YOU’D BE SO NICE TO COME HOME TO[61]
Màn biểu diễn của Kazama Jin đã dấy lên một cơn khủng hoảng trong Ban giám khảo.
Đúng, chính xác là hoảng loạn.
Mieko nghĩ vậy khi quan sát tình hình xung quanh.
Ngay khi Kazama Jin biến mất khỏi sân khấu, mọi người đồng loạt mở miệng. Các giám khảo tìm kiếm nét mặt mình trong nhau, và ngạc nhiên trước phản ứng của từng người.
Bà lia ánh mắt về phía Nathaniel, thấy ông ta tái mặt trầm tư suy nghĩ. Có vẻ người đàn ông này đang rất tập trung, chắc còn mải phân tích màn biểu diễn của Kazama Jin. Hoàn toàn không để mắt tới tình trạng xung quanh. Chắc cũng đang sốc lắm.
Đúng như dự đoán, phản ứng phân làm hai ngã.
Một bên cảm thán không thể tin nổi, tuyệt vời, kỳ diệu.
Bên còn lại dè bỉu thô tục, ỡm ờ, tinh quái, như xiếc hề.
Những phản ứng thật kỳ quái.
Lúc Masaru Carlos biểu diễn, mọi người đều nhất loạt khen ngợi và chúc mừng, giờ này sao lại khác biệt thế nhỉ?
Mieko lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu và sắp xếp lại cảm xúc của mình.
Khi nghe đến lần thứ hai, bà đã dần nắm bắt được.
Chỉ cần lắng nghe màn biểu diễn của cậu bé, người nghe không khỏi cảm thấy xúc động dù tốt hay xấu. Thanh âm của cậu bé đã chạm tới một tầng sâu tồn tại dưới bề mặt ý thức, thường vẫn được đè nén rất chặt của người nghe.
Một mảng mềm mại trong tim đã bị bỏ bẵng từ lâu.
Đó là một căn phòng nhỏ nằm sâu trong lồng ngực mà bất cứ ai cũng đều sở hữu.
Khi trở thành dân chuyên nghiệp, sự tồn tại của căn phòng nhỏ đó bỗng thành chuyện nhạy cảm. Đó chính là hình ảnh âm nhạc yêu thích “thật sự” ôm ấp từ thuở nhỏ. Vì khát vọng non nớt đối với âm nhạc ẩn trong gương mặt trẻ thơ.
Ngược lại, khi đứng với tư cách một nghệ sĩ âm nhạc, thứ âm nhạc mình đam mê và thứ âm nhạc tuyệt vời lại khác nhau. Tâm lý thường thức trong giới ngấm dần vào thân thể. Càng làm quen với thứ âm nhạc của công việc, thứ âm nhạc cung cấp ra như một món hàng, càng khó công khai nói ra bản thân thích thể loại âm nhạc như thế nào. Và đau đớn nhận ra được rằng mình không bao giờ có thể chơi được một màn trình diễn bản thân có thể thực sự hài lòng, màn trình diễn lý tưởng của riêng mình.
Quá trình theo nghề chuyên nghiệp càng dài, trở ngại càng cao và lý tưởng ngày càng xa vời, căn phòng nhỏ trong lồng ngực dần dần trở thành một thánh đường. Chỉ cần lỡ lầm một chút, ta sẽ dần dần thôi không còn mở cửa căn phòng nhỏ đó nữa, và cũng dần dần lãng quên sự tồn tại của nó.
Nhưng màn trình diễn của Kazama Jin lại đẩy người nghe đột ngột thăm lại căn phòng đã chìm vào quên lãng, hung bạo đá tung cánh cửa ra. Vả chăng sự cuồng nhiệt dành để cảm ơn người đã mở hộ cánh cửa, hay phản ứng cực đoan vì có kẻ thô lỗ mở tung cánh cửa căn phòng riêng tư trong lòng mình, dẫn tới hai phản ứng cực kỳ trái ngược như vậy.
Chắc thầy Hoffman đã nhận ra điều đó.
Hoặc cũng có thể khán giả lắng nghe không hề phòng vệ và không đóng lại phần mềm yếu trong mình, nên mới bị cuốn theo dòng cảm xúc và thể hiện ra sự nhiệt tình gần như điên cuồng đến vậy.
