← Quay lại trang sách

NHẬP MÔN TÌNH YÊU[87]

Masaru định bụng thu dọn cho nhanh, nhưng lại đắm chìm trong khung cảnh mình vừa tìm kiếm ra lâu hơn tưởng tượng, nên khi cậu quay lại hội trường thì cửa đã đóng mất.

Chậc, không kịp xem màn trình diễn tiếp theo rồi.

Không còn cách nào khác, cậu đành nghe màn trình diễn kia trên màn hình ngoài hành lang.

Chất lượng âm thanh không tốt lắm, nhưng có thể nắm bắt được không khí.

Cậu chăm chú nhìn màn hình, mãi mới nhận ra một cô nàng đang bước lại gần mình.

“Hay lắm, Masaru.”

Chết tiệt, bị cô nàng ồn ào kia bắt được rồi.

Masaru thầm tặc lưỡi trong lòng. Cậu đã cố tìm cách tránh mặt cô nàng trong giai đoạn diễn ra cuộc thi.

Một cô gái cao lớn với những đường cong rõ nét mặc chiếc áo len màu đỏ boóc đô đậm và chiếc quần jean rộng.

Đó chính là Jennifer Chang, học cùng khoa Piano trên trường Juilliard với cậu.

“Cậu đến đó hả. Tôi cứ nghĩ phải tới tận lúc thông báo kết quả cậu mới chịu ló mặt đến chứ.”

Masaru làu bàu, giọng sẵn vẻ không ưa.

“Ồ, tôi không nghe ba cái trò nửa mùa, nhưng nhất định sẽ nghe những màn trình diễn hay. Đương nhiên bao gồm phần của Masaru rồi.”

Hẳn là giọng điệu có chút mỉa mai thoáng qua kia không xi nhê gì với Chang.

Từ hồi nhập học, Chang đã mang lòng cạnh tranh mạnh mẽ đối với Masaru, tinh thần chiến đấu lúc nào cũng cao ngùn ngụt. Mọi người trong trường cũng coi hai người là đối thủ, và đều nhìn ngó sự ganh đua của Chang với vẻ tò mò.

Gần đây, Chang đã thành công ra mắt với buổi hòa nhạc đầu tiên, cũng được mời làm nghệ sĩ độc tấu cho vài buổi hòa nhạc. Trong mắt Chang và những người xung quanh, cô nàng đã dẫn trước Masaru một bước. Một số người còn “cảnh báo” Masaru rằng cậu cứ đi chơi kèn trombone mãi sẽ sớm có ngày bị Chang vượt mặt.

Masaru chưa bao giờ coi Chang là đối thủ, càng thấy sự “cạnh tranh” giữa những nhạc tính không thể so sánh là vô nghĩa. Chính vì thế, cậu cảm thấy rất khó chịu mỗi khi những người chung quanh lôi cậu và Chang vào chung.

Tất nhiên, Masaru cũng mơ hồ nhận ra Chang cứ nhằng nhẵng với mình như thế cũng vì trong lòng có chút cảm nắng. Có lẽ Chang cũng không ý thức được điều đó, và hẳn sẽ phủ nhận nếu ai đó đề cập đến, nhưng hễ dính tới yếu tố yêu đương là mọi chuyện đều trở nên phức tạp. Hồi bước vào lứa tuổi mười bốn mười lăm, Masaru cao bổng lên, cũng là thời điểm tài năng dần được để ý và thu hút sự chú ý của đám con gái. Masaru đã nếm trải cả niềm hạnh phúc và bất hạnh khi ai đó thương nhớ đến mình, cũng học được lỡ gây ra một bước sai lầm làm lạc hướng tình yêu của mấy nàng sẽ lãnh tổn thương nghiêm trọng. Chỉ cần một khoảnh khắc, sự ưu ái tôn sùng của các nàng sẽ hóa thành khinh bỉ và thù hận, và mình sẽ bị hất cẳng ở những chỗ không ngờ tới.

