← Quay lại trang sách

MASQUERADE[111]

Hay ho quá đi.

Sau khi màn trình diễn của anh bạn Masaru luôn chiếm trọn tình cảm của khán giả kết thúc, câu nói này lại hiện lên trong đầu Aya như thường lệ. Cô đang ngồi ở một góc hội trường vẫn chưa nguôi cơn cuồng nhiệt.

Không phải tuyệt hảo hay tuyệt vời mà là hay ho.

Bản nhạc nào cũng hay ho, nhưng bản Sonata giọng Si thứ kia vẫn đứng nhất.

Aya biết rằng Masaru đang kể lại một trường thiên kịch. Tuy cô không nắm rõ đến mức hiểu được cậu đang muốn kể một câu truyện lãng mạn mang phong vị của thế kỷ XIX, nhưng cũng lờ mờ nắm bắt được nguyên một vở kịch sóng gió cuộc đời vừa được truyền tải qua những bản nhạc kia.

Cũng vì điểm tương đồng với bản Hòa tấu No.2 của Prokofiev và bản “Star Wars No.3” trên nền Noir, cô mới phần nào mường tượng được bản Sonata giọng Mi thứ của Masaru mang hình tượng như thế nào.

Aya ngộ ra rằng điều “hay ho” này chính là việc lắng nghe màn trình diễn của một người mình quen biết, một người mình thân thiết.

Dù cả hai mới gặp lại nhau được vài ngày, Aya nghĩ mình đã nắm bắt được hạt nhân trong con người tên là Masaru suốt nhiều năm qua. Có lẽ cũng bởi họ có nhiều điểm tương đồng.

Tính tới thời điểm này, cô từng cùng bạn bè thành lập ban nhạc và lắng nghe màn trình diễn của nhiều người quen trên trường đại học. Do cùng nhau biểu diễn, cô thường xuyên có cơ hội tiếp xúc với bản chất của những người đó, cũng từng có cộng hưởng ở nơi sâu thẳm chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ tâm hồn. Cô biết rằng càng chạm được vào nhân cách của những người nghệ sĩ mình kính trọng, sẽ càng lý giải được sâu hơn các màn trình diễn của họ.

Nhưng sự “hay ho” khi cô lắng nghe màn trình diễn của Masaru lại ở một tầm hoàn toàn khác với bất cứ thứ gì cô từng trải qua, mang hứng thú sâu sắc hơn hẳn.

Đó chính là vì Masaru là một nghệ sĩ đầy tư vị riêng, cực kỳ quyến rũ và tuyệt vời. Sự diễn giải về bản nhạc của Masaru rất rõ ràng, rành mạch và gợi hứng thú nơi người nghe.

Nhưng không chỉ có vậy.

Aya nhìn những khán giả đang hào hứng bộc lộ cảm nghĩ của họ, lòng thầm ngẫm nghĩ.

Masaru đặc biệt. Đối với cô, cậu ấy gần như một phân thân, một phần của chính mình. Cô chưa bao giờ nghĩ như vậy về một ai khác.

Cảm xúc này liệu có phải là tình yêu?

Aya nghiêng đầu thắc mắc, như đang ngẫm nghĩ chuyện của ai khác.

Thật sự Masaru rất đẹp trai và được lòng đám con gái. Chẳng cô gái nào phiền lòng khi được làm bạn với một cậu trai như thế. Chỉ cần một chàng trai tốt như vậy tỏ ra ưu ái mình đôi chút, có khi đã muốn bay lên chín tầng mây không chừng.

Đương nhiên, chẳng phải cô không rung rinh chút nào. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Masaru, phần nữ tính trong cô phản ứng rất rõ. Cô cũng phải thừa nhận là mình đã phải lòng cậu ấy.

Tuy nhiên một sự kiên định nằm sâu trong lòng cô lại hoàn toàn bình tĩnh. Cô không hề rung rinh. Sự kiên định khi bản thân đang trình diễn, sự kiên định như đang nhìn xuống chính mình.

Mặc dù màn trình diễn đó hoàn toàn khác với mình, nhưng cô lại cảm thấy như mình đang chơi đàn vậy. Masaru là người đầu tiên mang lại cảm giác đó. Mình biết con người này. Mình biết được cảm xúc của con người này khi trình diễn. Màn biểu diễn của cậu mang lại cảm xúc như thế.

Cô phân rõ được sự khác biệt là nhờ so sánh với lúc lắng nghe màn trình diễn của Kazama Jin.

Cô cảm nhận được một sự giao thoa... và đồng cảm với Kazama Jin.

Đặc biệt là khi cùng nhau chơi bản “Ánh trăng”, cô thấy được sự thống nhất, và sự phấn khích cùng động lực chưa từng thấy khi biểu diễn cùng bất kỳ người nào khác. Áp lực ập tới khiến cô bất giác chóng mặt.

Nhưng điều đó chỉ đến trong một khoảnh khắc. Họ chỉ tình cờ chơi chung với nhau nhưng cô đã tiếp thu được chỉ trong tích tắc. Nói thế nào nhỉ, nó gần như một kiểu tai nạn.

