← Quay lại trang sách

VÒNG BA INTERMISSION[97]

“Oa, lạnh quá.”

“Là đứa nào đòi ra ngoài này.”

“Nếu em nhớ không nhầm, thì hình như là A-chan đó.”

Bãi biển trong cái gió lạnh của tháng Mười một tịnh không bóng người, càng không có thứ gì làm vui.

Do hầu như chỉ quanh quẩn giữa khách sạn với hội trường biểu diễn nối trực tiếp với khách sạn, ý niệm về nhiệt độ cũng dần nhạt đi. Đi ra ngoài trong bộ dạng mặc áo len mỏng với áo khoác mỏng thế này không phải ý tưởng gì hay ho.

Aya nhăn nhó dựng cổ áo khoác lên, cong lưng lại.

Aya chính là người đề nghị ra biển chơi cho thay đổi không khí, nhưng bãi biển nhìn qua cửa sổ của khách sạn vừa ấm áp lại hiền hòa, không ngờ gió lạnh tới mức này.

“Ta về đi thôi. Lỡ chơi ở đây rồi mắc cảm thì tính sao. Bọn mình để Masaru bị cảm, chắc Nathaniel Silverberg sẽ giết chị em mình mất.”

Kanae trưng bản mặt dữ tợn nhìn Aya chằm chặp.

“Vâng, ta về thôi.”

Aya nhún vai.

“Này, Jin. Em đang làm gì thế?”

Masaru vẫy tay với Kazama Jin đang ngồi thụp xuống ở một chỗ xa xa.

Thiếu niên dường như hoàn toàn không cảm nhận được cái lạnh, đang lúi húi nhặt cái gì ở chỗ sóng vỗ vào bờ.

“Mình về đi thôi.”

Aya cũng gào lên.

Thiếu niên đứng phắt dậy, chạy lạch bạch về phía mấy anh chị.

“Em vừa tìm được cái vỏ ốc này này. Là dãy Fibonacci [98] nhỉ?”

Cậu bé tươi cười, chìa cái vỏ ốc nho nhỏ trong tay ra cho mọi người xem.

“A ha ha, dãy Fibonacci cơ đấy. Em đúng là thiên tài.”

Masaru ngoác miệng cười.

Thật ra, thành tích các môn tự nhiên của Kazama Jin cũng thuộc tốp cao, dù không mấy khi tới trường. Cậu bé trở thành sinh viên dự thính của Nhạc viện cũng một phần vì những người chung quanh luôn khuyến khích em học lên đại học chuyên ngành tự nhiên.

“Có lẽ âm nhạc chính là trật tự của vũ trụ đấy. Âm nhạc và toán học có tính đồng cảm nhất định mà. Hình như thành tích mấy môn tự nhiên của Ma-kun cũng tốt lắm hả?”

“Cũng tạm.”

“Tớ từng nghĩ quy tắc của vũ trụ hỗn độn hơn rất nhiều cơ?”

“Hỗn độn ấy hả?”

“Tại tớ từng cho rằng dải ngân hà có những thứ vật chất ở cấp độ nhỏ nhất hoàn toàn khác với vật chất của chúng ta, và từ đó sản sinh ra những sinh vật sống. Nhưng theo những nghiên cứu gần đây, nước vẫn là nước, ôxy vẫn là ôxy ở bất cứ nơi nào trong vũ trụ thì phải? Ơ kìa, thú thật là tớ ngạc nhiên lắm á. Khi nhận ra rằng vũ trụ hóa ra đơn giản hơn mình tưởng, nơi nào cũng mang cùng một quy tắc giống nhau, tớ đã thấy kỳ lạ lắm.”

“À, ra thế. Tớ phần nào hiểu được ý cậu rồi.”

Masaru gật mạnh đầu.

“Căn bản là đi tới tận cùng vũ trụ hay thế nào thì đâu đâu cũng như nhau cả. Dù là hành tinh lạnh quanh năm hay nóng quanh năm thì các yếu tố cấu thành nên nó vẫn vậy.”

