FEUX FOLLETS[95]
Một cơn gió mát lành thổi xuống từ trên sân khấu.
Đợt sóng hưng phấn từ phần trình diễn của Kazama Jin vẫn còn chưa nguội bớt, nhưng mọi khán giả đều cảm thấy được điều đó.
Cô gái mặc bộ váy màu xanh lá cây sẫm đang bước thẳng, cắt ngang qua mặt sân khấu.
Vào giây phút nhìn thấy dáng vẻ của cô, họ tự động lấy lại tư thế đường hoàng trên ghế ngồi.
Trên thực tế, riêng sự xuất hiện của cô đã đủ thổi bay và thanh tẩy luồng không khí mệt mỏi và ẩm nồng của đủ loại cảm xúc và phấn khích... Đúng, y chang những lời Kazama Jin đã dự báo trước nơi cánh gà khi nãy.
Đồng thời, khán giả cảm thấy được một điều... cô gái nhỏ bé này mang sẵn thứ uy nghiêm kỳ lạ khác hẳn những thí sinh đã xuất hiện trước giờ.
Sao mình lại thấy như A-chan đang bay lên?
Lúc nhìn theo Aya mang vẻ mặt lạ kỳ hiếm thấy tiến về chiếc ghế trước cây đàn piano, Masaru tưởng như mình thấy ảo giác rằng bóng đen của Aya rơi trên mặt sàn bỗng nhiên bay vụt lên.
Tiếng vỗ tay dấy lên lấy lại sự căng thẳng và kỳ vọng, khán giả chỉnh lại tư thế.
Aya khẽ ngồi xuống ghế, lại rơi vào trạng thái xuất hồn trong một thoáng khi ngước nhìn lên góc nghiêng phía trên rồi.
Lại thế rồi. Masaru liền nhớ ra. Ở vòng Một, cậu ấy cũng nhìn lên một vị trí ở chỗ đó như thế.
Một điểm cao cao, chính giữa sân khấu.
Masaru thầm mong mình cũng thấy được thứ đang tồn tại trong không trung trong mắt Aya lúc này.
Ai đó đang ở nơi ấy. Ai đó mà chúng ta vẫn luôn theo đuổi mong cầu. Ai đó mà mọi nghệ sĩ đang cống hiến từng ngày và hy vọng họ lắng nghe.
Giống như vòng Một, nét mặt Aya bỗng bừng sáng lên, ánh mắt cô trượt xuống.
Những ngón tay hạ lên trên phím đàn.
Đồng thời, một thứ gánh nặng nào đó treo căng nơi sân khấu... đột nhiên, thế giới đầy kịch tính của Rachmaninoff đập vào mặt ta bằng sự dữ dội, và một hình ảnh khổng lồ xuất hiện.
Masaru nổi da gà.
Tiến hóa rồi.
Études-tableaux Op.39 No.5, Appassionato giọng Mi giáng thứ.
Chỉ qua một đêm, cô bạn này lại tiến hóa rồi.
Cậu chợt nhớ tới lời cô ấy sáng nay, “hào hứng”.
Có lẽ ngay cả lúc lắng nghe màn trình diễn của Kazama Jin, cô vẫn đang tiếp tục tiến hóa. Đủ sức đánh bay màn trình diễn rực rỡ đó khỏi đầu óc người nghe. Như thể màn trình diễn tầm cỡ của Kazama Jin cũng chỉ là một bản dạo đầu, cô “dựa vào đó” và xây cả một toà thành.
Cách kể chuyện tràn trề tự tin đó là gì... cô định vẽ nên một bức tranh to lớn không gì sánh bằng.
Khối lượng thông tin ghê gớm quá.
Akashi nghĩ như thế khi bị Rachmaninoff của Aya áp đảo.
Sự khác biệt giữa âm nhạc của dân chuyên nghiệp và dân nghiệp dư chính ở độ chênh của khối lượng thông tin nén bên trong.
