ODE TO JOY[65]
Chị cố căn hình ảnh Akashi đang căng thẳng đợi chờ vào chính giữa khung hình.
Nhìn anh bạn mình qua khung ngắm máy ảnh, chị cảm thấy nhói lòng.
“Cậu cảm thấy thế nào?”
Masami vừa đặt câu hỏi, Akashi liền gượng cười và nhìn về phía chị.
“Chà, căng đấy. Tớ không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình mới thấy căng thẳng tới mức này. Có lẽ là từ hồi con trai tớ chào đời.”
Anh ngượng nghịu xoa xoa lồng ngực.
Người người đang ùn ùn đổ về phía sảnh. Số lượng người bên báo chí cũng khá đông, chị thấy kha khá người đeo băng tay và cầm sẵn máy ảnh.
Họ sắp sửa thông báo danh sách thí sinh lọt qua vòng Một. Khá nhiều thí sinh và người có liên quan đang chờ đợi chung quanh họ. Những vẻ mặt căng thẳng, phấn khích, trông mong và lo lắng hòa lẫn cho biết ai là thí sinh dự thi. Bọn họ không thể đứng yên một chỗ nên cứ đi loanh quanh, trò chuyện với hết người này người khác để kiềm chế cảm xúc của mình.
Trong số gần một trăm thí sinh, khoảng ba phần tư sẽ trượt.
Chỉ cần nghĩ như vậy, chị một lần nữa cảm thấy mức độ khắc nghiệt của cuộc thi và sự căng thẳng của thí sinh.
Tất nhiên cũng có sự hưng phấn. Hồi hộp nữa. Nếu chỉ là một người hâm mộ nhạc cổ điển thông thường, chắc sẽ thấy cảnh tượng này muôn phần thú vị.
Akashi đang lơ đãng nhìn ngó những người xung quanh. Tuy nhiên, ánh mắt anh lại không giống như đang nhìn họ. Liệu mình sẽ lọt vào vòng trong hay bị loại? Chắc đầu óc cậu ấy đang chứa đầy suy nghĩ định mệnh kia. Khi nghĩ tới tâm trạng của bạn mình, chị cũng cảm thấy căng thẳng theo.
Masami điều chỉnh ống kính, chậm rãi lia quanh khu sảnh. Dân quay phim lúc nào cũng vậy, có thể nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh qua khung ngắm. Cảm giác như thế giới được cắt rời ra vậy. Cũng chính nhờ sự linh hoạt này, nhiếp ảnh gia mới có thể xâm nhập vào các khu vực nguy hiểm. Đôi lúc còn dẫn tới mất mạng. Vậy nên, các tiền bối vẫn luôn nhắc nhở chị phải cẩn thận với loại cảm giác này. Một mặt khác, chị cũng cảm thấy sự bất lực ngang hàng khi nhốt mình trong phần thế giới nhỏ bé bị cắt rời ra kia.
Những tiếng reo hò vang lên như gầm gào.
Từ trên tầng hai, Ban giám khảo chậm rãi bước xuống khu cầu thang rộng.
Chà, đông ghê.
Masami thầm cảm thán.
Cảnh tượng mười mấy giám khảo thuộc đủ mọi quốc tịch cùng nhau bước xuống thật đáng chiêm ngưỡng.
Ánh đèn và hàng loạt máy ảnh tập trung vào Ban giám khảo, gần như trở thành một sân khấu riêng. Khu sảnh ồn ào nãy giờ dần lắng xuống.
Người đi ở vị trí chính giữa đầu đoàn chính là Trưởng ban giám khảo Olga Slutskaya. Bà đang tươi cười, ánh mắt sắc bén, mặc bộ vest màu cam, uy phong đầy sức mạnh như có lửa cháy rừng rực trong người. Chị đọc được nhiều miêu tả về mái tóc đỏ trong tiểu thuyết, nhưng vẫn thấy lạ lùng khi nhìn mái tóc gần như đỏ sẫm dưới ánh đèn.
Olga cầm lấy chiếc micro không dây.
“Gửi tới tất cả thí sinh và những người có liên quan, các bạn đã vất vả với vòng Một rồi.”
Khi bà bắt đầu bài diễn văn bằng thứ tiếng Nhật chậm rãi và trôi chảy, chung quanh liền lặng như tờ.
