ROMANCE[63]
Aya thay lại chiếc áo len và quần bò bình thường, nhịp tim cũng dần về lại trạng thái ban đầu.
Cô cũng lấy làm lạ khi nhịp tim lâng lâng nhẹ nhàng như thể trời quang hơn và những thứ đè nặng tâm hồn đã rơi xuống cả. Cho tới tận sáng nay, mà không, cho tới khi lắng nghe màn biểu diễn của Kazama Jin, cô đã chìm trong tuyệt vọng đến thế.
Váy vóc đúng là thứ gây căng thẳng và mệt mỏi. Giá có thể biểu diễn trong một bộ đồ thoải mái hơn.
Aya ưỡn người vươn vai, ngáp một cái đầy sảng khoái rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Chưa gì cô đã cảm thấy việc mình bước ra sân khấu chỉ như một cơn mơ.
Cô tập trung tới mức không hề để ý tới phản ứng của khán giả. Giờ công tắc trong lòng đã hoàn toàn tắt phụt, cô thấy mình của ban nãy như một người hoàn toàn khác vậy.
Còn hai thí sinh nữa sau Aya, rồi tới phần thông báo danh sách thí sinh vượt qua vòng Một.
Cô vừa ngó đồng hồ đeo tay vừa nghĩ vậy, nhưng giờ đó cũng như chuyện của ai khác rồi.
Mình chơi đàn vì điều gì vậy nhỉ.
Cô đã lấy lại đủ tỉnh táo để tự vấn chính mình.
Không hẳn, cô vẫn rất tỉnh táo trong suốt quá trình biểu diễn. Một bản thân vẫn luôn giữ sự tỉnh táo thường trực khi lắng nghe âm nhạc. Từ lúc bắt đầu chơi piano, điều đó vẫn không hề thay đổi. Từ hồi còn nhỏ, cô luôn cảm thấy trong lòng có một bản thân khác luôn nhìn xuống từ trên cao.
Nhưng sự bốc đồng khi nãy.
Ngay giây phút nhớ tới, cõi lòng cô lại lao xao.
Hành động bốc đồng khi cô được chơi như Kazama Jin, như một đứa trẻ có tình yêu của thần âm nhạc đó là thế nào nhỉ.
Đã nhiều năm rồi, mà không, cô không hề cảm thấy sự bốc đồng đó hồi nhỏ. Cô cũng không ngờ trong lòng mình lại có thứ cảm xúc như thế.
Đứa trẻ đó. Âm nhạc của đứa trẻ đó. Đã khơi gợi sự bốc đồng trong cô.
Aya ngẫm ngợi.
Kazama Jin. Cô nên cảm ơn cậu bé đó. Nên vậy.
Cô chậm rãi bước vào thang máy, ấn nút xuống tầng hội trường. Trong lúc cô ra nhà vệ sinh, thư thả thay đồ, màn trình diễn tiếp theo đã bắt đầu.
Dù sao, cảm giác thỏa mãn và phấn chấn này chắc chắn do việc biểu diễn trên sân khấu mang lại. Đó là điều không thể tận hưởng trong các buổi tập luyện và thi cử hàng ngày.
Cậu có muốn tận hưởng nó nữa không?
Một bản thân tỉnh táo điềm đạm hỏi cô.
Cậu muốn quay trở lại sân khấu một lần nữa? Cậu có sẵn sàng để hoàn toàn quay trở lại không? Một khi thực sự đứng trên sân khấu đó cũng đồng nghĩa với trận tiền của cậu sẽ là thiên hạ ngoài kia. Cậu đã sẵn sàng đối mặt với họ chưa?
Vừa nghe mấy cô gái tán nhảm về mình trong nhà vệ sinh vài hôm trước, nỗi sợ hãi đã lập tức lấp đầy trong cô. Nếu còn tiếp tục xuất hiện ở những chốn công khai thế này, chắc chắn phải hứng chịu những lời ong tiếng ve hơn thế.
Đúng rồi, chắc chắn còn nhiều sự ghét bỏ khác nữa. Cậu có thể chịu đựng được hết không? Với cái cá tính thoải mái, thích gì làm nấy của cậu?
Làm thế nào bây giờ? Chẳng biết nữa.
Aya khẽ lắc đầu.
Nhưng... rất vui. Điều này là thật.
Thang máy của khu phòng tập nằm trong một góc hành lang của khu hội trường rộng lớn không bóng người.
Cô vừa bước ra, liền thấy hành lang chẳng có ai... mà không, một bóng người to lớn đang đứng đó.
