CARNAVAL[105]
Cuộc thi cũng đã tiến đến nửa sau.
Vòng Ba kéo dài trong vòng hai ngày đã bắt đầu.
Mười hai thí sinh lọt vào vòng trong thuộc các quốc tịch sau đầy:
Một thí sinh người Mỹ, hai thí sinh người Nga, một thí sinh người Ukraine, một thí sinh người Trung Quốc, bốn thí sinh Hàn Quốc, một thí sinh người Pháp, hai thí sinh người Nhật Bản.
Tuy một phần do điều kiện địa lý, các thí sinh tham gia các cuộc thi tại Nhật Bản số nhiều là người đến từ các nước châu Á, nhưng một phần khác cũng phản ảnh được các mảnh ghép hiện tại của giới âm nhạc toàn thế giới. Mieko thầm nghĩ vậy. Các cuộc thi tập hợp được những thí sinh tốt chiếm tỷ lệ cao cũng tự nhiên thể hiện được ưu thế của các quốc gia.
Điều này đồng thời thể hiện được vị thế của cuộc thi Yoshigae hiện tại.
Mieko vươn vai, ngồi xuống ghế giám khảo.
Một ngày nghe sáu người trình diễn, mỗi người chơi độc thoại một tiếng đồng hồ. Tính cả giờ nghỉ giải lao thì cũng khá dài.
Ngày đầu tiên, cuộc thi khởi đầu đúng chính ngọ. Tức là kết thúc vào lúc chín giờ hơn.
Nhân viên vừa mở cửa hội trường, hàng ghế đã đầy nghẹt người xem. Những thí sinh được chắt lọc ra từ bao nhiêu con người đều có ưu điểm riêng, số lượng khán giả cũng ổn định. Mọi người đều chăm chú lắng nghe từng thí sinh, mang đầy sự kỳ vọng và hào hứng.
Ban giám khảo cũng vậy.
Từ trước tới giờ, thú thật mọi người đều chỉ nhìn cái tổng thể. Con người có thể tập trung trong vòng hai mươi phút hay bốn mươi phút, nhưng một tiếng đồng hồ đòi hỏi sức tập trung của những con người hoạt động trên sân khấu chuyên nghiệp. Lôi kéo khán giả nghe màn trình diễn của mình suốt một tiếng đồng hồ là chuyện khó khăn. Đây là lúc đánh giá cách xác lập màn độc diễn, và giọng điệu của chính thí sinh.
Chưa kể, Ban giám khảo đã coi các thí sinh trình diễn tới lần thứ ba.
Họ đã quen với từng phong cách, tai nghe cũng tự khắc gắt gao hơn.
Các thí sinh cũng phải nỗ lực hết sức.
Thí sinh cũng đã quen dần với sân khấu khi trình diễn tới lần thứ ba. Quen thuộc hơn là điều tốt, nhưng ngược lại dễ lộ sơ hở. Đây chính là lúc họ cần dồn sức tập trung lên, để luồng âm nhạc không bị trượt lầy.
Tuy họ được nghỉ ngơi một ngày, cơ bắp và tinh thần vẫn còn mệt mỏi. Họ cố không đánh mất phong độ thường ngày, nhưng cảm xúc không phải lúc nào cũng theo kịp cơ thể.
Người đầu tiên lên sân khấu là Alexey Zakayev. Ban giám khảo và khán giả lập tức nhận ra tình trạng cậu ta đang không được tốt.
Ô kìa? Không thấy cười.
Zakayev mang ấn tượng của một cậu trai có chút tinh nghịch, giờ vẻ mặt lại u ám như thế.
Gương mặt tái mét từ lúc bước lên sân khấu, lập cập ngồi xuống ghế.
Mỗi việc điều chỉnh ghế ngồi cũng lóng nga lóng ngóng.
Chàng trai kéo một nhịp thở sâu, quyết tâm lướt tay lên phím đàn. Nhưng không còn vẻ thư thái của vòng Một hay vòng Hai nữa, màn trình diễn bỗng thu lại như thành một người hoàn toàn khác.
Sự ngỡ ngàng tràn ngập hội trường.
Ái chà, cậu bé đã để tâm mất rồi.
Mieko nhìn chằm chằm Zakayev. Chàng trai trẻ không chịu chấp nhận sự hốt hoảng trong mình, đang điên cuồng múa may trên những phím đàn.
Nghe đồn thầy dạy cậu ta đã vội vã tới Nhật Bản ngay khi hay tin học trò lọt vào vòng Ba, và bắt cậu bé luyện tập đến tận rạng sáng.
