← Quay lại trang sách

BALLADE

Takashima Machiko rảo bước, kiểm tra lại chắc chắn tên của hội trường và định lao vào bên trong. Chị thình lình khựng lại, ngước nhìn bầu trời.

Mặt trời đã khuất dạng, khung cảnh chung quanh cũng chìm vào bóng tối chạng vạng. Đây là lần đầu tiên chị tới Yoshigae, may thay hội trường biểu diễn thuộc khu tổ hợp thương mại ngay trước nhà ga, lại còn có áp phích và mũi tên chỉ hướng dán khắp nơi nên chị mới không bị lạc.

Chị mất kha khá thời gian đi đi về về để gửi Akihito về nhà ngoại, nên lúc tới ga Tokyo đã quá ba giờ mất rồi. Cất công lắm mới gửi được Akihito cho ông bà mà không kịp nghe màn biểu diễn của Akashi chắc chị khóc không ra nước mắt mất.

Akashi đã gửi tin báo lịch trình biểu diễn dự kiến của ngày hôm đó, nên chị biết vẫn còn hơn một tiếng nữa mới tới phần thi của người cuối cùng ngày hôm nay, của Akashi. Nhưng họ đã gặp phải chuyện màn diễn của anh bị đẩy lên ngày đầu tiên, nên Machiko không khỏi lo lắng từ sáng liệu có xáo trộn nào xảy ra về giờ giấc biểu diễn hay không.

Lúc tới trước cửa hội trường, Machiko nhận ra mình đang căng thẳng.

Chị nhìn qua quầy lễ tân và thấy cuộc thi đang diễn ra bên trong hội trường sau cửa kính. Nơi góc sâu bên trong quầy lễ tân, cánh cửa đóng kín bưng.

Họ đang trình diễn. Đang tiến hành chấm điểm.

Chị chỉ thấy mỗi cánh cửa đóng im ỉm, mà tim đã muốn bắn khỏi lồng ngực rồi.

Mình căng thẳng thế này thì ích gì?

Machiko cảm thấy khó thở, cố điều chỉnh bằng cách lấy một nhịp hít thở thật sâu, rồi bước vào trong khu hội trường, chìa vé cho lễ tân.

“Hiện thí sinh đang biểu diễn nên không được phép ra vào, phiền chị đợi thêm lúc nữa.”

“Vâng,” chị căng thẳng gật đầu rồi hỏi thăm thử.

“Lịch biểu diễn có theo đúng dự kiến không?”

“Dạ, vẫn đang theo đúng dự kiến đó.” Chị an tâm hơn trước lời đáp kia, bèn đi vẩn vơ quanh sảnh.

Sảnh hiện có khá nhiều người.

Chị thấy khá nhiều cô gái trẻ mang dáng dấp sinh viên trường nhạc. Những người đó có vẻ quen thuộc với bầu không khí của nơi này, đang tụm đôi tụm ba trò chuyện. Machiko hiếm khi tới hội trường âm nhạc kiểu này, chị cảm thấy không thoải mái và dòm dỏ mọi thứ với vẻ lạ lẫm. Vài người có vẻ là thân nhân của thí sinh như Machiko, chị lập tức nhận ra họ cũng đang hồi hộp trước bầu không khí không quen và thấy đồng cảm.

Mấy phụ nữ có tuổi tao nhã kia chắc là giáo viên dạy đàn nhỉ.

Bằng cách nào đó, chị có thể phân biệt được ai là giáo viên dạy đàn. Machiko chỉ học một chút piano hồi nhỏ, nhưng chẳng hiểu sao luôn có ấn tượng là giáo viên dạy piano thường có mái tóc rất dày. Các cô giáo dạy đàn có tuổi thường hay búi tóc thành búi lớn. Họ hay mặc những bộ vest không đồng màu. Thường sẽ là kiểu áo sơ mi, áo khoác ngắn, và váy xòe dài. Còn hay đeo mấy cái cài áo mà phụ nữ độ tuổi Machiko chẳng mấy khi dùng tới.

Có lẽ mình chẳng có khả năng cảm thụ âm nhạc.

Machiko nhớ lại chuyện mình toàn chọn cách thơ thẩn đi đường vòng và tới nhà giáo viên muộn mỗi lần có lớp. Quãng thời gian phải tập trung vào việc học chẳng khác nào sự tra tấn vĩnh hằng.

