← Quay lại trang sách

LỄ BÁI XUÂN[90]

Ngày thứ ba của vòng Hai. Ngày cuối cùng.

Ngay khoảnh khắc bước vào nhà ăn tự chọn của khách sạn, Kanae bất giác dừng chân.

Dù cô không mang chủ định từ trước, nhưng vẻ mặt của Aya đang ngồi ở góc trong không gian rộng lớn đập ngay vào mắt cô.

Vẻ mặt đó như đâm thấu vào lồng ngực Kanae.

Aya thay đổi rồi...?

Cô linh cảm được điều đó.

Cô chẳng rõ con bé đã thay đổi ở đâu và như thế nào, nhưng khác hẳn cho tới ngày hôm qua.

Kanae vừa cố tìm từ ngữ miêu tả được vẻ mặt đó, vừa đi thẳng tới chỗ Aya.

Aya đang cực kỳ tập trung vào chuyện gì đó. Ánh mắt đang nhìn vào một điểm trên không trung, như đang chăm chăm theo dõi thứ vô hình nào đấy. Lại giống như đang nghĩ ngợi điều chi.

Giữa những người khách trọ đang bận rộn đi lại lấy đồ ăn sáng, chỉ mỗi khu vực quanh Aya tĩnh lặng. Hoặc giả một bầu không khí mang chất khác lạ và nồng đậm đang bọc lấy cô bé như thể những tiếng ồn ào kia không hề lọt vào tai cô.

Gì thế nhỉ, cảm giác như đang cô đọng lại thứ gì đó... vẻ mặt của một bậc lão thành. Chỉ qua một đêm, nét mặt con bé đã mang vẻ suy tưởng thâm sâu của bậc hiền triết là thế nào.

Sau khi con bé nói là muốn chơi phần cadenza của “Mùa xuân và Atula” rồi rời đi vào hôm qua, mãi tới khuya mới chịu nhắn tin báo là “Em đã về khách sạn” rồi trao đổi thêm vài câu về giờ ăn sáng thôi, chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ.

“Chào em, Aya.”

Kanae cất tiếng chào bình thường, nhưng khi cô đặt cái túi xách xuống ghế ở đầu bàn đối diện Aya, ban đầu Aya còn chẳng nhận ra.

Phải mất một nhịp, cô bé mới ngẩng đầu “A, chào chị”. Hình như vẫn chưa trở về từ thế giới của dòng suy tưởng.

Cô đổi sang cách nói là “đang lơ lửng trên trời” nhưng có vẻ không phải bầu trời tệ cho lắm.

Kanae nhìn nhận được điều này. Một cảm giác hưng phấn dâng lên trong lòng.

Con bé đã nắm bắt được điều gì đó... Hình như nó đang bị thứ gì mang tính nhạc thu hút.

Kanae rất muốn hỏi chuyện gì đã diễn ra đêm qua, nhưng cô đành cố nhịn. Ai đó trong cô đang khuyên nhủ: đừng nên cắt ngang dòng tập trung đó.

Aya lấy cái thìa khuấy tách cà phê, khẽ thở dài.

“Em ngủ được không?”

Cô không bỏ lỡ khoảnh khắc đó, bèn hỏi dò.

“Dạ, cũng ổn.”

Aya ngáp một cái thay câu trả lời.

“Em suy nghĩ nhiều thứ lắm. A, muốn nhanh được chơi đàn quá.”

Cô bé nhún vai, ngước nhìn trần nhà.

“Đúng rồi, người hạ màn phải chờ lâu quá mà.”

Kanae gật gù.

Người ta vẫn bảo nên tránh hai vị trí đầu tiên và cuối cùng trong một cuộc thi. Người chơi đầu tiên dễ bị triệt tiêu điểm số, còn người chơi cuối cùng thường là lúc người nghe đã mệt mỏi. Đương nhiên, nếu người chơi cuối cùng tạo ra được màn trình diễn đủ sức thức tỉnh người nghe thì dễ tạo ra hiệu ứng và ăn trọn số điểm, nhưng trường hợp đó khá hiếm.

Kể từ vòng Hai, Aya sẽ là số báo danh dự thi cuối cùng. Tức là người hạ màn. Cô sẽ phải chịu sự căng thẳng hơn bất kỳ ai, nên muốn nhanh chóng đến lượt mình cũng là điều dễ hiểu.

“Càng thêm thời gian suy nghĩ, em càng thêm rối trí mất.”

Aya lại thở dài thêm lần nữa.

“Sao?”

Kanae hỏi lại.

“Biết làm sao đây, có lẽ nghe phần trình diễn của Kazama Jin, em sẽ lại đổi ý mất thôi.”

Nghe thấy tiếng lầm bầm của Aya, Kanae liền hiểu rằng con bé không chờ được tới lượt mình chẳng vì chuyện phải đợi lâu.

“Chẳng lẽ em đang nói tới phần cadenza của ‘Mùa xuân và Atula’?”

“Vâng.”

Aya lập tức gật đầu.

“May là em đã xóa đi được phần cadenza của Ma-kun, nhưng giờ lại nảy ra nhiều ý tưởng quá, em không biết nên chơi cái nào nữa.”

“À, ra là vậy.”

Kanae nửa phần ngạc nhiên, nửa phần trầm trồ. Sao lại có mối băn khoăn xa hoa đến thế. Chắc chẳng có thí sinh nào khác đặt trọng tâm lo lắng vào đó cả.

Trong tích tắc, thầm cảm nhận được độ đáng tin cậy và độ nguy hiểm của cái gọi là thích gì làm nấy này, Kanae hơi dao động. Gì thì gì, đây cũng là cuộc thi đấy. Thích đi theo con đường riêng cũng tốt thôi, nhưng lỡ một mình đi sai hướng cũng chết dở.

“Kazama Jin và em đều đặt ‘Mùa xuân và Atula’ vào giữa khung biểu diễn, nên cách tiếp cận cũng khác những người đặt bài đó ở đầu hay cuối.”

Aya lẩm bẩm với mình.

Hóa ra con bé để ý tới Kazama Jin à.

Kanae thấy bất ngờ nhưng cũng hiểu đó là điều hiển nhiên.

Màn trình diễn tự do khoái hoạt và cực kỳ sống động đến thế. Cô hiểu được một kẻ mang chất thiên tài như Aya dễ bị màn trình diễn như vậy thu hút. Giống như đánh hơi thấy mùi của đồng loại.

Tuy nhiên, dựa trên những lời đồn thổi và bầu không khí trong hội trường, Kanae tinh nhạy cảm nhận được Ban giám khảo và các nghệ sĩ dòng chính thống sẽ coi cậu bé đó là một dạng “làm màu”. Aya cần phải để ý tới mấy người như Jennifer Chang hay Masaru Carlos.

“Đúng rồi, cho đến lúc này, phần cadenza của Hoàng tử Juilliard vẫn nổi bật nhất.”

Kanae thử bẻ lái câu chuyện. Cô đã nghe kể chuyện cậu ta từng học cùng lớp piano với Aya hồi còn nhỏ, và tình cờ gặp lại nhau tại cuộc thi này khi bọn họ bước vào vòng Hai. Cô đã vô cùng ngạc nhiên, còn thấy đó là một sự đưa đường của số phận theo nghĩa nào đó. Rốt cuộc, Aya vẫn nên đề phòng Masaru.