Mái tóc nâu với những đường cong mềm. Áo sơ mi xanh đĩnh đạc, quần âu.
Ơ kìa, hoàng tử Juilliard.
Aya nhận ra.
Oà, nhìn gần mới thấy to con thật. Khí chất thượng phẩm là đây. Đúng là hoàng tử có khác. Người đẹp hơn hoa, bóng bẩy lộng lẫy. Không nghĩ là cùng giống loài với nhau luôn.
Cô trầm trồ trong dạ.
Cậu ta đứng ở chỗ này, chắc đang đợi ai đó nhỉ?
Cô bất giác ngó ra sau lưng, đánh mắt nhìn chung quanh.
Chỉ có mình Aya đi cái thang máy này, quanh cô cũng không còn ai khác.
Nhưng hoàng tử vẫn đang nhìn chăm chú về phía cô. Ánh mắt đó rưng rưng cảm xúc, không phải ánh nhìn dành cho người mới gặp lần đầu là cô.
Một tia sáng bật ra.
Đúng rồi, chắc có người sắp xuống. Người đó không đi cùng thang máy với mình.
Cô đoán ra, nhẹ nhõm.
May quá, mình nhầm đó thôi. Tự dưng trái tim đập thình thịch như con ngốc.
Aya thầm vuốt ngực thở phào, tính đi lướt qua cậu ta. Lúc đó, cô chợt thấy thân thể cậu ta bối rối cọ quậy.
Một giọng nói có chút lưỡng lự vọng tới qua vai cô.
“A-chan?”
Thật tình, cô không hiểu bộ nhớ con người được cấu tạo theo cách nào nữa.
Chẳng rõ chúng được kết nối với nhau ở đâu và như thế nào để kéo ra được một mảnh ghép từ ngày nào đó rất đỗi xa xôi.
Trong khoảnh khắc giọng nói đó gọi cô, cô như bị kéo ngược chiều thời gian về những năm tháng cũ, một cái ngăn kéo đóng kín trong não bộ Aya bật mở tung.
Giọng nói đó, cách nói chuyện đó, cách người đó gọi cô...
Trong giây phút ngoái đầu, Aya như nhìn thấy một cậu bé với gương mặt đậm nét La tinh, gầy gò, mái tóc xoăn mang tông đen nhàn nhạt.
A-chan. Tớ phải về Pháp rồi.
Cậu bé nói bằng giọng rầu rầu.
Aya khóc òa lên, cậu bé cũng chỉ biết gục đầu lặp đi lặp lại lời xin lỗi. Cậu bé luôn kín đáo, mãi không chịu động đậy, mang chút vẻ cô đơn nhưng lại sở hữu thứ âm thanh như biển cả rộng lớn trong ngày nắng đẹp.
“Ma...”
Aya tròn mắt, miệng há ra.
“Ma-kun? Cậu là Ma-kun? Thật ư?”
Cô nhìn chòng chọc vào thiếu niên trước mắt mình.
Từng là... thiếu niên thôi. Giờ người đó đường đường là một chàng thanh niên với chiều cao lên tới một mét tám tám. Gương mặt đó rạng rỡ hẳn lên, gật đầu dứt khoát.
“Đúng rồi, Masaru đây, A-chan. Giờ tớ vẫn còn giữ chiếc túi vải có thêu khóa Sol A-chan tặng cho đấy.”
“Thật hả?”
Nói thật, bình thường Aya vẫn hay dè bỉu những cô bạn gái cùng thế hệ như một đám nhạn hồng bay lung tung, chỉ biết gào những từ “đùa à,” “không thể tin nổi,” “thật á,” “ghê thật đấy” ngoài kia.
Nhưng, lúc này đây, cô cũng chỉ biết thốt ra cùng những từ như vậy, một cách đáng xấu hổ.
Nhất là trong tình huống này, còn có loại phản ứng nào hơn ngoài việc la hét và nhảy chồm chồm khi được gặp lại người bạn cũ sau hơn mười mấy năm.
Tuy nhiên, vừa lao tới, Aya liền nhận ra cằm Masaru đâu đó trên đầu mình, bề ngang tính từ hai bên nách đã ngang phần vai cô rồi. Cậu ta to phải gấp đôi Aya.
“Ma-kun, cậu đã lớn đến thế này rồi cơ à.”