Mặc dù phân tích ra như thế, Mieko càng ngỡ ngàng tột độ vì không biết nên xem xét âm nhạc của cậu bé này theo dạng gì.
Thêm một điều kỳ lạ nữa.
Khi nghe tới lần thứ hai, bà không còn cảm giác ghét bỏ Kazama Jin. Bà thật lòng có thể tiếp nhận và cảm phục đứa trẻ này.
Chuyện này là sao nhỉ, Mieko thầm nghĩ.
Chẳng lẽ do bà đã đọc được lời nhắn gửi của thầy Hoffmann? Giăng một cái bẫy thiên vị mới?
Nhưng màn trình diễn của Kazama Jin thực sự mang theo rất nhiều cảm xúc.
Làm thế nào để tạo ra được nét nhạc sống động như vậy nhỉ?
Bản nhạc được tái hiện với kỹ thuật hoàn hảo, nhưng lại tươi mới như lần đầu được nghe. Thật khó tưởng tượng đến cảnh thằng bé phải tập đi tập lại những bản nhạc này tới mức nhàm chán.
Cảm giác việc không thấy được dấu hiệu khổ công học tập của thằng bé là để khiến ban giám khảo loại trừ nó.
Trong vài năm gần đây, các nghệ sĩ cho rằng sứ mệnh tối thượng là truyền đạt lại chính xác những tâm tình của nhà soạn nhạc, đặt trọng tâm vào việc hiểu thấu và tưởng tượng ra được thời đại và nền tảng cá nhân của từng nhà soạn nhạc trong thời điểm sáng tác. Chính vì vậy, các kiến giải tự do hay các màn trình diễn tự do không được hoan nghênh.
Tuy nhiên, màn biểu diễn của Kazama Jin lại tự do nằm ngoài mọi loại kiến giải. Nó chứa đầy sự tự do chân chính và độc đáo riêng biệt tới mức khiến người ta nghĩ hay thằng bé thậm chí không biết cả tên của nhà soạn nhạc. Như đang đối diện một chọi một với bản thân bản nhạc. Ấy vậy mà, màn biểu diễn vẫn hoàn hảo - chắc chắn điều này khó có thể chấp nhận được với bất kỳ ai đang tham gia công tác giáo dục âm nhạc.
“Yuuji đang ngấm ngầm tính toán điều gì vậy kìa?”
Bà bất chợt nghe thấy tiếng lầm bầm của Olga.
Đúng là Trưởng ban giám khảo cũng có khác, dáng vẻ điềm tĩnh nơi người phụ nữ này khó để lộ bà đang thuộc phe tán thành hay phủ quyết.
Nhưng Olga cũng đang suy nghĩ rất lung.
Lúc nhận thấy ánh nhìn của Mieko, Olga quay sang bà với vẻ mặt kỳ lạ.
“Thật đáng quan tâm. Cậu ta đáng quan tâm thật đấy.”
Bà thấp giọng lẩm bẩm một mình.
Olga chẳng hề tìm kiếm sự đồng tình từ phía Mieko, chỉ khẽ lắc đầu rồi chậm rãi đi về phía phòng nghỉ dành cho Ban giám khảo.
“Aya? Aya, em phải nhanh đi thôi.”
Kanae vỗ vai, đập cô tỉnh hồn lại.
“Ơ kìa? Đúng rồi.”
Khi cô ngước lên sân khấu, đã sang tới số “84”. Cô sắp sửa phải tới phòng tập, thay đồ và vào tư thế sẵn sàng rồi.
“Aya, em có ổn không đấy? Hay chị đi cùng em nhé?”
Aya ngơ ngác lắc đầu đáp lại vẻ lo lắng trên gương mặt Kanae.
“Không, em ổn cả. Chị cứ ở đây đi.”
Aya xách cái va li đựng váy đứng lên.
Đôi chân cô đang lơ lửng, đầu óc còn chưa phân định nổi mình đang ở đâu nữa.
Đúng rồi, đang ở giữa cuộc thi mà. Mình cũng tham dự mà.
Aya vỗ đèn đẹt vào mặt mình.
Suốt quãng đường đi dọc khán đài ra tới ngoài hội trường, đầu óc Aya cứ váng vất tiếng đàn piano của Kazama Jin như thể vừa lên cơn sốt.