“Ừm, Ma-kun là thiên tài mà. Thế giới rộng lớn thật.”

Aya gật gù, lập tức dẹp luôn chuyện đó.

“Em đi rót thêm cà phê cho chị nhé.”

Kanae thở dài dõi theo Aya thong thả đứng lên rồi đi mất.

Thật tình, chả biết để ý cho lòng người khác gì cả.

Sáng sớm cùng ngày, Kazama Jin còn đang cuộn mình trong túi ngủ.

Bố cậu đã chỉ cho cậu tìm đến một cửa hàng hoa rất lớn ở Yoshigae để trọ thay vì ở khách sạn. Hình như ông chủ kế thừa cửa hàng này là bạn học thời đại học với bố cậu.

Khi thấy Jin vác cái túi ngủ tới rồi trải nó ra một góc phòng khách, chú ấy liền vội vàng bảo: “Chú đã chuẩn bị sẵn phòng và chăn nệm rồi đấy”. Nhưng với một đứa nhóc đã quen cuộc sống di chuyển từ thời bé như Jin, cậu ngủ ngon hơn bằng cái túi ngủ quen thuộc.

Bố cậu cũng dặn dò qua điện thoại là, “Thằng bé thích thế, cậu cứ để mặc nó” nên chú ấy ngạc nhiên đến độ nào cũng đành mặc kệ Jin.

Cuộc thi piano quốc tế? Nhà chú không có đàn piano đâu.

Hồi đầu, cậu đã bảo không cần piano đâu, nhưng chú chủ nhà mãi chẳng chịu tin, còn đề nghị cậu tìm khách sạn hay quán trọ nào tử tế nhưng cả bố lẫn Jin đều khăng khăng bảo là chỉ cần cho em một chỗ ngủ với bữa sáng là đủ. Chú ấy chỉ biết trợn tròn mắt.

Bữa sáng cũng chỉ có canh miso đậu phụ và cơm đập trứng sống. Chú ấy còn nghi ngờ hỏi, mỗi ngày cháu chỉ cần ăn thế này thôi hả?

Nhưng thời gian lưu trú kéo dài, chú ấy cũng sớm quen với cảnh Jin ngủ lăn ngủ lóc trong góc phòng khách, rồi bò ra khỏi túi ngủ lại đi đâu mất tăm, cuối cùng cũng “mặc kệ” thằng bé đúng theo sở nguyện của cha con nhà Kazama.

Buổi sáng luôn đến sớm với cửa hàng hoa.

Vào thời điểm ánh sáng mặt trời dõng dạc tuyên bố trời sáng, mọi người đã dỡ hàng từ xe tải của chợ.

Jin thích cảm nhận ánh sáng ban mai lửng lơ đâu đó, và lắng nghe tiếng mọi người bận rộn bốc dỡ hàng hóa.

Hương của nước lạnh và hương của cành cây ngọn cỏ vừa cắt vẫn còn tươi nguyên căng tràn mùi sinh mệnh. Các giống thảo mộc của Nhật có sắc xanh đậm, mùi ngai ngái khá đặc trưng. Cái mùi khá sắc bén như nước xả của lá thông hay tuyết tùng mới bẻ xộc vào mũi, phảng phất khắp căn nhà vào sáng sớm.

Chú chủ nhà vừa là một doanh nhân vừa là một nghệ sĩ. Chú là một bậc thầy cắm hoa danh tiếng, cũng thu nhận khá nhiều học trò.

Chú chính là kiểu người quen thuộc với Jin. Họ thường tham gia vào các công việc khoa học tự nhiên như nhà nông hay người làm vườn, nhất là những người làm việc với thực vật đều có điểm chung là sự kiên trì cần mẫn đáng sợ. Một khi đối mặt với giới tự nhiên, con người chẳng thể làm gì nhiều nhặn. Nhiều thứ nỗ lực cách mấy cũng mang lại nhiều hiệu quả, lại có quá nhiều công việc phải động tay mỗi ngày. Không có gì chứng minh ta sẽ đổi lại được gì, số lượng công việc chỉ tích tụ thêm. Trong khi trải qua những khoảng thời gian như thế, họ dần thấm nhuần một dạng thấu hiểu, và ai nấy đều có những thuyết vận mệnh độc đáo riêng.

Thầy Yuuji cũng từng nói ra cảm nhận tương tự khi cùng Jin chơi những cây đàn piano khác nhau ở từng vùng đất (đa phần thuộc về những người có quan hệ bạn bè với cha cậu, học giả chuyên ngành khoa học tự nhiên hay nông dân).

Có lẽ âm nhạc chính là những thứ như thế này.

Cậu nhớ lại lời thì thầm của thầy.

Dòng nước luôn chảy trôi trong cuộc sống mỗi ngày. Đó chính là một phần của cuộc sống, được lồng vào hành vi sinh hoạt. Ta cảm nhận âm thanh của mưa hay nhiệt độ của gió, công việc cũng theo đó mà thay đổi.

Một ngày nọ, đóa hoa bất ngờ nở rộ rồi được thu hoạch. Không ai biết được loại hoa nào sẽ nở, và ra quả ngọt thế nào. Đó chính là món quà vượt ngoài tầm hiểu biết của nhân loại.

Âm nhạc là hành vi. Là thói quen. Nếu ta lắng nghe cẩn thận, âm nhạc ở muôn nơi...

Đêm qua vui thật.

Jin mỉm cười.

Ánh trăng. Trăng cao vời vợi. Bay tới bất cứ đâu. Chị gái đó giỏi thật đấy.

Lần đầu tiên cậu gặp được một người có sóng cảm xúc trùng khớp đến như vậy.

Hôm nay có thể bay tới tận đâu nhỉ... có thể đi trong ánh nắng chòi lòa không nhỉ.

Jin mở bừng mắt khi cảm giác cồn cào chớm tới.

Có vẻ cậu tỉnh dậy do cơn đói. Vì quá hào hứng chơi piano đêm qua, cậu không hề cảm thấy đói.

Ăn cơm đập trứng sống thôi, Jin lồm cồm bò dậy, chui ra khỏi cái túi ngủ.

Cậu bỗng nhớ ra, lật cái túi ngủ lên xem.

Cậu đã trải cái quần bên dưới túi ngủ để ép nó xuống cho phẳng, nhưng ngủ lăn qua lăn lại làm nó bị xô lệch và nhàu mất nếp rồi.

“Ôi giời.”

Phải mượn cái bàn là thôi.

Jin gãi đầu xoàn xoạt, vươn vai đứng dậy.

Vẻ mặt của Aya thay đổi. Không chỉ mình Kanae cảm thấy điều đó.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Aya ở hội trường sáng nay, Masaru cũng nghĩ vậy.

Ngày cuối cùng của vòng Hai, hội trường đã nườm nượp người từ sáng. Khả năng tranh ghế cũng càng thêm khó khăn, khu vực cánh trái của sân khấu có thể nhìn thấy được động tác tay của thí sinh đã kín chỗ.

