← Quay lại trang sách

PHÍA BÊN KIA CẦU VỒNG[89]

Ngày thứ ba của vòng Hai. Ngày cuối cùng.

Masami mất nguyên một đêm để sắp xếp lại hết chỗ video đã quay được. Chị quay ròng rã chừng đấy thời gian, giờ không sắp xếp lại thì sau này sẽ rất vất vả.

Cách sắp xếp cũng tùy thuộc vào từng người. Masami tóm tắt lại lời thoại và hoàn cảnh chủ yếu có thể gợi nhớ lại ngay từng bối cảnh đã quay vào một trang sổ. Về sau, chị sẽ quyết định thứ tự để ghép chúng lại.

Chị cũng tích lũy được kha khá cho bức tranh về Akashi. Nếu anh vượt vòng Hai, thì chị còn có thể quay thêm nhiều nữa. Nhưng riêng việc anh lọt qua vòng Một cũng tích đủ nội dung đáng xem cho chương trình rồi. Ngộ nhỡ anh trượt ở vòng Một, lượng thông tin không đủ để lên hình, nên với cương vị đạo diễn chương trình, chị cũng thấy an tâm hơn chút.

Chị cũng quay một số thí sinh người Nga, nhưng họ đều trượt ở vòng Một. Một gia đình chủ còn lén tâm sự với chị rằng, “Mấy đứa nhỏ từng trọ ở nhà tôi chưa bao giờ trượt vòng Một cả. Khoảng cách mong manh là thế, đáng thương ghê.” Họ có vẻ còn thấy tiếc hơn cả thí sinh nữa. Nghe nói để an ủi thí sinh bị trượt, gia đình đó còn rủ thí sinh đi ăn sushi băng chuyền. Sau đấy, thí sinh đó tổ chức một buổi hòa nhạc nhỏ ở trường tiểu học, nên vài ngày sau, chị cũng được tới quay chụp một phen. Yoshigae vẫn luôn khuyến khích các thí sinh bị trượt tổ chức những buổi hòa nhạc nho nhỏ tại địa phương, nên vài sự kiện cũng đã được tổ chức như chơi đàn vào bữa trưa hay một tiết học đặc biệt dành cho trẻ em.

Masami cũng còn dư dả thời gian trước khi nghe công bố danh sách người vượt qua vòng Hai trong chiều nay, nên quyết định đi hỏi chuyện mấy nhân viên tình nguyện mình đã làm thân được. Chắc do bản thân cũng làm những công việc thầm lặng sau sân khấu, chị rất đồng cảm và thích thú với các nhân viên dồi dào sức lực này. Nhất là khi cuộc thi Yoshigae phần lớn do các tình nguyện viên địa phương đảm trách, chị bị cuốn hút trước sự nhiệt tình và cống hiến của bọn họ. Một số người trụ ở đây suốt từ vòng Một, và ai nấy đều rất trông mong vào cuộc thi. Mỗi khi có thời gian tán chuyện, họ đều nhắc tới việc đã tìm thấy thí sinh mình ưa thích, mong chờ thí sinh đó lọt qua từng vòng. Thậm chí còn hy vọng thí sinh đó sẽ giành chiến thắng, sau này hoạt động khắp thế giới. Vô cùng vui vẻ.

Masami cũng ý thức được cuộc thi piano là nơi tụ họp của rất nhiều người thuộc nhiều quốc tịch khác nhau, và chiến đấu theo thể thức loại trực tiếp vừa mang lại bao vui buồn và mâu thuẫn, vừa mang sức hút dữ dội.

Kỳ lạ ở chỗ, thỉnh thoảng có người không hiểu tại sao thí sinh này lại trượt, nhiều người thu hút được kha khá khán giả nhưng lại không được Ban giám khảo lựa chọn. Masami cũng quan sát và cảm nhận được điều đó, nhưng khoảng cách thực lực nằm ở đâu, mọi người đều giỏi vậy thì họ so sánh theo kiểu gì, thật sự rất bí ẩn.

Mặt khác, một số thí sinh mang sức hút kỳ lạ lấy lòng được cả Ban giám khảo lẫn khán giả. Rốt cuộc, con người sinh ra đã dễ bị cuốn hút bởi cái đẹp, bất chấp là chuyên gia hay kẻ nghiệp dư.

Chị hỏi thử xem bọn họ mong ngóng phần trình diễn của ai trong ngày hôm nay, ngoài mấy cái tên của thí sinh người Nga với Hàn Quốc, hầu như người ta đều nhắc tới tên hai thí sinh người Nhật.

Kazama Jin và Eiden Aya. Thí sinh đầu tiên là một học sinh cấp ba vô danh đã vượt qua vòng tuyển chọn ở Paris. Chính là cậu bé đáng yêu (Akashi đã nhắc chị “Cậu bỏ ngay giọng điệu bà cô già đó đi”) trong tập chương trình. Thí sinh thứ hai là thiếu nữ thiên tài từng hoạt động biểu diễn chuyên nghiệp một thời, nhưng đột ngột nghỉ ngang, lâu lắm mới quay lại sân khấu. Hai người này đều mang tính đề tài cao.

