THEME FROM ROCKY[36]
Mình đã không còn chơi đàn trước mặt người khác từ bao giờ nhỉ?
Takashima Akashi lục lọi lại ký ức, nhưng các mốc thời gian chẳng còn rõ ràng nữa, rồi đưa ra kết luận lần cuối anh chơi đàn trước đám đông là chơi nhạc nền trong đám cưới người bạn thân cách đây hai năm.
Anh bước ra xã hội và làm ngành dịch vụ, làm chồng rồi làm cha, dần dần ổn định cuộc sống. Anh cứ tưởng mình sẽ có lợi thế nhất định trên sân khấu, nhưng tới buổi sáng đầu tiên của cuộc thi, Akashi ngỡ ngàng nhận ra mình căng thẳng hồi hộp hơn tưởng tượng.
Không, ngược lại chứ.
Anh điều chỉnh suy nghĩ. Anh có thứ cần gánh vác, có thứ cần bảo vệ, hiểu biết về xã hội này, chính vì thế sự sợ hãi và căng thẳng mới mẻ anh chưa từng nếm trải ngày trước mới ập đến như thế này.
Ngày đầu tiên của cuộc thi.
Bầu trời trong văn vắt.
Akashi tới Yoshigae vào buổi chiều ngày hôm trước, nghỉ lại một đêm ở chuỗi khách sạn thành phố có mặt trên khắp cả nước. Anh là thí sinh dự thi cuối cùng của ngày đầu tiên, nên hoàn toàn có thể tới Yoshigae vào buổi sáng hay chiều trong ngày thi nhưng anh cũng lo lỡ gặp phải trở ngại gì khi di chuyển nên thận trọng đến vào ngày hôm trước. Hôm qua, anh đã tập luyện đến khi trời nhá nhem. Hôm nay, anh có thể tập nhờ bằng cây đàn tại nhà cha mẹ của một người đồng nghiệp ở cửa hàng nhạc cụ tại Yoshigae.
Mã số dự thi của Akashi là hai mươi hai. Trong vòng Một, người ta phân cho mười tám thí sinh trình diễn một ngày nên anh nhẩm mình sẽ thi vào ngày thứ hai. Tuy nhiên, có vài trường hợp bỏ thi nên anh bị đẩy lên thi sớm.
Anh chẳng rõ vị trí cuối cùng là may hay dở nhưng tâm trạng căng thẳng suốt một khoảng thời gian dài cũng khó để duy trì được trạng thái cảm xúc.
May thay ngày thi đầu tiên là Chủ nhật, Machiko có thể đến tận nơi nghe màn trình diễn của anh. Akihito đành phải gửi về nhà ngoại. Ngày mai chị phải lên trường đi dạy nên tối nay sẽ cùng ngủ lại khách sạn với Akashi, và lập tức quay ngược về vào sáng hôm sau. Nhưng lâu lắm mới được nghe Akashi biểu diễn, chị tỏ ra khá vui mừng. Các màn trình diễn sẽ lập tức được sao ra đĩa, Masami cũng sẽ quay lại nên chị hoàn toàn có thể xem sau cũng được, nhưng chị đã nói muốn được coi anh trình diễn trực tiếp. Nếu anh không thể tiến vào vòng Hai, thì đây sẽ là buổi biểu diễn đầu tiên và sau cuối. Chín mươi con người tham gia trình diễn, nhưng chỉ có hai mươi tư người lọt vào vòng Hai. Cũng tức là sẽ có sáu mươi sáu người trượt. Sau đó, chỉ có một nửa tức mười hai người vào được vòng Ba. Và rồi sáu người lọt vào Chung kết.
Đêm qua anh ngủ say hơn mình nghĩ. Khách sạn không có đàn piano, căn phòng cũng chẳng có đồ đạc gì nên anh có thể thư thả ban cho mình một giấc ngủ say. Nếu là ở nhà, tâm trí anh sẽ đặt cả vào cây đàn, chỉ cần ngơi được chút thời gian là không kìm nén nổi mong muốn được chạm vào nó.