“Chào buổi sáng, A-chan.”

“Chào buổi sáng, Ma-kun. Chị Kanae, đây là Ma-kun.”

“Chào buổi sáng. Cuối cùng cũng được gặp hoàng tử của Aya rồi.”

Cuộc thi bắt đầu cũng được một thời gian rồi, nhưng đây mới là lần đầu tiên Masaru và Kanae gặp nhau.

“Rất vui được gặp chị. Em đã nghe A-chan kể về chị rồi ạ.”

Masaru cười khì, cúi đầu chào.

“Ơ kìa, dùng kính ngữ hoàn hảo chưa. Em giỏi thật.”

Kanae tròn mắt. Masaru liền cười hề hề.

“Em nói cũng khá ổn, chỉ kém phần viết thôi. Nhưng quay lại Nhật một thời gian, cũng dần dần nhớ được một chút rồi ạ.”

“Chắc do em sở hữu đôi tai tốt đấy.”

“Ta ngồi đâu đây? Đằng sau chắc vẫn hơn nhỉ?”

“Ừ. Kiếm chỗ nào dễ ra ngoài ấy. A, nhưng Ma-kun và chị Kanae cứ ngồi ở đằng trước cũng được.”

“Tớ ngồi sau là được. Tớ cũng quen với ghế sau rồi.”

Ba người chiếm đóng mấy cái ghế thuộc khu vực chính giữa mặt sau hội trường.

“Đông khách quá nhỉ.”

“Ừ, khán giả ở Yoshigae nhiệt tình thật. Tớ thấy nhiều người còn vừa nghe vừa ghi chép nữa.”

“Không phải do nhiều giáo viên piano sao?”

“A-chan nghĩ thế nào về phần trình diễn của tớ?”

Masaru lúng túng hỏi. Cậu đã muốn hỏi câu này từ qua tới giờ.

“Phần của Ma-kun hay ghê ấy.”

Aya nhìn thẳng vào gương mặt Masaru.

Giây phút đó, Masaru liền nghĩ: Đúng là có gì đó khác. Cậu không nói chắc được là gì, hay do bạn mình đổi cách trang điểm?

Nhưng cậu nhìn kiểu gì cũng thấy Aya đang để mặt mộc. Tuy cậu vẫn cho rằng đánh khối má và mắt khác đi cũng khiến ấn tượng đổi khác (thật ra đó chỉ là ý kiến chủ quan của Masaru về việc trang điểm của đám con gái) nhưng không có khả năng này. Vậy là thuộc về nội tại?

“Nói đơn giản thì là đa dạng, hay nhiều sắc thái, tớ nghĩ thật sự không nhiều người làm được như vậy. Nhưng Ma-kun làm được điều đó.”

Aya vẫn nhìn chăm chú Masaru, nói tiếp.

“Nếu đem cái gì ra so thì giống như mọi người đều dùng cọ và dụng cụ để vẽ tranh đó. Mỗi người đều có màu sắc mình thích và có những loại cọ quen dùng. Vậy mà bản nhạc nào cũng phải dùng một loại cọ để vẽ tranh sơn dầu. Nhiều người cho đó là tính cá nhân, và nhiều khi nó cũng là tính cá nhân thật.”

Đôi mắt Aya chợt tối sầm.

Masaru giật mình.

Đây rồi. Hôm nay, mắt Aya tối hơn. Hơn nữa còn là một thứ bóng tối không rõ nguyên do. Bóng tối đó như ánh mắt của một người đã lỡ nhìn thấy điều không nên, điều gì đó nằm ngoài tầm lý giải của con người.

“Nhưng Ma-kun biết cách chọn cọ và màu, lại có thể sử dụng chúng. Thật sự, cậu nắm trong tay rất nhiều đạo cụ. Cậu muốn vẽ tranh mực tàu lập tức có mực và bút lông đợi sẵn. Cậu có thể vẽ trên vải canvas, cũng có thể vẽ trên khung gỗ. Với những người không khéo nó thành trò phô bày kỹ năng, nhưng Ma-kun lại khác.”

Cậu hiểu điều Aya muốn nói. Những người có thể chơi được mọi thứ thường rơi vào trường hợp “đống nghề thì chết”. Người ta trầm trồ về họ, cũng có nhiều cái tiện lợi nhưng rất khó được kính ngưỡng.

“Cái tài nằm ở chỗ dùng bất cứ dụng cụ nào, màn trình diễn của Ma-kun cũng có dấu ấn riêng của Ma-kun. Không phải là cậu ký tên đóng đấu vào đó, mà người ta nghe ra được đó là màn trình diễn của Ma-kun. Tớ nghĩ đó chính là cá tính thực thụ.”

Aya vẫn không bỏ nét mặt nghiêm nghị.

Đó là lời khen lớn lao nhất. Lồng ngực Masaru nóng rực lên.

Sao lại thấy thân thương đến vậy. Ký ức xưa khi cô miêu tả cậu “giống như biển vậy” tại lớp học đàn năm nào lại sinh động ùa về.

Sẽ ổn thôi. Mình sẽ ổn thôi. A-chan đã khen đến mức này cơ mà.

Masaru ngạc nhiên vì bản thân bỗng an tâm đến mức buồn cười. Ngoại trừ thầy Silverberg mà mình vẫn luôn tôn kính, cậu chưa từng mong mỏi lời khen thế này từ bất cứ ai.

“Oa, tớ vui quá.”

Khi Masaru bất giác nở nụ cười tươi rói, Aya bỗng thấy ức.

“Cậu vui làm gì. Đó chỉ là cảm nhận cá nhân của tớ thôi. Cậu đi mà hỏi thầy cậu ấy.”

“Được A-chan khen ngợi như thế, tớ thấy an tâm rồi.”

Kanae nhìn cảnh đó, liền cười khúc khích.

“Cứ như trẻ con vậy. Chắc hồi hai đứa cùng học chung lớp piano cũng thế này hả?”

“Có lẽ.”

Aya nhún vai, cười trừ.

“Này, A-chan. Nay tớ thấy cậu hơi khang khác. Có chuyện gì sao?”

Masaru vừa hỏi vậy, Kanae liền quay phắt sang.

Ngay khi bắt gặp ánh mắt đó, Masaru liền biết ngay chị gái này cũng chung suy nghĩ.

“Ơ? Mình hả? Có gì lạ à?”

Aya liền thộn mặt ra.

“Không, tớ cũng không rõ ở điểm nào, nhưng có gì đó khác so với cậu đến hôm qua.”

“Ừ, chị cũng thấy thế.”

Kanae cũng đồng tình. Aya càng ngây ra nhìn hết lượt hai người bạn.

“Vậy à? Hay do em thiếu ngủ nên xuống sắc?”

Aya nghiêng đầu thắc mắc, cọ cọ vào má mình.

“Không, chị không có ý đó. Phải nói là vẻ mặt em đã thay đổi, có vẻ người lớn hơn hay sao đó?”

Khi nghe Kanae lúng túng giải thích, Masaru cũng đoan chắc bản thân đang nghĩ tới điều tương tự.

