THIÊN ĐƯỜNG VÀ ĐỊA NGỤC[96]
Trời, hoàn toàn khác vòng Một.
Masami lăm lăm máy quay, nghẹt thở trước bầu không khí nhiệt huyết lạ thường quanh mình.
Kỳ vọng và hưng phấn dâng đầy. Khu vực sảnh hầm hập toàn người là người.
Những người với người. Không chỉ mỗi thí sinh, còn có gia đình bạn bè, và những người liên quan tới các trường dạy nhạc. Đây đó là những gương mặt chị từng thấy qua trên sân khấu. Họ đã thay về những bộ trang phục bình thường nên dễ lẫn vào đám đông, nhưng quan sát kỹ sẽ thấy những vẻ mặt vừa căng thẳng vừa hào hứng.
Gần ba phần tư thí sinh đã trượt ở vòng Một, một số thí sinh cũng chỉ cần lọt vào được vòng Hai là đủ mãn nguyện. Những thành phần này tham gia để thử thách năng lực của mình, nên nhiều người không tỏ ra bi tráng thái quá, giống như mang tâm lý tham dự sự kiện nhiều hơn.
Nhưng tới lúc thông báo kết quả vòng Hai thì...
Masami nhẹ hít vào một hơi sâu, khẽ khàng chĩa máy quay về phía Takashima Akashi đứng bên cạnh.
Akashi cũng mang vẻ mặt căng thẳng tựa như các thí sinh khác. Anh rất căng thẳng trong buổi thông báo kết quả vòng Một, nhưng sự căng thẳng lần này khác với vẻ căng thẳng vô tư khi đó.
“Sao thế? Căng thẳng quá hả?”
Masami hỏi han Akashi, chợt nhận ra giọng mình cũng căng thẳng hơn tưởng tượng.
Hình như Akashi không nghe thấy, cứ ngẩn người nhìn về phía trước mãi một lúc rồi mới đáp, “Ơ? À, tớ căng thẳng chứ. Căng thẳng lắm luôn ấy.”
Anh nói với vẻ khá mất tinh thần, còn cười gượng.
“Chẳng hiểu sao tim tớ cứ đập dồn dập, bầu không khí kiểu này giống như thông báo kết quả thi đại học. Không, có khi còn phấn khích hơn nữa.”
Masami vừa nói vậy, Akashi bèn gật đầu thật mạnh.
“Ừ. Hồi vòng Một, tớ vẫn còn mất tự chủ, chưa kịp cảm nhận mình thực sự đang dự thi mà đã có kết quả rồi, thấy mình may mắn ghê. Nhưng lần này, tớ đã ý thức được mình đang trong cuộc thi rồi. Giờ, họ đang quyết định vận mệnh của mình...”
Akashi ngừng bặt.
Vận mệnh. Đúng. Công sức trước giờ sẽ cho ra thành quả vào lúc này. Liệu anh còn cơ hội được xuất hiện trên sân khấu lần nữa không đây?
Vừa nghĩ tới đó, một đợt căng thẳng còn dữ dội hơn lúc đứng trên sân khấu ập tới, những tiếng ồn ào chung quanh chợt xa vời hẳn.
Thay vào đó, anh tưởng như tiếng nhịp tim của mình đã chạy khắp thân thể.
May mà đã trình diễn xong.
Một cảm giác an bình chẳng đúng chỗ chợt lọt thỏm vào trong lòng. Nếu ai đó bắt anh phải trình diễn vào lúc này, chắc anh thua liểng xiểng mất.
Ban giám khảo còn chưa xuất hiện, những ánh đèn máy ảnh đã nháy lên đây đó. Có lẽ họ đang chụp lại tình hình thí sinh.
Anh để ý Masami cũng đang chụp ảnh mình, suy nghĩ mình chẳng tâm trạng đâu mà tạo dáng trước ống kính bỗng sượt qua tim.
Anh thầm run trong lòng, mắt như ậng nước, nhìn lom lom vào gương mặt những thí sinh đang có mặt.
