CLAIR DE LUNE[88]
Khán giả lũ lượt ùa ra sảnh.
Bên ngoài, trời đã tối đen. Máy sưởi bật trong sảnh hoàn toàn không đủ, hơi lạnh vẫn len lỏi vào cho thấy nhiệt độ đã giảm xuống nhiều lắm rồi.
Aya bất giác thở dài. Thân thể cứng đơ đến mức cô cảm thấy được bầu không khí dị thường của cuộc thi có thể mang lại sự căng thẳng đến thế nào dù chỉ là ngồi nghe ở hàng ghế khán giả.
Trình độ của ngày thứ hai vòng Hai cũng khá cao, nhưng xét riêng bản “Mùa xuân và Atula” thì chẳng ai vượt nổi màn trình diễn đầu tiên của Masaru. Mọi người đều biểu diễn tốt, nhưng hầu như chỉ thể hiện được một số hình ảnh mơ hồ về Nhật Bản, không đủ sức thuyết phục cũng không tạo cảm giác hồi hộp. Hơn nữa, nội dung và sức hút từ phần cadenza của Masaru quá đỗi tuyệt vời.
Cậu ấy biểu diễn đầu tiên mang lại sức ảnh hưởng quá lớn. Nếu cậu ấy biểu diễn sau thì chắc hẳn những người khác cũng không tệ. Màn trình diễn của Masaru có sức ảnh hưởng tới độ thành ấn tượng lớn nhất lưu lại trong lòng khán giả về nguyên ngày hôm nay.
Ấn tượng về phần cadenza của Masaru mạnh tới mức Aya đang nghe phần trình diễn của những người khác mà vẫn thấy đoạn cadenza của Masaru réo rắt mãi trong đầu, và phải đấu tranh cực khổ để dứt nó ra khỏi óc mình. Cô nhớ rõ mồn một và trọn vẹn, đầy sống động, chỉ cần sực nhớ đến là nó sẽ vang mãi trong đầu tới tận khi kết thúc.
Liệu mình có đủ sức mang tới một phần cadenza đầy sức thuyết phục như vậy không? Đương nhiên, mình có cách lý giải của riêng mình, nhưng chơi ngẫu hứng không mang tới được độ hoàn chỉnh đến mức đó...
Cô vừa nghĩ tới đó, liền nảy lên khao khát được đàn ngay tức khắc.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy điều này. Dù đã bước vào guồng quay của cuộc thi, cô cũng chưa cảm thấy sự thôi thúc nào như thế.
Kanae cũng nhận ra Aya đang bứt rứt không yên.
“Sao thế, Aya?”
“Em muốn tập luyện thêm phần cadenza.”
“Vậy hả, hay ta tới chỗ cô Hirada nhé?”
“Em tới đó được sao ạ?”
“Đương nhiên rồi.”
Kanae ngán ngẩm.
Cô Hirada là bạn của giáo sư phụ trách Aya, hiện đang mở lớp dạy đàn ở Yoshigae. Aya và Kanae cùng nhau thuê khách sạn, các học trò khác của cùng giáo sư phụ trách ở lại nhà cô Hirada. Tiếc rằng hai người kia đều trượt từ ngay vòng Một.
“Em cứ thấy không ổn.”
“Không sao. Có khi cô ấy sẽ thấy vui vì em tới hỏi mượn đàn đó.”
“Vậy ạ? Để em gọi cho thầy xem sao.”
Aya bấm số điện thoại của giáo sư phụ trách.
Đương nhiên, ngay lập tức, giáo sư nói Aya có thể sử dụng nơi ấy và hứa sẽ liên lạc trước cho cô Hirada.
May thay nhà riêng kiêm lớp học của cô Hirada nằm ở ngay khu vực trung tâm, cách hội trường này không xa nên có thể đi bộ qua đó.
“Không sao, em đi một mình được. Chị Kanae về khách sạn đợi em nhé. Cứ ăn cơm trước cũng được ạ.”
“Vậy hả? Thế lúc nào về nhắn trước chị một câu nhé.”
“OK.”
Cùng là sinh viên trường nhạc, Kanae cũng hiểu một mình sẽ tập trung luyện tập tốt hơn nhiều nên lập tức rút lui.
Aya vừa vẫy tay chào vừa xúc động nghĩ có người như Kanae ở bên thật tốt. Chị bạn biết giữ một khoảng cách không xa không gần, nhẹ nhàng ở bên cạnh, còn bình tĩnh điều hướng cho Aya nữa.