“Người lớn hơn? Em á?”

Aya tỏ ra nghi ngờ. Chắc cô cũng không hiểu được.

“Đúng vậy. Nói thẳng ra là cảm giác đó.”

Masaru gật đầu.

“Hừm.”

Gương mặt Aya hiện nét trầm tư.

A, lại thế rồi.

Ánh mắt Aya nãy giờ như tia chớp lóe lên trong bóng tối.

Giây tiếp theo, cô ngẩng phắt đầu lên.

“Đúng rồi. Có khi là thấy hào hứng chưa biết chừng?”

“Hào hứng?”

Masaru và Kanae đồng thanh hỏi lại.

“Ừ. Hôm qua, tớ nghe phần cadenza của Ma-kun, liền nghĩ tới rất rất nhiều thứ. Phần cadenza của Ma-kun cứ tắc mãi trong đầu, tớ đã phải tốn rất nhiều thời gian mới xóa đi được. Nhưng mà, tớ đã nghĩ về rất nhiều thứ và lâu lắm mới cảm thấy hào hứng đến thế.”

“Cảm thấy hào hứng?”

Masaru vô thức hỏi lại.

Hào hứng. Âm nhạc. Hay nói cách khác là cuộc thi.

“Ừ. Cực kỳ hào hứng. Giờ này nói vậy có hơi trễ nhỉ. Tớ cứ nghĩ tới khúc nhạc mới, tới cuộc thi rồi cách mọi người tập trung về đây chơi đàn lại cảm thấy cực kỳ hào hứng. Chắc vì thế rồi.”

Aya nói mà chẳng rõ đang nói với ai, rồi lại vô tư cười ha ha.

Masaru và Kanae bất giác nhìn nhau.

Masaru biết chủ nhân đôi mắt đó đang mang cùng suy nghĩ với mình.

Cô gái ở bên cạnh họ quả là một cô nàng kỳ quặc, có thể còn vượt xa tầm hiểu biết của họ.

Hơn một tuần đã trôi qua kể từ khi khai mạc cuộc thi. Ngày nào cũng tắm mình trong âm thanh tại một hội trường hòa nhạc kiểu này, đôi tai cũng dần quen hoặc thấy nhàm vì những màn trình diễn, và sự thật là dần hiểu ra những tốt, xấu của chúng.

Thi thoảng lại có những màn trình diễn khiến ta thắc mắc: sao người như thế này có thể lọt vào vòng Hai được nhỉ?

Thật ra, vài thí sinh trượt ngay vòng Một cuộc thi lần này, từng lọt vào tận Chung kết của một cuộc thi lớn khác được tổ chức trong năm nay. Nên điều đó cũng đang là một đề tài nóng.

Con người cũng có lúc lên xuống phong độ. Phong độ tốt vượt vòng thì không sao, mà trượt vì phong độ không tốt cũng là một điểm cần nói trong một cuộc thi. Dù được đánh giá tốt, cuộc thi vẫn là trò đánh cược ăn cả hoặc ngã về không. Nếu hiệu suất của màn trình diễn lúc đó không tốt, ta khó lòng trụ lại.

Takashima Akashi đang thong dong tận hưởng màn trình diễn.

Lâu rồi mới lại đi thi, anh nhận rõ xu hướng của phong cách biểu diễn và các bản nhạc đang nổi, thấy được sự hưng phấn khi được chạm vào tường tận tình hình âm nhạc hiện thời.

Hôm nay là ngày cuối cùng của vòng Hai, sau đó là thông báo kết quả. Tất nhiên anh vẫn thấy lấn cấn đâu đó trong tim, nhưng anh đã hoàn thành màn trình diễn của bản thân và hài lòng với nó, nên có thể sảng khoái ngồi nghe những phần diễn còn lại.

Trên tất thảy, anh mong đợi được tiếp tục nghe phần trình diễn của Kazama Jin và Eiden Aya vào hôm nay. Hai người này còn biểu diễn hai lượt cuối cùng.

Dường như các khán giả khác cũng suy nghĩ giống anh, khi cảm nhận được sự mong chờ phấn khích của khán giả qua mỗi lượt thí sinh và buổi diễn càng gần về cuối.

Màn trình diễn kỳ lạ của Kazama Jin.

Điều duy nhất lưu lại trong anh là ấn tượng mạnh mẽ của nó, nhưng khi được hỏi màn trình diễn đó ra sao, anh lại không biết trả lời thế nào.

Chỉ có thể nói đó là một màn trình diễn chưa từng thấy, tim anh bị kích thích dữ dội.

Nghe đồn Ban giám khảo công nhận sự độc đáo của nó, nhưng đánh giá không cao cho lắm. Anh vừa thấy thuyết phục lại vừa không.

Tính độc đáo. Ngày nay, mọi nghệ sĩ đều mê mẩn thứ đó, nhưng nắm giữ nó đồng nghĩa với trừ điểm là lẽ làm sao? Người ta muốn biết đến cá tính của người nghệ sĩ nên mới tạo ra cuộc thi cơ mà. Anh đang âm thầm chống đối trong lòng.

Đương nhiên anh cũng thấy mừng khi bớt đi đối thủ, nhưng là người hâm mộ âm nhạc, anh muốn những màn trình diễn như thế được đánh giá đúng đắn.

Và Eiden Aya.

Mỗi lần nhìn vào tập chương trình, anh lại ý thức trái tim đang đập thình thịch như được gặp lại mối tình đầu đầy trong sáng.

Một màn trình diễn rõ ràng và đánh thức người nghe đến thế.

Cô bé đó thổi tới luồng không khí hoàn toàn khác. Đó là niềm tin vững chắc đi theo con đường riêng của mình. Lồng ngực anh run lên.

Anh cực kỳ vui mừng vì điều đó, nhưng cô bé dự định sẽ làm gì trong tương lai. Màn trình diễn tuyệt vời đến vậy chắc chắn sẽ đạt được thành tích tốt. Nhưng sau khi cuộc thi kết thúc, cô bé liệu có quay về với hoạt động biểu diễn không?

Chắc các khán giả khác cũng mang cùng câu hỏi. Đây là lời tuyên bố quay lại hay chỉ là một lần dự thi làm kỷ niệm?

Đằng nào, anh cũng rất vui vì có cơ hội nghe màn trình diễn của cô bé thêm một lần nữa. Màn trình diễn của cô cũng đồng thời khép lại vòng hai, đó là sự xa xỉ nhất đối với Akashi rồi.

Hơn nữa, còn “Mùa xuân và Atula”... Hai người đó sẽ chơi khúc nhạc này như thế nào.

Đa phần thí sinh coi nó như một phần trang trí lạ lẫm, nhưng Akashi cho rằng sức ảnh hưởng của bản nhạc này lớn ngoài sức tưởng tượng.

Bằng chứng là hầu hết các màn trình diễn ấn tượng trong vòng Hai đều nhờ phần diễn “Mùa xuân và Atula”.

Masaru Carlos chơi mọi bản nhạc đều rất tuyệt, nhưng ấn tượng phần cadenza trong “Mùa xuân và Atula” cực kỳ mạnh mẽ. Tùy thuộc vào cách ta vận dụng, khúc nhạc này mang lại sức hấp dẫn vô cùng.