Nếu cứ thế tách biệt, cô sẽ lại cảm thấy xa vời. Chất thiên tài nơi cậu bé này mang sự thần bí và cực kỳ khó hiểu ngay cả đối với Aya.

Chất thiên tài nơi Masaru và chất thiên tài nơi Kazama Jin hoàn toàn khác nhau.

Đó chính là loại thiên tài có thể lý giải được và loại thiên tài không thể lý giải. Cái này là thế nào? Là tính hướng khác biệt hay tư tưởng khác biệt nhỉ?

Aya không thể dễ dàng chuyển những suy nghĩ trong lòng mình thành lời. Kazama Jin mang lại cảm giác khó nắm bắt, vẻ ngây thơ thuần khiết, đôi lúc lại thoáng hiện lên sự thấu suốt không ngờ. Cảm giác về sự tàn nhẫn của thánh thần, đúng chính là sự tàn nhẫn của thánh thần.

Không ngờ nghe màn trình diễn của người quen lại hay ho đến thế này.

Aya dự rằng mình sẽ nghiện những khám phá mới kiểu này. Cô vốn thích nghe người khác trình diễn, giờ càng thấy thích hơn.

Thật sự ngoài việc dự thi, cô nghĩ phải chi mình đi nghe các cuộc thi nhiều hơn. Làm gì có cơ hội được nghe nhiều bản nhạc và được tiếp xúc nhiều người trình diễn đến thế bao giờ.

Aya nghĩ tới số lượng màn trình diễn mình đã bỏ lỡ tới thời điểm này, cõi lòng không khỏi cất tiếng thở dài.

Các thí sinh diễn sau Masaru trong vòng Một và vòng Hai chỉ có thể nói là bất hạnh. Ấn tượng về Masaru quá sinh động, hầu như khán giả đều không giữ được ấn tượng gì về những người kia.

Nhưng vòng Ba vẫn đáng mặt là nơi quy tụ những bậc anh hào. Thí sinh người Pháp tiếp sau đó cũng trình diễn rất hay.

Cậu ta đã thành công trong việc lôi kéo khán giả bằng cách tạo ra một bầu không khí đặc trưng với những tác phẩm đầy màu sắc của Debussy và Ravel. Từ cấu trúc khung trình diễn, ta thấy được cậu trai này đã có sẵn thế giới vững chắc của riêng mình.

Dễ đoán ra ai là nghệ sĩ người Pháp ghê.

Takashima Akashi thầm nghĩ.

Có thể chỉ đơn thuần do anh suy nghĩ quá nhiều, nhưng anh thấy các nghệ sĩ piano của Pháp thường mang màu trong suốt hoặc các cung màu rất nhẹ nhàng.

Tuy tầm nhìn của anh còn hạn hẹp, nhưng họ mang lại cảm giác như ở trong tranh vẽ của trường phái ấn tượng. Không chỉ mỗi bầu không khí. Thứ âm thanh họ tạo ra cũng nhấp nháy như màu sắc của trường phái tranh ấn tượng.

Ngay cả khi thế giới gần không còn biên giới, ta vẫn không thể rũ bỏ hai chữ “cội nguồn”. Bối cảnh và phong thổ của vùng đất nuôi dưỡng mình luôn hằn sâu vào thân thể.

Màn trình diễn của mình có in đậm dấu ấn của nương dâu không nhỉ?

Liệu có ai từng lắng nghe và nhìn thấy nương dâu xanh cùng cơn gió thoảng qua...

Trong khi anh còn mải mê với suy nghĩ, lượt trình diễn của thí sinh cuối cùng trong ngày đầu tiên vòng Ba đã tới tự bao giờ.

Chàng trai cao ngồng mảnh khảnh người Trung Quốc. Một đứa trẻ có nét mặt thanh tú, được dạy dỗ đàng hoàng.

Đúng, cậu bé này cũng gánh trên mình mảnh đất quê hương.

Nơi có dòng đại hà vĩnh cửu, những dãy núi trải dài và những bình nguyên vươn dài bất tận.

Hê, có thí sinh như thế này sao.

Người ta dồn mọi sự chú ý vào màn trình diễn của Jennifer Chang, nên phần của cậu mới không được nhiều người quan tâm.

Một Beethoven vững chãi và mạnh mẽ. Nhưng vẫn mang cảm giác khoáng đạt trên một gốc trục ổn định.

Anh lướt qua tập chương trình, thấy cậu bé này đang theo học một trường đại học âm nhạc tại Mỹ. Dựa vào tuổi tác, có lẽ cậu dành phần lớn thời gian sống bên Mỹ. Tuy nhiên, thứ trải dài sau lưng cậu không phải là hình ảnh của Bắc Mỹ mà là lục địa Á - Âu. Từ màu tóc, màu mắt, đến màu da đều thấm nhuần dòng máu Á Đông.

