DIE WALKURE[84]
Cậu quờ tay ra khỏi giường, tắt cái đồng hồ báo thức ngay trước lúc nó reo như mọi bận.
Cậu chậm rãi nhỏm dậy, cố lấy lại hình ảnh trong cơn mơ ngay trước lúc tỉnh giấc.
Ngay trước khi dậy, Masaru mơ thấy mình đang chơi “Mùa xuân và Atula”. Còn rất hào hứng nữa. Không phải trên sân khấu. Hình như cậu đang thoải mái chơi khúc nhạc đó ở bên ngoài, nơi có rất nhiều cây cối. Cậu đã bắt được cái cảm giác “đúng rồi, đây rồi”.
Đáng tiếc là rất khó đón bắt lại những giấc mơ vào lúc bình minh, giống như đang cố lùa bắt một con cá trong nước nhưng những ngón tay vừa khép lại nó đã tuột đi mất.
Cậu lập tức bỏ cuộc, nhỏm dậy và kéo rèm ra.
Đường chân trời pha tông xanh xám trải dài dưới tầm mắt. Ngay khi cậu nhìn thấy mặt biển, những hình ảnh kia liền tản mác hết. Mặc dù vậy, cậu cảm thấy cốt lõi của nó vẫn còn lưu lại trong thân thể.
Cậu khởi động nhẹ nhàng rồi ra ngoài đi bộ.
Không khí mát lạnh, thích thật. Những ngày ở Yoshigae đã thành cuộc sống thường nhật.
Ưu điểm của Masaru là cậu có thể nhanh chóng thư giãn và biến bất cứ nơi đâu thành sân nhà của mình, khả năng thích ứng cao nhưng vẫn có nhịp độ riêng, và xử lý những thứ không nhất quán như việc hết sức bình thường.
Masaru là thí sinh đầu tiên thi vào ngày thứ hai vòng Hai.
Cậu chẳng quan tâm đến thứ tự. Xét ra được thực hiện phần thi của mình ngay đầu tiên, sau đó thư thả lắng nghe màn trình diễn của các thí sinh khác, vị trí đầu tiên của ngày thi thứ hai cũng không tệ.
Đúng như đã trò chuyện cùng Aya, cậu có thể tham khảo được một chút từ màn trình diễn của các thí sinh ngày hôm qua.
Bản nhạc lần đầu công diễn có thể hiểu theo đủ mọi ngả, nghe hay không nghe biểu diễn chính thức cũng khác nhau xa. Tuy mỗi người đều có lý giải khác biệt, nhưng rõ ràng cũng giúp ích cho mình.
Vậy nhưng, “Mùa xuân và Atula” của thầy Nathaniel Silverberg mới là dữ dội nhất.
Niềm tin của Nathaniel đối với Masaru không gì lay chuyển được. Và như muốn thách thức cậu, nên ông mới cho lắng nghe một màn trình diễn cực kỳ mạnh mẽ của mình để khiêu khích ý chí “mình thì chơi thế này” ở Masaru. Masaru thầm cảm động sâu sắc vì thầy không bắt cậu phải chơi theo mẫu của ông, mà để cậu tự tiếp nhận theo cách của riêng mình. Thầy tin rằng Masaru sẽ không hỗn loạn vì những điều như vậy.
Mặt khác, Nathaniel có mối quan hệ quen biết cá nhân với nhà soạn nhạc Hishinuma Tadaaki, nên ông có thể nói về con người tác giả, phân tích chẻ nhỏ đặc trưng của tác phẩm và dạy Masaru những điều đó. Thấu hiểu cá tính con người của nhà soạn nhạc sẽ giảm bớt trở ngại khi biểu diễn bản nhạc đó.
Những gì thầy dạy dỗ rất hữu ích, càng hữu ích hơn khi Masaru được giới thiệu và gặp gỡ trực tiếp chính nhà soạn nhạc trong buổi tiệc chào mừng. Masaru tự tin vào mắt quan sát người của mình.
Cậu nhập tâm các biểu cảm, cử chỉ, giọng nói của nhà soạn nhạc. Có thể tiếp thu nhiều thứ từ đó. Thậm chí, chỉ cần vài phút ngắn ngủi đứng đối diện trao đổi dăm ba câu, cậu liền có thể tạo lập nên được hình ảnh của khúc nhạc.
Trong vòng Hai, toàn bộ thí sinh có cơ hội chơi cùng một bản nhạc. Tuy mục tiêu nhắm đến nhiều thứ như cảm quan của thí sinh đối với các khúc nhạc đương đại, cách tiếp cận đối với tác phẩm mới, tăng độ nhận diện cho cuộc thi quốc tế tại Nhật Bản, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đây là cơ hội duy nhất đưa ra được sự so sánh đơn thuần nhất.
