ÉTUDE BLACK KEYS[75]
So với vòng Một, anh giữ được bình tĩnh tốt hơn hẳn. Đương nhiên vẫn có, nhưng sự căng thẳng này khá dễ chịu.
Akashi cử động đầu ngón tay, siết hai tay lại.
Ở vòng Một, anh căng thẳng khủng khiếp. Trong mấy năm gần đây, anh không nhớ có giai đoạn nào mình sợ hãi đến thế. Nhưng lâu lắm mới được lên sân khấu, một lần được trải nghiệm sân khấu cũng đủ tạo nên sự thay đổi lớn nơi anh.
Mình trở thành nghệ sĩ rồi. Mình là nghệ sĩ.
Cảm xúc đó mãi trào dâng trong lòng.
Nó mới chân thật làm sao. Nó là thực tế. Anh cảm thấy cuộc sống thường ngày như trôi bẵng đi xa lắm. Cảm giác khi ở trên sân khấu, cảm giác khi bước về phía cây đại dương cầm đứng lặng dưới màn ánh sáng, cảm giác mình có thể thoải mái và tập trung ở nơi đó. Khi anh bấm phím đàn giữa bao ánh mắt chú ý của khán giả, sự thân mật mà cao quý đồng thời nghẹn đặc trong giây phút đó. Rồi cảm giác thỏa mãn, những lời tung hô đầy phấn khích. Dường như anh đang cùng chung cảm xúc với khán giả, cảm giác hoàn thành trọn vẹn.
Anh gói ghém lại và tận hưởng cảm xúc dâng trào khi rời khỏi sân khấu.
A, đây mới là chỗ của mình. Mình vẫn luôn tìm kiếm khoảnh khắc này. Mình yêu gia đình và tận hưởng cuộc sống hằng ngày, nhưng trái tim vẫn luôn tìm kiếm nơi này.
Giờ anh đang thầm đoan chắc điều đó ở nơi cánh gà. Khoảnh khắc này đây, cảm nhận sự chân thực này, trái tim Akashi đang thầm cảm ơn một ai đó ở nơi cao xa.
Xin cảm ơn. Cảm ơn rất nhiều vì đã cho phép tôi được đứng ở nơi đây.
Mặc dù vậy, càng sắp tới lượt mình lên trình diễn, bụng anh càng nặng nề quặn thắt lại. Trái tim đập thình thịch và nguồn nhiệt khuấy lên như thể một phần ý thức khác của mình đang lơ lửng bên trên thân thể người trần mắt thịt.
Bốn mươi phút của vòng Hai. Khá dài. Tương đối khó tập trung chơi liên tục không gián đoạn trong suốt khoảng thời gian đó. Hơn nữa, duy trì được sức lôi cuốn, không làm khán giả mệt mỏi còn khó hơn nữa.
Lên khung biểu diễn là một khâu vừa vui vừa khó nhằn.
Bạn cần chứng tỏ được kỹ năng của bản thân, lại khoe được chuyện mình có thể chơi tác phẩm của bất kỳ nhà soạn nhạc nào. Thêm nữa, các tác phẩm được chọn cho thấy được cái gu và khả năng cảm nhạc của bản thân. Ngoài ra, còn phải truyền tải được các bản nhạc mình lựa chọn bao gồm khúc nhạc mới tinh đó tới Ban giám khảo trong quãng thời gian quy định.
Trước hết, anh thu thập lại các màn trình diễn mẫu từ những album nhạc có trên thị trường, lựa chọn ra các ứng cử viên và gom chúng vào thời lượng bốn mươi phút. Anh đảo thứ tự, thay đổi cách chuyển bài và nghe thử rất nhiều lần. Cố gắng cảm nhận xem chúng có tương thích với bản thân và kỹ thuật của mình không. Anh cũng tham khảo thêm ý kiến từ thầy giáo cũ, dành khá nhiều thời gian để lên được nội dung biểu diễn này.
Tiếp theo là tới phần luyện tập.
Repertory. Đó là đề bài vĩnh viễn đối với nghệ sĩ.