Anh thong thả dùng bữa sáng, rồi đọc báo.
Từ ngày hôm nay, người ta sẽ đánh giá thực lực của anh chỉ bằng hai mươi phút biểu diễn ít ỏi. Trọn ngày hôm nay, anh sẽ đứng trên cùng sân đấu với những sinh viên các trường đại học và học viện âm nhạc trên khắp thế giới vẫn đang luyện tập mê mải cả ngày, không, đúng hơn là quanh năm suốt tháng. Giờ anh đang đứng chung với họ, những người có giảng viên phụ trách kèm cặp, nhận được những lời chỉ dẫn kỹ lưỡng và cả đối sách cho kỳ thi.
Anh thấy điều này thật kỳ lạ làm sao. Một sự kiện không tồn tại trong cuộc sống bình thường.
Khi suy nghĩ tới những điều đó, anh liền hiểu rằng tuy trong một năm này mình đã nhờ thầy giáo cũ lắng nghe những bài tập nhiều lần, và tận dụng mọi khoảng thời gian tập đàn nhưng sự khác biệt về thời gian luyện tập vẫn rất rõ ràng. Anh không ngăn nổi cảm giác bồn chồn khi nghĩ đến cách biệt trong khoản tích lũy này. Tuy nhiên, bước vào độ tuổi này, anh biết chỉ tập trung vào luyện tập không phải là cách duy nhất mà còn có một số phương pháp khác để rèn giũa lấy chất lượng đỡ số lượng. Anh đã cố tranh thủ giữa những giờ trống trong cuộc sống thường nhật bận rộn để luyện tập, sức mạnh tinh thần từ những giờ tập luyện chất lượng cũng không thua những sinh viên kia, và càng không thua kém ai về niềm vui sướng khi được chơi đàn.
Anh cứ đinh ninh mình là người lớn tuổi nhất, nên cảm nhận được cái tôi cá nhân hài hước làm sao khi được phát tập thông tin tham khảo và nhẹ nhõm hơn khi biết mình không phải người duy nhất có tuổi tham gia. Một thí sinh từ Nga bằng tuổi Akashi, hai người nữa từ Nga với Pháp kém anh một tuổi. Chẳng rõ họ vẫn còn là sinh viên hay đang đi làm như anh nữa. Ở bất cứ quốc gia nào, sống bằng âm nhạc không thôi chắc đều vất vả cả. Có lẽ họ chưa có con cái gì.
Tuy nghỉ việc để theo đuổi một cuộc thi dài hơi mang theo khá nhiều nhiêu khê, nhưng các bạn đồng nghiệp và sếp đều cổ vũ anh. Họ lựa chọn làm ở cửa hàng nhạc cụ, đa phần chắc cũng vì bản thân là người chơi nhạc đó thôi. Vài người còn cất công tới nghe màn trình diễn hôm nay của anh nữa. Nghe đâu mọi người còn tính sẽ rủ nhau cùng đi xem nếu anh lọt được vào Chung kết.
Chung kết. Riêng âm hưởng của nó đã đáng ngưỡng mộ rồi.
Thời sinh viên, anh từng lọt vào Chung kết của cuộc thi âm nhạc có quy mô lớn nhất và uy tín nhất Nhật Bản lúc bấy giờ. Ngày ấy, anh dừng chân ở vị trí thứ Năm. Và đó là vị trí cao nhất Akashi từng giành được.
Mấy năm gần đây, Yoshigae thu hút được nhiều sự chú ý hơn và phần thưởng dành cho người chiến thắng cũng nhiều hơn. Vả lại, đây là một cuộc thi quốc tế. Hội tụ những tay kỳ cựu từ khắp nơi trên thế giới. Chẳng hạn như Trung Quốc, nơi đào tạo quy mô lớn và liên tục sản sinh ra người mới. Hay Hàn Quốc, xứ sở tập trung đầu tư vào lĩnh vực nghệ thuật và coi đó là một chiến lược phát triển quốc gia. Hai đất nước này đều đang phát triển vượt bậc, số lượng thí sinh tham gia cuộc thi lần này cũng khá nhiều. Anh biết hy vọng mình lọt được vào Chung kết rất mong manh, nhưng vẫn muốn được tiến sâu. Anh muốn được cùng dàn nhạc hòa tấu bản piano hay nhất của Chopin.