“Chúng tôi cảm ơn mọi người đã cùng hoàn thành vòng Một của cuộc thi một cách suôn sẻ.”
Mọi ánh mắt đều đang chú mục vào tay bà - cũng tức là tờ giấy trắng bà đang cầm trên tay. Có vẻ là danh sách người vượt qua vòng Một.
Tôi nhận thấy trình độ ngày càng thăng tiến qua từng năm, trình độ của kỳ thi năm nay cao hơn so với lần trước, và sự cạnh tranh cũng khốc liệt hơn nhiều. Các bạn bị đánh trượt trong Cuộc thi này không có nghĩa chúng tôi phủ nhận tính âm nhạc của các bạn, mong các bạn đừng nản lòng mà hãy tiếp tục thử thách mình. Bà đề cập tới một vài quan điểm chính, nhưng đầu óc những người đang lấp đầy ở sảnh đã bắt đầu lơ mơ bay mất rồi, sự nóng ruột ngấm ngầm hiển hiện.
Rốt cuộc ai ở lại, ai bị loại đây?
Olga cười nhạt.
“Có vẻ mọi người đã không thể chờ đợi thêm được nữa, tôi xin thông báo danh sách thí sinh lọt vào vòng Hai.”
Đây đó vang lên tiếng cười và những lời xì xào.
Olga thong thả mở tờ giấy trên tay ra, đọc lên.
“Số 1, Alexey Zakayev.”
Oa, những tiếng reo cất lên.
Ánh mắt mọi người đều ngoái về sau. Trong một góc sảnh, cậu thanh niên da trắng đang ôm chầm lấy vài người bạn, mừng mừng tủi tủi.
“Hiếm có ghê. Thí sinh số một lọt vào vòng trong.”
Akashi lẩm bẩm.
“Vậy sao?”
“Vị trí đầu tiên luôn là bất lợi mà.”
Masami vừa hỏi vậy, Akashi đã nhanh miệng đáp.
“Số 8, Han Hyun Jung.”
Bà điềm đạm đọc tiếp, ở một vị trí khác, những tiếng reo hò lại vang lên. Lần này là một cô gái người Hàn Quốc.
“Số 12, Jennifer Chang.”
Những tiếng reo còn to hơn nữa.
Ánh đèn flash chớp nháy quanh cô gái cao lớn mang dòng máu Á. Cô là thí sinh người Mỹ được đánh giá là ứng cử viên cho chức vô địch.
Những cái tên khác lần lượt được đọc lên, mỗi lần đều kèm với tiếng reo vui nên khó lia máy ảnh theo kịp tất cả. Mọi người còn đồng thanh rộ lên một lúc nên khá ồn ào.
Trong bầu không khí đó, Olga vẫn đọc từng cái tên bằng tông giọng bình thản và rõ ràng.
Gương mặt Akashi càng lúc càng tái mét, sắp sửa đến số của anh rồi.
Masami chĩa máy ảnh về phía Akashi.
Đôi mắt đó mở lớn.
Chị nhìn vào ánh mắt đó, thấy mình cũng đang nín thở.
“Số 22, Takashima Akashi.”
Có lẽ anh sẽ không bao giờ quên được giọng nói và gương mặt Olga khi đọc lên cái tên đó.
Akashi ngẩn ra trong tích tắc.
Rồi gương mặt dần đỏ lên.
Thế rồi, anh khẽ giơ hai nắm tay nói “Tốt rồi”, nhìn sang Masami với vẻ nhẹ nhõm thành thực dâng lên từ trong tim gần như vẻ ngượng ngùng.
“A, tốt quá. Thật tốt quá. Thành công rồi. Cảm ơn, cảm ơn.”
Anh thở phì ra, lẩm bẩm vậy. Tuy chẳng rõ anh đang nói với ai, nhưng lại hướng thẳng về phía máy quay và cúi đầu vài lần.
Mấy người ở gần đó nhìn cách Akashi giơ hai tay lên ra dấu cũng mỉm cười, vỗ tay và nói “Chúc mừng” với anh.
“Chúc mừng cậu.”
Masami thấy một luồng cảm xúc nóng rực dâng trào bên trong mình. Chị cầm nguyên cái máy quay, bắt tay Akashi thật chặt.
Tốt quá. Thật sự tốt quá. Thế thì chương trình cũng có thể tiếp tục.