Từng âm từng âm đều nén chặt tính triết học và thế giới quan, nhưng vẫn đầy mới mẻ. Chúng không hề thành khối rắn chắc mà dồn dập tuôn chảy như dòng magma sục sôi bên dưới mặt phẳng lặng của âm thanh. Âm nhạc tự sống như một “sinh vật” hữu cơ.
Khi anh lắng nghe màn trình diễn của cô, anh cảm thấy một sự tồn tại ngự ở nơi cao đang nhìn chằm chằm xuống mình. Cô đang dùng piano như một loại phương tiện, giống như các vu nữ ở đền thờ hay bà đồng nhập cốt. Anh cảm tưởng một ai đó đang dùng thân xác cô để “chơi đàn”.
Chẳng mấy chốc, không còn ai để tâm đến kỹ thuật cô nữa. Màn trình diễn này đã tỏ rõ kỹ thuật chỉ là một thành phần cấu tạo nên âm nhạc chứ không hơn.
Kể cả khi khúc nhạc đầu tiên kết thúc, sức tập trung của Aya vẫn không hề bị gián đoạn. Đôi mắt nhắm nghiền và im lặng đằm sâu, cô lập tức bước vào bản nhạc thứ hai. Khán giả biết rõ Kazama Jin sẽ chơi liên tục các bản nhạc, nhưng Aya càng không để họ có kẽ hở nào để vỗ tay, nên ai nấy đều chẳng động cựa gì.
Bản nhạc thứ hai chính là một khúc trong “tuyển tập bản luyện đàn kỹ thuật cao” của Liszt - “Feux follets.”
Đúng như tên gọi, bản nhạc này nổi tiếng khó nhằn, với những nốt nhạc xếp khin khít gợi nhớ đến những đốm lửa trắng xanh chớp tắt.
Nếu bản nhạc đầu tiên của Rachmaninoff mang lại sự năng động, thì bản nhạc nối tiếp lại mang tới sự tương phản cực kỳ tinh tế. Bản nhạc kéo dài giống một sợi dây mỏng manh đang luồn qua từng hạt cườm đủ màu sắc.
Là thực rồi... ngọn lửa ma trơi - ánh lửa lạnh lẽo lay động trong bóng tối. Mùi phốt pho ẩm mốc như trôi nổi trong không gian.
Rất nhiều ngọn lửa xanh đang di chuyển vòng quanh với tốc độ cực nhanh. Hiện lên rồi tắt lịm, biến mất lại hiện lên, dao động lên xuống, khi to khi nhỏ.
Cơ thể nhỏ bé kia lại tạo ra thứ nhịp điệu sắc nét mạnh mẽ đến thế. Cách chơi đàn của Kazama Jin đã vô cùng tuyệt vời, tiếng đàn của cô càng rót ra từng âm rõ ràng, hùng hồn như cài sẵn một cái loa thùng cỡ lớn.
Tạo ra được âm thanh to đến vậy cũng là tài năng, anh chợt nhớ lại lời thầy cũ. Người chơi được thì ngay từ đầu đã chơi được, người không chơi được thì được bổ trợ kỹ thuật cách mấy cũng vẫn không chơi được.
Nhưng hoàn toàn không “ồn ào”. “Ồn ào” là tiếng đập phá đinh tai nhức óc của công trình, không phải “âm reo” thế này. Riêng “âm reo” của đàn piano cũng là cả một khái niệm.
Những ngón tay của Aya ngừng lại, ánh lửa cũng phụt tắt.
Hội trường rơi vào tĩnh lặng.
Aya vẫn nhắm nghiền mắt. Không hề có tiếng vỗ tay, ai nấy đều nuốt nước bọt trông vào phần tiếp.
Tiếp theo là “Mùa xuân và Atula”.
Akashi cũng nuốt nước bọt đánh ực.