Aya không thể cưỡng nổi, ngước lên nhìn chăm chú gương mặt Masaru. Hồi nhỏ, cậu mang rõ nét La tinh nhưng bây giờ làn da và màu tóc đã nhạt hơn nên không còn nhìn ra quốc tịch nữa. Từng nét trên gương mặt đều rất sâu, thoạt nhìn như một bậc triết gia hay tăng lữ, cảm thấy khó tiếp cận.
Nhưng Masaru lại cười lớn.
“Ghét ghê, A-chan. Cậu nói hệt như bà tớ vậy. Khi nhìn thấy A-chan bước ra sân khấu, tớ nhận ra cậu là A-chan ngay. Chẳng thay đổi gì cả.”
Ý cậu là sao, Aya thầm rủa trong lòng. Vậy mà mình hoàn toàn không nhận ra.
Cô không thể tưởng tượng nổi cậu bé La tinh nhút nhát, yếu đuối ngày nào (dù cảm thấy chữ yếu đuối với chữ La tinh có vẻ mâu thuẫn nhau) giờ lớn bổng thành một chàng hoàng tử to cao bóng bẩy đến thế này.
Masaru chợt nắm chặt lấy tay Aya khiến cô không khỏi ngượng ngùng.
“Đúng rồi. A-chan, thầy vẫn khỏe chứ cậu? Tớ đã giữ lời hứa với thầy và A-chan. Vừa về Pháp, tớ lập tức theo học piano luôn.”
Masaru hớn hở nói vậy.
“Anh sinh viên trường nhạc dạy tớ đầu tiên đã giới thiệu cho theo học thầy giáo của Conservatoire [64] . Tớ cũng theo học Conservatoire và tốt nghiệp sau hai năm.”
Aya ngỡ ngàng.
“Ma-kun, cậu thật sự là thiên tài.”
“Vậy á?”
Masaru lập tức lắc đầu.
“Tớ luôn nghĩ rằng thiên tài thật sự là A-chan và thầy chúng ta cơ.”
Giây phút ấy, Aya thấy vô cùng chấn động.
Phải rồi. Thầy Watanuki đích thực là thiên tài. Cô đưa Masaru tới lớp, thầy vẫn vui vẻ đón nhận và cho cậu học cùng. Người thầy đáng phục, đã nhìn ra tài năng của Masaru. Giờ cậu bé năm nào đã trưởng thành tuyệt vời, xuất hiện hệt như một ngôi sao lớn mang đầy kỳ vọng vào tương lai. Nếu thầy có mặt ở đây, chắc sẽ nheo mắt vui mừng.
“Ma-kun.”
Aya gắng nén lại nỗi buồn đang trào dâng.
“Thầy Watanuki mất rồi. Chưa đầy hai năm sau khi Ma-kun về Pháp. Thầy mắc ung thư tụy, do phát hiện muộn nên nhập viện chưa đầy một tháng đã ra đi. Thầy vẫn luôn nhớ Ma-kun lắm.”
Gương mặt Masaru lộ vẻ kinh hoàng. Nụ cười vụt tắt, khuôn mặt tái xanh.
“Thầy...”
Cậu nuốt nước bọt đánh ực.
“Mất rồi sao?”
Giọng nói yếu ớt y như cậu bé năm nào.
Aya chậm rãi gật đầu.
“Ừ. Mộ thầy hiện đang ở Zoushigaya.”
“Tớ muốn đi viếng mộ thầy.”
“Ừ, ta cùng đi. Thầy sẽ vui lắm đấy.”
“Ừ, được.”
Khi ngơ ngẩn vuốt ve bàn tay Masaru đang nắm lấy tay Aya lúc này, cô dường như quay lại những ngày xưa cũ. Trừ việc Masaru đã là một chàng trai cao lớn khiến cô phải ngước nhìn, và bàn tay này cũng to hơn hẳn tay Aya.
A, đúng rồi. Hình như bàn tay Masaru đã khá to từ thời đó. Những người có tay chân to dễ cao lớn lắm. Bàn tay to cỡ này có thể với tới mọi phím đàn chơi được cả Rachmaninoff và đủ mọi bản nhạc khác. Tụi mình từng hứa sẽ cùng chơi liên khúc của Rachmaninoff nhỉ. Giờ thừa sức chơi được rồi.
Có vẻ phần trình diễn tiếp theo đã kết thúc. Giờ giải lao, hai người cảm thấy dấu hiệu khán giả đang lao xao bước ra ngoài. Có lẽ Masaru đã đợi Aya quay lại từ phòng nghỉ.
“Ma-kun, giờ cậu còn hát được bài ‘Funa Uta’ không?”
Aya dòm Masaru bằng ánh mắt tinh nghịch, Masaru bèn ưỡn ngực.