Masaru Carlos cao vượt những người khác, dáng dong dỏng của Jennifer Chang. Hai người bọn họ đều tỏ ra khá bình thản. A, anh thật ghen tị với những người chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng thấy là trang tuấn kiệt. Chắc họ chẳng có lúc nào phân vân nghĩ xem mình có đủ tài năng hay không, chẳng cần phải lo lắng mình có lọt qua vòng hay không như những kẻ bình thường.
Tiếng hò reo vang lên.
Anh giật nảy mình và lia ánh mắt đi chỗ khác, Ban giám khảo đang từ trên tầng hai thong thả bước xuống cầu thang.
Gò má anh nóng rực lên. Trong nháy mắt, máu toàn thân rần rật tăng tốc.
Ban giám khảo đang đi xuống với vẻ mặt ung dung, điềm nhiên.
Akashi thoáng thấy vô cùng căm ghét những con người có quyền lựa chọn mình. Nói cách khác, họ có quyền sinh quyền sát đối với tương lai của anh, dù chẳng bao giờ tưởng tượng đến cuộc sống của từng con người trong số chín mươi thí sinh kia.
Đương nhiên, anh hiểu được nỗi oán hận của mình hoàn toàn đi sai hướng.
Anh phải hiểu rõ rằng có muôn vạn con người bình phàm mong ước được sống trong thế giới âm nhạc.
Anh chỉ là một người bình phàm giữa vô số con người trên thế gian.
Ngay lúc đó, Akashi nhận thức mạnh mẽ rằng mình là một trong số họ. Một trong vô số nghệ sĩ vô danh như những hạt đậu chẳng thể phân biệt từ trên trời cao vòi vọi.
Ánh đèn chiếu thẳng về phía Ban giám khảo, Trưởng ban giám khảo Olga Slutskaya nhận micro từ nhân viên, cả khu sảnh liền lặng thinh. Những tiếng ồn ào trước đó bỗng hóa thinh không.
Sợi dây hồi hộp kéo căng lên. Sự chờ đợi như sắp vỡ òa.
Olga nở nụ cười quyến rũ như chấp nhận tất thảy những điều đó và bắt đầu bài phát biểu.
Nhưng cũng đã thành lệ, những lời văn hoa của Olga không hề lọt vào tai các thí sinh.
Bà cũng chẳng nói gì khác biệt so với vòng Một.
Nào là trình độ rất cao, kỹ thuật cân tài cân sức... Dù các bạn có bị trượt trong cuộc thi này cũng không có nghĩa chúng tôi phủ nhận tính âm nhạc của các bạn... Khung trình diễn cũng cho thấy mọi người đã rất kỳ công và đưa ra lựa chọn thiết thực, đây là một xu hướng đáng khen... cái này cái nọ.
Anh dõi theo biểu cảm của Olga khi bà đều giọng phát biểu, cảm nhận bầu không khí lơ lửng trên tầng không của sảnh.
Mười hai trong số hai mươi tư thí sinh vượt qua vòng Hai sẽ tiến vào vòng Ba.
Một nửa sẽ bị loại tại đây.
Ai sẽ lọt được vào vòng tiếp theo?
Giống như đã tính toán trước giây phút căng thẳng rần rật như sắp vỡ trận đó, Olga liền tuyên bố, “Tôi xin thông báo danh sách thí sinh lọt vào vòng Ba.”
Những tiếng thở dài không thành lời lộ ra, mọi người nuốt nước bọt dỏng tai nghe. Và như thể tâm linh tương thông, ai nấy đều đu về phía trước.
“Số 1, Alexey Zakayev.”
Những tiếng reo hò vang lên.
Người đang nhảy lên vì vui mừng chính là Alexey Zakayev.
Vị trí số một bất lợi như thế mà vẫn qua vòng được.
Mọi người sững sờ cũng dễ hiểu.
Nhưng không còn thời gian để sững sờ nữa, tên của thí sinh tiếp theo đã được xướng lên. Một cô gái người Hàn Quốc. Lại là những tiếng hò reo.