Aya bước lên sân khấu, ngay thời điểm đàn xong bản nhạc đầu tiên và bản nhạc thứ hai cô vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì với phần cadenza của “Mùa xuân và Atula”.
Từ khi nghe màn trình diễn của Kazama Jin và hứng chịu cơn sốc “Atula” từ cậu bé, một thứ gì đó đang xoay vần với tốc độ cực cao bên trong Aya, và cô đang cố vội vã tìm kiếm câu trả lời.
Cô hoàn toàn không nghe được những âm thanh xung quanh... mà không, cô lại cảm thấy một bản thân đang từ nơi cao cao nào đó nhìn xuống và quan sát từng ngóc ngách như mọi khi... Cố nhiên, bên trong thân thể Aya, một nhân cách khác vẫn tiếp tục trầm tư suy nghĩ xem mình nên chơi theo kiểu nào, trong khi vẫn hoàn thành hai bản nhạc của Rachmaninoff và Liszt theo đúng chuẩn.
Và cô phát hiện những ngón tay mình đã chơi giai điệu đầu tiên của “Mùa xuân và Atula”.
Vũ trụ.
Aya lại ngước nhìn lên bên trên cây đàn piano.
Sân khấu đã biến mất, bóng tối bủa vây rõ nét trước mắt cô.
Dưới chân là tiếng xào xạc của gió vần qua những ngọn cỏ. Chúng đang chạm vào mu bàn chân cô. Những ngọn cỏ lành lạnh, nhòn nhọn quệt vào nghe đau đau.
Gió tới từ đâu băng qua. Mái tóc Aya tung bay, vạt áo bay phần phật.
Ai đang ở đấy?
Aya cảm nhận được ai đó đang đứng sau mình.
Người đó đứng sau lưng, cách cô một đoạn và đang nhìn cô chăm chú. Không, dõi theo cô chăm chú mới phải. Một người tỏa ra bầu khí chất ấm áp, hơi đáng sợ mà thần bí.
Ai vậy?
Cô thấy lưng mình nhói lên trước luồng ánh sáng lành lạnh. Thật sự, ai đó bằng xương bằng thịt đang tồn tại ở đấy.
Aya bỗng sợ hãi.
Mồ hôi túa ra từ trán, từ lưng.
Một sự tồn tại đã từng rất gần gũi, một sự tồn tại ấm áp đầy nhung nhớ, và sự tồn tại đó đã đi tới một nơi xa và hóa thành một hình dạng khác.
Ngón tay cô vẫn không ngừng tuôn ra giai điệu “Mùa xuân và Atula”.
Những giai điệu đượm chút buồn, một chút ngẩn ngơ.
Sắp tới phần cadenza rồi. Cứ tự do cảm nhận vũ trụ đi.
Vậy thì, mình đang cảm nhận thấy điều gì? Sự tồn tại sau lưng mình là gì?
Ánh sáng mỗi lúc một mạnh hơn. Như thể quầng ánh sáng đó đang chiếu thẳng vào người. Cảm giác chân thực đó càng tăng như khẳng định sự tồn tại của một ai đó. Càng lớn hơn. Càng cao hơn. Càng trưởng thành hơn. Hóa khổng lồ. Trải rộng mênh mông. Ngay lúc này đây, tưởng như với được tới tận trời.
Cùng cảm giác về sự tồn tại ấy, Aya cũng rơi vào một vòng huyễn hoặc bản thân mình đang phình lớn lên. To dần giống cô bé Alice lạc vào xứ sở thần tiên. Giữa vũ trụ tối đen không nhìn ra trái phải trên dưới, cô đang phình to đến vô hạn.
Ôi trời, cây đàn piano dần xa mất rồi. Phím đàn ô dưới thấp quá.
Aya bối rối thấy những đầu ngón tay trôi ra xa dần, như đang ở tít bên dưới. Nhưng cảm giác của những đầu ngón tay vẫn còn tinh nhạy lắm. Cảm nhận bản thân đang đánh ra loại âm thanh nào vẫn truyền qua từng ngõ ngách chạy lan khắp châu thân.