Điều thú vị là anh thật sự không cảm nhận được nhiều bối cảnh trong các phần trình diễn ở vòng Một và vòng Hai. Nó mang lại cho anh cảm giác khi thế giới ngày một toàn cầu hóa, các màn trình diễn cũng phẳng hơn và dần mang nét từa tựa nhau dù đến từ bất cứ quốc gia nào.

Tới khi bước vào vòng Ba này, anh mới cảm nhận được “bối cảnh” đằng sau từng thí sinh một.

Họ đã sàng lọc các thí sinh, và chỉ để lại những người có kỹ thuật cao - Hay nói một cách khác, những người giỏi đến mức độ bộc lộ được bản chất và nguồn cội của mình từ phần trình diễn. Âm nhạc toát ra từ mỗi thí sinh không thể không dính líu gì đến mảnh đất đã ban tặng thân thể và dưỡng dục nên mỗi người.

Âm nhạc thật hay ho.

Akashi bất chợt nảy ra ý nghĩ chân thành.

Nó là ngôn ngữ chân chính của thế giới.

Anh cũng sớm quên mất chuyện mình đã bị đánh trượt thế nào.

Ngày thi đầu tiên của vòng Ba đã kết thúc.

Mọi người lục tục rời khỏi hội trường. Ngoài sảnh, bầu không khí pha trộn giữa sự hài lòng về các màn trình diễn tài năng, chắc tay, với sự mệt mỏi do phải căng lên gần nửa ngày trời.

Nhưng mình không ghét bầu không khí này, Kanae thầm nghĩ. Cảm giác cuộc thi dài hơi đã bước vào nửa sau đầy cao trào. Cảm giác hồi hộp khi danh sách sàng lọc ngày càng thu hẹp lại. Hơn nữa, trình độ thí sinh càng lúc càng cao, ai nấy đều dốc toàn lực vào cuộc cạnh tranh. Ta dần thấm được sự cam go và tàn nhẫn của cuộc thi.

Bỏ qua những ưu khuyết điểm của việc đem âm nhạc ra cạnh tranh với nhau, thực tế các cuộc thi đều có những thú vị riêng.

“Hay quá chị nhỉ.”

Aya vô tư nói vậy ở bên cạnh.

“Giờ thì em đã hiểu tại sao người ta nói trong thi đấu bóng chày trung học, thì các trận ở vòng tứ kết là thú vị nhất.”

“Bóng chày trung học.”

Kanae cười trừ trước phép so sánh của Aya, ngầm hiểu điều bạn mình muốn đề cập.

Khác với vòng Một hay vòng Hai, khán giả đã nắm được các thông tin và cá tính của từng thí sinh. Họ lắng nghe thật kỹ và so sánh dựa vào đó, từng khán giả tận hưởng cảm giác trở thành giám khảo, và tự mình phỏng đoán kết quả. Ở vòng Một hay vòng Hai, ta tận hưởng niềm vui của việc gặp gỡ những cá tính mới, còn sự thú vị của vòng Ba là được đào sâu tìm hiểu từng thí sinh. Cô không giỏi với ngôn từ, nhưng không thể phủ nhận niềm vui giống kiểu đánh cược khi phỏng đoán xem ai sẽ là người ở lại.

“Chị Kanae thích màn trình diễn nào?”

Aya dòm mặt Kanae. Chắc cô bé tin tưởng vào đôi tai của Kanae, muốn hỏi ý kiến cô xem người nào sẽ lọt vào vòng Chung kết đây mà.

“Để xem. Thú thật, chị thấy ai cũng giỏi cả.”

Kanae cố nhớ lại những gương mặt đã xuất hiện trên sân khấu.

Trừ màn trình diễn ban đầu của Alexey Zakayev đáng ái ngại, còn các thí sinh khác đều biểu diễn rất chắc chắn.

“Ừm.”

Trước mỗi màu sắc hiện lên, cô không khỏi nén tiếng thở dài.

“Lần nào chị cũng nghĩ thế, trình độ cao thế này thật khổ cho thí sinh quá đi... Nhưng thắng một cuộc thi trình độ thấp quá cũng chả vui tẹo nào.”

“Ừm, đúng là vậy ạ.”

Cô vẫn luôn nghi ngờ không rõ Aya có thật sự ý thức được mình cũng là một thí sinh hay không. Cô bé đi được tới chặng đường này, thực rất đáng nể. Cô thích con bé ở điểm có thể giữ vị thế của một khán giả để tận hưởng cuộc thi. Và cả chuyện nó yêu thích việc lắng nghe những màn trình diễn của người khác như một điều hiển nhiên.

“Nhưng dù ai cũng thấy giỏi, Masaru vẫn xứng là ngôi sao nhỉ. Chị cứ có thôi thúc muốn nghe em ấy biểu diễn, muốn được xem em ấy diễn, muốn được đi coi buổi biểu diễn của em ấy. Sắp thành người hâm mộ điên cuồng tới nơi mất.”

“Ừm, rốt cuộc điều này rất quan trọng đối với nghệ sĩ. Tạo cho khán giả cảm giác muốn được nghe tiếp, nghe nhiều hơn nữa.”