Thí sinh sau đó cũng lại là một người Hàn Quốc. Lần này là một cậu trai. Tên người Hàn khá khó đoán là nam hay nữ, phải nhìn mặt mới biết.
Những tiếng kêu tiếc nuối lạ thường vang lên. Ban đầu Akashi không đoán ra chuyện gì, nhưng anh liền ngộ ra khi thấy những người xung quanh hoang mang rì rầm với nhau và cùng nhìn về một phía.
Ánh mắt mọi người đang đổ dồn về gương mặt đuỗn ra của Jennifer Chang.
Jennifer Chang bị loại rồi.
Đùa à, Akashi tỉnh táo suy nghĩ. Một màn trình diễn năng nổ tuyệt vời đến thế? Bao tràng pháo tay dội vang, thu hút sự chú ý của khán giả đến như vậy? Chẳng phải cô bé này đang rất được yêu thích, ganh đua vị trí số một, số hai trong cuộc thi hay sao? Thật sự trượt à? Không nhầm đó chứ?
Nhưng giọng nói của Olga lại lọt vào tai anh.
“Số 30, Masaru Carlos Levy Anatole.”
Những tiếng trầm trồ vang lên.
Bao câu khen ngợi tán dương dậy vang đây đó.
Gương mặt vui vẻ của Masaru Carlos khi nhận những lời chúc mừng từ người xung quanh lọt vào mắt anh.
Đầu óc Akashi trắng xóa.
Số 22, Takashima Akashi.
Giọng nói của Olga khi đọc lên kết quả Vòng Một vang vọng mãi trong óc anh.
Số 22, Takashima Akashi.
Bà không gọi cái tên đó nữa.
Số 22, Takashima Akashi.
Anh phải mất một thời gian để tiếp nhận sự thực này.
Anh cũng nhận thức được Masami đang đơ người bên cạnh mình. Nét mặt anh giờ chắc cũng đuỗn ra như Jennifer Chang.
Kỳ lạ thay, thứ đang tuôn chảy trong đầu óc của Akashi lúc đó lại là một đoạn nhạc thuộc bản “Kreisleriana” của Schumann mà anh vẫn hay mắc lỗi, vẫn cố tập đi tập lại chỗ sai đó mãi.
Đáng ra anh sẽ chơi bản nhạc “Kreisleriana” trong vòng Ba.
Giờ anh không chơi nữa, không cần chơi nữa rồi, cũng không cần phải lo lắng nên tập thế nào để khỏi mắc lỗi ở đoạn đó nữa.
Đoạn nhạc cứ ngoan cố chạy đi chạy lại trong đầu anh.
Cả hình ảnh anh đang tặc lưỡi, cố tập lại đoạn đó nữa.
Trượt rồi. Mình trượt mất rồi.
Akashi bị bỏ lại ở chốn đó, thời gian lại cứ mãi trôi. Tên của người qua vòng lần lượt được đọc lên, mỗi lần đều có tiếng reo hò ồn ào. Trong khung cảnh vui buồn lẫn lộn đó, anh cảm thấy mình đang theo dõi chuyện của thế giới khác qua một khung kính.
Giờ anh chỉ còn ý thức được chuyện mình đã trượt, không còn nghe thấy cái tên nào nữa.
Anh cảm tưởng mọi thứ đã xảy ra rất lâu, chỉ có hai cái tên lọt được vào tai anh.
“Số 81, Kazama Jin.”
Những tiếng hoan hô vang lên như thể một trận bạo động sắp diễn ra. Sự rúng động và kinh ngạc lạ kỳ này có phải do anh tưởng lầm không.
“... Và số 88. Eiden Aya. Mười hai người đến đây là hết.”
Và số 88. Eiden Aya. Đến đây là hết. Anh cảm giác đó như câu chốt mặc định.
Akashi nhận ra mình đang khẽ cười.
A, Eiden Aya vào vòng trong rồi.
Anh bỗng cảm thấy an lòng đến lạ.