Cảnh vật chung quanh không hề đọng lại trong mắt cô. Nhưng thân thể vẫn còn ghi nhớ, tự lèo lái cô đi vào thang máy lên tầng có khu phòng tập.
Nhưng tiếng đàn của Kazama Jin vẫn không biến mất. Bach, Mozart, Islamey đều đang chảy trôi trong đầu óc.
Chấn động.
Thứ âm nhạc đa sắc màu đó.
Thứ âm nhạc tràn ngập niềm hân hoan của sinh mệnh.
Thứ âm nhạc thần thánh áp đảo như đổ tràn ra từ sân khấu.
Đứa trẻ đó được thần âm nhạc yêu thương.
Linh cảm của cô khi gặp cậu bé ở trên trường đại học, khi nhìn vào gương mặt đó không hề sai.
Giây phút cậu bé bước ra sân khấu, cô liền nhận ra chính là đứa trẻ khi ấy. Và khi cậu bé bắt đầu lướt trên phim đàn, niềm tin tưởng đó đã sống dậy trong lòng Aya.
Vào buổi sáng ngày thi cuối cùng của vòng Một này, Aya đang tuyệt vọng đến khôn cùng.
Cuộc hội thoại cô nghe được trong khu vệ sinh mấy hôm trước mãi không dứt khỏi đầu óc, cố luyện tập cũng không đâu vào đâu, Aya cảm thấy kiệt sức nhưng lại không được phép chạy trốn. Vào giây phút đó, một nỗi sợ hãi như thét gào thấm sâu vào trong tâm tưởng.
Hình như Kanae lại tưởng Aya rơi vào tình trạng đó do căng thẳng hồi hộp. Chị bạn vẫn đối xử với Aya như bình thường, còn kéo Aya đi “nghe ‘hoàng tử ong mật’ nhé”.
Phần trình diễn của các thí sinh khác không hề lọt vào tai cô. Cô chỉ thấy cuộc cạnh tranh cuồng nhiệt đang diễn ra trên sân khấu như chuyện xảy ra ở hành tinh xa xôi nào đó, chẳng liên quan gì tới cô cả.
Mình sẽ trượt ở vòng Một. Hôm nay, mình tiêu đời rồi. Truyền kỳ thiếu nữ thiên tài một thời sẽ len lén hạ màn trên sân khấu này. Một cái kết chán chường của kẻ không có khả năng quay lại, một kẻ hoá tầm thường khi qua tuổi hai mươi vẫn diễn ra ở khắp nơi.
Dự cảm lạnh lùng đó đang bám chặt lấy xương tủy Aya.
Em xin lỗi, chị Kanae. Em xin lỗi, thầy Hamazaki.
Cô xin lỗi cha con nhà Hamazaki bao nhiêu lần chẳng xuể. Làm sao cô lại không cảm thấy có lỗi với Kanae vẫn luôn gần gũi chăm sóc cho mình. Cha con họ còn tiếp tục qua lại với mình sau vụ này không đây. Có khi họ mới là những người thấy khổ sở ấy chứ. Cứ nghĩ tới cảnh hai người bọn họ tìm cách giữ ý trước mặt mình, Aya càng cảm thấy đau lòng hơn.
“Đông người ghê. Đúng là, hoàng tử ong mật.”
Cô bất chợt ngẩng đầu lên, thấy Kanae đang ngó quanh. Cô cũng cảm thấy sự nhộn nhạo của những người chung quanh. Thấy cả khán giả đứng chật ních dọc mặt tường.
“Ghê quá. Kín ghế rồi?”
Aya tròn mắt trước cảnh tượng dị thường đó. Cô có nghe nhắc tới cậu bé Nhật Bản nổi như cồn trong đợt tuyển chọn ở Paris, nhưng thấy đáng sợ trước sự hứng khởi của khán giả mà không rõ lý do. Tuy đây là chuyện của người khác, nhưng bao sự chú ý đổ dồn vào cùng lúc đủ khiến cô thấy chợn.
Và, cậu bé bước ra.
Giây phút cậu bé xuất hiện, cô liền nhận ra ngay thiếu niên đó.
Cậu bé bắt đầu màn trình diễn.
Aya đăng ký xong với lễ tân, được dẫn vào trong phòng tập.
Khi đi dọc theo hành lang, cô nghe thấy tiếng đàn của những thí sinh vẫn đang cật lực luyện tập cho cuộc thi vọng ra từ những phòng tập khác.