Đó cũng là hy vọng của Akashi. Anh tự tin vào bản “Mùa xuân và Atula” mình chơi. Anh tin mình có khả năng lý giải một nhạc phẩm có gốc từ nguyên tác thi ca giỏi hơn bất kỳ ai. Chỉ cần họ đánh giá đúng khúc nhạc đó.

Anh thầm cầu nguyện.

Phần diễn “Mùa xuân và Atula” của các thí sinh cho tới tận hôm nay đều nằm trong dự kiến, nên anh càng có ý thức hơn về nó.

Thế này thì mình sẽ trót lọt. Chắc mình sẽ thắng thôi.

Ý chí chiến đấu dấy lên trong lòng Akashi.

Cánh cửa vừa mở ra, khán giả đã lũ lượt kéo vào dù hội trường đã khá kín chỗ.

Chỗ ngồi dần hết, nhiều người đành sớm bỏ cuộc đứng xếp ở lối đi hai bên sườn.

Cách đứng xem có vẻ đã định hình mất rồi.

Quản lý sân khấu Takubo nhìn ra ngoài hàng ghế khán giả qua một ô cửa sổ hẹp.

Ông khẽ liếc nhìn cậu bé đứng sau lưng mình.

Hôm nay Kazama Jin vẫn vô cùng thư giãn.

Tuy cậu còn lấn cấn cái nếp quần sau vụ ép nó dưới túi ngủ không thành và là lại cũng không ổn cho lắm, nhưng giờ thì đành chịu vậy.

“Kazama Jin, hôm nay cũng nhiều người đứng xem lắm. Cháu tính sao?”

Chú thợ lên dây Asano vừa hỏi vậy, cậu bèn bước tới bên cạnh Takubo và ngó ra ngoài hàng ghế khán giả.

“A, đúng thật. Đông quá chú nhỉ.”

Thiếu niên chăm chú nhìn hàng ghế khán giả.

Takubo và Asano đợi sẵn chỉ thị từ cậu. Hai người đều hóng chờ xem cậu bé kỳ lạ này sẽ nói gì. Lần đầu tiên họ gặp được một thí sinh khó lường đến vậy.

“Ừm. Giờ chỉ còn cháu và chị gái đó nữa thôi nhỉ.”

Thiếu niên vần vò mái tóc.

Cuối cùng, cậu bé gật nhẹ rồi nhìn sang Asano.

“Hôm nay chú cứ để nó nguyên ở đấy là được ạ. Cháu nhờ chú chỉnh cho mềm âm là được.”

“Mềm âm?”

Asano bất thần hỏi lại.

“Vâng, chú đừng để âm thanh sắc nét quá là được ạ.”

“Nhưng mà... khán giả nhiều hơn lần trước đó. Hai hàng người ở lối đi kia kìa. Khán giả sẽ hút đi nhiều âm thanh lắm đấy.”

Takubo nói vậy. Nếu không chơi thật cứng, phần âm thanh bị hấp thụ mất sẽ làm màn biểu diễn loãng đi.

Nhưng thiếu niên dứt khoát lắc đầu.

“Được ạ. Khán giả cũng mệt rồi... hội trường tù đọng, bầu không khí chây lười quá. Chưa kể, khán giả hít thở nhiều nên cũng tích độ ẩm nữa.”

Takubo và Asano ngộ ra, nhìn nhau.

Hội trường tù đọng. Bầu không khí chây lười. Tích độ ẩm.

Cậu bé còn nghĩ tới cả những chuyện như thế.

“Chị gái thi cuối cùng sau cháu có cách trình diễn sắc nét hơn bất kỳ ai, chắc chắn sẽ đánh thức được mọi người.”

Thiếu niên cười khì.

“Vậy thì, mềm âm thanh ra một chút thật sự tốt đấy chứ.”

Asano giãn nét mặt, nhanh lẹ bước ra ngoài sân khấu.

Gã bắt đầu lên dây đàn, mặc những tiếng ồn ào nơi hàng ghế khán giả.

“Đúng, đúng là vậy.”

Cậu bé này lạ thật.

Takubo quan sát nét mặt nghiêng nghiêng của cậu bé.

Quá tự nhiên. Đứa trẻ này lần đầu dự thi, còn là một cuộc thi lớn như vậy mà lại thư giãn đến thế. Màn trình diễn còn xuất sắc hơn người. Không ngờ thế gian vẫn còn chôn giấu một nhân tài thế này. Đó là một màn trình diễn khó giải thích, khó hình dung và nằm ngoài khuôn khổ. Ông không biết nên đánh giá kiểu gì. Các giám khảo chắc cũng bối rối lắm.

Ngựa ô [91] . Từ đó dấy lên trong tâm trí ông.

“Cây đàn piano tốt thật.”

Cậu bé mơ màng ngắm nghía sân khấu.

Một tia say đắm hiện lên trong đôi mắt ấy, Takubo giật mình.

Đứa nhỏ này thật sự không thể đoán trước. Kết quả cuộc thi rồi sẽ ra sao đây.

Asano chú tâm lên dây đàn tận gần hết giờ giải lao. Chắc chắn gã cảm thấy áp lực trước mấy từ “mềm âm” kia.

Gã quay lại với vẻ hơi lo lắng, hỏi thiếu niên “Đã được chưa cháu?”

“Dạ rồi.”

Thiếu niên mỉm cười, giơ tay phải lên.

Asano thoáng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nhưng cũng gật đầu và đập vào tay thiếu niên.

Đập tay ăn mừng.

Chẳng rõ Takubo thấy bất ngờ hay thú vị, gần như quên béng chuyện phải nhắc giờ trong một khắc.

Ông nhận ra hàng ghế khán giả đã yên tĩnh, liền khẽ tằng hắng.

“Vậy cậu Kazama Jin, đến giờ rồi.”

“Vâng.”

Giọng của Kazama Jin vẫn rất thư giãn.

Hôm nay, thằng bé cũng bước ra sân khấu với dáng vẻ thoải mái.

Như thể cậu đang thong dong dắt chó ra ngoài công viên gần nhà trong một buổi chiều đẹp trời.

Takubo lắng nghe những tràng vỗ tay như sấm dậy đong đầy sự trông mong, bỗng thấy sân khấu nơi cậu thiếu niên đứng tràn đầy ánh sáng và màu xanh tươi của rừng.

Lần thứ hai đứng trên sân khấu, Kazama Jin đã sớm không còn bị ảnh hưởng bởi những tràng pháo tay nhiệt thành của khán giả. Cậu bé bước lên với tư thế gần như chạy bước nhỏ, cúi gập đầu chào rồi nhanh chóng ngồi xuống ghế như chẳng thể đợi thêm được nữa.

Ngay lập tức, hàng ghế khán giả im phăng phắc. Mọi người đều đã biết em sẽ lập tức chơi đàn, và thực tế màn trình diễn cũng bắt đầu ngay lập tức.

Một ảo giác như toàn bộ hàng ghế khán đang lơ lửng giữa không trung.