Chắc thầy lẫn trò đều không tiên liệu được chuyện cậu bé sẽ lọt vào sâu. Cả hai quá hưng phấn, hẳn đã luyện tập quá mức cần thiết.
Tôi hiểu tâm tình của anh, nhưng cũng phải cho đứa trẻ thả lỏng chứ.
Mieko thầm thở dài trong dạ.
Từ đầu cuộc thi tới giờ, thí sinh này vẫn luẩn quẩn với suy nghĩ mình dính phải con số 1, khó qua được ải nên cũng phần nào buông lỏng khi thi đấu. Có lẽ cậu không nghĩ mình sẽ lọt vào tới tận vòng Ba. Cậu ấy đã chơi theo phong cách của riêng mình, không mong đợi hay ý thức gì. Đó chính là sân chơi sống động và hào sảng của chính bản thân cậu.
Nhưng giờ cậu bé đã để tâm mất rồi.
Thầy giáo còn lập tức lao đến thế này. Cũng không có gì lạ.
Rốt cuộc, đây là một cuộc thi lớn. Một cuộc thi thu hút sự chú ý với ký ức còn tươi mới về ngôi sao sáng được sinh ra trong lần tổ chức trước đó. Chưa kể, cậu bé đã lọt vào danh sách mười hai thí sinh được chọn trong gần một trăm con người.
Tức là, khả năng đoạt được giải thưởng đã ở ngay trong tầm mắt.
Cậu bé đã nhận ra điều đó. Đã bắt đầu có tham vọng.
Đừng để ý. Cậu thầm nhủ. Cậu dặn mình cứ chơi như mọi khi. Cậu cố gắng ghi nhớ những lời khuyên từ thầy giáo ngày hôm qua. Và lặp lại câu nhắc nhở hãy bình tĩnh trong lòng.
Tuy nhiên, cậu càng như vậy thì chữ “giải thưởng” càng chập chờn lơ lửng trong đầu óc. Các ngón tay của cậu di chuyển theo kiểu khoe mình đang chơi rất tốt, đang làm rất tốt. Cậu càng nhấn vào những điểm không cần thiết, cây đàn piano càng bị vặn méo đi và mang tới những phản ứng thái quá thường không mắc phải. Kết quả là âm thanh vụn vỡ và đánh mất đi tư vị của riêng cậu.
Cậu càng cố gắng kết nối những âm thanh thì nó càng lệch lạc hơn so với bình thường.
Zakayev càng lúc càng thêm hoảng loạn.
Điều này lập tức truyền tới tai khán giả.
Phần trình diễn đã sớm không còn là một màn độc tấu nữa rồi. Nó như một chiếc ô tô bị đứt phanh và đang lao xuống đường núi với một tốc độ kinh hoàng. Khán giả nín thở, theo dõi cái kết của màn trình diễn đáng sợ đó.
Bản nhạc kết thúc và tiếng vỗ tay rộ lên, Zakayev vẫn như đang lơ lửng đâu đó trên bầu trời. Tổ khúc “Pictures at an Exhibition” [106] của Mussorgsky là điểm đinh của khung trình diễn nhưng lại khởi đầu một cách trống rỗng.
Có vẻ cậu bé đã tính bắt đầu khúc nhạc với những tiết tấu nhanh. Biến bản nhạc thành một “Pictures at an Exhibition” theo phong cách trẻ trung, năng nổ. Tuy nhiên, khi nhìn thấy gương mặt khẽ cau lại của Zakayev như kiểu “thôi chết rồi” thì có vẻ đã hơi nhanh so với dự định của cậu.
Một cuộc “dạo chơi” [107] mắc nạn. Các ngón tay lướt trên bàn phím không thể nắm bắt được cốt lõi của âm thanh và mất đi độ vang.
Cố lên, Mieko bất giác gào lên trong lồng ngực.
Vẫn có thể gượng lại được. Hãy bình tĩnh ở phần “cổ thành”.
Bà đang nhắn nhủ cậu bé.
“Pictures at an Exhibition” được thiết lập theo dạng một tuyển tập truyện ngắn, còn tạo nên một phân khúc “promenade” để kết nối với khúc nhạc tiếp theo nữa.
Bản nhạc mang nhiều tiết tấu khác nhau, vài phần mang chất chậm rãi và êm đềm. Vậy nên, có nhiều cơ hội để gượng lại được.