“Phần ‘Mùa xuân và Atula’ của cậu mềm mại đấy. Silverberg đồng ý cho biểu diễn thế hả?”

Chang đột ngột đổi giọng chất vấn. Masaru cười trừ, nhún vai.

“Đương nhiên. Đó là kết luận tôi dày công suy nghĩ đó. Theo cách lý giải của riêng tôi.”

“À, phải. Silverberg có vẻ thần thiết với Hishinuma Tadaaki. Đó chính là lý giải của nhà soạn nhạc cũng không chừng?”

Chang tròn mắt như chợt nhớ ra. Khi nhìn thấy vẻ mặt kiểu “Chết thật, sao mình không nhận ra cơ chứ” kia, Masaru bỗng thấy tưng tức.

“Không. Thầy Hishinuma không giải thích riêng cho tôi bất cứ điều gì ngoài những gì ghi trong pamphlet cả. Đó là ‘Mùa xuân và Atula’ do tôi tự diễn giải ra thôi.”

“Có thật không?”

Chang có vẻ bán tín bán nghi.

Masaru không hợp nổi với cô nàng chính là ở những điểm này đây. Nếu Chang là Masaru, chắc chắn cô nàng sẽ thông qua Silverberg hỏi thăm trực tiếp Hishinuma nên biểu diễn kiểu gì. Tận dụng tối đa lợi thế. Đó là điều hiển nhiên đối với Chang, và là sự chân thành của cô nàng đối với âm nhạc.

Trong một khắc, Masaru chợt nghĩ đến điều này.

Nếu mình nhờ thầy Silverberg hỏi thầy Hishinuma về cách lý giải bản nhạc, thầy ấy liệu có chịu hỏi giùm mình không nhỉ?

Cậu tưởng tượng đến nét mặt Silverberg khi mình đặt câu hỏi đó.

Có cả hai khả năng là OK và NO. Thầy ấy biết rõ cái tính cách của một chiến lược gia bên trong Masaru, nên có thể mua thông tin giùm cậu. Nếu Masaru muốn làm điều đó, chắc thầy ấy sẽ chịu. Ngược lại, thầy ấy cũng có thể nói rằng điều đó không công bằng và em không cần phải làm thế.

Chủ đề này có vẻ thú vị đấy. Lần sau, mình sẽ hỏi thầy thử xem sao. Để xem nếu mình nhờ thầy sẽ tính thế nào.

“Mà này, dạo gần đây cậu hay đi cùng một con bé, là thí sinh người Nhật đúng không? Sao hai người lại đi cùng với nhau vậy?”

Giọng nói của Chang đã gián đoạn dòng suy tưởng của cậu.

Ra thế, hóa ra là muốn hỏi dò về A-chan.

Tuy cô gái làm ra vẻ bình thường, nhưng có vẻ đây mới là chủ đề chính.

Cậu đã cố không thu hút sự chú ý, nhưng chắc vẫn bị ai đó nhìn thấy. Cậu mới đi cùng với Aya một chút phần cuối của buổi thi cuối vòng Một vào hôm kia và ngày đầu tiên của vòng Hai hôm qua thôi. Mới bằng đấy thời gian, ai đã ton hót với Chang vậy nhỉ? Hay là Chang đã tận mắt nhìn thấy?

“À, cậu ấy là bạn thời thơ ấu của tôi. Giờ mới ngẫu nhiên gặp lại đó.”

Masaru cố gắng dùng giọng điệu “chẳng phải chuyện gì to tát” để trả lời.

Mặt Chang lộ vẻ kinh ngạc.

“Ơ, vậy hả? Masaru từng sống ở Nhật sao?”

“Ừ. Sống một thời gian hồi bé. Cậu ấy ở cùng một khu, còn học chung lớp piano.”

“Hê, ngẫu nhiên nhỉ. Cả hai lại đều đạt trình độ tham dự cuộc thi quốc tế nữa.”