Akashi cũng từng nhắc tới chuyện là “người hâm mộ” của Eiden Aya thì phải. Masami cũng xem cô bé trình diễn rồi. Lúc bước ra sân khấu, chị cứ nghĩ cô bé này sao lại nhỏ bé vậy, nhưng cô bé vừa bắt đầu chơi đàn liền mang tới sức hiện diện và thực lực rất mạnh mẽ khiến chị giật mình cảm thấy cô bỗng lớn hơn rất nhiều.

Tuy vẫn còn hơi sớm, nhưng khi nghe chị hỏi ai có tiềm năng là ứng cử viên chức vô địch, ai cũng nhìn nhau lưỡng lự mà hưng phấn.

Cái tên đầu tiên được tung ra chính là thí sinh đã dập Akashi nhừ tử khi nghe phần trình diễn của người đó. Thí sinh người Mỹ, tên Masaru Carlos Levy Anatole. Tiếp theo là người bạn mang quốc tịch Mỹ và tới từ cùng Nhạc viện Juilliard của cậu ta, Jennifer Chang. Hai người đó đều có phần trình diễn rực rỡ với quy mô lớn, chưa kể Jennifer Chang đã ra mắt đội ngũ nghệ sĩ chuyên nghiệp ở Mỹ rồi.

Nhìn từ vị thế này, số lượng người Á mang quốc tịch Mỹ khá nhiều. Cũng có thể do người gốc Á dốc lòng đầu tư cho giáo dục, nên giờ Juilliard cũng có tỷ lệ người gốc Á khá cao.

Jennifer Chang là người gốc Trung Quốc, Masaru Carlos Levy Anatole thì lai cả dòng máu Nhật, Latin và Pháp nên nhìn không rõ người xứ nào. Chị đã hỏi qua rất nhiều đối tượng nam nữ, cậu trai này có vẻ được cực kỳ yêu thích, đã bắt trọn lòng khán giả. Ngay cả dân nghiệp dư cũng nhìn ra chất ngôi sao nơi cậu trai này, ai cũng khen cậu ta khá bảnh trai. Nghệ sĩ piano là một nghề dựa trên độ thu hút người xem, vì vậy được trời phú cho một ngoại hình đẹp cũng là yếu tố quan trọng.

Chàng trai đó được đánh giá là tài năng nổi bật, nên người ta dự đoán có thể người hướng dẫn muốn dùng cuộc thi Yoshigae làm bàn đạp tiếp tục chinh phục những cuộc thi lâu năm có tiếng hơn. Trong vài năm gần đây, cuộc thi này khá nổi danh vì phát hiện được nhiều thí sinh triển vọng, nên giành được chiến thắng ở đây dễ thành điểm sáng trong lý lịch.

Ra thế, nghệ sĩ cũng có năm bảy nấc thang. Kể từ khi bắt đầu thu thập tin tức về cuộc thi này, Masami đã dần dần hiểu được từng chút một. Bao nhiêu cuộc thi rải khắp thế giới đều có quy mô và cấp độ khác nhau. Một số cuộc thi rất có uy tín, số khác thì không. Nhiều cuộc thi được lập ra rồi lại chết yểu cũng bởi gánh nặng tài chính lên các tổ chức có liên quan, nghe thôi cũng thấy chi phí duy trì những cuộc thi kiểu này vô cùng tốn kém. Và để được công nhận là một cuộc thi có uy tín, họ buộc phải thỏa mãn điều kiện, gia nhập Liên đoàn Các cuộc thi Âm nhạc Quốc tế Thế giới tại Geneva, và gia nhập được chưa chắc đã được công nhận trên toàn cầu.

Nhiều thí sinh chọn cách tham gia nhiều cuộc thi khác nhau và dần tích lũy thành tích, lại có một số người bất chợt chiến thắng ở một cuộc thi lớn nào đó và nhảy vọt thành sao.

Tuy nhiên, trong mọi trường hợp, ai cũng đều phải tập luyện mọi bản nhạc trong khung trình diễn của mình để tham gia cuộc thi. Chỉ cần nghĩ tới khối lượng lớn thời gian phải đổ vào đó, chị cảm thấy quá đỗi xa vời. Ngay cả khi đã chuẩn bị hơn chục bài, họ không thể biểu diễn thêm bất kỳ bản nhạc nào nếu trượt ở ngay vòng Một. Mọi thứ kết thúc trong vòng hai mươi phút. Thật là khổ lao!