Rất nhiều người đã phải theo đuổi những buổi học như thế từ thời nhỏ, luyện tập nhiều đến mức chẳng còn nhớ nổi nữa và giờ đang tập trung tại nơi đây.

Chị bừng tỉnh trước tiếng vỗ tay, vừa đúng lúc màn biểu diễn kết thúc và nhân viên hội trường mở cửa.

Dòng người từ bên trong ùa ra và bên ngoài đổ vào như hòa làm một.

Machiko cũng vội vàng vào trong hội trường.

Khán giả đông hơn chị nghĩ. Trên sân khấu, một người đàn ông mặc vest đang lên dây lại cho cây đàn piano.

Nên ngồi đâu bây giờ?

Chị quan sát kỹ một lượt liền thấy khu vực đằng sau khá thoáng. Machiko chọn một vị trí ở chính giữa hàng ghế ở mặt sau và ngồi xuống, lúc này chị mới thấy bình tĩnh hơn.

Những tiếng pông pông cụt ngủn vang xa.

Người thợ lên dây không hề để mắt tới hàng ghế khán giả, chăm chú lắng nghe từng âm trước những phím đàn.

Dáng vẻ đó như đang xoa dịu tâm trí hồi hộp của người quan sát.

Thứ ánh sáng dịu dàng trong veo bao trùm lấy sân khấu.

Cuối cùng cũng tới được nơi đây.

Machiko khẽ thở dài.

Người ta vẫn nhận xét Machiko là một đứa nhạt nhẽo, chẳng mấy khi để lộ tâm tình ngay từ thuở nhỏ, nhưng khi nhìn thấy cây đại dương cầm trên sân khấu và tưởng tượng tới hình ảnh chồng mình sẵn sàng trong phòng chờ, mấy từ “ngập tràn xúc động” bỗng chốc hiện lên trong đầu chị.

Họ đã rất vất vả từ khi quyết tâm tham gia cuộc thi này.

Hình như một câu danh ngôn từng nói “Ngưng tập luyện một ngày chỉ có mình mình biết, hai ngày sẽ có người phê bình biết, đến ba ngày là khán giả cũng sẽ biết.” Nhưng anh còn công việc, rồi sinh bé Akihito, nhiều ngày liền không thể sờ vào cây đàn cũng thành chuyện bình thường. Akashi chỉ thực sự bắt tay vào chuẩn bị cho cuộc thi từ độ một năm trước. Đương nhiên, anh vẫn phải đi làm nên chỉ có thể luyện tập vào sáng sớm, tối muộn và những ngày nghỉ. Tuy có nhà riêng, nhưng họ buộc phải mua một cây đàn dương cầm đứng và trang bị hẳn phòng cách âm nếu anh muốn luyện tập bất cứ lúc nào. Họ phải đổ vào đó một đống tiền, và điều khiến chị ngạc nhiên hơn là giá tổng phổ cũng khá đắt. Anh muốn lấy lại cảm giác nên vài tuần lại ghé qua nhà thầy giáo cũ nhờ ông nghe hộ, tiền quà cáp cũng không ít. Bấy giờ, chị mới hiểu được thực sự theo đuổi âm nhạc vất vả đến mức nào.

Michiko hiểu rõ lòng Akashi khi nói rằng “Đây là lần đầu và cũng là lần cuối” và biết chồng mình chẳng mấy khi đưa ra những thỉnh cầu kiểu đó, nên cũng cắn răng hỗ trợ bằng cách hủy dịch vụ chuyển khoản định kỳ [44] . Có điều, Akashi mới là người vất vả nhất, muốn cống hiến thời gian cho việc luyện tập cũng tức là phải cắt giảm thời gian ngủ nghỉ. Lẽ dĩ nhiên, anh trở nên mệt mỏi và việc luyện tập không khá hơn chút nào, anh càng thêm cáu kỉnh và có những giai đoạn băn khoăn nghĩ tới chuyện “Hay mình từ bỏ đi thôi.”

Điều khó khăn nhất chính là duy trì được động lực cho cuộc thi. Cứ cách vài tuần, anh lại cảm thấy thử thách này quá trống rỗng, tự lẩm bẩm như chế nhạo chính mình “Ai khiến mày tự lao đầu vào thi làm gì”. Mỗi lần như vậy, Machiko lại khuyến khích anh, “Nhà mình đã bỏ cả đống tiền làm phòng cách âm như thế, phải thu hồi vốn chứ nhỉ.”