Đúng, hiển nhiên thôi. Cô bé là người thuộc giới đó mà. Những người có tài năng, được ông trời lựa chọn. Anh đã luôn hâm mộ cô bé. Thần tượng cô bé. Một nghệ sĩ thực thụ.
Tốt rồi.
Anh buột ra một tiếng thở dài khe khẽ.
Đồng thời, thân thể bỗng nhẹ bẫng cho sự thật rơi tọt vào lòng.
Trượt rồi. Mình trượt mất rồi. Mình không thể tiến vào vòng Ba nữa rồi.
Những tiếng ồn ã chung quanh bỗng chảy tràn vào khắp thân thể. Tiếng người hồ hởi, tiếng xì xào bàn tán. Những người hò hét tưng bừng. Những tiếng chúc mừng và rên khóc, tức giận và ngơ ngác, anh có thể bình tâm quan sát bao dòng cảm xúc hỗn độn đó rồi.
Sau đó là tiếng người phía văn phòng gọi đến thông báo lịch trình giờ giấc. Tất cả đều lướt qua đầu anh.
Mình không cần những thông tin đó nữa rồi.
Lát nữa, Ban giám khảo sẽ tổ chức tiệc thân mật, mời các thí sinh cùng tham gia trò chuyện...
“... Tiếc thật đấy.”
Giọng nói của Masami kéo anh quay lại.
“Ừ. Tớ trượt mất rồi.”
Akashi kinh ngạc thấy giọng mình tươi tỉnh bất ngờ.
Có vẻ Masami cũng vậy, nét mặt chị vừa như ngỡ ngàng lại vừa như nhẹ nhõm hơn.
Anh ngáp một cái rõ to.
“Cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều. Xin lỗi vì không thể làm dậy sóng chương trình được.”
Akashi thật tâm nói vậy.
Masami lắc đầu.
“Không, không. Tớ mới là người nên nói lời cảm ơn. Lúc nào cũng có máy quay theo không phải điều dễ chịu, cảm ơn cậu đã hỗ trợ tớ lâu đến thế. Thật đấy.”
Hình như Masami cũng rất thật lòng, còn rơm rớm nước mắt.
“Có gì đâu. Cậu không phải đi lấy tin chỗ những người khác sao?”
Akashi dang tay rộng ra xung quanh.
“Ừ, ừ. Tớ đi đây.”
“Cố lên nhé.”
Dõi theo Masami đi chụp những thí sinh vượt qua vòng Hai đang tắm mình dưới ánh đèn máy ảnh, Akashi đứng thừ người ở một góc sảnh.
Kết thúc rồi. Cuộc thi của mình đã kết thúc rồi.
Chẳng hiểu sao anh cũng thấy nhẹ lòng phần nào. Có lẽ là do đã thoát được thứ ma quỷ đè nặng trong lòng.
Mấy thí sinh đang được phỏng vấn chỉ đứng cách anh vài mét, lại như xa vời vợi. Akashi đã không còn là người trong cuộc nữa rồi.
Anh thấy tiếc nuối, nhưng cũng đủ bình tâm để không quá buồn trước cảnh này.
Mình về nhà được rồi.
Trong khoảnh khắc nghĩ tới điều đó, anh chợt nhớ ra phải báo tin về cho Machiko. Akashi chậm rãi đi về đoạn hành lang vắng bóng người.
Mình nên nói với giọng điệu nào, dùng lời lẽ ra sao đây.
Anh tự phỏng ra một đoạn hội thoại trong đầu, trong khi bấm máy điện thoại.
Đúng rồi, mình cũng từng nghĩ y hệt như vậy khi thông báo kết quả vòng Một.
Akashi cười buồn, ấn vào số điện thoại của vợ.
Bữa tiệc thân mật sau khi công bố kết quả vòng Hai hóa thành một mớ hỗn độn. Chính vì Jennifer Chang phản ứng quá dữ dội với kết quả.
Buổi tiệc thân mật diễn ra ngay sau khi thông báo kết quả, nên chuyện nhiều người không hài lòng với kết quả và bầu không khí có chút u ám khó xử là bình thường.