Kỳ diệu quá. Thực sự ngay khoảnh khắc nghe thấy âm thanh của cậu bé kia, cậu cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, từng tế bào đều đang thở nhịp nhàng.

Toàn bộ cơ thể Masaru đang chăm chú lắng nghe tiếng nhạc đó. Các khán giả chung quanh chắc cũng vậy. Khát khao được giữ gìn thứ cảm xúc cồn cào nơi lồng ngực kia mãi mãi trong thân thể mình.

Bản Étude No.1 của Debussy.

Đây là một lựa chọn cực kỳ thẳng thắn. Masaru thầm cười khổ sở trong lòng. Dù sao bản nhạc này cũng phù hợp với thằng bé.

Đúng như tên cái tựa phụ “Pour les 5 doigts daprès Mr Czerny” vốn được biết đến rộng rãi trong sách giáo khoa dành cho người mới bắt đầu chơi piano, bản nhạc bắt đầu bằng một giai điệu vui tươi gợi nhớ đến thời bé thơ mới bắt đầu chơi đàn. Nhưng “buổi học piano” đang dần tiến hóa. Bằng những động tác tay mạnh mẽ tự tin và chuẩn từng nhịp, chuyển động ở cả hai tay phải trái cực kỳ đồng đều. “Buổi học piano” đường hoàng trở thành “buổi trình diễn piano”.

Sống động. Đậm mùi màu sắc của Debussy. Masaru trầm trồ thán phục.

Đứa trẻ này có khả năng biến bất cứ bản nhạc nào trên sân khấu này thành một dạng nhạc ngẫu hứng.

Kanae cũng căng mắt lên cố không bỏ lỡ từng nét mặt hay cử động tay của cậu bé. Hóa ra đây chính là âm nhạc Aya để ý tới nhất.

Cậu bé này chỉ là thứ “màu mè” hay “hàng thật” đây?

Thường Kanae dễ nắm bắt ngay từ ấn tượng đầu tiên, nhưng cô không thể nhận định được cậu bé này. Tóm lại, cậu bé khác biệt hẳn với các nghệ sĩ nhạc cổ điển cô từng nghe qua trước giờ.

Friedrich Guida [92] ? Fazil Say [93] ? Không, cậu bé này có sự khác biệt nào đó từ gốc rễ so với những nghệ sĩ “vượt tầm biên giới” kia...

Sự ngẫu hứng, sự sống dậy. Một thứ không ai có thể bắt chước được, và cô không tìm được từ nào diễn đạt nó chuẩn xác.

Khúc nhạc thứ hai là “Mikrokosmos” của Bartók. Phong cách trần tục và giai điệu phóng túng kiểu nhạc jazz của Bartók rất hợp với đứa bé đó. Tính hoang dã, tính bản năng đó... một màn trình diễn tựa như đứa trẻ đang tung tăng chạy chơi bên ngoài.

Thú vị đấy.

Nathaniel Silverberg cảm thấy bất ngờ khi mình cũng có thể đơn thuần tận hưởng như thế.

Khung trình diễn của đứa nhỏ này không phải do thầy Hoffmann lựa chọn.

Trực giác ông mách bảo điều đó. Thằng bé chắc đã tự mình soạn ra khung trình diễn này. Thằng bé này có thiên tính của một nhà cải biên. Từ “cải biên” có thể sử dụng trong nhiều bối cảnh, nhưng là kỹ năng bắt buộc đối với các nghệ sĩ thời nay. Có thể nói khác đi là năng lực tự “sản xuất” bản thân. Bạn muốn trở thành một nghệ sĩ như thế nào, bạn muốn thể hiện mình là nghệ sĩ như thế nào. Chỉ những nghệ sĩ trang bị được quan điểm mang tính khách quan như thế mới tạo ra được nét riêng biệt với người khác và tồn tại được trong giới. Dù đó là một buổi độc tấu, một sân khấu trực tiếp, đều như tạo ra một album, dù đó là khúc nhạc do kẻ khác sáng tác hay khúc nhạc thuộc những thời đại khác nhau, họ phải thể hiện được nội tâm của mình, và thế giới quan của mình thông qua khúc nhạc, thông qua khung biểu diễn. Đứa trẻ này đã làm được điều đó.

Chắc thầy Hoffmann đã đối xử với thằng nhỏ như một nghệ sĩ đồng đẳng với mình.

Cùng lúc, ông thấy lòng đau nhoi nhói.

Dù là tự xưng hay do người khác xưng tụng, đám người mang danh học trò của thầy nhiều khôn kể, nhưng chưa ai từng được cùng thầy hợp tấu một khúc ngẫu hứng. Ngoại trừ cậu thiếu niên đang ở trên sân khấu lúc này.

Thầy ơi, thầy đã định nuôi dạy thằng bé đó theo kiểu gì vậy?

Ông không khỏi đặt ra câu hỏi ấy.

Chắc thầy vui sướng lắm nếu “quà tặng” nổ tung? Chắc chắn thầy đã tưởng tượng ra sự kinh hoảng của những kẻ theo nghiệp giáo dục âm nhạc rồi. Sau khi phát nổ xong, thằng bé sẽ ra sao? Trừ thầy ra, không ai dám để xổng thẳng bé ra theo kiểu đó. Bọn em nên làm gì với nó đây? Ai sẽ dạy dỗ thằng bé?

Bartók. “Mikrokosmos” [94] của đứa trẻ này. Người đàn ông say đắm giai điệu dân ca bản xứ và lao đầu vào nghiên cứu. Tuy nhiên, nhà soạn nhạc bị buộc phải rời bỏ quê hương, khép lại sinh mệnh của mình trong nổi trôi, đau khổ ở một quốc gia xa xôi... Thiếu niên đang chơi một giai điệu đậm tính bản địa.

Thầy ơi, chắc không ai dạy dỗ nổi thằng bé này đâu. Thầy tính biến nó thành một nghệ sĩ piano nổi trôi luôn sao? Cứ để mặc thế cũng được ư.

Nathaniel đặt ra hàng loạt câu hỏi, dù chẳng hướng tới bất kỳ ai.

Cuối cùng cũng tới “Mùa xuân và Atula”.

Takashima Akashi nuốt nước bọt đón đợi khúc nhạc tiếp theo. Cảm xúc của anh thật kỳ lạ, vừa như cầu nguyện, vừa như muốn khóc.

Mình đang cầu mong một phần trình diễn thế nào đây? Một phần diễn sẽ đem lại tự tin dũng khí hơn cho bản nhạc của mình? Một phần diễn củng cố lòng tin rằng cách lý giải của mình vẫn ưu việt hơn? Hay là một khúc nhạc sẽ đạp đổ tất cả?

Rất lặng lẽ, “Mùa xuân và Atula” của Kazama Jin bắt đầu.

Nó bắt đầu cực kỳ bình thường, chẳng khác gì phần tiếp của “Mikrokosmos”.

Khúc nhạc được mở ra rất đơn giản. Cuộc sống sinh hoạt hàng ngày. Con đường luôn đi. Mở tung ô cửa sổ, một ngày mới liền bắt đầu.

Tự nhiên. Học thuyết vũ trụ bao trùm các hoạt động của con người. Như lẽ dĩ nhiên, chúng tràn ngập trong cuộc sống sinh hoạt.