“Đương nhiên rồi. Khi tớ đi hát karaoke ở Tokyo, mấy người Nhật ngạc nhiên lắm.”
“Đúng rồi.”
Cứ nghĩ tới gương mặt này của Masaru nhiệt tình hát bài “Funa Uta”, cô liền phì cười.
“Nhưng, thầy giáo của tớ còn tài hơn cơ. Thầy ấy hát được cả bài ‘Tokyo Sabaku’ của Maekawa Kiyoshi đấy.”
“Ơ, Nathaniel Silverberg á?”
Dù ông ta từng lấy vợ người Nhật, nhưng hát thạo cả mấy bài dân ca thì giỏi quá. Cô chợt liên tưởng tới hình ảnh người đàn ông với quả đầu như bờm sư tử đó đang đứng như trời trồng hát bài “Tokyo Sabaku”.
Cô không nhịn nổi, bật cười khúc khích. Masaru kéo tay Aya.
“A-chan, cậu cười nhiều quá đấy. Còn một người nữa, ta nghe nốt đi. Sau đó là thông báo kết quả.”
Aya bỗng nhớ ra.
Bọn mình là thí sinh của cùng một cuộc thi.
Đột nhiên, cô bừng tỉnh giấc.
Cuộc thi. Bọn mình là đối thủ. Chỉ có hai mươi tư thí sinh lọt vào vòng Hai. Và mười hai người tiến tới vòng Ba.
Masaru chắc cũng có chung suy nghĩ.
Khi Masaru gật đầu cười với cô, hình ảnh cậu bé yếu đuối biến mất tăm. Cậu nói bằng giọng tràn trề tự tin.
“Tớ và A-chan sẽ ổn thôi. Cùng cố gắng ở vòng Hai nhé.”
Aya ậm ừ.
Chắc chắn Masaru sẽ vượt qua được vòng Một. Màn trình diễn tuyệt vời thu hút đến thế cơ mà. Người ta còn nhận định cậu ấy là ứng cử viên cho chức vô địch. Trên thực tế, Ban giám khảo cũng đánh giá cậu ấy rất cao.
Nhưng còn mình? Mình thì thế nào đây?
Nỗi bất an thình lình len lỏi vào trong lòng. Cô chẳng còn nhớ phản ứng dưới hàng ghế khán giả như thế nào nữa. Chỉ cảm thấy hình như cũng không tệ.
“Cô Eiden.”
Ai đó bất chợt gọi tên cô từ sau lưng.
Cô quay lại thì thấy hai người nam nữ đeo băng ở cánh tay, có vẻ là người bên báo giới.
“Cô đã vất vả cho vòng Một rồi. Màn trình diễn tuyệt lắm.”
“Tôi là người bên Classics Stream, cô có thể trả lời vài câu hỏi chứ?”
Vẻ mặt tươi tỉnh của hai người nọ cho thấy màn trình diễn của Aya cũng không quá tệ. Nhưng lâu lắm rồi cô không nhận phỏng vấn từ ai, giờ đột ngột có người đề nghị thế này, đầu óc bỗng hóa ra trống rỗng.
“Cảm nhận của cô khi lâu ngày quay lại sân khấu ra sao?”
“Cảm giác khi chơi đàn thế nào ạ?”
“À, là...”
“Xin lỗi, chúng tôi muốn nghe phần trình diễn tiếp theo. Xin phép rời đi trước.”
Người nói vậy rồi tươi cười cúi thấp đầu từ chối hai phóng viên chính là Masaru.
“Xin lỗi ạ.”
Aya vội vã cúi đầu, xuôi theo Masaru kéo tay đi thẳng vào trong hội trường.
Cảnh này ngược hẳn với hồi xưa.
Aya gượng cười.
Đằng sau lưng, cô nghe thấy người ta nói “Ơ kìa, cậu trai đi cùng cô bé đó chẳng phải là cậu trai Juilliard?” “Ừ, đúng rồi.” Hình như bọn họ đã nhận ra người đi cùng cô là Masaru.
Cô thoáng lo lắng, không rõ họ sẽ bàn tán gì đây.
Masaru ngồi thịch xuống một cái ghế ở mặt sau bên trái ít người chú ý.
Cô tính quay lại chỗ Kanae, nhưng Masaru vẫn nắm chặt tay kéo cô ngồi xuống, nên cô cũng chẳng dám mở lời.
Đằng nào vòng Một cũng sắp sửa kết thúc, lát qua chỗ Kanae sau cũng được.