Masaru nhận định đây là một điểm trọng yếu trong vòng Hai, nhưng lại không nhất thiết phải có. Cần phải coi trọng bản nhạc này, nhưng đừng nhấn nó quá nổi bật hay lệch ra khỏi chương trình biểu diễn của mình. Ít nhất vẫn phải tạo được một dòng chảy xuyên suốt như bản độc tấu trong vòng bốn mươi phút, và chỉ nghe mãi một luồng nhạc không thì quá bất ổn.
Masaru vừa kiểm tra nhịp thở của mình khi chạy bộ, vừa tưởng tượng tới dòng chảy của màn trình diễn.
Cậu thích lên chiến lược. Ngay cả với các cuộc thi nhảy cao, cậu vẫn lấy làm thích thú với chuyện cân nhắc chiến thuật của đối thủ, thanh xà sẽ nâng lên tới đâu, thắng bại như thế nào. Nhưng chiến lược sụp đổ lại là chuyện khác. Cậu cũng thấy oán hận khi tốn thời gian lập chiến lược mà phải bỏ đi, nhưng trận đấu chính luôn cần sự linh hoạt ứng phó với mọi tình huống có thể xảy ra.
Giờ lại thấy việc mất tư cách dự thi ở Osaka có khi lại là may mắn. Masaru thầm nhủ.
Dựa vào lịch sử cuộc thi, Yoshigae phù hợp để tham gia trong trạng thái của một tân binh hoàn toàn mới hơn.
Masaru cảm thấy các cuộc thi khá thú vị, và mang tính thắng bại cao, nhưng cậu cũng thấy mình không phải kiểu người có thể chịu khó tham gia thật nhiều cuộc thi, tích lũy giải thưởng và nâng cao thành tích. Cậu biết chắc Nathaniel cũng chung suy nghĩ. Có lẽ cậu chỉ dự thi thêm khoảng hai, ba cuộc thi lớn nữa thôi. Yoshigae sẽ là trận đấu lớn ra mắt đầu tiên.
Cậu tính giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không kìm nổi sự hưng phấn.
Nhịp thở dồn dập hơn mọi khi. Tốc độ chạy cũng đang nhanh hơn thường ngày.
Không được, không được. Mình vẫn còn non quá.
Cậu cười nhạt, thở sâu một nhịp rồi thong thả duỗi người.
“Mùa xuân và Atula” của mình là...
Cậu nhắm mắt lại, tưởng tượng.
Bản nhạc đầu tiên của vòng Hai. Bản nhạc sẽ khởi đầu cho khung trình diễn từ tĩnh sang động. Cậu tưởng tượng tới cảnh mình đặt ngón tay lên phím đàn, gõ ra nốt đầu tiên.
Bất chợt, cảm giác của giấc mơ sáng nay ùa về trong tâm trí.
Đó là một nơi ấm áp có ánh nắng xuyên qua những tàng cây... A, mình cảm thấy vạn vật tự nhiên trong khúc nhạc này...
Cậu nhớ lại suy nghĩ đó.
Đúng như giây phút hiện tại.
Masaru chậm rãi nhìn quanh, như thể lần đầu nhìn thấy thế giới.
Cậu đang ở một công viên nho nhỏ nằm kẹp giữa những tòa nhà. Không khí vẫn còn lạnh lẽo, cảm giác căng lên trước bình minh vẫn chưa tan hết.
Nhưng bình minh đang lặng lẽ đến, và thế giới như bừng tỉnh.
Tiếng chim hót từ xa vẳng lại. Âm thanh của những chiếc ô tô đang chạy trên đường cao tốc cách đó xa xa. Thế giới dần nhuộm sang màu của buổi sớm.
Vạn vật tự nhiên.
Vạn vật âm thầm là thế nhưng đang vận động vô cùng sống động. Ta cảm nhận được gió trước khi nó bắt đầu thổi tới, cảm nhận được màu sắc của những tàng cây trước cả khi ánh nắng mặt trời rọi tới.
Masaru hít vào đầy thân thể cảm nhận đó.
Cậu quay về khách sạn, tắm nước nóng.
Nước nóng xối lên đầu, lên vai, lên lưng. Ngay giữa cuộc sống bình thường này, chúng ta vẫn đang hấp thụ thiên ý vũ trụ vào bên trong mình.
Mùa xuân và Atula. Mình muốn vẽ lên trên sân khấu vẻ đẹp của khoảng trắng bên lề.
Masaru đinh ninh trong bụng.
Không phải là giải thích chính xác mọi thứ được viết trên bản nhạc theo cách của Jennifer Chang. “Mùa xuân và Atula” trong lòng mình không phải như vậy.
Vẻ ngoài của bản nhạc này mang sự bình thản và khiêm tốn. Nó bình dị và đơn giản, không dùng những ngôn từ quá khó. Tuy nhiên, thế giới nội hàm lại rất lớn.
Như góc vườn hay trà thất [85] vậy.
Một phần khơi dậy tổng thể. Một mảnh nhỏ xíu gợi ra thứ vĩ đại đến khôn cùng.