Cô bước vào trong phòng tập, ngồi xuống trước cây đại dương cầm.
Nhưng đầu óc Aya chỉ có tiếng đàn piano của Kazama Jin.
Aya nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng piano đó.
Thần âm nhạc. Thần đang ở đó.
Sau này, Aya nhiều lần nhớ tới cảm nhận kỳ bí lúc đó.
Thứ ùa đến trong đầu óc cô là quang cảnh thuở còn thơ. Cô gái nhỏ đang lắng tai nghe tiếng mưa rơi trên mái nhà, ngón tay gõ theo nhịp.
Mẹ. Thầy Watanuki. Chiếc túi vải thêu khóa Sol.
Quãng thời gian và cảnh sắc từng diễn ra giữa cô với cây đàn lần lượt dội về như vừa mới xảy ra, đến mức đáng sợ.
Nhiều hội trường khác nhau, nhiều cây đàn piano khác nhau, những người nhạc trưởng và nhạc công của từng dàn nhạc khác nhau.
Những bản nhạc cô từng chơi qua và tiếng vọng của cây đàn piano trôi trong đầu óc cô.
Đúng rồi, ngày ấy luôn có ai đó bên trong cây đàn piano. Lúc bước về phía cây đàn trên sân khấu, cô luôn thấy ai đó trong cây đàn đang kêu gọi cô. Ai đó vẫn luôn đợi chờ cô.
Kazama Jin. Cậu bé ấy rất vui vẻ. Giống mình của ngày xưa.
Thánh thần đợi chờ cậu ấy. Giống mình của ngày xưa.
Cậu bé chơi đàn với thánh thần. Giống mình của ngày xưa.
Mình đã quên bẵng đi lúc ấy đã vui vẻ thế nào.
Không không phải, mình đã chạy trốn.
Aya lắc đầu thật mạnh.
Mình không hề quên. Mình đã chạy trốn.
Lồng ngực đau nhói lên. Đó là điều cô đã tránh né tới tận bây giờ.
Cô phải cống hiến tất cả để được chơi đùa cùng thánh thần. Cô chỉ thấy bực dọc khi phải phơi bày tất cả, phải chơi bằng tất cả thân thể và linh hồn mình. Đâu đó trong lòng, cô muốn thử những trò chơi khác.
Mình yêu âm nhạc, cô đã lấy nó bao biện cho mình. Cô đã nghĩ chính vì yêu nên có thể được tha thứ.
Dòng cảm xúc cuộn lên như phát khóc.
Những luồng sóng ấm nóng xô nhau trong lòng cô.
Mình muốn được chơi đàn. Giống Kazama Jin.
Mình muốn được chơi đàn. Giống mình của ngày xưa.
Mình muốn được chơi đàn một lần nữa, vui vẻ những ngày xưa.
Rốt cuộc, Aya cứ nhắm nghiền mắt, không hề động tới cây đàn trong phòng tập.
Nhân viên thi thoảng lại ngó vào căn phòng của Aya, hoặc đi ngang qua với vẻ nghi ngại nhưng Aya hoàn toàn không hề để ý.
Cô chỉ tỉnh táo lại và biết mình phải thay đồ khi một nhân viên đến báo với cô rằng “Còn một người nữa là tới lượt em.”
Số lượng khán giả lại bắt đầu tăng lên.
Rất nhiều người đã âm thầm rút đi sau màn biểu diễn của Kazama Jin, nhưng lượng khán giả bây giờ cũng không thua sút quá nhiều. Chỉ có bầu không khí hoàn toàn tương phản. Lúc nãy, người ta như đang đi trẩy hội với tràn ngập kỳ vọng, giờ lại là tâm trạng hóng thị phi, kìm nén đầy sự hưng phấn.
Kanae đau đáu trước sự hưng phấn kìm nén kia.
Cô nhận ra mình đang căng thẳng chưa từng thấy.
Cả những lúc phải lên biểu diễn, cô cũng chưa từng căng thẳng đến thế này. Cô biết mình vẫn luôn nỗ lực tập luyện, càng biết mình không thể cố hơn được nữa, nên cô có thể bình thản chấp nhận khi đứng trên sân khấu.
Nhưng, cô lại không thể làm gì hơn trước màn biểu diễn của người khác.
