặt cậu thiếu niên lần đầu, những từ ngữ đó liền nảy sổ trong đầu óc cô.
Đứa trẻ này được thần âm nhạc yêu thương.
Cô cũng chẳng hiểu sao mình lại nghĩ như thế. Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đó, Aya đã nghĩ vậy. Linh khí, thuần khiết. Gương mặt đó giáng thẳng vào trực cảm của cô, gợi lên những từ ngữ chẳng mấy khi dùng đến.
Thiếu niên luống cuống bỏ mũ xuống.
Em nhặt cái túi vải đeo chéo lên, cuống quýt lao ra khỏi căn phòng.
“Em xin lỗi. Em xin lỗi.”
Thiếu niên cúi đầu như bổ củi trước Aya.
“Tại sao em phải xin lỗi chị?”
Aya hỏi lại, nhưng cậu bé đã tìm đường chuồn mất.
“Em xin lỗi. Em biết là mình không được phép. Nhưng khi đi ngang qua đây và nghe thấy tiếng đàn piano, em thầm nghĩ là đàn ở đây tốt ghê nên lỡ...”
Thiếu niên vẫn cúi đầu thật thấp, đôi chân lùi dần.
“Em ít khi được chạm vào những cây đàn tốt như thế. Vậy nên em mới...”
“Hả?”
Aya chớp chớp mắt.
Nghe thấy? Cậu bé nghe thấy tiếng đàn piano từ dãy phòng tập cách âm vọng ra tận con đường ngoài kia sao?
“Khoan đã! Em là ai vậy?”
Thiếu niên đội lại cái mũ rồi ba chân bốn cẳng phóng vọt đi.
“Khoan đã! Cho chị biết tên em với!”
Aya vội vã đuổi theo cậu bé.
Nhưng thiếu niên kia nhanh nhẹn quá. Cô nhìn thấy bóng em vọt qua đoạn hiên ngoài, lao về phần tường mé vườn sau, ngược hướng cổng chính.
“Chẳng lẽ...”
Aya ngơ ngác dõi theo bóng hình kia lẩn đi trong đêm tối.
Chẳng rõ cậu bé tìm được chỗ nào kê chân, mà nhẹ nhàng nhảy vọt được qua phần tường rào bằng gạch.
Trời ạ. Thằng bé này đã xâm nhập bất hợp pháp vào trong trường?
Một cậu nhóc còn nhỏ như đứa trẻ con như thế mà lại có thể chơi đàn hay hơn cả những sinh viên đại học âm nhạc sao?
Aya quên sạch mọi thứ về cuộc thi, vụ chọn váy áo hay chuyện đài truyền hình đề nghị lấy tin, ngẩn ngẩn ngơ ngơ đứng ở hiên nhìn chăm chăm vào màn đêm đen đặc.