Bạn muốn được xưng tụng là một nghệ sĩ đa dạng, có thể chơi Schubert, Mozart, hay nhắm thành một chuyên gia có danh tiếng nhất định biểu diễn một số nhà soạn nhạc đặc thù. Cho dù bạn nhắm tới loại hình biểu diễn nào thì một repertory trọn vẹn vẫn là vấn đề ưu tiên hàng đầu.
Con người rất dễ quên ngay cả khi đã dành vài tháng để luyện tập một bản nhạc. Dù luyện lại không tốn quá nhiều thời gian như ban đầu, nhưng nếu không tập kỹ thì màn trình diễn cũng thiếu sức thuyết phục.
Mỗi người đều cần phải chơi hơn chục bản nhạc cho một cuộc thi. Người nào nhiều thì tầm mười bảy hay mười tám bài. Bản nhạc dài nhất phải tốn tới gần ba mươi phút, tùy vào trình độ kỹ thuật và độ khó của bản nhạc mà tốn lượng thời gian tập luyện khác nhau. Duy trì được tất cả các bản nhạc ở mức độ hoàn hảo là điều vô cùng khó khăn.
Anh đã bao lần thầm ước mình là một thiên tài. Giới nghệ sĩ piano đầy rẫy thiên tài khó tin chỉ cần nghe một lần, liền tái hiện được toàn bộ khúc nhạc, hay chỉ cần đọc tổng phổ là chơi được mà không cần luyện tập. Là ai nhỉ? Một nghệ sĩ piano trong chuyến công diễn của mình. Trong chương trình dự tính biểu diễn có một bản nhạc ông ta chưa từng chơi qua trước đây. Trong khi trên tàu di chuyển tới địa điểm khác, ông ta đọc thuộc tổng phổ, rồi chơi bản nhạc rất thành thục trong buổi diễn ngay ngày hôm ấy. Thậm chí, nghệ sĩ piano nào đó còn nói rằng chỉ cần nhớ kỹ tổng phổ rồi di chuyển tay đúng như thế là đủ, họ không thấy cần phải luyện tập làm gì.
Akashi thuộc dạng giỏi ghi nhớ tổng phổ, nhưng không lên tới tận cấp độ đó. Nếu không luyện tập thật nhiều, anh sẽ cảm thấy lo lắng.
Do đi làm nên ít thời gian luyện tập, anh đành hy sinh giấc ngủ. Dường như trong suốt một năm chuẩn bị cho cuộc thi này, anh thường trực phải chiến đấu với tình trạng thiếu ngủ. Dù thèm được ngủ đẫy giấc, anh cũng phải cố căng mắt lên. Bản nhạc vẫn còn chưa đủ thành thục, lắm lúc ngón tay di chuyển gần như vô thức.
Vòng Một yêu cầu một bộ ba bản nhạc, vòng Hai là bộ năm bản nhạc, còn vòng Ba là bộ bốn bản nhạc. Mặc dù anh ghi nhớ tổng phổ tương đối nhanh, nhưng không đủ thời gian để luyện tập đến khi thấy thỏa mãn. Thế này đã được chưa, đây coi như hoàn thành chưa. Anh mãi tự hỏi mình như vậy.
Anh học được từ những cuộc thi thời sinh viên là dù có thể ghi nhớ bản nhạc và chơi ở một mức độ nhất định, con người cũng cần thời gian ngủ nghỉ. Cũng cần giữ một khoảng cách với bản nhạc một thời gian để có được sự lý giải sâu sắc hơn.
Tuy cũng có nhiều phương pháp luyện tập, nhưng Akashi quyết định phân thành từng đợt ba tháng tập luyện. Trong trường hợp của Akashi, tổng số bản nhạc là mười hai... Anh dùng ba tháng đầu tiên để luyện tập tất cả theo thứ tự biểu diễn. Ba tháng tiếp theo, anh luyện tập lại một lần từ bản nhạc đầu tiên. Rồi lặp lại thêm lần nữa. Bằng cách đó, anh có thể dành cho mọi bản nhạc một khoảng trống nhất định. Và bằng cách đó, anh tự tin mình có thể luyện tập trong một thời gian dài, và đào sâu kiến giải về từng bản nhạc.