Nhưng đây lại là Jennifer Chang hầm hầm đi thẳng tới chỗ Trưởng ban giám khảo Olga Slutskaya và tranh cãi tay đôi, ai nấy đều ngỡ ngàng.
Một mục đích trọng yếu của tiệc thân mật là xoa dịu bớt sự bất mãn của thí sinh, cũng hiếm khi có người phản đối thẳng như thế.
Cô gái này không chấp nhận chuyện mình đã bị trượt, không nghĩ mình thua kém những thí sinh lọt được vào vòng Ba, yêu cầu giải thích xem bản thân kém hơn ở điểm nào.
Sự phản kháng đường đường chính chính của Jennifer Chang cũng khá dễ hiểu, nhất là ông bố người Mỹ của cô nàng (hình như là một thương nhân nổi danh, cực kỳ giàu có, còn có quan hệ thân thiết với Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ) và thầy giáo Boleyn còn gọi điện chất vấn Ban giám khảo, hội trường bữa tiệc đã ồn ào lại càng thêm hỗn độn.
Tuy nhiên, Nathaniel Silverberg cũng đã thuyết phục được Chang. Kỹ thuật của em rất tuyệt, chẳng ai từ chối tính âm nhạc của em, nhưng sự thật là không phải chỉ một hay hai giám khảo cho rằng em không lọt được vào vòng Ba. Điều này mang ý nghĩa gì, em không thể từ từ cân nhắc xem sao. Nếu không thể lý giải được nguyên nhân, em không nghĩ đó cũng là một yếu tố khiến em không thể lọt vào vòng Ba sao.
Hình như những lời giải thích điềm đạm của Nathaniel đã gợi lên điều gì trong lòng, mãi Chang cũng chịu nhăn nhó khóc òa lên và bỏ đi. Khi người mẹ đi cùng vỗ về con gái, và đưa cô rời khỏi hội trường, thì cũng quá nửa đêm bước sang ngày mới.
“Vất vả cho anh rồi.”
Mieko giữ vị trí ở xa quan sát tình hình, chìa ra ly rượu vang khi thấy vẻ mặt xầm xì không vui của Nathaniel, ông liền lầm bầm chẳng rõ nói với ai.
“Con bé đó đã ra mắt ở Carnegie... Chắc cũng nhắm đến giải thưởng lần này để tạo đà nữa.”
“Điều này phải để nó tự tìm ra thôi.”
“Con bé nóng vội quá. Cái gì mà Lang Lang phiên bản nữ. Chắc nó ghét bị so sánh với những tiền bối đi trước lắm rồi.”
“À, ra thế.”
Khi nghe màn trình diễn của cô bé, Mieko cũng thầm nghĩ “Chỉ cần một Lang Lang là đủ lắm rồi.” Chính Jennifer Chang cũng nghĩ vậy không chừng.
“Có lẽ, thầy giáo con bé cũng từng nhắc đến ‘chất riêng’ rồi. Con bé rất mẫn cảm với cụm từ tính riêng biệt, đáng thương thật.”
“Ái chà, cái tính riêng biệt đó thật ra cũng chỉ là ảo tưởng thôi. Giờ ai cũng nỏ mồm nói ra được, thành lời nguyền trói buộc người khác.”
Mieko thở dài, nhấp môi vào ly rượu của mình. Bà chợt thấy Masaru tiến lại từ một góc hội trường.
Nathaniel khẽ gật đầu với cậu.
“Có lẽ sự hiện diện của thằng bé đã tạo áp lực cho Chang... Con bé ôm lòng cạnh tranh ghê gớm với Masaru mà.”
“Ừ, cũng nặng nề thật.”
Mieko lập tức nhận ra chút yếu tố yêu đương trong đó. Hy vọng chuyện này sẽ không trở nên lằng nhằng.
“Thầy ơi, thầy vất vả rồi.”
“Tình hình Chang sao rồi?”
Masaru cười buồn, lắc đầu.
“Mẹ cậu ấy lập tức đưa về khách sạn rồi. Có vẻ cũng đã bình tĩnh hơn. Không sao đâu ạ, cậu ta không phải dạng người cố chấp như vậy.”