Tuy nhiên, dây phanh của Zakayev đã hỏng hẳn. Đúng hơn là ý thức của cậu trai về tiết tấu đã hoàn toàn bay đi đâu mất. Cậu bé cứ nhắm mắt lao bừa, phớt lờ cả biển báo lẫn các khúc cua và màn trình diễn sẽ không dừng lại trừ khi cậu đâm sầm vào đâu đó.
Màn trình diễn cứ lao đi đơn điệu với tốc độ kinh hoàng.
Mặc dù vậy, bà vẫn phải khen ngợi cậu thanh niên vì vẫn ghìm được nhịp âm với tốc độ đó. Nhưng một khi “The Market at Limoges” [108] đã nhanh tới mức này, thì “The Hut on Hens Legs [109] (Baba Yaga)” sẽ ra sao đây?
Mieko căng thẳng đến muốn đau tim.
Có lẽ sẽ bị dừng khựng lại.
Tuy nhiên, bà thực lòng thấy thông cảm cho người thầy đang ở đâu đó trong hội trường dù đó không phải việc liên quan đến mình. Và cả cậu thanh niên đang ở trên sân khấu, đang làm thầy mình sắp lên cơn đau tim tới nơi.
Gương mặt tái mét của Zakayev đã trở nên đỏ gay đỏ gắt trong nửa cuối màn trình diễn.
Hiển nhiên, cậu bé đã chơi một khúc nhạc lớn với tốc độ cao như vậy, chắc chắn là mỏi mệt lắm rồi. Chắc chắn là cánh tay đã tê rần vì dồn quá nhiều sức cho hiệp đầu.
Cậu bé đã bay vù đi đâu mất ngay trước mắt. Đầu óc giờ đã trắng xóa.
Mieko chợt nhớ tới cụm từ “phản xạ tủy sống”. Cậu bé gần như chơi nhạc theo những gì thân thể mình ghi nhớ được.
Bà biết phần đầu màn trình diễn đã khiến khán giả đông cứng theo đúng nghĩa đen. Giờ họ đang cùng chia sẻ nỗi hoảng sợ của Zakayev.
Nốt nhạc mỗi lúc một nhanh. Khoảnh khắc mà nỗi sợ hãi và hoảng sợ lên đến đỉnh điểm, nó giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc đang lao thẳng lên bầu trời.
Giống như nhảy xuống từ một vách đá và lao vào giữa không trung, Zakayev đã rơi vào một trận tuyết lở trong chương nhạc cuối cùng “The Bogatyr Gates”.
Cách nói “trận tuyết lở” xem ra cực kỳ hợp tình hợp cảnh, điều kỳ lạ là cậu bé có vẻ an lòng hơn nên thanh âm cũng đột ngột bình tĩnh trở lại.
Đi tới được đây là ổn rồi.
Mieko lẫn thính giả, và cả Zakayev đều đồng loạt thở phào.
Trăm điểm kịch tính, hao tổn tuổi thọ quá đi.
Bà thấy Ban giám khảo chung quanh cũng nhẹ nhõm hẳn.
Toàn mấy ông già bà cả thế này, may không giết chết người nào.
Bà cũng cảm thấy tiếng lao xao của khán giả đang điều chỉnh lại thế ngồi. Toàn thể hội trường cùng nhau chia sẻ cảm giác an ổn sau khi dứt khỏi một màn trụy tim.
Rốt cuộc cũng lấy lại được sự thư thái vốn có, Zakayev cũng có thể duỗi người đôi chút khỏi cây đàn piano, ngẩng đầu lên như lấy lại được nhịp hít thở.
Ái chà, cậu bé cứ chơi được như vậy ngay từ đầu có phải tốt không.
Mieko bất giác tựa người vào lưng ghế.
Cậu bé này đích thực có âm thanh riêng rất hấp dẫn. Mang theo cảnh quan rất hùng vĩ.
Cuối cùng, bà cũng có khoảng trống để “chấm điểm” rồi.
Thanh âm bật lên sức sống thấy rõ, độ vang càng lúc càng tốt hơn.
Thính giả cũng có thể thư giãn tận hưởng đoạn nhạc cuối cùng. Có thể nói là đoạn đầu đã quá dữ dội nên hiệu ứng này đạt điểm tuyệt đối.
Hòa âm cuối cùng.
Gương mặt Zakayev đỏ gay với vẻ an tâm từ tận đáy lòng, tận hưởng những tràng pháo tay an lòng và đầy ủng hộ từ phía khán giả.
“A, hú hồn.”
Bà bất giác lầm bầm.