Dù cổ vũ chồng như vậy, Machiko cũng thấm thía sự tiếc nuối khi không thể trở thành nghệ sĩ chuyên nghiệp là như thế nào.

Cha của Machiko là Tiến sĩ ngành Công nghệ Vũ trụ, còn làm cố vấn cho các cơ quan chính phủ, hai anh trai cũng là các nhà nghiên cứu cùng lĩnh vực. Machiko từng nhắm mục tiêu trở thành một nhà nghiên cứu, nhưng chị nhận thức được mình không đủ sáng dạ để trở thành một nghiên cứu sinh, cũng không xin được công việc ở nơi mong muốn, rốt cuộc đành dựa vào phương pháp loại trừ và theo nghề giáo.

Mặc dù chị từ bỏ sớm, nhưng khát khao trở thành một nhà nghiên cứu vẫn âm ỉ đâu đó trong thâm tâm tới tận bây giờ.

Do đó, khi Akashi thổ lộ chuyện muốn tham dự cuộc thi, chị cảm thấy vô cùng đồng cảm với anh, “Hóa ra anh ấy cũng như mình, không thể từ bỏ được”. Machiko đã hồ hởi cổ vũ nhiệt tình, “Em mong anh sẽ thật sự cố gắng” đến mức Akashi cũng phải sửng sốt.

Ở một góc sân khấu, ban tổ chức đặt cái bảng trắng bày số thứ tự và tên tuổi thí sinh bằng tiếng Anh. Hàng ghế khán giả lặng dần, một cô gái tóc vàng mặc bộ váy xanh da trời bước ra, và được đón chào bằng những tràng pháo tay.

Chị xem tập chương trình. Một thí sinh tới từ Nga. Cô gái mang dáng vẻ trưởng thành đặc trưng của phương Tây nhưng mới vừa tròn tuổi hai mươi thôi.

Âm sắc mang đầy vẻ hào hoa.

Chị không nhớ nổi mình đã không còn ngồi trong hội trường biểu diễn và lắng nghe tiếng đàn piano từ bao giờ nữa.

Chị vẫn hay lắng nghe Akashi luyện tập, nhưng căn phòng cách âm nên không nghe được mấy tiếng đàn của anh.

Giỏi quá.

Càng nghe màn biểu diễn kia, Machiko càng cảm thấy sự hồi hộp dâng lên trong người.

Tuy điều này cũng là lẽ đương nhiên, nhưng họ hầu như không mắc lỗi sai, đàn trơn tru những khúc nhạc khó nhằn. Chị từng nghe bảo là trình độ của thí sinh cuộc thi này khá cao, còn chấp nhận cho những người đang hoạt động chuyên nghiệp dự thi nữa. Thật sự ai nấy đều giỏi như nghệ sĩ chuyên nghiệp vậy. Akashi từng nói “Công phá được vòng Một là tốt rồi” khiến chị cảm thấy anh quá thiếu nhuệ khí, nhưng giờ chị có cảm giác đã được thấy vượt qua vòng Một khó như thế nào. Chị từng cho rằng anh từng lọt vào vòng Chung kết một cuộc thi hồi còn sinh viên, kiểu gì chẳng qua được vòng Một. Nhưng đó đã là chuyện của gần mười năm trước, tuổi tác của anh thật sự là một bất lợi.

Nên an ủi anh ấy thế nào đây.

Đột nhiên, mối bận tâm đó xuất hiện trong đầu chị.

Anh ấy đổ chừng ấy nỗ lực và tiền bạc để tham dự cuộc thi, nhưng ngộ nhỡ trượt ngay từ vòng Một thì nên nói như thế nào cho phải?

Anh đã làm hết sức mình rồi. Thà thử một lần còn hơn mãi hối hận vì không dám thử. Coi như đấy cũng là một trải nghiệm thú vị đối với anh. Thôi cũng coi như may không bị quá số ngày phép.

Vài câu từ lướt qua đầu óc chị, nhưng cứ nghĩ tới dáng vẻ ủ rũ của Akashi, chị liền cảm thấy chẳng từ nào có thể xoa dịu nỗi buồn đó.