Có lẽ phải nói rằng chính vì nhỏ bé mà chúng gợi nên một vũ trụ quan mang tính nghịch thuyết, rằng chúng thu cả vũ trụ vào trong đó.
Hishinuma không giải thích tất cả. Từ mỗi nốt nhạc, ông gợi nên hình ảnh thế giới đang reo vang ngoài đó. Hishinuma là một người gốc Edo [86] chính hiệu, mang đậm cái bản chất nhút nhát ngại ngùng. Ông không bóc trần ra mọi thứ, không giải thích chúng từng li từng tí. Không thể kể về tất cả, và nghĩ mình xấu xí. Mà không chỉ mình ông, đó là sự kế thừa ý thức thẩm mỹ của người Nhật.
Có điều, Hishinuma chắc không mong muốn tô vẽ một hình ảnh rõ ràng về “Nhật Bản” theo kiểu đó. Chí ít là ông muốn khẳng định về vũ trụ quan của Miyazawa Kenji, và đặc tính cá nhân của Hishinuma.
Vậy thì, thể hiện nó bằng cách nào đây?
Kể cả lúc dùng bữa sáng, Masaru vẫn nhẩm lại hành trình của mình cho tới lúc này.
Chiến lược của Masaru đối với bản nhạc này rất đơn giản.
Cậu không giải thích quá nhiều bằng âm thanh. Cũng không sử dụng loại âm thanh bép xép quá nhiều. Chỉ vậy thôi. Vấn đề là làm cách nào chỉ như vậy mà gợi nên được sự tưởng tượng về thế giới rộng lớn sau lưng nó.
Cậu cảm thấy điều này rõ ràng mâu thuẫn, nhưng vẫn có cách xử lý. Masaru đã thử nghiệm rất nhiều cách để tìm ra phương pháp đó.
Và cậu đã tìm thấy nó.
Không giải thích... Mà để cảm nhận.
Đó là một điều rất đơn giản, và cậu đã tìm ra từ để miêu tả nó, “khoảng trắng”.
Thể hiện “khoảng trắng” là chủ đề cho “Mùa xuân và Atula” của mình.
Cậu mất một khoảng thời gian dài đến bất ngờ mới rút ra được kết luận đó, nhưng cậu cảm thấy đủ thuyết phục nên cũng chẳng hối tiếc.
Vậy thì, phải làm gì để thể hiện được “khoảng trắng” đây?
Câu hỏi cho giai đoạn tiếp theo nằm ở đấy. Đúc rút từ bao nhiêu thử nghiệm, cậu đã ngộ ra một điều.
Ra vậy, phần cadenza nhằm vào đích đó.
Masaru nhìn chăm chú vào chỉ thị ghi trên tổng phổ.
Tự do cảm nhận vũ trụ.
Trong các phần ghi ở những tổng phổ khác đều được ghi sẵn tất cả nốt nhạc “để cảm nhận” vũ trụ. Riêng phần này không hề có nốt nhạc nào, có thể nói nó cho phép ta đưa ra cái nhìn về “thực thể” của vũ trụ.
Đúng rồi. Nếu tận dụng phần này thì có thể hoàn thành việc thể hiện “khoảng trắng”.
Masaru vô cùng hào hứng. Cậu cảm tưởng đây là lần đầu tiên trong đời cậu lần ra được “bí mật” của âm nhạc được nhồi nhét trong tổng phổ, và khám phá ra “bí mật” của thế giới này.
Vậy là đã hoàn thiện “Mùa xuân và Atula” của mình rồi.
Masaru âm thầm nhớ lại cảm giác khi cậu đoan chắc điều ấy.
Cậu đã vô cùng vui mừng vào lúc đó, cảm giác mọi thứ bung mở trước mắt mình.
Nào, đi tái hiện lại cảm giác đó thôi.
Masaru thong thả hít vào thở ra thật sâu, bắt đầu thay đồ.
Ngày đầu tiên mà có thể cũng là ngày cuối cùng biểu diễn bản nhạc này đã đến thật rồi.
Ngày thứ hai vòng Hai.
Mười giờ rưỡi sáng đầu ngày vậy mà ghế ngồi đã kín chỗ. Có cả người phải đứng xem.
Chắc chắn là vì màn biểu diễn của Masaru rồi.
Bản thân cậu tự nhận định vấn đề đó một cách tự nhiên, không tự luyến cũng chẳng căng thẳng. Cậu vốn biết mình nổi tiếng, cũng thấy điều này hay hay và chấp nhận chuyện mình là một ngôi sao.
Bên cánh gà sân khấu, Masaru nâng cao sức tập trung. Không biết A-chan ngồi ở ghế nào nhỉ? Chẳng rõ cậu ấy có thích màn biểu diễn của mình không?
Cậu đã bị bất ngờ bởi một lời miêu tả phần trình diễn của Jennifer Chang. Cậu thấy hơi lo sợ không rõ cô sẽ miêu tả màn biểu diễn của mình như thế nào, nhưng vẫn định bụng sẽ hỏi thử.