Aya cũng đồng ý.

“Khúc nhạc nào cũng hay. Lần đầu tiên em được nghe người ta chơi Sibelius trên sân khấu đó, lựa chọn này thực sự hợp với Ma-kun. Dù có hơi mạo hiểm.”

“Đúng đó. Chơi không khéo là điếc tai người nghe luôn.”

“Em thấy cậu bạn cuối cùng người Trung Quốc cũng ổn phết.”

“Ừ, cậu ấy sẽ còn biến hóa nữa. A, ngôi sao trong lời đồn kìa.”

Kanae thoáng thấy dáng người cao vượt trội của Masaru giữa những khán giả xúm đông xúm đỏ xin chữ ký ngoài sảnh.

“Cậu ấy được yêu thích quá nhỉ.”

“Cũng không lạ.”

Không chỉ mỗi phái nữ, nhiều khán giả có tuổi cũng chen chân xin chữ ký của cậu vào tập chương trình, số lượng khán giả nam sành nghe cũng không ít. Masaru thu hút được khán giả thuộc đủ mọi lứa tuổi.

“Aya, việc luyện tập sao rồi? Em vẫn muốn mượn chỗ chơi đàn chứ? Hay để chị gọi cho thầy xem sao?”

Kanae nhìn đồng hồ.

“À, ừm.”

Aya ngẩn mặt.

Một thoáng tĩnh lặng.

“... Ừm, dạ thôi hôm nay khỏi ạ.”

“Được không đấy? Hôm trước em nằng nặc đòi chơi ngay cơ mà?”

“À, chuyện đó hả?”

Khi Kanae chỉ ra vụ hôm trước, Aya cũng thuỗn ra.

“Kỳ lạ thật, ngày hôm đó em hoàn toàn không dứt được khao khát lao đi chơi ngay phần cadenza.”

Ánh mắt chực loáng tia nước.

“Chẳng hiểu sao hôm nay em lại không cảm thấy điều đó nhỉ.”

Vẻ mặt cho thấy chính cô cũng đang thắc mắc vô kể. Kanae nhìn Aya, cảm thấy một mối nguy lạnh sống lưng đang lặng lẽ trườn lại gần.

Chẳng lẽ Aya đang hưởng thụ cuộc thi này quá đà mất rồi. Cô bé quá vui vẻ trong vị thế một khán giả, đánh mất cảm giác căng thẳng rồi. Có thể tùy ý chơi đàn không lo sợ gì tới kết quả cũng là chuyện tốt. Thư giãn cũng tốt. Nhưng mai còn màn chinh phục đỉnh của cuộc thi quan trọng nữa đấy, cứ như vậy liệu có ổn không.

Thông qua vòng Một và vòng Hai, Kanae nhận định được Aya là một thiên tài và khẳng định tai mình đã nghe đúng. Nhưng thái độ hiện giờ của Aya khiến cô khó đoán định được con đường tiếp theo của cô gái này trong cuộc thi sẽ may rủi thế nào.

Aya vẫn chưa hoàn toàn quay trở lại với sân khấu.

Kanae ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của Aya.

Ánh mắt lơ đãng, không chú tâm.

Chính là nét mặt bản thân cũng không hiểu được chính mình mà thi thoảng Kanae vẫn bắt gặp.

Lúc quyết định tham gia cuộc thi. Lúc chọn trang phục lên sân khấu. Lúc bước tới hội trường cuộc thi. Cô bé để lộ ra ánh mắt này khá nhiều lần. Trong những khoảnh khắc đó, trái tim Aya đã đi đâu mất. Đến một nơi Kanae không hay biết. Dù cô có muốn đuổi theo, cũng chẳng thể theo nổi.

Cô mong nơi đó vẫn là thế giới của âm nhạc, thế giới của nghệ thuật nhưng dường như không phải vậy.

Cảm giác bất an và sốt ruột lại cuộn lên nhanh chóng.

Aya đã ngồi ở ghế khán giả quá lâu, và trở nên quen thuộc với vị trí đó. Cô bé không bị ám ảnh bởi sân khấu, không mang niềm ngưỡng mộ với nơi ấy và có thể lập tức rời đi. Cô không hề có chút phản kháng nào đối với việc rời khỏi sân khấu cả.

“A-chan.”

Từ đằng xa, Masaru đã thấy hai người họ, bèn vẫy tay và bước lại gần.

Chàng hoàng tử hào nhoáng. Mỗi lần nhìn thấy, cô đều bị thứ hào quang đó đè bẹp. Cũng có thể chỉ là tạm thời, nhưng cậu trai trước mặt cô đang tỏa ra thứ ánh sáng của những người được đảm bảo một tương lai rực rỡ.

“Ma-kun, cậu vất vả rồi. Màn biểu diễn hay quá.”

“Thật sao? Vui ghê.”

Masaru thực lòng tỏ ra vui mừng.

Trong thâm tâm, cậu bé rất tin tưởng vào âm nhạc của Aya. Hai người này sở hữu cùng tần số và điểm chung với nhau.