Làm vợ một anh nghệ sĩ chắc vất vả lắm nhỉ.

Chị thình lình nhớ tới lời một người bạn cùng lớp thời cấp ba.

Chị hẹn gặp người bạn này để chuẩn bị cho buổi họp lớp. Ngày trước cô ta cũng khá hứng thú với Akashi, còn nhiệt tình tới tặng hoa cho các cuộc thi trên trường nhạc.

Hội con trai biết chơi nhạc cụ vốn đã thu hút. Akashi rất giỏi piano, lại bẩm sinh sở hữu tính cách dịu dàng như ánh dương quang, nên được lòng đám con gái từ thuở nhỏ.

Akashi và Machiko là bạn từ thời thơ ấu, dần để ý nhau hồi cấp hai và bắt đầu hẹn hò khi vào cấp ba như một lẽ tự nhiên. Nhưng một đứa con gái dân tự nhiên từ gốc rễ, không đáng yêu cũng chẳng thời trang như Machiko cặp kè với Akashi khiến cho đám con gái khác không vừa mắt tí nào, cô bạn trên cũng vậy.

Hình như họ còn thẳng thắn nói với Akashi là Machiko không hợp với anh. Đương nhiên, Akashi chẳng thèm để tâm tới chuyện đó.

Nhưng khi tốt nghiệp đại học và bước vào tuổi thành hôn, các cô lại mất dần hứng thú với những cậu trai giỏi đàn.

Akashi, giờ sao rồi?

Cậu ấy vẫn còn chơi piano hả?

May mắn thật, Machiko lại là viên chức.

Khi hay tin chị đã kết hôn với Akashi, ánh mắt những người bạn ngày xưa không còn mang màu ghen tị, mà thay vào đó là sự thông cảm.

Mỗi lần nghe chị kể rằng Akashi giờ đang làm việc cho một chuỗi cửa hàng nhạc cụ khá lớn, các cô kiểu gì cũng vui mừng nói rằng: “Tốt quá nhỉ.” Mà chị cảm thấy như cách nói vắn tắt của “Đằng nào cũng chẳng thể sống được bằng âm nhạc” hay “Anh ta làm gì đủ tài năng để theo đuổi âm nhạc.”

Làm vợ một anh nghệ sĩ chắc vất vả lắm nhỉ.

Người bạn kia đã hồn nhiên hỏi vậy. Người đó từng đeo đuổi Akashi, thậm chí còn từng nói rằng cô ta phù hợp với anh ấy hơn, giờ đã kết hôn với một nha sĩ hơn mình nhiều tuổi và vừa sinh con trai đầu lòng. Giọng cô ta tỏ rõ vẻ thương xót.

Ai cần cô thương cảm.

Machiko cảm thấy nhục nhã, thầm rủa người kia.

Một cô gái người Hàn Quốc, một cậu trai người Trung Quốc, rồi lại một cậu trai người Hàn Quốc.

Thí sinh nào cũng đều rất xuất sắc. Chị càng cảm thấy giới trẻ châu Á gần đây giỏi thật. So với cô gái người Nga khi nãy, ba thí sinh châu Á này có vẻ bật hơn hẳn cả về thực lực lẫn kỹ thuật.

Mọi người ai cũng đều xuất sắc.

Machiko thở dài.

Và rồi cũng tới lượt người biểu diễn cuối cùng của ngày đầu tiên vòng Một.

22 TAKASHIMA AKASHI

Khi thấy người ta thay sang bảng tên đó, Machiko bất giác dựng thẳng lưng dậy.

Trống ngực dồn dập hơn hẳn.

Chị không nhớ nổi đã bao giờ mình căng thẳng đến vậy hay chưa.

Bấc giác ấn tay lên bụng mình.

Tiếng nhịp tim vang rõ bên tai.

Nếu mình là thí sinh dự thi, bước lên được sân khấu cũng chưa chắc đã biểu diễn nổi. Không, chưa chắc, mình mà là thí sinh có khi còn không bước nổi lên sân khấu ấy chứ.

Riêng việc một mình bước ra nơi đó và biểu diễn thôi. Akashi, anh đã giỏi lắm rồi.

Cánh cửa xoay nặng nề mở ra, dáng người cao ráo của Akashi xuất hiện.

Vì anh là thí sinh người Nhật, tràng pháo tay cũng to hơn mấy bận trước.