Dù vậy, thực tế mọi thứ không thể tiến hành theo kế hoạch. Bản nhạc cuối cùng của vòng Hai là chương Ba của “Petrushka” có độ khó kỹ thuật rất cao, hay bản nhạc lớn nhất trong toàn bộ nội dung biểu diễn, bản nhạc dài “Kreisleriana” của Schumann dự tính biểu diễn cho vòng Ba đều tốn thời gian hơn tưởng tượng, cách gì cũng phát sinh chênh lệch thời gian dành cho từng bản nhạc.
Mặt khác, anh ngạc nhiên khi những bản nhạc mình thấy khó hồi sinh viên, giờ lại chơi dễ hơn hẳn so với ấn tượng khi đó. Rõ ràng là nhiều thứ cần trải đời để hiểu thấu. Ít ra kỹ thuật của anh vẫn chưa mòn, vẫn còn tự tin đối đầu với các thí sinh trẻ tuổi.
Lần nào anh cũng thu âm phần trình diễn của mình để nghe lại. Nhưng nghe mãi nhiều ngày liền, anh chẳng biết khúc nhạc vừa tập xong đã ổn chưa, mình đã đàn khá hơn hay không.
Đôi lúc, anh tràn đầy tự tin: “Được rồi, cỡ này chắc qua truông đây.” Lại có lúc, anh cảm thấy tuyệt vọng: “Hoàn toàn không ổn, chẳng bản nhạc nào ra hồn cả.” Lúc khác, anh yếu đuối nghĩ: “Nếu mình trượt ngay ở vòng Một, bao thời gian dành ra để luyện tập bản nhạc của Stravinsky hay Schumann đều sẽ hóa vô ích cả.”
Chưa kể, anh vẫn chưa luyện tập đến bản hòa tấu cho Chung kết.
Anh coi đó là phần thưởng nếu đi được tới tận trận Chung kết, nên cứ trì hoãn mãi. Cũng do khó tìm được ai khác để chơi hộ mình phần của dàn nhạc. Ngay cả khi tìm được ai đó, cũng khó kiếm được một địa điểm có hai cây đàn piano. Rốt cuộc, dù biết là việc không được phép, anh đành nhờ bộ phận piano ở chỗ làm cùng hợp tấu với mình vài lần sau giờ đóng cửa.
Những ngày luyện tập tưởng dài mà ngắn giờ bỗng như xa xôi lắm. Cảnh đợi đến lúc lên sân khấu như này chẳng khác gì cơn mơ nhưng từng giây đều rất thật. Thật sự lạ lùng. Anh mê mải đến mất tự chủ trong vòng Một, nhưng lại thật sự cảm thấy mình đang tham gia cuộc thi trước thềm trình diễn lần hai.
Thật sự mình đã tới được đây rồi. Cái ngày tung ra mọi thành quả của quá trình chuẩn bị dài đẵng đẵng “giờ” đã đến rồi.
Đột nhiên, anh cảm thấy một nỗi sợ hãi vu vơ.
Sau này sẽ ra sao? Tương lai sẽ ra sao? Những ngày căng thẳng dồn nén này kết thúc rồi, thứ gì sẽ chờ đợi mình đây?
Anh bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng cổ vũ vang lên.
Màn trình diễn của thí sinh trước anh đã kết thúc.
Anh bất giác hít vào một hơi thật lớn. Sắp tới giờ giải lao. Chuẩn bị tới lượt rồi.
Đây có thể sẽ là màn trình diễn cuối cùng. Mình đã làm tất cả những gì có thể rồi. Dù sao đi nữa, hãy làm hết sức mình của hiện tại thôi.
Anh nhắm mắt lại, tưởng tượng đến lúc mình trên sân khấu.
Bản nhạc đầu tiên. Bản nhạc đầu tiên, khúc “Mùa xuân và Atula” là cốt lõi. Miễn có thể chơi bản nhạc này thật thuyết phục, còn lại đều là những khúc nhạc quen thuộc anh đã nghe quen tai, chơi quen tay cả rồi.
So với bản hòa tấu, điều rắc rối nhất đối với một người không còn là sinh viên trường nhạc như Akashi chính là khúc nhạc mới kia.