Cậu thanh niên mệt rũ, rút khỏi sân khấu.
Những lúc này đây, bà lại nghĩ nghệ sĩ piano cũng chơi đàn bằng trái tim.
Mỗi lần chứng kiến tình cảnh căng thẳng trong cuộc đấu bóng chày cấp ba giữa mùa hè, chỉ cần một sai lầm nhỏ có thể làm vỡ trận và liên tục nảy sinh tiếp những sai lầm, Mieko luôn nghĩ rằng thể thao phải chơi bằng trái tim.
Khán giả chưa gì đã bị đẩy xuống vực thẳm của sự kịch tính và hồi hộp ngay từ thí sinh đầu tiên. May thay cô bé người Hàn Quốc tiếp theo lại không hề bị dao động vì thí sinh đầu tiên, mang tới một màn trình diễn xuất sắc kéo lại sự quan tâm của khán giả.
Là học trò của Schneider à?
Nathaniel Silverberg ngắm nghía cô thiếu nữ trên sân khấu. Cô bé này đang du học tại Viện cao học Âm nhạc ở Ireland.
Trong thể thao, vận động viên giỏi không phải lúc nào cũng trở thành huấn luyện viên tài giỏi. Giới âm nhạc cũng không khác, nước nào cũng có một số người không phải là nghệ sĩ biểu diễn quá nổi tiếng, nhưng lại có tài năng trong việc đào tạo học trò.
Schneider cũng là một người như thế, họ đã được thấy qua một số học trò của ông ta cỡ thí sinh này trong vài năm.
Điều kỳ lạ là mỗi một thí sinh đều mang chất khác biệt, và kẻ làm thầy cũng rất tôn trọng cá tính của học trò mình để chỉ dẫn, nhưng chẳng hiểu sao đâu đó vẫn có những khoảnh khắc ta nhìn ra được hình bóng của người thầy.
Đó là những khoảnh khắc ông cảm thấy “À, đứa trẻ này là học trò của Schneider” như thể chính Schneider đã tuyên bố điều đó với mình.
Ông không mang ý xấu. Nói đúng hơn, lối chơi của các nghệ sĩ piano vẫn luôn là sự kế thừa và gìn giữ nguyên dạng cách chơi từ buổi xa xưa, và do bàn tay người dạy dỗ nên cách chơi của học trò vẫn phải có nét từa tựa giáo viên mình.
Dù thế gian ngày càng nhiều những màn trình diễn đồng nhất với nhau, cảm thấy thấp thoáng bóng dáng của người thầy vẫn rất thú vị.
Học trò Schneider đều rất giống nhau ở sự thành thật đối với âm nhạc của thầy mình, mạch và cách suy ngẫm về tổng phổ. Cùng với sự tin tưởng vào Schneider, họ tạo ra những màn trình diễn mang lại mức độ an tâm nhất định đối với người nghe. Đương nhiên, hẳn cũng có khi những người cộng hưởng về cảm quan âm nhạc với người thầy sẽ lưu lại với tư cách đệ tử.
Tuy nhiên, đôi khi thông qua học trò, ta như thấu suốt cảm quan âm nhạc của Schneider. Hoá ra ông ta suy nghĩ kiểu này, hoặc ông ta có thật sự là một nghệ sĩ piano thế này không nhỉ... Ông thấy khá thú vị khi đôi lúc nhìn thấy những điểm bất ngờ kiểu đó.
Thật khó khẳng định rằng một nghệ sĩ âm nhạc thực sự biết mình theo đuổi loại âm nhạc nào. Bao người theo đuổi con đường chuyên nghiệp trong một quãng thời gian dài, nhưng vẫn không nhìn ra đủ khía cạnh cho thấy mình là dạng nghệ sĩ nào. Những bản nhạc yêu thích hay những bản nhạc muốn chơi không nhất thiết là bản nhạc phù hợp và có thể thể hiện tốt.
Ngoài ra, ông cũng ngộ ra vô vàn điều khác từ khi bắt đầu con đường dạy dỗ.
Thông qua giảng dạy, ông đã có những khoảnh khắc lần đầu tiên nhận ra mình muốn làm điều gì, mình thích biểu diễn theo kiểu gì, và nhìn nhận được màn biểu diễn lý tưởng của mình sẽ được thực hiện nhờ những học trò.