Chị thấy Akashi trên sân khấu hoành tráng hơn hẳn, không phải chỉ bởi dáng vóc của anh đâu.

Chị mải trầm trồ đến quên cả cơn đau dạ dày.

Quả thật, người ấy đã mang thứ khí chất cao lãnh rực rỡ này từ khi sinh ra rồi.

Machiko tưởng như mới thấy người đàn ông này lần đầu tiên.

Akashi tươi cười tự tin bước ra, ngồi xuống trước cây đàn piano.

Anh duỗi bàn tay, điều chỉnh độ cao của chiếc ghế. Thí sinh trước đó có vóc người nhỏ, chiếc ghế cũng cần hạ thấp kha khá.

Anh rút chiếc khăn tay màu trắng từ trong túi ra, khẽ khàng lau mặt bàn phím rồi lại lau tay mình.

Đó là nghi lễ đấy. Thợ lên dây vừa điều chỉnh, bàn phím chắc chắn không còn sót mồ hôi nữa. Anh chỉ giả vờ lau phím đàn để lấy lại bình tĩnh thôi.

Chị như nghe thấy giọng của Akashi.

Anh nhẹ lau sơ vầng trán và đặt cái khăn lên trên chiếc đàn piano, ánh nhìn chếch lên khoảng không bên trên và các cử động dừng khựng lại.

Không sao. Cứ bình tĩnh. Tập trung vào.

Machiko gật gù một mình.

Ánh mắt Akashi lặng lẽ nhìn vào khoảng không, rồi lướt tay lên phím đàn.

A.

Machiko mở tròn mắt.

Có lẽ không chỉ mỗi mình Machiko, mà cả những khán giả khác nữa. Ái chà chà, bầu không khí đang mệt mỏi u trầm khi tới lượt thí sinh cuối cùng, nhưng mọi người bất giác tỉnh hồn và thẳng lưng lên.

Thanh âm của Akashi thật khác, vẫn là cây đàn piano đó nhưng lại hoàn toàn khác cây đàn người khi nãy vừa chơi.

Rành rọt, điềm đạm và êm dịu. Biểu hiện cũng sống động.

Rốt cuộc, âm nhạc thể hiện cá tính con người. Âm thanh này phản ánh đúng tính cách của Akashi mà chị vẫn biết. Sự bao dung lớn lao trong con người Akashi đang tích lại trong những âm hưởng kia. Mọi thứ chung quanh Akashi trên sân khấu như mở ra những cảnh sắc rộng rãi.

The Well-Tempered Clavier Quyển 1 - No.2.

Anh đã băn khoăn suốt một thời gian dài trong việc lựa chọn bản nhạc. Ngay cả khi đã rút gọn lựa chọn xuống còn vài bài, anh vẫn phải chơi đi chơi lại để đắn đo so sánh tới tận lúc đăng ký chương trình.

Mỗi khi nghe Bach, Machiko luôn nghĩ tới từ “mang tính tôn giáo”.

Mặc dù chị không quá rành, nhưng luôn cảm thấy trái tim mình tĩnh lặng dần và cảm nhận chúng như lời “cầu nguyện”.

Bach của Akashi mang đến cho người nghe cảm giác muốn được lắng nghe mãi thôi. Trái tim thanh tịnh hơn và cảm xúc cũng khiêm nhường hơn hẳn.

Nhưng, giai điệu của Bach chẳng mấy chốc đã kết thúc.

Tiếp theo là chương 1 bản Sonata No.3 của Beethoven.

Sonata là một hình thức rất quan trọng. Là cách bộc lộ thực lực và phô bày được khả năng của nhà soạn nhạc.

Machiko biết bản Sonata “Moonlight” và “Appassionata” của Beethoven, nhưng thành thực mà nói, chị không cảm được những bản Sonata khác của ông.

Cảm giác những bản nhạc đó như tạo ra vì cần bản nhạc vậy. Không phải ông sáng tác ra nhằm thể hiện một điều gì đó, mà chỉ tạo ra cho có hình thức thôi.

Dân không chuyên cũng có điểm đáng sợ. Machiko vừa lắng nghe bản Sonata khi Akashi tập luyện, vừa thổ lộ ấn tượng thô kệch của mình.

Em nghe ra như thế hả?

Akashi cười nhạt.