Tình huống gì siêu thực vậy. Có phải là “vùng cấm” mà người ta nói đến không nhỉ?
Một bản thân cô đang bình thản nghĩ tới những điều đó, lại thêm một bản thân đang dạo những giai điệu, còn một bản thân khác định hình những thứ cần chơi, rồi cả bản thân đang nổi trôi giữa vũ trụ. Dường như bản thân đã bị xé vụn ra thành nhiều mảnh nhỏ.
Và người ở đằng sau cô là...
MẸ.
Khi từ ngữ đó dội xuống, Aya vô cùng rúng động.
Là mẹ.
Trong một thoáng, đầu óc cô trắng xóa.
Cùng với sự chấn động trong lòng, cô nhận ra sự tồn tại kia đang cười rất tươi.
Ôi con gái, bây giờ con mới nhận ra sao. Mẹ hơi buồn đấy, đúng là Aya mà.
Cô như nghe thấy giọng nói như thế... không hẳn, gần như một sự giao cảm nổi lên trong trái tim cô.
Aya tự thấy giận chính bản thân mình.
Tại sao mình lại không nhận ra cơ chứ... Đúng rồi, sự tồn tại gần gũi, nhung nhớ, ấm áp và chở che hơn bất cứ ai. Người đó vẫn luôn ở bên mình... đã trao tặng cho mình mọi thứ của âm nhạc... rồi đột ngột mất đi, mẹ ơi.
Không, không phải đã mất đi... mẹ vẫn luôn ở bên mình. Mình chỉ cần quay đầu lại liền thấy mẹ ngay.
Con xin lỗi, mẹ ơi!
Aya nhận thấy một thứ gì ấm áp đang chảy tràn xuống má.
Trong một tích tắc.
Thứ gì đó rất dữ dội cồn lên từ sâu thẳm cơ thể.
Aya duỗi mọi ngón tay ra hết cỡ, bắt đầu gõ hòa âm đầu tiên của phần cadenza.
Gì đây?
Kanae lắng nghe phần trình diễn của Aya, không khỏi rối lên.
Phần cadenza này là sao. Không hề giống bất cứ bản nào từng luyện tập qua.
Đó là nước mắt? Hay mồ hôi?
Cô phát hiện thứ gì đó đang giàn giụa trên gương mặt Aya.
Nhưng vẻ mặt con bé vẫn không biến đổi. Vẫn như mọi khi, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Không ngờ lại còn màn trình diễn kiểu này nữa.
Kanae chăm chú lắng nghe.
Chắc chắn mà ung dung... hào phóng mà rắn rỏi... không giống cách chơi của Aya trước nay. Không phải là chất thiên tài, sắc sảo mà như bao bọc lấy mọi thứ... đúng rồi, giống như mặt đất.
Đất mẹ.
Cô bỗng vuột ra khỏi miệng từ đó.
Đường chân trời chạy tới tận xa xăm. Những đứa trẻ tung tăng chạy nhảy. Ai đó đang dang rộng đôi tay đợi chờ từ xa. Mặt đất nơi mọi sinh vật sống đang đi trên đó.
Cô tưởng như thấy một thảo nguyên xanh tươi đang trải ra sâu trong lồng ngực. Ngửi thấy cả mùi cỏ ngai ngái. Cơn gió lướt qua, mang tới cái mùi thương nhớ của bữa cơm chiều.
Một cảm giác an tâm đáng kinh ngạc. Nhẹ nhõm, an ổn. Giống như trở về với tuổi ấu thơ chẳng cần lo nghĩ.
A, đây là đáp lễ của Aya sao.
Cô đã hiểu rồi.