Chắc người thầy đã từng dẫn dắt Masaru cũng cảm nhận được điều đó.

“Tớ nghĩ vậy từ lúc xem chương trình rồi, nhưng nghe trực tiếp mới thấy lựa chọn bản nhạc lần này đúng chất của Ma-kun luôn.”

“Tốt quá. Cậu thấy Sibelius thế nào? Có ngọt ngào quá không?”

“Không, rất vừa. Gia giảm độ ngọt rất tinh tế. Giờ đang có trào lưu hạn chế độ ngọt ngào, nhưng thế gian vẫn cần sự ngọt ngào chứ nhỉ?”

“Tớ biết ngay là A-chan sẽ hiểu được mà.”

Kanae ý thức được bản thân đang cực kỳ thản nhiên theo dõi tình hình hai người. Tuy vẫn còn nỗi cô độc và sự ghen tị đối với những thiên tài giống lúc ngoài bãi biển, cô lại cảm thấy một sự thương hại kỳ lạ. Sự ngây thơ của những thiên tài. Cảm giác tiếc nuối vì họ không được biết đến những thứ cảm xúc đan xen tinh tế của những người không phải thiên tài.

“A-chan, ta đi ăn cơm thôi. Tớ đói rồi.”

Masaru vươn vai.

“Tớ cũng vậy. Ngồi nghe không mà đói khủng khiếp. Chị Kanae, ta ăn gì bây giờ?”

Aya đột ngột hỏi Kanae, nên cô bất giác buột ra câu trả lời khi đầu óc vẫn còn đang chìm trong dòng suy tưởng.

“Phải rồi, hay đi ăn cà ri?”

“A, được đấy.”

“Nhưng món cay không được đâu. Đồ ăn kích thích mà.”

“Ừ, nhưng tớ muốn ăn món gì giòn giòn cay cay.”

“Ơ kìa, Ma-kun cũng thích ăn cay hả?”

“Thích lắm chứ. Trước khi về nước, tớ muốn đi ăn thử quán mì ramen cay đặc biệt ở Ebisu, quán đó có xuất hiện trên sách hướng dẫn du lịch Tokyo đấy.”

Trong khi bọn họ thư thả bước ra bên ngoài, Kanae nhìn trộm hai con người đang vui vẻ trò chuyện.

Cô đã nghĩ rằng sự xuất hiện của Masaru sẽ mang lại động lực tốt cho Aya.

Đáng lẽ thí sinh trong cùng một cuộc thi không nên gặp gỡ nhau, nhưng Aya có vẻ không dễ bị kích thích bởi những đối thủ nửa vời.

Những thiên tài được định mệnh dẫn lối gặp gỡ như từ thuở nhỏ. Xét trên khía cạnh một nghệ sĩ, hay khía cạnh một người bạn trai, cậu bé này đều mang sức hấp dẫn tuyệt vời. Cô đã mong chờ cậu có thể mang Aya về với sân khấu.

Chắc chắn đã thành công ở một mức độ nào đó - nhưng có lẽ hai đứa quá giống nhau.

Kanae quan sát chăm chú hai bạn trẻ như thể cố gắng xác định xem chúng có chung cảm thụ hay không.

Kanae hiểu rõ.

Aya coi Masaru như một bản phân thân của mình. Không hề coi là đối thủ. Trong khi ở mức độ nào đó, Masaru vẫn coi Aya là đối thủ.

Chẳng lẽ Aya đang thỏa mãn với màn trình diễn tuyệt vời đến từ phân thân của mình? Có phần nào đó mà con bé đang giao phó âm nhạc của mình cho cậu bạn? Còn mình thì có ý định quay về hàng ghế khán giả?

“Ơ kìa, Kamaza Jin đâu?”

Aya bất chợt nhớ ra, dừng chân ngó quanh quất khắp sảnh.

“Chẳng thấy đâu cả.”

“Cậu bé có mặt ở hội trường hả?”

“Đúng rồi, chẳng thấy nó đâu cả. Lạ thật, cứ nghĩ em ấy nhất định sẽ tới coi cơ. Cậu bé đó từng bảo là gần như nghe hết các màn trình diễn còn gì.”

Aya lộ vẻ nghi ngờ, lượn lờ vòng quanh tìm kiếm.

Kanae bật ra.

Nếu vậy, người có thể đẩy Aya đối diện với cây đàn... người thực sự gọi con bé quay lại với sân khấu chính là...

Đầu óc Kanae tái tạo lại hình ảnh của cậu thiếu niên mặc áo sơ mi quần thụng.

Khi nhóm Aya đi ăn cà ri, Kazama Jin lại đang ngồi đối diện ông chú cho ở nhờ trong một căn phòng kiểu Nhật, chăm chú theo dõi từng động tác cầm cây kéo kỳ lạ dài ngoằng chẳng khác nào đang thêm cánh tay phụ trợ.

“Jin, cháu ăn tối chưa?”