Do là tên thí sinh Nhật Bản đầu tiên được xướng lên, khá nhiều người bên báo chí tiến về phía Akashi.
Nhìn Akashi vui vẻ trả lời phỏng vấn, Masami cũng lây niềm tự hào.
“A, tớ phải gọi về nhà.”
Akashi vẫn rạng rỡ niềm vui, nói vậy với Masami rồi nhanh chân chạy tới một góc hành lang.
Masami đuổi theo sau.
Cậu ấy vui vẻ thông báo về cho gia đình. Nhất định phải quay lại cảnh này.
Dù lý trí tỉnh táo phân tích điều đó, Masami vẫn cảm thấy một nỗi cô đơn không thể phủi bỏ khi Akashi hớn hở gọi điện về cho vợ.
“Số 30, Masaru Carlos Levy Anatole.”
Những tiếng trầm trồ cực lớn vang lên.
Mọi người trong sảnh đều vỗ tay. Không chỉ có mỗi khán giả, mà cả đối thủ lẫn nhân viên ban tổ chức đều thành người hâm mộ cậu ta cả rồi.
Aya nhìn dáng vẻ Masaru như tắm mình trong ánh sáng, vui vẻ chào hỏi mọi người, lại càng thấy ngạc nhiên trước thiên tính của một ngôi sao trong chàng trai này.
“Nổi tiếng khiếp.”
Kanae rủ rỉ vào tai Aya.
“Còn rất bảnh nữa.”
Aya đáp vậy. Trên thực tế, cô vẫn chưa nói với Kanae chuyện mình ở chung với Masaru tới tận lúc nãy, hay chuyện cậu ấy là bạn thời thơ ấu của cô. Cũng khó đề cập tới chuyện này vì Kanae vừa nhìn thấy Aya liền nước mắt ngắn nước mắt dài kể lể chị ấy đã cảm động tới mức nào trước màn trình diễn của Aya.
“Thật đáng kinh ngạc, chị vẫn thấy số lượng thí sinh người Á khá đông nhưng không ngờ đến già nửa là châu Á.”
Những cái tên được lần lượt gọi lên phần lớn không phải Hàn Quốc thì cũng là các nước thuộc khối Liên Xô cũ. Mọi người đều quan tâm xem có bao nhiêu thí sinh Nhật Bản lọt vào vòng trong, nhưng đã đọc tới non nửa số thứ tự mà chỉ có ba người Nhật: một anh trai lớn tuổi nhất, một cô bé mười mấy tuổi và một sinh viên trường nhạc độ hai mươi.
Chẳng mấy chốc số người vượt qua vòng Một đã quá con số hai mươi.
Chỉ còn vài chỗ trống. Những từ ngữ đó hiện lên trong đầu cô.
Nếu được gọi, tên cô chắc sẽ thuộc hai vị trí cuối cùng.
Aya đoán vậy. Thế này thì người xếp thứ tự cuối cùng sẽ luôn phải căng thẳng chẳng tốt cho tim chút nào.
Cô dường như thấy Olga dao động hít vào một hơi.
Sự do dự trong một thoáng đó liệu có phải nhìn nhầm không?
“Số 81, Kazama Jin.”
Ồ, cơn phấn khích dâng trào.
Aya thở phào.
Đứa trẻ đó. Đứa trẻ được thần thánh yêu thương. Khi nãy, có phải Olga Slutskaya vừa lưỡng lự không?
Nhưng tràng pháo tay giòn giã đã cắt ngang dòng suy tưởng.
Mọi người vừa vỗ tay vừa nhìn quanh quất tìm kiếm bóng dáng Kazama Jin, rồi những giọng nói nghi ngờ vang lên “Ơ kìa?” “Không có đây sao?” Hình như cậu thiếu niên đó không đến nghe thông báo kết quả. Đương nhiên, danh sách người lọt vào vòng trong sẽ được dán ở hội trường và có thể xem trên mạng nên khá nhiều người không tới dự.
“Và số 88, Eiden Aya. Kết thúc danh sách hai mươi tư người.”
Trong một thoáng, cô đang mải để tâm xem Kazama Jin ở đâu, nên thông tin lọt vào tai cũng bị xử lý chậm trễ.
Nhưng giây phút tiếp theo, Kanae reo lên và ôm chầm lấy cô, những người chung quanh cũng quay sang Aya và tươi cười vỗ tay. Cô nhận ra mình đã vượt qua vòng Một.