Nếu còn là một sinh viên trường nhạc, anh có thể nghiên cứu cấu trúc và lý giải bản nhạc cùng với giáo viên cố vấn, cũng có thể nhờ sự hỗ trợ của các giáo viên khác. Lại trao đổi được cùng các thí sinh khác. Hầu như phần cadenza của các thí sinh đều có sự tham gia của giáo viên cố vấn.
Tuy đã tham khảo ý kiến của thầy giáo cũ, nhưng không giống như thời sinh viên, anh không thể dựa dẫm vào thầy mình vô điều kiện. Thầy hiện cũng có những thí sinh khác cần hỗ trợ, cũng cần phải giữ khoảng cách với những người đã ra độc lập. Rốt cuộc, anh phải đối mặt với khúc nhạc này một mình.
Tuy nhiên, Akashi lại cho đây là lợi thế của thí sinh lớn tuổi.
Anh vốn ham thích văn học Nhật Bản và từng có một thời hay đọc Miyazawa Kenji. Người có tuổi cũng sẽ lý giải các tác phẩm văn học sâu sắc hơn.
Anh đã tranh thủ những lúc ngơi tay như quãng thời gian khi di chuyển tới chỗ làm để đọc lại các bài thơ hay tiểu thuyết của Kenji, cũng đọc cả những bài phê bình liên quan, cố gắng tưởng tượng ra thế giới quan và vũ trụ quan của Kenji. Dù đi về trong một ngày là hành trình khá mệt mỏi, anh vẫn tìm đến Iwate [76] và quan sát vùng đất được đặt trong bối cảnh của tác phẩm.
Chắc chắn, khác biệt, rời xa nhân thế, đậm tính huyền ảo... nhưng vẫn cảm thấy được một mặt xấu hổ, tủi nhục, đáng thương... Mang cả phần hiện thực và phần của mộng tưởng.
Trong con tàu điện khẽ lắc lư, anh lồng hình tượng của bản nhạc vào hình tượng của tác phẩm văn học.
Đây là không khí nơi bờ biển nước Anh... Còn nơi này chắc là hình ảnh chuyến tàu ngân hà bay trong đêm... bầu trời đêm... Còn đây là sớm mai vĩnh biệt chăng... [77]
Ừ, phải rồi. Mình sẽ đem câu thoại này vào giai điệu của phần cadenza.
Suy nghĩ đó chợt lóe lên.
Lấy mưa tuyết về đi anh.
Lấy mưa tuyết về đi anh.
Những lời trăn trối của em gái Kenji trước lúc lâm chung trong “Sớm mai vĩnh biệt” mang lại ấn tượng cực kỳ nổi bật. Đó là lời Toshi đang khó nhọc vì cơn sốt cao, nằng nặc đòi anh trai Kenji đi cào tuyết về cho mình ăn. Những câu từ vô cùng đau đớn nhưng lại mang theo nhịp điệu của âm nhạc.
Akashi không dám tự nhận mình giỏi ứng tấu, nhưng từ hồi nhỏ, mọi người thường khen “Akashi có trái tim thi ca”. Anh cũng từng theo học lớp sáng tác, vì thế cũng không thấy khó khăn khi tạo giai điệu.
Được rồi, tay phải tạo nên giai điệu cho cấu từ của Toshi. Lặp lại câu nói của người con gái đã lên thiên đường và rót lại xuống nhân gian. Tay trái vẽ nên hình ảnh những ngày của một Kenji thu nhặt những tinh thể tuyết và suy nghĩ về thế giới và vũ trụ xem nào.
Sau khi quyết định làm thế, anh mê mải với những giai điệu lũ lượt hiện ra trong đầu. Anh thu nhặt hết thứ này đến thứ khác, viết ra một đoạn cadenza dài tới gần năm phút nên đành thu gọn lại. Anh còn phải suy tính tới những khúc nhạc khác, nên buộc phải giới hạn trong ba phút mà thôi.
Có điều, anh thấy những giai điệu mình tạo ra dễ thương quá, nên mãi luyến tiếc không cắt bớt đi được. Anh mãi băn khoăn lo lắng, bèn chơi cho vợ nghe vào một bữa nọ.