Chú chủ nhà Togashi thi thoảng lại liếc sang cậu thiếu niên đang tập trung nhìn vào bàn tay mình đến đáng sợ.

Cậu bé hoàn toàn không nhận ra người ta đang nói chuyện với mình.

Không khí trong căn phòng như bị xoáy hút cả vào người cậu, Togashi chợt cảm thấy thiếu niên trước mắt mình vô cùng đáng sợ.

“Ơ? A, vâng. Cháu ăn rồi ạ.”

Khi hai con ngươi trong suốt như mặt gương đã chịu động đậy, thiếu niên đổi tư thế, nhìn sang Togashi.

Chú bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.

Chẳng biết Kazama Jin đã chủ động xin được học cách cắm ikebana [112] vào ngày ở nhờ thứ bao nhiêu không biết nữa.

Togashi thường xuyên vắng nhà, mà có ở nhà cũng bận rộn xoay vần với công việc ngoài cửa hàng hay trong xưởng. Vậy nên, chú gần như không chạm mặt cậu con trai của người bạn cũ đang nương nhờ ở nhà mình. Chú giao việc giúp đỡ đứa trẻ cho người nhà và nhân viên cửa hàng, Kazama Jin có vẻ cũng quen với cuộc sống ăn nhờ ở đậu kiểu này. Khi nghe kể là cậu bé không tốn nhiều công chăm lo, chú cũng cảm thấy nhẹ lòng, dù cũng hơi thấy có lỗi vì chẳng thể tự mình chăm lo chu toàn hơn cho cậu bé.

Một ngày nọ, chú tình cờ chạm mặt Jin khi rời nhà vào sáng sớm, và cậu bé đột ngột đề nghị “Chú có thể dạy cháu cách cắm ikebana vào lúc rảnh rỗi được không ạ?” Hình như cậu bé cũng thi thoảng ló mặt ra cửa hàng hoặc ghé vào xưởng, và từng nhìn thấy Togashi cắm ikebana.

Tuy chú thầm nghĩ trong lòng “Cháu còn đang dự thi, rảnh rỗi đến vậy sao?” nhưng cũng thấy vui vui khi đứa trẻ quan tâm tới công việc của mình. Chỉ hai từ “Được thôi” là mọi sự coi như đã định.

Nhưng bản thân Togashi cũng bận rộn, lịch trình dày đặc không khác gì trò chơi xếp hình, nên trù trừ mãi không có cơ hội.

Togashi cũng biết cuộc thi piano Yoshigae đòi hỏi trình độ cao và giới thiệu được nhiều ngôi sao, nhưng lại chẳng rõ thực lực của Kazama Jin, cũng không biết cậu bé đang là đề tài bàn tán của cuộc thi và chỉ nghe người nhà kể rằng cậu đã tiến vào được vòng Ba.

Lỡ Jin trượt từ sớm và lập tức quay về Pháp, họ đã chẳng có cơ hội ngồi đối diện với nhau như thế này.

Do phía đối tác gặp trục trặc hủy lịch trình, chú bèn dặn thằng bé từ sáng là có thể dạy nó vào giờ này hôm nay. Vậy nên, Kazama Jin quay về ngay khi nghe xong ngày diễn đầu tiên của vòng Ba. Cậu bé vừa nhai nhồm nhoàm miếng cơm nắm origiri mua được ở cửa hàng tiện ích dọc đường về, nên câu đáp đã ăn tối đúng là không hề gian dối.

Màn trình diễn của đứa trẻ này chắc cũng xuất sắc lắm.

Vào khoảnh khắc đó, khi cuối cùng cũng có thể thong thả đối mặt với Kazama Jin lần đầu tiên, Togashi đã cảm nhận được đứa trẻ trước mặt mình sở hữu tài năng phi thường, hoặc xét theo ý nghĩa nào đó cũng là một kẻ giống mình, dù tài năng thuộc một dạng thức khác.

Trên thực tế, không có nhiều nghệ sĩ cắm hoa kiêm luôn nghề trồng hoa. Hầu hết đều chọn mua hoa từ những cửa hàng hoa tươi quen thuộc. Togashi lại coi buôn hoa là nghề kinh doanh chính, là một trường hợp lạ trong giới “ikebana”. Không giống nghệ sĩ piano chọn nhạc cụ mình ưa thích để chơi, mà giống như người sản xuất đàn piano lại kiêm luôn nghệ sĩ piano vậy.

Togashi không gọi công việc của mình là “ikebana” mà gọi đó là “yaike”.

Chú kế thừa huyết mạch tổ tông Kyoto thời xa xưa, lưu truyền lại trường phái “keshiki ike” rất hiếm có trong thời hiện đại.

“Keshiki ike” tuân theo đúng cái tên của nó, là một dạng cắm hoa tạo nên bản sao cảnh của núi non và danh lam thắng cảnh, một số còn tái hiện lại phong cảnh của thời kỳ Heian. Chính vì các khu vườn từ thời Heian vẫn còn lưu lại nguyên vẹn, nên nhiều khi nhà sử học lấy đó làm cứ liệu thay vì thư tịch cổ.