“Em đã an ủi con bé chưa?”
Mieko vừa nói vậy, Masaru liền xua tay.
“Em không làm chuyện thừa thãi đâu cô. Thí sinh cùng một cuộc thi, an ủi nhau cũng vô ích. Cô chắc cũng hiểu rõ chuyện này.”
“À đúng.”
“Mà này, Masaru...”
Nathaniel ra giọng ngạc nhiên khi thấy một cô gái đang theo đuôi Masaru.
Mieko cũng lấy làm lạ.
Cô gái nhỏ con, cắt tóc ngắn. Tuy mặc áo len và quần bò rất bình thường nhưng khá quen mắt. Một thí sinh dự thi...
“A, em xin giới thiệu với thầy cô, A-chan... À không, bạn Eiden Aya ạ.”
Nathaniel và Mieko đồng thời gật đầu.
“À... chúc mừng em lọt vào vòng Ba.”
Mieko nở nụ cười với cô gái.
Đúng rồi, Eiden Aya. Thiếu nữ thiên tài quay trở lại. Bà đã nghe danh cô từ xưa, nhưng đây mới là lần đầu tiên trao đổi trực tiếp.
Hừm, gương mặt con bé như này sao. Gương mặt thanh thuần và thô mộc không chút màu mè chẳng ngờ lại sở hữu một lý lịch như thế.
Nhưng đôi mắt đó dữ dội thật. Đôi mắt to, tràn đầy thần khí như hút mọi thứ vào đó. Một cặp mắt ấn tượng.
Masaru tươi tỉnh gợi chuyện với Nathaniel.
“Thầy ơi, thầy còn nhớ em từng kể về việc bắt đầu theo học piano như thế nào không ạ? Cô bé đã đưa em tới lớp học đàn đầu tiên trong câu chuyện đó là A-chan đấy ạ. Không ngờ chúng em lại trùng phùng ở đây.”
“Thật đó.”
Chứng kiến Masaru và Aya nhìn nhau cười tủm tỉm như thế, bà thấy rõ Nathaniel đang ngỡ ngàng thật sự.
“Ơ? Thật hả? Là cô bé cùng em đàn bản ‘Little Brown Jug’ hả?”
Bà không nắm rõ tình hình, nhưng hai đứa có vẻ là bạn từ thuở nhỏ.
Masaru cười khì, gật đầu.
“Vâng. Em nhìn phát là nhận ra liền, ngay giây phút A-chan xuất hiện trên sân khấu.”
“Em lại chẳng hề nhận ra.”
Hai đứa lại nhìn nhau.
“Thật sự là từ bấy đến giờ luôn hả?”
Nathaniel bán tín bán nghi nhìn hết đứa này đến đứa kia.
Mieko liếc sang quan sát chấn động nơi Nathaniel, rồi lại ngắm hai đứa trẻ thiên tài trước mắt.
Hai cô cậu mang lại bầu không khí khá tương đồng. Dẫu chất âm nhạc hay màn trình diễn thuộc hai dạng hoàn toàn khác nhau.
“Đúng rồi. Màn trình diễn của em hay lắm đấy. Như bản Beethoven ở vòng Một.”
Nathaniel điềm đạm hỏi thăm, Aya liền vui vẻ cúi đầu “Em cảm ơn thầy ạ.”
Nhưng Mieko biết tỏng lòng Nathaniel đang run rẩy lắm.
Nhìn kiểu gì cũng thấy thằng nhóc say con bé như điếu đổ.
Cái thằng này, tự nhiên đi mê đối thủ là làm sao. Hơn nữa, con bé còn là địch thủ lớn nhất của trò trong cuộc thi này đấy. Một cuộc thi quan trọng tới nhường này, đâu phải chỗ phát rồ vì gái.
Mieko như nghe rõ tiếng trái tim Nathaniel đang gào thét.