Mọi lý giải của cậu bé tới thời điểm này đều nằm trên bề mặt tổng phổ. Một cách tiếp cận ngoan ngoãn, tuy vẫn nghe ra tính ngẫu hứng riêng nhưng rất êm tai. Cách đọc hiểu chưa có gì khác biệt so với những thí sinh khác.

Tuy nhiên, hình ảnh đó thoắt bị đập tan khi tiến vào phần cadenza.

Hàng ghế khán giả đông cứng lại.

Kazama Jin đã bung ra một phần cadenza tàn nhẫn và hung hãn đến mức vô cùng ngớ ngẩn.

Thật khó nghe, giai điệu tremolo như xuyên thấu lồng ngực, khoan vào màng nhĩ. Một khối hòa âm của những gam trầm đầy nhũng nhiễu.

Tiếng la hét chói tai, tiếng đất dậy ì ầm, tiếng gió thét gào. Sự thù địch lộ liễu phô bày, mối đe dọa không cách nào chống trả.

Giai điệu nãy giờ vẫn vui nhộn và tự nhiên, tại sao lại ra một phần cadenza hung bạo như không hề có điểm chung nào.

Akashi gần như tức thở, bàng hoàng ngộ ra.

Đó là “Atula”.

Akashi bỗng thấy mình ngây thơ đến thế nào.

Kazama Jin đã dùng phần cadenza của mình để biểu thị “Atula”.

Thiên nhiên không chỉ nhẹ nhàng bao bọc con người. Ngược lại, từ cổ chí kim, nó đã luôn đánh bại con người và thường xuyên dồn đuổi loài người đến bờ vực tuyệt chủng.

“Mùa xuân và Atula.”

Miyazawa Kenji chắc đã dặn lòng tới đau đớn điều đó. Ông sống ở vùng Đông Bắc trong thời đại luôn phải oằn mình gánh chịu vô vàn thảm họa tự nhiên. Khí lạnh tàn phá mùa màng, núi lửa phun trào rồi tới động đất. Con người ngước lên trời cao, nuốt nước mắt vào trong và gánh chịu cuộc sống lầm than. Từ bô lão tới trẻ nhỏ đều không thoát khỏi cảnh chết đói. Hiện thực quá tàn nhẫn. Nhưng mùa xuân vẫn đến, tiết trời vẫn xoay vần.

Kazama Jin đang biểu thị “Atula” đó.

Con trai một nhà nuôi ong. Sự khắc nghiệt của tự nhiên luôn là đòn giáng khó lòng chống đỡ đối với con người. Cậu bé chắc đã tự mình trải nghiệm điều đó. Những hình ảnh mang tầm vũ trụ, mang tính thiền. Các thí sinh khác và anh đều chú tâm vào hình ảnh đẹp đẽ của “Mùa xuân và Atula” và cố tìm cách biểu hiện chúng. Nhưng Kazama Jin đi thẳng vào vấn đề rằng nhờ có “Atula” mới có “Mùa xuân và Atula”. Cậu bé lý giải như thế.

Anh như nghe thấy một tiếng rên rỉ không thành lời loang sâu trong vòm họng.

Cậu bé này đã trưởng thành. Với tư cách một con người, với tư cách một nghệ sĩ.

Anh nghe râm ran trong lòng. Vừa giống nỗi đau ghê gớm lại vừa như mừng vui. Akashi hết hiểu nổi mình đang ôm thứ cảm xúc gì, và càng không hiểu mình nên ôm thứ cảm xúc gì nữa.

Kể từ vòng Hai, các thí sinh được quyền chào hỏi ở quãng nghỉ giữa mỗi khúc nhạc, khán giả cũng được phép vỗ tay ủng hộ.

Nhưng màn trình diễn của Kazama Jin không có chỗ cho những tiếng vỗ tay, bản thân cậu nhóc cũng không trông đợi vào thứ đó. Cậu không hề ngắt quãng sự hồi hộp, lập tức nhảy luôn vào khúc nhạc tiếp theo như dòng chảy tuôn trào.

Khúc nhạc thứ tư là Liszt. Bản thứ nhất “St. François d’Assise: La predication aux oiseaux” thuộc “deux legendes”. Người ta thường ưu tiên bản thứ hai “St. François de Paule marchant sur les flots” diễn hòa nhạc hơn.

Nhưng, cậu bé chọn khúc đầu tiên là chính xác. Kazama Jin hợp với khúc này hơn.

Trước phần cadenza hùng mạnh Kazama Jin đã mang tới cho “Mùa xuân và Atula”, Mieko cảm nhận được sự kinh hoàng mơ hồ.

Thánh François là một vị thánh của Công giáo. Ông thật sự tồn tại vào khoảng từ thế kỷ XII đến đầu thế kỷ XIII. Nghe đồn ông được sinh ra trong một gia đình thương buôn giàu có, nhưng từ bỏ tất cả tài sản và lựa chọn sống giữa nơi hoang dã, trò chuyện được với hết thảy động vật chim muông. Khúc nhạc được viết dựa theo truyền thuyết đó, đang được tái hiện một cách chân thực đến tựa hồ nghe thấy cả tiếng hót líu lo hay tiếng vỗ cánh, cả tiếng chú chim nhỏ đang rủ rỉ trò chuyện với Thánh François.

Trò chuyện... Ngài thật sự đang trò chuyện với lũ chim.

Khi lắng tai nghe những âm rung hay tiếng reo dây, bà bỗng thấy hình ảnh một cánh chim nhỏ chao lên liệng xuống giữa tầng không, hướng về phía chàng thanh niên ăn mặc rách rưới giữa chốn hoang vu.

Bà như nghe thấy cả giọng nói của Thánh François và nội dung cuộc trò chuyện được khắc họa vào lúc ấy.

“Mùa xuân và Atula” miêu tả sự uy mãnh và sức uy hiếp của thiên nhiên, giờ lại mang tới cuộc trò chuyện giữa chú chim non và vị thánh trong tích cổ ngày xưa. Cậu bé này cố ý, hay ngốc nghếch.

Dù sao, bà cũng chưa từng nghe màn trình diễn nào “hiện thực” đến vậy.

Đứa trẻ đó đã làm cách nào để tích lũy cho mình sức biểu hiện mạnh mẽ, không chút do dự, vững chãi và tự nhiên như hơi thở. Khi lắng nghe màn trình diễn đó, bà cảm nhận được đứa trẻ này có sự khác biệt trong căn cốt so với các thí sinh khác. Sự khác biệt này hoàn toàn lệch pha. Mọi người đang cố gắng tái hiện lại bản nhạc trên tổng phổ, cố gắng chơi cho ra thứ đang chôn vùi bên trong đó, còn thằng bé này thì không.

Ngược lại, nó đang xóa sổ tổng phổ...

Cách nói đó bỗng bật ra trong tâm trí.

Xóa sổ tổng phổ. Điều đó là như thế nào nhỉ? Với tư cách một nhà soạn nhạc, với tư cách một nghệ sĩ.