Aya vừa nhìn bản đồ, vừa rảo bước. Cô muốn nhanh nhanh được chạm vào cây đàn.
Cô muốn nhanh nhanh bôi xóa đi màn trình diễn của Masaru bằng màn trình diễn của chính mình.
Cô thấy cõi lòng sốt ruột làm sao.
Ơ, Aya chợt dừng chân vì cảm thấy gì đó.
Hử?
Cô lập tức ngoái lại đằng sau.
Nơi này nằm cách khu trung tâm thị trấn không xa. Vì nằm ở ngay ranh giới khu phố chợ, nên lượng người qua lại cũng đông.
Cảm giác như có ai đó đi theo mình. Chắc mình tự kỉ ám thị thôi.
Aya quan sát chung quanh một hồi lâu, không cảm thấy gì lạ nên tiếp tục bước đi.
Cô lập tức tìm ra căn nhà cần tìm.
Cô Hirada có đôi mắt to và cặp má phúng phính đầy ấn tượng, là kiểu phụ nữ nhìn sơ cũng thấy an tâm. Cô cười khanh khách khi Aya cất tiếng chào và nói “Xin lỗi, em đến mà không mang theo gì làm quà”.
“Mất công để ý tới mấy chuyện như vậy, thì em lo chăm chút cho phần trình diễn của mình là hơn.”
Hai thí sinh kia có vẻ đã quay về nhà, sẽ trở lại nghe các màn trình diễn tiếp theo của cuộc thi từ ngày mai.
“Rồi, đây là chìa khóa. Cũng khá biệt lập, nên em cứ chơi tới khi nào tùy thích. Tự điều chỉnh máy sưởi nhé. Nhà vệ sinh ngay ngách cửa ra vào. Bánh kẹo cô để đấy, cứ ăn tùy ý. Em tính cơm tối thế nào?”
“Dạ, em định luyện tập xong rồi tính ạ.”
“Thấy đói thì cứ bảo cô, đừng ngại nhé. Cô ở đây để giúp các em những chuyện này mà. Cái chuông kia nối với chỗ cô đó.”
Cô Hirada đưa cho cô chìa khóa, rồi chỉ về đoạn lối đi ngay bên ngách hiên nhà.
Bên cạnh là một khu phòng có hệ thống cách âm kỹ lưỡng hệt như một cái hộp.
Aya nói cảm ơn rồi bước vào trong đó.
Lớp học này tuyệt vời quá. Chắc bình thường cô ấy vẫn dạy học trò ở đây nhỉ?
Hai cây đại dương cầm và dàn loa. Sô cô la và bánh quy bày trên cái bàn cạnh đó. Aya cảm thấy ngại khi cô còn chuẩn bị sẵn cả bình giữ nhiệt đựng hồng trà.
Nơi này chỉ có một ô cửa sổ nhỏ với hai lớp kính, còn rèm trắng nữa. Cách âm cẩn thận đến thế luôn.
Được rồi.
Cô điều chỉnh ghế, mở nắp đàn lên rồi lập tức chơi một giai điệu khởi động. Đó là một thói quen nhiều năm, và nhịp điệu càng lúc càng trở nên tốt hơn.
Nhưng giai điệu cadenza của Masaru vẫn vang vang trong đầu cô.
Chẳng biết từ bao giờ ngón tay cô đã tự động bắt đầu tái hiện lại phần cadenza của Masaru.
Chết thật, phần này khó quá. Không luyện tập kỹ thì khó gõ được tất cả các nốt.
Aya sững sờ.
Hình ảnh Masaru trên sân khấu lại xuất hiện trong tâm trí.
Sự tĩnh lặng đó. Bóng tối đó. Ánh sáng rực rỡ của ngôi sao tỏa xuống đó...
Cô thử tái hiện lại phần cadenza của Masaru, thêm vào chút cải biên, và phát triển dần theo chiều hướng khác.
Phần cadenza của mình... “Mùa xuân và Atula” của mình thì sao?
Đúng lúc đó, tai cô bỗng bắt được âm thanh lạ.
Tiếng gì vậy nhỉ?
Rùng rùng. Như có tiếng gõ gì đó...
Aya ngừng chơi đàn, kiếm nguồn phát ra âm thanh đó.
Cộc cộc cộc. Cộc cộc cộc.