Schneider có lẽ cũng như vậy. Ông ấy là loại nghệ sĩ thể hiện màn trình diễn của riêng mình thông qua học trò, và bằng cách dạy dỗ thật nhiều học trò để thực hiện màn trình diễn lý tưởng của mình, ông vẫn tiếp tục là một nghệ sĩ hoạt động tích cực hết mình.
Âm nhạc được truyền thụ theo cách này.
Lòng ông dậy cảm khái.
Khi được pha loãng và lan tỏa, nó không còn giữ được hình dạng ban đầu. Nhưng dù nguyên mẫu có rơi vào lãng quên thì hương thơm, xúc giác và kết tinh vẫn còn vương lại.
Bên trong cậu thiếu niên đó đang lưu giữ kết tinh của thầy phải không?
Ông chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.
Ông đã quá phân tâm bởi lối chơi dữ dội và tự do thái quá, mà không thể nghĩ tới việc kiếm tìm cảm giác của Hoffmann.
Thầy ấy liệu có ý muốn lưu lại dấu tích của mình không? Không, thầy ấy không mong mỏi và không thể làm điều đó, ông hiểu chuyện này hơn bất cứ ai... Cả chuyện thầy mình rất hiếm khi nhận đệ tử. Vậy nên, ông biết rõ giới hạn và sự cằn cỗi đó.
Thầy có vị trí thế nào trong lòng cậu bé?
Silverberg cảm thấy thứ gì đó đang luân chuyển bên trong mình.
Một cảm giác kỳ lạ. Một thứ gì như tia sáng nhỏ nhoi đang thắp lên trong lồng ngực.
Ông có thể tìm thấy nó không? Nếu tìm được nó, chuyện gì sẽ diễn ra?
Rõ ràng khi đã đến trình độ này rồi thì vấn đề nằm ở gu của người nghe.
Takashima Akashi đang ngồi giữa hàng ghế và hoàn toàn quay lại trạng thái của một thính giả trong vòng Ba. Anh gật gù tâm đắc lắng nghe màn trình diễn của thí sinh người Hàn Quốc thi lượt thứ ba.
Anh cũng thích khá nhiều tiết mục ở vòng Hai và chắc mẩm họ sẽ đi tiếp, nhưng vài người trong số đó đã bị đánh trượt. Anh không tài nào hiểu nổi, nên đã mua đĩa về nghe thử.
Kết quả đúng là bất ngờ.
Anh ngạc nhiên quá đỗi trước độ nhạy của những đôi tai giám khảo.
Tuy không đến mức tự luyến, nhưng anh cũng tự hào là một người nghe qua rất nhiều màn trình diễn rồi.
Vậy mà, anh đã vô cùng ngỡ ngàng khi nhận ra cái ấn tượng khi nghe giữa hội trường và lúc nghe đĩa CD lại chênh lệch đến thế.
Khi nghe lại một lần nữa, anh liền hiểu ra các thí sinh bị đánh trượt ở vòng Hai đều có lý do cả.
Điều dễ nhận thấy nhất là họ không giữ được tiết tấu của bản nhạc, đôi chỗ chơi “qua quýt”. Khi nghe thật chăm chú, ta sẽ thấy mỗi khúc nhạc đều có độ nông sâu. Lắm bản nhạc trôi tuột qua đầu khiến anh nhiều lần tự hỏi tại sao mình lại xúc động đến thế ở hội trường.
Ngay cả màn trình diễn tuyệt vời của Jennifer Chang cũng vậy. Anh vô cùng bất ngờ vì màn trình diễn cực kỳ hoành tráng ở hội trường lại một màu đến thế.
Mình vẫn chưa nghe được tới đâu.
Akashi đau lòng, cảm nhận được mình còn non đến mức nào.
Thí sinh trên sân khấu lúc này chẳng hạn. Ở vòng Hai, anh đánh giá màn trình diễn của người này cực kỳ nhạt nhòa. Nhưng thí sinh đó lại mang tới một phần trình diễn Beethoven đầy sức nặng và bộc lộ rõ ràng thực lực trong vòng Ba.
Anh vừa nghĩ vậy thì nửa phần sau lại hoàn toàn thay đổi, giờ anh mới cảm thấy chẳng mấy người chơi được bản hòa tấu “La Valse” khó nhằn của Ravel một cách tuyệt vời như vậy.
Ban giám khảo đã thấu suốt tới tận đây sao?
Akashi bỗng cảm thấy vừa bị dập tơi bời.
Đến giờ này rồi, chỉ có thể khen người ta chơi glissando đến trình độ đó.
Chứng kiến người ta giữ vẻ mặt thư thái và chơi glissando dễ dàng như lấy miếng giẻ lau, anh không khỏi buông tiếng thở dài.