Đứa trẻ này mang thứ âm nhạc trần trụi, vẹn nguyên hình hài lên sân khấu...

Trong một thoáng, bà cảm thấy mình vừa nắm bắt được điều gì.

Thầy Hoffmann mong muốn gì từ đứa bé này? Bà chợt có cảm giác mình sẽ rất đau lòng khi tìm ra câu trả lời chính xác.

Mieko thầm tặc lưỡi trong lòng, đành xóa bỏ suy nghĩ kia trước khi nó kịp hóa thành ngôn từ.

Phần triển khai sinh động. Những lời Thánh François đã thành mặc khải, soi sáng thức tỉnh thế giới này và lấp đầy mặt đất.

Hình ảnh Kazama Jin bỗng lồng vào hình ảnh của Thánh François.

Bà bỗng thấy thằng bé này cũng có nét giống Thánh François. Nó không sở hữu đàn piano, giữ những tổng phổ trong đầu mình, di chuyển khắp nơi và trò chuyện với ong mật. Tự do không ràng buộc.

Thánh François chỉ chú tâm vào Công giáo, người chung quanh coi ông là một kẻ lập dị. Cả gia đình và người dân đều thấy mọi hành vi của ông là quái gở, đổ lên đầu ông bao lời chê trách oán thán.

Kazama Jin liệu có thể trở thành một vị thánh không nhỉ?

Bà chợt nghĩ tới điều ấy.

Giữa thế giới trần tục này, nơi âm nhạc đã bị tính thị trường thuần hóa?

Mieko nhìn chăm chú cậu thiếu niên đang đắm mình giữa muôn ánh sáng trên sân khấu.

Bản nhạc cuối cùng dự thi vòng Hai của Kazama Jin là Chopin. Bản Scherzo No.3, giọng đô thăng thứ.

Lần đầu nghe Chopin của cậu bé này.

Masaru không khỏi mong ngóng.

Cậu luôn nghĩ chơi Chopin là cách thể hiện tính hướng của nghệ sĩ biểu diễn. Khi chơi các bản nhạc mang giai điệu ngọt ngào và đầy thu hút của Chopin, cậu cảm thấy nỗi lòng của nghệ sĩ piano đối với âm nhạc cũng theo đó bay ra.

Scherzo No.3 cũng hợp tính cậu bé này. Nó khá phù hợp với dòng chảy từ bài hát “St. François d’Assise: La predication aux oiseaux” khi nãy.

Âm sắc thay đổi chóng mặt.

Úi chà, lại một Chopin đầy sức gợi tình.

Masaru bất giác nở nụ cười.

Scherzo có nghĩa là “trò đùa” hay “chơi khăm” trong tiếng Ý, nhưng Scherzo của Kazama Jin lại quỷ quyệt khôn lường.

Màn trình diễn đầy hứng khởi, nhưng Ban giám khảo lại khó chịu cho coi. Cậu tự dưng lo lắng vu vơ.

Có điều, nhóc đó chắc cũng chẳng quan tâm chuyện này đâu.

Nhóc ta đang chơi đàn vui vẻ thế kia cơ mà. Khi lắng nghe màn trình diễn kia, cậu bỗng có thôi thúc được chơi đàn. Cậu muốn được vui vẻ như thế, muốn được lao đến chỗ đàn piano.

Đánh giá cậu nhóc này cũng bằng thừa. Với tư cách một khán giả, cậu muốn được tiếp tục đi nghe những màn trình diễn của nhóc đó.

Dù trong lòng nghĩ vậy, cậu vẫn nhận ra mình đang bình tĩnh phân tích bản thân và nhóc kia sẽ được Ban giám khảo đánh giá như thế nào.

Có lẽ mình vẫn lợi thế hơn. Ban giám khảo chắc chắn thấy mình dễ hiểu và dễ đánh giá hơn. Nếu họ không thích tính hướng của Kazama Jin, nhóc đó sẽ trượt tại đây.

Masaru nghiêm túc đoán định chiều hướng của Ban giám khảo.

Dù sao nhóc này lọt vào vòng Ba vẫn náo nhiệt hơn.

Masaru khá có hứng thú với khung trình diễn vòng Ba của Kazama Jin, càng mong mỏi được lắng nghe.

Vài giờ nữa thôi là có kết quả rồi.

Tiếp theo sẽ là màn diễn cuối cùng của A-chan.

Vừa chăm chú nhìn thiên tài trên sân khấu, Masaru vừa nghĩ.

Nào, A-chan. Cậu sẽ chơi thế nào đây?

Masaru thầm hỏi cô bạn chắc đang đợi trong phòng nghỉ.

“Mùa xuân và Atula” của cậu nhóc cá tính lắm đó. Mình không nghĩ ra được hướng tiếp cận đó đâu. Cậu nghe xong màn trình diễn kia và sẽ xuất hiện thế nào?

Phần hạ màn như đánh thức lòng người.

Khi những hòa âm cuối cùng của bản Scherzo ngân lên, Kazama Jin đứng bật dậy như kéo nốt những thanh âm cuối, những tràng pháo hừng hực, nồng nhiệt như sắp sửa hóa điên vang dậy khắp hội trường.

Nhiều khán giả mặt đỏ gay đỏ gắt, đứng vỗ tay rào rào.

Cả những tiếng giậm chân, tiếng huýt sáo.

Kazama Jin cười tươi tắn, nhanh nhẹn lui về phía cánh gà.

Tiếng vỗ tay vẫn không ngừng, những tiếng hò reo đang rung chuyển cả không gian.

Vòng thi này cho thí sinh quyền quay ra chào lại khán giả.

Khi thấy cậu thiếu niên xuất hiện lần nữa trên sân khấu, những tiếng reo hò lại đổ xuống như cơn mưa giận dữ.

“Úi chà, giỏi quá.”

“Quá hay, quá hay.”

“Cảm động ghê.”

Giữa những tiếng reo hò, mấy người khách xếp hàng ở khu vực tường sau hớn hở kháo nhau.

Một khán giả chợt ngơ ra khi nhận thấy cô gái đang đứng ngay cạnh mình.

Cô mặc bộ trang phục biểu diễn màu xanh lá cây. Cô gái đó vẫn đang kéo cao gấu váy, nhìn chằm chằm lên sân khấu không chút động.

Vị khách đó và người bạn đồng hành nhìn nhau.

Thí sinh đang mặc đồ diễn sao lại ở chỗ này nhỉ.

Vị khách này không hề biết người đang đứng đó chính là Eiden Aya.

Cô không hề đi luyện đàn mà chăm chú nghe màn trình diễn trực tiếp của Kazama Jin. Ánh mắt người con gái cho thấy cô không hề nghe lọt những tiếng tung hô quanh mình, vẻ mặt có phần vô hồn nhìn lên sân khấu của Kazama Jin.

Nhưng khi thấy các vị khách xung quanh bắt đầu di chuyển ra ngoài, cô gái giật mình bừng tỉnh và nhìn ngó chung quanh, rồi cứ nâng gấu váy loạng choạng rời khỏi hội trường. Vài khán giả dõi theo bằng ánh mắt kỳ lạ khi cô gái chạy những bước nhỏ dọc theo lối hành lang.