“Đúng nhỉ?”

Chang đột ngột hạ giọng.

“Nhưng tôi thấy cậu nên cẩn thận là hơn.”

“Sao?”

Masaru nghi ngờ vào tai mình.

“Nghe bảo cô ta từng hoạt động chuyên nghiệp hồi bé, sau đó rơi vào một giai đoạn mắc hội chứng cháy sạch đấy?”

Nguồn tin cũng nhạy đấy, Masaru nửa phần ngỡ ngàng nửa phần lưu tâm.

Chúng ta đang sống trong một thế giới quá nhiều thông tin, các lời đồn đãi cũng mang quy mô toàn cầu.

“Masaru cứ ở bên cạnh thứ con gái xui rủi như cô ta, có ngày vận may cũng bị hút sạch đó. Có khi cô ta biết Masaru là ứng cử viên vô địch, nên lợi dụng để tìm đường quay lại không chừng?”

Masaru lại ngơ ra.

“Cậu thật lòng nói vậy hả?”

Cậu bất giác hỏi lại, nhưng nét mặt Chang đang mười phần nghiêm túc.

Masaru không biết nên nổi giận hay cười khẩy nữa. Cậu càng thấu hơn đây chính là điểm mình và Chang không thể hợp nhau.

Cô ta luôn tự hào mình là người lý trí và tư duy, luôn coi thường những phát ngôn phi logic hay ý kiến thuần cảm xúc của người khác, nhưng lại nói đến vận may và số phận ở những điểm rất buồn cười. Masaru cũng biết đến sự tồn tại của những thứ gọi là vận may và số phận từ lúc sinh ra, nhưng cậu chỉ nhìn ra sự ích kỷ trong phát ngôn của Chang.

Cô nàng này không phải đối tượng có thể nói chuyện được.

Masaru thầm thở dài trong dạ. Chắc cô ta chưa nghe màn trình diễn của A-chan rồi.

“Cảm ơn lời khuyên của cậu.”

Cậu ngầm ra hiệu không muốn tiếp tục chủ đề này.

May thay Chang nhìn đồng hồ đeo tay và lẩm bẩm, “A, tôi phải đi đây.”

“Cậu không nghe những màn trình diễn khác sao?”

“Ừ, tôi sắp có buổi học cho vòng Ba rồi.”

Chang lập tức gật đầu.

“Hôm nay, tôi chỉ cần nghe màn trình diễn của Masaru là đủ rồi. Chào nhé.”

Cô nàng khẽ vẫy tay chào, vừa gõ lia lịa trên màn hình điện thoại vừa rảo bước đi mất.

Masaru ngơ ngẩn dõi theo bóng lưng đó.

Giỏi thật, cô ta nắm chắc mình sẽ lọt vào vòng Ba như chuyện hiển nhiên vậy. Đã vậy đúng là Chang, chỉ cần nghe mỗi Masaru là đủ rồi.

Masaru thu ánh nhìn về phía màn hình. Cậu đã bỏ lỡ mất phần thi của thí sinh tiếp theo.

Mazeppa của Liszt. Mọi người cũng giỏi chơi những bản nhạc khó ghê ấy nhỉ.

Masaru tạm gác chuyện của mình sang một bên, chăm chú nhìn vào những ngón tay thí sinh.

Nhưng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc của Chang vẫn đeo bám mãi trong tâm trí.

Chính ra Chang nắm được thông tin chi tiết đấy. Chứng tỏ mọi người biết khá rõ chuyện này. A-chan mà biết người ta nói vậy sau lưng mình, chắc khó chịu lắm. Được gặp lại A-chan, cậu vui sướng đến bay lên tận chín tầng mây mà đánh mất cảnh giác.

Masaru cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra.

Hồi mới chuyển sang Mỹ, cậu từng chơi thân với một cô bé hàng xóm, hay đi học về chung và cùng chơi đùa. Mãi sau này cậu mới biết cô bé đó đã bị đám con gái trong lớp bắt nạt khủng khiếp, từ đó cậu vẫn dằn lòng là phải luôn cẩn thận khi tiếp xúc với những cô gái mình thích.