Aya nghe phần cadenza ngập đầy tính “Atula” dữ dội của Kazama Jin, và đã đáp trả bằng điều này. Con bé đã mô tả hình ảnh mẹ đất bao dung và hứng trọn sự tàn sát lẫn bạo lực đã tái diễn không biết bao nhiêu lần của thiên nhiên. Và rồi, mẹ đất lại sản sinh ra sự sống mới và nuôi dưỡng nó.
Lại lớn hơn rồi.
Cô dấy lên lòng cảm khái.
Âm nhạc của Aya lại trưởng thành thêm một bậc nữa rồi.
Ừm, chị gái ấy giỏi quá đi.
Kazama Jin đang ngồi bệt ở khu vực xa nhất của hội trường, giữa đám người lố nhố đứng ở lối đi lại, nhìn chăm chú nhìn Aya trên sân khấu.
Hay quá, nơi đó mang lại cảm giác thích thật.
Jin thư thái tận hưởng luồng gió thổi tới từ trên sân khấu.
Em biết Aya đang ở chốn nào.
Đó là một thảo nguyên xanh mát, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi.
Chị ơi, chị lại bay được tới chỗ đó nhỉ.
Jin nhắm mắt, cùng Aya bay vào giữa không trung.
Sự trở về của thiếu nữ thiên tài là đây sao.
Mieko mang cả sự đồng cảm và an lòng ngắm cô bé trên sân khấu.
Bà gián tiếp biết khá nhiều điều về Eiden Aya. Vì là một đàn chị từng mang chung cái mác thiếu nữ thiên tài, bà cũng cảm thấy chút tổn thương khi cô bé rút khỏi vị trí nghệ sĩ biểu diễn.
Bà vẫn nhớ rõ nỗi kinh hoàng khi phải làm quen với chuyện đó ngày còn trẻ. Nhiều năm cật lực với những chuyến lưu diễn, những giây phút cô độc trống rỗng, và như đắm chìm mãi mãi trong tuyệt vọng. Nỗi sợ hãi và áp lực nặng nề khi phải duy trì cái vỏ của một thiếu nữ thiên tài.
Dường như cô bé đã phục hồi hoàn toàn rồi. Không, nhìn qua tưởng cô bé đó đã chậm mất vài vòng chạy, nhưng thực tế cô bé đã vượt qua trong nháy mắt và dường như đã dẫn trước một vòng rồi.
Phần cadenza của cô đã vượt qua mức điểm của một thiên tài, thành thục khéo léo hơn hẳn.
Những phần cadenza của Masaru hay Kazama Jin đều mang đúng “tinh thần tuổi trẻ” nhưng cô bé này đã bỏ xa giai đoạn đó rồi.
Cô bé này sẽ tiến xa tới mức nào đây nhỉ. Đáng để đối chọi với học trò cưng của ông đó.
Mieko thoáng liếc về phía Nathaniel.
Nửa sau chương trình biểu diễn.
Aya vẫn không hề mất đi sức tập trung, khán giả cũng vậy. Họ không có kẽ hở nào cho những tràng vỗ tay, đi thẳng vào khúc nhạc thứ tư.
Bản Sonatine của Ravel.
Aya lịch thiệp chơi chương thứ ba của bản nhạc mang đậm chất cổ xưa.
Khúc nhạc hay đấy. Màn trình diễn của đứa trẻ này mang tới niềm vui thích mới mẻ khi nghe một khúc nhạc hay.
Nathaniel Silverberg đã chấp nhận thực lực của Aya, giờ đang nghe bản Sonatine như một thính giả thông thường.
Cứ thế này, chắc con bé sẽ lọt vào tận vòng Chung kết. Về sau mới là lúc phân thắng bại.
Dù đang bình tĩnh phân tích so sánh với Masaru, lòng ông vẫn cứ bị mắc mứu với sự tồn tại của Kazama Jin. Nên so sánh theo kiểu gì, nên cho điểm ra sao. Ông ý thức rõ mình đang rất đỗi hoang mang.