Chắc Nathaniel đang nhớ ra hồi mình hơn Masaru vài tuổi, ông đã từng mê đắm Mieko ra sao. Hơn nữa, Nathaniel còn ý thức được người đó còn đang ở bên cạnh, đang tinh quái quan sát tâm tình của ông.
Nathaniel khẽ hắng giọng.
“Hai đứa này, giờ cũng muộn rồi nhanh nghỉ ngơi đi. Các em đã trải qua một ngày dài suốt từ sáng rồi. Cuộc thi mệt mỏi hơn mấy đứa nghĩ đó.”
“Vâng, bọn em về đây ạ. Thầy ơi, hẹn thầy ngày mai.”
“Chúc thầy ngủ ngon.”
Nathaniel dõi theo hai cô cậu trẻ tuổi cứ cúi đầu chào mãi mới chịu đi bằng vẻ mặt khá phức tạp, Mieko bèn cợt nhả nói “Ông nhịn giỏi ghê.”
“Sao? Gì cơ? Anh có nhịn gì đâu.”
Phản ứng đó, giọng điệu đó thật khó chịu hết biết.
Mieko phì cười.
“Nhìn ông có khác nào một lão già đang băn khoăn không biết có nên giáng sấm sét xuống đầu cặp đôi trẻ tuổi khi chúng đến thông báo ‘Bọn con sắp cưới nhau ạ’ đâu.”
“Thật hả?”
Nathaniel xụ mặt phủ nhận, nhưng ánh mắt thoáng hiện lên vẻ hoài niệm.
“Hừm. Tuổi trẻ tuyệt vời thật.”
Mieko cũng đồng tình.
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Thầy ơi, tôi cũng rút đây. Cuộc thi đúng thật là mệt hơn ta nghĩ.”
“Nên vậy.”
Nathaniel nhún vai, đặt ly rượu xuống cái bàn gần đó, cùng Mieko bước về phía lối ra.
“... Không ngờ thằng bé đó lại lọt vào vòng trong nhỉ.”
“Kazama Jin?”
“Anh cứ nghĩ nó nắm chắc bảy phần trượt rồi cơ ấy.”
Đối với Mieko, điều này vừa nằm ngoài lại vừa trong tầm dự đoán.
“Nhiều người muốn nghe thêm màn trình diễn của thằng bé đó mà. Số lượng cũng tương đương với số người cho rằng Jennifer Chang không đủ sức lọt vào vòng Ba đó thôi.”
Nathaniel nhìn thẳng vào mặt Mieko.
“Em nghe thấy rồi hả?”
“Lúc đó, tôi cũng muốn biết anh tính nói gì để thuyết phục con bé.”
Những giám khảo gầm ghè phủ nhận Kazama Jin ở vòng Một cũng dần dần công nhận cậu bé trong vòng Hai. Điều này rất đáng ngạc nhiên, nhưng Mieko cũng có cùng trải nghiệm nên không lấy làm lạ. Có điều, vẫn còn nhiều giám khảo phản đối dữ dội lắm, Kazama Jin lọt vào vòng Ba trong tình trạng chấp chới.
Thú vị đó. Rồi bao nhiêu người sẽ dần bị Kazama Jin cuốn hút đây. Những giám khảo vẫn còn đang phủ nhận hoàn toàn thằng bé liệu có bị âm nhạc của Kazama Jin hấp dẫn không?
Mieko thi thoảng lại liếc sang Nathaniel đứng ngay bên cạnh chỗ thang máy.
Nathaniel thì sao?
Cánh cửa mở ra.
Còn mình thì sao? Mình có thực sự chấp nhận âm nhạc của cậu bé đó không? Mình có thực sự hiểu được nó không? Cả ý đồ của thầy Hoffmann nữa?
Bà vừa nghĩ vừa ngáp dài.
Đúng là, mệt mỏi hơn ta tưởng.
Thôi thì cứ nghe tiếp màn trình diễn trong vòng Ba rồi nghĩ sau vậy. Cũng may vẫn có thể nghe màn trình diễn của đứa nhỏ đó.
Mieko ngáp lớn, bước vào trong thang máy.