Chỉ cần nhìn vào giai đoạn chuẩn bị của Akashi, chị đã nhận thức được sâu sắc sự khó khăn và đáng sợ của cái nghề kinh doanh gọi là nghệ sĩ. Trên hết, trừ số ít ngoại lệ, mọi đánh cược đa phần đều về không. Chị thậm chí còn nghĩ những thí sinh đồng lứa với mình trên tập chương trình này sống bằng cách nào.

Bất chấp mọi thứ, bọn họ vẫn đặt mục tiêu trở thành nghệ sĩ, đặt mục tiêu bước lên sân khấu. Bình thường thì mặc trang phục rẻ tiền, cắt giảm chi phí ăn uống, chú trọng vào hun đúc chính mình. Trên sân khấu, họ mặc những bộ trang phục tuxedo hay những chiếc váy đầm như trong mơ. Chỉ vì một chốc lát được cùng khán giả sẻ chia âm nhạc. Đằng sau bóng tối của sân khấu hoa lệ, nội tình người nghệ sĩ khắc nghiệt thảm thương đến độ nào.

Chị nhớ lại suy nghĩ hồi đầu “cậu ấy vất vả ghê” của mình khi chứng kiến Akashi phải cắt giảm cả giờ ngủ. Akashi có tuyệt vời đến độ nào, chị cũng thấy hơi buồn vì vợ bạn mình quá vất vả, còn chẳng thể nghỉ dạy.

Tuy nhiên, nhớ lại vẻ mặt hạnh phúc rạng ngời của Akashi hoàn thành xong màn trình diễn, chị đã nổi da gà, gần như quên khuấy công việc của mình. Đã bao giờ mình hạnh phúc vì công việc đến độ đó chưa?

Chị bất chợt nghĩ tới điều đó, liền bật cười nhạt. Chị luôn đoan chắc đây là công việc của mình nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bản thân có hạnh phúc hay không.

Masami đứng trước dãy ảnh của các thí sinh ở bên ngoài hội trường.

Một số ảnh gắn bông hoa ruy băng, một số khác thì không. Số lượng ảnh không có nhiều đến áp đảo.

Ánh mắt chị vô thức dò tới bức ảnh của Akashi. Bức ảnh trắng đen với nụ cười dịu dàng đúng chất của anh.

Nhớ lại anh đã phải vật lộn với cái máy ảnh để chụp được một bức ảnh mình với ảnh đính hoa, chị chợt phì cười. Nhưng nghĩ đến bao khổ công để đạt được một bông hoa đó, thì không chỉ buồn cười mà còn có cảm giác muốn khóc.

Thật sự, thật sự là một sự kiện vô lý và tàn nhẫn.

Masami ngắm nghía mãi bức ảnh, thở dài cảm khái. Tuy nhiên, chẳng biết tự lúc nào, chị cũng đồng thời ý thức được sức hấp dẫn của nó.

Loại sự kiện này tàn nhẫn là thế... nhưng lại thú vị, lại hấp dẫn đến vậy.

Ta có thể cho điểm nghệ thuật không? Khi được hỏi, chắc ai cũng nói là “không phân biệt được hơn thua”. Tất nhiên, lý trí thì ai cũng đã hiểu.

Tuy nhiên, thâm tâm họ vẫn muốn nhìn ra điểm ưu việt. Họ muốn tận mắt chứng kiến món quà chỉ dành cho số ít những người được chọn, những người vượt qua được. Càng đổ vào đó nhiều nỗ lực, niềm hứng khởi và những giọt nước mắt càng khiến người ta hào hứng và cảm động.

Trên hết, con người muốn được xem những vở kịch cuộc đời của kẻ khác khi bước chân lên đỉnh vinh quang. Một mặt họ muốn nhìn thấy những người đạt tới đỉnh cao giữa ánh đèn sân khấu, mặt khác lại muốn thấy nước mắt của những con người đành chịu tan biến đi do không đủ sức đắm mình dưới ánh sáng đó.

Lần tới là ba năm sau à.

Masami lơ đãng ngắm áp phích của cuộc thi. Các áp phích của các lần thi trong quá khứ được dán thành hàng, gợi suy ngẫm về bao nỗ lực khủng khiếp của nhân viên và thí sinh đã đổ vào đó.

Giá như được đến đây lần nữa nhỉ?

Chị bất chợt nuôi suy nghĩ đó.

Không phải với tư cách một người của truyền thông mà chỉ là khán giả tới xem đơn thuần cũng hay đấy. Lần tới, được đi với ai đó cũng tốt. Cùng nhau thưởng thức âm nhạc, cùng nhau theo dõi những vở kịch và chứng kiến từng khoảnh khắc.

Màn trình diễn vừa kết thúc, khán giả ùa ra từ cánh cửa mở rộng.

Nhưng hôm nay, mình cần phải lắng nghe vì công việc, với vai trò một phóng viên truyền thông.

Masami điều chỉnh lại tâm trạng, ôm theo chiếc máy quay đi vào trong hội trường.