Khoảnh khắc này, thí sinh nào chắc cũng nghĩ vậy. Giá như được cùng dàn nhạc hòa tấu bản nhạc của Tchaikovsky, Rachmaninoff, hay Grieg mà mình vẫn luôn lắng nghe và ngưỡng mộ từ thuở còn thơ.
Anh bất giác nhận ra mình đã gồng người lên từ lúc nào, liền thở phì ra.
Thư giãn, thư giãn. Một ngày dài lắm. Chưa gì đã hừng hực khí thế thì biết làm sao đây.
Anh dợm đứng dậy, chợt để ý thấy dây giày đã tuột.
Anh bèn ngồi thụp xuống tính buộc lại dây, nhưng không tài nào buộc nổi.
Ơ kìa?
Akashi bối rối. Chỉ một hành động buộc dây giày bình thường anh vẫn làm.
Nhưng đôi tay anh như đã quên cách làm, đang run lẩy bẩy.
Mình bị sao thế này?
Khi lập bập mãi mới buộc xong dây giày, anh cảm thấy như lần đầu tiên học được cách buộc dây. Mất tới tận gần mười lăm phút.
Anh đứng dậy, bất chấp lòng đang bấn loạn.
Mình đang hồi hộp sao?
Mồ hôi túa ra khắp thân thể.
Anh chưa từng gặp qua chuyện nào như vậy. Giờ nhớ lại những lúc đứng trên sân khấu ngày xưa, anh ít nhiều cảm thấy hồi hộp nhưng chưa bao giờ dao động đến thế này.
Akashi rùng mình. Nỗi bất an tức tốc bủa vây.
Lâu lắm rồi anh mới lại đứng lên sân khấu. Đây lại là một cuộc đấu nghiêm túc. Trên sân khấu kia...
Anh thoáng thấy hình ảnh bản thân quên bẵng khúc nhạc, ngồi trơ trước cây piano dội tới như hiện thực trong đầu. Anh vội vàng ép mình xóa đi hình ảnh đó.
Không thể. Mình đã luyện tập đến thế cơ mà. Quên làm sao được. Trước giờ, mình chưa từng gặp phải chuyện đó.
Nhưng mày cũng chưa bao giờ hồi hộp tới mức không buộc nổi dây giày.
Một giọng nói lạnh lẽo thầm thì với anh.
Thấy chưa, cái ngữ mày mà nghệ sĩ âm nhạc cái gì. Giờ mày đã đi làm, có gia đình riêng, đã quá tuổi rồi. Cái gì mà âm nhạc của người trưởng thành, nghe có vẻ to còi lắm nhưng thực chất mày chỉ đang né tránh hiện thực đó thôi. Mày tự chối bỏ đường lui nhưng lại sợ phải đối mặt với âm nhạc, chỉ là một kẻ đẽo cày giữa đường thôi.
Suốt một năm kể từ khi quyết tâm tham gia cuộc thi này, những lời nói kia vẫn đay đi nghiến lại tâm can. Anh luôn nghĩ rằng âm nhạc vẫn thường trực trong đời sống sinh hoạt hàng ngày, nhưng rốt cuộc chúng vẫn chỉ là “nho xanh” [37] đối với anh. Nếu sở hữu tài năng hơn người, anh chắc chắn đã không băn khoăn gì mà đi thẳng theo con đường chuyên nghiệp, cũng không nghĩ tới chuyện theo một con đường nào khác ngoài đó. Và rồi, anh sẽ ở mãi trong giới đó kiếm việc làm, xây dựng gia đình, và chắc chắn sẽ coi nhẹ những kẻ nói động đến “âm nhạc trong đời sống”.