Cô ấy liền đáp “Lộn xộn và nặng nề”. Ấn tượng của vợ anh như đại diện của khán giả đại chúng, họ không có sẵn định kiến, chỉ thẳng thắn nói ra cảm nhận thật, và dễ khiến ta phải bật ngửa.
Anh lập tức vứt bỏ mọi phần còn thấy lấn cấn rồi chơi lại cho chị nghe, chị liền gật gù “Hay đấy.” Khi tận mắt chứng kiến vợ mình vô thức ngân nga giai điệu “Lấy mưa tuyết về đi anh” trong khi làm việc nhà, anh tin chắc những giai âm này sẽ lưu lại trong tai của người nghe.
Vào thời điểm hoàn thành phần cadenza, anh cuối cùng cũng cảm thấy “đã hoàn thiện được ‘Mùa xuân và Atula’ của mình rồi”.
Anh đã khổ công hoàn thiện “Mùa xuân và Atula” nhưng để được ai đó lắng nghe ngoài vợ anh, thì có lẽ sân khấu này sẽ là đầu tiên và cũng là cuối cùng.
Khi nghĩ vậy, anh cảm thấy hơi lãng phí. Biểu diễn là một chuyện vừa đáng mừng vừa đáng sợ. Đương nhiên, ở hàng ghế giám khảo, bản thân nhà soạn nhạc sẽ lắng nghe và chọn ra phiên bản “Mùa xuân và Atula” xuất sắc nhất trong số màn trình diễn của tất cả các thí sinh trong vòng Hai cho giải thưởng Hishinuma.
Thế nào? “Mùa xuân và Atula” của mình, phần cadenza của mình sẽ được khán giả, được nhà soạn nhạc nghe như thế nào đây?
Trong khi anh còn mải đuổi theo những suy nghĩ đó, tiếng chuông báo còn năm phút giải lao đã vang lên.
Đến lúc rồi.
Akashi thẳng lưng lên theo phản xạ.
Anh rất bình tĩnh khi ra cánh gà.
Lúc đợi ở phòng nghỉ hay bên ngoài... khoảng bốn, năm tiếng trước, anh căng thẳng hơn nhiều.
Nếu so với khoảng thời gian dài đến muốn ngất (đợi tới lượt mình và sau đó) của vòng Một, thì tâm lý của anh thoải mái hơn rất nhiều.
Nhất là cảm giác an tâm khỏi phải đợi chờ nữa.
Anh muốn sớm được chơi đàn. Anh muốn cùng chia sẻ thời khắc đó với khán giả. Hồi hộp, mong đợi.
Akashi vui vẻ nhấm nháp cảm giác đó. Mặt khác, anh cũng nghi ngờ những cảm xúc của mình có phải là thật không nữa.
Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, nhiều lần anh có cảm giác cao hứng trước buổi diễn. Cảm giác hưng phấn và sung sức tràn ngập cơ thể.
Cứ thế, anh bước ra sân khấu.
Ngay khoảnh khắc bắt đầu màn trình diễn, ta sẽ biết mình đang dâng trào cảm xúc thật hay không. Đôi khi, anh nhận ra đó đơn thuần là một kiểu “giả đò” để đẩy cảm xúc lên, thoát khỏi áp lực biểu diễn. Vào thời điểm khủng khiếp, đôi lúc cảm giác “sắp sửa dâng trào” đó còn kéo dài tới tận lúc màn trình diễn kết thúc.
Là sao đây? Có thật là mình đang dâng trào cảm xúc.
Akashi tự hỏi chính mình.
Mình đã như thế nào trong cuộc thi năm đó nhỉ? Cuộc thi năm đó, mình đã đạt được thành tích cao nhất trong đời.
Giờ nhớ lại mà đã hóa thành ký ức xa xôi nào.
Anh chẳng biết nữa, chỉ cảm thấy mọi thứ khá bình thản. Trái tim đã rất bình thản, hơn là cảm xúc dâng trào.
Anh mong đó là thật.
Akashi đan siết hai bàn tay vào nhau.
Anh muốn tin vào thứ âm nhạc được chơi bằng đôi bàn tay, bằng những ngón tay này.