Nhưng này, chúng mình là học trò dưới trướng thầy Watanuki kia mà. Người thầy đầu tiên đã dạy chúng mình về Yashiro Aki và rock, người thầy yêu âm nhạc hơn bất kỳ ai khác. Màn biểu diễn của chúng mình nhất định sẽ không thành trò chơi cảm giác mạnh đâu. Cậu có nghĩ vậy không?
Masaru thầm trò chuyện với Aya đang ngồi đâu đó dưới hàng ghế khán giả.
Ta chơi đàn vì ai?
Dạo gần đây, Masaru luôn nghĩ tới điều này ở cánh gà sân khấu.
Vì khán giả, vì chính mình, hay vì thần âm nhạc?
Cậu không rõ. Nhưng chắc chắn cậu chơi đàn vì một ai đó. Hay phải nói là “thứ gì” đó hơn là ai đó. Cậu cảm thấy vậy.
Cuộc thi thật kỳ lạ.
Masaru chợt cảm nhận bản thân đứng nơi cánh gà như thế này “một cách khách quan”.
Cuộc thi vẫn là cuộc thi, nhưng cũng là buổi độc tấu của từng cá nhân. Thật sự đem chúng so sánh với nhau là điều rất kỳ lạ.
Nhưng trong bốn mươi phút này, khán giả và sân khấu đều là của mình. Mọi người chỉ nhìn và lắng nghe mình thôi.
Suy nghĩ đó khuấy lên sự mong đợi trong lòng.
Nhưng, những gương mặt xanh lét của đám bạn cùng trường lướt qua đầu óc.
Người ta hay nói với cậu “Có tài thích thật”.
Còn hay bảo “Cậu là ngôi sao, đã hội tụ sẵn mọi thứ”. Kể cả hồi theo học ở Conservatoire, hay ở Juilliard, họ luôn nói vậy với cậu bằng giọng nói và nét mặt pha lẫn sự ghen tị và ngưỡng mộ. Mà những người đó đều là thành phần có tài cả. Cách biệt về mặt kỹ thuật cũng chẳng xa.
Những lúc thế này, nên đáp kiểu gì nhỉ?
Nên khiêm tốn bảo “Đâu phải vậy” hay khoe sự khiêm nhường bằng cách đáp “Tớ còn phải học hỏi nhiều lắm”. Hay nên nói cảm ơn.
Masaru cảm thấy đáp kiểu gì cũng không đúng.
Con người nói khá nhiều điều về những người khác. Đúng là bản thân cậu khá nổi bật. Có lẽ có gì đó ở mình khác với người khác, có phần nào đó nổi bật hơn.
Nhưng rốt cuộc đó vẫn là đánh giá bản thân mình từ người khác, không phải tự mình đánh giá chính mình. Cậu còn nhiều điểm chưa hiểu về chính mình, cũng không biết rất nhiều thứ nằm ngoài bản thân.
Vậy nên, mỗi khi ai đó nói vậy, Masaru chỉ bật cười. Cậu không trả lời bất cứ điều gì. Không đánh giá bất cứ điều gì. Đó là một cách thể hiện suy nghĩ của cậu.
Chỉ là, từ hồi bắt đầu chơi piano, Masaru đã biết rằng bản thân thể hiện ra được thứ mình muốn thể hiện. Dù là cùng chơi “Little Brown Jug” với Aya hay chơi Menuett của Mozart cũng vậy, cậu gần như linh cảm mình sẽ thể hiện được điều mình luôn muốn biểu lộ vào một ngày nào đó trong tương lai.
Vì vậy, khi bắt đầu nghiêm túc học chính thức, cậu nhanh chóng bắt kịp kỹ thuật. Masaru giống người đang gợi lại những kiến thức đã sẵn biết, cậu lần lượt ghi nhớ các kỹ thuật mới, thấu hiểu các bản nhạc, dần dần chơi giỏi cả các nhạc cụ khác, cậu nghe đủ các loại nhạc, hấp thụ âm nhạc đến mức đầu óc tưởng như không bắt kịp nổi nữa.
Masaru kỳ lạ thật đấy.
Nathaniel Silverberg từng chợt buông ra câu đó.
Em không phải là trái cây chín sớm, cũng có điểm khác với thần đồng.
Thế vậy là gì hả thầy?
Masaru bất giác hỏi lại.
Em là kiểu “đã biết sẵn”. Ngay từ đầu.
Nathaniel khẽ nhún vai.
Thời cổ, Nhật Bản từng có một nhà điêu khắc vô cùng vĩ đại.
Nathaniel đột nhiên kể chuyện.