“Đúng. Đó là điều kỳ lạ đấy. Tớ cứ nghĩ những thứ khác nhau từ gốc gác sẽ tạo nên biến số vô hạn, nhưng hóa ra quá trình và kết quả khác nhau thì cái căn bản của sinh vật vẫn y như thế.”

“Vậy nên, một khi thỏa mãn các điều kiện, nơi nào cũng có thể tạo ra được những sinh vật giống với con người nhỉ.”

“Ừ. Ngày trước, người ta cũng đưa ra giả thuyết là tồn tại giống sinh vật dáng vẻ như con người mà, tuy khác biệt ở các điểm nho nhỏ. Rốt cuộc, những điều này vẫn kỳ lạ thật.”

“Đúng đó. Nếu những học thuyết cũ lại chính xác thì thú vị đấy. Như kiểu linh cảm chính xác. Hừm, a, nếu đi bất cứ đâu trên vũ trụ cũng đều có cùng một dạng vật chất, thì ta có thể chứng minh được thuyết Big Bang rồi. Vạn vật đều bắt đầu từ một điểm.”

“Chắc có cả piano nhỉ.”

“Sao?”

“Ở nơi nào đó ngoài dải ngân hà, một hành tinh mang những điều kiện tương đồng với trái đất như cùng bầu không khí, cùng tiếng sóng vỗ bờ, chắc chắn nơi đó cũng sản sinh ra âm nhạc. Chắc họ cũng tạo ra được những loại nhạc cụ tương tự, và sẽ có những người dành cả cuộc đời chơi loại nhạc cụ tựa piano ở một góc dải ngân hà chăng.”

“Ừm, chả rõ.”

Masaru thoắt dừng chân, gương mặt lộ vẻ suy tư.

“Cũng có khả năng. Vậy thì, ngôi sao đó chắc cũng có Mozart hay Beethoven đấy.”

“A ha ha, chắc vậy.”

“Em muốn có tổng phổ quá. Các khúc nhạc của Mozart hay Beethoven chẳng bao giờ hết thèm cả.”

Một Mozart khác ở điểm tận cùng của vũ trụ. Người đó sẽ mang lại thứ âm nhạc như thế nào đây?

Ánh sáng luồn qua những kẽ mây ở đường chân trời xa xăm, khẽ khàng rải xuống con đường.

Lúc đó, Aya chợt có cảm giác déjà vu [99] mạnh mẽ.

Masaru đang bước bên cạnh cô.

Jin đang lẩn mẩn nghịch ngợm gì đó dưới chân ở cách một đoạn.

Kanae thì đang rảo bước quay về.

Biển và bãi cát mang đậm sắc xám tro.

Gió mang theo vị mặn mòi của biển.

Sao lại thấy trái tim nhộn nhạo, thân thiết lạ kỳ đến thế.

Mình tựa như đã biết khung cảnh này từ rất lâu rồi. Chắc mình sẽ không tài nào quên được khoảnh khắc này, vào giờ này, ngày này, năm này, tại bờ biển của Yoshigae, bốn người bọn mình đi bộ trong cơn gió lạnh quật vào người. Chắc chắn mình sẽ mãi khắc sâu bóng dáng ba người bạn trong tâm khảm.

Dự cảm được thánh thần soi tỏ đó ập tới với Aya cùng một cơn run lạnh.

Cuộc thi cũng sắp sửa trở lại vòng xoay.

Vòng Một và vòng Hai diễn ra nảy lửa trong tám ngày, và họ được nghỉ một ngày trước khi tiến vào hai buổi diễn của vòng Ba.

Chẳng rõ mười hai thí sinh sẽ trải qua ngày nghỉ này bằng cách nào. Có thể họ sẽ thư thả dưỡng sức, cũng có thể lao đầu vào tập luyện không ngơi nghỉ ngay trong giây phút này.

Khoảng thời gian trống hoác.

Aya và Kanae thong thả ngủ dậy và chơi đàn một tí vào buổi chiều, sau đó đi dạo loanh quanh. Họ tình cờ gặp Masaru cũng đang dạo quanh như thế. Do ở trọ cùng một khách sạn, bọn họ cũng dễ chạm mặt nhau. Chắc cũng muốn bạn mình được nghỉ ngơi trước vòng Ba, cô hạn chế nhắn tin và Masaru cũng biết ý hạn chế nhắn tin cho cô. Mấy đứa đều hiểu được người kia đang muốn thay đổi không khí, nên mới tính cùng nhau đi dạo.