Nơi cánh gà sân khấu tối nhờ nhờ, anh muốn cảm giác những ngón tay đan vào nhau kia sẽ đốt lên thứ gì đó trong lòng mình.
Chợt, anh cảm thấy có gió lùa tới, liền nhìn về phía sân khấu. Cánh cửa vẫn đóng kín, nhân viên vẫn ở nguyên vị trí.
Mình nhầm lẫn gì sao.
Akashi lại nhìn xuống đôi tay mình.
Nhưng anh cảm thấy gì đó khang khác, lại ngó về phía sân khấu thêm một lần nữa.
Ánh sáng lọt vào qua kẽ hở của cánh cửa quay và ô cửa sổ hẹp dài dùng để quan sát bên ngoài.
Akashi rơi vào một ảo ảnh kỳ lạ.
Đằng kia là cánh đồng dâu tằm của bà.
Anh bất chợt có dự cảm đó.
Bây giờ, mở cánh cửa đó ra, mình sẽ thấy cánh đồng dâu tằm rộng bát ngát đằng kia. Sau cơn mưa đầu hạ.
Cảnh tượng đó hiện lên rõ ràng trong mắt Akashi.
Ánh mặt trời tẻ nhạt đã phơn phớt màu sắc của mùa hè, mang theo sự nóng bức rọi xuống vạn vật.
Đám lá dâu phủ rạp xuống mặt đất, những hạt mưa đọng lại, chờ chực rơi xuống.
Rặng núi xanh xa xa. Ở một góc trời đặc mây, sắc đen vẫn còn sót lại nhưng dần rời đi.
Thi thoảng, gió thổi đến như nhào lại bầu không khí.
Akashi bước xuống xe buýt, đứng trước ruộng dâu của bà. Chiếc mũ suýt bay theo cơn gió, cái dây cao su quàng dưới cằm đã giữ chắc nó lại.
Akashi thấy rõ căn nhà của bà ở đầu bên kia ruộng dâu.
Hạnh phúc, vui sướng quá đỗi, Akashi cất tiếng cười.
Đằng đó là căn nhà của bà. Đằng đó có người bà anh vẫn vô cùng kính yêu. Và cả cây đại dương cầm yêu thương của Akashi nữa.
Akashi vọt chạy.
Toàn thân cảm nhận được mùi hương của lá dâu, mùi của mùa hè, gió và nắng khi anh chạy một hơi dọc con đường nhỏ giữa hai thửa ruộng.
Bà ơi.
Akashi như nghe thấy tiếng gào của chính mình.
Đó là gì vậy? Akashi đang có một giấc mơ giữa ban ngày, hay là ảo giác...
Anh bừng tỉnh trước tiếng vỗ tay như sấm dậy, thí sinh nữ người Hàn Quốc mặc bộ váy đang quay vào từ cánh cửa xoay.
Giây phút cánh cửa xoay mở ra, ánh sáng rực rỡ của sân khấu lọt vào, nhưng nơi đó vẫn là sân khấu bình thường.
Akashi ngơ ngẩn.
Kể cả lúc nghỉ giải lao, cảm giác lạ lùng đó vẫn mãi đeo bám Akashi.
Tới lượt anh ra sân khấu, cảm xúc đó vẫn bao trùm toàn thân.
Có lẽ nào, mình đang lâng lâng không. Lâng lâng quá mức dẫn đến ảo giác. Như những đứa trẻ phải chịu khổ cực quá mức liền nảy sinh ra một nhân cách khác chẳng hạn.
Nhưng Akashi vẫn ý thức rõ mình đang tươi cười bước ra sân khấu, điều chỉnh ghế trong tình trạng hết sức bình tĩnh. Anh cũng thấy rõ hàng ghế khán giả.
Anh chợt nhận ra Machiko đang ngồi ở ghế thuộc hàng thứ năm bên tay trái ngay dọc lối đi. Càng không ngờ nhìn phát liền nhận ra vợ ngay như thế.
Mình mà còn thấy mình tinh mắt.
Nhưng anh chẳng cảm nhận được bất cứ điều gì. Không vui, cũng chẳng nghĩ phải cố gắng nào, căng thẳng cũng không.