Vậy thì, tại sao giờ này mày lại ở đây? Giờ mày ở đây làm điều này vì cái gì?
Trong một khắc, sự cô độc kinh khủng xâm chiếm như dìm lún đôi chân anh.
Ai cũng đều thấm thía sự cô độc khi biểu diễn, nhưng cảm xúc hiện tại của Akashi là một sự cô độc không thể sẻ chia với những thí sinh khác sắp sửa đứng lên cùng một sân khấu hay kể cả gia đình mình, một thứ cảm xúc gần với nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
“Chào cậu, Takashima.”
Anh mất một lúc lâu để phản ứng lại lời hỏi thăm.
Hóa ra Masami đã tới để lấy tin.
Sao lại chọn đúng cái lúc này. Anh cố nén tiếng tặc lưỡi và giấu đi vẻ mệt mỏi.
“A, chào cậu.”
Trước giọng điệu miễn cưỡng và nét mặt không che đậy kín kẽ kia, gương mặt Masami thoáng lộ vẻ giật mình. Anh bất giác lia mắt đi chỗ khác.
Anh không muốn chị quay lại cảnh này. Người phụ nữ này có quyền gì mà đến tận đây và chĩa máy quay vào mặt mình như vậy.
Chiếc máy quay bám riết suốt mấy ngày nay chỉ tổ gieo cho anh sự phiền phức và cay nghiệt, anh còn ngầm ôm oán giận với Masami. Anh đoán Masami chắc cũng đã nhận ra, nhưng chị đang làm công việc của mình và không có lý do gì để giữ kẽ, nên bầu không khí giữa hai người họ có chút bức bối.
Vô ích. Riêng ngày hôm nay thì vô ích. Cứ bị cái máy quay cứ chĩa vào người như thế, anh không tưởng tượng nổi mình sẽ quăng những lời mạt sát nào vào mặt Masami nữa, anh cũng không thể kiểm soát bản thân mà văng tục chưa biết chừng.
Akashi hít vào một hơi thật sâu.
“Xin lỗi cậu, hôm nay....”
Khi Akashi mang vẻ mặt cứng nhắc cất lời thì thấy Masami gật đầu thật mạnh như có ý ngắt lời anh. Anh để ý kỹ hơn mới thấy hôm nay tuy chị mang theo cái túi xách to tướng mọi khi nhưng không ôm máy quay.
“Hôm nay tớ chỉ qua hội trường, phỏng vấn một số người liên quan và các thí sinh khác.”
“Xin lỗi cậu.”
Anh phải vắt kiệt sức để nói ra câu đó.
“Nhưng Takashima cho tớ quay lại cảnh trong phòng nghỉ trước khi ra biểu diễn và cảnh sau cánh gà nhé. Nếu không quay lại những cảnh đó, sẽ khó đưa lên chương trình.”
Masami nói khá ngắn gọn.
Akashi nhẹ nhõm gật đầu. “Tớ hiểu rồi.”
“Chúc may mắn.”
Masami nói vậy, lập tức rút lui. Anh chợt thấy hụt hẫng.
Chị chắc đã đoán biết Akashi đang căng thẳng sợ hãi như thế nào trước khi ra biểu diễn. Mình tỏ ra bình thản nhưng có vẻ không được người lớn cho lắm. Anh thấy hơi hối hận. Hơi tí đã căng cả người lên, chẳng khác gì hồi sinh viên đi dự thi. Anh dự tính trình diễn một màn diễn khác biệt của người trưởng thành, ai ngờ giờ lại thấy mất mặt trước khả năng chịu đựng kém cõi của bản thân.
Mặt khác, anh đã lấy lại được sự bình tĩnh khi trò chuyện với Masami.
Anh ý thức được điều đó, hít vào thở ra một nhịp thật sâu.