Ông đã lưu lại cho đất nước đó rất nhiều tượng Phật hoành tráng mà nay được xem như quốc bảo. Tương truyền ông ta có tốc độ điêu khắc cực kỳ nhanh. Động tác không hề nao núng, tốc độ nhanh chóng đến nỗi hình ảnh lưu trong đầu còn không bắt kịp. Một ngày nọ, người ta hỏi ông. Làm thế nào mà ông khắc nhanh tới vậy. Nhưng ông lại bảo rằng không phải ông đang khắc ra chúng. Chỉ là ông đang đào ra tượng Phật được chôn trong khúc gỗ đó thôi.
Khi thầy nhìn Masaru, liền nhớ tới mẩu chuyện đó. Em đã biết sẵn. Có lẽ không phải các thầy đang dạy em đâu. Chỉ là làm cho em nhớ lại những thứ vốn đã nằm bên trong mình thôi.
Masaru ngơ ngác nghe câu chuyện ấy.
Masaru còn nhớ khi Nathaniel nhìn thấy vẻ mặt đó của cậu, liền phì cười.
Giờ nghĩ lại, đó chính là lời tán dương bậc nhất đối với Masaru. Riêng nhớ tới nó đã đủ khiến cảm xúc của cậu chấp chới dữ dội rồi, nhưng hồi đó cậu lại chẳng hiểu gì hết.
Nụ cười của Nathaniel khi đó đã lưu dấu trong lòng cậu. Một nụ cười kỳ lạ.
Em không hiểu chứ gì. Không cần hiểu cũng được. Nụ cười đó như mang ý vị kia.
Đương nhiên, cậu không nghĩ mình đã hoàn thiện. Cậu biết mình vẫn cần tỉa tót, cần luyện rèn để đào sâu hơn nhiều nữa, dành cả cuộc đời sau này cố gắng nỗ lực cũng không đủ thỏa mãn được.
Vậy nhưng, mình sẽ làm những điều mình có thể làm trong hiện tại.
Masaru có một sự xác tín kỳ lạ như thế.
Mình nhất định sẽ làm những điều bản thân hiện tại được phép. Ngược lại, điều mình chưa làm được tức là chưa được phép làm.
Suy nghĩ đó có thể coi là một sự kiêu ngạo hợm hĩnh. Tuy nhiên, điều này xuất hiện hết sức tự nhiên đối với Masaru, đó là một đánh giá khách quan và thực chất nhất giá trị của bản thân.
Masaru chỉ không hiểu một điều duy nhất, đó là những người khác có vẻ không mang ý thức này. Sợ không nhớ được tổng phổ, sợ quên mất chúng, sợ không chơi tốt. Có vẻ những người khác luôn cảm thấy lo lắng và sợ hãi như vậy. Hình như có cả áp lực, nỗi sợ sân khấu. Hình như họ không cảm nhận được “mình có thể làm được” theo kiểu rất hiển nhiên như Masaru. Nếu gọi đó là tài năng, vậy đó là tài năng chăng.
Quản lý sân khấu Takubo đứng lặng như một cái bóng nơi cánh gà, nở nụ cười điềm đạm với Masaru.
Các sân khấu tuyệt vời trên thế giới đại để đều có những người quản lý tuyệt vời. Các nghệ sĩ đều biết khá rõ tên bọn họ. Cậu cũng từng nghe qua tên Takubo nhiều lần. Cậu cũng cho rằng gặp được một quản lý sân khấu tốt, thì chỉ cần nhìn mặt họ là sẽ thấy bình tĩnh hơn và sẽ có được màn trình diễn tốt.
Masaru cảm thấy mình lần đầu tiên hiểu được ý nghĩa này. Dáng vẻ điềm đạm không xa không gần đó mang lại đồng cảm, tin tưởng, ủng hộ và cảm giác thực lòng muốn phần nào chia sớt gánh nặng với các nghệ sĩ từ đáy lòng ông đã truyền qua cậu.
May mắn thật.
Masaru ý thức rõ.
Trên một sân khấu tuyệt vời, được một người quản lý sân khấu tuyệt vời tiễn ra biểu diễn, mình thật sự rất may mắn.
“Đến giờ rồi.”
Người quản lý gật đầu với Masaru.
Masaru gật đầu đáp lại.
“Chúc may mắn.”
Hình như chú ấy cũng nói vậy ở vòng Một nhỉ.
Masaru mỉm cười, hôm nay cậu lại bước ra đấu trường của mình.
Những tiếng vỗ tay hưng phấn điên cuồng bao bọc toàn thân, chẳng mấy chốc cậu cảm nhận được luồng cảm xúc sục sôi. Sự mong đợi của khán giả luôn mang lại sức mạnh cho cậu.
Nào, bắt đầu từ “Mùa xuân và Atula” thôi.
Vòng Hai của Masaru lặng lẽ bắt đầu.
Aya và Kanae ngồi ở dãy ghế đằng sau, lắng nghe màn biểu diễn của Masaru.
Lặng lẽ, hết sức lặng lẽ.
Aya nhìn chăm chú Masaru đang đắm mình dưới luồng ánh sáng trên sân khấu.