Trong ánh mắt của khán giả đang tràn đầy sự chờ trông hườm sẵn ác ý ranh ma, sẵn sàng đón đợi sự trở về của thiếu nữ thiên tài, hay được mục kích phế tích còn lại của nó.
Kanae bỗng thấy hơi thở khó nhọc dần. Cô đau lòng cảm thông cho Aya khi phải biểu diễn trong những ánh nhìn đầy mùi thuốc pháo này.
Nhưng Kanae lập tức phủi bay cảm xúc đó đi.
Không sao. Mình tin tưởng. Vào Aya. Vào đôi tai mình.
Kanae lặng lẽ hít thở thật sâu.
Vẫn còn tiếng loạt xoạt của khán giả đang đi dọc theo lối giữa.
“Mừng cháu trở về.”
Takubo Hiroshi chỉ nói mỗi một câu đó.
Nhưng một câu nói kia lại ẩn hàm bao sự cảm khái sâu xa.
Cô thiếu nữ nơi cánh gà giật mình quay sang Takubo, ánh mắt thoáng trầm tư cuối cùng gương mặt giãn ra như đã hiểu, bật cười gật đầu với ông.
Takubo cũng bất giác gật đầu đáp lại với gương mặt tươi cười.
Đúng, ngày xưa Takubo từng tiễn cô bé từ cánh gà lên sân khấu như thế này... Ông còn nhớ cả bản nhạc khi ấy. Bản hòa tấu của Ravel.
Ông vẫn nhớ rõ cảm xúc và trái tim run rẩy của mình khi đứng nghe nơi cánh gà như thể chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua.
A, cô bé này đúng là Aya thật. Ông nghĩ vậy khi chăm chú ngắm nghía nét nghiêng thần thánh trên gương mặt cô lúc quay vào cánh gà nhờ tối.
Takubo cũng nhận thấy bầu không khí quái dị phủ trùm dưới ghế khán giả, tuy thuộc một loại khác với Kazama Jin.
Nhưng chỉ cần ngoái nhìn cô gái đứng lặng trong bóng tối, vẻ điềm tĩnh tự nhiên nơi cô đã mang tới sự bình tĩnh cho ông.
“Vậy đến giờ rồi, cô Eiden.”
Takubo nhìn đồng hồ đeo tay, nhắc cô.
Cô gái lặng lẽ tiến ra. Gương mặt nhìn nghiêng của cô dưới làn ánh sáng đã sớm không còn đường nét của một cô bé, mà đầy vẻ uy nghiêm của một nữ thần như ông từng thấy năm nào.
Chứng kiến cảnh ghế ngồi đông nghẹt khán giả, Masaru không khỏi thắc mắc thí sinh tiếp theo có gì mà thu hút sự chú ý tới vậy. Cậu dỏng tai lên, cố nghe lỏm tiếng người rì rầm những lời đồn thổi xung quanh.
Từng được xưng tụng thiếu nữ thiên tài và đeo đuổi hoạt động biểu diễn từ sớm. Sau cái chết của người mẹ vừa là người thầy vừa là quản lý của mình, cô bé đó đã từ bỏ piano. Đây là lần đầu tiên cô ta tái xuất, trình diễn piano trước công chúng kể từ ngày đó. Cậu chăm chú lắng nghe mấy mẩu chuyện trò của đám đàn bà con gái xung quanh, chẳng mấy chốc mà tích đủ thông tin dự phòng cho mình.
Ra là vậy, sự kỳ vọng pha lẫn tò mò và ác ý này là thế.
Masaru cảm nhận luồng không khí đặc quánh quanh mình.
Rõ ràng là bầu không khí phức tạp, có chút pha trộn sự ác ý ranh ma.
Thật đáng thương. Thế này thì không thể biểu diễn nửa vời được rồi.
Cậu vừa cảm thấy chút đồng cảm với cô thì đúng lúc cánh cửa xoay mở ra.
Một thiếu nữ nhỏ nhắn xuất hiện.
Ngay khoảnh khắc cô gái bước ra sân khấu, Masaru bỗng ngẩn ra.
Cậu không hiểu mình bị hút chặt vào gương mặt đó vì lý do gì nữa.
Lạ nhỉ.
Cùng với sự xuất hiện của cô gái, một luồng gió thanh khiết như ùa vào theo.