Đúng, một màn biểu diễn của người trưởng thành. Giá như có thể biểu hiện cả những cảm xúc phức tạp và sự cô độc, những tình cảm mơ hồ về âm nhạc anh đang ôm trong lòng bây giờ qua màn biểu diễn. Đó là lợi thế duy nhất của thí sinh cao tuổi.
Akashi ngồi thẳng người dậy, gấp lại tờ báo, nhờ một cô phục vụ đi ngang qua rót cho mình tách cà phê mới.
Sau khi hấp tấp rời khỏi tầm mắt của Akashi, Masami bất thần thở dài một cái thật lớn.
Takashima cũng có lúc bày ra vẻ mặt đó nhỉ. May chưa lôi cái máy quay ra.
Mấy hôm nay, việc thí sinh nào cũng căng thẳng tột độ và từ chối quay chụp đang đè nặng lên tâm lý chị. Vài người trong số họ chẳng mấy tỏ ra quan tâm (nhưng chị cũng không dám chắc). Các thí sinh từ Âu Mỹ sang phần nhiều không che giấu cảm xúc cá nhân, có gia đình homestay còn thẳng thừng từ chối, “Xin lỗi, hôm nay cô đừng quay thì hơn” với vẻ khá thương cảm lúc ở ngoài hiên.
Chị thắc mắc chẳng rõ Akashi có ổn không, nhưng anh có vẻ cũng đang vật vã lắm. Theo sát hành trình là một dạng quay phim có thời gian dõi theo đối tượng khá dài, hiển nhiên cũng có những giây phút ngại ngùng.
Người ta không thích bị chĩa máy quay về phía mình. Ngay cả những người làm công việc chuyên nghiệp như Masami cũng vậy. Luôn có một chiếc máy quay bên cạnh bắt lấy mọi khoảnh khắc của mình thật sự mang lại nhiều áp lực. Masami cũng muốn thoải mái với Akashi lắm, nhưng đây là công việc nên chị bắt buộc phải thực hiện. Hôm nay vừa là ngày đầu tiên của cuộc thi lại vừa là ngày biểu diễn của Akashi, nên chị đã nghĩ mình cần quan sát tình hình đôi chút. Đúng như trực giác mách bảo, chị bỏ cái máy quay trong túi là thượng sách. Giờ mà chĩa máy quay vào anh, thể nào anh cũng cấm chị quay phần trình diễn quan trọng.
Ngày đầu tiên của cuộc thi đã cận kề, sự căng thẳng nơi các thí sinh hình như cũng chuyển sang Masami mất rồi.
Thế giới của họ sao lại nghiêm khắc và tàn nhẫn như vậy nhỉ.
Từ khi bắt đầu lấy tin về cuộc thi này, chị đã bao lần sững sờ vì sự nghiêm khắc của giới âm nhạc cổ điển và những cuộc thi kiểu này.
Biết sao được, chỉ có số ít người trở thành nghệ sĩ piano chuyên nghiệp và sống được với nghề này. Còn phần nhiều sẽ theo con đường giảng dạy, một số khác có danh tiếng ở mức nhất định lắm khi còn phải tự chịu chi phí để tổ chức biểu diễn, không khéo còn gánh hết các khoản kinh phí quảng cáo ngoài nữa chứ. Các loại đĩa nhạc bán ở những cửa hàng lớn hầu như đều là tự sản xuất, lợi nhuận không có mà số lượng cũng chẳng đáng kể.
Nhạc cổ điển gợi lên hình tượng thanh lịch và cao cả, nhưng nội tình lại hoàn toàn khác. Chính vì thế, người ta khó lòng theo đuổi được thứ nhạc cụ này trừ khi cha mẹ có tài chính tốt. Với tình hình sinh sống theo cụm dân cư tại Nhật Bản, nội việc giữ được một địa điểm thực hành nhạc cụ cũng khó khăn lắm rồi. Rất hiếm chỗ thích hợp cho các loại nhạc cụ phát ra âm thanh lớn như nhạc cụ bộ hơi. Một vài loại nhạc cụ có thể gắn thêm thiết bị hạn chế âm thanh, nhưng nhiều khi gắn thiết bị vào khó nghe ra tiếng nên nhiều người cũng không thích dùng. Nhạc cụ nào cũng thượng vàng hạ cám nhưng một khi muốn trở thành dân chuyên nghiệp thì cần phải sử dụng nhạc cụ có chất lượng tương xứng và đổ khá nhiều tiền cho chi phí bảo trì.