Đúng là có tiếng gõ gì đó. Ở đâu nhỉ?
Cô bước quanh gian phòng, kéo rèm cửa sổ lên liền thấy một bóng người, giật mình kêu “oái” lên.
Cô nhảy bắn ra sau theo phản xạ.
Nhưng ngay trước khi cái rèm đập vào ô cửa sổ, cô nhận ra bóng người đó đang vẫy tay lia lịa.
“Ơ kìa?’
Hình như cô từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Aya thận trọng bước lại gần cửa sổ, sợ sệt nhấc cái rèm lên một lần nữa.
Thiếu niên bỏ mũ ra, cúi rạp người.
“Em Kazama... Jin?”
Aya nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cậu thiếu niên kia liền cười khì, hai tay chắp vào nhau như lạy phật. Cậu bé trỏ về phía cửa như ra hiệu xin cô cho vào trong.
Aya kinh ngạc, bèn ra mở cửa.
“Em xin phép làm phiền ạ.”
Cậu thiếu niên - tức Kazama Jin - vẫn cầm nguyên cái mũ, cúi đầu thật thấp rồi bước vào trong nhà.
“Em làm cách nào mà?”
“Em nhảy rào vào ạ.”
Jin chỉ về phía bức tường khu phòng học. Aya không biết nói gì hơn, khẽ cười khổ sở.
Lại giở trò xâm nhập bất hợp pháp sao? Cô phải dặn cô Hirada chú ý mới được.
“A, chị không có ý hỏi chuyện đó. Sao em biết được chỗ này vậy?”
“Xin lỗi, em đã lén đi theo chị ạ.”
“Ơ?”
Aya lại nhìn đăm đăm vào gò má đã hơi ửng đỏ của cậu thiếu niên trước mắt. Cô chợt nhớ lúc nãy mình đã cảm thấy có ai đó sau lưng. Hóa ra không phải tưởng lầm.
“Tại sao thế?”
Cô ngơ ngác hỏi lại, cậu bé liền cười hề hề.
“Em đoán chắc chị đi đâu đó để chơi đàn. Nếu chị đã đi chơi đàn, chắc sẽ có đàn tốt ở đó.”
Aya chớp mắt lia lịa.
“Vậy nên, em mới đi theo chị?”
“Vâng.”
“Em trọ ở đâu trong đợt thi này thế?”
“Em ở nhờ cửa hàng hoa chỗ bạn của bố ạ.”
Aya càng chớp mắt lia lịa.
“Việc luyện đàn thì sao?”
“Em không thích mấy cây đàn trong phòng tập của cuộc thi. Em cứ thấy lảng vảng gương mặt của người chơi trước đó, còn ngửi thấy mùi bọn họ lưu lại nữa, nên vẫn thích đàn piano của nhà riêng hơn.”
Jin lúng túng nhìn vào mắt Aya.
“Chị ơi, em có thể cùng chơi đàn piano ở đây với chị không?”
Aya chẳng biết nói gì.
Ngày trước, người ta hay bảo mình là người trên mây, nhưng vẫn thua xa cậu bé này. Nên bảo em ấy là kiểu người trên mây, hay sự hoàn thiện không tì vết nhỉ. Cô chưa bao giờ nghe nói có người nào lại bám theo đối thủ cạnh tranh và đề nghị cùng nhau luyện tập ngay giữa một cuộc thi thế này.
“Chị đang chơi lại bản piano của người đó đúng không? Cái anh cao to, trông như hoàng tử đó.”
Jin nói vậy rồi dòm cây đàn, Aya liền giật mình.
Thằng bé nghe thấy bản đàn của mình? Nhưng ngay khi chơi lạc vào phần cadenza của Masaru, mình đã pha thêm ngay những cải biên của riêng mình còn gì.
Jin ngồi xuống cây đàn piano bên cạnh, mở nắp đàn lên rồi gõ nốt La.
Aya nhìn gương mặt nghiêng nghiêng đó, chợt nhận ra.
Đúng rồi, em ấy từng nghe tiếng đàn Étude của Chopin từ phòng tập khác của trường đại học và chơi song tấu theo luôn mà. Đôi tai đứa nhỏ này thính phát sợ.
Jin bất chợt chơi một đoạn quãng tám cực kỳ dữ dội.
A, Aya kêu lên.
Đoạn cadenza của Masaru.
Jin có thể tái hiện lại hoàn hảo đoạn nhạc khó nhằn tới mức ấy.