Khúc nhạc đầu tiên: “Mùa xuân và Atula”.
Anh dạo khúc đàn như thể đã biết rõ nó từ nhiều năm về trước.
Ồ, ra vậy.
Akashi vừa chơi vừa cảm thấy xuôi lòng.
Ruộng dâu tằm khi nãy đang kết nối với nơi đây... Bờ biển nước Anh của Miyazawa Kenji, Hanamaki [78] của ông, vũ trụ của ông.
Vậy nên, mình mới thấy khung cảnh đó.
Akashi vừa chơi đàn, vừa như nhìn thấy cảnh vật của Iwate trôi bên ngoài cửa sổ ô tô và đi mãi về phía hàng ghế khán giả tôi tối. Sóng vỗ rì rào trên bờ biển đêm. Ánh sao sáng trên đầu.
Anh đang đi. Akashi đang đi dạo ngay cạnh những con sóng dạt bờ.
Kenji cũng đang dạo bước. Ở một nơi xa xa trước anh vài bước, trong tư thế hơi cúi giống bức ảnh anh từng thấy.
Vạn vật tự nhiên. Đó chính là vạn vật tự nhiên của Kenji, cũng là vạn vật tự nhiên của chúng ta... Mọi sự tuần hoàn, đi rồi trở lại. Sự tồn tại của chúng ta ở nơi này chỉ trong một chốc lát. Ngắn ngủi tựa như một cái chớp mắt của vũ trụ kia. Tới phần cadenza rồi.
Lấy mưa tuyết về đi anh.
Lấy mưa tuyết về đi anh.
Kenji tiếp tục thơ thẩn bước bên những con sóng. Ông lặng lẽ bước đi, đầu hơi cúi xuống trên bãi biển tối thui như không nghe thấy giọng nói của Toshi.
Giọng của Toshi trong veo, đẹp đẽ. Giống như âm thanh phát ra từ cây gậy thiếc của người tu hành trên núi, lặp đi lặp lại tiếng vang xa xăm như vọng lại từ phía bên kia của bầu trời.
Lấy mưa tuyết về đi anh.
Lấy mưa tuyết về đi anh.
Cuối cùng, giọng nói đó tan biến.
Bản nhạc nghiêm ngặt đi về tới cuối. Mọi thứ di chuyển và biến mất đúng quỹ thời gian. Chu kỳ lặp lại. Vòng tuần hoàn khép kín, quay về với quá khứ xa xưa hoài nhớ, lại đảo về một quá khứ mới.
Hợp âm cuối cùng.
Akashi nhấc ngón tay lên, tiễn nốt những tàn dư của âm thanh.
Cả hội trường tĩnh lặng lại. Người ta vẫn cấm tiếng vỗ tay giữa màn trình diễn trong vòng Hai.
Nào, tiếp theo là khúc Étude của Chopin. Thường được gọi là Étude Black Keys. Khúc nhạc đó đã quá quen với tay anh, những âm thanh tự nhiên phát ra hóa thành hình dạng.
Ngón tay như trượt trên bàn phím.
Mình sẽ ổn chứ.
Akashi thầm đặt câu hỏi trong lúc chơi.
Anh cảm thấy như ai khác đang chơi. Giống như một bản thân khác đang nhìn xuống chính mình đang chơi đàn.
Étude Black Keys nhẹ nhàng ngọt ngào. Mình chơi có vẻ dễ dàng quá nhỉ. Có vẻ nghịch ngợm, cũng ổn đấy chứ. Đàn trông thật vui.
Tiếp theo là luyện khúc của Liszt.
“Rhapsody on a Theme of Paganini” Op. 6 lấy chủ đề về Paganini [79] , chủ đề và biến tấu.
Khúc nhạc đó thi triển chủ đề nổi tiếng kia theo cả bề dọc và bề ngang, một khúc nhạc vô cùng hào hoa.
Được rồi, chơi thật năng động vào. Chuyển động của ngón tay cũng tốt quá. Chủ đề Paganini này luôn tạo được kịch tính mỗi lần nghe. Có thể chơi bao nhiêu tùy thích nhưng cần lưu ý vừa phải.