Mặc dù không có cơ hội để thử nghiệm trường phái “keshiki ike” quy mô lớn, nhưng hình như Kazama Jin tình cờ nhìn thấy chú làm công tác chuẩn bị cho một sự kiện diễn ra gần đấy và bắt đầu thấy hứng thú.

Togashi giải thích đơn giản về một số khái niệm trong nghệ thuật cắm hoa ikebana như “thiên - địa - nhân” và cắm minh họa ngay trước mắt Jin.

Rốt cuộc, chú lại chú trọng kỹ thuật “yaike” với mục đích tiếp nhận sinh mệnh của thực vật mà không bắt chúng chịu quá nhiều gánh nặng. Các kỹ năng cụ thể như cắt, bẻ, điều kiện nước hay nhiệt độ, rồi cả các kiến thức về môi trường sống của thực vật được nắm bắt toàn diện thành khái niệm “yaike”.

Jin chăm chú nghe giải thích, nhưng ánh mắt lại nhìn đăm đăm không rời chiếc kéo cắt hoa trên tay Togashi. “Cháu có thể cắt thử được chứ?”

“Được. Nhưng dùng cái kéo này tốn sức lắm. Cháu là nghệ sĩ piano, mai còn có một buổi diễn quan trọng nữa. Nó sẽ tạo gánh nặng lên đôi tay cháu, chỉ thử một chút thôi nhé.”

Togashi dặn dò trước như vậy nhưng Jin đã quờ tay với lấy chiếc kéo, vừa cắt cành vừa kiểm tra độ bén của lưỡi kéo và sức chuyển động của tay mình. Ánh mắt đó giống của một nhà nghiên cứu, càng cho thấy cậu bé này có sức quan sát đáng nể.

“Hừm. Jin, cho chú xem tay cháu nào.”

Togashi thấy cậu bé cầm chiếc kéo không hề lóng ngóng như người lần đầu sử dụng, liền cầm lấy tay cậu bé.

“Hô.”

Bàn tay đẹp quá.

Togashi bất giác buột ra tiếng kêu cảm thán.

Bàn tay to, đầy đặn, lại còn rất mềm mại.

Không phải là những bàn tay thanh mảnh của dân làm nghệ thuật, mà là bàn tay dày dặn của người làm công. Bàn tay mang lại cảm giác của một người có thể thâu nạp bất cứ nghề nghiệp gì dù là thợ thủ công hay thương nhân.

Togashi chợt cảm thấy một ảo giác kỳ lạ.

Chú bỗng thấy mình khi đã vào tuổi xế chiều và Kazama Jin thành một chàng thanh niên ra dáng. Họ đang ôm rất nhiều cành hoa, cùng trang trí ở một hội trường lớn có rất nhiều người thuộc đủ chủng tộc ra vào như mắc cửi...

Một cây đại dương cầm đặt nơi hội trường đó. Bên cạnh Togashi đang cắm hoa, Jin mở nắp đàn lên và bắt đầu cắm cúi lên dây đàn...

Togashi thấy bối rối trước hình ảnh tưởng tượng đó, liền lắc đầu.

Không ngờ đấy. Nãy là điều gì vậy nhỉ?

“Dạ, chú Togashi suy nghĩ gì khi cắm hoa vậy ạ? Cháu thấy chú cắm hoa rất nhanh. Như thể mọi thứ đã thành hình sẵn trong đầu chú rồi.”

Jin lại cầm lấy chiếc kéo cắt hoa, rà ngón tay mân mê đường cong của nó. Ai nhìn thấy Togashi cắm hoa, hầu như đều kinh ngạc trước tốc độ đó. Bởi chú luôn cắm hoa với tốc độ nhanh tới mức như tiếc nuối từng giây.

“Đúng rồi, chú luôn dặn lòng rằng làm càng nhanh càng đỡ gánh nặng lên thực vật.”

Togashi tìm lời giải thích. Người ta hay đặt câu hỏi kiểu này cho chú, và đây cũng là câu trả lời chú thường dùng, nhưng chẳng hiểu sao chú cứ có cảm giác không dễ dàng trả lời cậu thiếu niên trước mắt.

“Với cả khi đứng ở địa điểm cắm hoa yaike, cảnh vật vụt hiện lên trước mắt chú. Mọi thứ chỉ diễn ra trong một tích tắc, nên chú không thể để vuột mất nó. Chú muốn nhanh chóng tái hiện hình ảnh ấy nên không vội không được. Muốn vội thì cần có kỹ thuật cao, chú đã phải tập luyện cực kỳ khắc khổ. Ban đầu, các tác phẩm của chú chẳng ra đâu vào đâu, còn cảnh vật trong đầu nhanh chóng tan biến đi mất. Chú đã nhiều lần cảm thấy cay đắng lắm.”

“Hê.”

Kazama Jin kêu lên thán phục.

“Tốc độ.”

Cậu lẩm bẩm từ đó trong miệng.