Hiển nhiên các cuộc thi kiểu này sẽ là nơi tụ hội của rất nhiều con người và mang tới đủ cơ hội gặp gỡ khác nhau. Cậu thừa biết các cuộc thi tập trung đủ nam thanh nữ tú vào độ tuổi mười mấy đến ngoài đôi mươi là độ tuổi đa cảm nhất, cùng chia sẻ thời gian gian khổ thế này, nên rất nhiều người đã thành đôi sau khi quen biết ở các cuộc thi (cậu cũng biết những mối quan hệ kiểu này không kéo dài được lâu).

Nói cách khác, nó là một dạng hiệu ứng cầu treo. Những mầm non nghệ sĩ vốn dĩ đã cô độc, và cuộc thi càng đẩy sự cô độc đó lên đỉnh điểm. Họ phải đi tới những đất nước xa lạ, đứng một mình trên sân khấu với những suy nghĩ quặn thắt trong lòng. Giữa tình cảnh khắc nghiệt nơi sự tồn tại và tính nhạc cùng phơi bày, một khi gặp được những người có cùng tâm trạng và suy nghĩ, ta dễ dàng cảm thông và bị thu hút bởi đối phương cũng không phải chuyện gì khó hiểu.

Nên mới có câu hỏi dù cũ nhưng mà vẫn mới, liệu hai người cùng chơi một loại nhạc cụ có thể thuận lợi bên nhau không?

Các cặp đôi nghệ sĩ thường xảy ra cảnh đổ vỡ và chia tay, nhưng đa phần sẽ là sự kết hợp giữa nhạc trưởng và nghệ sĩ piano, nhà soạn nhạc với ca sĩ, nói chung đa phần là cùng làm về âm nhạc nhưng khác thể loại.

Cũng có khá nhiều cặp vợ chồng cùng là nghệ sĩ piano, nhưng mang ấn tượng thẳng thắn ra mà nói thì hầu như cả hai hoặc một trong hai người sẽ thiên về giảng dạy hoặc nhà phê bình hơn là nghệ sĩ biểu diễn. Hầu như chưa thấy cặp nghệ sĩ biểu diễn tầm cỡ nào.

Chắc chắn rằng những người chơi cùng một loại nhạc cụ sẽ có sự thông hiểu thống nhất ở một mặt nào đó, nhưng cũng khó chịu đựng được sự khác biệt về tính nhạc của người kia. Chênh lệch thực lực giữa hai nghệ sĩ piano cũng sẽ sản sinh ra những loại cảm xúc không cần thiết.

Mình với A-chan thì sao nhỉ?

Masaru nhận ra bản thân đã nghĩ tới mấy chuyện đó từ lúc nào không hay và tự cười mình.

Ơ hay, hai đứa mới gặp lại nhau hai hôm trước. Chưa kể, mình mới nhìn thấy được khung cảnh bản thân đang nhắm tới, sao lại để mấy thứ tạp niệm này len lỏi vào đầu làm gì.

Masaru vươn vai.

Lỗi tại Chang đó, cậu thầm trách cô nàng.

Nhưng cậu không thể xóa nổi ánh mắt Chang khỏi đầu óc, bởi đâu đó trong lòng cậu biết lời cô nàng đó cũng phần nào có lý.

Thứ con gái xui rủi.

Giọng nói của Chang lại vang tới.

Mình không nghĩ A-chan là thứ con gái xui rủi. Tuy nhiên, việc gặp lại người bạn cũ trong cuộc thi này có thể mang một ý nghĩa gì đó đối với mình. Dù cũng chưa rõ điều đó là gì.

Masaru khoanh tay lại, nhìn chăm chú vào màn hình nhưng mãi chẳng thể tập trung vào màn trình diễn.