Vâng. Chẳng mấy thú vị.

Vậy sao? Thế thì là lỗi của anh rồi.

Vừa lướt một giai điệu trên phím đàn, Akashi vừa ngước lên nhìn trần nhà.

Sao vậy anh? Phải là lỗi của nhà soạn nhạc chứ.

Machiko nói nhẹ hều, đều tay gấp quần áo.

Không phải. Mỗi bản nhạc được lưu truyền lại cho hậu thế đều có sức hút riêng của chúng, lỗi ở người nghệ sĩ không thể chơi bản nhạc đủ thu hút và giàu sức thuyết phục thôi.

Giọng anh nghiêm khắc tới bất ngờ, in hằn trong ký ức chị.

Machiko chợt thấy nước mắt mình trào ra.

Em đã hiểu được ý nghĩa trong lời Akashi rồi.

Giờ, chị đang lắng nghe Beethoven tỏa ra từ những đầu ngón tay của Akashi, dệt từng mảnh từng mảnh thanh âm và như đang thủ thỉ điều chi.

Đúng, tiếng piano của Akashi rất giàu sức thuyết phục. Lúc này đây, dường như chị đã hiểu được đôi điều Beethoven muốn thổ lộ rồi.

Machiko cố tập trung không bỏ sót bất kỳ âm thanh nào, nhưng bản nhạc thứ hai cũng nhanh chóng kết thúc.

Bản nhạc cuối cùng của Akashi cho vòng loại đầu tiên là bản Ballade No.2 của Chopin.

Anh thực lòng muốn chơi bản Ballade No.4, nhưng chắc không đủ thời gian.

Hình như anh ấy vừa tập luyện vừa nói vậy thì phải.

Khúc nhạc khởi đầu lặng lẽ và dịu dàng. Một giai điệu đơn giản mà đẹp đẽ, như ai đó đang thầm thì vào tai. Nghe tới đây, chị chợt liên tưởng tới hình ảnh Akashi đang đọc sách tranh cho Akihito nghe.

Tuy nhiên, khung cảnh thanh bình đó lại bị phá toạc bởi một đoạn nhạc dữ dội bất ngờ.

Giai điệu kịch tính như những cơn sóng cuồng nộ dồn dập, và càng lúc càng hợp thành những đợt sóng lớn xô tới.

Sự khắt khe và nghiệt ngã của hiện thực.

Để được mặc lên bộ vest đuôi tôm và chơi những giai điệu đẹp tới nhường ấy, anh gần như bị bủa vây trong công việc mưu sinh, trong việc cơm áo gạo tiền thường ngày chẳng bao giờ tới hồi kết. Quan khách chẳng ai biết được anh đã phải vất vả đến mức nào.

“Vì đây là lần đầu cũng là lần cuối, xin em hãy cho anh thử thách chính mình.”

“Anh muốn nói với Akihito, papa là nghệ sĩ.”

“Tới lúc này rồi, chẳng ai khiến mà đi thi làm gì không biết nữa.”

“Chính vì là bây giờ, anh nghĩ là có thứ mình có thể chơi được.”

“Không được rồi, ngón tay anh hoàn toàn không theo nổi. Tâm tình cứ chạy trước, không thành khúc nhạc được.”

“Thật sự nên bỏ đi thì hơn.”

“Là lỗi của người nghệ sĩ không đủ sức thuyết phục.”

“Nếu lọt vào vòng Chung kết, mọi người sẽ tới nghe anh biểu diễn đấy.”

Bao câu nói của Akashi, bao biểu cảm của Akashi dội lại trong lòng.

Chị không ngờ cây đàn dương cầm, không ngờ Chopin lại đẹp tới nhường đây.

Bản Ballade No.2 đã bộc lộ toàn bộ sự dịu dàng và nghiêm khắc của Akashi.

Khúc nhạc vừa dứt, sự tĩnh lặng thoáng bao trùm lấy hội trường.

Akashi cúi gục trên bàn phím bỗng ngẩng phắt lên.

Nét mặt đó vui sướng làm sao.

Khi Akashi tươi cười đứng dậy, những tràng pháo tay và tiếng hò reo cũng dậy lên theo.

Machiko mê mải vỗ tay, thầm tự nhủ.

Mình là vợ của một nghệ sĩ. Chồng mình là một nghệ sĩ.