Không chỉ là ánh sáng, mà đúng là cô thấy vầng hào quang.
Mọi người đứng dậy đón chào nồng nhiệt như thế, nhưng cậu ấy chỉ cần một khắc đã mang được sự tĩnh lặng lên sân khấu, cuốn quan khách vào thế giới trong bản nhạc.
Hôm nay, màn trình diễn của Masaru sẽ tạo ra dòng chảy của “Mùa xuân và Atula” chăng?
Aya rất hào hứng mong chờ sự lý giải và phần cadenza tự sáng tác của Masaru. Cậu ấy sẽ chơi như thế nào vậy nhỉ.
Cô lập tức hiểu Masaru có cách tiếp cận hoàn toàn khác với các thí sinh diễn hôm qua.
Đơn giản và tự nhiên.
Aya thấy da gà nổi rần rần nơi cánh tay.
Cô thấy màn đêm... vũ trụ.
Những vì sao nhấp nháy... không tụ lại mà trải mãi trên tầng không sau lưng Masaru.
Sao cậu chàng này lại giữ lắm ngăn kéo đến vậy nhỉ?
Aya trầm trồ.
Bao nhiêu câu chuyện, bao nhiêu phong cảnh được lôi ra từ khúc nhạc phô bày và khắc họa chân thật trước mắt.
Thứ âm nhạc giàu hình ảnh. Bao nhiêu biểu hiện đang tràn ngập trong giây phút này theo đúng chất của Masaru. Hơn nữa, từng hình ảnh đều độc đáo, tràn trề biểu cảm và sức thuyết phục. Masaru dùng tông giọng của chính mình, kể những câu chuyện đa dạng.
Masaru mạnh dạn phong ấn những điều đó bằng “Mùa xuân và Atula”. Không, đó chính là giọng kể “Mùa xuân và Atula” của Masaru. Từng câu ngắn như thì thào kể chuyện, không hề dư thừa, nhẹ nhàng và thần bí. Masaru tìm ra được giọng điệu và âm lượng thích hợp cho từng bản nhạc.
Chỉ có cậu ấy mới có thể lan tỏa sự tĩnh lặng này.
Còn “Mùa xuân và Atula” của mình thì sao?
Trong tích tắc, cô chợt nghĩ tới điều đó.
Cách tiếp cận của mình có chính xác không đây? Lựa chọn chơi ngẫu hứng có phải quá xa vời thực tế không? Liệu những suy nghĩ chớm đến có thể đuổi theo được sự hoàn chỉnh của Masaru không?
Lần đầu tiên Aya mới nghĩ đến những điều như thế, liền ngẩn ra.
Phần cadenza đáng chú ý.
Nathaniel hơi gồng lên một chút.
Ở đây, Masaru sẽ thể hiện cảm xúc của mình lần đầu tiên... thằng bé sẽ cho xem “phần ẩn giấu” bên trong khúc nhạc.
Phần cadenza này đòi hỏi kỹ thuật siêu việt khi tận dụng các quãng tám và hòa âm phức tạp.
Khi Masaru viết ra đoạn cadenza này, ông đã đánh giá là quá khó và sẽ bị lệch với hình tượng tổng thể của bản nhạc nhưng Masaru không nhượng bộ: “Con sẽ có cách hòa đoạn nhạc này thành một phần khúc nhạc. Cũng không để ai nhận ra kỹ thuật mình pha vào”.
Thực tế, thằng bé đã làm được... và biến nó thành một phần của khúc nhạc.
Ông vẫn thấy đứa học trò này đang tăng tiến từng ngày, nhưng đà phát triển càng mạnh mẽ hơn kể từ khi tham gia vào cuộc thi này. Giờ, màn trình diễn mở rộng trước mắt ông đã khác hẳn với đoạn nhạc ông nghe vào khoảng một tuần trước đó. Tiến bộ vượt bậc.
Một phần tài năng của Masaru nằm ở chính sức vươn lên có thể nói là gần như vô hạn đó. Thằng bé nhất định không chịu trói mình trong các giới hạn. Không cảm thấy. Mọi khó khăn đều là nguyên liệu cho sự trưởng thành của nó.
Nathaniel vừa trầm trồ vừa hãnh diện.
Cái gì mà học trò không thể chọn thầy, làm gì có chuyện đó. Có lẽ, người ta chỉ buột miệng nói ra câu này trong trường hợp đứa học trò chẳng ra đâu vào đâu thôi. Với các tài năng có sức bật như thế này, nhiều khi là học trò chọn thầy ấy chứ.
Không phải ông đang tỏ ra tự phụ. Ông hẳn tin vào tài năng vượt trội to lớn của Masaru, nhưng tuyệt đối đó không phải do người thầy là ông khéo dạy.
Ông chỉ biết mình có cách khéo léo giúp tài năng của một nhân vật gọi là Masaru có thể tỏa sáng.