“Chúc mừng em. Chúc mừng, Aya.”
Kanae lại trào nước mắt.
“Cảm ơn.”
Mặc dù cả hai đang vui vẻ ôm chặt lấy nhau, trái tim Aya lại vô cùng yên tĩnh và thầm tự hỏi liệu điều này có đáng để chúc mừng.
Cô nhận thấy một ánh nhìn liền ngước lên và phát hiện ra Masaru đang giơ ngón tay cái lên từ một vị trí khá xa, cô bèn vẫy tay và gật đầu đáp lại.
Cô hiểu ánh mắt Masaru đang nói điều gì.
Này, tớ đã bảo tớ và A-chan sẽ ổn rồi cơ mà? Cố gắng ở vòng tiếp theo nhé.
Cô tiếp tục được lên sân khấu... tiếp tục tranh tài với Masaru.
Vừa nghĩ tới đó, một thứ cảm xúc lạnh lẽo cắt ngang qua tim cô. Nhưng, một niềm vui cũng đồng thời dâng lên.
Cô sẽ tiếp tục được lên sân khấu... sẽ tiếp tục được chơi đàn ở nơi đó.
Trong tiếng loa thông báo của nhân viên về việc liên hệ làm việc, khán giả và các thí sinh lần lượt rời đi. Đây đó vài thí sinh vẫn đang trả lời phỏng vấn.
Danh sách thí sinh vượt qua vòng Một được dán lên bảng thông báo ở góc sảnh, khá nhiều người đang tụ tập ở đó. Vòng Hai kéo dài ba ngày và sẽ lập tức khởi động từ ngày mai.
Bất chấp những nụ cười phấn khích trên mặt, các thí sinh lọt vào vòng Hai nhanh chóng quay về. Họ cần chuẩn bị sẵn sàng cho vòng thi tiếp theo.
Mặt khác, các thí sinh bị loại đang trò chuyện với nụ cười mệt mỏi, thơ thẩn ở lại hội trường. Cuộc thi đã kết thúc với những người này. Họ sẽ không còn được biểu diễn trên sân khấu này nữa, nên vẫn còn chút luyến tiếc chưa muốn rời đi.
Người ta dán ảnh toàn bộ các thí sinh dọc theo đoạn hành lang dẫn vào sảnh hội trường.
Vài nhân viên đang gắn những bông hoa bằng ruy băng lên ảnh các thí sinh vượt qua vòng loại đầu tiên. Số lượng hoa sẽ tăng dần lên mỗi khi họ vượt qua được một vòng.
“... Hút chết nhỉ.”
Simon đứng trong phòng hút thuốc, ngắm người ta gắn từng bông lên qua ô cửa kính và lầm bầm như vậy.
“Gì cơ? Anh hết nicotine rồi à?”
Mieko đang rít thuốc ở cùng một chỗ, khẽ lườm Simon.
“Tôi cũng hút chết đây, nhưng tôi có ý nhắc tới Kazama Jin.”
“Chia hai phe rõ rệt nhỉ.”
“Thì đó. Dù trong dự đoán.”
Giám khảo sẽ chuyển các ký hiệu ◯, △, ✕ sang thang điểm bình thường và chọn thí sinh vào vòng trong dựa theo thứ tự tổng điểm từ trên xuống.
Điểm số của Kazama Jin chia rõ thành hai phần ◯ và ✕. Nhưng nói chung là ◯ và ✕ đều ít, nên coi như thuận lợi lọt vào vòng trong. Chính vì vậy, Kazama Jin là kiểu suýt soát qua điểm sàn, làm Simon và Smirnoff bạt vía một phen.
“May là Mieko đã quay đầu.”
Simon liếc sang Mieko, lời nói sẵn ý khó chịu.
“Cái gì mà quay đầu. Do tôi đã ngộ ra thôi.”
Mieko nhún vai. Lần này, bà cho Kazama Jin điểm ◯.
“Đằng nào thằng bé cũng thừa kỹ thuật qua được vòng Một. Giờ đánh điểm ✕ mới là ác quá đấy.”
“Không biết thằng bé đó học hành kiểu gì nhỉ? Giờ ai đang dạy nó? Về sau nó tính ra sao? Chẳng biết có ý định trở thành nghệ sĩ biểu diễn không?”