Hiển nhiên, ông biết rõ các cuộc thi luôn mang theo mâu thuẫn. Đó đều không phải chuyện giờ mới bắt đầu, và ông cũng từng gặp không ít khổ sở trong những ngày trai trẻ. Ông cũng muốn đám học trò trải nghiệm điều đó. Có rất nhiều điều chúng buộc phải nằm lòng. Tóm lại, vòng Hai sẽ kết thúc bằng phần trình diễn của cô bé này. Kết quả của vòng Hai sẽ quyết định hướng đi của cuộc thi.
Rốt cuộc, không hề có tiếng vỗ tay nào vang lên giữa các quãng nghỉ xuyên suốt màn trình diễn của Aya. Bản nhạc thứ năm đã vào guồng. Variations sérieuses của Mendelssohn.
Khởi đầu lặng lẽ, như con sóng xô bờ rồi rút đi. Cuối cùng, sóng dâng cao, gầm gào. Chủ đề lặp đi lặp lại. Như con sóng cuộn ngược, những biến tấu trải rộng ra.
Màn trình diễn của A-chan mang đúng cái vị của từ “kịch tính”.
Masaru đầm cả trái tim vào màn trình diễn kia, ôm trong lòng bình luận đó.
Tuy khá nhiều nghệ sĩ mang cách chơi kịch tính, nhưng không nhiều người có thể gợi ra cho chính bản nhạc tự kể lấy, và tạo sự kịch tính riêng. Nhất là các thí sinh trẻ tuổi, thường phải diễn quá sức mình.
Phần cadenza của “Mùa xuân và Atula” khi nãy đã phản bội lại sự kỳ vọng ở một ý vị khác. Cậu trông chờ vào một phần cadenza mang tính tiên phong, quỷ quyệt vượt xa Kazama Jin. Thực chất, chỉ cần Aya muốn là có thể chơi được rất nhiều đoạn nhạc khó lý giải với cao độ hơn hẳn.
Cậu đã vô cùng ngạc nhiên trước phần cadenza rộng lượng và ấm áp đó.
Đồng thời, Masaru đã rất sốc khi nhận ra đoạn nhạc đang hồi đáp lại phần cadenza của Kazama Jin.
Thực sự, Aya biến đổi theo từng giây từng phút. Chẳng lẽ cô bạn này đang thật sự “tự do cảm nhận vũ trụ”?
A-chan, chắc không quan tâm tới kết quả nhỉ? Cậu ấy không có tham vọng gì sao? Cậu ấy có ý trở thành nghệ sĩ biểu diễn không? Trong khi có thể biểu diễn tuyệt vời đến thế?
Masaru nhắm mắt.
Trong khi có thể chơi ra thứ thanh âm rung động, nhũn mềm con tim đến thế?
Đoạn nhạc dữ dội đón cao trào đẩy về cuối.
Vòng Hai dần khép lại.
Một kết thúc quá mỹ lệ.
Bản nhạc kết thúc rồi.
Cùng với cảm giác được giải phóng khi ánh đèn đồng loạt bật sáng quanh mình, Masaru mở mắt.
Aya gần như nhắm mắt suốt nãy giờ, lần đầu tiên mới mở to đôi mắt, tươi cười đứng dậy.
Toàn bộ hội trường rung chuyển trước chuỗi hoan hô nhiệt liệt. Ai nấy đều đứng bật dậy, chẳng nói năng gì mà vỗ tay không ngớt.
Masaru và Kanae nhìn nhau như chẳng biết có phải mình vừa tỉnh cơn mơ. Nét mặt như vừa khóc vừa cười, cùng đứng dậy và hòa vào những tràng vỗ tay tán thưởng kia.
Tiếng vỗ tay không ngớt.
Aya xuất hiện trở lại, gương mặt lạ lùng giờ lại mang vẻ như ngại ngùng, như xấu hổ.
Vòng Hai kết thúc rồi.
Sắp sửa có kết quả.