“Ta ra biển đi.”

Aya tưng tửng nói vậy, Masaru liền tỏ ra đồng tình “Được đấy”. Khi họ đi ra ngoài, Kazama Jin lại từ đâu ló mặt ra.

“Ơ kìa, Kazama Jin hả?”

Masaru vừa nhận ra, Jin liền lon ton chạy lại.

“Em trọ ở đâu thế?”

“Nhà bạn của bố ạ.”

“Em xuất quỷ nhập thần thật đấy.”

Kanae và Aya tỏ ra trầm trồ, Jin chỉ cười hề hề.

“A, chẳng hiểu sao rảnh rỗi được một tí liền thấy khó thở thế nhỉ.”

Masaru vươn vai.

“Hê, đến Ma-kun cũng nghĩ vậy sao?”

Aya nhìn Masaru với vẻ bất ngờ.

“Có chứ. Tớ không cần nghỉ, muốn thi nhanh xong nhanh cơ.”

“Ừ. Tự nhiên rảnh rỗi thế này, cũng dễ nghĩ lung tung.”

Hai đứa cùng càm ràm.

“Nghe nè, ngày nghỉ này dành cho nhân viên đấy. Cả Ban giám khảo nữa. Cuộc thi cực kỳ vất vả. Tuy các thí sinh cũng khá vất vả, nhưng những người làm hậu trường còn chẳng có thời gian để chợp mắt luôn cơ.”

Kanae chen lời. Cô đã phải chứng kiến bố mình và nhiều người quen cực nhọc đến thế nào với những cuộc thi, nên chẳng thể nhịn không nói một lời bênh vực.

“À, đúng rồi. Cũng phải.”

Masaru chắc cũng ngộ ra được chuyện này, nét mặt ra chiều khó xử.

“Các nhân viên đều làm việc rất tốt rồi. Các gia đình cho ở nhờ cũng đều rất tốt, mấy người bạn ở Juilliard có bảo vậy. Các cuộc thi của Nhật đều rất chuẩn chỉnh mà.”

“Ma-kun đã tham dự các cuộc thi kiểu này mấy lần rồi?”

Aya vừa bước đi vừa hỏi.

“Lần thứ hai. Tớ nhắm tới mục tiêu Yoshigae, nên lần trước đã dự một cuộc thi ở Osaka. Còn chưa rành về các cuộc thi ở các nước khác.”

“Hừm. Tớ cũng nghe nói là vất vả lắm hả?”

Mấy đứa cứ lững thững đi dạo, nhưng cơn lạnh ngoài sức tưởng tượng đã khiến cả nhóm nhanh chóng cúp đuôi bỏ về phía khu trước nhà ga, và đi dạo quanh phố phường Yoshigae.

“Em muốn ăn lươn.”

Kazama Jin nói vậy, mọi người đều đồng ý. Thành phố này nổi tiếng với món lươn.

“Nhưng chắc đắt lắm. Tầm này, giá cá bột [100] đắt kinh khủng còn gì?”

“Kệ thôi, ăn một lần cho biết. Chắc bố chị cũng cho thôi ấy mà.”

Aya và Kanae rì rầm với nhau.

Masaru và Jin từ nước khác sang, đâu thể để hai đứa trả tiền.

“Ái chà, nơi này nhiều cửa hàng nhạc cụ truyền thống Nhật nhỉ? Lần đầu tiên được thong thả đi dạo phố thế này, chứ trước mình không biết đâu.”

Trong khu phố mua sắm, họ tìm thấy tới mấy cửa hàng bán đàn shamisen.

“Nơi này là thành phố của nhạc cụ mà, từ trước cả piano.”

“A-chan, cậu đã chơi shamisen bao giờ chưa?”

Mấy đứa sóng hàng ngắm nghía những cây đàn shamisen qua ô cửa kính.

“Tớ chưa. Nhưng cũng muốn chơi thử.”