Có lẽ, ngay từ lúc Nathaniel và Masaru gặp nhau, hai người đã có linh cảm về nhau rồi. Masaru chọn Nathaniel. Người này sẽ giúp mình phát triển năng lực. Thằng bé đã nhận định điều đó bằng bản năng. Nathaniel cũng cảm nhận được điều đó. Đây chính là đứa học trò sẽ tiếp thu được mọi kỹ năng mình truyền dạy và vượt qua cả mình... Hay nói cách khác, một đứa học trò không ngần ngại dùng mình làm bục để leo lên. Đó cũng là nguyện vọng chân chính của người làm thầy. Ông đã phải chứng kiến nỗi khổ sở và tủi nhục của những đứa học trò không vượt qua nổi thầy của chúng. Và đó cũng là bất hạnh đối với người làm thầy, là điều họ không hề mong muốn... Một nghệ sĩ tài năng vượt bậc lại chẳng thể nuôi dưỡng ra thế hệ nghệ sĩ tương lai.
Đương nhiên cũng có nhiều nghệ sĩ piano thiên tài không nhận học trò, và hoàn toàn không phù hợp với việc dạy học. Họ có thể dùng chính những màn trình diễn của mình để lưu lại cho hậu thế và dạy chúng bằng cách cho nghe những màn biểu diễn đó.
Nhưng một khi đã nhận học trò và quyết tâm dạy dỗ chúng, thì nhất định sẽ mong đạt được thành quả. Ngay từ giờ phút lựa chọn đi theo hướng giáo dục, việc đào tạo ra các tài năng cũng là một cách khác để chứng minh tài năng âm nhạc của người đó.
Giá như thầy Hoffmann được nghe màn trình diễn của Masaru.
Nathaniel bất chợt nghĩ tới điều đó.
Phần cadenza này tuyệt vời quá.
Aya lại cảm thấy da gà rần rần nổi lên.
Một tia sáng chiếu xuống giữa những ánh sao tù mù.
Tia sáng đó hàm chứa vô số sắc màu.
Hóa ra đằng sau sự tĩnh lặng và giản đơn đó lại là cả một thế giới phong phú đến vậy?
Trong khi hồ hởi nếm trải thế giới đó, Aya lại phải ngả mũ trước kỹ thuật của Masaru.
Cậu ấy có thể chơi một đoạn nhạc giỏi đến mức đó. Đúng là chỉ có những người đã chơi ngẫu hứng kèn trombone mới làm được như vậy. Cậu ấy đã quen tự tạo giai điệu cho người khác nghe rồi.
Các nghệ sĩ piano cổ điển trẻ tuổi thường không giỏi chơi ngẫu hứng, vì vậy phần cadenza bao giờ cũng luôn ẩn hàm sự ngại ngùng và bất an. Điều kỳ lạ là họ có thể chơi bất kỳ đoạn nhạc khó nhằn vào trên tổng phổ, nhưng lại luôn giật cục với những đoạn cadenza khó nhằn. Do là đoạn nhạc “non trẻ” chưa được gột rửa bởi đôi tai đại chúng, nói cách là chưa xác lập đánh giá nên chỉ có kỹ năng hiện lên mà không có sức thuyết phục.
Masaru lại không như vậy. Cậu ấy ý thức rõ đoạn nhạc của mình mang tính thắng bại. Cậu ấy đúng là người sinh ra để làm nghệ sĩ âm nhạc.
Vẻ mặt tâm đắc của thầy Watanuki lại hiện lên trước mắt.
Thầy ơi, Ma-kun giỏi thật đó thầy ạ.
Đoạn cadenza tươi mới trong tia ánh sáng đó lại một lần nữa tan biến vào trong màn đen tĩnh lặng.
Và giống như phần tiếp theo của “Mùa xuân và Atula”, bản Étude của Rachmaninoff, Khúc thứ 6 thuộc Op.39 “Étude-Tableaux” cũng bắt đầu.
Cảm giác lo ngại của thứ gì đó thấp bé đang bò lồm cồm trong đáy đen hun hút.
Dần có sự chuyển động, và một giai điệu tremolo căng thẳng xuyên vào trong màn tối.
Kanae thấy cách sắp xếp bản nhạc này khá tốt.
Chương trình được sắp đặt giống kiểu một bức tranh cuộn và rất gọn gàng.
Những đoạn nhanh sẽ phô bày ra được kỹ năng vào “chi tiết”.
Bản nhạc đầu tiên nhấn sâu vào bóng tối thăm thẳm, bản thứ hai sáng dần lên và tạo ra bầu không khí như đang bước ra một không gian mở.
Và bản nhạc thứ ba, bản Étude “Pour les Octaves” của Debussy liền đẩy thẳng ta ra bên ngoài không gian thoáng đãng đó.
Sự sôi nổi của Masaru kết hợp với quy mô độc đáo trong khúc nhạc của Debussy được đẩy lên đến mức cảm động.