Giữa tràng pháo tay rất lớn nhiều ẩn ý, cô gái bình thản tiến về phía cây đàn piano.
Chiếc váy màu xanh sáng, kiểu cách đơn giản. Mái tóc cắt ngang vai.
Đường nét tạo ấn tượng mạnh mẽ. Hệt như có luồng ánh sáng tỏa ra từ bên trong khuôn mặt.
Cậu chợt nhận ra mình đã từng cảm thấy điều tương tự trước đây.
Chuyện xa xưa lắm rồi... ở chính Nhật Bản này.
Cậu hấp tấp coi lại bảng tên một lần nữa.
EIDEN AYA. AYA...
Trái tim giật nảy.
Lẽ nào. Lẽ nào nhỉ. Cậu mãi nhắc nhở chính mình, nhưng hình ảnh chiếc túi vải cũ kỹ nằm trong một góc va li tại phòng khách sạn bỗng hiện lên trong đầu.
Không thể có sự tình cờ như thế được.
Cậu khẽ lẩm bẩm, nhưng nhịp tim thôi thúc trong lồng ngực lại không chịu xuôi đi. Ngược lại, càng thêm dồn dập.
Cô gái ngồi xuống ghế, hội trường liền tĩnh lặng tới điếng người. Mọi ánh mắt dưới hàng ghế khán giả đều dán vào cô.
Masaru cũng không thể rời mắt khỏi bóng hình cô. Cậu nhìn thật chăm chú từng đường nét, gương mặt nghiêng nghiêng đó như chỉ sợ bỏ lọt mất trong một giây sơ sẩy.
Nhưng thiếu nữ chẳng mảy may để ý tới mấy điều đó, ánh mắt cô đang nhìn lên khoảng không.
Đôi mắt khẽ nheo lại như bị chói, bờ môi thấp thoáng một nụ cười nhàn nhạt.
Giây tiếp theo, nét mặt cô gái nghiêm cẩn như đang ngưng tụ một thứ gì đó, rồi những ngón tay cô hạ xuống bàn phím.
Tiếng đàn của cô vừa cất lên, toàn thể hội trường bừng tỉnh. Đồng thời, họ dường như nhìn ra cái gì mới là chính thống.
Chất khác hẳn.
Những từ đó hiện lên trong đầu Takashima Akashi.
À, đúng rồi. Đây là cuộc thi cơ mà. Những cái gọi là giỏi hay kém rốt cuộc cũng chỉ là đánh giá dành cho một nhóm người không chuyên.
Cảm tưởng như thế hiện lên trong đầu.
Hãy nhìn đi. Người trên sân khấu mới là dân chuyên nghiệp, là kẻ sinh ra được định sẵn sẽ kiếm sống bằng âm nhạc.
Akashi ngỡ ngàng và càng cảm thấy lạ hơn khi bản thân an tâm tới mức lố bịch và dần thả lỏng.
Cô bé xứng đáng là thần tượng của mình. Kể cả ngày xưa, lẫn bây giờ.
Nathaniel Silverberg lắng nghe màn biểu diễn tuyệt đỉnh của Eiden Aya, lắc đầu cười nhạt và nhớ lại giọng nói của Hamazaki.
Có một đứa trẻ đã tới lúc cần đánh thức.
Hamazaki là bạn bè với ông nhiều năm, hiện đang giữ vai trò hiệu trưởng một trường đại học tư thục về âm nhạc. Ông chợt nhớ ông ấy đã nói câu đó khi ông thăm dò về các thí sinh người Nhật.
Ông ấy không chỉ đích danh, nhưng ông ngộ ra ngay khi nghe màn trình diễn của cô bé này.
Cô bé đó đã thức tỉnh rồi còn gì.
Có lẽ Hamazaki tỏ ra khiêm nhường đó thôi. Ông ta đã phục sẵn một thí sinh tầm cỡ này. Ông chẳng hề hay biết.
Lòng ông thấy tưng tức, lại chỉ biết cười trừ.
Tuyệt vời, thành thục. Thứ âm nhạc “chính thống” của một bậc lão thành ngồi lẫn vào giữa đám trẻ vô tư. Kỹ thuật đạt đến tầm hòa thành một phần của âm nhạc, nên giờ không còn là lắng nghe để kiểm tra trình độ kỹ thuật nữa mà đang bị cuốn hút và lắng nghe như một thính giả thông thường.