“Đúng rồi. Để hình ảnh nảy lên trong một tích tắc không bỏ đi mất, ta cần tốc độ.”

Thiếu niên suy nghĩ rất lung.

Ánh mắt đó lại hóa thành chiếc gương.

“Chẳng là... cháu nói câu này có phần thô lỗ, nhưng ikebana mâu thuẫn chú nhỉ. Ta gấp uốn cắt bỏ những thứ có sẵn trong tự nhiên và trưng bày như thể chúng vẫn còn đang sống. Xét về một khía cạnh nào đó, ta sát sinh nhưng lại cố phô bày sự sống, chú không thấy mâu thuẫn sao.”

Giọng điệu nhẹ nhàng đó lại khiến Togashi ngỡ ngàng. Cậu bé trước mắt sở hữu ngoại hình của một đứa nhỏ ngây thơ không hiểu sự đời, nhưng rõ ràng mang lại cảm giác của một người trưởng thành.

“Chú cảm thấy chứ.”

Togashi thẳng thắn trả lời.

“Nhưng chúng ta vốn đã là sự tồn tại mâu thuẫn rồi, vì không sát sinh thì không thể sống. Cơ sở sự sinh tồn của chúng ta chính là việc ăn còn gì. Thú vui của việc ăn uống chỉ cách cảm giác tội lỗi sâu xa một tờ giấy mỏng. Chú luôn cảm thấy tội lỗi mỗi khi làm yaike. Vì vậy, chú mới muốn tạo ra một tích tắc đỉnh cao đó.”

Togashi vừa suy nghĩ vừa tiếp tục.

“Chú còn nhớ một câu khẩu hiệu của công ty mỹ phẩm như này. ‘Một thoáng, hay một đời, cũng luôn xinh đẹp.’ Có lẽ, một thoáng đó cũng là vĩnh cửu. Và ngược lại, thời gian tạo ra vẻ đẹp trong một thoáng đó cũng là một thoáng tuyệt vời nhất trong cuộc sống của nghệ nhân cắm hoa như chú. Có thể nói chính vì một thoáng đó là vĩnh viễn nên ta mới có thể tồn tại vĩnh viễn.”

Kazama Jin ngó đăm đăm không trung, như đang tiếp thu ý nghĩa của lời giải thích kia.

“Ừm. Vậy ikebana cũng có nét giống âm nhạc chú nhỉ.”

“Vậy hả?”

Jin khẽ khàng đặt cái kéo xuống mặt chiếu, khoanh tay lại.

“Ngay từ tính tái hiện, nó đã giống ikebana ở chỗ chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc. Nó không thể ở lại mãi với thế giới này. Luôn chỉ là một khoảnh khắc, lập tức tan biến đi mất. Nhưng một khoảnh khắc đó lại là vĩnh viễn, khi ta tái hiện lại được nó thì có thể sống khoảnh khắc vĩnh viễn.”

Jin ngắm nghía đầu một cành hoa Togashi đã cắm.

“Ừm.

Jin lại rên rỉ.

“... Vậy thì có cách nào mang âm nhạc ra ngoài không ạ?”

“Hả?”

Togashi không hiểu được ý nghĩa trong những lời lẩm bẩm của thiếu niên, bất giác hỏi lại.

Mang âm nhạc ra ngoài. Hình như chú đã nghe thấy thế.

Jin khẽ ngước mặt lên.

“Cháu đã hứa với thầy dạy piano của mình. Phải đem thứ âm nhạc bị nhốt lại trong những nơi chật hẹp ra ngoài chỗ rộng lớn hơn.”

Togashi ngẩn ra.

Mang âm nhạc ra ngoài.

Chú không ngờ một thiếu niên còn đang tham dự dở cuộc thi lại mang những suy nghĩ này. Tuy chú không rành giới âm nhạc, nhưng một cậu bé ở lứa tuổi này mang theo suy nghĩ như vậy hẳn là hiếm có.

“Chuyện này không chỉ đơn thuần là cháu mang âm nhạc ra ngoài trời biểu diễn đâu nhỉ?”

Togashi hỏi lại, nhưng thiếu niên lại rên rỉ.

“Cháu nghĩ là không phải. Cháu từng cùng thầy chơi nhạc ngoài trời nhiều lần rồi, không giống như vậy đâu. Cháu vẫn chưa thể mang chúng ra ngoài được.”

Thiếu niên lắc đầu, lại nhặt cây kéo cắt hoa lên, dòm lom lom vào lưỡi kéo đen bóng.

“Khi chú Togashi cắm hoa, cả cành lẫn hoa vẫn như đang sống. Gần như chúng chẳng nhận ra là bản thân đã bị giết.”

Togashi giật thột trước hai chữ “bị giết” nhưng lại không thể rời mắt khỏi thiếu niên đang nhìn chăm chú lưỡi kéo.

“Khoảnh khắc và vĩnh viễn. Tính tái hiện...”

Thiếu niên không chú ý gì tới ánh mắt của Togashi, cứ chăm chú nhìn lưỡi kéo sáng loáng.