Trong một thoáng, cô còn tưởng Masaru đang ngồi ở đấy.
Da gà da vịt nổi lên rần rần.
Giờ, cô đang nhìn thấy và đang lắng nghe một thứ vô cùng... vô cùng ghê gớm.
Giống như trải nghiệm lại gián tiếp những gì từng thoáng qua nơi hành lang trường đại học.
Jin bất chợt ngừng tay, cười hớn hở.
“Chắc trong đầu chị cũng đang dạo đi dạo lại đoạn này nhỉ. Em cũng vậy đấy. Khi bước ra ngoài, chắc chị đã muốn mau mau tái hiện lại nó phải không? Còn muốn mau mau được chơi đàn nữa đúng không? Em cũng vậy đấy.”
Cậu bé nói mà như hát.
“Vậy nên, em nghĩ sau đó chắc chị sẽ đi đâu đó kiếm đàn.”
Toàn thân Aya lại nổi gai ốc rần rần.
Thằng bé đi guốc trong bụng mình. Nó biết tất cả. Những gì mình cảm thấy, sự thôi thúc muốn chạm vào cây đàn.
Đứa trẻ này đúng là... cô nhớ lại cảm giác khi nhìn thấy cậu thiếu niên lần đầu tiên.
Đứa trẻ được thần âm nhạc yêu thương.
Còn mình thì sao?
Aya nghĩ vậy, thấy dao động tới bất ngờ.
Mình có được thần âm nhạc yêu thương không?
Trong tích tắc, cô như thấy một tia sáng từ tầng không cao cao tại thượng, chiếu thẳng xuống Kazama Jin. Cây đèn trong tay thần âm nhạc đang soi chiếu xuống cậu bé. Cậu thiếu niên chỉ ở cách Aya độ một mét. Cậu bé đang đắm mình trong thứ ánh sáng phúc phần rực rỡ đó. Dù thứ ánh sáng đó gần tới mức chỉ cần Aya giơ tay ra liền chạm tới được, cô vẫn đứng ngây ra trong bóng tối và chẳng ai nhìn thấy cô.
Không phải ngươi, ta lựa chọn Kazama Jin.
Cô dường như nghe thấy cả lời nói đó, một cơn đau thắt không thể miêu tả thành lời chạy qua lồng ngực.
Không thở nổi.
Đầu óc Aya hóa trắng xóa.
Lần đầu tiên cô nếm trải thứ cảm xúc này. Một cơn đau nhói buốt xuyên thấu khắp cơ thể. Hương vị đắng nghét quấn lấy cổ họng.
Chuyện này là sao? Tại sao lại bắt mình phải hứng chịu nỗi đau khi chính mắt xác nhận người được thần linh lựa chọn?
Có lẽ cô đã nắm được câu trả lời từ lâu... vì cô không chịu thừa nhận bản thân đã trốn chạy khỏi âm nhạc. Vì đâu đó trong lòng cô mang theo sự tự phụ và nhìn đời với con mắt bề trên, cho mình vẫn đang theo đuổi âm nhạc, cho mình thấu hiểu được sâu sắc hơn người khác. Vì trong đáy lòng, cô mang nỗi sợ hãi sâu sắc những lời đàm tiếu của người đời như “nó làm gì có tài năng”, “qua tuổi hai mươi thiên tài cũng hóa phàm nhân”.
Bao suy nghĩ lướt qua đầu óc, dư âm của nỗi đau âm ỉ trong lòng mãi chẳng chịu tan.
“Thầy giáo em từng dặn: Hãy tìm người có thể cùng mang âm nhạc ra bên ngoài.”
“Hả?”
Do vẫn đang mải ngẩn ngơ, Aya không nghe rõ lời thì thào của thiếu niên.
Nãy thằng bé nói gì vậy nhỉ? “Cùng mang” cái gì?
“Em nghĩ người đó rất có thể là chị.”
“Cái gì ‘có thể’ cơ?”
Aya buột miệng hỏi lại, nhưng Jin đột ngột tỏ ra ngượng nghịu, xua tay “Không có gì ạ.”
“Trăng đẹp quá chị nhỉ?”
Jin bỗng ngó ra ngoài cửa sổ.
Aya thầm nghĩ rằng chỗ này có rèm che, cũng chẳng để ý nhìn lên bầu trời lúc tới đây.
Những ngón tay trắng của thiếu niên khẽ nhảy nhót.