Sâu sắc. Độc đáo. Sự kiến giải đầy thú vị đối với bản Sonata của Beethoven. Cô bé này đã có sẵn nền móng âm nhạc chắc chắn của riêng mình. Thứ âm nhạc cao quý khó lòng mai một. Không khác gì một màn độc tấu của riêng đứa trẻ này.
Ông càng nghe, càng thấy mồ hôi mồ kê rịn ra.
Cường địch của Masaru không phải là Kazama Jin, mà chính là đứa trẻ này.
Bản nhạc thứ ba “Mephisto Waltz” bắt đầu lặng lẽ và tự nhiên.
Bao ác ý và tò mò sớm chẳng còn nữa, khán giả cùng nhau lắng nghe thứ âm nhạc thuần túy.
Âm nhạc của Eiden Aya.
Kanae cảm thấy lồng ngực mình đặc nghẹn, mũi cũng sắp sửa sụt sịt tới nơi.
Sự hưng phấn khi lần đầu nghe buổi hòa nhạc của Aya từ mười năm về trước đã hồi sinh một cách sống động, cô cảm thấy thân thể mình nóng rực lên.
Một màn trình diễn hoàn toàn khác Masaru Carlos.
Tĩnh lặng nhưng kịch tính. Cao quý mà khổ đau. Sự phấn khích lần tìm đến như những gợn sóng. “Mephisto Waltz” của Aya làm trái tim không khỏi run rẩy.
Cô gái nhỏ thật sự “đang bay” khi tự do tự tại điều khiển cây đàn piano trên sân khấu. Như nữ thần bay lượn trên bầu trời. Cuối cùng, nữ thần cô vẫn hằng tin tưởng đã trở lại với sân khấu.
Kanae bất giác thì thầm trong lòng.
Chào mừng em trở về, Aya. Cuối cùng, cuối cùng thì em cũng trở về rồi.
Nơi xa nhất ở cuối hội trường.
Một thiếu niên đội cái mũ cũ mèm, dựa vào góc tường gần lối đi lại.
Giữa rừng khán giả đang nhiệt tình lắng nghe, thiếu niên mở tròn mắt, gương mặt rạng rỡ chăm chú nhìn người con gái trên sân khấu.
Màn biểu diễn kết thúc, Aya đứng lên và cúi chào thật thấp. Hội trường liền chôn vùi trong những tràng vỗ tay.
Cô gái ngẩng đầu lên, cười hớn hở rồi nhanh chân rời khỏi sân khấu.
Không ai nói năng gì cả. Chỉ có sự rung động lặng lẽ tràn ngập hàng ghế khán giả, ngôn từ của họ đã bị cướp đi mất rồi. Không có tiếng hò reo, chẳng có tiếng giậm chân thình thịch, chỉ có những tràng pháo tay thật lớn kéo dài mãi không dứt.
“Ừm.”
“Tuyệt vời thật đấy.”
“Không hổ danh. Eiden Aya giỏi thật đấy.”
“Đúng là khác hẳn.”
Vừa lắng nghe những tiếng trầm trồ tràn ngập cảm xúc ở xung quanh, Masaru vừa đứng bật dậy như nhảy bắn khỏi ghế ngồi. Cậu hưng phấn tới mức không nhận ra bản thân đang vội vã lao ra khỏi hội trường. Lối đi đầy nghẹt khán giả vẫn còn đang ồ à xúc động trước màn biểu diễn khi nãy, nên cậu mãi chẳng nhích lên được.
Nhanh lên. Nhanh cho tôi ra.
Cậu vừa bực bội nghĩ vậy, vừa đợi những vị khách trước mặt chậm chạp rời đi.
Không sai. Cô gái ấy. Cô gái ấy là A-chan của mình.
Masaru như muốn bật khóc.
Gặp được rồi. Thật sự gặp được rồi. Không thể tin lại gặp nhau ở chốn này.
Masaru chẳng biết mình đang gào thét những điều đó với ai, nhưng tiếng gào cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu. Cuối cùng, cậu không thể chịu đựng nổi hàng dài khán giả mãi chẳng chịu nhúc nhích, vừa nói “Sumimasen!” với “Pardon!” [62] với các vị khách đằng trước mình, vừa rẽ cơn sóng người cuồn cuộn để lao ra ngoài sảnh.