Simon vừa lúc lắc đầu vừa tự hỏi một tràng như hát.
“Ai biết được. Tôi cũng để tâm chuyện này.”
Mieko ngước nhìn khoảng không, nhả khói.
“Chẳng rõ vì sao nhưng tôi không thể tưởng tượng cảnh đứa nhỏ đó trở thành nghệ sĩ biểu diễn.”
“Thấy chưa? Nhưng tôi cảm giác thằng bé sẽ trở thành một dạng nghệ sĩ chưa từng có.”
“Ừ. Có thể.”
Đột nhiên, Mieko tưởng tượng đến hình ảnh thiếu niên chơi một cây đàn piano đứng đặt trên thùng một chiếc xe tải hạng nhẹ chạy dọc đường ruộng.
“Một dạng nghệ sĩ piano lao động hả?”
“Cái đó là sao? Thời đại bây giờ là ‘quốc tế’ cả rồi.”
“Nhật Bản có câu ‘tình canh vũ độc’ [66] mà. Vừa làm một người nuôi ong, vừa làm một nghệ sĩ piano. Chắc giới bảo vệ môi trường sẽ chào đón thằng bé đấy.”
Mieko bông lơn, nhưng thầm nghĩ đứa trẻ như Kazama Jin sẽ sống được theo cả hai lối đó. Hơn nữa, bà còn mơ hồ dự đoán phong cách âm nhạc của đứa trẻ này sẽ được đón nhận theo cách đấy. Nhất là hình ảnh cậu bé vừa dạo giữa núi đồi vừa ca hát hiện lên rõ nét trong đầu óc bà.
“Thật đáng quan tâm, cậu bé đó.”
Đầu óc Mieko chợt thầm nhắc lại câu Olga từng lẩm bẩm khi trước.
“Thật đáng quan tâm.”
Akashi chăm chú ngắm bông hoa màu hồng đính trên bức ảnh của mình với bao cảm xúc sâu xa.
Giờ Masami đã đi chỗ khác ghi hình rồi. Chị đề nghị cùng nhau ăn tối coi như buổi mừng công nho nhỏ, nhưng Akashi còn phải chuẩn bị cho vòng Hai nên quyết định một mình tận hưởng niềm vui công phá vòng Một.
Bông hoa bằng ruy băng này chính là thành quả từ bao công chuẩn bị tới tận giờ.
Lồng ngực anh dâng trào cảm xúc.
Nhờ sự ủng hộ của gia đình và bạn bè, anh mới đạt được bông hoa này. Mới có sức đi tới tận đây. Chỉ là một bông hoa bằng ruy băng nhưng là bông hoa chở theo niềm vui không gì sánh bằng.
Mong cho mình có thể tăng thêm một bông hoa nữa.
Akashi thầm cầu nguyện với bông hoa, rồi lôi điện thoại ra chụp lại.
Khoan đã, có thể chụp chung với bông hoa không nhỉ?
Anh duỗi tay, chĩa ống kính điện thoại vào người mình, cố xoay đủ mọi góc độ. Nhưng anh mãi không căn được khoảng cách vừa đủ để bông hoa lọt chung vào khuôn hình.
Xem ra khó thật.
Trong khi anh mê mải thử đủ mọi cách, một tiếng cười vọng tới từ phía sau.
Anh ngoái lại, thấy Masami đã quay lại từ lúc nào. Chị đang ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Trời ạ, thật tình. Cậu một mình bày trò gì đây. Để tớ chụp cho là xong mà.”
Akashi ngượng chín mặt mũi, nhưng cũng thấy nãy giờ mình lố thật nên bật cười theo.
“A ha ha.”
Anh cùng Masami nhìn nhau, cùng cười thật to.
Đã lâu rồi anh mới lại được cười sảng khoái đến thế. Là do sự căng thẳng lúc đợi Ban giám khảo công bố kết quả, hay do bình thường đã quen nén lại cảm xúc vào bên trong, giờ anh đang cảm nhận được một thứ cảm xúc mình chưa từng thấy qua.
“Nào, đi ăn thôi. Đi ăn thôi.”
“Ừ. Làm bữa chúc mừng nhẹ nhàng nào.”
Cuối cùng, hai người cũng ngừng cười, cố lấy lại nhịp thở. Họ kéo nhau qua cánh cửa xoay, bước ra bên ngoài.