“Tớ từng đi xem một buổi biểu diễn Tsugaru Shamisen [101] ở New York đó. Thú vị lắm. Sức biến hóa đến giật mình.”

“Hê, ai biểu diễn vậy?”

“Là một cặp anh em thì phải.”

“A, tớ biết. Đúng rồi. Tsugaru Shamisen là gần giống kiểu biểu diễn solo với con số tiêu chuẩn mà. Cậu đã nghe qua video biểu diễn giữa Kinoshita Shinichi và Roby Lakatos [102] chưa?”

“Chưa. Roby Lakatos, có phải cái ông Lakatos nổi danh ác quỷ violin không?”

“Ừ. Ổng giỏi ghê.”

“Tsugaru Shamisen là dạng một người mà chơi như ba người, đúng là thứ nhạc cụ đáng nể. Một mình thầu cả ghi ta, bass lẫn trống luôn.”

“Cũng đúng. Nó đảm nhiệm được cả giai điệu, âm trầm và nhịp gõ. Nhưng, tớ không muốn chơi thử Tsugaru Shamisen mà muốn chơi các dòng như Kouta [103] hơn.”

“Nó khác với Tsugaru Shamisen hả?”

“Không phải kiểu chơi khuấy động như thế. Mà là dạng trầm lắng như thủ thỉ kể chuyện ấy.”

“Hừm, có cả dạng đó hả?”

“Nó không áp dụng bình quân luật, cảm giác về thời đại cũng hoàn toàn khác hẳn âm nhạc phương Tây, nên tớ muốn chơi thử.”

“Em muốn chơi thử Shakuhachi.”

Jin lẩm bẩm.

“Shakuhachi? Ba năm lắc đầu ấy hả [104] ? Chất đấy chứ?”

Aya tròn mắt. Jin liền gật đầu, “Em cảm thấy đó là thứ nhạc cụ phát ra âm thanh gần giống tiếng gió thật nhất.”

Kanae thấy hơi kinh ngạc. Ba thí sinh đang trong một cuộc so tài, lại sắp sửa vào vòng Ba mà chẳng đứa nào tỏ ra hồi hộp căng thẳng gì cả.

Thật tình, cái đám thiên tài này.

Một người đang thấy bị hắt hủi.

Đó chính là cảm giác bị hắt hủi thi thoảng vẫn phải nếm trải trong cái thế giới đầy những thiên tài kiệt xuất này.

Những đứa trẻ này có biết mình được cuộc đời ưu ái đến mức nào không nhỉ.

Bởi chúng không biết bao băn khoăn lo sợ đến mệt nhoài của bao hạt giống nghệ sĩ hiểu rõ mình chỉ là kẻ tầm thường nhưng không tài nào rời bỏ được âm nhạc. Họ băn khoăn không biết mình thực sự có năng khiếu hay không, ngày ngày luyện tập suốt nhiều giờ liền, nhưng vẫn mất ngủ bao đêm đến mức đau dạ dày vì lo lắng không biết mình có mắc lỗi hay mình chơi đã đủ hay chưa.

Cô thấy mình lại rơi vào cái bẫy thói quen, liền nghĩ lại.

Không, không phải họ không biết.

Nỗi khổ của con người không thể đem ra so sánh. Cô hiểu được điều đó khi song hành bên cạnh Aya bấy nay.

Những con người được gọi là thiên tài cũng có những lo lắng và khổ đau riêng. Chẳng phải cô không hiểu được vị thế của một thiếu nữ thiên tài đi chệch đường như Aya. Người ta dùng ngôn từ, thái độ để mạt sát cô bé và cho cô ấy là kẻ vô lương tâm. Cô cũng không quên được những ồn ào lùm xùm khi cô bé thình lình rút lui khỏi sân khấu.

Cuộc đời con người không thể biết trước. Ngay cả Masaru đang thong dong dạo bước giữa phố phường như một ngôi sao, cũng không có gì đảm bảo cho tương lai của cậu ấy. Thiếu gì thần đồng đã bị định mệnh quăng quật không thương tiếc. Bề ngoài thì bọn họ đều gặp may mắn, nhưng thế giới này thiếu gì người nhắm mắt xuôi tay chịu số phận của những ngôi sao bi thảm.