Đã thế còn vặn vô lăng dẫn đến khúc biến tấu của Brahms ở cuối cùng.
“Rhapsody on a Theme of Paganini” “mang sự đủ đầy” với bốn mảnh ghép hoàn chỉnh, bản thân sự biến ảo của nó đã đủ tạo nên những món ăn riêng biệt.
Nhìn từ mọi hướng, kỹ thuật của cậu ta không hề có sơ hở. Tuy nhiên vẫn còn khoảng trống để phát triển, cô thầm thấm nhuần được điều đó.
Kanae trầm trồ.
Cách chơi đàn vui vẻ, tràn trề tự tin này.
Sao lại đẹp đến thế nhỉ. Cô như tận mắt nhìn thấy sự tỏa sáng của tài năng theo đúng nghĩa đen.
Cảm giác an tâm của người nghe lại càng vô song hơn nữa.
Rất khó để giữ được độ căng của các khúc biến tấu quãng dài. Giống như một bộ phim chỉ dùng duy nhất một diễn viên vậy. Vừa phải tạo được tiết tấu, thu hút được khán giả mà không tạo cảm giác gượng ép.
Rachmaninoff cũng có các khúc biến tấu dùng chủ đề Paganini, nhưng khi cảm thấy khán giả đã chán, ông thậm chí bỏ qua nhiều đoạn trong khúc nhạc mình tự tay sáng tác và chơi rút gọn lại.
Đương nhiên, bản thân bản nhạc, giai điệu và cách phát triển cũng cần được dày công gọt giũa để người nghe không thấy chán ngán, nhưng lúc chơi nhạc dễ nảy sinh những vấn đề khó khăn khác nữa. Có thể mang lại sự mới mẻ khi chơi đi chơi lại cùng một chủ đề khó hơn người nghe tưởng tượng nhiều. Họ cần chú ý tới những điểm nhỏ nhặt, lôi ra và mài giũa những sự sôi nổi khác biệt.
Masaru là một nghệ sĩ giải trí. Trong thực tế, số lượng phim omnibus không nhiều. Mà bộ phim omnibus do bàn tay Masaru biểu diễn ra lại không khiến người ta nhàm chán, mà thu hút khán giả mãnh liệt.
Là nghệ sĩ giải trí nhưng không chạy theo trào lưu. Hào hoa và đầy quyến rũ, nhưng cũng tạo ra đâu đó cảm giác ngăn cách đến ngút ngàn.
Tóm lại, cậu ta đúng là một nghệ sĩ piano đầy sức hút.
Kanae đã dự tính lắng nghe và phân tích, nhưng tự lúc nào lại bị thu hút như mọi khán giả đơn thuần rồi.
Chơi khúc biến tấu vui thật.
Còn được trải nghiệm gián tiếp sự ngẫu hứng của nhạc jazz và cải biên.
Dù chỉ là một chủ đề với bốn phần nhỏ cũng có thể phát triển ra vô tận. Nhà soạn nhạc đã chứng minh được điều đó. Họ dệt các biến thể của âm thành các tấm thảm như kính vạn hoa, và đuổi theo được những suy tư của nhà soạn nhạc cũng là niềm vui.
Lúc chơi khúc biến tấu của Brahms, đầu óc Masaru hiện lên hình ảnh mình đang đi xuồng xuống hạ lưu rộng lớn của một dòng trường giang.
Tốc độ xuồng mỗi lúc một tăng, cơn gió mát lành lướt qua má, và thúc vào lưng cậu.
Trong đầu hiện lên cảnh bản thân mình chèo xuồng nhịp nhàng, hướng về cửa sông.
Phong cảnh của dòng sông thay đổi theo từng khắc.
Cậu tiến lên phía trước theo từng nhịp chèo, cuối cùng chiếc xuồng cũng ra tới cửa sông rộng lớn...
Đừng hoảng. Thận trọng, đều đặn chèo từng nhịp.
Cậu kìm nén cảm giác sôi trào trong lòng, nén lại cái linh cảm dẫn đường tới cao trào. Cậu vừa phải kìm nén cả hai bánh xe mang sự phấn khích và tĩnh lặng, tiến lên phía trước với niềm hân hoan.
Sắp tới rồi.
Sắp tới nơi đó rồi.
Nơi rộng lớn đó đang đợi cậu, với cảnh vật chưa từng thấy trước kia...
Masaru vừa chơi đàn, vừa cảm thấy một cơn run rẩy kỳ lạ chạy dọc lưng mình.
Đúng rồi, mình đang tìm kiếm nơi đó. Mình chơi đàn vì muốn nhìn thấy phong cảnh đó.
Đó là trải nghiệm đầu tiên trong đời.
Masaru mỉm cười khi chấm dứt bốn bản nhạc dành cho vòng Hai trước tiếng vỗ tay như vạn tiếng sấm rền của khán giả, chẳng khác nào chuyện của người dưng.