Giờ các cuộc thi piano đang là một ngành công nghiệp khá mạnh.
Bắt đầu từ các thí sinh, tới những người có liên quan và khán thính giả, họ đều cần lưu trú một thời gian để theo được cuộc thi dài kỳ nên đây là cơ hội để thúc đẩy kinh doanh và nâng cao danh tiếng cho địa điểm tổ chức. Do đó, các cuộc thi có quy mô lớn nhỏ lần lượt được tổ chức, các thí sinh tìm kiếm các cuộc thi để tạo đà thăng tiến cho sự nghiệp, các cuộc thi tìm các thí sinh ưu tú để nâng cao danh tiếng của cuộc thi. Giờ thành kỷ nguyên cạnh tranh của các cuộc thi rồi.
Từ góc độ của thí sinh, họ thường muốn tham gia các cuộc thi có mức tiền thưởng cao, tạo cơ hội cho họ được xuất hiện trong các chuyến lưu diễn riêng coi như đặc quyền của người chiến thắng, vì vậy thường các cuộc thi kiểu này sẽ có số lượng hồ sơ áp đảo. Còn bên phía nhà tổ chức, họ phải tìm được người thắng cuộc có cơ trở thành ngôi sao trong tương lai không thì cuộc thi sẽ mất đi giá trị. Nhưng rất khó để cả hai bên đều đạt được lợi ích như mong muốn, vì vậy họ đẻ ra đủ các cuộc thi nhưng phần nhiều không duy trì được lâu.
Cuộc cạnh tranh giữa các hãng đàn piano cũng rất khốc liệt. Sản phẩm của họ được sử dụng trong các cuộc thi là một cách quảng bá cho thương hiệu, đồng thời cũng là vấn đề sống còn khi muốn mở rộng các kênh bán hàng. Các cuộc thi quy mô lớn thường có thể lựa chọn đàn từ nhiều hãng sản xuất. Thí sinh sẽ tiến hành chơi và so sánh âm thanh của một số cây đàn để lựa chọn và phối hợp với thợ lên dây. Hãng nào cũng mong muốn đàn của mình được sử dụng. Nghe đồn một cuộc thi nọ từng có nhà tài trợ là một thương hiệu đàn piano, nên thí sinh không dùng đàn piano của thương hiệu đó thì không thể đạt giải. Vậy nên, hầu hết thí sinh đều lựa chọn đàn của thương hiệu nọ, chuyện này lặp đi lặp lại mãi đến mức các nhà cung cấp khác ngừng cấp đàn tham gia cuộc thi đó luôn.
Trong quá trình cuộc thi, mỗi thương hiệu lại có một đội thợ lên dây chăm sóc cho những cây đàn. Công việc lên dây phải chạy đua với từng giây từng phút, chiều theo những sở thích về âm thanh hoàn toàn khác biệt của các thí sinh khác nhau vừa cực kỳ áp lực vừa nặng nhọc. Không ít thợ lên dây chẳng thể dỗ nổi giấc ngủ trong suốt cuộc thi.
Ai nấy đều giỏi giang như vậy, sao có thể phân ra được vị trí nhất nhì nhỉ?
Masami vừa dõi theo dáng vẻ luyện tập miệt mài của từng thí sinh, vừa cảm thấy lòng mình trống rỗng đến đáng sợ.
Từ góc nhìn của Masami, mọi thí sinh đều rất lợi hại và chị không thấy được độ chênh thực lực nào quá lớn. Vậy mà gần một trăm thí sinh tài năng này sẽ bị trượt gần hết, thật quá khó tin. Chưa kể, bọn họ hầu như đều cống hiến phần lớn thời gian của mình từ những ngày còn thơ cho đàn piano và mục tiêu của cuộc đời họ là đi theo con đường nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Giới này ghê gớm thật.