Đúng rồi, cậu bé kỳ lạ Kazama Jin sẽ đi theo con đường nào đây nhỉ?

Kanae nhìn thiếu niên vô tư ngắm nghía những cây đàn Shamisen.

Kanae bất chợt cảm thấy định mệnh sắp sửa rẽ vào một lối quái đản nào đấy, hệt cảm giác déjà vu mạnh mẽ nơi Aya ngoài bãi biển khi nãy. Cô lùi lại một bước trong vô thức.

Đúng rồi, ba người họ tập hợp với nhau ở đây đã là một sự kỳ diệu của số phận rồi.

Cô chạm tay vào chiếc di động trong túi áo khoác.

Chụp lại bức ảnh coi nào.

Cô lén lút chĩa ống kính về phía ba con người đang đứng cạnh nhau, tán dóc không chút giữ kẽ.

Sau này, có khi mình sẽ bán được bức ảnh này với giá cao.

Cô bật cười trước suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu. Cô còn tưởng tượng đến hình ảnh bản thân lúc về già, trả lời phỏng vấn của ai đó.

Phải, lúc đó tôi chụp chơi chơi vậy thôi. Không ngờ, các em ấy lại trở thành những nhân vật tầm cỡ như thế... Giờ, nó trở thành bức ảnh đáng quý đến thế này...

Chẳng hiểu sao hình ảnh lại hiện lên rõ ràng đến thế, Kanae bèn chớp chớp mắt.

Có lẽ đây là lần cuối cùng. Có lẽ sau này ba người sẽ không còn tụ họp bên nhau thế này tại cùng một địa điểm nữa. Dự đoán đó đã lướt qua đầu óc cô trong tích tắc.

Mà phải, mấy đứa này không chụp ảnh nhỉ?

Cô chợt nhận ra điều này.

Đám trẻ con bây giờ lúc nào cũng lăm lăm chụp lại bất cứ thứ gì. Từ cái thực đơn ở quán cà phê tới những thứ nhìn thấy nơi góc đường. Cứ như thể chúng không dám đảm bảo sự tồn tại của các vật thể đó nếu không dựa vào ống kính máy ảnh.

Nhưng mấy cô nhóc cậu nhóc này lại không chụp ảnh.

Điều này lại dấy lên chút cảm giác bị hắt hủi nơi Kanae.

Những đứa trẻ này không cần phải cố lưu giữ lại cuộc sống của chúng. Chúng không cần tích lại những thông tin, lưu lại phần cuộc sống nhỏ nhặt của mình. Cuộc đời của những đứa trẻ này đã được định trước là sẽ được bao người lưu lại và giữ gìn...

Trong khi Kanae còn đang ngẩn ngơ nghĩ vậy, Aya đã quay sang và phát giác Kanae đang chụp ảnh bọn họ.

“A, chị Kanae chụp ảnh bọn em hả?”

Cô kêu ầm lên đầy kinh ngạc.

Kanae le lưỡi.

“Xin lỗi, chị thấy cảnh ba nghệ sĩ đàn piano đang mê mẩn ngắm đàn shamisen hiếm có quá nên mới làm một pô.”

“Đúng rồi, sao mình không nghĩ ra nhỉ? Phải chụp ảnh Ma-kun chứ. Cả Kazama nữa. Chụp một bức với những người nổi tiếng tương lai.”

Aya lục tìm cái di động.

“Ê hê hê, tớ chụp mọi người được chứ? Tớ cứ lo thất lễ với mọi người nên nhịn mãi đấy.”

Masaru cũng lấy di động ra.

“Gửi cho bạn bè tớ phát.”

“Oa, chụp đi chụp đi.”

Jin có vẻ hớn hở lắm.

“Kazama, em không có điện thoại hả?”

“Em có nhưng để ở nhà rồi.”

“Em không mang theo thì còn gọi gì là di động nữa?”

Kanae nhìn ba người đang vô tư chụp ảnh cho nhau, thầm kiểm điểm lại: “Chắc mình đã nghĩ quá lên rồi.”