Thật kỳ lạ khi những ngón tay đang di chuyển đúng như mình nghĩ. Anh thật sự không nghĩ được là mình đang chơi cơ đấy. Anh cảm thấy kỳ lạ như ai đó đang lôi kéo anh chơi đàn vậy. Tuy nhiên, anh nghe thấy những âm thanh đúng như mình mong đợi, không thể nghi ngờ được, mình đang chơi đây mà.
Anh thấy mình đang trong trạng thái khá tốt.
Cảm giác lỏng lẻo nhưng lại thắt chặt ở chỗ cần chặt, và gọi là jo-ha-kyu [80] hay khúc nhạc có sự cân bằng tốt không điểm thừa.
Có từ nào của Tây dương miêu tả được khái niệm “jo-ha-kyu” này không nhỉ. Anh cảm thấy tiếng Nhật liên quan đến nghệ thuật có rất nhiều từ vựng miêu tả được chính xác bản chất của những dòng nghệ thuật khác nhau.
Khán giả đang tập trung lắng nghe anh.
Cảm giác đôi tai của tất cả đã hợp thành một. Và cái tai đó giờ cũng đã hợp thể với đôi tai của mình rồi. Kỳ diệu thật. Cảm giác như mình và khán giả hòa thành một thể sinh mệnh, cùng hít thở vậy.
Khúc nhạc kết thúc. Anh thấy màn dứt điểm ổn đó.
Tiếp theo là “Arabeske” của Schumann. Đây là quãng nghỉ ngơi sau khúc luyện hào nhoáng của Paganini.
Nhưng “Arabeske” là một khúc nhạc rất khó. Nó đơn giản, nhưng khó đánh lừa. Anh cực kỳ yêu bản nhạc này, nhưng mỗi lần chơi đều phát hiện ra điểm mới. Một bản nhạc càng chơi càng thấy khó.
Anh yêu Schumann lắm. Một lúc nào đó muốn chơi được bản “Fantasie in C” của ông.
Chẳng rõ vì sao mà mỗi lần chơi “Arabeske”, anh luôn nhớ về thời thơ ấu của mình. Thời bắt đầu chơi piano, anh ghé qua nhà bà, sợ tiếng tằm ăn lá dâu. Và gợi lên một cảm giác muốn khóc kỳ lạ.
A, điệu “Arabeske” đã kết thúc rồi. Bản nhạc này khá ngắn, nhưng anh luôn thấy buồn khi nó kết thúc. Anh đã chơi xong bốn khúc nhạc. Sao lại nhanh thế nhỉ.
Còn một bản nhạc cuối cùng.
“Trois Mouvements de Pétrouchka” của Stravinsky.
Chỗ này cần có một màn mào đầu thật hào hoa. Tạo ra những âm thanh đặc như tiếng chuông.
Glissando là sắc nét và dịu dàng.
Tinh tế và đậm màu sắc.
Akashi càng lúc càng rơi vào trạng thái lạ kỳ.
Hay thật, mình thấy được màu sắc chung quanh mình. Đây là màu sắc của Petrushka. Thứ màu sắc tươi sáng, hiện đại, tươi sáng và hợp thời.
Anh đang chơi hay đang bị cuốn vào chơi?
Mình đang nhìn thấy thứ gì đây. Cứ như đang đi từ ruộng dâu tằm tới bờ biển Anh, và du lịch châu Âu.
Thứ âm thanh lấp lánh vang vọng.
Akashi và khán giả đang cùng nhau trải nghiệm thứ màu sắc tươi sáng đó. Anh đang cùng thở với tremolo, với các hợp âm.
Vào cao trào.
Akashi và khán giả cùng nín thở, chảy thẳng lên thiên đàng tới đoạn kết. Các hợp âm dữ dội tăng tốc, bữa tiệc dồn dập hạ màn như một cơn thịnh nộ.
Kết thúc rồi.
Kể cả lúc đứng dậy, Akashi cũng chưa dám chắc anh có phải là chính mình không nữa.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy gương mặt đầm đìa nước mắt của Machiko giữa những tràng vỗ tay như sấm dậy, anh cuối cùng cũng ngộ ra: Vòng Hai vừa kết thúc rồi.