Masami bất giác buột ra câu đó với Akashi, anh liền gật gù lẩm bẩm “Ừ, giới này ghê gớm thật.”
Nhưng chính vì thế, nó mới quá đỗi tuyệt vời.
“Ý cậu là sao?” Chị hỏi lại mới phát hiện ra có vẻ Akashi cũng không nhận thức được mình đang lẩm bẩm câu đó, anh xấu hổ đáp lại.
“Ừ thì... Tỉ như cả thế giới chỉ có khoảng trăm người biểu diễn một nhạc cụ, giờ mình lại trở thành người đứng nhất không thú vị sao? Trong một lĩnh vực chỉ rộng tày gang, người nào người nấy đều muốn tạo ra thứ âm nhạc tuyệt vời nhất, đều muốn nâng cao tay nghề, và cố gắng đeo đuổi thứ âm nhạc của mình dù phải chịu khổ sở, thì sự rực rỡ của số ít nghệ sĩ đứng trên đỉnh cao càng nổi bật hơn nữa. Khi biết được bao nhiêu nghệ sĩ đang nỗ lực đến thế nào sau hậu trường, ta càng thấy được vẻ đẹp của thứ âm nhạc đó.”
Chả biết có phải không, Akashi khẽ cười khi thấy Masami lộ vẻ ngờ vực.
“Đời người vốn đã là màn trình diễn rồi. Chẳng phải vậy sao?”
Nụ cười đó như đánh thẳng vào lồng ngực Masami.
A, mình thích nụ cười này của Takashima quá.
Nụ cười của anh từ xưa đã vậy. Sự dịu dàng của Akashi đối với người khác không phải kiểu khoả lấp đi khuyết điểm theo chủ nghĩa không dám bị ghét, mà là sự dịu dàng đến từ bản chất. Anh lại rất nghiêm khắc với chính mình, và có thói quen sạch sẽ. Chị bị thu hút bởi điểm ấy. Hình như ai ai cũng mang cảm giác đó, nên đám con gái rất thích anh và đám con trai cũng không thiếu cảm tình.
Masami đề nghị được lấy tin từ Akashi, chính bởi vì đó là Akashi. Chị biết rõ anh đã luôn dịu dàng với người khác và nghiêm khắc với chính bản thân mình từ xưa. Chị cũng thấy lòng vui hơn nhiều khi được ngắm nhìn nụ cười vẫn không đổi khác đó.
Một người như cậu ấy còn căng thẳng đến vậy, cuộc thi là một thế giới thật sự, thật sự vô cùng ghê gớm.
Masami quyết định đi tới hội trường, thử bắt chuyện với các tình nguyện viên địa phương. Ban tổ chức đã cho phép từ trước, nên chị hoàn toàn có thể phỏng vấn vài nhân viên được chọn sẵn.
Sắp sửa rồi.
Masami run lên như thể mình cũng sắp sửa bước vào cuộc thi.
Chị chợt nhìn thấy một tượng thần mùa màng nho nhỏ ở góc phố.
Cầu nguyện thần mùa màng chắc cũng chẳng có ích gì đâu.
Masami thầm châm chọc chính mình, nhưng vẫn dừng chân cầu khấn.
Cầu cho Takashima sẽ có được một màn biểu diễn đáng thuyết phục với chính bản thân mình. Cầu cho cậu ấy lọt được vào vòng Hai.
Nếu cậu ấy không vào được vòng Hai thì không có lợi cho chương trình lắm, cái suy nghĩ thực tế đó chợt ập tới khi Masami vụt chạy đi.
Dưới bầu trời yên ả, khu nhà tổng hợp đồ sộ nằm ở xa xa chính là hội trường của cuộc thi. Cuộc thi sẽ chính thức bắt đầu từ chiều nay.