Anh nhớ lần đầu tiên tập glissando, mình đã ứa nước mắt vì đau. Glissando dùng mặt sau của đầu ngón tay để vỗ lên phím đàn, nhìn thì đơn giản nhưng đau kinh khủng. Anh từng nghĩ bản thân chắc không tập nổi.
Hồi đầu, cậu trai kia chắc cũng nghĩ vậy nhỉ.
Anh nhìn chăm chăm vào nửa gương mặt nghiêng nghiêng đang thản nhiên chơi đàn.
Mình muốn chơi bản nhạc đó, muốn chơi bản nhạc đó được như thế.
Niềm vui khi nghe đi nghe lại nhiều lần các bản thu âm hoặc đĩa nhạc và lần đầu tiên được nhìn thấy tổng phổ của bản nhạc mình vẫn luôn ghi nhớ bằng đôi tai.
Cơn xúc động khi thứ âm nhạc mình vẫn biết được tạo ra từ ngón tay của chính mình. Hơn nữa, lúc nghe cảm thấy rất dễ dàng, nhưng chơi rồi mới biết nó khó tới chừng nào. Mình chỉ đang chơi một bản nhạc tưởng giống mà lại không giống tí nào, cục mịch nghèo nàn.
Mọi người đàn được những bản nhạc khó đến mức này. Nghệ sĩ piano sở hữu những kỹ thuật tuyệt vời, họ thật sự rất giỏi...
Cuối cùng, bạn dần dà chơi được giống như những gì mình đã nghe.
Nó dần có được hình dạng giống như những gì trên đĩa.
Bạn cũng dần dần lý giải được những “lời hát” đó.
Muốn đung đưa cơ thể. Muốn nhắm nghiền mắt lại. Rồi sẽ có một lúc nào đó ở một nơi xa xôi, thanh âm của mình sẽ bật xa như những maestro giơ hai tay thật rộng và lướt phím đàn trên ti vi.
Con người ta tiến dần lên theo những nấc thang như vậy.
Không phải kiểu bước chậm rãi như leo dốc.
Cũng có khi ta cứ đàn, đàn mãi mà cứ giậm chân tại chỗ, chẳng thể tiến được về phía trước. Dẫn tới khoảng thời gian tuyệt vọng không có điểm kết, lo lắng mình đã tới giới hạn.
Nhưng một ngày nọ, ta nhận ra mình đột ngột qua được nấc thang tiếp theo.
Chẳng hiểu vì sao ta bỗng chốc chơi được những thứ mà trước giờ không chơi nổi.
Đó là sự phấn khích và ngỡ ngàng không lời nào tả xiết.
Đích thực giống cảm giác đã vượt qua được khu rừng âm u và đang đứng ở một khoảng trời bát ngát.
A, khoảnh khắc chợt ngộ ra ồ, ra là vậy. Một chân trời mới mở ra tại khoảnh khắc đó đúng theo nghĩa đen, ta nhìn xuống đoạn đường đã đi qua và tự hỏi tại sao mãi tới tận bây giờ mình mới hiểu ra chân lý.
Sau khi trải qua bao đoạn đường như thế, những con người đó mới đứng trên sân khấu tại đây và trong thời điểm này...
Nghĩ như vậy, tự dưng anh có cảm giác kính trọng. Anh thấy những thí sinh đứng trên sân khấu bây giờ, mọi người thật đáng kính.
May mắn là mình đã tham gia.
Akashi thực bụng nghĩ vậy.
Anh vui mừng khi được trở thành một trong số những nghệ sĩ piano nhiều như sao trên trời kia. Cũng vui mừng khi được có mặt ở đây vào lúc này.
Dường như cũng ý thức được suy nghĩ thành thực này của bản thân, anh cảm thấy được đền đáp phần nào khi đã đợi khoảnh khắc này rất lâu. Akashi bỗng muốn khóc.
Tuy nhiên, ở thời điểm này, một số người trong bọn họ đã vượt rất xa anh và ở một tầm cao mà đôi bên không thể cùng đồng cảm nữa.
Giờ anh ở tâm thế của một khán giả, không thể cùng sẻ chia trải nghiệm kia nữa rồi.
Akashi vỗ tay giòn giã không chút oán thán khi thí sinh hoàn thành bản “La Valse” nhưng cũng không khỏi tưởng tượng tới hình ảnh của thí sinh tiếp theo lên sân khấu - Masaru Carlos.