Chúng thật giống cánh bướm đang dập dờn giữa ánh trăng sáng ngời.
Ánh trăng của Debussy.
A, thật sự, trăng đẹp quá.
Lúc lắng nghe bản nhạc này, mắt cô như nhìn thấy muôn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ. Ánh trăng mềm mại và sinh động đang rót xuống thế giới đã bặt mọi loại âm thanh.
Hơn nữa, khi thiếu niêu chơi đàn, cô như nhìn thấy cả hoa văn chìm trên cái rèm đơn sắc...
Cô chìm đắm trong ánh trăng... trúng phải phép thuật của đêm trăng...
Một lần nữa, sự thôi thúc cồn lên từ dưới đáy thân, Aya liền ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu cùng cậu chơi bản “Ánh trăng”.
Cả hai phó mặc theo sự sắp xếp của người kia, đẩy đưa dưới làn sóng vỗ về của ánh trăng hắt lại.
Oa...
Aya lóa mắt trước niềm vui sướng khi thứ dòng chảy khoan khoái như điện tích chạy rần rật khắp thân thể.
Kazama Jin bật cười.
Cậu bé đang cười rất lớn.
Chẳng rõ từ lúc nào, Aya cũng cười theo. Ánh trăng tràn tới khắp mọi nơi. Cồn lên, xô tới, cồn lên, xô tới, sủi bọt và bắn tung tóe.
Họ có thể bay tới bất cứ đâu... Bản nhạc lại thay đổi từ lúc nào.
“Fly me to the moon.”
Ai là người đã khởi đầu bản nhạc này nhỉ. Chẳng rõ nữa.
Ô, đúng là điệu rumba “Zuizui zukkorobashi” rồi.
Aya bất giác cười đến híp mắt lại. Jin đuổi theo không chút hoang mang, bắt đầu một màn độc tấu. Hai người chơi những đoạn nhạc xen kẽ, hồi đáp lại phần độc tấu riêng của nhau. “Fly me to the moon” chẳng mấy chốc đã đổi sang chương Hai bản “Ánh trăng” của Beethoven từ lúc nào.
Ra vậy, nếu chơi theo kiểu này sẽ tương tự, khúc nhạc này.
Rồi sang chương Ba.
Hai người hòa nhịp không chệch một mảy may, chơi thấu suốt cả chương Ba.
Không thể tin nổi, bản hòa tấu hoàn hảo. Giống như bản thân phân ra làm hai, cùng nghe âm thanh phát ra từ dàn loa vậy.
Cô nên miêu tả loại cảm giác này thế nào đây... Một chiếc xuồng máy lướt trên mặt nước. Không, nó giống loại xe trượt nước đang lao với tốc độ điên rồ bắn nước tung tóe... hồi hộp vô cùng. Chỉ cần sai một bước, nó có thể bị sóng đập tan thành từng mảnh... khoái cảm đi cùng với cảm giác chấp chới hiểm nguy.
Thế rồi, giây phút tiếp theo, Aya vẫn cộng hưởng với bản “Ánh trăng” của Jin nhưng lại nhảy sang giai điệu của “How high the moon”. Jin chơi “Ánh trăng” thêm một lúc nữa rồi cũng chuyển sang “How high the moon” và hợp tấu với cô.
Nhịp nhanh nhất.
Jin hỗ trợ cô ở nốt móc kép trường độ 1/16, không chút gián đoạn. Aya như bị kẹp giữa những điệu glissando tốc độ cực lớn.
Mình có thể bay. Mình có thể bay đến bất kỳ đâu.
Aya vừa chơi piano vừa ngẩng lên nhìn trần nhà, và như nhìn xuyên qua đó lên tới tận mảnh trăng treo trên trời cao.
Tới tận đó. Không, còn xa hơn nữa.
Giờ, chúng mình đang bay vút lên tận cung trăng.
Thực tế, hai đứa đang bay vào không trung xa thật xa.
Vào trong vũ trụ đen thăm thẳm mà quên hết mọi chuyện, cả cuộc thi, cả thánh thần.
“A.”
Aya vẫn lơ lửng trong không trung, ngước nhìn một đốm sao sáng ở xa xa.
Mùa xuân và Atula. Của mình, ở nơi đó.
Ngay cả khoảnh khắc hai người đồng thời kết thúc màn biểu diễn, Aya vẫn há hốc miệng nhìn chăm chăm lên trần nhà.