“Xin lỗi nhé. Cảm ơn cậu, Ma-kun.”
Khi cô thỏ thẻ với Masaru, nửa khuôn mặt cậu thấp thoáng nụ cười.
“Mấy cái vụ đó. Khi nào cậu không muốn phỏng vấn thì cứ từ chối dứt khoát là xong.”
“Chắc cũng có nhiều bên đề nghị phỏng vấn Ma-kun nhỉ?”
“Tớ không nhận phỏng vấn khi đang dở vòng Một. Có kết quả vòng Một mới nhận. Sang vòng Hai tớ cũng định làm vậy.”
“À, ra thế.”
Đáng mặt nhân vật tầm cỡ trong tương lai ghê. Chưa gì đã có kiểm soát truyền thông chặt chẽ thế rồi. Chưa biết chừng cậu ấy còn ký hợp đồng với công ty quản lý nào đó rồi.
Cô mở tập chương trình, xem kỹ lại trang thông tin của Masaru một lần nữa.
“Ma-kun, tên thật của cậu dài đến thế này cơ á.”
“Cái tên của A-chan khó ghê.”
“Ma-kun, cậu đăng ký theo bên Mỹ nhỉ. Thảo nào, tớ không nhận ra. Tớ tưởng quốc tịch của Ma-kun là Pháp chứ?”
“Giờ tớ vẫn có thể đăng ký theo bên nào cũng được. Phía Juilliard đăng ký cho nên là Mỹ thôi. Về sau, tớ sẽ phải lựa chọn.”
Ra vậy, Ma-kun hình như vẫn chưa thành niên. Hử? Tưởng mười tám tuổi là tuổi trưởng thành theo quốc tế cơ mà? Hay khái niệm hai quốc tịch của họ mang ý nghĩa khác?
Kém một tuổi. Con số “19” khiến cô ngẩn ngơ.
Trông cậu ấy trưởng thành là thế, hóa ra vẫn còn chưa thành niên.
Cô định lật sang trang khác, bỗng nhận ra Masaru vẫn đang nắm chặt bàn tay phải của mình.
“Này, Ma-kun.”
Aya rụt rè cất tiếng gọi cậu.
“Cậu buông tay tớ ra một tí có được không?”
“Không muốn.”
“Ơ?”
Câu từ chối thẳng thừng khiến mặt cô ngắn tũn.
“Tại sao? Tớ chỉ muốn lật sang trang thôi mà.”
“Tớ chỉ sợ mình buông tay ra, A-chan lại bỏ đi đâu mất.”
Aya nghệt mặt.
A-chan. Tớ phải về Pháp rồi.
Cú sốc xa xôi ngày nào lại dội về trong dạ. Lúc này nhớ lại, cơn sốc đó dần dần hóa thành cơn giận.
“Cậu nói gì vậy hả? Chính Ma-kun mới là người bỏ về Pháp. Giờ lại đang ở Mỹ nữa.”
Aya phừng phừng phẫn nộ, cố tìm cách dùng tay trái lật tập chương trình. Masaru khẽ liếc sang cô.
Có chắc vậy không, A-chan. Người bỏ đi đâu mất không phải tớ mà là A-chan đó. Bởi vì, A-chan đã buông bỏ piano một thời gian dài còn gì?
Cậu chơi đàn giỏi tới mức đó, cậu ở nơi đỉnh cao đến như thế, vậy mà một ngày nọ lại đột ngột buông bỏ hết.
Chàng trai thầm cảm nhận bàn tay mềm mịn thân ái ngày xưa giờ đang nằm gọn trong tay mình.
Cảm giác an tâm không thể miêu tả rõ.
Cậu nhớ lại cảm giác ngây ngất của những ngày ấu thơ.
Cuối cùng cũng tìm thấy.
Masaru không buông tay Aya một phần là vì cơn xúc động dâng đầy khi tái ngộ sau sự biệt ly dài đằng đẵng, là sự hoài niệm khôn nguôi, nhưng phần vô thức trong cậu cũng đã sắc bén đánh hơi được điều gì đó...
Nếu không nắm tay thật chặt giữ cô ấy ở đây, chẳng biết được cô ấy có lại đột ngột rời bỏ cây đàn đi đâu không nữa. Nàng thơ này sẽ không chút nuối tiếc mặt đất, bỏ lại Masaru với cây đàn, một mình đi tới một thế giới xa xôi đẹp đẽ hơn, không quay lại nữa thì sao.
Thoáng bất an và sợ sệt đó ngấm ngầm dấy lên trong lòng cậu.